Long Kiếm Truy Hồn

Chương 17: Hoạn nạn rõ tình thâm


Đọc truyện Long Kiếm Truy Hồn – Chương 17: Hoạn nạn rõ tình thâm

Mai Dao Lân môi vẫn treo nụ cười bình thản điềm nhiên, chẳng chút vẻ gì hồi hộp căng thẳng, quét mắt nhìn lên hai bên núi, chỉ thấy sương dày cuồn cuộn từ trong rừng bay ra, nhưng không hề có một bóng người. Sanh Thiên Tẩu cố trấn tĩnh ngồi yên, song trán và chót mũi đã ướt đẫm mồ hôi.

Sương trắng dày đặc lúc này đã hạ xuống đến lưng núi, không gian trên đầu ba người cũng đã bị sương độc giăng phủ, trừ phi có phép độn thổ, không thì chẳng còn con đường nào thoát thân được.

Kim Đao vương tử hít sâu một hơi không khí, ngước nhìn lên đỉnh núi, ánh mắt ngập vẻ khiếp sợ, thấy Mai Dao Lân vẫn bình tĩnh thế kia, không dằn được nói :

– Mai Dao Lân, sự điềm tĩnh của ngươi đủ để khiến người tin là ngươi thật sự đã từng uống loại thuốc bách độc bất xâm, nhưng đáng tiếc là người của Vạn Tượng công tử không sao nhìn thấy được.

Mai Dao Lân cười chế nhạo :

– Vẻ mặt khiếp hãi của các hạ thì lại khiến người khó thể tin được là các hạ đã từng uống thuốc có công hiệu chống lại bách độc.

Kim Đao vương tử liếc mắt nhìn trộm thi thể Quỳnh Hải song thần, thăm dò hỏi :

– Mai Dao Lân, nước Tử Ngọc không có thâm thù đại hận gì với ngươi chứ?

Mai Dao Lân ngớ người, lạnh lùng cười nói :

– Hai ta đã công nhận là phải có một bên bị diệt vong, các hạ hỏi vậy không thấy quá thừa ư? Chả lẻ các hạ vừa mới nghĩ ra điều kiện trao đổi hay sao?

Kim Đao vương tử gật đầu :

– Không sai, nếu ngươi bằng lòng chữa khỏi thương thế cho bổn Vương tử, và để cho bổn Vương tử sống rời khỏi đây, bổn Vương tử có cách trừ khử được sương độc này.

Mai Dao Lân chợt động tâm, nhưng không để lộ ra mặt, lạnh lùng cười nói :

– Các hạ rất biết nắm lấy cơ hội và lợi dụng nhược điểm của con người.

– Hai ta chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi, bổn Vương tử với một mạng đổi hai mạng, so ra bổn Vương tử tin là trong tương lai sẽ thu hồi lại được.

– Các hạ có thể cho biết cách trừ độc trước không?

Kim Đao vương tử tính rất đa nghi, đâu chịu tiết lộ, lắc đầu cười nói :

– Với một đổi hai, bổn Vương tử đã thiệt thòi nhiều rồi, chẳng thể thiệt thòi hơn được nữa. Mai Dao Lân, ngươi hãy chữa khỏi thương thế cho bổn Vương tử trước, sau đó bổn Vương tử sẽ tìm cách khử độc.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Các hạ nên bớt phí tâm tư là hơn, Mai mỗ không muốn chiếm phần hơn, các hạ không phải bực tức vì thiệt thòi, chúng ta không ai cầu cạnh ai, vậy chẳng phải lưỡng toàn ư?

Lúc này sương độc chỉ còn cách đầu Kim Đao vương tử chừng một trượng, sương độc trên không đã dày đặc như mây, không còn trông thấy rõ bầu trời và thi thể của Quỳnh Hải song thần cũng sắp tiếp xúc với sương độc.

Vì sinh tồn, Kim Đao vương tử bắt đầu bò về phía Mai Dao Lân và Sanh Thiên Tẩu, bởi vì chỗ ấy là cách sương độc xa hơn hết.

Mai Dao Lân lạnh lùng nhìn Kim Đao vương tử, cười nói :

– Các hạ đã uống thuốc khử bách độc rồi kia mà, sao lại phải bò tránh sương độc thảm não thế này?

Kim Đao vương tử tảng lờ, bò thẳng đến cách hai người chừng ba thước mới dừng lại, ngồi dựa vào mỏm đá, gắng gượng nói :

– Mai… Dao… Lân, ngươi… ngươi chớ đắc ý… lát nữa đây… ngươi cũng sẽ giống như bổn Vương tử thôi!

