Đọc truyện Long Kiếm Truy Hồn – Chương 3: Đoạt mệnh cửu hoàn kiếm
Tiếng huýt vừa cất lên, từ trong những tảng đá ngổn ngang phía Tây bỗng xuất hiện hai lão nhân phục trang quái dị, dáng người tầm thường và râu tóc bạc phơ. Lão nhân bên trái mắt sâu miệng rộng, mắt đen mày rậm, tuy cao tuổi mà vẫn oai phong lẫm liệt, lão nhân bên phải, sắc mặt hồng hào, tướng mạo rất tao nhã thanh cao.
Theo sau hai lão nhân ấy là Mạc Dã song long, lúc này Mạc Dã Kim Long Chu Ứng Long đang dìu Lăng Vân Ngọc Long Văn Thiên Phong chậm chạp bước đi, hiển nhiên thương thế của Văn Thiên Phong vẫn rất trầm trọng.
Hai lão nhân dừng lại bên cạnh ba lão bà do Diêu Đài Mục Nữ đưa theo vào Trung Nguyên. Ba lão bà vội cung kính thi lễ, người bên phải hỏi :
– Thương thế của Văn tướng công đã chữa khỏi chưa?
Lão nhân mặt đen thần sắc nghiêm trọng đáp :
– Huyệt đạo đã giải, nhưng thương thế vẫn chưa thuyên giảm, công lực của người này quả cao thâm đến mức ngoài sức tưởng tượng, hôm nay cho dù chúng ta thắng được y, e cũng phải trả một giá rất đắt.
Ngay khi ấy bỗng có người lớn tiếng nói :
– Y đến rồi kìa!
Hai lão nhân ngửng lên nhìn, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng anh tuấn tuyệt luân chẳng rõ đã xuất hiện từ bao giờ, tay phải thiếu niên nắm lấy Diêu Đài Mục Nữ, thần sắc bình thản ung dung như chốn không người.
Lão nhân mặt đen kinh hãi thầm nhủ :
– Nội phần đởm lược kia cũng khó ai sánh bằng, thiếu niên này quả là một trang kỳ tài, rất tiếc là y quá bốc đồng hiếu thắng, chưa đủ lông cánh mà đã muốn một mình gánh lấy đại nhiệm này.
Lúc này một trong ba lão đạo sĩ đối diện với thiếu niên áo trắng cất giọng trầm hùng nói :
– Mai công tử, chốn giang hồ đồn đại công tử không bao giờ thất tín với người, quả là không ngoa, lúc này vừa đúng canh ba.
Mai Dao Lân đưa mắt nhìn ba lão đạo sĩ lòng bất giác trĩu nặng thầm nhủ :
– Côn Lôn tam tiên trước nay tự cho mình là cao nhân thế ngoại, không ngờ hôm nay cũng có mặt tại đây, thật không ngờ họ cũng nghe theo sự sai khiến của Vạn Tượng công tử, cuộc chiến hôm nay có lẽ mình dữ nhiều lành ít thật rồi.
Nghĩ đoạn, chàng với giọng mỉa mai nói :
– Côn Lôn tam tiên trước nay tự cho mình là cao nhân thế ngoại, không ngờ hôm nay lại có mặt tại đây, thật vô cùng vinh dự cho Mai Dao Lân này, nhưng chẳng hay Vạn Tượng công tử đã phong cho ba vị chức tước gì vậy?
Côn Lôn tam tiên đều tái mặt, Thanh Bình đạo nhân đứng giữa lạnh lùng quát :
– Mai Dao Lân ngươi có thể chịu tránh nhiệm cho lời nói của mình không?
Mai Dao Lân cười nhạt nói :
– Mai mỗ đã dám nói ra, đương nhiên là có thể gánh chịu.
Xuất Trần đạo nhân đứng bên phải, cười khảy tiếp lời :
– Vậy ngươi có biết chúng lão phu đến đây vì việc gì không?
Mai Dao Lân lạnh lùng quét mắt nhìn ba lão đạo sĩ :
– Ba vị đã có ý định xuất thế, lẽ ra không nên can dự vào những xung đột trên giang hồ, tục ngữ nói rất đúng, không có lửa thì đâu có khói, việc gì xảy ra cũng phải có nguyên nhân, Mai Dao Lân này đâu phải là kẻ hiếu sát tàn bạo.
Giọng nói của chàng hết sức thành khẩn, từ khi bước chân vào chốn giang hồ đến nay, đây là lần đầu tiên chàng mới thốt ra những lời nói thận trọng như vậy. Ly Hận đạo nhân đứng bên trái trầm giọng tiếp lời :
– Hãy nói rõ lần nữa xem!
Mai Dao Lân biến sắc mặt buông tiếng cười dài :
– Ha ha… ba vị là cao nhân thế ngoại và cũng là người xuất gia hướng đạo, chả lẽ ngay cả những lời rõ ràng dễ hiểu như vậy của Mai mỗ mà cũng không nghe ra sao? Ha ha… hôm nay Mai mỗ đã thố lộ với ba vị những lời không muốn nói, nếu như ba vị cho rằng chưa đủ thì hãy thử hỏi người đã thỉnh ba vị đến đây xem.
Lời lẽ hết sức khích động, như lòng đã phẫn hận đến mức không sao kềm chế được. Diêu Đài Mục Nữ nhẹ kéo tay chàng, vẻ mặt hết sức lo lắng, dịu dàng nói :
– Lân ca hãy bình tĩnh, Lân ca hiện đang thọ thương, hôm nay mình phải dùng trí tuệ để thoát khỏi trùng vây mới được.
Mai Dao Lân cảm kích nhìn nàng, lần đầu tiên chàng mới cảm thấy mình không cô độc, và chẳng phải tất cả mọi người trên đời đều là kẻ địch của chàng.Song chàng không trả lời, bởi chàng biết mình đã hãm thân trong trùng vây, trước mắt chỉ có một con đường duy nhất, đó là ta còn địch mất, không thì ta mất địch còn, chẳng còn con đường nào khác, không việc gì phải nhu nhược. Thanh Bình đạo nhân nghiêm mặt nói :
– Rất có thể công tử thật có lý do để làm như vậy, nhưng sự đời vốn như một giấc mơ, qua đi là hết, hà tất chấp nhất từng chút một, nếu Mai công tử chịu nể mặt ba chúng tôi, xin hãy tha cho người một con đường sống.
Những lời này thốt ra từ miệng Côn Lôn tam tiên khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bởi ai cũng biết xưa nay chỉ có người giới võ lâm cầu khẩn họ, chưa bao giờ họ cầu khẩn ai. Theo mọi người nghĩ cục diện hôm nay chắc sẽ được hóa giải. Nhưng thật không ngờ, Mai Dao Lân nghe vậy biến sắc mặt, buông tiếng cười dài nói :
– Cuộc đời đã như giấc mơ, lẽ ra các vị không nên đặt chân vào, và càng không nên tự hạ mình cầu khẩn một hậu sinh vãn bối mới phải ha ha…
Côn Lôn tam tiên tái mặt, trước đông người mà bị mỉa mai thế này, họ làm sao chịu đựng nổi. Xuất Trần đạo trưởng cười hăng hắc nói :
– Mai Dao Lân, ngươi biết tại sao bọn ta nói với ngươi những lời đó không?
