Đọc truyện [Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền – Chương 19: Lời nói khách sáo
Trong lúc Stefan đi xuống, Đàm Lỗ Tử dặn dò Triệu Thông đến trạm dừng xác nhận xem Đốc chủ có ở đó hay không, vừa bắt đầu nói mấy lời khách sáo với kẻ giống hệt Vũ Hóa Điền kia.
Đáng tiếc, hiệu quả không quá lý tưởng.
Trước không nói người muốn nói chuyện khách sáo đã bị đám người Thát Đát cướp đi trước một bước, mà quan hệ giữa hai bên bọn họ vô cùng không tệ, mà nữ hiệp khách bên cạnh đối phương lại không phải dễ nói chuyện.
“Vị đại ca này, thường xuyên qua lại ở trên con đường này sao?”
“Là đang nói chuyện với chúng ta? Theo quy củ của giang hồ, đến thăm đáp lễ hỏi đường, trước tiên nói về chuyện vì sao vừa rồi các người lại lắp tên?”
“Ta là đang thỉnh giáo vị đại ca này, không nói chuyện với ngươi, không liên quan đến ngươi.”
“Nhưng là, ta nói chuyện với ngươi, cũng là đang thỉnh giáo ngươi, sao lại là không liên quan đến ta?”
Dùng hai gian thượng phòng đổi được cơ hội nói chuyện, nhưng bất kể Đàm Lỗ Tử hỏi điều gì, nữ hiệp khách kia cũng sẽ ôn hòa mà đối đáp lại câu hỏi, lại khiến cho Đàm Lỗ Tử rất căm tức, không chỉ có hắn, mấy đầu lĩnh khác của Tây Xưởng cũng đều rất căm tức.
Vốn trước đó ầm ĩ với đám người Thát Đát một hồi đã không được vui, nghẹn lửa đầy một bụng, hiện tại lại bị một tên vô danh tiểu tốt chèn ép (tuy rằng là thái độ của bọn họ lúc trước không tốt), đống lửa này lại càng cháy càng to.
Kế Học Dũng cầm bát đũa đặt mạnh xuống, rất có ý tứ muốn dạy dỗ nữ hiệp khách không biết tốt xấu kia một trận.
Thư sinh bị nghi ngờ là Vũ Hóa Điền kia thấy tình hình không ổn, lập tức giải vây nói:
“Được rồi mà, hiện tại cần phải giải thích vì sao chúng tôi lại đi đến nơi này, đúng không?”
Đây là lần đầu tiên thư sinh này mở miệng, Đàm Lỗ Tử nghe ra trong lời nói của hắn mang theo chút khẩu âm của Tứ Xuyên, trong lòng càng thêm cảm thấy người này không phải là Đốc chủ của bọn họ.
Đốc chủ của bọn họ là người tộc Dao, theo Đốc chủ lâu như vậy rồi, Đàm Lỗ Tử sao có thể không biết việc Đốc chủ chưa từng đi qua Tứ Xuyên, càng không biết tiếng địa phương của Tứ Xuyên.
Ý niệm này xoay chuyển trong đầu một vòng, Đàm Lỗ Tử cười nói:
“Không cần quá gấp, vị đại ca này, dọc một đường đi chỉ có vị nữ hiệp này đồng hành với đại ca sao?”
“Hả? Ừ.”
Thư sinh gật đầu.
“Các ngươi không phải thổ phỉ chứ? Cứ lằng nhằng muốn thăm dò chúng ta, muốn đánh cướp à.”
Nữ hiệp khách kia rõ ràng là không thèm nể mặt, trực tiếp đâm lại một câu.
“Vô liêm sỉ, ngươi là kẻ nào chứ, dám nói chuyện với đầu lĩnh của chúng ta như vậy.”
Thủ hạ tâm phúc của Đàm Lỗ Tử vỗ bàn đứng dậy.
“Các ngươi thì là hạng người nào, dám nói chuyện với ta như thế!”
“Kiếm Tông.”
Đàm Lỗ Tử ngăn thủ hạ lại, tiếp tục không thèm để ý đến nữ hiệp khách kia, nhìn về phía thư sinh.
“Như vậy, ta xin kính vị đại ca này một chén, vừa rồi có chỗ thất lễ, đại ca rộng lượng đừng để ý, tiểu đệ kính ngài, mời đại ca.”
Thư sinh nâng bát rượu Xưởng vệ rót cho hắn lên.
Nữ hiệp khách cướp lấy bát rượu trên tay thư sinh, ngửi ngửi, lạnh lùng nói:
“Các ngươi dám hạ độc ở trong rượu!”
“Không thể nào, sao lại có độc được?”
Kế Học Dũng không tin, trong lòng cho rằng đối phương là đang gây sự.
“Hán tử vừa rồi bị các ngươi túm vào trong, vẻ mặt tràn đầy độc khí, ngươi còn nói là trong rượu không có độc?”
Nữ hiệp khách kéo Xưởng vệ đứng phía sau lên, dùng lưỡi đao gẩy nhẹ bát rượu, đưa đến bên miệng Kế Học Dũng.