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

– Với công lực của Mai mỗ hiện giờ, không hô hấp cũng có thể sống được một ngày, các hạ tin chăng?

Lúc này sương độc đã che phủ thi thể của Quỳnh Hải song thần, chỉ thấy nơi ngực Hải Thần phát ra một làn sáng xanh lờ mờ, sương độc không thể nào đến gần ngực, và nơi ngực Đạo Thần phát ra một làn sáng đỏ, nhưng lại không ngăn cản được sương độc.

Kim Đao vương tử liếc mắt nhìn trộm hai thi thể, lòng thầm hoảng kinh, buột miệng nói :

– Nếu bổn Vương tử chưa thọ thương thì cũng có thể làm được như vậy!

Mai Dao Lân cười khảy :

– Rất tiếc các hạ không chứng kiến được kết cuộc của Mai mỗ!

Dứt lời liền đưa mắt nhìn đi nơi khác. Kim Đao vương tử từ lúc trông thấy ánh sáng xanh nơi ngực Hải Thần, ánh mắt cứ nhìn chốt vào mặt Mai Dao Lân và Sanh Thiên Tẩu.

Lúc này Mai Dao Lân nhìn đi nơi khác, y hoảng kinh vội nói :

– Mai Dao Lân, bổn Vương tử bằng lòng khử độc xong ngươi hãy chữa trị thương thế cho bổn Vương tử.

Mai Dao Lân ngạc nhiên quay phắt lại, cười khảy nói :

– Các hạ không sợ Mai mỗ tráo trở sao?

Kim Đao vương tử biến sắc mặt, song liền tức lại hồi phục bình thường, cười nói :

– Vì sự sống, bổn Vương tử nghĩ là rất đáng mạo hiểm.


Mai Dao Lân tự nãy giờ vẫn nhìn vào mặt Kim Đao vương tử, lẽ dĩ nhiên vẻ mặt của y không qua khỏi được mắt chàng, cười nói :

– Vật khử độc không có trong người tôn giá phải không?

Kim Đao vương tử biết khó giấu được Mai Dao Lân, nếu cố che giấu mà bị Mai Dao Lân phát hiện thì mọi sự sẽ hỏng bét, đành gật đầu nói :

– Đúng vậy, nếu như vật ấy mà ở trong mình bổn Vương tử thì bổn Vương tử đâu cần mặc cả với ngươi.

– Các hạ nên nghĩ kỹ lại là hơn, bởi vì trên mình Mai mỗ không có thuốc trị thương và trong lúc này cũng chẳng có thời gian mà chữa trị cho các hạ.

Kim Đao vương tử thấy sương độc chỉ còn cách chừng năm thước nữa thôi, trong khi y đang thọ thương, không thể vận công bế khí, lại sợ hai người phát hiện ra bí mật, bèn đành liều nói :

– Thôi thì bổn Vương tử đã hy sinh thì hy sinh đến cùng, bây giờ chỉ cần ngươi hứa lúc này không sát hại bổn Vương tử, việc trị thương chờ đến khi gặp Kim Phụng Ngọc Nữ hẵng tính cũng được, trên người nàng ta có Linh Chi Lộ.

Mai Dao Lân đang nóng lòng báo thù nên cũng sợ bị trúng độc mất công lực rồi rơi vào tay Vạn Tượng công tử, nghe vậy cười khảy nói :

– Mai mỗ có thể không đả thương các hạ, nhưng việc xin thuốc Kim Phụng Ngọc Nữ thì Mai mỗ chẳng có giao tình gì với nàng ta cả.

Kim Đao vương tử ngẫm nghĩ một hồi :

– Đó là việc sau này, bổn Vương tử chấp nhận, chúng ta một lời đã định.

– Chúng ta một lời đã định.

Kim Đao vương tử thầm thở phào, đưa tay chỉ thi thể Hải Thần nói :

– Thúy Châu trên mình Hải Thần có công dụng khử bách độc, ngươi hãy lấy Thúy Châu dùng bảo kiếm chẻ ra làm ba, mỗi người ngậm một phần trong miệng thì không còn sợ sương độc nữa.

Mai Dao Lân nhìn theo hướng tay chỉ của y, chỉ thấy trước ngực Hải Thần tỏa ra một luồng ánh sáng mờ, trong vòng năm thước, sương độc không đến gần được, liền hiểu ra, cười nói :

– Kim Đao vương tử, Mai mỗ biết vì sao các hạ đã thỏa thuận một cách may mắn rồi.

