Long Kiếm Truy Hồn

Chương 25: Vì đại nghĩa liệt nữ diệt thân phu


Đọc truyện Long Kiếm Truy Hồn – Chương 25: Vì đại nghĩa liệt nữ diệt thân phu

Ngay khi ấy bỗng nghe trên núi có tiếng the thé nói :

– Bên dưới chẳng có động tĩnh gì cả, có lẽ tên tiểu tử ấy đã xuống Âm phủ gặp Diêm Vương rồi!

Một giọng thấp trầm khác tiếp lời :

– Đừng nói hắn đã bị trúng độc của Thần Độc, mà dù là bình thường bị rơi xuống cũng khó bảo toàn tính mạng.

Tiếng the thé lại nói :

– Hãy xuống dưới mang hắn lên!

Tiếng thấp trầm không đồng ý :

– Chết rồi là xong, còn mang hắn lên làm gì?

– Không có thi thể tức là không có chứng cứ, chủ nhân sao thể tin được?

– Phải rồi, không có thi thể không được, chúng ta phải mang hắn lên mới được!

– Chỉ cần mang thi thể hắn đến trước chủ nhân là chúng ta đã lập được đại công, đi mau!

– Ngươi bảo ai đi chứ?

– Dĩ nhiên là ngươi rồi! Ngươi chẳng phải Phiên Sơn Hầu là gì? Với độ cao mấy mươi trượng này, có lẽ không gây được khó khăn cho ngươi chứ?

Phiên Sơn Hầu cười khảy :

– Ngươi chẳng phải Ba (bò) Sơn Xà là gì. Ngươi leo núi giỏi hơn ta, ngươi đi là phải!

Ba Sơn Xà phản đối :

– Công lao là của chung hai chúng ta, tại sao ta phải mạo hiểm một mình chứ?

Phiên Sơn Hầu quát to :

– Ngươi không đi hả?

Ba Sơn Xà cười khảy :

– Đương nhiên, phải hai người cùng đi mới được!

– Thôi được, hai chúng ta cùng đi, nhanh lên!

Tiếng nói ngưng lặng, sau đó là tiếng hai người trèo xuống núi. Mai Dao Lân ngước lên nhìn, vì sương mây mù mịt, không trông thấy bóng người, nhưng qua tiếng leo trèo, chàng có thể nhận định được vị trí của họ.

Sau chừng thời gian một tuần trà mới thấy hai bóng người xuống đến chân núi, một người gầy bé lưng giắt trường kiếm, còn người kia mập lùn, lưng giắt hai ngọn chùy đồng. Chỉ nghe người gầy bé nói :

– Khiêng tử thi lên rất khó khăn, Phiên Sơn Hầu ngươi có biết còn con đường nào khác nữa không?

Người mập lùn Phiên Sơn Hầu lắc đầu :

– Có lẽ không, nơi đây vách núi thẳng đứng nối tiếp nhau suốt hai mươi dặm, ngoại trừ buộc dây kéo lên, chẳng còn cách nào khác nữa.

Ba Sơn Xà kinh ngạc kêu lên :

– Ủa, người đâu?

– Phải rồi, sao không thấy người nhỉ? Chỗ tiểu tử rơi xuống chỉ trong vòng hai trượng đây thôi, sao lại đâu mất thế nhỉ?

Ba Sơn Xà chỉ tay xuống đất :

– Hãy xem, chỗ này có dấu vết bò, hãy tìm thử xem, hắn chẳng thể nào chạy trốn đâu được.

Thốt nhiên một giọng lạnh toát vang lên :

– Hai vị tìm kẻ này phải không?

Liền sau đó Mai Dao Lân từ sau một tảng đá to bước ra. Ba Sơn Xà và Phiên Sơn Hầu kinh hãi, cùng lắp bắp nói :

– Ngươi… ngươi là Mai Dao Lân? Ngươi chưa chết sao?

Mai Dao Lân cười sắc lạnh :

– Hai vị đã thất vọng phải không?

Ba Sơn Xà đưa mắt nhìn Phiên Sơn Hầu hối hả nói :

– Nguy rồi, tiểu tử này lợi hại lắm, chúng ta không phải đối thủ đâu.

Hai người tâm ý giống nhau, liền quay người co giò bỏ chạy. Mai Dao Lân trầm giọng quát :

– Người nào chạy trước sẽ chết trước!

Song hai người bất chấp vẫn phóng bước bỏ chạy. Mai Dao Lân buông tiếng cười gằn, vung tay phóng ra một chưởng từ xa. Chỉ nghe “bình” một tiếng vang dội, Ba Sơn Xà lao vút đi va mạnh vào một mỏm đá, liền tức xương nát sọ vỡ, máu óc nhầy nhụa, chết một cách thê thảm.

Phiên Sơn Hầu vội chững bước, quay người quỳ sụp xuống đất van vỉ :

– Thiếu hiệp xin tha mạng!

Mai Dao Lân đanh giọng :

– Bò lại đây!

Phiên Sơn Hầu ngớ người, đoạn liền vâng lời bò tới khoảng hai trượng, đến trước mặt Mai Dao Lân, tiếp tục run giọng van vỉ :

– Mai thiếu hiệp, Mai đại thúc, xin hãy tha cho mạng chó của tiểu nhân, trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già hơn tám mươi tuổi phải nhờ tiểu nhân nuôi dưỡng…

Mai Dao Lân nhếch môi cười :

– Ngươi sợ chết đến vậy ư?

Phiên Sơn Hầu dập đầu lạy lia lịa :

– Xin thiếu hiệp rộng lòng ân xá.

– Đứng lên, hãy nói rõ với Mai mỗ tất cả những gì ngươi biết, có thể Mai mỗ sẽ tha mạng cho ngươi.

Phiên Sơn Hầu đứng lên :

– Mai thiếu hiệp muốn hỏi gì?

– Trước tiên ngươi hãy cho biết chủ nhân của ngươi là ai.

– Hắc Vân cốc chủ Tư Đồ Tâm.

Mai Dao Lân biến sắc mặt, cắn răng :

– Tư Đồ Tâm đã đến đây ư?

– Chẳng những Cốc chủ mà còn dẫn theo Tứ Đại Hung Sát nữa, ông ấy thế là… là…

– Cứ nói tiếp!

– Thề là phải phanh thây Mai thiếu hiệp ra làm tám mảnh rồi đem cho chó ăn.

Mai Dao Lân mắt rực sát cơ, gằn giọng :

– Chính miệng y đã nói như vậy phải không?

– Vâng, tiểu nhân không dám nói dối.

Mai Dao Lân buông tiếng cười vang, bỗng hạ thấp giọng nói :

– Trong vùng núi này có chó không?

Phiên Sơn Hầu tái mặt, ấp úng :

– Tuy là có, nhưng… ở trong thôn cách đây hơn hai dặm mới có.

– Tốt lắm, ngươi hãy đi tìm bốn năm con mang lại đây, có làm được không?

Phiên Sơn Hầu kinh ngạc :

– Thiếu hiệp… cần chó chi vậy?

Mai Dao Lân cười phá lên :

– Dĩ nhiên là để cho chủ nhân ngươi đạt được mục đích, khi nào mang chó đến, hãy tìm Mai mỗ trên núi.

– Vâng… vâng… tiểu nhân đi ngay…

Đoạn liền quay người toan bỏ đi.

Mai Dao Lân bỗng trầm giọng quát :

– Khoan đã!

Phiên Sơn Hầu giật mình, chững bước, run giọng nói :

– Mai… thiếu hiệp… còn gì dạy bảo nữa?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Có lẽ ngươi định đi không trở lại chứ gì?

Phiên Sơn Hầu hoảng kinh :

– Tiểu nhân không dám… tiểu nhân không dám…

Mai Dao Lân khẽ cười, đưa tay bóp nhẹ mấy cái trên sống lưng y, đoạn nói :

– Mai mỗ đã dùng thủ pháp đặc thù điểm vào ngũ âm tuyệt mạch của ngươi, sau hai giờ máu nghẽn tâm kinh, khí tắt đan điền mà chết, nên ngươi phải tranh thủ thời gian trở lại đây. Lúc ấy Mai mỗ sẽ giải khai cho, bằng không ngươi đành phải tự đi tìm nơi táng thân.

Phiên Sơn Hầu mặt mày tái ngắt, gật đầu lia lịa :

– Tiểu nhân biết rồi! Tiểu nhân biết rồi!

Đoạn vội vã phóng bước bỏ đi.

Mai Dao Lân nhếch môi cười, hệt như một làn khói nhẹ từ phía khác phi thân lên, đến nơi chàng ẩn thân vào sau một tảng đá to. Phóng mắt nhìn, trong khu rừng bị trúng độc khi nãy tối om không chút động tĩnh, bên kia là núi non trùng điệp, cây cối thưa thớt, cũng vắng lặng không một bóng người.