“Ngươi uống.”
Mũi của Kế Học Dũng thính nhất, hắn hoài nghi ngửi ngửi bát rượu, lập tức biến sắc, trừng mắt nhìn Xưởng vệ rót rượu.
“Ngươi đến đây, lại đây uống nó!”
Xưởng vệ kia vẻ mặt khủng hoảng, không dám uống, rõ ràng là đã nhớ tới Lữ Bố bị hạ độc.
Nữ hiệp khách cắm thẳng lưỡi đao vào trong bàn, đao cắm xuống vài tấc, bát rượu bị hất sang một bên.
Lúc này Bố Lỗ Đô lớn tiếng cười, nói huyên thuyên một câu, đại hán người Thát Đát kia lại phiên dịch nói:
“Không chỉ rượu có độc thôi, bên đó thứ gì cũng có độc, rượu chúng ta uống thì không có độc, đến đây uống đi.”
Thư sinh kia cũng giận dữ, thiếu chút nữa hắn đã bị trúng độc, lớn tiếng chất vấn:
“Bên chỗ bọn họ không có độc, bên này các ngươi lại có độc, sao lại như thế?”
Đàm Lỗ Tử không nói gì, ngón trỏ cùng ngón giữa nhấn nhẹ một cái lên mặt bàn, lưỡi đao cắm vào mặt bàn giống như bị người rút mạnh, bắn ra.
Thư sinh và nữ hiệp khách hai mặt nhìn nhau, đều cả kinh vì chiêu thức ấy của hắn, thầm nghĩ võ công người này cực cao, bọn họ không phải là đối thủ.
“Gia, ngài xem ngoài này lộn xộn, không bằng chúng ta vẫn là dùng bữa ở trong phòng đi?”
Vẫn như trước là tiếng nói truyền xuống từ tầng hai, nhưng lần này không còn là Thanh Long.
Tiểu Đức Tử đi theo Stefan ra khỏi phòng, vừa đến nơi chợt nghe thấy ở tầng dưới nói cái gì mà trong rượu có độc, trong lòng khủng hoảng, nhịn không được đã muốn khuyên Hoàng thượng đừng xuống dưới dùng cơm nữa, thật sự rất nguy hiểm.
“Không sao.”
Stefan cười khẽ, thế gian này sợ rằng không có bất cứ loại thuốc độc nào có thể độc chết được hắn.
Giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, rõ ràng là không quá cao to vang dội, lại khiến cho toàn bộ đại đường im lặng.
Người ở tầng dưới đều nhìn lên trên, khi nhìn thấy dáng người thon dài gầy gò kia, đều là chấn động. Mà đám người Tây Xưởng đều đứng dậy, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
Cũng may bọn họ vẫn còn vài phần lý trí, không để lộ thân phận của Hoàng thượng ra trước chốn đông người.
Đàm Lỗ Tử cúi đầu không dám nhìn thẳng thiên nhan, khóe mắt chú ý đến đám người Thát Đát, thấy nữ nhân man di kia hai mắt sáng lên nhìn Hoàng thượng thì, nhịn không được nheo mắt lại.
Quả nhiên là nên làm thịt đám người Thát Đát này.
Ánh mắt chuyển đi, lại chú ý đến thư sinh kia cũng là hai mắt cực nóng nhìn người đang đi từ tầng trên xuống, nhìn theo ánh mắt hắn thì, lại phát hiện không phải thư sinh đang nhìn người, mà là đang nhìn ngọc bội đeo bên hông đối phương. Mà với chủ nhân của ngọc bội kia, hắn hoàn toàn không thèm nhìn.
Nếu người này thật sự là Đốc chủ, sao có thể không nhận ra Hoàng thượng? Đàm Lỗ Tử càng lúc càng khẳng định người này không phải Vũ Hóa Điền.
Stefan liếc mắt một cái liền nhìn thấy thư sinh kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Nếu như để Vũ Hóa Điền nhìn thấy có người giống hệt y, nhất định là sẽ giết chết kẻ đó, người kia cũng không tốt tính gì.
Khi được tiểu nhị dẫn đường đến bàn mình thì, Stefan dừng lại bên bàn của Tây Xưởng, nói với thư sinh kia:
“Vị thư sinh này có dáng vẻ thật giống một vị bằng hữu của ta, chỉ tiếc hôm nay y không có ở đây, bằng không chắc chắn sẽ rất ‘vui lòng’ trao đổi với ngươi một chút.”
“Đúng, đúng không?”
Thư sinh có chút lắp bắp, có lẽ là vì khí thế trên người đối phương khiến hắn sinh ra cảm giác tự ti vì kém hơn một bậc.
“Ha ha, ngươi nói xem có đúng hay không?”
Stefan nhìn về phía Đàm Lỗ Tử.
“Đúng vậy.”
Đàm Lỗ Tử ôm quyền thở dài, nghĩ rằng liệu có phải là Hoàng thượng đã phát hiện ra điều gì nên mới hỏi hắn như vậy không, cũng đại khái xác nhận được người này thật sự không phải là Vũ Hóa Điền, bằng không sao Hoàng thượng lại nói như vậy chứ?
