Long Kiếm Truy Hồn

Chương 21: Mưu danh cầu lợi Cuồng Hiệp mất tay


Đọc truyện Long Kiếm Truy Hồn – Chương 21: Mưu danh cầu lợi Cuồng Hiệp mất tay

Đêm khuya tĩnh lặng, gió nhẹ hắt hiu, những chiếc là ngô đồng tung bay trong sân vườn như bướm liệng, càng tăng thêm vẻ tiêu điều thê lương trong đêm tối. Đây là khách điếm lớn nhất Phục Long, bởi nằm gần Ngân Long bảo, nên thị trấn này vô hình chung đã trở thành nơi tiếp khách của Ngân Long bảo.

Có lẽ vì đêm nay quá vắng vẻ, và cũng có thể vì dạo đây khách đến Ngân Long bảo không nhiều, nên nói chung khách điếm Phục Long hôm nay hết sức vắng vẻ, ngoại trừ Di Tâm Viên trên lầu còn có ánh đèn, gần như tất cả phòng khách đều tối om.

Ngay khi ấy, có một bóng người áo ngắn vải thô từ trên cây ngô đồng vọt nhanh ra, nhấp nhoáng đã đến trên mái lầu Di Tâm Viên, nhẹ nhàng như một chú mèo, không gây ra một tiếng động khẽ.

Ngay khi bóng người ấy hạ chân trên mái nhà, trong phòng bỗng vang lên một giọng đắc ý nói :

– Vân cô nương, lời đồn đại trên giang hồ không sai đâu!

Tiếp theo một giọng trong trẻo lạnh lùng nói :

– Sách công tử, đêm đã khuya, công tử nên về đi thôi.

Người được gọi là Sách công tử dường như thừ người ra một hồi, bỗng lạnh lùng cười nói :

– Vân cô nương, thái độ của cô nương không biết đến lúc nào mới thay đổi được?

– Không bao giờ thay đổi cả, Sách Long ngươi biết rõ trái tim của Vân Phụng Linh này đã thuộc về Mai Dao Lân từ lâu, ngươi không nên hoài phí tâm sức là hơn.

– Vì lệnh tôn, lẽ ra cô nương không nên đối xử với Sách Long này như vậy.

Vân Phụng Linh như cũng thừ ra hồi lâu, bỗng nàng lạnh lùng cười nói :

– Sách Long, bộ mặt thật của ngươi rồi cũng lộ ra.

Sách Long cười vang :

– Vân Phụng Linh đó là do nàng đã gây nên thôi, giờ thì Sách Long này đã biết không thể nào giành được trái tim nàng, cứ tiếp tục kéo dài thế này thì thật là một hành vi ngu ngốc. Bây giờ thẳng thắn nói cho nàng biết, Sách Long này không chiếm được trái tim nàng, ta cũng phải chiếm lấy thể xác nàng, hắc hắc hắc… lúc bấy giờ nàng sẽ hồi tâm chuyển ý…

Ngay khi ấy, một bóng người nhanh nhẹn đáp xuống bên cửa sổ.

Gian phòng này rộng chừng hai trượng vuông, bốn mặt đều là cửa sổ dài, ba mặt màn gấp buông phủ, trên giường ngay ngắn chăn thêu gối gấm, bàn ghế dụng cụ thảy đều được làm bằng gỗ quí, hết sức tinh xảo và sang trọng.

Trong phòng, Vân Phụng Linh đang nắm chặt tay lui trong một góc, mắt trợn trừng ghê rợn nhìn chốt vào Sách Long cách giường chừng bốn thước, đang từng bước tiến đến gần.

Bóng người dừng lại chốc lát bên cửa sổ, sau đó liền phi thân vào trong phòng nhẹ như lá rơi, không chút tiếng động.

Vân Phụng Linh đang đối mặt với cửa sổ, vừa thấy có người phóng vào, liền tức lặng người, bởi nàng biết rõ lai lịch của khách điếm này, nên dĩ nhiên người mới xuất hiện ắt hẳn là đồng bọn của Sách Long.

Một Sách Long nàng đã không chắc đối phó nổi, giờ lại thêm trợ thủ, lòng tin càng thêm chao đảo, tấm thân trong trắng e khó thể giữ gìn, mặc cho Vân Phụng Linh bình tĩnh đến mấy cũng chẳng khỏi tái mặt.

Đôi mắt Sách Long vốn đang nhìn chốt vào mặt Vân Phụng Linh, vừa thấy nàng nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt kinh hãi, liền biết ngay có điều khác lạ, bởi trước đó y không hề có sự sắp đặt.

Ý nghĩ xoay nhanh, bèn cười khảy nói :

– Vân cô nương có biết đây là chốn nào không?

Vừa dứt lời, liền tức lướt nhanh sang phải, quay người đứng dựa lưng vào vách. Giờ y đã yên tâm, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, bất giác ngẩn người, chỉ thấy một thiếu niên áo ngắn vải thô, mày kiếm mắt sao, gương mặt tuy có phần đen nhưng đường nét rất đẹp, đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ.

Ấn tượng đầu tiên là Sách Long cảm thấy người này rất là quen mặt, nhưng lục tìm trong trí óc, nhất thời không sao nhớ ra được đã gặp đối phương ở đâu. Vân Phụng Linh cũng đăm mắt nhìn vào mặt thiếu niên ấy, qua đường nét của gương mặt, nàng tin đó là Mai Dao Lân, nhưng sắc mặt thì lại khiến nàng không dám nhìn nhận.

Không một ai lên tiếng, bầu không khí như chết lặng, hồi lâu Sách Long không còn nén được nữa, quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng sầm mặt quát :

– Các hạ đêm hôm khuya khoắt xông bừa vào đây, không tìm được chỗ chôn thây phải không?

Thiếu niên áo vải mắt ánh lên vẻ kỳ dị, cười sắc lạnh nói :

– Ngân Dực Điêu, thời vận của tôn giá thật là không may, hành sự tại trước cửa nhà mà lại bị kẻ khác xộc vào.

Ngân Dực Điêu Sách Long tái mặt, y tin là mình đã từng nghe qua tiếng nói sắc lạnh này, nhưng y không dám tin người đứng trước mặt lại chính là Mai Dao Lân, bởi y tin là Mai Dao Lân không bao giờ vì xâm nhập Ngân Long bảo mà phải dịch dung.

Vân Phụng Linh tiến tới một bước, môi mấp máy liên hồi, nhưng không phát ra tiếng, dường như nàng không dám tin người này chính là Mai Dao Lân đã cải trang.

Sách Long cười khảy nói :

– Thời vận không may chính là các hạ đấy. Các hạ không chịu dò la trước lại xông ngay vào cư thất của Sách Long này.

Thiếu niên áo vải cười khinh mỉa :

– Nếu như kẻ này bảo chính là tìm tôn giá nên mới đến đây, tôn giá không sợ hãi chứ?

Sách Long tái mặt, nhưng đã thoáng chốc đã trở lại bình thường, lạnh lùng nói :

– Các hạ hẳn là đã từng gặp bổn nhân tại đâu?

– Đúng vậy, chúng ta quen biết nhau nhiều lắm.

– Nhưng bổn nhân không nhận ra các hạ.

Thiếu niên áo vải chầm chậm dựa người vào thành cửa sổ, giọng bình thản :

– Không sai, tại hạ tin là tôn giá không nhận ra được tại hạ, bởi nếu tôn giá biết tại hạ là ai, chắc chắn tôn giá đã không thể bình tĩnh như lúc này.

Sách Long lại tái mặt :

– Các hạ sát khí to lớn thật.

Thiếu niên áo vải cười khảy :

– Chẳng phải tại hạ sát khí to lớn, mà là trên đời chẳng ai là không sợ chết, nhất là một người suốt ngày ăn no chỉ sinh sự như tôn giá.

Sách Long sầm mặt, tức tối tiến tới một bước.

Thiếu niên áo vải cười chế nhạo :

– Sách Long, dường như tôn giá không còn bình tĩnh như trước nữa.

Sách Long lạnh lùng quát :

– Các hạ cố tình đến đây phá bỉnh phải không?

Thiếu niên áo vải chầm chậm đứng thẳng lên, đi về phía bàn, lạnh lùng nói :

– Giữa hai ta dường như không nên nói là phá bỉnh.

Dứt lời đã đi đến bên bàn, cầm lấy ấm trà trên bàn lên, ung dung bình thản hệt như nhà mình vậy.

Sách Long tức giận, gằn giọng :

– Bằng hữu không thấy mình quá xấc xược ư?

– Tại hạ tin là tôn giá không bao giờ tiếc một chút nước, vả lại…

– Tôn giá hãy buông xuống là hơn, Sách đại công tử này lòng kiên nhẫn có hạn.

Thiếu niên áo vải từ trong lòng móc ra một chiếc khăn, giọng lạnh nhạt :

– Không phải lòng kiên nhẫn có hạn, mà là lòng khiếp sợ có mức độ thì đúng hơn.

Đoạn đưa ấm trà lên rót lên trên khăn.

Sách Long sở dĩ có nhẫn nhịn là bởi chưa hiểu rõ lai lịch đối phương, nhưng thiếu niên áo vải quá khinh thường mình, khiến y không sao nhẫn nhịn được nữa, bỗng lướt tới ba thước, hữu chưởng vừa định vung lên.

Bỗng nghe Vân Phụng Linh sửng sốt kêu lên :

– Ồ!

Trong khi ấy thiếu niên áo vải đã ngước lên lạnh lùng quát :

– Sách Long, tôn giá hãy nhìn kỹ đối phương là ai rồi hẵng động thủ cũng chưa muộn.

Chẳng rõ là do sức mạnh gì cản trở, Sách Long tay phải đã giơ lên mà không tài nào bổ xuống được, đứng thừ ra tại chỗ.

Thiếu niên áo vải đưa chiếc khăn ướt lên lau mặt, đồng thời tay kia đặt ấm trà xuống bàn.

Bỗng, chàng bỏ khăn ra, cùng một lúc trong phòng vang lên hai tiếng sửng sốt :

– Ồ! Mai Dao Lân!

Liền theo đó, Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh trong tiếng gọi “Lân ca…” não nùng bi thiết, từ trên giường tung mình lao bổ vào lòng Mai Dao Lân.

Sách Long vẻ kinh hãi trên mặt đã bị lửa hờn ghen khỏa lấp, mắt nhìn Vân Phụng Linh đang thút thít khóc, lòng y ngập đầy sát cơ.

Mai Dao Lân nhẹ vỗ lên vai Vân Phụng Linh, giọng bình thản khẽ nói :

– Linh muội, tất cả đã trở thành quá khứ, phải bắt đầu từ lúc này, mọi sự sẽ đều tốt đẹp cả.

Sách Long từ từ tiến tới, hai tay đưa lên trước ngực sớm đã vận tụ công lực toàn thân.

Vân Phụng Linh bẽn lẽn gật đầu :

– Tiểu muội biết, nhưng Lân ca… sao bây giờ mới đến tìm tiểu muội?

Mai Dao Lân cười ảo não :

– Nếu ngu ca mà không biết tình trạng tại đây, có lẽ còn đến muộn hơn nữa.

Vân Phụng Linh tức tưởi :

– Lân ca không nghĩ gì đến tiểu muội sao?

Trong khoảnh khắc ấy, nàng như quên bẵng sự hiện diện của kẻ thứ ba, có lẽ bởi nàng có quá nhiều điều muốn nói nên đã quên mất việc quan trọng hơn đang ở ngay bên cạnh.

Sách Long thầm toan tính, khoảng cách như vậy có lẽ đủ rồi, chỉ còn không đầy ba thước.

Trong khi ấy, Mai Dao Lân vẫn bình thản nói :

– Linh muội, ngu ca biết nói thế nào đây?