Kim Đao vương tử cười khảy :

– Bây giờ ngươi mới hiểu thì đã quá muộn rồi!

Sanh Thiên Tẩu chậm rãi đứng lên, cất bước đi về phía thi thể Hải Thần, Mai Dao Lân thấy vậy kinh hãi, vội quát :

– Thiên Hồng, không cần phải mạo hiểm, hãy cởi dây lưng ra, kéo thi thể vào đây.

Sanh Thiên Tẩu chững bước, cởi dây lưng ra thắt gút chuẩn bị ném ra.

Kim Đao vương tử nhìn Mai Dao Lân, giọng cứng nhắc nói :

– Mai Dao Lân, giang hồ đồn đại quả không sai, ngươi thật quả là người cẩn trọng tinh tế, thủ đoạn tàn độc.

Mai Dao Lân thản nhiên cười :

– Các hạ bây giờ mới biết, không thấy quá muộn ư?

– Không, bởi bổn Vương tử hôm nay không chết, hai ta sẽ phải có ngày gặp lại, hai ta chẳng đã ước hẹn rồi là gì? Giữa hai ta nhất định phải có một bên bị hủy diệt.

– Mai mỗ tin là ngày đó không xa.

Lúc này Sanh Thiên Tẩu đã kéo thi thể Hải Thần đến gần, từ trong lòng lấy Thúy Châu ra trao cho Mai Dao Lân. Lúc này sương độc trên dưới xung quanh chỉ còn cách ba người không đầy hai thước nữa thôi.

Mai Dao Lân rút Bạch Long kiếm xuống, vừa định chẻ Thúy Châu, bỗng nghe trên không có tiếng hối hả gọi :

– Mai công tử, Mai công tử ở đâu vậy?

Mai Dao Lân biến sắc mặt, chàng đã nhận ra đó là tiếng của Kim Phụng Ngọc Nữ, hít sâu một hơi không khí, dằn nén nỗi kích động trong lòng, vận sức chẻ châu.

Kim Đao vương tử thì lộ vẻ mừng rỡ, nói :

– Mai Dao Lân, nếu bổn Vương tử nghe không lầm, người gọi hẳn là Kim Phụng Ngọc Nữ.

Mai Dao Lân nhíu mày, ngẩng lên sắc lạnh nói :

– Không được lên tiếng, các hạ đừng quên là Mai mỗ có thể giết các hạ bất kỳ lúc nào.

Kim Đao vương tử hoảng kinh :

– Giới võ lâm đều biết ngươi nhất ngôn cửu đỉnh.

Đoạn không nói gì nữa, lẳng lặng chờ Mai Dao Lân chẻ châu.

Tiếng gọi của Kim Phụng Ngọc Nữ trên không mỗi lúc càng thêm hối hả, đầy vẻ lo âu và còn kèm theo tiếng khóc khe khẽ.

Mai Dao Lân chia Thúy Châu ra làm ba phần, còn lại một phần chàng bỏ ngay vào miệng ngậm. Kim Đao vương tử bỏ Thúy Châu vào miệng ngậm xong, bỗng ngước lên hét to :


– Cô nương, Mai công tử đã bị trúng độc và đang ở gần bổn Vương tử đây.

Tiếng gọi trên không liền tức im bặt, Mai Dao Lân tái mặt, vội lớn tiếng nói :

– Mai mỗ không hề thọ thương!

Trong lúc vội vàng chàng đã nói là thọ thương thay vì trúng độc, dứt lời mắt liền rực sát cơ, đưa kiếm gí vào ngực Kim Đao vương tử, gằn giọng nói :

– Trên mình Kim Phụng Ngọc Nữ quả đúng là có Linh Chi Lộ chữa được nội thương cho các hạ, nhưng các hạ đã quên mất mệnh lệnh của Mai mỗ.

Kim Đao vương tử rợn người, bất giác ngã người ra sau, mắt chằm chặp nhìn vào mũi kiếm sắc lạnh nơi ngực, hối hả nói :

– Trong võ lâm Trung Nguyên ngươi chưa từng thất tín với ai, lẽ gì lại ngoại lệ với mỗi mình bổn Vương tử, hẳn có nguyên nhân gì phải không?