Chừng nửa tuần trà mới thấy Phiên Sơn Hầu trèo lên một cách vất vả, nhẹ bước phóng đi dọc theo mặt kia khu rừng.

Mai Dao Lân cười khảy, ngồi trên tảng đá lẳng lặng đợi chờ.

Chừng nửa giờ sau mới nghe có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, sau cùng dừng lại tại nơi cách Mai Dao Lân ngoài mười trượng.

Mai Dao Lân vẫn ngồi yên trên tảng đá chú mắt nhìn, chỉ thấy đối phương gồm có năm người, cầm đầu là một người có thân hình vạm vỡ toàn thân hắc y và khoác khăn choàng đỏ, tay cầm một ngọn trường tiên to lớn, hệt như bá vương tái thế.

Bốn người kia đều mặc áo ngắn chia làm bốn màu trắng, đỏ, tím, xanh, binh khí trong tay đều kỳ hình quái dạng, hệt như loài qủy dữ chốn địa ngục.

Mai Dao Lân biết đó chính là Hắc Vân cốc chủ Tư Đồ Tâm cùng bốn thế hạ Tứ Đại Hung Sát, chàng vẫn ngồi yên trên đá, nhếch môi cười lạnh toát và mắt rực sát cơ.

Bởi Mai Dao Lân ngồi trong chỗ lõm, trên đầu lại có tán cây che phủ, chỉ cần chàng không động đậy rất khó phát hiện ra được.

Chỉ thấy Tư Đồ Tâm quét mắt nhìn quanh, trầm giọng nói :

– Hai tên súc sanh kia đâu rồi nhỉ?

Bạch Sát thấp giọng tiếp lời :

– Nhất định là họ xuống dưới khiêng thi thể của tên tiểu tử họ Mai rồi!

Tư Đồ Tâm nôn nóng đi qua đi lại hai bước, lại nói :

– Thần Độc Vạn Kiếm Hồng đã khiến cho tên tiểu tử ấy trúng độc, vì sao lại táng mạng dưới tay hắn thế nhỉ?

Bạch Sát tiếp lời :

– Đó chỉ trách Thần Độc quá khinh suất, tiểu tử ấy nội lực thâm hậu, trước khi độc phát đã đánh lừa Thần Độc đến gần, gom hết tàn lực một kiếm đâm chết bà ta.

– À, vậy thi thể của Vạn Kiếm Hồng đâu?

Bạch Sát cười :

– Thuộc hạ đã xem xét kỹ rồi, đã biến thành một vũng nước đen, hài cốt tiêu tan.

Mai Dao Lân sửng sốt, thầm nghĩ :

– Thi thể Thần Độc vì sao lại biến thành một vũng nước đen thế nhỉ?

Chỉ nghe Tư Đồ Tâm ha hả cười to :

– Hẳn nhiên rồi, Vạn Kiếm Hồng cả đời sống với độc, khi bị trường kiếm xuyên thủng nội phủ, đã dẫn phát độc tố trong cơ thể thì mới có kết quả nhu vậy… Lão độc bà hẳn không ngờ bổn Cốc chủ lại ngồi hưởng thành quả thế này, ha ha ha…

Một hồi sau, Tư Đồ Tâm bỗng chau mày nói :

– Không đúng, vì sao hai tên súc sanh kia lâu lên thế nhỉ?

Bạch Sát ấp úng :


– Có lẽ vách núi cheo leo thế này, họ khiêng thi thể chẳng phải dễ dàng.

Tư Đồ Tâm trầm giọng quát :

– Hãy đến gần xem thử!

Bạch Sát vội vâng lời đi đến bên bờ vực, cất tiếng gọi :

– Phiên Sơn Hầu, Ba Sơn Xà, hai người làm sao vậy hả? Sao đến giờ mà còn rề rà ở dưới đó chưa chịu lên?

Dĩ nhiên là không có tiếng đáp lại. Bạch Sát lại gọi thêm mấy lượt nữa, vẫn không có kết quả. Tư Đồ Tâm cười khảy nói :

– Mai Dao Lân sau khi trúng độc mà còn có thể hạ sát Vạn Kiếm Hồng và lăn xuống vực, tình hình xem ra không lạc quan, nên biết tên tiểu tử ấy rất là xảo trá.

Bạch Sát lui về nói :

– Rõ ràng Mai Dao Lân đã trúng kỳ độc của ô thạch vạn năm của Vạn Kiếm Hồng, đến đổi chỉ có thể bò đi, sao thể…

– Dường như không thể dùng độc gây thương cho Mai Dao Lân…

– Nhưng ô thạch vạn năm không phải loại độc thường, Mai Dao Lân tuy có Thúy Châu tị độc cũng vô dụng, điều này tuyệt đối chẳng thể sai được.

Tư Đồ Tâm trầm giọng nói :

– Vậy thì người đâu? Vì sao cả hai tên súc sanh kia cũng biến đâu mất thế này?

Bạch Sát trầm ngâm :

– Có lẽ họ thấy vách núi khó leo trèo nên khiêng tử thi tìm đường khác mà đi cũng nên.

Mai Dao Lân bỗng tung mình xuống, cười to nói :

– Chư vị khỏi phải tìm nữa, Phiên Sơn Hầu đã đến thôn trang gần đây, còn Ba Sơn Xà thì chẳng may đã chết dưới vực rồi.

Tư Đồ Tâm cùng Tứ Đại Hung Sát đều kinh hoàng thất sắc, không tự chủ được cùng thoái lui, Tư Đồ Tâm lắp bắp nói :

– Ngươi là… là…

Mai Dao Lân cười lạnh lùng :

– Dễ đoán thôi, kẻ này là Mai Dao Lân! Tư Đồ lão tặc, mối huyết thù năm xưa, hôm nay đã đến lúc ngươi phải kết oán rồi.

Tư Đồ Tâm sắc mặt biến đổi liên hồi, thoạt xanh thoạt trắng, thảng thốt nói :

– Mai Dao Lân, ngươi… ngươi chưa chết ư?

– Ngươi thất vọng chứ gì? Biết làm sao hơn, Mai mỗ cũng đã đến bái yết Diêm Vương lão gia, song ngặt nỗi Diêm Vương lão gia không chịu thu thập, lại đuổi Mai mỗ trở về đây.

Tư Đồ Tâm nghiến răng :

– Tiểu tử, ngươi tưởng bổn Cốc chủ sợ hả? Ba Sơn Xà đã chết dưới tay ngươi phải không?

Mai Dao Lân giọng buông thõng :

– Đúng vậy, Ba Sơn Xà không chịu ngoan ngoãn vâng lời, Mai mỗ chẳng qua chỉ thay ngươi giáo huấn một phen, nào ngờ y quá yếu đuối, chỉ va vào đá là hồn đã về địa phủ rồi.

– Vậy còn Phiên Sơn Hầu đâu?

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Y quả là rất ngoan, đã thọ mệnh Mai mỗ đến thôn trang gần đây tìm chó rồi.

Tư Đồ Tâm sửng sốt :

– Tìm chó để làm gì?

Mai Dao Lân cười phá lên :

– Tư Đồ cốc chủ rõ là quý nhân hay quên, lão chẳng đã thề là phải phanh thây Mai mỗ làm tám mảnh cho chó ăn hay sao?

Tư Đồ Tâm hằn học :

– Đúng vậy, bổn Cốc chủ quả là muốn đối phó ngươi như vậy, chỉ có đem ngươi cho chó ăn thì bổn cốc chủ mới có thể yên tâm.

Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh :

– Vì nơi này khó tìm được chó hoang, nên Mai mỗ mới bảo Phiên Sơn Hầu đến thôn trang gần đây mà tìm.

Vừa dứt lời đã nghe tiếng chó sủa văng vẳng từ xa vọng đến. Mai Dao Lân cười vang :

– Thuộc hạ của lão quả thật vâng lời, đã tìm được chó mang đến rồi.

Chỉ thấy Phiên Sơn Hầu mồ hôi nhễ nhại, quả nhiên đã dắt đến năm con chó to, khi đến gần, vừa nhìn thấy Tư Đồ Tâm và Tứ Đại Hung Sát, liền kinh hoàng thất sắc, líu ríu thốt chẳng nên lời.

Tư Đồ Tâm dở khóc dở cười, song vẫn cố đánh bạo nói :

– Tốt lắm! Mai Dao Lân, vậy thì ngươi hãy táng thân trong bụng chó đi thôi.

Đoạn liền vung roi quát to :

– Tiến lên!

Tứ Đại Hung Sát được lệnh liền cùng vung động binh khí trong tay lao tới, uy thế hung mãnh như vũ bão.

Nếu luận võ công, Tư Đồ Tâm chẳng kém hơn Thiên Môn đạo nhân, và Tứ Đại Hung Sát cũng là hạng cao thủ bậc nhất trong võ lâm. Năm người liên thủ giáp công, ai nấy đều thi triển tuyệt chiêu uy thế đủ để bài sơn đảo hải.