Thốt nhiên một tiếng quát vang :

– Hai người hãy xuống dưới âm phủ mà nói!

Tiếng quát vừa vang lên, một luồng kình phong như vũ bão đã ập đến sau lưng Vân Phụng Linh, hiển nhiên Sách Long trong tình hình không còn hy vọng chiếm hữu giai nhân, định ra tay huỷ diệt.

Sách Long sở dĩ dám lên tiếng là bởi y tin chắc hai người không tài nào thoát khỏi chưởng lực của mình, nhưng y nằm mơ cũng chẳng ngờ đến, nhất cử nhất động của y đều nằm trong sự giám sát của Mai Dao Lân.

Trong tiếng chưởng phong rền rĩ, hai bóng người trước mặt Sách Long đột nhiên biến mất hệt như quỷ mị, “bùng” một tiếng vang dội, vách tường chỗ đứng của Mai Dao Lân trước đó đã bị vỡ sụp một khoảng, cát đá bay mù mịt.

Tiếng vách vỡ sụp trong đêm khuya rất vang dội, chỉ trong chốc lát ngoài sân đã có tiếng sang sảng vang lên :

– Sách thiếu gia, trong ấy đã xảy ra điều gì phải không?

Mai Dao Lân liền tức lướt tới án ngữ nơi cửa sổ giọng sắc lạnh :

– Sách Long, đã đến lúc rồi!

Sách Long một chưởng không trúng đích, bất giác ngớ người, định thần lại, bỗng buông tiếng cười vang :

– Ha ha ha… Mai…

Chưa dứt lời hữu chưởng Mai Dao Lân đã vung ra, một luồng kình phong nhanh như chớp ập đến yết hầu Sách Long.

Sách Long bắt buộc phải bỏ dở câu nói để ứng phó, lùi nhanh ra sau bốn bước, đến sát bên cạnh giường.

Mai Dao Lân quét mắt nhìn ra ngoài sân, lạnh lùng nói :

– Sách Long, hãy giữ chút sức lực để tự cứu mình là hơn. Nếu Mai mỗ mà để kẻ khác biết thì đâu cần phải cải trang đến đây… Thời gian có hạn, Mai mỗ động thủ đây.

Bên ngoài, tiếng khi nãy có vẻ nóng ruột lại hỏi :

– Sách thiếu gia có ở trong đó không vậy?

Sách Long đảo tròn mắt, trầm giọng nói :

– Có!

– Có cần chúng thuộc hạ vào không?

Sách Long nhìn Mai Dao Lân cười âm trầm :

– Mai Dao Lân, bây giờ các hạ hẳn đã biết đây là nơi nào rồi chứ?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Đúng vậy, Mai mỗ sớm đã biết rồi! Sách Long, Mai mỗ đã dám lộ mặt gặp tôn giá thì đã tiên liệu trước mọi sự, cho nên trước khi bọn họ vào đến đây là tôn giá đã nằm trong tay Mai mỗ rồi.

Sách Long cười khảy :

– Cầu cho các hạ được như ý muốn, bằng không e rằng lệnh tôn…

– Đó chính là nguyên nhân duy nhất đã giúp cho tôn giá sống đến lúc này đấy.

Sách Long sửng sốt, bỗng cười to :

– Ha ha… Ngươi định trao đổi ư? Mai Dao Lân, ngươi khéo tính toán lắm, nhưng… ngươi không sợ vạn nhất thất thủ ư?

Người bên ngoài lại sốt ruột hỏi :

– Sách thiếu gia, nếu thiếu gia còn không trả lời, chúng thuộc hạ đành phải xông vào thôi.

Sách Long thầm cân nhắc tình thế, đột nhiên song chưởng vung lên toàn lực bổ thẳng vào ngực Mai Dao Lân, đồng thời quát to :

– Vào nhanh lên!

Mai Dao Lân sớm đã đề phòng, trong tiếng cười khảy, nhanh nhẹn lách người sang phải tránh qua thế công chính diện, liền sau đó nhanh như chớp lướt vào bóng chưởng đối phương, gằn giọng nói :

– Sách Long, họ chẳng kịp đưa tiễn tôn giá nữa đâu!

Dứt lời tay phải đã chộp đến gần cổ tay trái Sách Long, thủ pháp hết sức quái dị. Sách Long đã biết trước mình không phải là địch thủ của Mai Dao Lân, tuy xuất thủ nhanh nhưng chiêu thức không dám dùng quá nhiều chân lực, vừa thấy tay phải Mai Dao Lân chụp đến, tay trái vội hạ xuống, đồng thời tay phải với chiêu Lực Bình Ngũ Nhạc bổ nhanh vào ngực Mai Dao Lân.

Vân Phụng Linh rất muốn ra tay giúp Mai Dao Lân nhưng không tìm được cơ hội, đang khi nóng ruột, ánh mắt tình cờ quét về phía cửa sổ, lập tức giật mình kinh hãi kêu lên :

– Lân ca, bọn họ đã vào…

Vân Phụng Linh chưa dứt lời bỗng nghe Mai Dao Lân quát to :

– Phật Điểm Mê Tâm!

Liền sau đó là một tiếng “hự” khô khan của Sách Long.

Vân Phụng Linh nghe vậy vừa mới quay mặt lại, bỗng nghe Mai Dao Lân trầm giọng nói :

– Linh muội, đi thôi!

Vân Phụng Linh giờ mới trông rõ Sách Long đã lọt vào trong tay Mai Dao Lân, tay trái bị Mai Dao Lân nắm chặt, người không tự chủ được theo Mai Dao Lân phóng qua cửa sổ ra ngoài.

Mai Dao Lân vừa chạm chân trên đất, trong sân liền vang lên tiếng ầ ĩ la hét :

– Ai đó? Đứng lại!

– Gian tế, đuổi theo mau!

– Hãy vào trong xin chỉ thị của Sách thiếu gia trước đã.

– Phải rồi, nhanh lên!

Trong khi ấy Mai Dao Lân đã phi thân lên mái nhà, bỗng nghe một giọng âm trầm, nhưng hùng hồn nói :

– Sách Long đã rơi vào tay kẻ địch, các ngươi còn chưa đuổi theo mau, xin chỉ thị ai nữa?

Quá ồn ào rối loạn, không ai phân biệt được tiếng nói do người nào phát ra, lập tức có kẻ quát to :

– Vậy chúng ta đuổi theo mau!

Vừa nghe tiếng nói hùng hồn kia, Mai Dao Lân liền giật mình thầm nhủ :


– Lão ta cũng có mặt tại đây, e rằng hôm nay chắc phải thêm phần rắc rối nữa rồi.

Nghĩ đoạn đã nắm tay Vân Phụng Linh từ trên Di Tâm Viên phi thân ra khỏi khách điếm Phục Long, đáp xuống ngoài đường phố.

Đêm khuya đường phố vắng tanh, gió lạnh từng cơn thổi tạt vào mặt, Mai Dao Lân đảo mắt nhìn quanh, đoạn nghiêng mặt khẽ hỏi :

– Linh muội, đường nào đến Ngân Long bảo vậy?

Vân Phụng Linh trỏ tay về hướng Bắc :

– Trên ngọn núi kia.

Mai Dao Lân chẳng chút chần chừ, quay người phóng nhanh về hướng Bắc, vừa đi vừa quan sát, chỉ thấy cách thị trấn ngoài mười dặm, núi non trùng điệp, trải dài đến tận chân trời, thầm mừng đã may mắn gặp được Vân Phụng Linh, không thì chẳng biết đâu mà tìm Ngân Long bảo.

Hai người phóng đi như bay, bay qua một thửa ruộng vừa gặt hái xong, địa thế bắt đầu lên cao, Mai Dao Lân bỗng khẽ hỏi :

– Linh muội, hãy nhìn phía sau có người đuổi theo hay không?

Vân Phụng Linh thoáng ngạc nhiên, liền ngoảnh nhìn ra phía sau, bất giác ngớ người, hồi lâu cũng chưa quay đầu lại.

Mai Dao Lân thầm cười khảy, khẽ hỏi :

– Linh muội, mấy người vậy?

Vân Phụng Linh quay lại, vẻ lo lắng đáp :

– Năm người cả thảy!

– Có một lão nhân tay cầm búa to không?

Vân Phụng Linh kinh ngạc :

– Lân ca không nhìn sao lại biết? Ồ, Lân ca hoài nghi lão ta ư?

– Không sai, chính là lão ta. Linh muội, bọn họ không phải là người của Ngân Long bảo, phải tìm cách giải quyết họ trước mới được.

– Lân ca, phía trước có một khu rừng rậm, chúng ta hãy đến đó.

– Nơi khác còn có rừng nữa không?

– Còn, nhưng phải vào rất sâu trong núi, hơn nữa có rất nhiều đá ngổn ngang và vực thẳm.

Mai Dao Lân mắt ánh sát cơ :

– Vậy thì chúng ta không cần phải vào trong rừng.

Đoạn liền quay người phóng đi về phía Đông Bắc, Vân Phụng Linh ngơ ngác :

– Lân ca chẳng đã bảo là phải giải quyết họ hay sao? Chúng ta chỉ có hai người, bọn họ đông thế kia, vả lại quanh đây đều có người của Ngân Long bảo, chúng ta lên trên cao, sẽ tiền hậu thọ địch còn gì?

– Quanh đây đều có người của Ngân Long bảo ư?

– Vâng, đâu đâu cũng có.

Mai Dao Lân nhếch môi cười tàn nhẫn :

– Vậy thì càng dễ giải quyết.

– Vì sao?

Mai Dao Lân nắm lấy tay Vân Phụng Linh phi thân lên trên một tảng đá to, mỉm cười nói :

– Linh muội rồi sẽ rõ ngay.

Đoạn lại tiếp tục tung mình lên trên. Gần canh ba, hai người đã đến trên một đỉnh núi trước mặt là một vực sâu. Mai Dao Lân thò đầu nhìn xuống, thì thấy dưới đầy cỏ dại và đá núi lởm chởm liền tức nảy ý, nắm tay Vân Phụng Linh phóng xuống.

Vừa xuống đến đáy cốc, Mai Dao Lân tiện tay bỏ Sách Long xuống trên một tảng đá to, đoạn nắm tay Vân Phụng Linh phóng đi về phía khác chứ không lên ngọn núi đối diện.

Vân Phụng Linh thắc mắc hỏi :

– Lân ca định đi đâu vậy?

Mai Dao Lân cười :

– Tìm những người của Ngân Long bảo ẩn nấp quanh đây.

– Còn những người đuổi theo thì sao?

– Sẽ có người đối phó thay chúng ta.

Dứt lời hai người đã vượt qua hơn năm mươi trượng.

Ngay khi ấy, trên đỉnh núi hai người đã phóng xuống khi nãy, năm bóng người lần lượt xuất hiện, sau một lúc quan sát, họ liền tung mình xuống cốc.

Một hồi yên lặng trôi qua, bỗng có người cất tiếng nói :

– Thiếu bảo chủ Ngân Long bảo ở đây, còn tên tiểu tử kia và ả nha đầu họ Vân chẳng thấy đâu cả.

Một giọng già nua tiếp lời :

– Mang theo người hành động bất tiện, nên tên tiểu tử Mai Dao Lân đã chuồn trước rồi. Hừ, lão phu xem ngươi bay được lên trời không cho biết.

Một giọng nữ tiếp lời :

– Chúng ta hãy đưa thiếu bảo chủ về Ngân Long bảo đi thôi.

– Khoan đã!

Giọng nữ có vẻ tức giận :

– Lão còn chần chừ gì nữa, định chờ cho tiểu tử kia chạy xa hơn nữa phải không?

– Bà biết gì kia chứ.

– Lão biết, hứ! Nếu lão biết thì đâu đến đỗi để cho người ta phá tan nhà cửa.