– Đương nhiên không phải là sợ Mai mỗ, nhưng… Mai mỗ cũng xin nói thật, đừng cậy vào bối phận và danh vọng đối với Mai Dao Lân này, Mai mỗ chẳng ngán sợ đâu. Những kẻ Mai mỗ muốn giết, không bao giờ buông tha một cách dễ dàng, ba vị có bản lãnh gì trác tuyệt hãy cứ thi thố đi.
Diêu Đài Mục Nữ tựa vào vai Mai Dao Lân, nàng không nói gì cả, bởi nàng nhận thấy mình đã tìm được một người thật sự có cốt khí. Lão nhân mặt đen đưa mắt nhìn lão nhân tướng mạo thanh cao, khẽ thở dài nói :
– Cứng dễ gãy, mềm dễ cong, thiếu niên này tuy thiên phú kỳ tài, song rất tiếc là hôm nay sẽ phải táng mạng tại đây.
Lão nhân tướng mạo thanh cao gật đầu :
– Lão phu cũng thấy rằng rất là đáng tiếc, giá mà… ôi
Lăng Vân Ngọc Long Văn Thiên Phong nghe hai vị sư phụ chẳng những không căm hận Mai Dao Lân đã mắng chửi họ, trái lại còn tỏ vẻ thương tiếc, bất giác xôi sục căm thù, xen lời :
– Hắn rất là cuồng ngạo, ngay cả hai vị sư phụ còn chẳng xem ra gì, người như vậy mà để sống trên cõi đời chắc chắn sẽ gieo nhiều tai hoạ, đệ tử rất mong hắn chết đi càng sớm càng tốt.
Y nói rất lớn tiếng, tựa hồ cho mọi người đều nghe thấy. Hai lão nhân liền cùng lộ vẻ giận, lão nhân mặt đen lạnh lùng quát :
– Ở đây ngươi đâu có tư cách lên tiếng. Hừ tuổi trẻ không biết khinh trọng, hai sư huynh đệ ngươi nếu mà được một nửa dũng khí của hắn thì đâu uổng phí công sức của ta.
Văn Thiên Phong đỏ mặt, tuy trong long hận luôn cả sư phụ, nhưng không dám nhiều lời, đành tiu nghỉu lui ra.
Ngay khi ấy trong bãi loạn thạch sau lưng bốn người xuất hiện một lão nhân áo gai, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nham hiểm và vai cuốc đào thuốc, người này chính là Ma Y Dược Tiên Cát Trường Hồng vang danh võ lâm.
Lúc này Côn Lôn tam tiên đã không còn nhẫn nhịn được nữa, chỉ nghe Xuất Trần đạo nhân cười sắc lạnh nói :
– Được rồi bần đạo quả đã không uổng phí chuyến này, đã được gặp một bậc kỳ tài hãn thế như ngươi, Mai Dao Lân, bần đạo có đủ tư cách đánh cuộc với ngươi chăng?
Mai Dao Lân cười nhạt nói :
– Việc đánh cuộc vốn không phân biệt tư cách, tôn giá muốn đánh cuộc gì?
– Đánh cuộc thuốc giải cho Võ Đang tứ lão, ngươi nghĩ sao?
– Nếu Mai mỗ thắng thì sao?
– Muốn đánh cuộc vật gì trên mình bần đạo, ngươi cứ nói, bần đạo sẵn sàng chấp nhận.
Mai Dao Lân mắt ánh lên vẻ ghê rợn, trầm giọng :
– Nếu tôn giá thắng Mai mỗ chẳng những trao thuốc giải mà còn tặng luôn thủ cấp trên đầu. Nhưng có điều là Mai mỗ tuổi trẻ sức mạnh, không thể hiếp đáp người già, nên nếu như Mai mỗ thắng, không lấy bất kỳ vật gì trên mình tôn giá mà chỉ cần lấy thủ cấp trên đầu tôn giá là đủ.
Côn Lôn tam tiên cùng tái mặt, Thanh Bình đạo nhân tức giận cười vang :
– Tiểu tử thật là cuồng ngạo, chúng ta vậy là một lời đã quyết.
Đoạn quay sang Xuất Trần đạo nhân nói :
– Nhị đệ, chẳng còn gì để nói nữa, động thủ đi thôi!
Mai Dao Lân buông tay Diêu Đài Mục Nữ ra, quay sang bình thản nói :
– Hiền muội thấy ngu ca làm vậy có quá vô lý không?
Diêu Đài Mục Nữ gật đầu tin cậy :
– Tiểu muội biết nhất định là có lý, mặc dù hiện tại chưa biết rõ sự thật, nhưng một ngày nào đó tiểu muội sẽ hiểu rõ, cho dù là dưới chốn cửu tuyền.
Mai Dao Lân thoáng biến sắc mặt, cười nói :
– Nếu bây giờ ngu ca nói là yêu hiền muội, hiền muội có chịu nghe lời ngu ca không?
Diêu Đài Mục Nữ ngây ngẩn nhìn Mai Dao Lân :
– Chỉ cần không rời xa Lân ca, tiểu muội sẵn sàng nghe lời Lân ca tất cả.
– Vậy thì ngu ca chẳng còn gì để nói nữa. Nếu có thể, ngu ca chỉ mong hiền muội trước khi quyết định điều gì, hãy bình tâm suy nghĩ thật kỹ.
Dứt lời ung dung cất bước đi đến gần Xuất Trần đạo nhân.
Do tâm lý tự nhiên thúc đẩy, quần hào lần lượt tiến đến gần, mỗi người chọn lấy một vị trí thích hợp để xem cho rõ tên hung đồ thần bí đã làm chấn động giang hồ trong thời gian gần đây, võ công kinh thiên động địa đến mức nào. Xuất Trần đạo nhân tiến tới vài bước, cười khảy nói :
– Đã trăn trối xong rồi chứ?
Mai Dao Lân cười nhạt nói :
– Tôn giá chưa động thủ với Mai mỗ, thắng bại chưa biết sẽ về tay ai, Mai mỗ cho rằng hai ta đều nên trăn trối mới phải.
Xuất Trần đạo nhân cười gằn :
– Bần đạo tự biết chẳng cần.
Dứt lời từ trên lưng rút xuống một thanh cổ kiếm, hàn quang lấp loáng.
Quần hào lúc này càng thêm hồi hộp, mặc dù họ biết không cần mình phải ra tay, song họ muốn biết mình có đoán đúng kẻ sẽ giành được phần thắng hay không. Mai Dao Lân chầm chậm đưa tay lên nắm lấy chuôi kiếm, giọng âm trầm nói :
– Vậy có nghĩa là tôn giá tin chắc sẽ thắng chứ gì?
“Choang” một tiếng hàn quang chớp ngời Bạch Long kiếm đã tuốt ra cầm tay, mũi kiếm chênh chếch chĩa lên phía trái, hàn khí rợn người. Xuất Trần đạo nhân vừa thấy thanh kiếm ấy, thoáng rúng động cõi lòng, ngưng thần đề khí trầm giọng nói :
– Xuất chiêu đi!
