[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 7: Lắm chuyện


Đọc truyện [Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền – Chương 7: Lắm chuyện

“Tham kiến Đốc chủ.”

“Tham kiến Đốc chủ.”

“Tham kiến Đốc chủ.”

……

Tây Xưởng ở cửa Tây Hoa, cách Đông Xưởng tương đối xa. Bởi vì Vạn Quý phi, lúc xây dựng thì chiếm không ít diện tích, tu sửa rầm rộ, mà phủ Đô đốc của Vũ Hóa Điền cũng ở đây, cho nên ngày thường ngoại trừ có việc, phần lớn thời gian y đều ở trong Tây Xưởng.

Đi thẳng một đường, nghe được đều là tiếng thỉnh an của thuộc hạ, Vũ Hóa Điền thờ ơ gật gật đầu, động tác thong thả đi về nơi của mình.

Làn da cảm thấy tốt lắm, không còn dính dấp sau khi chảy mồ hôi, nhưng thân thể có chút chậm chạp, nơi nào đó không thể nhắc đến với người khác bởi vì đi đường mà đau đớn từng hồi.

Có lẽ lần sau khi bị tuyên triệu, y nên chuẩn bị chút thuốc mỡ?”

Ý tưởng bất chợt xuất hiện này khiến Vũ Hóa Điền sửng sốt, bước chân đang đi cũng ngừng lại.

Y sao lại nghĩ đến loại chuyện như vậy, thật sự là càng sống càng thụt lùi. Hạ kết luận cho suy nghĩ của mình, nâng bước tiếp tục đi.

Đám thị vệ Tây Xưởng đi theo bên cạnh được tuyển chọn kỹ từ Cẩm Y Vệ nhìn sắc mặt cổ quái của Đốc chủ nhà mình, đi một chốc lại ngừng một chốc, cũng không dám hé răng, chỉ chờ y đi xa rồi mới tụ lại một chỗ thảo luận.

“Đốc chủ đây là bị làm sao?”

Tam đương đầu Tây Xưởng Kế Học Dũng vuốt cái đầu bóng loáng của mình hỏi Nhị đương đầu Đàm Lỗ Tử bên cạnh, hắn vốn đang muốn báo cáo cho Đốc chủ công việc ngày hôm qua, thấy như vậy liền không dám đi lên.

“Ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây?”

Đàm Lỗ Tử trừng mắt liếc sang, nốt ruồi đen dưới khóe mắt càng lộ rõ hơn.

“Tuy nói Đốc chủ ngày thường luôn sâu xa khó hiểu, nhưng hôm nay lại càng không thể thăm dò hơn.”

Triệu Thông trên mặt có một cái bớt lớn lắc lắc đầu, nhìn về phía Đại đương đầu Mã Tiến Lương trên mặt đeo một cái mặt nạ quỷ bằng sắt chỉ lộ cái mũi ra ngoài, con mắt bên trái là màu trắng.

“Ta nói này Đại đương đầu, ở nơi này ngươi là người đi theo Đốc chủ thời gian dài nhất, ngươi có biết ngài ấy làm sao không?”

(Cũng không biết Vũ Hóa Điền thu nhận thủ hạ kiểu gì, mấy tên đứng đầu Tây Xưởng đều có gương mặt có thể khiến người ta sợ hãi, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt.)

Mã Tiến Lương im lặng liếc mắt nhìn hắn một cái, con mắt chỉ có đồng tử là màu đen thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.


“Hôm qua Đốc chủ bị tuyên triệu tiến cung, ta không thể đi theo.”

Ý là hắn cũng không biết? Miệng mấy người kia đều mở to.

“Có lẽ là trong cung xảy ra chuyện gì đó?”

Triệu Thông vuốt cằm nói.

“Này còn cần ngươi nói chắc.”

Đàm Lỗ Tử hận không thể đánh cái tên biết rõ còn cố hỏi này một cái.

“Người có mắt nhìn đều biết.”

“Tối hôm qua là ai tuyên triệu Đốc chủ?”

Kế Học Dũng hỏi Mã Tiến Lương, tối hôm qua là hắn phụ trách gác đêm cho Đốc chủ.

Mã Tiến Lương im lặng một lúc thật lâu, sau đó mới khô khan phun ra hai chữ:

“Hoàng thượng.”

Mọi người:

“……”

Hoàng thượng tuyên triệu? Bọn họ linh thông tin tức sao có thể không biết mấy ngày trước đây Đốc chủ nhà mình bị Vạn Quý phi buộc đi ‘tranh thủ tình cảm’, mà hiện tại Đốc chủ đêm hôm khuya khoắt lại bị Hoàng thượng tuyên triệu, ngoại trừ làm chuyện kia, còn có thể là gì?

Mà nếu như để Đốc chủ biết bọn họ ở sau lưng bàn luận việc này, vậy kết cục…… Mọi người lập tức cảm thấy sau lưng rét run từng hồi.

“Khụ khụ, hôm qua Đốc chủ giao công việc ta còn chưa xử lý xong, ta còn có việc đi trước.”