– Bà hãy nghe lão phu nói xong rồi hãy phát cáu được không?

Một giọng khác tiếp lời :

– Thời gian cấp bách, Tây Môn huynh có cao kiến gì, sao không nói ra để mọi người cùng bàn bạc?

Người được gọi là “Tây Môn huynh” chính là Bản Phủ Tiều Ẩn Tây Môn Kỳ, lão ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói :

– Nếu chúng ta đưa người này lên Ngân Long bảo, Tiêu Vân Ngân Long Sách Thiên Thái tuy sẽ phái người tìm kiếm Mai Dao Lân, song lại trái với ý muốn của công tử và mục đích chuyến đi này của chúng ta. Bởi nếu chúng ta đưa thiếu bảo chủ về bảo, tức là chứng tỏ chúng ta đã với lòng thành đến đây, tất nhiên Ngân Long bảo sẽ bằng lòng tương trợ, nhưng như vậy ắt sẽ đắc tội với Kim Phụng cung, Ngân Long bảo đã không có ý qui thuận, vậy mà chúng ta lại tự ra sức để khiến gây thêm cường địch, trên đời này đâu có người ngu xuẩn đến vậy.

– Rất có lý, Tây Môn huynh có mưu kế gì không?

– Theo ý lão phu, chúng ta hãy giết chết người này tại đây, rồi sau đó cho một người đi báo với Ngân Long bảo, cứ nói là Sách Long đã bị Mai Dao Lân bắt đi, chốc lát nữa bọn thuộc hạ của Ngân Long bảo ở khách điếm Phục Long cũng sẽ đuổi theo đến đây. Nếu bọn họ phát hiện thiếu bảo chủ đã chết, hẳn sẽ báo cáo với Sách Thiên Thái về những gì đã chứng kiến trong khách điếm, như vậy món nợ này sẽ trút lên đầu Mai Dao Lân. Một khi Ngân Long bảo tìm Mai Dao Lân, Kim Phụng cung nhất định sẽ bảo vệ hắn, vậy chúng ta chẳng phải đứng giữa hưởng lợi hay sao?

Mưu kế quả là thâm độc, Tây Môn Kỳ vừa dứt lời, liền có ba người phụ họa nói :

– Quả là diệu kế, vậy chúng ta hạ thủ nhanh lên kẻo sinh biến.Ngay khi ấy lại có ba lão nhân phóng xuống, họ dáo dác nhìn quanh nhu muốn tìm kiếm gì đó, Mai Dao Lân và Vân Phụng Linh đang nấp sau tảng đá to cách chừng hai mươi trượng, hiển nhiên hai người đã dẫn dụ ba lão nhân này đến đây.

Bỗng nghe một giọng âm trầm cười lạnh lùng nói :

– Sách Long, đây chỉ là trách ngươi số mệnh xui rủi, vừa thoát được đầm rồng lại vào hang cọp, chớ trách Tây Môn Kỳ này lòng dạ độc ác, mà chỉ nên trách ngươi có giá trị lợi dụng quá to lớn, để cho ngươi sau khi chết có thể kiện cáo, ta giải khai á huyệt cho ngươi trước.

Rồi thì một tiếng rú thảm khốc vang lên.

Ngay tức khắc ba lão nhân cùng quát vang :

– Tây Môn Kỳ, hãy khoan.

Đồng thời ba phía lao đến, bao vây năm người kia vào giữa.

Vân Phụng Linh vỡ lẽ nhìn Mai Dao Lân, kinh ngạc nói :

– Lân ca dẫn dụ họ đến đây, mục đích chính là như vậy ư?

– Không sai, họ đến thật là đúng lúc.

– Sao Lân ca biết họ sẽ sát hại Sách Long?

– Hết sức đơn giản, từ khi phát hiện Tây Môn Kỳ có mặt tại đây, ngu ca biết là thế lực của Vạn Tượng cung cũng đã lan tràn đến đây. Vạn Tượng công tử đã có lòng xưng bá võ lâm từ lâu, trong khi Ngân Long bảo lại không chịu quy phục Vạn Tượng cung, nếu có cơ hội, Vạn Tượng cung lẽ nào chịu bỏ qua?

– Nhưng Sách Long võ công có hạn, đâu đủ ảnh hưởng đến đại cuộc.

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Như Tây Môn Kỳ đã nói, một khi Sách Long chết đi, giá họa cho ngu ca, sẽ có thể khiến cho Ngân Long bảo và Kim Phụng cung xảy ra xung đột ác liệt.

Vân Phụng Linh vỡ lẽ gật đầu, bỗng nàng chau mày lo lắng hỏi :

– Lân ca, nếu Sách Long mà chết, chúng ta sẽ mất con tin còn gì?

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

– Linh muội tưởng Sách Long có thể làm con tin để trao đổi ư? Lầm rồi, những kẻ đầu sỏ Ngân Long bảo đã có thể xem con gái thân sinh như người xa lạ. Chả lẽ không thể đối với con trai giống như vậy hay sao? Đừng quên mục đích duy nhất của họ là muốn xưng bá võ lâm, tất cả đều là thứ yếu không đáng kể, không khéo chúng ta hối hận không kịp. Như thế này rồi đây sẽ hết sức thuận lợi cho hành động của chúng ta.

– Có lợi ư?

– Đúng vậy, bởi hiện giờ chính chúng ta là kẻ đứng giữa hưởng lợi.

Vân Phụng Linh giờ mới hoàn toàn hiểu thấu, kinh ngạc đăm mắt nhìn Mai Dao Lân, hồi lâu mới nói :

– Thảo nào, người trong giới võ lâm đều khiếp sợ Lân ca, thì ra Lân ca chẳng những võ công cao tuyệt mà cơ trí cũng kinh người thế này.

Ngay khi ấy, chỉ nghe Tây Môn Kỳ nói :

– Ồ! Thì ra là Biên Hoang tam lão, ba vị đến thật là đúng lúc, Tây Môn Kỳ này đang định viếng ba vị đây.

Một trong ba lão nhân lạnh lùng nói :

– Không dám, mọi người trong giới võ lâm đều gọi huynh đệ lão phu là Biên Hoang tam quái, Tây Môn huynh khiêm tốn quá.

Tây Môn Kỳ điềm tĩnh ho khan :

– Khặc khặc Thân huynh đến đây có gặp Mai Dao Lân không?

– Mai Dao Lân thì huynh đệ lão phu không gặp, nhưng lại gặp được hung thủ sát hại thiếu bảo chủ.

Tây Môn Kỳ vẫn điềm tĩnh :

– Không gặp Mai Dao Lân thì sao lại gặp hung thủ đã sát hại thiếu bảo chủ chứ?

– Tây Môn Kỳ, các hạ xem Thân Nguyên Hồng này là người gì vậy?

Tây Môn Kỳ thoáng biến sắc mặt, không còn điềm tĩnh như trước nữa, đưa tay chỉ thi thể Sách Long nói :

– Thân huynh nghĩ người này là chúng huynh đệ đây đã sát hại phải không?

– Tây Môn Kỳ, lão phu tin chắc là các hạ chẳng đến nỗi chóng quên đến vậy, những lời các hạ mới vừa nói, chả lẽ bây giờ đã quên rồi hay sao?

– Huynh đệ đã nói những lời gì xúc phạm đến ba vị nào?

– Ha ha… Tây Môn Kỳ, các hạ cũng là một nhân vật lừng danh trong võ lâm, dám làm dám chịu, đã đến nước này mà còn giấu đầu lòi đuôi như vậy, không sợ giới võ lâm chê cười hay sao?

Tây Môn Kỳ tái mặt, cố cười nói :

– Thân huynh nói vậy nghĩa là sao?

Thân Nguyên Hồng cười khảy :

– Kẻ sát hại thiếu bảo chủ không phải ngươi thì còn là ai nữa?

Tây Môn Kỳ giật mình, liếc nhìn bốn người kia, đoạn cười khảy nói :

– Thân Nguyên Hồng, các hạ nên biết là lão phu tự nãy giờ nhường nhịn chẳng phải sợ các hạ mà là trước khi chưa rõ sự thật, không muốn tổn thương hòa khí đôi bên mà thôi.

– Ha ha… chưa rõ sự thật ư? Tây Môn Kỳ, khá khen cho ngươi còn nói ra được, sự thật đã rành rành trước mắt, chúng ta đều là người lớn tuổi, hà tất phải làm điều tự dối lòng mình và dối người thế này?

Tây Môn Kỳ biết là việc làm đã bại lộ, không thể chối cãi được nữa, mắt liền ánh hung quang, cười âm trầm nói :

– Thân Nguyên Hồng, vậy theo các hạ thì sao?

Biên Hoang tam quái liền tức cùng tiến tới một bước, người nào cũng vẻ mặt nghiêm nặng, như đã sẵn sàng động thủ.

Thân Nguyên Hồng lạnh lùng nói :

– Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ngươi muốn lão phu nói gì nữa chứ?

Tây Môn Kỳ liếc mắt nhìn quanh một vòng thật nhanh, bỗng buông tiếng cười dài :

– Ha ha… Tây Môn mỗ từ lâu nghe Biên Hoang tam quái võ công cao tuyệt, giữ trọng trách chấp chưởng tuần sơn trong Ngân Long bảo chưa bao giờ thất chức, ha ha… hôm nay đã có cơ hội lĩnh giáo một phen rồi.

Biên Hoang tam quái lẽ dĩ nhiên nghe ra giọng điệu khinh mỉa của Tây Môn Kỳ, đồng cùng biến sắc mặt, đồng thanh nói :

– Tây Môn Kỳ, ngươi đắc ý quá sớm rồi đấy.

– Ha ha… Đành rằng lão phu đắc ý, nhưng lại hết sức lo cho ba vị, bởi Tây Môn mỗ đã nói là không muốn tổn thương hòa khí đôi bên, sự việc đêm nay đã bị ba vị phát hiện, Tây Môn mỗ bắt buộc phải đưa ba vị lên đường trước thôi.

Biên Hoang tam quái tuy biết mình võ công không bằng Tây Môn Kỳ, song cậy đông người và ở trước cửa nhà, nên không chút khiếp sợ, Thân Nguyên Hồng cười khảy nói :

– Tây Môn Kỳ, e rằng tôn giá không giải quyết nổi lão phu ba người đâu.

Đoạn khoát tay ra hiệu với hai người kia, cùng cất bước tiến tới.

Bởi sợ kéo dài thời gian sẽ sinh ra rắc rối, Tây Môn Kỳ đã định tâm tốc chiến tốc quyết, bèn nháy mắt ra hiệu với bốn người kia, đoạn lạnh lùng nói :

– Thời gian có hạn, bọn này còn có việc khác đang chờ, ba vị nên lên đường đi thôi.

Vừa dứt lời đã tung mình lao nhanh về phía Thân Nguyên Hồng, vung búa với chiêu Cuồng Phong Bão Vũ, kèm theo tiếng rít gió ghê rợn nhanh nhu chớp bổ thẳng vào yết hầu Thân Nguyên Hồng.

Thân Nguyên Hồng tuy trong tay không co binh khí, song sớm đã chuẩn bị, trong tiếng quát vang, hai đầu gối thoáng co lại, song chưởng từ giữa tách ra hai bên, với chiêu Dã Mã Phân Tông tấn công hai bên tả hữu Tây Môn Kỳ, chưởng kình rít lên như vũ bão, công lực quả là khủng khiếp.

Hai người kia vừa thấy lão đại động thủ, cùng liền buông tiếng quát giận dữ, lao vào tấn công bốn người kia, chưởng lực tựa hồ chẳng kém gì Thân Nguyên Hồng.

Vạn Lý Hồng Diệp Hà cười khảy quát :

– Chúng ta tiến lên!