Mai Dao Lân giọng sắc lạnh nói :
– Tôn giá sẽ hối hận đấy!
Dứt lời mũi kiếm chếch lên chớp chóa, một luồng sáng bạc đã bay thẳng vào trước ngực Xuất Trần đạo nhân. Xuất Trần đạo nhân giật mình, trường kiếm tay phải nhanh như chớp thi triển chiêu Thiên Sơn Phi Vân, chỉ thấy hàng ngàn vạn đóa hoa kiếm như mưa tuyết rợp trời, không chỗ nào để tránh, Côn Lôn tam tiên quả danh bất hư truyền.
Nào ngờ Xuất Trần đạo nhân kiếm chiêu vừa xuất, luồng kiếm quang của Mai Dao Lân bỗng bung ra như một chiếc lưới to che trời phủ đất, bao trùm hết hàng ngàn vạn đóa hoa kiếm của Xuất Trần đạo nhân. Côn Lôn tam tiên thảy đều kinh hoàng thất sắc. Xuất Trần đạo nhân là người trong cuộc, tuy lòng kinh hãi, song chẳng thể nào không ứng biến ngay, liền quát to :
– Khá lắm!
Trong tiếng quát đã lùi sau tám thước, đồng thời liên tiếp tung ra tám chưởng hầu ngăn cản sự truy kích của đối phương, thế là vô hình chung lão đã để mất tiên cơ.
Mai Dao Lân chiêu thứ hai vẫn chưa đả thương được Xuất Trần đạo nhân, lòng cũng hết sức kinh ngạc, đây là lần đầu tiên chàng đã gặp địch thủ kể từ khi bước chân vào chốn giang hồ. Thế là chàng không ngần ngại nữa, Bạch Long kiếm liên hoàn công ra, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, khiến Xuất Trần đạo nhân không còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Thanh Bình đạo nhân và Ly Hận đạo nhân lúc này ánh mắt đều lộ vẻ lo âu, trên trán cũng bắt đầu toát mồ hôi lấm tấm. Nhưng ở trước đông người thế này, họ chẳng thể mặt dạn mày dày ra tay giúp sức.
Quần hào tuy đại đa số mong Mai Dao Lân chết dưới tay Xuất Trần đạo nhân, song cũng có một ít hy vọng Mai Dao Lân giành được phần thắng, bởi những người này võ công kém cỏi không bị Vạn Tượng công tử để mắt đến.
Trong đó lo lắng nhất là Lăng Vân Ngọc Long Văn Thiên Phong, chẳng phải y lo Xuất Trần đạo nhân chết dưới tay Mai Dao Lân, mà là sợ Mai Dao Lân hôm nay không chết. Chỉ thấy y mặt đầy căm thù, hai tay nắm chặt như vận hết sức bình sinh, nhưng rất tiếc là không sao truyền được cho Xuất Trần đạo nhân. Bỗng nghe một giọng hòa nhã nhưng nham hiểm nói :
– Tiểu ca đang thọ nội thương nghiêm trọng phải không vậy?
Văn Thiên Phong sửng sốt ngoảnh lại, chỉ thấy đó là một lão nhân áo gai đang đứng cách chừng ba thước, bất giác chau mày nói :
– Tôn giá là ai?
Lão nhân mặt đen nghe vậy cũng ngoảnh nhìn ra sau, liền mừng rỡ nói :
– Phong nhi không được vô lễ, đây là Ma Y Dược Tiên, một vị thần y vang danh giang hồ, hãy đến ra mắt mau.
Đoạn vòng tay thi lễ nói :
– Cát huynh vẫn mạnh khỏe chứ?
Văn Thiên Phong cũng vội cung kính thi lễ nói :
– Vãn bối xin kính chào lão tiền bối.
Ma Y Dược Tiên Cát Trường Hồng thầm cười khảy, song ngoài mặt chẳng chút vẻ khác lạ, mỉm cười nói :
– Tiểu ca miễn lễ, lão phu với lệnh sư tuy giao tình chưa kể được là thâm hậu, nhưng mộ danh đã từ lâu, nếu như hai vị huynh đài xem trọng Cát mỗ, Cát mỗ cũng muốn tận chút sức mọn.
Lão nhân thanh cao cười :
– Nhưng huynh đệ bọn này chưa từng giúp Cát huynh chút nào, mà phiền Cát huynh nhọc sức thế này, thì thật lấy làm áy náy.
Ma Y Dược Tiên cười cởi mở :
– Sau này cần nhờ đến hai vị rất nhiều, bất tất khách sáo.
Đoạn nắm tay Văn Thiên Phong nói :
– Đi nào! Chúng ta đến đằng kia.
Rồi thì kéo tay Văn Thiên Phong đi vào trong bãi đá ngổn ngang.
Lúc này trận đấu càng thêm ác liệt, Xuất Trần đạo nhân hoàn toàn lâm vào thế hạ phong, chiêu thức đã có phần rối loạn, hiển nhiên đã sắp bại đến nơi. Còn Mai Dao Lân thì vẫn hung mãnh như hổ dữ, mặc dù bị thương thế nơi lưng hạn chế, không sao thi triển hết công lực, song vẫn đủ khiến Xuất Trần đạo nhân không đương cự nổi.
Ba người còn lại trong Võ Đang tứ lão lúc này thảy đều hết sức lo âu, bởi nếu Xuất Trần đạo nhân mà bại chết thì không còn ai giải được chất độc họ đang bị trúng phải nữa. Thanh Bình đạo nhân và Ly Hận đạo nhân lúc này không còn tự chủ được nữa, cất bước tiến vào trận đấu, tay phải cũng bất giác đặt lên chuôi kiếm.
Ngay khi ấy bỗng nghe Mai Dao Lân quát to :
– Nằm xuống!
Trong tiếng quát, người đã vọt lên cao, vào lúc Xuất Trần đạo nhân thi triển xong chiêu Đoạn Vân Vạn Phiến, chưa chuyển sang chiêu khác, chỉ thấy hàn quang rợp trời kèm theo tiếng gió rít ghê rợn phủ chụp xuống đỉnh đầu Xuất Trần đạo nhân, tốc độ nhanh đến ngoài sức tưởng tượng của con người.
Xuất Trần đạo nhân cả kinh thất sắc, không còn kịp vung kiếm xuất chiêu nữa, ý nghĩ xoay nhanh, bỗng ngã người ra sau, người vừa chạm đất, trường kiếm trong tay liền tức vung lên chống đỡ.
Ngay khi ấy bỗng nghe hai tiếng quát vang :
– Mai Dao Lân, ngừng tay ngay!
Trong tiếng quát hai luồng kiếm quang đã từ hai phía tả hữu bay đến nhanh như tia chớp.
Mai Dao Lân vừa nghe tiếng gió rít, liền tức xoay kiếm toan đón tiếp.