Lúc này trên không chẳng còn tiếng gọi của Kim Phụng Ngọc Nữ nữa, Mai Dao Lân lo cho nàng mạo muội bay xuống quá thấp thì bị trúng độc, lòng nóng như thiêu đốt, giọng sắc lạnh nói :

– Mai mỗ vốn không hề có ý thất tín với ngươi, nhưng ngươi lại thất tín với Mai mỗ trước.

Kim Đao vương tử vội chống chế :

– Bổn Vương tử đã thất tín với ngươi bao giờ? Lúc giao ước đâu có khoản bổn Vương tử không được lên tiếng kêu gọi.

Mai Dao Lân cười khảy :

– Hôm nay dù ngươi bẻm mép đến mấy, Mai mỗ cũng không bao giờ thu kiếm về, họa sát thân này chính do ngươi đã tự chuốc lấy.

Dứt lời trường kiếm trong tay đã đẩy tới thêm một phân.

Kim Đao vương tử hoảng kinh ngã người ra sau, hơ hải nói :

– Mai Dao Lân, ngươi muốn giết người thì gán tội gì chẳng được, lẽ ra bổn Vương tử không nên vì mưu đồ hậu kế mà cả tin ở ngươi, ngươi hạ thủ đi!

Đoạn liền nhắm mắt chờ đợi. Mai Dao Lân nghe vậy hết sức khó xử, bởi Kim Đao vương tử đã có nói trước, nếu hôm nay thoát nạn, mai sau ắt sẽ gặp lại chàng thanh toán món nợ hôm nay, nếu chàng hôm nay mà giết y, bất kể lý do đích đáng thế nào thì cũng khó tránh khỏi mang tiếng là sợ báo thù nên viện cớ giết y để trừ hậu hoạn, do đó nhất thời chàng không sao hạ thủ được.

Đang khi Mai Dao Lân phân vân do dự, bỗng nghe trên không vang lên tiếng kêu kinh hãi của Kim Phụng Ngọc Nữ, và rồi “bình” một tiếng vang lên cách đó chừng ba trượng.

Kim Đao vương tử bỗng đảo quanh mắt, buột miệng nói :

– Sương độc mà xâm nhập nội phủ, trên đời không có thuốc chữa được, người vừa rớt xuống nhất định là Kim Phụng Ngọc Nữ.

Lúc này sương độc dày đặc, ngoài năm thước khó phân biệt được cảnh vật, Mai Dao Lân đang khi phân vân chưa quyết là có nên hạ sát Kim Đao vương tử hay không, nghe vậy hoảng kinh thu kiếm về, quay người lao nhanh về phía tiếng động vang lên, loáng cái đã mất dạng trong sương độc.

Sanh Thiên Tẩu lạnh lùng đưa mắt nhìn Kim Đao vương tử vừa mới ngồi thẳng lên, trầm giọng nói :

– Tiểu tử, ngươi nếu muốn giở trò, tốt hơn nên chờ đến lúc tự đi đứng được hẵng mở cái miệng thối của ngươi ra, lúc ấy dù không đủ can đảm động thủ thì cũng có thể bỏ chạy.

Kim Đao vương tử nhướng mày như muốn nổi đóa, song liền nghĩ lại, người này không phải là Mai Dao Lân, không ngại kỵ nhiều như Mai Dao Lân, nếu mình có lời xúc phạm lão ta để rồi chuốc lấy họa sát thân thì thật không đáng, bèn cố nén giận, nhắm mắt giả vờ điều tức.

Sanh Thiên Tẩu tuy rất muốn giết y, nhưng không có lý do cũng chẳng tiện hạ thủ, đành buông tiếng cười gằn, không nói gì thêm nữa.

Mai Dao Lân tai mắt rất linh mẫn, khi Kim Phụng Ngọc Nữ rơi xuống tuy chỉ vang lên một tiếng, song chàng đã nhận định chuẩn xác vị trí, chỉ một cú tung mình đã đến ngay trước mặt Kim Phụng Ngọc Nữ vừa mới đứng lên, sau trái nàng cách chừng năm thước là thi thể một chim phụng hai cánh duỗi thẳng, như vừa chết chưa lâu.

Trong sương trắng nhập nhòa, Kim Phụng Ngọc Nữ tóc tai rối bời, mặt ràn rụa nước mắt, chằm chặm nhìn vào mặt Mai Dao Lân, dáng vẻ có phần thờ thẫn. Mai Dao Lân sợ nàng hô hấp, chân vừa chạm đất vội nói :

– Cô nương không được lên tiếng cũng không được thở!

Đoạn nhả Thúy Châu trong miệng ra một nửa, giơ trường kiếm lên định chẻ đôi.