Mai Dao Lân vẫn đứng ung dung, song khi năm người lao đến, bỗng bóng người nhấp nhoáng, chàng đã biến đi mất dạng.

Tư Đồ Tâm và Tứ Đại Hung Sát một chiêu rơi vào khoảng không bất giác giật mình kinh hãi, vội định thần nhìn kỹ, bốn bề đều không có bóng dáng Mai Dao Lân. Tư Đồ Tâm tức giận quát :

– Tên tiểu tử họ Mai kia, ngươi không đủ can đảm giao chiến phải không?

Chỉ nghe trên một ngọn cây to không xa vang lên tiếng Mai Dao Lân cười chế nhạo :

– Ngay cả bóng còn không trông thấy, vậy mà còn dám buông lời khoác lác.

Tư Đồ Tâm giận điên người, vung trường tiên quét mạnh vào thân cây, chỉ nghe “crắc” một tiếng vang dội, ngọn cây to cỡ một vòng tay ôm đã gãy làm đôi ngã xuống.

Liền sau đó, Tư Đồ Tâm lại vung trường tiên lên, giáng mạnh xuống tán cây ngã trên mặt đất. Đồng thời Tứ Đại Hung Sát cũng vung động binh khí, tấn công vào chỗ phát ra tiếng nói của Mai Dao Lân.

Chỉ nghe tiếng lốp bốp vang rền, binh khí của năm người đều không trúng đích, chỉ khiến cát đá cành lá văng bay tán loạn, cơ hồ rung chuyển cả ngọn núi. Chỉ nghe Mai Dao Lân cười vang nói :

– Năm vị tội gì lại vậy, hãy dành lại chút sinh lực là hơn.

Tiếng nói vang lên từ phía sau lưng năm người. Năm người kinh hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội quay phắt lại, lại cùng vung binh khí công kích. Nhưng Mai Dao Lân hệt như ảo ảnh, năm món binh khí không sao chạm được vào người chàng.

Tư Đồ Tâm toàn lực công ra ba chiêu, đã có phần thở mạnh và cánh tay ê ẩm bèn dừng lại không công tiếp nữa. Vừa dừng lại, chỉ thấy Mai Dao Lân đang đứng trước mặt cách chừng năm thước, Tư Đồ Tâm nghiến răng quát :

– Mai Dao Lân, có giỏi ngươi đừng tránh né, hãy với bổn cốc chủ đại chiến ba trăm hiệp.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Lão có lường thử sức mình đủ để đại chiến với Mai mỗ ba trăm hiệp chưa?

– Tiểu tử, hôm nay bổn Cốc chủ mà không đem ngươi cho chó ăn, thế không làm người.

Mai Dao Lân cười :

– Chính vì muốn cho chó ăn lão nên Mai mỗ mới nhường cho các vị ba chiêu. Tư Đồ Tâm, thời gian quý báu, các vị lên đường được rồi.

Tư Đồ Tâm điên tiết, trường tiên với thế Ngũ Nhạc Áp Đỉnh từ trên giáng xuống. Mai Dao Lân tay nắm chuôi kiếm, chờ đến khi trường tiên xuống gần mới buông tiếng quát vang, Bạch Long kiếm hệt như tia chớp quét thẳng vào trường tiên.

“Choang” một tiếng chát chúa, Tư Đồ Tâm chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhói, trường tiên đã vụt khỏi tay, văng ra xa đến mấy trượng. Mai Dao Lân lại quát to :

– Muốn chết!

Trường kiếm lại vung lên, quét ngược ra sau, liền tức tiếng rú thảm vang lên liên hồi. Thì ra ngay khi Mai Dao Lân trấn bay trường tiên của Tư Đồ Tâm, Tứ Đại Hung Sát đã thừa cơ lao đến tấn công từ phía sau, bị Bạch Long kiếm quét ngang, Tứ Đại Hung Sát thảy đều thọ thương.

Chỉ thấy Bạch Sát bị tiện lìa một cánh tay phải, Hồng Sát cụt mất năm ngón tay phải, Tử Sát trúng một kiếm nơi vai, máu tuôn xối xả, Lục Sát thì bị chém ngang lưng thành hai đoạn. Tư Đồ Tâm toàn thân run rẩy, từng bước thoái lui. Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói :

– Tư Đồ Tâm, lão chẳng phải muốn cùng Mai mỗ đại chiến ba trăm hiệp sao?

Tư Đồ Tâm vẫn tiếp tục thoái lui, lắp bắp nói :

– Lão phu… xin… chịu thua…

Mai Dao Lân trầm giọng quát :

– Đứng lại!

Tư Đồ Tâm liền y lời đứng lại, khản giọng nói :

– Mai… đại hiệp!

Mai Dao Lân đanh giọng :

– Sự việc hôm nay có thể bỏ qua, nhưng khi xưa…

Tư Đồ Tâm vội tiếp lời :

– Khi xưa lão phu chỉ là bị người lợi dụng, chứ thật ra Hắc Vân cốc không hề cấu kết với Ngân Long bảo, và cũng không hề có liên hệ với Vạn Tượng cung.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Ngoài ra hẳn lão có nghe Mai mỗ là một kẻ lòng dạ tàn ác, hai tay nhuốm đầy máu tanh chứ?

Tư Đồ Tâm mặt méo xệch :

– Vậy là… các hạ quyết không buông tha cho lão phu ư?

Mai Dao Lân mặt đanh lạnh :

– Chó đã tìm mang đến, chẳng thể để cho chúng chịu đói bỏ đi được, lão hãy liệu mà hành động, nếu có thể chấp nhận được, Mai mỗ có thể suy xét lại.

Tư Đồ Tâm mặt mày xám ngắt, lưỡng lự hồi lâu, sau cùng rút ngọn trủy thủ bên lưng ra, cắn răng xẻo lấy chiếc tay trái, vung tay ném đến trước mặt năm con chó do Phiên Sơn Hầu dắt giữ.

Năm con chó liền tức tranh nhau ăn, sau mấy tiếng lào rào, chiếc tay của Tư Đồ Tâm đã lọt vào trong bụng một chú chó bông.

Tư Đồ Tâm phẫn uất nói :

– Mai… đại hiệp, như vậy được rồi chứ?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Tư Đồ Tâm, lão hẹp hòi quá, sao không nhổ thêm vài sợi tóc nữa!

Tư Đồ Tâm cả kinh :

– Chả lẽ các hạ… các hạ…

Mai Dao Lân giọng buông thõng :

– Hãy chọn thứ gì ra vẻ một chút, đừng keo kiệt như vậy!

Tư Đồ Tâm nghiến răng, “crắc” một tiếng, bẻ gãy cánh tay trái đến tận vai, ném đến trước năm con chó, hét to :

– Mai Dao Lân, vậy được rồi chứ?

Năm con chó đói tranh nhau ăn, loáng cái một cánh tay trái đã ăn hết sạch. Mai Dao Lân buông tiếng cười vang :

– Tư Đồ Tâm, lão cũng còn là trang hảo hớn, vậy là mọi hiềm khích khi xưa giữa chúng ta kể như đã tiêu giải từ đây.

Tư Đồ Tâm trở thành một con người máu, nghiến răng nói :

– Mai Dao Lân nợ cũ tuy hết, nhưng giữa chúng ta giờ đây lại có nợ mới, chỉ cần Tư Đồ Tâm này còn một hơi thở, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ngươi đòi lại.

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

– Tuỳ ý tôn giá, Mai mỗ sẵn sàng chờ đợi!

Tư Đồ Tâm ngồi bệt xuống đất, vừa vận công cầm máu vừa nói :

– Mai Dao Lân cầu mong cho ngươi thọ mạng, có thể sống rời khỏi Âm Phong Hạp!

Mai Dao Lân cười khảy :

– Tôn giá khỏi nhọc tâm! À, phải rồi, Phiên Sơn Hầu, Mai mỗ không hề điểm ngũ âm tuyệt mạch của ngươi, ngươi có thể an tâm mà rời khỏi đây.

Đoạn quay sang Tư Đồ Tâm nói tiếp :

– Mai mỗ đã hứa là không sát hại y, và bảo từ nay phải ly khai sự khống chế của tôn giá, mong tôn giá đừng trút giận lên đầu y.

Tư Đồ Tâm gào to :

– Bảo hắn cút đi, lão phu không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.

Mai Dao Lân cười :

– Vì y đã đi tìm chó chứ gì?

Ngửa mặt cười vang một hồi, lại quay sang Phiên Sơn Hầu nói :


– Ngươi đi được rồi, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, tìm nơi khác an thân lập mệnh, cam đoan ngươi sẽ có thể an hưởng tuổi già, bằng không chớ trách Mai mỗ thủ đoạn tàn ác.

Phiên Sơn Hầu lặng thinh, vội vã quay người phóng nhanh đi.