Nhưng ngay khi ấy, bỗng chàng hự lên một tiếng, rồi thì từ trên không rơi nhanh xuống. Lúc này mũi kiếm của Thanh Bình đạo nhân và Ly Hận đạo nhân chỉ còn cách bên mạn sườn Mai Dao Lân chưa đầy nữa tấc, họ chỉ cần đẩy tay tới chút nữa là…
Song hai người bỗng buông tiếng quát vang, rụt trường kiếm về và cùng trao đổi vị trí với nhau rồi mới hạ xuống đất. Lúc này Mai Dao Lân cũng đã rớt xuống đất, liên tiếp lảo đảo,suýt nữa đã ngã nhào. Diêu Đài Mục Nữ thấy vậy cả kinh, vội phi thân đến đỡ lấy chàng, hơ hải nói :
– Lân ca sao thế này?
Mai Dao Lân gương mặt trắng bệch, ngoảnh nhìn ra sau nhưng chẳng trông thấy gì cả. Ngay khi ấy bỗng Xuất Trần đạo nhân tung người lên với chiêu thức Trường Hồng Quán Nhật đâm vào giữa ngực Mai Dao Lân.
Thanh Bình đạo nhân tái mặt quát :
– Nhị đệ, ngừng tay!
Xuất Trần đạo nhân vội chững người, đưa mắt nhìn Thanh Bình đạo nhân đứng thừ người ra tại chỗ. Diêu Đài Mục Nữ tức giận nói :
– Tốt hơn hết là ba người cùng xáp vào, giả vờ từ bi gì chứ? Vừa rồi hai người chẳng phải đã liên thủ đó sao?
Mai Dao Lân nhẹ giật cánh tay áo nàng, cười nhạt nói :
– Hiền muội đừng chấp nhất họ, nếu luận về anh hùng, nói về tín nghĩa thì họ cũng còn đáng được kể là anh hùng hảo hớn.
Đoạn quay sang ba đạo nhân trầm giọng nói :
– Xin mời ba vị.
Địa Huyền Tử nghe vậy hốt hoảng hỏi :
– Ai đã thắng vậy?
Thanh Bình đạo nhân chậm chạp nhìn Mai Dao Lân nói :
– Y đã thắng, Mai Dao Lân bây giờ ngươi đã thật sự đứng trong đầm rồng hang hổ rồi.
Mai Dao Lân thản nhiên cười :
– Vốn đã là như vậy rồi.
– Trước đây chưa phải, vì ngươi có đủ sức tự vệ.
Xuất Trần đạo nhân sửng sốt hỏi :
– Sao? Hai người đã đả thương y chăng?
Ly Hận đạo nhân lắc đầu :
– Chúng ta mà có thể một chiêu đả thương y thì nhị ca đâu có thể thua bại thế này. Mai Dao Lân nếu hôm nay các hạ không chết. Côn Lôn tam tiên nhất định sẽ tìm các hạ, vì duy các hạ mới có đảm lược anh hùng và lòng dạ hiệp nghĩa.
Đoạn nháy mắt với hai người kia, sau đó ba người phi thân rời khỏi Quân Sơn.
Côn Lôn tam tiên vừa đi khỏi, ba người còn lại trong Võ Đang tứ lão liền tung mình ra bao vây lấy Mai Dao Lân. Mai Dao Lân lạnh lùng quét mắt nhìn ba người, giọng sắc lạnh nói :
– Bây giờ đến lúc ba vị ra oai rồi đây!
Địa Huyền Tử quét mắt nhìn quanh, trầm giọng nói :
– Chúng bần đạo vốn không phải hạng người thừa lúc người lâm nguy ra tay, nhưng vì đã đến giờ, chẳng thể không lấy thuốc giải, nếu thí chủ tự biết không đủ sức chống lại, mong hãy thức thời trao ra thuốc giải, mối thù giữa chúng ta sau này hẵng tính toán.
Mai Dao Lân gắng gượng tiến tới một bước, đề khí cười dài nói :
– Nếu trí nhớ ba vị không kém, hẳn là chưa quên những lời nói của Mai mỗ lúc trên núi Võ Đang.
Ba người vẫn còn có ý e ngại Mai Dao Lân, mặc dù biết rõ lúc này chàng đã thọ thương ngầm rất trầm trọng, song vẫn chưa nắm chắc phần thắng.
Huyền Linh Tử cười khảy nói :
– Mai Dao Lân, đừng quên lúc ấy khác với bây giờ.
Mai Dao Lân cười phá lên :
– Bất luận trong tình huống nào, Mai mỗ tin là đối phó với ba vị cũng không thành vấn đề, nếu ba vị vì tính mạng muốn ra tay thử, bây giờ chính là cơ hội tốt.
Thế là ba người bị dồn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Địa Huyền Tử tức giận rút trường kiếm trên lưng xuống, lạnh lùng quát :
– Mai Dao Lân, ngươi thật ngông cuồng quá đáng.
Hai người kia thấy nhị ca đã tuốt kiếm, cũng liền theo sau rút kiếm cầm tay, ba người sáu mắt nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân, thần sắc vẫn ra chiều hết sức hồi hộp. Diêu Đài Mục Nữ bỗng từ trong tay áo rút trường tiên ra, lạnh lùng quát :
– Người nào dám động thủ, sẽ lãnh một roi của bổn cô nương trước.
Hai mắt nàng quắc lên, đầy sát khí ghê rợn. Hai lão nhân đi cùng nhóm người nước Quy Phụng thấy vậy hết sức kinh ngạc, họ đều biết Diêu Đài Mục Nữ là bị Mai Dao Lân bắt giữ, nhưng sao nàng bênh vực cho y thế này?
Mai Dao Lân nhìn Diêu Đài Mục Nữ cười nói :
– Hiền muội hãy lui ra, ngu ca đã nói rồi, kẻ nào nhận Lục bình xanh, ngu ca nhất định phải khiến y chết trong tay mình.
– Nhưng…
– Ha ha… Mai Dao Lân này chỉ cần có thể đứng vững, không bao giờ cúi đầu với bất kỳ ai, hiền muội sẽ có cơ hội ra sức bảo vệ cho ngu ca ngay đây, hãy lui ra đi.
Mặc dù chàng biết rõ mình không còn khả năng thoát thân, song vẫn điềm tĩnh đến vậy, chỉ đởm lược ấy cũng đủ khiến mọi người khâm phục rồi.
Diêu Đài Mục Nữ cười héo hắt :
– Tiểu muội sẽ mãi mãi theo bên Lân ca, dù là trên dương trần hay chốn âm phủ.
Dứt lời hai dòng lệ đã lăn dài trên má. Địa Huyền Tử nháy mắt với hai người kia, trầm giọng nói :
– Vì thuốc giải, chúng ta bắt buộc phải ra tay thôi.
Dứt lời mũi kiếm từ từ trỏ vào trước ngực Mai Dao Lân, hai người kia cũng đưa trường kiếm lên, phương hướng là hai bên mạn sườn của Mai Dao Lân. Mai Dao Lân mặt dần hiện sát khí, Bạch Long kiếm trỏ chếch xuống phía phải, có lẽ ám khí chàng bị trúng nơi lưng quá độc, nên bàn tay phải cầm kiếm của chàng khẽ run run.