Kim Phụng Ngọc Nữ không biết là Mai Dao Lân vì lo cho sự an nguy của nàng nên chưa kịp nói gì khác, thấy thái độ chàng vẫn lạnh nhạt như trước, liền tức thất vọng e chề, xót xa nhủ thầm :

– Mình đã liều chết đến đây, chỉ mong tấm chân tình này có thể xóa bỏ ấn tượng không tốt đã gieo cho chàng trước kia, ngờ đâu lòng trời không chiều lòng người, chàng lại chẳng chút động lòng. Thôi đành vậy, chim phụng đã chết, không còn hy vọng cứu chàng được nữa, con tim này đã trao gởi cho chàng, thôi thì mình chết trước mặt chàng vậy.

Thế là lòng đã quyết định, cười ảo não vừa định cất tiếng.

Mai Dao Lân đưa kiếm lên đến giữa chừng, bỗng thấy Kim Phụng Ngọc Nữ định há miệng, tuy có thể tiến tới bụm miệng nàng, nhưng vậy sẽ khiến nàng kinh hoàng và ắt hít hơi vào, trong lúc cấp bách, đành vội tiến tới một bước, vòng tay qua lưng Kim Phụng Ngọc Nữ và chồm mặt tới, nửa phần Thúy Châu nhô ra đã đút vào miệng Kim Phụng Ngọc Nữ, cắm thanh trường kiếm xuống đất, đặt ngón tay lên lưng nàng viết :

– Xin cô nương lượng thứ cho tội đường đột của tại hạ, sương độc này rất mạnh, xâm nhập nội phủ không thuốc cứu chữa, Thúy Châu trong miệng tại hạ có công hiệu khử bách độc, xin cô nương cho tại hạ chia đôi ra.

Đoạn đưa tay lần tìm trường kiếm bên cạnh.

Kim Phụng Ngọc Nữ trong lúc quá chán chường không chút đề phòng hành động đường đột của Mai Dao Lân đã khiến nàng giật nẩy mình, khi nàng hiểu ra tự sự, bất giác nghe lòng ngọt lịm, đồng thời mặt cũng liền đỏ bừng.

Nhưng khi Mai Dao Lân viết chữ trên lưng nàng xong, lòng nàng lại trở nên lạnh giá, thầm thở dài, đặt ngón tay trên lưng Mai Dao Lân viết :

– Vì sao Mai công tử lại lo cho sự sống chết của tôi thế này?


Mai Dao Lân viết :

– Để tại hạ cắt đôi Thúy Châu rồi hẵng nói được không?

Kim Phụng Ngọc Nữ viết nhanh :

– Không được!

– Cô nương vì cứu tại hạ đã mạo hiểm đến tính mạng, chả lẽ tại hạ không nên tận lực báo đáp hay sao?

– Nhưng tôi chưa cứu được công tử mà!

– Cô nương đã tận tâm và tận lực rồi, tại hạ còn cầu mong gì nữa chứ?

Hai người mỗi bên ngậm một phần Thúy Châu, không người nào nhìn thấy rõ vẻ mặt đối phương, nên đã giúp cho Kim Phụng Ngọc Nữ rất nhiều can đảm, viết nhanh :

– Công tử bằng lòng đón nhận tấm lòng của tôi không?

– Cắt Thúy Châu rồi hẵng nói được không?

– Không công tử phải trả lời tôi trước.

Mai Dao Lân bất đắc dĩ đành viết :

– Nếu tại hạ không đón nhận thì đâu có cứu cô nương.

Kim Phụng Ngọc Nữ nghe lòng nhẹ nhõm, viết :

– Công tử không sợ tôi đòi hỏi quá cao hay sao?

– Tại hạ tin là cô nương không đòi hỏi gì cả.

Kim Phụng Ngọc Nữ ngẫm nghĩ một hồi lại viết :

– Bất kể công tử đánh giá thế nào về tôi, vô sỉ hay táo tợn cũng được, tôi cũng phải bày tỏ lòng mình, điều tôi đòi hỏi là công tử phải đón nhận trái tim tôi.