Nhìn theo bóng Phiên Sơn Hầu đi xa, Mai Dao Lân lạnh lùng cười nói :

– Tư Đồ Tâm, Mai mỗ cũng khuyên tôn giá nên biết ăn năn sám hối, có thể còn được sống bình yên trong những ngày còn lại trong đời, bằng không hậu quả thật khó lường trước được.

Tư Đồ Tâm hét to :

– Mai Dao Lân, ngươi đã hả dạ rồi, còn chưa chịu đi hả?

Mai Dao Lân quét mắt nhìn quanh đấu trường bừa bộn và thảm trạng của Tứ Đại Hung Sát, đoạn sải bước đi sâu vào vùng núi.

Trong một hạp cốc đá núi bừa bộn, Vạn Tượng công tử đang ngồi bên một chiếc bàn đá. Chiếc bàn đá ấy rõ ràng là do chưởng lực bổ thành, đá vụn rơi vãi xung quanh, trên bàn có hai chiếc ly to, cạnh đó là hai hũ rượu to.

Trong hạp cốc gió rất to, thổi đến y phục Vạn Tượng công tử kêu lên phần phật. Y hệt như một cao nhân ẩn tích thâm sơn, bày rượu trong hạp cốc, ngắm trăng độc ẩm.

Song hai hũ rượu vẫn còn nguyên đặt cạnh bàn, chưa xé bỏ dấu niêm phong, hiển nhiên là y đang chờ đợi. Chỉ thấy y ngẩng lên nhìn vào đêm không, đêm tối vắng lặng, ngoài tiếng gió ào ào, không một tiếng động nào khác. Y cúi đầu trầm tư, lẩm bẩm :

– Canh ba đã qua mà Mai Dao Lân chưa đến, hẳn là y đã dữ nhiều lành ít.

Đoạn cười nham hiểm một hồi, lại lẩm bẩm :

– Khả năng rất ít chết dưới tay Thiên Môn đạo nhân, hẳn là y đã táng mạng dưới tay Thần Độc Vạn Kiếm Hồng, không thì là Kim Đao vương tử…

Bỗng y biến sắc mặt, ngưng thần lắng nghe, sắc mặt biến đổi liên hồi, đoạn buông tiếng cười vang, trầm giọng nói :

– Mai thiếu hiệp quả là người thủ tín, chỉ tiếc là đã qua khỏi canh ba rồi.

Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Mai Dao Lân như thiên thần hạ giáng, nhẹ nhàng đáp xuống trên chiếc ghế đối diện với Vạn Tượng công tử, ngồi xuống lạnh lùng đưa mắt nhìn Vạn Tượng công tử, cười khảy nói :

– Đúng ra thì Mai mỗ đã đến sớm hơn hai giờ rồi.

– Vậy nghĩa là sao?

– Nếu như Mai mỗ canh năm vẫn chưa đến, thì tôn giá có thể khẳng định là đã táng mạng dưới tay kẻ khác, như vậy sẽ khỏi phải tốn thêm một phen công sức, từ nay có thể yên tâm xưng bá võ lâm rồi!

Vạn Tượng công tử cười gượng :

– Mai huynh hà tất nóng nảy như vậy, đối với những lời đề nghị của tại hạ trong thư, Mai huynh đã suy xét kỹ chưa?

– Kẻ địch thật sự đáng sợ là ở sự nham hiểm. Vạn Tượng công tử sao tôn giá không nói thật lòng mình, hà tất vờ vĩnh làm gì?

Vạn Tượng công tử thản nhiên cười :

– Lời nói của tại hạ đâu phải là không thật lòng, phải biết tình hình võ lâm hiện nay rất hỗn loạn, chỉ hai ta mới có đủ khả năng dẹp yên, và chỉ Mai huynh mới có thể quyết định.

Mai Dao Lân chầm chậm quét mắt nhìn quanh, không đếm xỉa đến những lời nói của Vạn Tượng công tử.

Vạn Tượng công tử cầm lấy một hũ rượu lên, gỡ bỏ niêm phong, rót đầy hai ly, đoạn nâng ly lên cười nói :

– Xin mời!

Đoạn đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch. Mai Dao Lân thoáng trầm ngâm, đoạn cũng nâng ly lên uống cạn. Vạn Tượng công tử lại rót đầy hai ly, mỉm cười nói :

– Hợp lại thì thiên hạ vô địch, phân chia thì lưỡng bại câu thương, Mai huynh cần phải có sự quyết định dứt khoát.

Mai Dao Lân không trả lời, mà lại hỏi :

– Mai mỗ đã y lời đơn thân một kiếm đến đây, chẳng hay tôn giá cũng giữ đúng như lời cam kết?

Vạn Tượng công tử biến sắc mặt :

– Tại hạ đã lừa dối Mai huynh ư? Nếu tìm được kẻ thứ hai trong Âm Phong Hạp này, tại hạ sẽ tình nguyện tự sát để tạ tội.

Mai Dao Lân cười lạnh lùng :

– Có lẽ trong Âm Phong Hạp này không tìm ra được người của Vạn Tượng công tử, nhưng Thiên Môn đạo nhân, Thần Độc Vạn Kiếm Hồng và Hắc Vân cốc chủ Tư Đồ Tâm, những người ấy vì sao lại có mặt tại đây?

– Thảo nào Mai huynh sau canh ba mới đến, thì ra đã gặp trắc trở giữa đường… Mai huynh thù địch khắp thiên hạ võ lâm, bất kỳ lúc nào và tại đâu đều có thể chạm mặt, chả lẽ đó cũng trách tại hạ hay sao?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Thôi được, hãy bỏ qua những sự việc ấy, mục đích cuộc hẹn hôm nay thế nào, có thể nói rõ ra được rồi chứ?

Vạn Tượng công tử ra vẻ trịnh trọng :

– Vấn đề đã được đề cập trong thư, giờ chỉ chờ ý kiến của Mai huynh nữa thôi.

Mai Dao Lân đảo quanh mắt, bỗng cười nói :

– Chỉ có hai chiếc ly thôi ư?

Vạn Tượng công tử cười thiếu tự nhiên :

– Chỉ có chúng ta hai người, không hai chiếc ly thì mấy chiếc kia chứ?

Mai Dao Lân đanh giọng :

– Ít ra cũng phải ba chiếc mới đủ.

Vạn Tượng công tử cười khảy :

– Mai huynh đã hoài nghi điều gì, hãy thẳng thắn nói ra đi!

Mai Dao Lân giọng rề rề :

– Trên đường đến đây Mai mỗ đã không gặp Kim Đao vương tử, hẳn là trong Âm Phong Hạp này không thiếu vắng y.

Vạn Tượng công tử xanh mặt :

– Tại hạ không hề mời y, vả lại võ lâm Trung Nguyên dù tan hay hợp, thành hay bại cũng chẳng cần thương nghị với một kẻ man di ngoại tộc.

– À, vậy rất tốt! Bây giờ tôn giá có thể phát biểu cao luận được rồi!

Vạn Tượng công tử lại uống cạn một ly rượu đầy, đoạn nói :

– Mai huynh chưa trả lời câu hỏi của tại hạ kia mà!

Mai Dao Lân cười nhạt :

– Mai mỗ trước nay không thích hợp tác với hổ dữ, những lời đường hoàng của tôn giá tốt hơn hãy thu hồi, lộ ra bộ mặt thật đi thôi!

Vạn Tượng công tử sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, cắn răng nói :

– Vậy thì chúng ta chỉ còn cách bằng vào võ công quyết một phen cao thấp tồn vong thôi!

Mai Dao Lân uống liền hai ly rượu, đứng lên nói :

– Xin đa tạ thịnh tình ba chung rượu, nhưng hai ta đều hiểu rất rõ, hôm nay chỉ một người có thể rời khỏi Âm Phong Hạp này mà thôi!

Vạn Tượng công tử thản nhiên cười :

– Đúng vậy, Mai huynh hãy nêu cách giải quyết đi!

Mai Dao Lân cười phá lên :

– Mỗi người bằng vào chân tài thực học giao đấu là đủ phân sinh tử, cần gì phải nêu cách giải quyết.

Vạn Tượng công tử lắc đầu :

– Không phải vậy, Mai huynh đã có được Huyền Vũ bí kíp, thần công cái thế, còn tại hạ thì vẫn như trước, không hề có sự tịnh tiến, nếu thẳng thắn đối chọi nhau, tại hạ thua bại là lẽ tất nhiên.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Vậy thì tôn giá nêu cách giải quyết mới phải chứ!

Vạn Tượng công tử trầm ngâm :

– Mai huynh đã khiêm tốn từ khước, vậy thì tại hạ đành phải đề nghị thôi!

– Tôn giá cứ nói.

Vạn Tượng công tử cười :

– Về đao kiếm, quyền cước chắc chắn Mai huynh cao hơn tại hạ rất nhiều, tại hạ rất biết tự lượng sức mình, không dám so bì về phương diện ấy, song về mặt ám khí thì có thể phân cao thấp.