Đoạn dẫn trước lao bổ vào lão nhị. Ba người kia tự biết võ công kém hơn vợ chồng Tây Môn Kỳ một bậc, thoáng chốc lưỡng lự, bèn cùng liên thủ tấn công lão tam.

Nhất thời chưởng phong vang động như sấm, cát đá tung bay loạn xạ, tiếng quát tháo rền rĩ.

Mai Dao Lân nắm tay Vân Phụng Linh từ sau tảng đá bước ra, quét mắt nhìn đấu trường, bỗng chau mày lẩm bẩm :

– Biên Hoang tam quái kém cỏi quá!

Vân Phụng Linh chơm chớp mắt :

– Đằng nào cũng là kẻ địch, bên nào chết cũng vậy thôi.

Mai Dao Lân lắc đầu :

– Tam quái mà chết, sẽ không có người quay trở về Ngân Long bảo báo tin, như vậy e rằng lại phải phiền đến Linh muội mạo hiểm một phen.

Vân Phụng Linh hoảng kinh :

– Không, tiểu muội không đi đâu hết, tiểu muội không bao giờ rời xa Lân ca nữa đâu.

Ngay khi ấy, chỉ nghe Tây Môn Kỳ cười đắc ý nói :

– Thân Nguyên Hồng, ngươi đã thở khó khăn rồi phải không?

Mai Dao Lân giật mình, lo lắng nói :


– Nếu Linh muội không đi, e rằng toàn bộ kế hoạch của chúng ta sẽ hoài phí mất.

Đoạn ngước mắt lên nhìn, bỗng bóp mạnh tay Vân Phụng Linh hớn hở nói :

– Linh muội không cần đi nữa, người thông báo đã đến.

Vân Phụng Linh liền yên tâm, vội hỏi :

– Ở đâu?

Mai Dao Lân đưa tay chỉ vào ngọn núi đối diện :

– Kia kìa.

Ngay khi ấy bỗng nghe trên ngọn núi đối diện có tiếng hối hả nói :

– Tuần Sơn tam lão đã chận được hung thủ rồi, chúng ta đến mau!

Vân Phụng Linh đưa mắt nhìn chỉ thấy trên núi đang có mười mấy người, người phóng xuống trước tiên chính là Bát Tý Giao Đới Thịnh, chủ khách điếm Phục Long.

Bát Tý Giao Đới Thịnh vừa tung mình phóng xuống, những người khác cũng lần lượt phóng theo sau. Bỗng nghe Thân Nguyên Hồng thở hào hển hét to :

– Phái ngay hai người về… thông báo với Bảo chủ… nói là người của Vạn Tượng cung đã… giết… giết chết thiếu bảo…

Chưa kịp dứt lời, “bình” một tiếng vang to, kèm theo một tiếng rú thảm khốc, thân người quắt queo của Thân Nguyên Hồng đã văng xa hơn bảy trượng, rơi xuống đất co giật mấy cái, tức thì hồn lìa khỏi xác.

Bát Tý Giao Đới Thịnh thấy vậy vừa kinh hãi, vừa tức giận, lớn tiếng quát :

– Huynh đệ họ Ngô, tức tốc trở về Ngân Long bảo.

Dứt lời đã dẫn trước tung mình lao về phía Tây Môn Kỳ.

Trong tiếng dạ ran, trong số người trên đỉnh núi chưa phóng xuống, liền có hai người quay lại phóng nhanh đi.

Ngay khi Bát Tý Giao Đới Thịnh phi thân lao tới, trong cốc lại vang lên tiếng rú thảm, lão nhị trong Tam quái giao chiến với Vạn Lý Hồng Diệp Hà cũng đã táng mạng dưới chưởng lực đối phương.

Tây Môn Kỳ sở dĩ phải hạ sát Biên Hoang tam quái chính là vì sợ tin tức bị tiết lộ, giờ nghe Bát Tý Giao Đới Thịnh phái người về thông báo, hết sức hốt hoảng, ngay khi ấy Bát Tý Giao Đới Thịnh đã lao đến, vội lớn tiếng nói :

– Lão bà, đến đây tiếp y mau.

Dứt lời đã tung ra chiêu Lực Bình Ngũ Nhạc, “bùng” một tiếng vang dội, Bát Tý Giao Đới Thịnh bị đẩy lùi bốn năm bước. Trong khi ấy Tây Môn Kỳ đã thừa cơ lướt chéo xa ra ba trượng, phóng nhanh lên núi.

Mai Dao Lân cười khảy nói :

– Linh muội, chúng ta đi nào.

Vân Phụng Linh ngạc nhiên :

– Đi đâu vậy?

– Đi giúp hai thủ hạ Ngân Long bảo thoát khỏi tay Tây Môn Kỳ.

Dứt lời Mai Dao Lân đã nắm tay Vân Phụng Linh phi thân ra xa hơn tám trượng. Qua khỏi sơn cốc, phi thân lên ngọn núi đối diện, hai người vừa hạ chân trên một tảng đá to, chỉ thấy hai anh em họ Ngô phóng vút qua trước mặt cách chừng ba trượng.

Có lẽ vì hai người quá nóng lòng, nên đã không nhìn thấy Mai Dao Lân và Vân Phụng Linh.

Mai Dao Lân đưa mắt nhìn về phía con đường hai anh em họ Ngô vừa đi qua, chỉ thấy Tây Môn Kỳ đang vội vã đuổi theo, lúc này còn cách chừng bốn mươi trượng.

Mai Dao Lân cười khảy, lạnh lùng nói :

– May quá, chúng ta đến thật đúng lúc.

Đoạn liền nắm tay Vân Phụng Linh tung mình xuống tảng đá, phi thân đến đón đầu Tây Môn Kỳ. Trong thoáng chốc, khoảng cách hai bên chỉ còn chừng mười trượng.

Mai Dao Lân nhướng mày, lướt đến cản đường trước mặt Tây Môn Kỳ, giọng sắc lạnh nói :

– Tây Môn đại hiệp vẫn khỏe chứ?

Vừa thấy có người cản đường, Tây Môn Kỳ vội hít vào một hơi chân khí chững người lại, ngước mắt nhìn, bất giác giật mình, buột miệng nói :

– Mai Dao Lân.

Mai Dao Lân nhếch môi cười :

– Không sai, chính Mai Dao Lân đây. Tây Môn đại hiệp kinh ngạc lắm phải không?

Tây Môn Kỳ nằm mơ cũng chẳng ngờ gặp Mai Dao Lân tại đây và trong lúc này, cười lạnh lùng nói :

– Mai Dao Lân, đây là ngẫu nhiên phải không?

– Theo Tây Môn đại hiệp thì sao?

Tây Môn Kỳ thấy Mai Dao Lân thần sắc bình thản, nghĩ chàng không biết sự việc trong cốc, bèn sầm mặt nói :

– Bất kể thế nào thì chúng ta cũng đã gặp nhau tại đây, lão phu hiện đang bận chút việc, rồi đây chúng ta sẽ gặp lại nhau trong khu núi này.

Đoạn tạt người sang bên năm thước, toan phóng đi tiếp tục đuổi theo anh em họ Ngô.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Tây Môn đại hiệp định bỏ đi ư?

– Chả lẽ ngươi tự tin có thể giữ lão phu lại được ư?

– Đó là việc sau này, hiện giờ Mai mỗ có một điều, trước hết xin cảm tạ ơn viện thủ của Tây Môn đại hiệp.

Tây Môn Kỳ nhất thời không hiểu Mai Dao Lân muốn ám chỉ điều gì, bèn nói :

– Lão phu không nhớ đã từng giúp gì cho ngươi.

– Tây Môn đại hiệp chóng quên đến vậy thật sao? Mới khi nãy đây thôi, sao lại quên mất thế nhỉ?

Tây Môn Kỳ không hiểu :

– Lão phu đã từ khách điếm Phục Long đuổi theo ngươi đến đây, chẳng có gì là ơn viện thủ cả.

– Điều Mai mỗ muốn nói đó là tôn giá đã giúp Mai mỗ giải quyết xong một vụ công án.

Tây Môn Kỳ tái mặt, lão giờ đã hiểu cả, mình vốn định lập kế hãm hại chàng, chẳng ngờ trái lại mình đã lọt vào cạm bẫy chàng.

Xấu hổ, kinh hãi hay tức giận, Tây Môn Kỳ nhất thời không sao phân biệt được, nơi đây không có gió bởi nhiều mỏm đá che chắn, vậy mà chòm râu dưới cằm lão lại không ngừng lay động.

Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói :

– Tây Môn đại hiệp kế hơn Gia Cát, song rất tiếc là Mai mỗ không có phúc hưởng thụ, đành để cho Tây Môn đại hiệp hưởng thụ hết.

Tây Môn Kỳ hít sâu một hơi không khí, cố nén lửa giận, buông tiếng cười vang :

– Mai Dao Lân, ngươi quả là một con người gian trá.

– Câu nói ấy Mai mỗ đã nghe không chỉ một lần, Tây Môn đại hiệp không cần quá khen.

– Mai Dao Lân, chúng ta hãy thẳng thắn nói chuyện với nhau, thù mới hận cũ giữa hai ta, ngươi định giải quyết thế nào?

Mai Dao Lân mắt ánh sát cơ :

– Tây Môn Kỳ, tôn giá nên đợi họ đến rồi hẵng nói là hơn.

– Lão phu không đợi được nữa.

– Vậy thì tôn giá hãy động thủ đi, Mai mỗ đã để cho tôn giá sống thêm quá lâu rồi.

Tây Môn Kỳ tuy biết mình không phải là địch thủ của Mai Dao Lân, nhưng lúc này đã thành thế cưỡi hổ, chẳng thể nhút nhát sợ sệt được, lúc này lão đang toan tính sẽ thoát thân bằng cách nào trong khi giao đấu, lão cười sắc lạnh :

– Mai Dao Lân, hôm nay giữa hai ta sẽ phải có một người phơi xác tại đây.

Trong khi nói đã vận tụ công lực vào song chưởng.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Người đó hẳn là tôn giá rồi.

Tây Môn Kỳ vờ lơ đểnh quét mắt nhìn về phía những mỏm đá bừa bộn sau lưng Mai Dao Lân, thế là lão đã tìm được nơi ẩn thân. Mai Dao Lân ngước nhìn trời, lúc này có lẽ đã cuối canh tư, lạnh lùng nói :

– Người của Ngân Long bảo hẳn đã đi xa rồi, tôn giá động thủ được rồi chứ?

Tây Môn Kỳ mắt vút qua vẻ hiểm độc :

– Lão phu lẽ dĩ nhiên có cách đuổi kịp bọn họ, không cần ngươi phải nhọc tâm lo lắng, ngươi chuẩn bị rồi chứ? Tiếp chiêu!

Lão xuất thủ đột ngột thế này, tin chắc Mai Dao Lân không bao giờ ngờ đến với thân phận như lão mà lại ra tay một cách hèn hạ gần như là ám toán, thế nhưng…

Dưới ánh sao khuya, ánh búa lóe lên như một làn sáng bạc, đó chỉ là chiêu Phủ Khai Thiên Địa, nhưng trong tay Tây Môn Kỳ thi triển, uy lực thật là khủng khiếp.

Mai Dao Lân bề ngoài tuy điềm tĩnh, nhưng trong lòng cũng rúng động mạnh, chàng biết Tây Môn Kỳ chủ yếu là thoát thân, song trước một chiêu hung hiểm thế này, chàng chẳng thể không né tránh.

Ý nghĩ lóe nhanh trong óc Mai Dao Lân người thoáng ngã sau, lưỡi búa lướt qua chỉ trong đường tơ kẽ tóc, chàng tung mình ra sau hơn trượng.