Huyền Linh Tử thấy vậy cả mừng thầm nhủ :
– Đây là dịp may báo thù trời đã ban cho, đâu thể bỏ qua được.
Lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại giả vờ từ bi nói :
– Mai Dao Lân, lúc này ngươi hối hận vẫn hãy còn kịp.
Nhưng hối hận điều gì thì chính bản thân y cũng không biết. Mai Dao Lân biết rõ lúc này càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi cho chàng, bèn cắn mạnh răng, đưa mũi kiếm lên trỏ vào yết hầu Địa Huyền Tử, bỗng quát to :
– Ba vị đã đến giờ tận số rồi!
Đồng thời đã thi triển chiêu Long Hận Thanh Vân từ giữa chia ra hai bên tấn công Huyền Linh Tử với Huyền Huyền Tử, tuy không nhanh nhưng biến hóa kỳ ảo dị thường.
Có lẽ vốn đã có ý khiếp sợ, nên kiếm thế của Mai Dao Lân vừa xuất, Địa Huyền Tử lách tránh trước tiên, bởi mũi kiếm chính là trỏ vào y.
Khi lùi ra đến ba thước, Địa Huyền Tử mới biết kiếm chiêu không phải nhắm vào mình, bất giác đỏ mặt, buông tiếng thét vang, một chiêu Linh Xà Xuất Động lao trở vào tấn công.
Lúc này Huyền Linh Tử và Huyền Huyền Tử cũng đã vung kiếm đón đỡ, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, tia lửa tung tóe, Mai Dao Lân bật lùi hai bước, mũi kiếm uể oải chĩa xuống và trên trán lấm tấm mồ hôi.
Ngay khi ấy chiêu kiếm Linh Xà Xuất Động của Địa Huyền Tử cũng đã công đến, Mai Dao Lân uể oải vung kiếm lên đón đỡ, chỉ nghe “keng” một tiếng, trường kiếm suýt nữa đã vuột khỏi tay và bật lùi ra sau thêm ba bước.
Thế là Võ Đang tam tử liền tức lòng tin gia tăng. Huyền Huyền Tử cười vang :
– Ha ha… Mai Dao Lân võ công của ngươi bất quá cũng chỉ có vậy ha ha…
Mai Dao Lân mắt rực sát cơ, cười sắc lạnh nói :
– Ba vị đừng quên là Mai Dao Lân này còn chưa chết, các vị đắc ý quá sớm đấy.
Huyền Linh Tử cười khảy nói :
– Có lẽ không qua khỏi mười chiêu đâu.
Đoạn trường kiếm lại vung lên, dẫn trước với chiêu Kiếm Khí Xung Thiên từ dưới hướng lên, nhanh như chớp đâm vào yết hầu của Mai Dao Lân.
Cùng trong lúc ấy, Địa Huyền Tử và Huyền Huyền Tử cũng một tả một hữu cùng với chiêu Phi Bộc Nộ Triều công vào hai bên mạn sườn Mai Dao Lân, ra tay thật vô cùng hiểm ác. Hải Thiên Nhất Cái Viên Thế Dật mắt rực lửa giận, nghiến răng lẩm bẩm :
– Hay cho ba lão mũi trâu vô sỉ.
Đồng thời bất giác tiến tới hai bước. Bỗng một lão khất cái đứng sau lưng trầm giọng nói :
– Bang chủ, hãy nhớ là Cái bang vẫn chưa thoát khỏi bàn tay thao túng của người ta.
Hải Thiên Nhất Cái liền biến sắc mặt, thở dài trầm giọng nói :
– Phải rồi, phải rồi!
Lúc này cuộc chiến đã có sự biến đổi, ba người cùng xuất một chiêu, Mai Dao Lân không tránh được, hai bên mạn sườn đều bị trúng một kiếm, vết thương dài chừng ba tấc, máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả hai bên áo, song chàng vẫn kiên cường bất khuất. Địa Huyền Tử cười đắc ý nói :
– Mai Dao Lân, giờ chỉ mới năm chiêu thôi mà.
Mai Dao Lân lặng thinh, Bạch Long kiếm tả hữu đón đỡ, lòng thầm khấn :
– Cầu trời cao giúp cho Mai Dao Lân thi triển được chiêu này, dù chỉ nửa phần thôi cũng được.
Theo tâm niệm ấy, chàng bắt đầu đề tụ công lực còn lại khắp người.Võ Đang tam tử đang đắc ý tấn công, đâu có để ý đến điều ấy, và cũng không bao giờ nghĩ đến kẻ sắp chết không phải là Mai Dao Lân.
Huyền Huyền Tử khoái trá cười nói :
– Mai Dao Lân ngươi đã chống được chiêu thứ sáu rồi.
Y vừa dứt tiếng, bỗng nghe Mai Dao Lân quát vang :
– Nạp mạng đi thôi!
Đồng thời người lại trở nên rắn rỏi, lưỡi kiếm run rẩy cũng đột nhiên tỏa ra vạn tia hàn quang, như một chiếc lưới to phủ chụp xuống ba người. Chẳng rõ kinh hoàng quá mức hay sao, ba lão đạo sĩ lại đâm ra luống cuống, không biết ứng phó thế nào.
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên từ nơi xa, nhưng đã bị ba tiếng rú thảm khốc khỏa lấp, ngoại trừ một thư sinh bề ngài không một chút đặc sắc, chẳng một ai khác nghe thấy tiếng thở dài đó.
Trong tiếng la hét kinh hoàng của quần hào, ba lão đạo sĩ Võ Đang bay ra xa ngoài ba trượng, tuy phương hướng khác nhau, nhưng tình trạng chết hoàn toàn như nhau, người nào cũng bị xuyên thủng ngực, máu tươi phun xối xả. Còn Mai Dao Lân thì nằm dài trên mặt đất, sắc mặt càng thêm trắng bệch, máu tươi từ khóe miệng rỉ ra ròng ròng.
Diêu Đài Mục Nữ hớt hải lao đến, co chân quì xuống. Bồng Mai Dao Lân vào lòng, hai tay xoa liên hồi trên ngực chàng, nước mắt chảy dài nói :
– Lân ca, chỉ có Lân ca mới là anh hùng. Khắp thiên hạ chỉ có Lân ca mới giành được trọn trái tim tiểu muội.
Nàng như quên bẵng đi sự hiện diện của mọi người, rất có thể là nàng biết, nhưng nàng cho họ chẳng đáng bận tâm. Quần hào sửng sốt nhìn Mai Dao Lân, như sự thật hoàn toàn trái với tiên đoán của họ, có một số cơ hồ hoài nghi mắt mình đã trục trặc. Thế nhưng có một người ngoại lệ, đó là một thư sinh mày thanh mục tu, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, lưng đeo thanh Cương kiếm, chỉ nghe y lẩm bẩm :
– Ta biết trước thế nào, ba lão đạo sĩ ngu xuẩn đó cũng chuốc lấy cái chết thê thảm. Nhưng hắc hắc, Mai Dao Lân, e rằng hôm nay ngươi khó mà thoát khỏi họa sát thân.