– Tỉ thí ám khí cũng được, nhưng Mai mỗ trước nay không hề sử dụng loại đồ chơi thấp hèn ấy, đành phải mượn của tôn giá vậy.

Vạn Tượng công tử cười nham hiểm :

– Dễ thôi!

Đoạn từ trong lòng lấy ra sáu mũi tên nhỏ, đặt lên bàn nói :

– Mai huynh hãy tùy lựa chọn lấy ba mũi!

Mai Dao Lân nhìn kỹ sáu mũi tên nhỏ, chỉ thấy mỗi mũi dài chưa đến hai tấc, nhưng sáng lóng lánh, đều được luyện chế bằng thép ròng và hoàn toàn không có độc. Thế là chàng bèn đưa tay lấy ba mũi, đặt trong lòng bàn tay nói :

– Tôn giá hãy cho biết cách tỉ thí!

Vạn Tượng công tử đảo mắt nhìn quanh, đoạn đưa tay chỉ một tảng đá xanh rất nổi bật ở cuối hạp cốc nói :

– Trên tảng đá kia có một đốm trắng cỡ bàn tay, Mai huynh trông thấy rồi chứ?

Tảng đá xanh ấy cách chỗ hai người hơn hai mươi trượng, quả nhiên có một viên đá trắng cỡ bàn tay ngay giữa trung tâm.

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Nếu dùng làm mục tiêu, dường như hãy còn tầm thường quá.

Vạn Tượng công tử cười cười :

– Không sai, chỉ cần kẻ có chút tâm đắc về ám khí đều dễ dàng ném trúng, nhưng tại hạ thì lại có cách không bình thường.

– Xin hãy nói rõ.

Vạn Tượng công tử cười bí ẩn :

– Hai ta hãy đứng quay lưng về phía mục tiêu, tung mình lên cao chừng ba trượng mới ném ngược ra sau, không được quay lại nhìn, Mai huynh thấy sao?

Mai Dao Lân gật đầu :

– Được, còn điều kiện thắng bại thì sao?

– Rất đơn giản, bên bại sẽ do bên thắng toàn quyền xử lý.

– Vậy cũng khá công bằng, nhưng nếu hai người đều ném trúng mục tiêu, bất phân thắng bại thì sao?

– Cũng chẳng có gì khó, tiến tới mười trượng tỉ thí tiếp.

– Mong là tôn giá sẽ không phản hồi.

– Chúng ta hãy thề trước trời đất hầu không phản hồi.

Mai Dao Lân cười khinh bỉ :

– Hào sĩ giang hồ trọng nhất là uy tín, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, cần gì phải thề trước trời đất chứ?

Vạn Tượng công tử cười bí ẩn :

– Mai huynh quả là hào khí vạn trượng, quang minh lỗi lạc, vậy xin mời Mai huynh ra tay trước.

Mai Dao Lân cười nhạt :

– Khách mạnh không lấn át chủ, Mai mỗ phải nhường tôn giá thì đúng hơn.

– Cung kính chi bằng phụng mệnh, Mai huynh hãy xem đây.

Vạn Tượng công tử dứt lời, người đã cất thẳng lên không, khi đến độ cao chừng ba trượng, tay phải vung lên, ba mũi tên nhỏ từ trên vai trái bay ngược ra sau. Mai Dao Lân lặng lẽ chú mắt nhìn, chỉ thấy ba vệt sáng bay thẳng về phía tảng đá xanh. Khi Vạn Tượng công tử hạ chân xuống đất, ba mũi tên đều cắm trúng mục tiêu.

Mai Dao Lân nhếch môi cười nói :

– Thủ pháp khá nhanh!

Vạn Tượng công tử ngạo nghễ cười :

– Quá khen, quá khen… có lẽ chúng ta phải tiến tới thêm mười trượng nữa tỉ thí tiếp, điều tại hạ thực hiện được, hẳn cũng rất dễ dàng đối với Mai huynh.


– Nói trong lúc này e quá sớm, hãy chờ Mai mỗ bêu xấu rồi hẵng nói cũng chẳng muộn.

Mai Dao Lân bước đến chỗ đứng của Vạn Tượng công tử vừa rồi, người vừa cất thẳng lên không, khi đến độ cao chừng ba trượng, tay phải vung lên, ba mũi tên nhỏ thành hình tam giác bay ngược ra sau.

Vạn Tượng công tử cười to nói :

– Cao minh lắm!

Mai Dao Lân hạ chân xuống đất, ba mũi tên mới bay đến giữa chừng.

Bỗng, ba mũi tên trở thành một đường dài và tốc độ cũng vụt tăng nhanh, bay thẳng đến mục tiêu. Mai Dao Lân không cần nhìn cũng biết ba mũi tên chắc chắn sẽ trúng ngay mục tiêu, bèn mỉm cười nói :

– Xem ra quả nhiên là phải tiến tới thêm mười trượng nữa rồi!

Bỗng nghe Vạn Tượng công tử ha hả cười to :

– Mai huynh, thật đáng tiếc, Mai huynh đã thất thủ rồi!

Mai Dao Lân sửng sốt, vội quay người nói :

– Tôn giá nói sao?

Vạn Tượng công tử đưa tay chỉ :

– Có lẽ Mai huynh trông thấy rõ hơn tại hạ!

Mai Dao Lân định thần nhìn, quả thấy ba mũi tên của mình chỉ có một mũi cắm vào viên đá trắng, hai mũi cắm vào đá xanh, mỗi mũi cách nhau chừng hai tấc.

Mai Dao Lân bàng hoàng, nhất thời đứng thừ ra không thốt nên lời.

Chàng tin chắc ba mũi ám khí của mình không bao giờ thất thủ, nhưng sự thật lại sờ sờ trước mắt, vì sao thế nhỉ? Vạn Tượng công tử cười u ám nói :

– Mai huynh nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ thất tín trong võ lâm, nhất định sẽ không nuốt lời bội ước.

Mai Dao Lân lẩm bẩm :

– Lạ thật, lạ thật… sao lại thế được nhỉ?

– Sai một ly đi một dặm, đó chỉ trách Mai huynh khinh suất thôi… Mai huynh còn gì để nói nữa chăng?

Mai Dao Lân nghe lòng vô vàn đau xót, thở dài nói :

– Âu đó cũng là do định số, Mai mỗ chẳng còn gì để nói nữa.

Vạn Tượng công tử cười đắc ý :

– Thật ra lòng dạ tại hạ rất khoáng đạt, tuy thắng Mai huynh, nhưng tại hạ không muốn quá đáng, quyết không lấy mạng Mai huynh… Tại hạ chỉ cần phế bỏ võ công của Mai huynh, để Mai huynh có thể hưởng phúc trọn đời, có lẽ ba nàng Phụng Ức Bình, Vân Phụng Linh và Kim Phụng Ngọc Nữ sẽ không vì Mai huynh tiêu tan võ công mà không còn yêu Mai huynh nữa.

Mai Dao Lân cắn răng cười khảy :

– Mai mỗ đã thất thủ thua bại, muốn thế nào tôn giá hà tất nói nhiều.

Vạn Tượng công tử cười to :

– Quả vậy, tại hạ đã nói quá nhiều.

Đoạn liền vung chỉ, toan điểm vào ngũ âm tuyệt mạch của Mai Dao Lân.

Ngay khi ấy, bỗng nghe một tiếng quát to :

– Mai Dao Lân, các hạ đã bị đánh lừa rồi!

Mai Dao Lân sửng sốt, vội lách người tránh khỏi.

Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy Kim Đao vương tử từ sau tảng đá xanh bước ra, đồng thời vô số đại hán kim đao lần lượt từ bốn phương tám hướng xuất hiện. Vạn Tượng công tử lướt nhanh đến gần Mai Dao Lân, cười nói :

– Mai huynh là người có uy tín, có lẽ không đến nỗi sinh lòng hồi ước vì lời nói của kẻ khác chứ?

Đồng thời năm ngón tay như móc câu, vẫn nhắm ngũ âm tuyệt mạch của Mai Dao Lân chộp tới. Mai Dao Lân hoàng chưởng ngang ngực quát :

– Mai mỗ không bao giờ có ý phản đối, nhưng ít ra cũng phải đợi Kim Đao vương tử nói rõ đã…

Vạn Tượng công tử không màng đến, ngũ chỉ vẫn chộp tới, đồng thời tả chưởng vung ra. Mai Dao Lân tức giận quát :

– Phật Giáng Vạn Ma!

Dứt lời hữu chưởng đã tung ra, liền tức bóng chưởng rợp trời kèm theo tiếng rít gió ghê rợn, thế như bài sơn đảo hải vào Vạn Tượng công tử.

Vạn Tượng công tử quả không phải tầm thường, nhanh nhẹn vọt lên cao bảy tám trượng tránh khỏi, phi thân về phiá Kim Đao vương tử.

Mai Dao Lân đuổi theo sau, chỉ thấy Kim Đao vương tử tủm tỉm cười đứng trước tảng đá xanh, dáng vẻ ra chiều bí ẩn tự đắc.