Vân Phụng Linh kinh hãi đến ngây người ra, mặt đẫm ướt mồ hôi lạnh.

Tây Môn Kỳ thật không thể ngờ Mai Dao Lân đã không lách tránh, mà lại lui ra sau, vẫn ngăn cản đường thoát thân của lão.

Ngay khi thu búa về, ánh mắt Tây Môn Kỳ tình cờ quét qua người Vân Phụng Linh, khiến lão chợt nghĩ ra một kế thoát thân khác.

Nhanh đến mức tựa hồ không hề suy tính, Tây Môn Kỳ bỗng tung mình lên không, lao về phía Vân Phụng Linh đang đứng thừ ra, vung búa thành một vòng sáng to, với chiêu Bát Phương Phong Vân phong tỏa bốn hướng đường rút, tay trái nhanh như chớp chộp vào cổ tay phải Vân Phụng Linh.

Phen này lại thật bất ngờ cho Mai Dao Lân, kinh hãi và tức giận buông tiếng quát vang lao nhanh tới tung ra chiêu Phật Võng Vô Biên bóng chưởng rợp trời kèm theo áp lực ngạt thở phủ trùm lên đầu hai người, xuất chiêu rất nhanh, song chàng không chắc cứu được tính mạng Vân Phụng Linh.

Tây Môn Kỳ chủ yếu là bắt người, chiêu phủ tuy nhanh nhưng không có nội kình, đến khi phát giác trảo chậm hơn phủ thì Mai Dao Lân đã đến đỉnh đầu.

Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Tây Môn Kỳ lẹ làng triệt chiêu lướt mình lùi ra sau bảy tám thước, đến khi nhìn thấy rõ Mai Dao Lân cũng chẳng dám chưởng xuống thì sự việc cũng đã trở thành quá khứ. Mai Dao Lân thầm thở phào, hạ xuống bên cạnh Vân Phụng Linh, cười khảy nói :

– Tây Môn Kỳ, tôn giá lại thất bại một lần nữa rồi.

Tây Môn Kỳ vừa hối hận vừa căm tức cười vang :

– Ha ha, Mai Dao Lân, ngươi đã thắng may mắn.

– Không sai, phải chi tôn giá dùng búa không dùng trảo, Mai mỗ nhanh đến mấy cũng khó cứu được Vân cô nương, Mai mỗ cũng chẳng dám thật sự hạ thủ, vậy mà tôn giá lại bỏ qua cả hai.

Tây Môn Kỳ nghiến răng :

– Bây giờ đến lượt cuộc chiến cuối cùng giữa hai ta đây, tiếp chiêu!

Hai tiếng sau cùng lão đã thốt ra sau khi xuất chiêu, vừa dứt lời lưỡi búa đã quét đến trước ngực Mai Dao Lân. Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, song chưởng vung động, nhanh như tia chớp xuyên vào bóng búa chập chùng. Trong màn đêm tối mịt, ngoài lưỡi búa lấp loáng, Vân Phụng Linh không sao phân biệt được hai bóng người chập chờn như u linh kia người nào là Mai Dao Lân.

Nàng tin chắc là Mai Dao Lân không bao giờ bại dưới tay Tây Môn Kỳ, nhưng trước khi sự thật được chứng minh, nàng không sao xua ta được nỗi hồi hộp trong lòng.

Bỗng nghe tiếng Mai Dao Lân quát :

– Tây Môn Kỳ, đã đến lúc rồi.

Liền tức hai bóng người vụt tách ra. Tây Môn Kỳ cơ hồ không nghĩ ngợi, bỗng quay người phóng nhanh về phía đường đến khi nãy.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Tây Môn Kỳ, đây là chỗ phơi xác của tôn giá rồi, Phật Điểm Mê Tâm.

Vừa dứt lời, một tiếng rú thảm khốc liền tức vang lên, Tây Môn Kỳ chúi tới trước bảy tám bước, ngã ập xuống đất chết ngay tại chỗ.

Mai Dao Lân quét mắt nhìn thi thể Tây Môn Kỳ, đoạn ngước lên nhìn trời bình thản nói :

– Linh muội, chúng ta đi thôi!

Vân Phụng Linh ngơ ngẩn :

– Đi đâu?

– Đến Ngân Long bảo, Linh muội biết gia phụ và mọi người bị giam đâu không?

– Lân ca định đến cứu họ ư?

Mai Dao Lân thấy Vân Phụng Linh lộ vẻ kinh hãi, bất giác rúng động cõi lòng, nhất định là nơi đó vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên điều này chàng đã tiên liệu trước rồi.

Mai Dao Lân thản nhiên cười nói :

– Nơi đó hẳn là khó đắc thủ lắm phải không?

– Vâng, đó là nơi hiểm yếu nhất của Ngân Long bảo.

Ngân Long bảo có tiếng là địa thế kinh hiểm, vậy mà nơi đó là chỗ yếu hiểm nhất, hẳn là chẳng kém đầm rồng hang hổ.

Vân Phụng Linh nói :

– Muốn đến nơi đó phải vòng ra sau Ngân Long bảo, và còn phải vượt qua con sông Phiên Giao rộng hàng trăm trượng và nước chảy rất xiết, sau đó mới đến vách núi lên Ngân Long bảo cao hàng vạn trượng, và trên núi nhất định có người phòng thủ, không biết chúng ta có thể…

Mai Dao Lân cười ngắt lời :

– Linh muội, địa thế hiểm yếu như vậy hẳn là phòng thủ lỏng lẻo, dầu sao đi theo đường ấy vẫn có cơ hội thành công nhiều hơn.

– Chúng ta đi ngay bây giờ ư?

– Phải, chúng ta đi ngay. Khi chúng ta đến đó, không chừng người của Ngân Long bảo đều đã rời khỏi rồi.

– Không quay lại xem bọn họ đang gia chiến sao?

– Ngu ca mong là người của Ngân Long bảo có thể cầm cự để chờ đại viện, đi thôi Linh muội.

Vân Phụng Linh chỉ tay về hướng Tây Bắc :

– Đi hướng kia.

Mai Dao Lân liền nắm tay Vân Phụng Linh phi thân phóng đi về hướng Tây Bắc, tốc độ nhanh hơn sao xẹt.

Địa thế mỗi lúc càng lên cao, hai người thẳng đường vượt đèo qua suối, khi trời hửng sáng, họ đã đứng giữa núi non trùng điệp.

Ngay khi ấy, bỗng từ xa vọng đến tiếng nước chảy ì ầm, qua tiếng vang trầm đục đó, giòng nước ít ra cũng thấp từ hai mươi trượng trở lên.

Mai Dao Lân dừng bước nói :

– Phía trước là sông Phiên Giao rồi phải không?

Vân Phụng Linh quay nhìn quanh một hồi rồi mới đáp :

– Vâng, con sông này nước chảy rất xiết, nhất là hai bên bờ thẳng đứng hết sức hung hiểm.

– Linh muội đã đến đó lúc nào vậy?

– Lúc mới đến Ngân Long bảo, gia phụ chưa bị giam, đã đưa tiểu muội đi dạo chơi ngang qua.

– Có qua bên kia không?

– Có một lần.


Mai Dao Lân ngạc nhiên :

– Qua bằng cách nào?

– Có một sợi dây dài nối liền hai bờ với một cồn đá ở giữa sông, nghe đâu là do thổ dân đã cột khi xưa, nhưng hiện nay đã rất mục nát, người không có võ công chẳng dám đi qua.

– Không ai canh giữ ư?

– Không, bởi vì thượng du sông hẹp, có thể qua được, nên Ngân Long bảo cho là không cần thiết canh phòng.

Mai Dao Lân nghe vậy liền dẹp bỏ lòng hoài nghi, khẽ cười nói :

– Vậy thì thật tiện lợi.

Đoạn nắm lấy tay Vân Phụng Linh tiếp tục phóng đi.

Cuối canh năm, hai người đã đến bờ sông, Mai Dao Lân đưa mắt nhìn, chỉ thấy nước sông vàng đục, dòng chảy cuồn cuộn như nước sôi, bờ cách mặt nước gần ba mươi trượng, vách bờ thẳng đứng và trơn trượt, hoàn toàn không có chỗ đặt chân. Giữa sông có một cồn đất cách hai bờ chừng năm mươi trượng, cồn đất với bờ được nối liền bằng một sợi dây thép hoen rỉ, trông rất mong manh, như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua là đứt ngay.

Mai Dao Lân quan sát hai bên một hồi, đoạn nắm tay Vân Phụng Linh cười nói :

– Chúng ta đi qua nhé?

Vân Phụng Linh có Mai Dao Lân bên cạnh, tựa hồ chẳng sợ gì cả, ngoan ngoãn gật đầu :

– Vâng!

Mai Dao Lân bèn nắm tay Vân Phụng Linh phi thân lên dây thép, chỉ một cái tung mình đã ra đến giữa dây.

Thốt nhiên một chuỗi cười đinh tai vang lên :

– Ha… ha… tiểu tử, bấy lâu vẫn khỏe chứ?

Vừa dứt lời bên kia cồn đất bỗng xuất hiện một lão nhân tóc bạc, chính là Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng.

Mai Dao Lân nghe tiếng liền chững bước, đứng trên dây thép cách cồn đất chừng hai mươi trượng. Chàng thoáng biến sắc mặt, song ngay lập tức trở lại bình thường, lạnh lùng nói :

– Nhâm Thiên Tùng, phiền tôn giá đã phải đợi quá lâu.

– Ha ha… không hề gì. Tiểu tử, ngươi bình tĩnh lắm.

– Tôn giá quá khen, hẳn đây không phải là ngẩu nhiên chứ?

Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng ngưng cười, lạnh lùng nói :

– Đúng vậy, đây không phải là ngẩu nhiên chỉ lúc hai ta gặp nhau tại khách điếm Phục Long mới là ngẫu nhiên.

Mai Dao Lân ngẩn người :

– Lúc ấy tôn giá đã không lộ diện, nhẫn nại khá thật.

– Nếu như lão phu lộ diện thì chúng ta đâu thể gặp nhau tại đây? Tiểu tử, giới võ lâm thảy đều biết ngươi mưu trí hơn người, tất cả đều nói vậy, lão phu chẳng thể không thừa nhận.

Mai Dao Lân liếc mắt nhìn cồn đất :

– Tôn giá dường như không mấy quang mình chính đại?

Cuồng Hiệp sầm mặt :

– Tiểu tử, ngươi nên biết song chưởng lão phu đã sớm vận đầy công lực, đừng hòng giở trò, chúng ta nên nói chuyện với nhau như thề này là hơn.

– Giữa chúng ta có gì đáng nói kia chứ?

– Nếu không có gì để nói thì lão phu đâu cần phải mất nhiều thời gian thế này.

– Tôn giá nghĩ là tính mạng của Mai mỗ đã nằm trong tay tôn giá rồi ư?

– Sống chết là do số mệnh, lão phu không dám nói những lòi xoay chuyển số trời như vậy, nhưng ngươi phải thừa nhận hiện thời lão phu đang chiếm ưu thế.

– Vậy thì tôn giá hà tất phải tốn thời gian nữa.

– Ha ha… bởi vì lão phu tin là chẳng người nào không quí tiếc sinh mạng của mình. Tiểu tử, với võ công và tài trí của ngươi, nếu chúng ta cùng mưu đại kế, chỉ trong vài hôm thì Vạn Tượng cung sẽ thống trị võ lâm, khi đó hai ta sẽ ngang hàng nhau, đều là đấng chí tôn võ lâm.