Stefan nghe vậy, cũng không nhắc lại, đi đến bàn bên kia dùng cơm.
Tiếp đó không khí trong đại đường vẫn rất kỳ quái, ngay cả đám người Thát Đát vốn uống rượu thật sự vui vẻ cũng không còn người có hứng thú hát vang, có lẽ là bởi vì hơn mười người đang dùng cơm ở góc kia thật sự rất có khí thế.
Đám người Stefan chiếm được một cái bàn có ba ngăn, một mình Stefan ngồi một ngăn, còn Cẩm Y Vệ chiếm hai ngăn, mà Tiểu Đức Tử thì kiên trì muốn hầu hạ hắn dùng bữa xong mới bằng lòng đi xuống dùng cơm.
Khác với những người khác đều là dùng bát đũa do khách *** chuẩn bị, Stefan sử dụng bát đũa được làm bằng bạc thuần khảm viền vàng, bộ đồ ăn này là Thái hậu cố ý kêu Cẩm Y Vệ mang theo, bởi vì bạc trắng có tác dụng thử độc, để khiến Thái hậu yên lòng, Stefan liền gật đầu đồng ý.
Nhưng thứ này cũng rất chói mắt, một bàn đầy vàng bạc ở dưới ánh nến sáng lấp lánh, khiến mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn.
Tiểu Đức Tử tự ăn trước mấy miếng thử độc, sau khi xác định không có độc rồi, mới bắt đầu hầu hạ Stefan dùng bữa.
Tuy rằng nơi này không có món ăn nào không vượt qua quy tắc ba miếng, Stefan vẫn không dùng quá nhiều, mùi thịt dê với vị giác mẫn cảm của hắn là một thử thách lớn, mùi vị của mấy món hoa quả sấy khô cũng rất bình thường, mà trừ mấy thứ đó ra, không còn gì khác để ăn.
Chỉ dùng mấy miếng, Stefan liền xua tay ý bảo no rồi, cầm ly lên uống rượu nho tự mang theo, cũng ra hiệu bảo Tiểu Đức Tử có thể đi ăn cơm.
Tiểu Đức Tử thu dọn bàn xong, ngồi xuống vị trí ở bên cạnh mà Cẩm Y Vệ cố ý để dành lại cho nó, vừa ăn cơm vừa chú ý đến hành động của Stefan.
Mà lúc này, Cẩm Y Vệ và người của Tây Xưởng đều cầm bát đũa lên, im lặng dùng cơm không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, đương nhiên, tất cả đồ ăn của Tây Xưởng đều đã được đổi lại.
Nữ hiệp khách kia và thư sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, tìm lý do rời đi.
Nhìn theo bóng dáng bọn họ đi lên, Stefan cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Hắn khoa trương như vậy thì có sao, có mấy thứ này sao hắn lại phải bạc đãi chính mình.
Trong trạm dừng, Vũ Hóa Điền sai người nâng tấm bia đá Long Môn đến đây, dự định nghiên cứu văn tự trên đó một chút.
Tướng lĩnh đóng quân ở Long Môn đang giới thiệu cho Vũ Hóa Điền biết ý nghĩa của những văn tự trên bia, cũng nói trên văn tự này có lời nguyền, hy vọng y xem xong có thể cho khênh về, Mã Tiến Lương rút vũ khí ra, một đao bổ về phía một trong những người nâng bia, chém người thành hai nửa.
Một đao này của hắn, liền kéo hết toàn bộ Xưởng vệ ẩn nấp bên trong ra, mà Triệu Hoài An trốn ở trên cao lập tức thăm dò cách sắp xếp của Tây Xưởng.
Vũ Hóa Điền nhìn trên tay áo bị dính một giọt máu, từ chối khăn lụa mà tùy thị đưa qua.
“Ta, vốn dự định dẫn rắn ra khỏi hang, ngươi lại cố tình đánh rắn động cỏ.”
Mã Tiến Lương giải thích:
“Đốc chủ, dân phu này đi dép của Triệu Hoài An.”
Vũ Hóa Điền cười lạnh:
“Hừ, đã là lưới trời ***g lộng, người ta chỉ cần dùng một đôi dép là có thể thoải mái chọc thủng.”
Thông minh như y sao có thể không biết là đối phương có chủ ý gì, y nhìn vết máu trên tay áo.
“Nếu đao đã ra khỏi vỏ thì nhất định phải thấy máu, quay lên trên tìm Triệu Hoài An ra đây.”
“Vâng, Đốc chủ.”
Mã Tiến Lương biết rằng mình đã gây họa, lập tức dẫn người đi lục soát toàn bộ trạm dừng.
Lúc này, một tiếng huýt gió không biết là truyền đến từ chỗ nào vang lên, có một con ngựa trong chuồng tự mình chạy ra khỏi cửa sau của trạm dừng, Mã Tiến Lương vừa thấy lập tức sai người chuẩn bị ngựa, đuổi theo.