Đọc truyện [Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền – Chương 30: Lần đầu đến phủ tây ninh
Không dừng lại ở trấn Dục Môn lâu lắm, ngày hôm sau bọn họ đã rời đi, đến phủ Tây Ninh.
Là một nơi nhất định phải đi qua trên đường hồi kinh, phủ Tây Ninh cách trấn Dục Môn một khoảng cách rất dài, cho dù ra roi thúc ngựa, ngày đêm nhanh chóng chạy đi, cũng phải mất bốn năm ngày mới có thể tới nơi, đây còn là dưới tình hình cưỡi thiên lý mã nhanh nhất.
Stefan tự nhiên không muốn vội vàng chạy về giống như lúc đến, tuy rằng Hoàng đế không ở kinh thành tọa trấn sẽ có ảnh hưởng không tốt với sự ổn định của giang sơn xã tắc, nhưng dưới tình huống hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, rời đi một khoảng thời gian cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Bởi vì ghét bỏ cưỡi ngựa xóc nảy, Stefan cố ý sai người chuẩn bị xe ngựa, mang theo Vũ Hóa Điền cùng ngồi chung một xe, đoàn người cứ như vậy giống như du sơn ngoạn thủy mà đi tiếp, gặp được cảnh thú vị thì dừng lại xem, nếu bỏ lỡ khách *** lúc đầu, liền dứt khoát ăn ngủ hoang dã, hưởng thụ một chút lạc thú cắm trại dã ngoại. Khiến cho hành trình vốn chỉ cần mười ngày kéo dài đến hơn nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, tất nhiên vẫn không hề thiếu thích khách không sợ chết chạy đến ám sát, nhưng đại đa số gần như còn chưa vọt được đến trước mặt Stefan thì đã bị Cẩm Y Vệ giải quyết, cho nên một đường này coi như là bình yên.
Một đội nhân mã cứ như vậy chậm rãi đến phủ Tây Ninh.
Phủ Tây Ninh này có nghĩa là ‘Tây bình an ninh’, thời cổ là đất Khương, đến thời Tây Hán thì trở thành căn cứ quân sự và liên lạc, thần tước lúc đầu là huyện Lâm Khương thuộc quận Kim Thành. Năm Võ đế Nguyên Sóc thứ hai (121 năm trước), quân Hán tây tiến đến lưu vực sông Hoàng Thủy, Chiếu tướng nhà Hán là Hoắc Khứ Bệnh xây dựng nên cứ điểm quân sự trạm Tây Bình, đây là nền tảng ban đầu xây dựng nên Tây Ninh. Trong thời Kiến An của nhà Đông Hán thì quận Tây Bình được thiết lập, dựng nên huyện Tây Đô (nay là thành phố Tây Ninh). Ba năm đầu thời Ngụy Văn Đế (năm 222) xây dựng thêm là quận Tây Bình, lúc này mới bắt đầu xây công sự. Năm Bắc Tống Sùng Ninh thứ ba (năm 1104) sửa thành châu Tây Ninh, đến lúc này cái tên ‘Tây Ninh’ mới bắt đầu được nhìn thấy trong sử sách.
“Gia, phía trước có khác thường.”
Đoàn xe chạy đến bên ngoài phủ Tây Ninh, Cẩm Y Vệ đánh xe cách một tấm mành nói với người bên trong xe ngựa.
Bởi vì lúc trước có thích khách chặn đường, Stefan và Vũ Hóa Điền đã sớm có lòng phòng bị với những việc sẽ xảy ra ở phủ Tây Ninh, nhưng khi bọn họ vén rèm lên vừa nhìn, sắc mặt liền không dễ xem.
Chỉ thấy ngoài cửa thành phủ Tây Ninh, tri phủ của phủ Tây Ninh mang theo toàn bộ quan viên xếp thành hàng đứng ở hai bên, toàn bộ binh sĩ giữ vững tình hình, phía sau là dân chúng địa phương, người người đều mặc y phục mới, cầm hoa tươi trong tay, mà ở phía sau dân chúng, đều là đội cầm trống mặc áo đỏ.
Nhìn tư thế này, chỉ biết là họ đang chờ đợi một đoàn người, trong đó có một người mang thân phận cao quý. Về phần là ai, mọi người liền chuyển ánh mắt về phía Stefan.
Stefan nghiêm mặt lạnh lùng, lệnh cho xe ngựa dừng lại, hắn đang suy nghĩ hiện tại có nên đi đường vòng hay không, cùng lắm là đi qua vài ngọn núi lớn, coi như được đứng cao nhìn xa cũng tốt lắm.
Đáng tiếc người ta không cho hắn cơ hội này.
Khi Stefan phát hiện tình huống ở cửa thành bên này, đối phương rõ ràng là đã sớm biết bọn họ đến đây, chỉ thấy đứng đầu đội ngũ là một tri phủ béo mặc triều phục của quan viên tứ phẩm, mang theo một đám quan viên phía sau, dùng tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân hình của mình vọt đến trước mặt xe ngựa, sau đó bị Cẩm Y Vệ cản lại.