Mai Dao Lân cười khinh mỉa :

– Nhâm đại hiệp thật là một người thức thời nhất trên đời, trí tuệ của một trang hiệp khách quả là khác thường, thảo nào giới võ lâm đã tôn đại hiệp là Thái Sơn Bắc Đẩu thì ra Nhâm đại hiệp là một người không xem trọng danh lợi thế này, thật đáng khâm phục, ha ha…

Cuồng Hiệp đỏ mặt, mắt rực sát cơ, đanh giọng nói :

– Tiểu tử, sống chết hai đường, ngươi chọn đường nào?

– Nhâm đại hiệp đã chọn giùm Mai mỗ rồi chứ gì?

– Hiện lão phu hãy còn phân vân chưa quyết, phải tùy ở ngươi có thức thời hay không mới quyết định được.

Dứt lời hai mắt ngập đầy sát cơ nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Mai mỗ đâu có thức thời như tôn giá.

Vừa dứt lời bất thần vung chưởng bổ thẳng vào ngực Cuồng Hiệp, đồng thời chân phải điểm mạnh trên dây thép, tung ngược trở về bờ.

Cuồng Hiệp khi nghe Mai Dao Lân buông tiếng mai mỉa, biết chàng không bao giờ chịu gia nhập Vạn Tượng cung, lòng đã quyết hạ sát chàng, vừa thấy chàng xuất thủ, liền quát to :

– Tiểu tử, đây là nơi táng thân của ngươi.

Đồng thời hữu chưởng vung ra đón tiếp, tả chưởng bổ xuống dây thép.

“Bình” một tiếng vang dội, Cuồng Hiệp hai vai chao động, sợi dây thép cũng đứt đôi rơi xuống.

Mai Dao Lân phóng ngược ra sau được chừng hai mươi trượng thì người đã hạ xuống, chân phải vừa điểm xuống, bỗng cảm thấy hụt hẫng, biết ngay dây thép đã bị Cuồng Hiệp đánh đứt, bất giác lặng người vội quát :

– Linh muội, hít hơi phong bế hô hấp mau.

Dứt lời liền tức hít sâu một hơi không khí. Lúc này hai người đã rơi xuống đến mặt sông, “bõm” một tiếng, chìm nghỉm trong nước.

Cuồng Hiệp đưa mắt nhìn nước sông cuồn cuộn, đắc ý cười vang :

– Ha ha… đại địch của Vạn Tượng cung cuối cùng đã diệt trừ được rồi, ha ha…

Bỗng ngưng cười, lão như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm :

– Theo lời Huyết Phiến công tử Tất Tam Thái, tiểu tử này công phu dưới nước rất giỏi, đề phòng vạn nhất, phải tìm được thi thể của hắn mới ổn.

Đoàn bèn vội phi thân qua dây thép, tìm kiếm dọc bờ sông.

Sau chừng một bữa cơm khi Cuồng Hiệp đi khỏi, trên mặt sông cuồn cuộn xuất hiện Mai Dao Lân, liền sau đó Vân Phụng Linh cũng trồi lên khỏi mặt nước.

Tay phải nắm lấy đoạn dây thép cột trên bờ sông, Mai Dao Lân ngước lên nhìn nói :

– Dây thép mục quá, sợ không chịu nổi sức nặng một người. Linh muội hãy nắm lấy, để ngu ca tìm cách khoét lỗ trên vách bờ, hầu có thể đặt chân trèo lên.

Vân Phụng Linh vẫn có vẻ không yên tâm, quét mắt nhìn về phía bờ đối diện nói :

– Vạn nhất Lân ca trèo lên nửa chừng, Nhâm Thiên Tùng bỗng xuất hiện, sẽ bị lão ám toán còn gì?

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Nhâm Thiên Tùng e lúc này đã đến hạ lưu tìm kiếm thi thể của chúng ta rồi, lão đâu thể nào ngờ chúng ta lại nắm được dây đứt thế này.

– Lão không gặp, chẳng quay lại đây hay sao?

– Lão sẽ quay lại, nhưng phải một thời gian khá lâu, lúc bấy giờ chúng ta đã đến bên kia bờ chờ lão rồi.

– Vậy chúng ta hành động mau.

Mai Dao Lân từ bên lưng rút Bạch Long kiếm ra, một tay cầm lấy dây thép, tay kia vung kiếm bổ vào vách đá.

Bạch Long kiếm là thiên cổ thần khí, chỉ mấy nhát kiếm đã khoét được một lỗ sâu, đủ cho tay chân bám vào. Sau đó đưa tay trái bấu vào lỗ, ngoảnh lại nói :

– Linh muội hãy nắm chặt dây và nép sát vào vách, tuyệt đối không được để tạt ra ngoài, kẻo nước chảy xiết dây không kham nổi.

Vân Phụng Linh nhẹ gật đầu. Mai Dao Lân lại vung kiếm khoét tiếp một lỗ phía trên. Sau đó, miệng ngậm Bạch Long kiếm, tung mình lên bám vào lỗ trên, người rời khỏi mặt nước.Tiếp đến chàng đặt mũi chân vào lỗ khoét, tay trái vận công hít người sát vách đá, lại vung kiếm khoét tiếp lỗ khác, sau đó vận công trèo lên, đặt chân vào lỗ rồi lại khoét tiếp. Để thích ứng với chiều cao của Vân Phụng Linh, mỗi lỗ chỉ cách nhau chừng ba thước, cứ thế từ dưới lên trên, phải mất gần hai giờ mới lên đến trên bờ.

Mai Dao Lân lên đến bờ, y phục trước ngực đã ma sát đến sờn trắng, khắp người đã khô từ lâu. Chàng cúi nhìn xuống Vân Phụng Linh bên dưới, lớn tiếng nói :

– Linh muội lên được không?

– Được.

Vân Phụng Linh đáp xong liền tức tay trái bám vào lỗ khoét, tay phải buông dây ra, từng bậc từng bậc trèo lên. Bởi khoảng cách giữa hai lỗ chỉ chừng ba thước nên nàng không cần hít người vào vách đá, do đó không tốn sức nhiều như Mai Dao Lân.

Mãi đến khi nắm được tay Vân Phụng Linh, Mai Dao Lân mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói :

– Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng lại thất vọng một lần nữa rồi.

Đoạn dùng sức kéo mạnh, xách Vân Phụng Linh lên bờ.

Vân Phụng Linh ngoảnh lại nhìn xuống dòng sông nước chảy cuồn cuộn, lòng hãy còn sợ hãi nói :

– Nước sông lạnh quá!

Mai Dao Lân vội nói :

– Linh muội hãy ngồi xuống vận công làm khô y phục mau.

– Lân ca chẳng phải muốn đi chờ Cuồng Hiệp sao?

– Khi nào y phục Linh muội khô rồi hẵng đi, kẻo cảm lạnh mất.

Mặc dù chỉ là một câu nói ngắn ngủi, song Vân Phụng Linh nghe lòng vô vàn ấm áp. Nàng lặng nhìn Mai Dao Lân hồi lâu mới khẽ nói :

– Lân ca, tiểu muội sẽ mãi mãi vâng lời Lân ca.

Đoạn chầm chậm ngồi xuống. Ngay trong khoảnh khắc nàng nhắm mắt, đôi môi xinh tươi của nàng đã hé mở một nụ cười thỏa mãn.

Ánh nắng ban mai đã xua tan khí lạnh đêm đen, tiếng chim hót cũng phá tan sự tĩnh lặng của núi rừng, sự sống lại trở về với vạn vật.

Chừng thời gian một bữa cơm sau, Vân Phụng Linh mở bừng mắt, ngẩng lên khẽ nói :

– Lân ca đã chờ lâu lắm phải không?

Mai Dao Lân gật đầu :

– Hẳn là Nhâm Thiên Tùng đã phát hiện có sự khác lạ rồi, chúng ta đi nào. Linh muội biết cách đây bao xa là có thể qua sông không?

Vân Phụng Linh lắc đầu :

– Tiểu muội chỉ nghe gia phụ bảo là trên thượng lưu có một hạp cốc có thể phóng qua, nhưng chưa từng đến đó, nên tiểu muội không rõ là còn bao xa nữa.

– Vậy chúng ta cứ đi tới tìm kiếm.

Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh phóng vút đi về phía thượng lưu. Địa thế mỗi lúc càng lên cao, mặt sông cũng thu hẹp dần, qua đó xét đoán, có lẽ phải bốn năm mươi dặm nữa mới đến chỗ có thể phóng qua, Mai Dao Lân không ngớt chau mày, ra chiều rất nóng ruột.

Tiếp tục phóng đi chừng một giờ nữa, phía trước chừng năm mươi trượng, bờ sông bỗng có một nơi vươn dài ra sông, khoảng cách giữa hai bờ cũng chỉ còn chừng ba mươi trượng.

Mai Dao Lân thấy vậy mừng rỡ khẽ nói :

– Chỗ kia có thể qua được rồi.

Dứt lời sau ba lượt tung mình đã đến nơi.

Vân Phụng Linh đưa mắt nhìn một hồi, thoáng vẻ lo sợ nói :

– Chúng ta phóng qua được không?

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Được chứ, nhưng chúng ta phải cùng lúc vận kình. Linh muội có cần nghĩ một lúc không?

Vân Phụng Linh đỏ mặt :

– Lân ca nắm tay tiểu muội kéo đi, tiểu muội đâu có mệt.

– Vậy thì chúng ta phóng qua ngay. Lát nữa khi ngu ca đếm đến ba, chúng ta cùng phóng một lượt.

Đoạn cùng sóng vai đi đến sát bờ sông, Mai Dao Lân khẽ đếm :

– Một, hai, ba!

Vừa dứt tiếng, hai người cùng lúc vận kình tung mình. Bởi Vân Phụng Linh sợ dùng sức không đủ, bị rơi xuống sông, nên đã vận hết công lực toàn thân.

Hai người hệt như thiên mã hành không bay qua sông, vượt qua bờ đến gần bốn trượng. Vân Phụng Linh ngoảnh lại nhìn, cười nói :

– Chúng ta đã dùng kình quá nhiều rồi.

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Thà rằng nhiều còn hơn bị rơi xuống sông.

Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh phóng nhanh về phía hạ lưu. Gần trưa, hai người đã đến bên kia bờ, chỗ rơi xuống khi nãy. Mai Dao Lân quan sát xung quanh một hồi, đoạn nắm tay Vân Phụng Linh đi đến sau một tảng đá to, ngồi xuống nói :

– Có lẽ chúng ta phải chờ một lát.

Vân Phụng Linh ngồi xuống sát bên Mai Dao Lân, khẽ nói :

– Biết đâu lão đã trở lại đây rồi.

– Không đâu, nếu lão đã trở lại, không bỏ đi sớm vậy đâu.

– Lão không tìm gặp chúng ta, dĩ nhiên phải bỏ đi.

– Lão không yên tâm được đâu.

Mai Dao Lân dứt lời bỗng chau mày, dường như vừa phát hiện gì đó.

Vân Phụng Linh lại nói :

– Không chừng lão đã phát hiện những lổ khoét của chúng ta rồi.

– Suỵt! Khẽ nào, nếu ngu ca không nghe lầm, kẻ chúng ta chờ đã đến.

Vân Phụng Linh vừa nghe Cuồng Hiệp trở lại, mặt liền lộ vẻ hồi hộp, lo lắng nhìn Mai Dao Lân, khẽ nói :

– Lân ca, tiểu muội sợ quá.

Mai Dao Lân nhẹ vỗ vai nàng :

– Cuồng Hiệp còn sợ hơn Linh muội nhiều, bởi lão biết rõ người nào sẽ bại.

– Ôi! Biết đến bao giờ, chúng ta mới có thể bình yên kề cận bên nhau, vĩnh viễn không tranh chấp với người đời, không có thù hận chung sống hòa bình với nhau nhỉ?

Mai Dao Lân thoáng vẻ đăm chiêu :

– Chốn giang hồ thật lắm thị phi, cầu mong… cái ngày hòa bình ấy nhanh chóng đến với mọi người.