Mai Dao Lân đăm mắt nhìn Diêu Đài Mục Nữ hồi lâu, chầm chậm đưa cánh tay trái run run lên, vuốt làn tóc rối trước trán nàng, cười não nề nói :
– Bấy kỳ việc gì, rất hiếm khi vượt ra ngoài dự kiến của ngu ca, hôm nay là lần đầu tiên, nhưng chỉ lần này đã khiến cho mình táng mạng.
Diêu Đài Mục Nữ nước mắt ràn rụa lắc đầu :
– Chết không đáng sợ, đáng sợ là sống xa rời nhau, đúng không Lân ca?
Mai Dao Lân nhẹ lắc đầu :
– Không, lúc này đối với ngu ca, chết đáng sợ hơn sinh ly nhiều.
Diêu Đài Mục Nữ xót xa :
– Lân ca không hề quí trọng tình cảm của tiểu muội ư?
Mai Dao Lân cười :
– Có lẽ ngu ca còn quí trọng hơn hiền muội nữa, nhưng cho đến lúc này, hiền muội vẫn chưa biết tại sao ngu ca lại đột nhiên xuất hiện chốn võ lâm, và muốn làm cái việc mà bất cứ ai cũng cho rằng không thể được đúng không? Hiền muội đâu biết và ngu ca tin rằng là chẳng mấy ai trên đời này biết được, đó chính là nguyên nhân khiến cho ngu ca không thể nào chết.
Diêu Đài Mục Nữ như đã hiểu ra gì đó qua lời lẽ đau xót của Mai Dao Lân, nàng chớp nhanh mắt nói :
– Bây giờ tiểu muội có thể biết được chăng?
– Trong đời ngu ca chưa từng biết sợ là gì cả, đừng ép buộc ngu ca phải thốt ra chữ ấy lúc này.
Diêu Đài Mục Nữ ngoan ngoãn gật đầu, choàng tay ôm lấy chàng, không nói thêm gì nữa. Bỗng có người quát to :
– Mai Dao Lân giới võ lâm đã đồn đại ngươi là một nhân vật nghe danh táng đởm. Phi Thiên Báo Điêu Hoành này bất tài, hôm nay cũng muốn lĩnh giáo ngươi vài chiêu.
Dứt tiếng, từ trong đám đông phi thân ra một hán tử mặt rỗ dáng người tầm thước, điệu bộ hết sức ngang tàng. Tiếp theo sau, lại có mười mấy người phi thân ra, tranh nhau cầm binh khí tiến tới, như sợ kẻ khác phỗng tay trên của mình vậy.
Mai Dao Lân thản nhiên quét mắt nhìn quanh, cười khinh bỉ nói :
– Giết Mai Dao Lân này đi, sau một đêm chư vị sẽ vang dang tứ hải, đây thật là một dịp may cho chư vị vang danh lập vạn.
Những người ấy bị chàng nói đúng tâm ý, thảy đều bất giác đỏ mặt, tuy lòng hổ thẹn nhưng không chịu nổi sự cám dỗ được vang danh tứ hải, sau một thoáng tần ngần lại tiếp tục tiến tới. Ngay khi ấy, bỗng trên đồi có người lớn tiếng nói :
– Đừng làm hại thiếu nữ đó, nàng ta là Quận chúa nước Quy Phụng.
Diêu Đài Mục Nữ nghe tiếng biết ngay kẻ đó là ai, bất giác biến sắc mặt, tay phải cầm trường tiên vung lên quát :
– Các ngươi nếu muốn giết Mai Dao Lân, thì phải hạ thủ bổn Quận chúa trước, bằng không đừng hòng được như ý.
Mai Dao Lân cười :
– Y cũng chung tình với hiền muội đó chứ.
Diêu Đài Mục Nữ nũng nịu :
– Nhưng trong lòng tiểu muội chỉ có mỗi mình Lân ca thôi.
Mọi người nghe vậy sửng sốt, bỗng Phi Thiên Báo Điêu Hoành quát to :
– Nếu như cô nương thật sự có ý tuẫn tình, sao không tự tuyệt tại đây để khỏi gây nên sự hiểu lầm giữa quí quốc với võ lâm Trung Nguyên?
Diêu Đài Mục Nữ chợt động tâm, Mai Dao Lân vội nói :
– Đừng nghe lời y!
Diêu Đài Mục Nữ cười não nuột :
– Tiểu muội nhận thấy y nói rất có lý.
Đoạn tay trái chầm chậm đưa lên, định giáng xuống huyệt Thiên Linh.
Đột nhiên từ xa vọng đến tiếng cười đinh tai nói :
– Trên cõi đời kẻ ác độc đến mức nào cũng có, nhưng chưa từng nghe ai lại khuyên người khác tự sát thế này… hiếm có, hiếm có.
Tiếng nói tuy như người thường, nhưng âm sắc hùng hậu khiến người đau nhói màng nhĩ. Mười mấy người kia nghe tiếng liền quay phắt lại nhìn, chỉ thấy một lão nhân bạch bào râu dài đến bụng, ngạo nghễ đứng trên một tảng đá to cách ngoài hai mươi trượng. Lão nhân này gương mặt tròn trịa, đang tủm tỉm cười, đôi mắt sáng quắc, dáng vẻ uy nghi khả kính.
Thư sinh lạ mặt vừa trông thấy lão nhân này, gương mặt vốn trơ lạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc thầm nhủ :
– Cửu Hoàn Kiếm, không ngờ lão già này vẫn còn sống trên cõi đời này.
Phi Thiên Báo Điêu Hoành không biết lão nhân này, nghe đối phương mắng mình là kẻ ác độc, liền tức giận quát :
– Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì mà dám mắng chửi đại gia hả?
Lão nhân bạch bào cười :
– Chỉ câu ấy là Quân Sơn này đã trở thành nơi chôn thây của ngươi rồi.
Giọng nói tuy không chút tức giận, nhưng nghiêm lạnh đến rợn người.
Bỗng có người lớn tiếng nói :
– Các hạ đã nghe lời nói của bọn này rồi hay sao?
Lão nhân bạch bào chậm rãi bước xuống tảng đá, giọng nhạt nhẽo nói :
– Nếu không nghe thì lão phu đâu có xuống cứu họ.
Mọi người cơ hồ cùng sửng sốt kêu lên :
– Cứu họ ư?
Lão nhân bạch bào giọng sắc lạnh nói :
– Sao? Các vị kinh ngạc ư?
– Các hạ cao danh quí tánh?
Lão nhân bạch bào ánh mắt sắc lạnh quét mắt nhìn quanh :
– Lão phu không cần báo ra, người nào muốn biết danh hiệu của lão phu thì cứ cầm binh khí xông vào là biết ngay.
Phi Thiên Báo Điêu Hoành xem xét lão nhân bạch bào hồi lâu, thật chẳng thấy đối phương có gì hơn người, liền lấy lại lòng can đảm, ngọn Thất Tiết tiên (roi bảy khúc) vung lên, với chiêu Ngân Long Hành Không quét ngang vào đầu lão nhân bạch bào. Lão nhân bạch bào cười khảy :
– Ngươi hãy ghi nhớ cho rõ.