Đàm Lỗ Tử nắm tay lại đặt trước mặt ho khan vài tiếng, tiêu sái xoay người rời đi.

“Nghe nói lại có thị vệ tư thông với cung nữ, việc này không thể được, nếu ai ngấm ngầm có thai, Quý phi nương nương nhất định là sẽ tức giận, ta phải đi tìm hiểu rõ ràng.”

Kế Học Dũng hoang mang rối loạn chạy ra cửa.


Mã Tiến Lương nhìn về phía Triệu Thông.

“Hôm trước Đốc chủ lệnh ta đi giết Tiền Quốc Chiêu, ta đi chuẩn bị trước.”

Triệu Thông xoay người bước đi.

“……”

Mã Tiến Lương ở yên tại chỗ ngây người một lúc, cũng rời đi, nhưng hắn là đi về phía Vũ Hóa Điền rời đi.

Vào viện của Vũ Hóa Điền, Mã Tiến Lương đứng ở cửa một lát, cuối cùng gõ cửa.

“Đốc chủ.”

“Vào đi.”

Mã Tiến Lương đẩy cửa ra đi vào trong phòng, liền thấy Vũ Hóa Điền nằm trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, lười biếng phơi nắng.

Nắng ngoài cửa sổ không lớn, độ ấm chiếu lên người rất thoải mái, mắt của Vũ Hóa Điền cũng lười mở ra.

“Chuyện gì?”

“Ngày không còn sớm, Đốc chủ nên ăn một chút gì đó?”

Mã Tiến Lương khom người hỏi, Vũ Hóa Điền vừa trở lại hắn liền phát hiện ra mặt Đốc chủ không còn chút máu, dáng vẻ nhìn rất giống như mất máu quá nhiều, nhưng trên người Đốc chủ không có vết thương rõ ràng cũng không có mùi máu tươi, Mã Tiến Lương không thể phán đoán được vết thương này có phải ở chỗ nào không tiện nói rõ hay không.

Việc này không tiện hỏi, cho nên hắn chỉ có thể mời Đốc chủ dùng bữa, lát nữa lại lệnh cho phòng bếp làm thêm chút thuốc bổ máu cho Đốc chủ.

“Ừ, ngươi đi chuẩn bị đi.”

Vũ Hóa Điền vừa nghe hắn nói cũng cảm thấy có chút đói bụng, trước đó nằm ở cung Càn Thanh ngủ thẳng cho đến lúc mặt trời lên cao, tuy rằng sau khi thức dậy cũng dùng chút điểm tâm, nhưng tối hôm qua tiêu hao quá lớn, phần điểm tâm này sớm đã bị tiêu hóa hết.

Mã Tiến Lương lui ra ngoài chuẩn bị các thứ, Vũ Hóa Điền vẫn nằm tựa trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi như trước. Y cũng biết bản thân có chứng mất máu, lại không nghĩ ra rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, muốn nói là bị Hoàng thượng làm khiến bị thương, nhưng trên người y cũng không có chỗ nào nứt ra, chỉ có phía sau là có chút không khỏe rất nhỏ, không thể dẫn đến việc y bị thiếu máu.

Vấn đề nghĩ không ra liền không nghĩ nữa. Vũ Hóa Điền toàn thân lười biếng kéo cái gối đang đệm lưng lên để gối đầu, kéo tấm chăn mỏng bên cạnh qua, chuẩn bị ngủ tiếp một lát nữa.


Ha ngày đầu xuân này thật đúng là thoải mái.

“Gần đây Đông Xưởng có động tĩnh gì không?”

Dùng xong cơm, thân thể rốt cuộc cũng có chút sức lực, Vũ Hóa Điền bưng bát trà ngồi ở trên chủ vị, nhẹ nhấp một ngụm, nâng mắt nhìn xuống dưới.

“Đông Xưởng gần đây tổn thất không ít người, Tư Lễ, Giám Chưởng, Ấn Phòng, tất cả đều bị giết một lượt.”

Đàm Lỗ Tử phụ trách điều tra Đông Xưởng trả lời.

“Giống như lần trước, đều bị hạ dưới tay một người.”

Buông bát trà, Vũ Hóa Điền hứng thú dựa vào lưng ghế.

“Là hiệp khách giang hồ kia, tên là Triệu Hoài An?”

“Đúng vậy, hiện tại lòng người trong Đông Xưởng hoảng sợ, vừa nghe đến tên người này đã kinh hồn bạt vía.”

Đàm Lỗ Tử có chút khinh thường nói, từ sau khi Đốc chủ Đông Xưởng tiền nhiệm Tào Thiếu Khâm bị giết, Đông Xưởng không còn kiếm đâu ra được mấy tên cao thủ, tất cả mấy tên còn lại đều là lũ ăn hại vô dụng, ngay cả tên Vạn Dụ Lâu tiếp quản vị trí của Tào Thiếu Khâm kia cũng chỉ được vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi, nào có thể so với Tây Xưởng bọn họ.