Vạn Tượng công tử giận dữ quát :

– Kim Đao vương tử, tại sao các hạ lại nhúng tay quấy rối hả?

Kim Đao vương tử thản nhiên cười :

– Tôn giá đừng tưởng âm mưu của mình chu đáo triệt để, bổn Vương tử chính là một nước cờ sai lầm của tôn giá.

– Các hạ muốn sao?

Kim Đao vương tử giọng rề rà :

– Bổn Vương tử đã suy nghĩ rất kỹ, nhận thấy tôn giá mới chính là kẻ địch số một của bổn Vương tử, trừ khử tôn giá trước mới là thượng sách, do đó bổn Vương tử mới nhúng tay vào việc này.

Vạn Tượng công tử tức giận quát :

– Vậy là các hạ nóng lòng muốn lên đường sớm, bổn công tử chiều ý các hạ đấy!

Dứt lời đã liên tiếp công ra ba chưởng hết sức hung mãnh, chiêu nào cũng muốn hạ sát Kim Đao vương tử ngay tại chỗ. Kim Đao vương tử chẳng chút nao núng, kim đao vung động, hóa giải ba chưởng của Vạn Tượng công tử hết sức dễ dàng. Vạn Tượng công tử định tấn công tiếp, song Mai Dao Lân đã tung ra một chưởng vào giữa hai người, buộc họ phải tách nhau ra xa.

Kim Đao vương tử ha hả cười to :

– Mai Dao Lân, tuy các hạ có tiếng gian trá, song phen này hẳn là các hạ không ngờ mình lại bị đánh lừa, các hạ có biết nguyên nhân vì sao ba mũi tên của mình đã bị hụt hai mũi không?

Vạn Tượng công tử không sao công kích được Kim Đao vương tử, đành đứng lại cách chừng một trượng, nhếch môi cười không nói gì cả.

Lúc này hàng trăm đại hán tay cầm kim đao đã bao vây ba người vào giữa, bố trí thành đại hình kim đao trận, không khí trở nên hết sức căng thẳng. Mai Dao Lân lạnh lùng nói :

– Mai mỗ cũng đoán là có sự gian trá…

Kim Đao vương tử cười to :

– Đã biết gian trá sao các hạ lại còn chấp nhận chịu thua, nếu không nhờ bổn Vương tử xuất hiện kịp lúc thì bây giờ các hạ có lẽ đã thành phế nhân rồi.

– Tôn giá đã muốn vạch trần âm mưu của y, còn chờ gì nữa?

Kim Đao vương tử mỉm cười :

– Đây là một đại sự, các hạ định cảm tạ bổn Vương tử như thế nào?

Mai Dao Lân nhạt giọng :

– Mai mỗ có thể không hạ sát tôn giá!

Kim Đao vương tử cười khảy :

– Mai Dao Lân, các hạ kiêu cuồng quá, nhưng bổn Vương tử không chấp nhất, kẻ địch của cả hai chúng ta là Vạn Tượng công tử, hãy liên thủ diệt trừ y trước đã.

– Mai mỗ chỉ cần tôn giá vạch trần âm mưu của y, còn về việc diệt trừ y, Mai mỗ sẽ tự động thủ.

Kim Đao vương tử cười to :

– Âm Phong Hạp này chính là một sào huyệt bí mật của Vạn Tượng công tử, tỉ thí võ công với y tại đây, các hạ chắc chắn phải bại rồi.

Dứt lời, trở tay vung chưởng bổ vào tảng đá xanh, “bùng” một tiếng vang dội, tảng đá xanh liền tức lăn xuống. Đoạn lại cười to nói :

– Mai Dao Lân, các hạ đã nhìn thấy chưa? Sau tảng đá này có một hang động.

Dứt lời đã vung tay chộp vào trong hang kéo một người áo xanh ra, “phịch” một tiếng ném xuống đất. Mai Dao Lân nghiến răng quát :

– Vạn Tượng công tử, tôn giá còn gì giải thích nữa không?

Kim Đao vương tử cười tiếp lời :

– Cần gì giải thích nữa, khi các hạ phóng ám khí, người này liền xê dịch tảng đá, thế là cho dù thủ pháp của các hạ chuẩn xác đến mấy cũng chẳng thế nào trúng đích.

Vạn Tượng công tử cười lạnh lùng :

– Kim Đao vương tử, các hạ nói đúng rồi, nhưng bổn công tử đó là có ý định khác.

Kim Đao vương tử cười ha hả :

– Bất kể các hạ có ý định gì thì cũng hãy đợi khi xuống đến âm ty hẵng thực hiện… Mai Dao Lân, sao chưa đưa y lên đường, còn chờ gì nữa?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Vạn Tượng công tử, Mai mỗ cũng muốn để cho tôn giá một con đường sống, chỉ phế bỏ võ công, tùy tôn giá tự sinh tự diệt, cơ nghiệp do tôn giá tạo dựng trước đây cũng đủ để hưởng phúc trọn đời.

Kim Đao vương tử vội phản đối :

– Mai Dao Lân, các hạ đừng hòng ban cho y ân huệ như vậy, phải biết bổn Vương tử không có lòng độ lượng ấy, hôm nay quyết phải lấy mạng y mới được.

Vạn Tượng công tử nghiến răng :

– Cho dù tôn giá thật sự hạ sát được bổn Vương tử thì sau đó Mai Dao Lân có lẽ cũng sẽ táng mạng trong Kim Đao trận, đúng vậy không nào?

Kim Đao vương tử cười khảy :

– Đó là việc của bọn này, tôn giá cứ lên đường trước đi!

Vạn Tượng công tử cười nham hiểm :

– Bổn công tử đã nói khi nãy, bổn công tử còn có ý định khác, bất luận hai vị nghĩ thế nào, bổn công tử cũng phải nói ra cho hai vị nghe.

Kim Đao vương tử cười vang :

– Cho dù các hạ có miệng Tô Tần, lưỡi Trương Nghi thì hôm nay cũng chẳng thể xoay chuyển được định mệnh.

Vạn Tượng công tử thản nhiên cười :

– Kim Đao vương tử, tôn giá chỉ biết một mà không biết hai, chỉ biết Âm Phong Hạp này là một cơ sở bí mật của bổn công tử, nhưng hẳn chưa biết bổn công tử đã bố trí những gì?

Kim Đao vương tử cười khảy :

– Mặc cho tôn giá bố trí như thế nào cũng chẳng cứu được tính mạng mình!

Vạn Tượng công tử cười phá lên :

– Bổn công tử có thể đã thề là nếu không trừ diệt được hai người thì cả ba sẽ cùng chết tại đây.

Kim Đao vương tử thoáng biến sắc mặt :

– Các hạ có bản lĩnh gì để cả ba cùng chết nào?

Vạn Tượng công tử đưa tay chỉ vách núi xung quanh :

– Mười vạn cân hỏa dược, năm ngàn gánh lưu huỳnh, có lẽ đủ để chúng ta biến thành tro bụi… chỉ tội nghiệp cho hàng trăm thủ hạ kim đao cũng sẽ đi theo chúng ta.

Kim Đao vương tử kinh hoàng, lúng búng nói :

– Người tàn độc như các hạ quả là có thể làm điều ấy!

Bỗng quát to :

– Lui mau!

Hàng trăm đại hán kim đao liền tức phân tán, chia nhau phóng nhanh về phía vách núi.

Vạn Tượng công tử ngửa mặt cười vang :

– Muộn rồi, hôm nay không một người nào thoát thân được đâu!

Dứt lời đã vung tay, ba đốm sáng đỏ liền bay vút lên không.

Kim Đao vương tử hét to :

– Hãy ngăn y lại…

Mai Dao Lân cũng có ý ấy, song Vạn Tượng công tử đã ra tay quá nhanh, chẳng còn kịp ngăn cản nữa.

Ngay sau khi ba đốm đỏ bay lên không, lập tức vang lên một tiếng nổ rền rĩ, ánh lửa bốc lên trên vách núi, tiếp theo là tiếng nổ vang hồi, như long trời lở đất, thoáng chốc lửa đã bốc cháy cùng khắp.

Kèm theo tiếng nổ vang rền là tiếng rú thảm liên hồi, hiển nhiên đó chính là tiếng từ giã cõi đời của hàng trăm đại hán kim đao.

Mai Dao Lân nghe lòng trĩu xuống, mặc chàng võ công cao thâm đến mấy cũng chẳng thể nào thoát ra khỏi được Âm Phong Hạp nữa rồi. Đành rằng chàng không sợ chết, song chết như thế này thật chàng không chút cam tâm.

Trong tiếng nổ liên hồi, lửa cháy mỗi lúc mỗi to, cả Âm Phong Hạp đã sắp trở thành một lò lửa khổng lồ.

Trong lúc hỗn loạn, Vạn Tượng công tử và Kim Đao vương tử bị khói mù che khuất, chẳng còn thấy họ đâu nữa.