Vân Phụng Linh mắt ánh lên vẻ vui mừng :

– Lân ca cũng chán cuộc sống thế này rồi ư?

Mai Dao Lân cười ảo não :

– Khi chưa đòi lại được những món nợ mà ngu ca phải đòi, ngu ca không bao giờ biết chán ngán, mặc dù ngu ca không hề ưa thích những việc làm của mình.

Vân Phụng Linh nép vào lòng Mai Dao Lân, thỏ thẻ :

– Tiểu muội rất hiểu Lân ca.

Ngay khi ấy Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng đáp xuống bên cạnh sợi dây thép nơi bờ sông, lão không ngờ Mai Dao Lân đang ở sau lưng mình, mắt chòng chọc nhìn về phía bờ bên kia, lẩm bẩm :

– Chả lẽ Mai Dao Lân đã lên bờ rồi sao? Không thể vậy được, không thể vậy được! Theo lời đồn trên giang hồ, hắn rất giỏi công phu dưới nước, tuy rằng nước sông chảy xiết, dù hắn không giữ được tính mạng thì cũng chẳng thể nào không một lần trồi lên mặt nước. Lạ thật! Ủa, gì thế kia?

Thì ra lão vừa phát hiện những lỗ khoét trên vách đá, liền đưa mắt nhìn kỹ, buột miệng nói :

– Chả lẽ chính hắn đã khoét những lỗ này ư?

Đoạn cất bước định đi về phía sợi dây thép.

Ngay khi ấy, Mai Dao Lân nhẹ đỡ Vân Phụng Linh ngồi ngay lại, lạnh lùng nói :

– Nhâm đại hiệp, hai ta lại gặp nhau nữa rồi.

Cuồng Hiệp quay phắt lại, mặc dù nghe tiếng đã biết người, nhưng khi nhìn thấy Mai Dao Lân, lão vẫn sửng sốt kêu lên :

– Mai Dao Lân!

Mai Dao Lân chầm chậm đứng lên, nhếch môi cười :

– Nhâm đại hiệp thất vọng lắm phải không?

Cuồng Hiệp hít một hơi không khí, lấy lại bình tĩnh cười khảy nói :

– Tiểu tử, chúc mừng ngươi đã thoát chết.

– Mong rằng Mai mỗ cũng sẽ có cơ hội chúc mừng Nhâm đại hiệp.

– Lẽ ra thì có, nhưng ngươi đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Phải chi ngươi chờ lão phu bước lên dây thép, lúc ấy… ha ha…

Mai Dao Lân cười khinh mỉa :

– Đó là biệt tài của Nhâm đại hiệp, Mai mỗ không dám bắt chước noi theo, nhưng vị trí đứng của Nhâm đại hiệp bây giờ hết sức bất lợi, vạn nhất chẳng may rơi xuống sông, e rằng sẽ không kịp nắm lấy dây thép.

Cuồng Hiệp biến sắc mặt, theo bản năng tiến tới hai bước :

– Nhưng theo lão phu thì vị trí này rất tốt.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Nhâm đại hiệp biết rõ, tiến tới hay lùi sau mấy bước cũng chẳng có gì khác biệt, trừ phi hai ta hoán đổi vị trí.


Cuồng Hiệp đỏ mặt :

– Ngươi muốn hoán đổi ư?

Mai Dao Lân cười khinh bỉ :

– Nhâm đại hiệp hẳn hiểu rất rõ, cho dù Mai mỗ có hoán đổi vị trí thì cũng chẳng đến đỗi bị rơi xuống sông lần nữa, nhưng còn tôn giá thì…

Cuồng Hiệp vội tiếp lời :

– Ngươi tự tin quá, nhưng chỉ sợ ngươi không dám thực hành.

– Mai mỗ còn nhớ Nhâm đại hiệp còn khen Mai mỗ gian trá, vậy mà Nhâm đại hiệp lại thốt ra những lời khích tướng ấy, không thấy quá ấu trĩ hay sao?

Cuồng Hiệp gượng cười :

– Giữa hai ta hôm nay phải có một người phơi xác tại đây, đứng ở vị trí nào cũng vậy thôi, ngươi tưởng lão phu cần thiết phải dùng kế hoán vị ư?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Nhâm Thiên Tùng, hai ta đây không phải lần đầu giao thủ, nên hẳn là tôn giá cũng hiểu rõ như Mai mỗ, một khi động thủ, kẻ phơi xác sẽ là ai. Do đó tôn giá rất cần hoán vị, bởi ở bên này, tôn giá còn có được một con đường đào tẩu khi bại.

Bị Mai Dao Lân nói trúng ý định trong lòng, Cuồng Hiệp biết hôm nay ngoại trừ quyết chiến một phen, không còn con đường nào khác, bèn đánh liều lạnh lùng nói :

– Tiểu tử, ngươi không thấy quá lãng phí thời gian hay sao?

Mai Dao Lân nhếch môi cười, chậm bước tiến tới gần Cuồng Hiệp, đanh giọng nói :

– Nhâm Thiên Tùng, cuối cùng tôn giá cũng đã thốt ra những lời bất đắc dĩ ấy, chuẩn bị đi.

Cuồng Hiệp tuy biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Mai Dao Lân, song vì danh vọng và địa vị, lão chẳng thể không tỏ ra hào phóng. Vừa thấy Mai Dao Lân tiến tới, lão liền biến sắc mặt, vội vận công vào hai tay nói :

– Tiểu tử, đây là cuộc chiến sau cùng giữa hai ta phải không?

Mai Dao Lân thoáng ngẩn người, bỗng lạnh lùng nói :

– Mai mỗ đã nói là sẽ buông tha tôn giá ba lần.

Cuồng Hiệp chính là muốn nhắc cho Mai Dao Lân nhớ lại lời hứa, nghe vậy liền nhẹ người, cười khảy nói :

– Tiểu tử, lão phu rất bội phục trí nhớ của ngươi, nhưng có điều nếu ngươi giữ đúng lời hứa, cục diện hôm nay sẽ hết sức bất lợi cho ngươi, lão phu không cần lo nghĩ đến sự an nguy bản thân mình.

Vân Phụng Linh nghe vậy bất giác lặng người, tiến tới một bước nói :

– Lân ca, đối với kẻ nham hiểm xảo trá, hám danh chuộng lợi thế này, Lân ca cần gì phải giữ uy tín chứ?

Cuồng Hiệp tái mặt, như sợ Mai Dao Lân đổi ý, vội nói :

– Tiểu tử, nơi đây ngoài vị cô nương này ra, không còn kẻ thứ ba, ngươi quả là không cần phải giữ lời hứa.

Mai Dao Lân dừng bước, đứng cách Cuồng Hiệp chừng năm thước, lạnh lùng nói :

– Tuy Mai mỗ đã hứa buông tha cho tôn giá ba lần, nhưng không hề nói lần nào cũng không động đến tôn giá, hôm nay tuy tôn giá không lo mất mạng, nhưng thân thể tôn giá e rằng từ nay sẽ phải thiếu mất một món.

Cuồng Hiệp trước đó không hề nghĩ đến điều này, nghe vậy liền tái mặt, hốt hoảng nói :

– Mai Dao Lân, ngươi định… định…

Lão vốn định nói là “nuốt lời” nhưng chẳng tài nào thốt ra được, bởi Mai Dao Lân quả đúng đâu có hứa không gây tổn thương cho lão.

Mai Dao Lân lạnh lùng nhìn chốt vào mặt Cuồng Hiệp, chậm rãi nói :

– Dường như tôn giá chưa nói hết lời thì phải?

Cuồng Hiệp đỏ mặt :

– Lão phu cảm thấy không cần thiết phải nói.

Mai Dao Lân cười chế nhạo :

– Chẳng phải không cần thiết, mà là tôn giá nhận thấy lý do không hợp lý.

– Ha ha… Mai Dao Lân, ngươi nghĩ hôm nay ngươi đã nắm chắc phần thắng rồi phải không?

– Hôm nay Mai mỗ phải lấy đi cánh tay phải của tôn giá, bởi tôn giá đã dùng tay ấy bổ đứt dây thép, thắng bại thế nào, sự thật sẽ được chứng minh.

Cuồng Hiệp lặng người, bất giác đưa mắt nhìn cánh tay phải đang vận đầy công lực, sau đó quét mắt nhìn thật nhanh về phía sau lưng Mai Dao Lân, bỗng quay sang Vân Phụng Linh nói :

– Vị cô nương này cũng tham chiến phải không?

Đoạn chòng chọc nhìn vào mắt Mai Dao Lân, như muốn qua đó xem xét tâm thần Mai Dao Lân tập trung hay không, hầu ngõ thừa cơ xuất thủ.

Lời nói của Cuồng Hiệp khiến Mai Dao Lân chợt nhớ lại cảnh nguy hiểm về cuộc chiến với Bản Phủ Tiều Ẩn Tây Môn Kỳ lúc tối qua, theo bản năng ngoảnh ra sau nói :

– Linh muội, hãy đứng tránh xa ra cho Nhâm đại hiệp yên tâm!

Mai Dao Lân chưa kịp dứt lời, bỗng nghe Cuồng Hiệp quát to :

– Lão phu hiện đã yên tâm rồi.

Dứt lời, một luồng chưởng kình đã ập đến trước ngực Mai Dao Lân, không có uy thế như bài sơn đảo hải, cũng không có bóng chưởng bủa giăng, nhưng trong khoảng cách quá gần, Cuồng Hiệp tin chắc là Mai Dao Lân chẳng thể nào thoát được một chưởng chớp nhoáng này.

Mai Dao Lân vừa nghe tiếng đã quay phắt lại, gương mặt hiếm khi có sự thay đổi, bỗng lướt qua vẻ kinh hãi.

Cơ hồ là phản ứng bản năng, Mai Dao Lân lẹ làng nghiêng người sang phải, ngay lúc Vân Phụng Linh kinh hoàng hét to :

– Lân ca, tránh mau!

“Soạt” một tiếng vang lên cùng lúc với tiếng hét của Vân Phụng Linh, bóng người nhấp nhoáng, rồi thì tất cả trở lại yên lặng, nhưng có điều không khí ngột ngạt và căng thẳng hơn trước.

Cuồng Hiệp vẻ không tin nhìn chòng chọc xuống đất, không có vết máu, không có tay lìa, sự thật đã chứng minh lão một lần nữa lại xuất thủ bất thành.

Trước mặt bên phải cách chừng tám thước, bỗng vang lên giọng sắc lạnh nói :

– Nhâm đại hiệp, tôn giá đã đánh mất cơ hội thoát thân rồi.

Dứt tiếng, Mai Dao Lân đã đáp xuống trước mặt Cuồng Hiệp.

Cuồng Hiệp lặng người, thầm nhủ :

– Ôi! Phải chi mình đừng có ý định lấy mạng hắn thì có lẽ bây giờ đã thoát thân rồi.

Đoạn cố trấn tĩnh nói :

– Tiểu tử, đó chẳng qua là lão phu muốn cảnh cáo ngươi thôi, một chiếc áo chẳng đáng giá là bao, nhưng một mạng người thì tiền bạc chẳng thể mua được, ngươi đồng ý không nào?

– Nhâm đại hiệp bất tất tự trát vàng lên mặt mình… Mai mỗ vẫn một lời, phải lấy đi cánh tay phải của tôn giá, và chỉ trong vòng mười chiêu.

Cuồng Hiệp ánh mắt rực lên :

– Ngươi tin chắc vậy ư?

– Mai mỗ trước nay lời ra như núi, tôn giá khỏi lo Mai mỗ nuốt lời lật lọng.

Cuồng Hiệp nghĩ nhanh :

– Nếu ta giành lấy tiên cơ, chẳng tin ngươi có thể thủ thắng trong vòng mười chiêu.