Dứt lời chỉ thấy lão đặt tay lên chuôi kiếm trên lưng, liền tức một chuỗi âm thanh kinh hồn động phách vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch của trời đêm. Phi Thiên Báo Điêu Hoành hồn phi phách tán la to :
– Ô… Cửu Hoàn…
Chữ “Kiếm” chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì một cột máu đã từ cổ y phún thẳng lên cao, thân người từ từ ngã xuống.
Mọi người thảy đều kinh hoàng thất sắc, thừ ra nhìn lão nhân giắt trường kiếm, đang bình thản đứng đó, nếu lão nhân này mà không nói trước, chắc chắn họ không tin Phi Thiên Báo Điêu Hoành là do lão hạ sát. Lão nhân bạch bào lại quét mắt nhìn quanh hỏi :
– Còn vị nào muốn biết lão phu là ai nữa không?
Hải Thiên Nhất Cái bỗng hét to :
– Cửu Hoàn Kiếm, người của Cái bang lui mau.
Đoạn liền dẫn trước, xuất lĩnh người của Cái bang rời khỏi, tiếp đến là nhóm người nước Quy Phụng, Lăng Vân Ngọc Long tuy không muốn bỏ đi, nhưng sau nghe sư phụ bảo là sẽ hẹn gặp Mai Dao Lân, y đột nhiên vui mừng, hớn hở theo sư phụ rời khỏi. Lát sau hiện trường chỉ còn lại gã thư sinh thanh tú cùng Mai Dao Lân, Diêu Đài Mục Nữ và lão nhân bạch bào.
Lão nhân bạch bào chợt động tâm thầm nhủ :
– Lão phu đoán chẳng sai, quả nhiên là ngươi.
Đoạn bèn cười nói :
– Tiểu ca đởm lược khá lắm, sao không bỏ đi theo họ?
Gã thư sinh cười nói :
– Tiểu sinh chỉ vì muốn nói một điều nên mới liều chết ở lại.
Lão nhân bạch bào cười khảy :
– Điều gì mà đáng cho tiểu ca bất kể tính mạng vậy?
Gã thư sinh chậm rãi tiến tới gần, trầm giọng nói :
– Tiểu sinh thiên phú kém cỏi, khó luyện thành võ công thượng thừa, nhưng rất thích góp mặt chốn đông vui, do đó bất luận đại cục diện gì trong võ lâm, cơ hồ thảy đều có mặt tiểu sinh, nhưng đi khắp thiên hạ cũng chưa gặp được một nhân vật anh hùng thật sự, nay…
Lão nhân bạch bào thầm cười khảy nhủ :
– Láo toét!
Lạnh lùng ngắt lời :
– Nay ngươi đã gặp rồi phải không?
Gã thư sinh đáy mắt vút qua một tia hiểm độc, cười nói :
– Vâng, hôm nay tiểu sinh đã được gặp, vị huynh đài này thật là can trường, xem nhẹ cái chết, phóng mắt đương kim võ lâm, đây là lần đầu tiên tiểu sinh mới được chứng kiến.
Mai Dao Lân lạnh lùng nhìn gã thư sinh nói :
– Mai mỗ không hề quen biết tôn giá, những lời khen ấy tôn giá không thấy đã tặng cho một cách quá dễ dàng ư?
Gã thư sinh cười dài :
– Chúng ta đều là người giới võ lâm, gặp gỡ đâu cần phải quen biết trước, đúng không nào?
Lão nhân bạch bào nhìn chốt vào mặt gã thư sinh nói :
– Chỉ có kẻ anh hùng mới biết bậc anh hùng, ngươi muốn nói với lão phu chỉ có vậy thôi ư?
Gã thư sinh thản nhiên cười :
– Không chỉ có vậy, tiền bối Cửu Hoàn Kiếm là một trong Giang Hồ nhị kỳ, nhưng tiền bối một thân võ công mà lại không có truyền nhân, đến tuổi trăm năm về chốn suối vàng, sẽ chôn vùi một tuyệt kỹ võ lâm còn gì?
Lão nhân bạch bào cười khảy :
– Ngươi muốn lão phu truyền cho ngươi hay sao?
– Tiểu sinh đã nói rồi, tiểu sinh thiên phú kém cỏi, đó là muốn tiền bối truyền cho người khác.
Lão nhân bạch bào nghĩ nhanh :
– Kẻ đại gian đại ác lời lẽ và hành động quả nhiên là khác với người thường. Hứ, ngươi tưởng lão phu không biết ngươi là ai hay sao?
Đoan lạnh lùng nói :
– Đưa tay xem thử.
Gã thư sinh thản nhiên cười, đưa tay phải ra, đồng thời ngầm vận công lực vào bàn tay trái để phòng biến cố. Lão nhân bạch bào nắm lấy tay y, thấy khí huyết lưu thông lúc ngưng lúc tục, như có thể ngăn chận bất kỳ lúc nào, bất giác thầm kinh hãi, công lực ngưng tụ nơi hữu chưởng liền cho chầm chậm tan đi, lòng thầm nhủ :
– Công lực của y quả đạt đến mức ngoài sức tưởng tượng.
Đồng thời từ từ buông tay trái ra nói :
– Ha ha… ngươi đã uổng phí tâm cơ rồi.
Gã thư sinh giật mình, tưởng đâu hành tung đã bại lộ, ngầm vận công lực vào hai tay nói :
– Tiểu sinh đã uổng phí tâm cơ gì?
Lão nhân bạch bào cười sắc lạnh nói :
– Lão phu bình sanh không truyền môn nhân, vậy ngươi chẳng phải uổng phí tâm cơ hay sao?
Gã thư sinh ngầm vận cho công lực tan đi, vờ hối tiếc nói :
– Tiền bối nên suy nghĩ là hơn.
Lão nhân bạch bào thoáng lộ sát cơ :
– Bằng ngươi mà cũng muốn thay đổi ý chí của lão phu ư?
Gã thư sinh thầm cười khảy nhủ :
– Cũng may cho lão là không có ý định thu đồ đệ, không thì, hừ…
Song ngoài mặt giả lả nói :
– Tiểu sinh đâu dám, đó chẳng qua là tiểu sinh kiến nghị thôi, tiền bối bản thân đã có ý kiến, tiểu sinh đâu dám nài ép, nhưng vị huynh đài này thọ thương trầm trọng, tiền bối chữa trị cho được chăng?
Diêu Đài Mục Nữ mặt lộ vẻ cảm kích, song Mai Dao Lân lại cười lạnh lùng nói :
– Dụng tâm của các hạ thật là khó hiểu.
Lão nhân bạch bào dịu mặt, thò tay vào lòng lấy ra một hoàn thuốc to cỡ long nhãn, ném cho Diêu Đài Mục Nữ và nói :
– Tiểu tử kể như ngươi may mắn, lão phu không muốn trước khi chết, Trung Nguyên có kẻ cuồng ngạo như vậy, tốt hơn hết là ngươi hãy tuyệt tích từ đây, bằng không, hắc hắc…
Gã thư sinh nghe vậy mừng thầm :
– Thật không ngờ mình lại có thêm một trợ thủ nữa.