Mai Dao Lân phi thân lên trên một tảng đá to, đưa mắt nhìn biển lửa vây quanh, không còn nghĩ ra được cách thoát thân nữa.

Bỗng, trên không có người lớn tiếng gọi :

– Dao Lân… Dao Lân…

Đó là tiếng gọi của ba nàng Phụng Ức Bình, Vân Phụng Linh và Kim Phụng Ngọc Nữ, Mai Dao Lân mừng rỡ khôn xiết, vội lớn tiếng gọi :

– Dao Lân ở đây này…

Liền thì, một sợi dây thòng xuống, đồng thời chàng cũng đã trông thấy một con chim phụng to lớn trong khói mù.

Mai Dao Lân liền tức tung mình, với tay nắm lấy sợi dây.

Chỉ nghe tiếng Phụng Ức Bình hét to :

– Lân ca đã nắm được sợi dây chưa?

Mai Dao Lân vội đáp :

– Rồi, mau lên…

Sợi dây liền tức cất thẳng lên, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, sau cùng đã rời xa biển lửa. Giờ đây Mai Dao Lân mới biết là trời đã sáng, chân trời phương Đông đã xuất hiện ánh bình minh.

Chàng hạ xuống trên một đỉnh núi cây cối xum xuê, ba thiếu nữ trên lưng chim phụng cũng lần lượt tung mình xuống, tuy chỉ xa cách trong thời gian ngắn ngủi, song suýt nữa là đã sinh ly tử biệt, mọi người đều bàng hoàng như vừa trải qua một cơn ác mộng, Phụng Ức Bình dẫu môi phụng phịu :

– Lân ca thật là không nên không phải, sao Lân ca lại bướng bỉnh thế này? Nếu mọi người không đến kịp là Lân ca đã chết thiêu rồi còn gì?

Mai Dao Lân khẽ thở dài :

– Dao Lân thật là không phải, nhưng…

Vân Phụng Linh khích động tiếp lời :

– Thôi đừng nói nữa, cũng may là nhờ ơn trời, Lân ca đã bình yên vô sự, từ nay…


Bỗng mắt đỏ hoe, run giọng nói tiếp :

– Từ nay không nên như vậy nữa!

Mai Dao Lân vừa định tiếp lời, bỗng nghe tiếng tuyên Phật hiệu vang lên, một đoàn người sải bước đi nhanh đến.

Chỉ thấy đi đầu là một lão ni cô, tay chõi một ngọn trúc trượng, không sao nhận định được tuổi tác, chỉ thấy là rất già, đôi mày bạc trắng rũ dài đến xuống mang tai.

Thế nhưng lão ni cô không hề có chút dáng vẻ già nua, hai mắt sáng quắc không ngừng đảo trên mặt Mai Dao Lân.

Theo sau là Điên đạo nhân, Võ Thừa Vân Bạch Phi, Sanh Thiên Tẩu Hàn Thiên Hồng và Hữu Vệ Lý Ẩu.

Phụng Ức Bình vội đẩy nhẹ Mai Dao Lân nói :

– Đến bái kiến mau, đó là Liễu Phàm lão sư thái!

Mai Dao Lân nhận thấy Liễu Phàm sư thái có khí độ thần phong lẫm liệt, vội tiến tới thi lễ nói :

– Vãn bối Mai Dao Lân xin bái kiến lão sư thái!

Liễu Phàm sư thái cười ha hả :

– Không dám! Không dám! A Di Đà Phật! Tiểu thí chủ có biết thân phận tục gia của bần ni không?

Mai Dao Lân ngẩn người :

– Vãn bối không biết, xin lão sư thái chỉ giáo cho!

– Bần ni tục gia họ Hoa, có một tôn nữ tên Ngọc Nhị…

– Ồ!

Mai Dao Lân giật mình sửng sốt, vội co chân quỳ xuống nói :

– Xin thứ cho Dao Lân vô tri, thì ra lão nhân gia là đường tổ mẫu của gia mẫu!

Liễu Phàm sư thái cười cởi mở :

– Thôi, đã xuất gia là không có gia đình, hiện bần ni là Liễu Phàm, nhưng buổi gặp gỡ hôm nay cũng là duyên phận hạ sinh.

Đoạn đưa tay chỉ về phía xa nói tiếp :

– Bần ni không có am tự, chỉ có một ngôi nhà lá, một nén nhanh thế phụng Đức Phật.

Võ Thừa Vân Bạch Phi tiếp lời :

– Lão sư thái là cao nhân Phật môn, đã đạt đến cảnh giới không cần hình thức nữa rồi.

Liễu Phàm sư thái tủm tỉm cười :

– Chớ quá đề cao bần ni, hiếm khi có được cuộc gặp gỡ hôm nay, mời mọi người hãy đến hàn xá đàm đạo.

Đoạn quay người đi trước dẫn đường, mọi người liền nối tiếp theo sau.

Vào trong một khu rừng trúc xum xuê, quả thấy có một ngôi nhà lá có rào trúc vây quanh, trước sân hoa cỏ tươm tất, tuy đơn sơ nhưng rất thanh nhã. Gian nhà chính diện là Phật đường, bên trong là một gian khách sảnh.

Liễu Phàm sư thái đi thẳng vào khách sảnh, một tiểu ni cô liền bưng trà đến, thế là mọi người tuần tự ngồi xuống.

Mai Dao Lân khẽ buông tiếng thở dài, toan nói lại thôi.

Bởi trước đông người, ba thiếu nữ không dám nói năng lộ liễu, song Phụng Ức Bình cũng không dằn được, cất tiếng nói :

– Lân ca, Kim Đao vương tử và Vạn Tượng công tử đều đã chết trong Âm Phong Hạp rồi ư?

Mai Dao Lân gật đầu :

– Lửa cháy to thế kia, có lẽ họ chẳng thể nào sống được!

Liễu Phàm sư thái khẽ niệm Phật hiệu :

– A Di Đà Phật! Mai thí chủ, bần ni sẽ cho thí chủ xem màn cuối cùng!

Trong khi nói lão sư thái đã đứng lên. Mai Dao Lân cũng vội đứng lên nói :

– Lão sư thái có điều chi chỉ giáo vậy?

Liễu Phàm sư thái mỉm cười, cất bước đi ra ngoài. Mai Dao Lân liền đi theo sau, thế là mọi người cũng lần lượt đứng lên, nối tiếp nhau đi ra ngoài.

Liễu Phàm sư thái dẫn bước đi trước, băng qua rừng trúc, theo một con đường nhỏ đi thẳng ra phía sau.

Đến trước một bờ vực, bên dưới có một lối đi ngoằn nghoèo, đứng trên có thể nhìn rõ bên dưới, nhưng lúc này hoàn toàn vắng lặng không một bóng người. Mai Dao Lân quay qua nhìn, thấy Liễu Phàm sư thái đã dừng bước, chú mắt nhìn xuống con đường nhỏ bên dưới, lặng thinh không nói gì cả.

Mai Dao Lân hết sức thắc mắc, không dằn được cất tiếng hỏi :

– Lão sư thái định cho Dao Lân xem gì vậy?

Liễu Phàm sư thái mỉm cười :

– Đừng nóng vội, chờ chốc lát sẽ rõ!

Lúc này Âm Phong Hạp cách ngoài mười dặm lửa đã tắt, thì ra trong hạp cốc không có nhiều cây cối, sau khi hỏa dược nổ cháy không bao lâu là lửa đã tắt, song khói vẫn lan tỏa khắp vùng, ngay cả dưới chân núi cũng nhập nhòa không rõ.

Chừng sau một bữa cơm, bỗng có một người xuất hiện, lúc đầu không trông thấy rõ là ai, nhưng khi đến gần, Mai Dao Lân suýt nữa đã kêu lên thành tiếng, thì ra người đó chính là Vạn Tượng công tử.

Mọi người cũng đều hết sức kinh ngạc, Mai Dao Lân lẩm bẩm :

– Thì ra y vẫn chưa chết!

Liễu Phàm sư thái cười :

– Vạn Tượng công tử rất là xảo quyệt, lẽ nào phóng hỏa tự thiêu mình, đương nhiên là phải có lối khác thoát thân rồi.

Cho dù vậy, chỉ thấy Vạn Tượng công tử y phục cũng bị cháy xém nhiều chỗ, hết sức thảm não. Liễu Phàm sư thái thở dài lẩm bẩm :

– Gây nhiều tội ác ắt sẽ tự diệt, mặc dù y thoát được một tai, nhưng hãy còn một tai họa khác chờ đợi y!

Ngay khi ấy, bỗng lại thấy một bóng người xuất hiện, đó là một thiếu phụ tuổi ngoài hai mươi, song vì cách quá xa nên không trông rõ diện mạo, chỉ thấy thiếu phụ dắt theo một đứa bé chừng bốn năm tuổi, từ phía đối mặt với Vạn Tượng công tử đi tới.