Đoạn giả vờ điềm nhiên nói :

– Tiểu tử, ngươi có biết lão phu định sẽ chế ngự ngươi trong vòng mấy chiêu không?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Mai mỗ chỉ biết tôn giá thừa cơ hội ám toán thôi.

Cuồng Hiệp bởi định tâm giành lấy tiên cơ nên luôn lưu ý cơ hội xuất thủ, Mai Dao Lân vừa dứt lời, lão bỗng quát to :

– Ngươi đã biết lão phu thừa cơ ám toán, có biết lão phu xuất thủ lúc này không?

Dứt lời đã tung ra chiêu Bôn Lôi Bão Vũ, bóng chưởng rợp trời kèm theo tiếng sấm rền rĩ, chớp mắt đã phủ trùm tất cả các yếu huyệt khắp người Mai Dao Lân.

Mai Dao Lân không dám khinh xuất, cười khảy nói :

– Mai mỗ sớm đã biết rồi.

Đồng thời chiêu Bồ Đề Thiền Phật đã được tung ra, lập tức bóng chưởng chập chùng tỏa ra tứ phía, tuy không có tiếng sấm rền gió rít, song tốc độ và uy lực thật khủng khiếp. Cuồng Hiệp thấy thế hoảng kinh, vội triệt chiêu thoái lui hai bước dài, những ngỡ đã thoát khỏi thế chưởng của đối phương, nào ngờ chân vừa đứng vững, bỗng thấy bóng chưởng hoa lên trước mắt, và một luồng kình lực như vũ bão đã ập đến trước ngực, nhanh đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.

Tuy Cuồng Hiệp vẫn còn kịp xuất chưởng đón tiếp, song lão biết rõ nội lực mình kém xa Mai Dao Lân, nếu tiếp chưởng chỉ chóng bại mà thôi.

Thời gian cấp bách, Cuồng Hiệp không kịp nghĩ nhiều, vội lui ra sau bảy tám thước, đã đến sát bờ sông.

Mai Dao Lân như bóng theo hình, khi Cuồng Hiệp chân chưa kịp chạm đất, song chưởng chàng lại bổ đến trước ngực lão.

Người đang lơ lửng trên không, Cuồng Hiệp chẳng thể thoái lui được nữa, nhưng lão là người giàu kinh nghiệm giang hồ, tuy lòng kinh hoảng đến tột độ, song vẫn hết sức bình tĩnh, lẹ làng vung song chưởng lên đón tiếp.

“Bùng” một tiếng vang dội, Cuồng Hiệp rơi nhanh xuống đất, tuy sức chấn động yếu đến mức lão không ngờ, song rơi xuống đất vẫn không kềm được vẫn lùi sau ba bước, thắc mắc đưa mắt nhìn Mai Dao Lân, theo bản năng chân phải bước lùi ra sau.

Bỗng lão cảm thấy chân phải hụt hẫng, giật nẩy mình, vội tung mình tới trước hơn thước, giờ lão mới hiểu ra vì sao sức chấn động của chưởng lực Mai Dao Lân lại yếu thế kia.

Mai Dao Lân cười khảy nói :

– Mới chỉ ba chiêu mà tôn giá đã lâm vào tuyệt địa rồi.

Cuồng Hiệp bất giác quét mắt nhìn hai bên, ngượng ngùng nói :

– Đáng tiếc là chưởng lực của ngươi đã kém một chút.

Mai Dao Lân nhếch môi cười :

– Lẽ ra tôn giá phải nói là Mai mỗ đã dùng lực thật chuẩn xác mới đúng.

– Vậy là ngươi sợ lão phu rơi xuống sông? Hừ hừ, không biết trên cõi đời này có mấy ai tin được điều ấy?

– Bao nhiêu người tin thì cũng không liên quan gì đến tôn giá, nhưng Mai mỗ có thể cho tôn giá biết nguyên nhân, tôn giá có muốn nghe không?

Cuồng Hiệp biết rõ Mai Dao Lân định tâm làm nhục mình, nhưng không sao thốt ra miệng được, bèn cười khảy nói :

– Có lẽ ngươi lại nghĩ ra một lý do mới để che đậy công lực yến kém chứ gì?

– Nhâm Thiên Tùng dù Mai mỗ không nói thì tôn giá cũng rõ, hà tất chối quanh làm gì? Tuy nhiên Mai mỗ xin nhắc lại, hôm nay phải lấy đi một cánh tay của tôn giá, vì thời gian có hạn, trong hai chiêu nữa là phải kết thúc sự việc.

Cuồng Hiệp lạnh người, bất giác quét mắt nhìn hai phía.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Nhâm Thiên Tùng, hai bên tuy có đường thoát thân, nhưng tôn giá phải hiểu, tôn giá không đào thoát được đâu.

Cuồng Hiệp quả là có ý đào tẩu, nghe vậy mắt bỗng ánh độc quang, đột nhiên tung mình lao tới, vung chưởng với chiêu Cuồng Phong Bão Vũ công ra và quát :

– Hãy xem thử lão phu có thoát thân được hay không cho biết.

Dứt lời chưởng kình đã ập đến trước mặt Mai Dao Lân.

Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, tay phải chớp nhoáng vung ra, nhưng không vận dụng hết toàn lực.

Cuồng Hiệp đã định tâm đào tẩu, sớm đã vận đầy công lực xuống hai chân, vừa thấy Mai Dao Lân xuất chiêu, liền mừng rỡ triệt chiêu, quay người toan phóng chạy về phía phải.

Thế nhưng bỗng nghe Mai Dao Lân quát to :

– Nhâm Thiên Tùng, để lại cánh tay phải đi thôi.

Tiếp theo là một tiếng rú thảm khốc, Cuồng Hiệp cánh tay phải đã buông thõng xụi lơ, máu tươi nhuộm đỏ nửa bên ngực phải, đang theo đầu ngón tay từng giọt nhỏ xuống đất.

Mai Dao Lân lạnh lùng nhìn Cuồng Hiệp nói :

– Nhâm Thiên Tùng, tôn giá lại thoát chết một lần nữa.

Cuồng Hiệp mắt ngập vẻ căm thù, trừng trừng nhìn Mai Dao Lân, bỗng buông tiếng cười vang :

– Ha ha… Mai Dao Lân, lão phu thoát chết phen này, ngươi định chúc mừng lão phu phải không?

Mai Dao Lân cười mai mỉa :

– Tôn giá quả thật đáng mừng, bởi chướng ngại đã cản trở tôn giá trên đường đến suối vàng lại giảm đi một chặng nữa rồi.

Vân Phụng Linh đã hiểu ra ẩn ý trong lời nói Mai Dao Lân, vốn lòng dạ thiện lương, thấy Cuồng Hiệp cũng có vẻ tội nghiệp, bèn tiến tới một bước, nói :

– Nhâm đại hiệp, nên biết ăn năn hối cải thì hơn.

Cuồng Hiệp đanh mặt :

– Cô nương hiểu biết hơn lão phu ư?

Vân Phụng Linh ngẩn người :

– Nhâm đại hiệp, nếu hôm nay mà không ăn năn hối cải, e rằng sau này không còn cơ hội nữa.

Cuồng Hiệp nghe vậy thoạt tiên ngớ người, sau đó buông tiếng cười vang :

– Ha ha… Cô nương chưa đủ tư cách để bon chen chốn giang hồ đâu.

Vân Phụng Linh sầm mặt :

– Một ngày nào đó Nhâm đại hiệp sẽ hối hận.

– Hối hận ư? Hắc hắc, hối hận lão phu chỉ bị mất một cách tay phải không? Tiểu tử đúng vậy không?

Mai Dao Lân cười khảy :

– Nhâm Thiên Tùng, nói nhiều vô ích, nếu tôn giá không còn gì dặn bảo nữa, việc hôm nay kết thúc tại đây được rồi.

– Ngươi hạ lệnh đuổi khách ư?

– Mai mỗ nghĩ tôn giá nên chuẩn bị lên đường là vừa.

Cuồng Hiệp tái mặt :

– Ngươi đã chuẩn bị cho lão phu một nơi cư trú lý tưởng nào rồi phải không?

Mai Dao Lân đưa tay chỉ cồn đất giữa sông :

– Không phải là nơi cư trú lý tưởng gì đâu, cũng may là Nhâm đại hiệp đã quen thuộc địa hình nơi đó rồi.

Cuồng Hiệp ngoảnh lại nhìn cồn đất, lạnh lùng nói :

– Ngươi có thể cắt đứt dây thép.

– Nhưng tôn giá vẫn còn cơ hội trở lên.

– Đây là ngươi thực hiện lời hứa lần cuối phải không?

– Nhâm đại hiệp trí nhớ khá lắm, lần sau chúng ta gặp lại, có lẽ Nhâm đại hiệp phải đi sang bên kia thế giới khác đấy. Xin mời!

– Tiểu tử, ngươi yên tâm để cho lão phu mang theo cánh tay phải này chăng?

– Cánh tay tôn giá tuy chỉ bị xuyên thủng, nhưng Mai mỗ tin chắc là xương đã nát vụn, Nhâm đại hiệp ở trên cồn đất vô sự, hãy thử chữa trị xem.

Cuồng Hiệp bàng hoàng ngây ngẩn, lão biết Mai Dao Lân không dối gạt mình, bỗng vung tay trái bổ mạnh xuống, “rắc” một tiếng, cả cánh tay phải đã lìa rơi xuống đất, cúi người nhặt lên, chú mắt nhìn một hồi, bỗng cười ghê rợn nói :

– Ha ha… lời đồn đại trên giang hồ quả không ngoa, Mai Dao Lân ngươi không bao giờ nói dối.

Thần sắc lão vẫn hết sức bình thản, không chút lộ vẻ đau đớn.

Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói :

– Nhâm đại hiệp, can đảm lắm!

Cuồng Hiệp vận công cầm máu, vung tay ném cánh tay gãy xuống sông, cười sắc lạnh nói :

– Nhâm Thiên Tùng này có thể đối với bản thân mình như vậy thì đối với kẻ khác… Hắc hắc, tiểu tử ngươi nghĩ xem lão phu có đủ can đảm không?

Đoạn tung mình lên dây thép, ngoảnh lại nhìn Mai Dao Lân nói :

– Nếu bây giờ ngươi làm đứt dây, lão phu sẽ rơi xuống sông ngay.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Nhâm đại hiệp hẳn hiểu rất rõ, tôn giá chưa đủ tư cách để khiến Mai mỗ phải ám toán.

Cuồng Hiệp nghe vậy bèn yên tâm, trong tiếng cười dài, sau mấy lượt tung mình, đã lên đến cồn đất. Mai Dao Lân liền vung chưởng bổ đứt dây thép rơi xuống sông. Vân Phụng Linh đi đến sau lưng Mai Dao Lân, khẽ nói :

– Lân ca, tiểu muội sợ quá!

Mai Dao Lân chầm chậm quay người lại :

– Sợ lão ta ư?

Vân Phụng Linh gật đầu :

– Vâng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

– Chúng ta đã tránh khỏi một lần ám tiễn của lão ta rồi kia mà.

– Lần sau lão nhất định sẽ thận trọng…

– Thì chúng ta cũng sẽ thận trọng hơn. Thôi, chúng ta đi.

Vân Phụng Linh thở dài :

– Lân ca có lúc rất tàn nhẫn, nhưng lại có lúc từ bi, hạng người không biết ăn năn hối cải thế này, đúng ra không nên tha cho lão ta sống.

– Ngu ca đã hứa tha chết cho lão ba lần.

– Đối với hạng người như vậy mà Lân ca cũng giữ tín nghĩa sao?

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Ngu ca đã nói là phải thực hành, đi thôi.

Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh tung mình phóng đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.