“Bọn họ càng hoảng càng tốt, bằng không nào có ngày cho chúng ta lộ diện.”

Kế Học Dũng sờ sờ cái đầu bóng loáng, ngữ điệu mang theo tàn nhẫn.

Đàm Lỗ Tử tiến lên một bước, nói ra tin tức hắn có được.

“Đốc chủ, nghe nói lão tặc Vạn Dụ Lâu kia muốn đi kiểm duyệt mấy thủy sư ở Long Giang, ngài nói xem liệu chúng ta có nên?”

Hắn làm ra động tác cắt cổ.

Triệu Thông hừ một tiếng, nhỏ giọng nói:

“Kiểm duyệt thủy sư? Là muốn đi tìm mấy đại thần dâng tấu tố cáo hắn gây phiền toái đi.”

Khóe mắt Vũ Hóa Điền liếc sang, thành công khiến hắn im lặng.

Nâng cằm trầm tư một lát, Vũ Hóa Điền mở miệng:

“Việc này chúng ta tạm thời mặc kệ không để tâm đến là được.”

Đàm Lỗ Tử vừa nghe, liền nóng nảy.

“Đốc chủ, đây chính là một cơ hội tốt, chỉ cần Vạn Dụ Lâu này chết, Đông Xưởng có thể sụp đổ, đến lúc đó Tây Xưởng chúng ta có thể……”


Vũ Hóa Điền nâng tay, ngăn câu nói tiếp theo của hắn lại.

“Hoàng thượng sẽ không để cho tình hình như vậy xảy ra, lời này đừng vội nhắc lại.”

Mọi người thấy y kiên quyết, cũng chỉ có thể ngậm miệng không nhắc đến nữa.

Vũ Hóa Điền làm sao không muốn thay thế Đông Xưởng, nhưng Hoàng thượng sẽ để cho y làm như thế sao?

Tuy rằng chỉ trong mấy đêm ngắn ngủi, thậm chí ngay cả thời gian nói chuyện cũng không nhiều, nhưng Vũ Hóa Điền vẫn có thể nhận ra nam nhân ở ngôi vị Hoàng đế kia bá đạo đến mức nào, hắn không có khả năng nhìn một bên thủ hạ độc quyền.

Có khả năng nhất là, đợi Đông Xưởng sụp đổ rồi, Tây Xưởng cũng sẽ sụp đổ theo.

Cứ lùi một bước trước đã, ngay cả khi Tây Xưởng không xui xẻo theo, không còn một Đông Xưởng, cũng sẽ có Nam Xưởng, Bắc Xưởng, cuối cùng sẽ có một Xưởng nào đó được nâng lên để áp chế bọn họ, so với việc phải nghênh đón kẻ địch lớn mạnh sau này, ngược lại còn không bằng giữ lại Đông Xưởng rỗng tuếch.

Suy nghĩ của Vũ Hóa Điền rất chính xác, tuy rằng Stefan cũng không để ý đến ngôi vị Hoàng đế bất ngờ có được này, nhưng hiện tại ngôi vị Hoàng đế đã là của hắn, là thứ thuộc về hắn, Stefan sao có thể cho kẻ khác có cơ hội cấu kết?

“Bên phía Đông Xưởng, tiếp tục theo dõi bọn chúng chặt chẽ, đừng làm động tác nhỏ nào, sẽ có người đến thu dọn bọn chúng.”

“Vâng.”

Đàm Lỗ Tử nhận lệnh.

Vũ Hóa Điền chuyển đề tài.

“Trên triều có xảy ra chuyện gì lớn không?”

Tây Xưởng bọn họ chỉ có Vũ Hóa Điền có tư cách tham gia lâm triều (mấy kẻ kia dáng vẻ thật sự quá ‘đặc sắc’), nhưng hôm nay y không tham gia lâm triều, cho nên chỉ có thể hỏi thủ hạ một chút.

“Hôm nay lâm triều, Hoàng thượng hạ chỉ lệnh Hình Bộ tra rõ vụ án của Cổ Tinh Trung, hắn sợ là không chạy được.”

Mã Tiến Lương vẫn chưa hề mở miệng nói.

“Thật đáng tiếc.”

Vũ Hóa Điền day day mi tâm, Cổ Tinh Trung tham tiền, có lão ở đó, Tây Xưởng bọn họ làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều, hiện tại không còn con đường này nữa, tuy rằng không phải là tổn thất gì, nhưng dù sao cũng không được thuận tiện như trước.

Đốc chủ nay được thánh sủng sâu nặng, không còn Cổ Tinh Trung thì cũng đâu có gì khác? Mấy thủ hạ không cho là đúng, lại không có ai dám mở miệng nhiều lời một câu, chỉ yên lặng cúi đầu, chờ Vũ Hóa Điền ra chỉ thị.

“Được rồi, các ngươi đi làm việc của các ngươi đi, Tiến Lương, chuyển hết công văn ngày hôm nay vào trong viện của ta.”

Y luôn cảm thấy hôm nay rất lạnh, rất muốn phơi nắng.

“Vâng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.