Mai Dao Lân đang khi thắc mắc bởi sự xuất hiện của thiếu phụ và đứa bé, chỉ nghe Liễu Phàm sư thái nói :

– Đó chính là chính thất và ấu tử của Vạn Tượng công tử!

Mai Dao Lân sửng sốt :

– Ồ! Sao lão sư thái lại biết?

Phụng Ức Bình thúc nhẹ chàng, kề tai khẽ nói :

– Lão sư thái là cao nhân Phật môn, hẳn phải có tài tiên tri, Lân ca hỏi thật ngớ ngẩn.

Mai Dao Lân thoáng đỏ mặt, song Liễu Phàm sư thái dường như không chú ý, thở dài cảm khái nói tiếp :

– Vạn Tượng công tử tuy thảm não thế kia, nhưng y đã dành được thắng lợi, hiện y tưởng mình đã trở thành người độc tôn trong võ lâm Trung Nguyên từ nay rồi.

Mai Dao Lân nghiến răng :

– Đúng vậy, có lẽ y tưởng Dao Lân và Kim Đao vương tử đã chết!

Liễu Phàm sư thái thở dài :

– Người tính đâu bằng trời tính, có lẽ y không ngờ mình đã sắp chết đến nơi.

Mai Dao Lân nghe vậy càng thêm thắc mắc, chàng không hiểu lão sư thái muốn ám chỉ gì, hai người kia đã là thê tử của Vạn Tượng công tử, sắp chết đến nơi là sao?

Trong khi ấy, Vạn Tượng công tử đã đi đến trước mặt thiếu phụ kia.

Vạn Tượng công tử như đã sức cùng lực kiệt, uể oải ngồi bệt xuống đất, song vẫn hớn hở cười to nói :

– Kim Đao vương tử đã bị ta đánh trúng ngực, xương cốt gãy nát, Mai Dao Lân tuy chưa bị ta đã thương, nhưng chắc chắn cũng đã táng thân trong biển lửa cùng với Kim Đao vương tử…

Thiếu phụ bình thản nói :

– Vậy là từ nay tướng công có thể xưng bá thiên hạ rồi!

Vạn Tượng công tử cười vang :

– Phóng mắt võ lâm đương kim, có thể nói chỉ mình ta độc tôn rồi!

Thiếu phụ chẳng chút lộ vẻ vui mừng, Vạn Tượng công tử bỗng ngạc nhiên hỏi :

– Vạn Tượng cung có đến hằng trăm cao thủ, tại sao phu nhân không mang theo vài người hộ giá, và cũng không chịu đi ngựa hay ngồi kiệu, lại một mình dắt con đến đây thế này?

Thiếu phụ mỉm cười :

– Bởi vì thiếp muốn một mình chia sẻ niềm vui thắng lợi với tướng công, nên mới ngăn không cho họ đến.

– Hay, hay lắm, ha ha ha…

Thiếu phụ từ bên lưng cởi túi nước ra, trao cho Vạn Tượng công tử và nói :

– Tướng công hẳn là rất mệt và khát, thiếp có mang nước theo đây…

Vạn Tượng công tử đưa tay đón lấy :

– Hiền thê thật là chu đáo, ta quả là khát quá rồi!

Đoạn liền đưa túi nước lên uống ừng ực.

Nhưng khi buông túi nước xuống, y bỗng lảo đảo, tái mặt thảng thốt nói :

– Lạ quá, nước này…

Thiếu phụ bình thản tiếp lời :

– Thiếp đã bỏ thuốc độc cực mạnh vào trong nước, uống vào là thủng ruột chết ngay tức khắc.

Vạn Tượng công tử tức giận :

– Độc phụ, ngươi…

Vung tay toan xuất chưởng, song chưởng lực chưa phát ra, bỗng giật thót người, há miệng phun ra một ngụm máu đen và từ từ ngã lăn ra đất.

Thế là một bậc cự ma đã âm thầm chết đi, và lại chết bởi tay vợ mình ngay khi tưởng đã bước lên đỉnh cao thành công. Liễu Phàm sư thái buông tiếng thở dài não nuột, quay mặt đi nơi khác. Mai Dao Lân cũng cảm khái nói :

– Thật không thể nào ngờ, y lại chết trong tay chính vợ mình.

Liễu Phàm sư thái giọng nghiêm nghị :

– Mai thí chủ có biết vì sao vợ y lại hạ độc không?

Mai Dao Lân ngẩn người :

– Đó thì… thì…

– Đó là vì con của nàng ta! Mọi người biết vợ y là ai không?

Mai Dao Lân ngơ ngẩn lắc đầu :

– Làm sao có thể đoán ra được?

– Nàng ta chính là đệ tử của bần ni!

– Ồ!

Mọi người giờ mới vỡ lẽ, thảo nào lão sư thái lại biết trước mọi sự. Liễu Phàm sư thái chậm rãi nói tiếp :

– Thuốc chữa bệnh không chết, Phật độ người hữu duyên, bần ni cũng từng tận hết tâm lực định độ hóa Vạn Tượng công tử, song ngặt nỗi y quá là ngoan cố, bần ni thấy không còn cách nào hơn, mới cự tuyệt lời van cầu của đệ tử… vì không muốn con mình có một người cha vạn ác, tệ đồ đã phải dùng đến thủ đoạn như vậy, bần ni tuy biết trước, nhưng đã không ngăn cản.

Mai Dao Lân giọng nghiêm túc :

– Ra vậy, nếu kể về công lao bình định võ lâm, sư đồ lão sư thái chính là người đứng đầu.

Liễu Phàm sư thái xua tay :

– Mai thí chủ không nên nói vậy… Xin đừng trách bần ni mạn khách, tệ đồ tuy chính tay diệt thân phu, song đó là vì bất đắc dĩ, nỗi đau khổ trong lòng khó thể tưởng tượng nổi, lát nữa hẳn y đến đây, không chừng bần ni còn phải khuyên can một phen, chư vị…

Mai Dao Lân vội tiếp lời :

– Mọi người cũng đã đến lúc cáo từ rồi, Dao Lân nhất định sẽ bẩm rõ với gia phụ, một ngày gần đây sẽ cùng đến bái kiến lão nhân gia.

Liễu Phàm sư thái xua tay :

– Đừng, ngày mai đây bần ni sẽ cùng tệ đồ đi xa rồi, mọi người không tìm được đâu.

– Vậy thì… thì…

Liễu Phàm sư thái mỉm cười :

– Lúc nào nên gặp là tự sẽ gặp, lúc không nên gặp, miễn cưỡng cũng chẳng thể được, mọi người đi đi, tệ đồ có lẽ đã sắp đến.

Thế là mọi người đành lần lượt cáo từ Liễu Phàm sư thái.

Đi được một quãng, Điên đạo nhân bỗng ha hả cười nói :

– Lão đạo sĩ này đã xem xong tuồng hát rồi, giờ đây việc giữa các vị không còn dính dáng đến lão đạo sĩ này nữa, Dao Lân tạm biệt!

Không chờ mọi người lên tiếng đã phi thân bỏ đi. Mai Dao Lân khẽ thế dài lẩm bẩm :

– Chúng ta nên đi đâu đây? Vạn Tượng cung…

Kim Phụng Ngọc Nữ cười tiếp lời :

– Nếu như Lân đệ muốn làm Minh chủ võ lâm thì hãy đến Vạn Tượng cung, còn như không muốn, dĩ nhiên sẽ có người của chín đại môn phái đứng ra lo liệu, không cần chúng ta phải bận tâm.

Mai Dao Lân trầm ngâm :

– Vậy là chúng ta chỉ còn đến Hạnh Hoa sơn trang ở Phục Ngưu sơn thôi.

Kim Phụng Ngọc Nữ nhoẻn cười :

– Không cần đến đó, bởi mới đây đã có phi phụng truyền thư, báo tin lệnh tôn và lệnh đường đã lên đường thẳng đến nước Quy Phụng rồi.

– Ồ, thật vậy ư?

Phụng Ức Bình dẫu môi :

– Chả lẽ bọn này lại lừa dối Lân ca hay sao? Nước Quy Phụng cũng đã có thư truyền đến, Quốc Thái đã tuyên chỉ mở kho bạc, sẽ bày đại tiệc đón tiếp chúng ta.

Mai Dao Lân hớn hở :

– Vậy là chúng ta đành phải đến Quy Phụng quốc rồi!

Thế là dưới sự chuyên chở của hai con chim phụng to lớn, mọi người lên đường đến nước Quy Phụng.

Một tháng sau, trên giang hồ đã loan truyền một tin mừng trọng đại, đó là Mai Dao Lân chẳng những trở thành Phò mã nước Quy Phụng mà còn cùng lúc cưới cả Kim Phụng Ngọc Nữ Hoa Diễm Phương và Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh.

Trong khi ấy, trong giới võ lâm Trung Nguyên cũng tràn ngập không khí yên vui hòa thuận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.