Nhìn lưỡi đao lóe lên tia sáng lạnh trước mặt, tri phủ béo lau lau mồ hôi lạnh, không dám tiến lên nữa, kéo kéo triều phục ở trên người, dẫn quan viên ở phía sau quỳ xuống trước xe ngựa.
“Hạ Quan tri phủ Tây Ninh Vương Đức khấu kiến Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Quan viên phía sau gã cũng hô to vạn tuế theo.
Chữ ‘Tỉnh’ ở trên đầu Stefan gần như là được cụ thể hóa, bất kể những người này làm thế nào biết được thân phận của hắn, chuyện này liền có nghĩa con đường phía sau sẽ không còn được thanh tịnh nữa.
Vũ Hóa Điền nhìn Stefan mặt đen nghiêm lại, rất không tốt mà che miệng cười trộm, nhưng vì ngại có mặt những người khác, y dù sao cũng không phát ra tiếng, chỉ là bả vai run lên khiến người khác không biết cũng khó.
Nhưng hiện tại ở đây ngoại trừ Stefan, cũng không có ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng long nhan.
Nhìn người quỳ lạy ở bên dưới, Stefan rất muốn phủ nhận thân phận của mình, bất đắc dĩ tri phủ Tây Ninh này đã gặp qua nguyên chủ, hơn nữa còn có đám người Vũ Hóa Điền và Thanh Long, không muốn tiếp nhận đúng là rất khó.
“Bình thân đi.”
Thản nhiên ném ra những lời này, dặn dò xe ngựa đi vào thành, liền buông màn xe không bận tâm đến nữa.
Cẩm Y Vệ đánh xe nghe lệnh, lập tức vung roi lên, xe ngựa lại tiếp tục chạy, mang theo mọi người nghênh ngang rời đi, khiến đám quan viên bị bỏ lại đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi mình đã làm gì không đúng, khiến cho long nhan giận dữ, cũng không ngồi lên kiệu, cả một đám cố gắng chạy theo sau xe ngựa.
“Dọc một đường đi trẫm luôn che giấu thân phận, là người phương nào nói cho ngươi trẫm sắp đến?”
Trong nha môn tri phủ, Stefan nghiêm mặt trầm giọng hỏi, vừa có chút đăm chiêu đánh giá xung quanh.
Nha môn tri phủ xa hoa vừa nhìn đã biết là ăn bớt không ít tiền tu sửa mà làm, chỉ mới nha môn đã như vậy, không khó tưởng tượng phủ đệ của tri phủ này còn như thế nào.
Nhìn những quan viên khác rời đi, một mình tri phủ Vương Đức bị giữ lại đối mặt với Hoàng thượng và các Cẩm Y Vệ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nơm nớp lo sợ hồi đáp:
“Hôm trước có người đột nhiên đến bẩm báo nói Hoàng thượng sắp đến, kêu chúng thần chuẩn bị tiếp giá, vi thần thấy lệnh bài người kia lấy ra thuộc Đông Xưởng, không dám không theo, liền mang toàn bộ quan viên và dân chúng trong hạt đứng ở cửa thành cung nghênh thánh giá.”
Lúc này Vương Đức còn chưa phát hiện trong đó có vấn đề gì, nhưng thái độ của Hoàng thượng khiến gã cảm thấy nguy hiểm, mình giống như đã làm một chuyện không nên nào đó.
“Lệnh bài của Đông Xưởng?”
Trong mắt Stefan chợt lóe lên tia sáng lạnh.
“Trẫm nhớ rõ Đông Xưởng đã bị trẫm triệt hồi, sao vẫn còn lệnh bài?”
Vương Đức biến sắc, cũng không dám lau mồ hôi nữa, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất dập đầu.
“Hoàng thượng thứ tội, vi thần vẫn chưa nghe đến việc này, cầu Hoàng thượng thứ tội.”
Trong lòng Vương Đức một mảnh sợ hãi, khoảng cách từ Tây Ninh đến kinh thành vốn có chút xa, chuyện xảy ra trong triều nếu không vội, chuyển được đến tay gã thì thời gian cũng không ngắn, cho nên gã thật sự không biết là Đông Xưởng đã không còn.
Stefan thấy gã như vậy, lại nghĩ đến lúc Đông Xưởng bị triệt hạ, hắn không muốn Vũ Hóa Điền biết được việc này, cố ý giấu diếm không lan truyền ra, tri phủ Tây Ninh này không biết cũng phải, liền không chăm chăm vào vấn đề này nữa.
“Việc này không trách được ngươi, người cầm lệnh bài kia đâu?”
Vương Đức thấy ngữ khí của Stefan nhẹ đi không ít, thở phào nhẹ nhõm, hồi đáp:
“Người kia thông báo vi thần tiếp giá xong liền rời đi. Vi thần từng tiễn hắn một đoạn đường, là đi về hướng Gia Dự quan.”
Khi đó gã còn tưởng rằng là đối phương quay về bẩm báo cho Hoàng thượng chứ.