Nghĩ đoạn vội nói :
– Đa tạ tiền bối, tiểu sinh xin cáo từ.
Dứt lời tung mình lướt đi, thoáng chốc đã mất dạng trong đêm tối.
Mai Dao Lân nhìn Diêu Đài Mục Nữ lạnh lùng nói :
– Trả lại cho lão ta!
Diêu Đài Mục Nữ nhíu mày :
– Lân ca…
Lão nhân bạch bào cười khảy :
– Kẻ lão phu muốn cứu, không ai dám cự tuyệt. Tiểu tử nếu ngươi không đủ sức uống lấy, đưa đây cho lão phu tống vào miệng ngươi là xong.
Mai Dao Lân nhíu mày, đưa tay cầm lấy hoàn thuốc, lột bỏ bao sáp, bất chấp mùi vị ra sao, bỏ vào miệng nuốt chửng, đoạn nói :
– Mai mỗ mong là một ngày nào đó cũng sẽ cho lão nuốt một hoàn của Mai mỗ.
Lão nhân bạch bào rúng động cõi lòng, thầm nhủ :
– Quả là ương ngạnh quá mức.
Đoạn cười ha hả nói :
– Tiểu tử, ngươi không bao giờ có ngày ấy đâu.
Đoạn tung mình sang trái, phi thân về hướng bỏ đi của Mạc Dã song long, chỉ thấy bóng trắng nhấp nhoáng, loáng cái đã mất dạng trong đêm tối.
Diêu Đài Mục Nữ dịu dàng khẽ nói :
– Lân ca, mau vận công thử xem.
Mai Dao Lân buông tiếng thở dài trĩu nặng, lặng thinh nhắm mắt điều tức. Diêu Đài Mục Nữ vẫn âu yếm ôm lấy chàng. Qua tiếng thở dài của Mai Dao Lân, nàng biết chàng giờ đây lại có thêm một lớp tâm sự nữa.
Sao dời, trăng lặn, thiên nhiên không lúc nào quên nhiệm vụ vận chuyển thời gian, đêm đã qua đi. Mai Dao Lân chầm chậm mở mắt ra, sắc mặt chàng đã trở lại hồng hào. Diêu Đài Mục Nữ liền quan tâm hỏi ngay :
– Lân ca cảm thấy thế nào? Thấy có thuyên giảm không?
Mai Dao Lân giờ mới phát giác mình hãy còn ở trong vòng tay nàng, bất giác đỏ mặt đáp :
– Đã khỏi hẳn rồi, hiền muội đã thức suốt đêm ư?
– Tiểu muội không ngủ được. À, Lân ca xem, vật cắm trên lưng là gì đây?
Đoạn xòe tay ra, trên lòng bàn tay nàng là một mũi kim dài ba phân, mảnh như tóc và bị rỗng ở giữa. Mai Dao Lân tái mặt, cười khảy nói :
– Cũng may là ngươi chưa giết chết Mai mỗ.
Diêu Đài Mục Nữ ngẩn người :
– Lân ca nói ai vậy?
Mai Dao Lân nắm tay Diêu Đài Mục Nữ đứng lên nói :
– Vạn Tượng công tử đã có mặt trong đám đông, ngọn cương châm này chính là ám khí độc môn của hắn, tên là Đoạn Hồn Thích, giữa châm rỗng có chứa chất độc, khi gặp máu độc chất tan ra, không ai biết hắn đã sử dụng độc khí.
Diêu Đài Mục Nữ rúng động cõi lòng :
– Cũng may là thuốc của Cửu Hoàn Kiếm khử được chất độc, và cũng may nhờ vị công tử không biết danh tánh kia giúp đỡ.
Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh :
– Hiền muội, đừng quên là kẻ nào giúp mình tích cực nhất, rất có thể là kẻ quyết tâm muốn giết mình.
Diêu Đài Mục Nữ không đồng ý :
– Lúc nào Lân ca cũng không tin kẻ khác.
Mai Dao Lân quét mắt nhìn những tử thi trên mặt đất, đột nhiên hôn nhanh lên má Diêu Đài Mục Nữ và nói :
– Mai này hiền muội sẽ hiểu.
Đoạn nắm lấy tay nàng phóng đi. Lúc này mặt trời đã lên cao, nắng ban mai rực rỡ khắp khu rừng. Hai người băng qua mấy cánh rừng phía trước hiện ra một ngọn đồi cây cỏ xanh um, xen lẫn những tảng đá kỳ lạ hệt như các chú cừu non cúi đầu gặm cỏ. Mai Dao Lân quay sang Diêu Đài Mục Nữ khẽ hỏi :
– Hiền muội có dám đến Ma Thiên Lãnh không?
Diêu Đài Mục Nữ cười dịu ngọt :
– Chỉ cần kề cận bên Lân ca, đâu tiểu muội cũng dám đi hết.
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên trên đỉnh đồi có tiếng trầm giọng nói :
– Mai thiếu hiệp, xin mời lên đây có điều cần bàn, được chăng?
Mai Dao Lân ngước mắt nhìn, thì ra là Mạc Dã Kim Long Chu Ứng Long, ngạc nhiên hỏi :
– Tôn giá có điều chi chỉ giáo :
Dứt lời đã nắm tay Diêu Đài Mục Nữ phi thân lên đồi, đáp xuống cách Chu Ứng Long chừng năm thước, thấy đỉnh đồi trống thênh, không một bóng người. Mạc Dã Kim Long Chu Ứng Long thần sắc nghiêm nghị nói :
– Gia sư và sư đệ không có đây, tiểu đệ đã phụng mệnh ở đây chờ đợi Mai huynh.
Diêu Đài Mục Nữ chau mày :
– Có việc gì vậy?
– Hai vị ân sư bảo là có điều cần bàn với Mai huynh và Quận chúa.
Diêu Đài Mục Nữ có vẻ hoài nghi :
– Thật chăng?
Mai Dao Lân thản nhiên nói :
– Họ ở đâu? Chúng ta đi.
Diêu Đài Mục Nữ vội cản :
– Lân ca mới thoát khỏi hang hổ, chả lẽ…
Mai Dao Lân cười ngắt lời :
– Nơi ấy không phải là đầm rồng đâu, đi thôi!
Chu Ứng Long nhẹ gật đầu :
– Hai vị ân sư ở trên Vân Hải Phong.
Mai Dao Lân chợt động tâm, thầm nhủ :
– Thật là một nơi hiểm trở vô cùng.
Song vẫn thản nhiên cười nói :
– Hẳn là sự thể trọng đại sợ người hay biết, nơi ấy núi cao vực thẳm, dễ thủ khó công, quả là một nơi lý tưởng.
Đoạn nắm lấy tay Diêu Đài Mục Nữ phóng đi lên núi. Chu Ứng Long công lực kém xa Mai Dao Lân. Song do y dẫn đường, Mai Dao Lân không thể đi trước, khi lên đến đỉnh núi thì trời đã gần trưa.