Stefan gật gật đầu, cũng không hỏi lại, người này đi rồi phỏng chừng là sẽ không về nữa, bản thân mình có tìm được về cũng không có tác dụng gì, biêt là tên đó đi Gia Dự quan, tám chín phần mười là đến đất phong của Khánh Thân Vương ở ngoài biên quan.
“Trẫm mệt mỏi, Tiểu Đức Tử ngươi đi cùng Vương Đức xuống sắp xếp một chút, trẫm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi.”
Nếu hành tung đã bị bại lộ thì chỉ có thể nhanh chóng hồi kinh.
Vừa nghĩ đến hành trình lần này bị hủy, Stefan liền căm tức trong bụng, lúc nói chuyện ngữ khí cũng không còn kiên nhẫn.
“Vâng.”
Tiểu Đức Tử nhận lệnh đi.
Vương Đức không dám ở lâu, hành lễ xong liền mang theo Tiểu Đức Tử lui xuống, đi chuẩn bị.
Vương Đức vừa đi, Stefan lại đuổi đám người Cẩm Y Vệ ra ngoài, mà Tố Tuệ Dung cũng rất thức thời rời đi.
Mọi người vừa đi, Vũ Hóa Điền vẫn chưa hề lên tiếng mới đi đến từ bên cạnh, mở miệng nói:
“Ngươi nói xem, nghĩa nữ của Khánh Thân Vương kia sắp xếp thứ gì ở phía sau chờ ngươi đây?”
Stefan liền kéo y qua, ôm người vào trong lòng hắn cọ xát vài cái:
“Bất kể là cái gì, chúng ta cứ nhận lấy là được.”
“Ai là chúng ta với ngươi, người ta là đến đối phó ngươi, ta mặc kệ.”
Vũ Hóa Điền hừ một tiếng.
“Ha ha, ngươi có biết dáng vẻ này của ngươi cực kỳ giống một đứa trẻ vì không được ăn đường mà giận dỗi không hả?”
Stefan ngẩng đầu, vẻ mặt chễ giễu.
Toàn thân Vũ Hóa Điền cứng đờ, lập tức không chút khách khí vung tay đánh về phía đỉnh đầu của Stefan, xuống tay cực mạnh, không chút lưu tình.
Stefan tuy rằng không sợ một kích này của y, nhưng cũng xoay người né tránh, còn chưa kịp nói gì, chưởng phong của Vũ Hóa Điền đã tấn công đến đây, Stefan thấy vậy, quyết định chờ y phát tiết đủ rồi nói sau.
Từng chiêu của Vũ Hóa Điền đều đòi mạng, chiêu sau lại càng ngoan độc hơn chiêu trước, lại không thể chạm đến được một góc áo của Stefan, y tức giận đến mức một chưởng đánh gãy xà ngang.
Thân ảnh Stefan chợt lóe lên, ôm lấy Vũ Hóa Điền bỏ chạy ra bên ngoài, vừa mới ra đến nơi, phía sau ‘Ầm’ một tiếng, toàn bộ nóc nhà sụp xuống.
Đám người Thanh Long nghe thấy tiếng động còn tưởng rằng lại có thích khách đột kích, lập tức bao quanh Stefan, bắt đầu đề phòng.
Vương Đức đuổi đến phía sau sắc mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất, nói không nên lời.
Thấy trò đùa của mình khiến mọi người phản ứng quá độ, Stefan nắm tay ho nhẹ một tiếng:
“Trẫm không sao, căn phòng này lâu năm thiếu tu sửa, nên sửa chữa cẩn thận một chút mới được.”
Đám người Thanh Long vẻ mặt cổ quái, khóe miệng co rút nhìn Vũ Hóa Điền bị Stefan nắm lấy cổ tay đang giãy dụa, căn phòng này vì sao lại đổ bọn họ đã thầm có đáp án ở trong lòng, tiếng đánh nhau ở trong phòng trước khi sụp không thể lừa được bọn họ.
“Vâng vâng, là vi thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Vương Đức nào dám nói căn phòng này mới được xây dựng đầu năm, chỉ có thể vẻ mặt tràn đầy đau khổ xin lỗi.
“Quên đi, khanh gia quay về nhớ tìm người sửa chữa lại là được.”
Stefan khoát tay.
“Phòng đã chuẩn bị tốt chưa, trẫm muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng, đã được chuẩn bị tốt, mời Hoàng thượng di giá.”
Vương Đức khom người dẫn đường.
“Hoàng thượng, vi thần đã cho chuẩn bị tiệc tối, Hoàng thượng người xem thế nào?”
“Đã biết, trẫm sẽ đi.”
Bởi vì chơi đùa mà làm hỏng phòng nhà người ta, Stefan cũng có chút ngượng ngùng, lúc này hắn vẫn rất dễ nói chuyện, tuy rằng lúc trước hắn còn muốn đợi quay về kinh rồi sẽ phái người xuống dưới tra xét cẩn thận vấn đề tài chính của tri phủ Tây Ninh này.