Trong lần gặp gỡ đầu tiên, khí chất cao quí của Kim Phụng Ngọc Nữ đã để lại trong trí óc Mai Dao Lân một ấn tượng rất sâu đậm. Nhưng lời lẽ của nàng lúc bấy giờ đã khiến cho Mai Dao Lân chưa từng nghĩ sẽ có ngày gần gũi với nàng, mặc dù hình bóng nàng vẫn luôn hiện lên trong trí óc, nhưng chàng không sao giải thích được, mãi cho đến bây giờ…

Thế nhưng, lòng chàng chẳng những không muốn cởi mở, trái lại càng thêm trĩu nặng hơn, bởi chàng không thể nào tiên liệu được đến bao giờ mình mới có thể thoát ra khỏi vòng thù hận trong võ lâm, chàng không muốn liên lụy đến một người con gái trong trắng như Kim Phụng Ngọc Nữ.

Sự yên lặng khiến hai người cơ hồ nghe được tiếng tim đập của nhau.

Kim Phụng Ngọc Nữ chót mũi đã hiện mồ hôi, tất cả của nàng sẽ được quyết định chỉ chờ một câu nói của Mai Dao Lân.

Thời gian trôi qua trong sự do dự của Mai Dao Lân. Sau cùng Kim Phụng Ngọc Nữ gom hết can đảm viết :

– Tôi không ép buộc đâu. Hãy nói mau đi, yêu hay hận tôi cũng được, tôi chỉ muốn có một câu giải đáp thôi. Mặc dù tôi biết khả năng sau cao hơn điều trước nhiều, mặc dù tôi ngày đêm trông mong điều trước, nhưng tôi biết khi trước mình đã nói những gì và làm những gì, do đó tôi phải đủ can đảm để đón nhận hậu quả, hãy nói đi!

Mặc dù không nghe thấy tiếng nói ai oán tái tê đó, song những lời này lại thoát ra từ miệng của một thiếu nữ cao quí, kiêu ngạo, bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng ra được lòng nàng đau khổ và tuyệt vọng đến mức độ nào.

Mai Dao Lân lòng vô vàn xúc động, cơ hồ không hề suy nghĩ viết :

– Cô nương đã nghĩ lầm hoàn toàn rồi, giữa cô nương với tại hạ tuyệt đối không có hận, cô nương hiểu rõ hoàn cảnh của tại hạ, cô nương cũng giàu kinh nghiệm đời hơn Ức Bình, sự bồng bột có thể mai một lý trí. Vì bản thân cô nương và cũng vì Ức Bình, tại hạ mong cô nương hãy bình tâm suy nghĩ, trên đời có thiếu gì người đàn ông hơn Mai Dao Lân này, vì sao cô nương lại cố chấp thế này?

Hai giọt lệ long lanh từ từ chảy ra từ trong mắt Kim Phụng Ngọc Nữ, viết nhanh :

– Tôi không phải bồng bột, kể từ lần đầu gặp công tử trong Vô Sanh cốc cho đến giờ, chẳng đêm nào là tôi không tưởng nhớ đến công tử, sống chết do số mệnh, phú quí ở trời định, tôi biết rõ hoàn cảnh của công tử, nhưng tôi không sợ, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định chúng ta sẽ bình yên vượt qua cơn dông tố này.

– Nếu có lỡ bề gì thì sao? Cô nương không thấy mình trả giá quá đắt ư?

– Chẳng gì có thể sánh được với tình cảm cả, chúng ta hãy thử số mệnh của mình vậy. Bây giờ công tử có thể tách đôi Thúy Châu rồi!

Mai Dao Lân đưa Bạch Long kiếm lên, thận trọng đặt vào giữa miệng hai người cứa nhẹ, Thúy Châu liền được tách đôi.

Ngay lập tức Kim Phụng Ngọc Nữ nhào vào lòng Mai Dao Lân, vùi mặt vào ngực chàng, thẹn thùng e ấp khác hẳn với lần gặp đầu tiên trong Vô Sanh Cốc. Mai Dao Lân thở dài thậm thượt nói :

– Cô nương thay đổi nhiều quá, hoàn toàn khác với khi gặp nhau tại Vô Sanh cốc.

Kim Phụng Ngọc Nữ vẫn vùi mặt vào ngực Mai Dao Lân, thỏ thẻ nói :

– Không tôi không hề thay đổi, mà chỉ là tỉnh ngộ. Từ khi cách biệt tại Vô Sanh cốc, công tử đã để lại trong trí óc tôi một ấn tượng vô cùng sâu đậm, bất luận lúc nào và tại đâu, hễ rảnh rỗi là hình bóng của công tử lại xuất hiện trước mặt tôi, mặc dù biết rõ đó chỉ là ảo ảnh, nhưng tôi không thế nào xua tan được. Tôi đã thầm thề nguyện, nếu tôi không thể hiến dâng trái tim mình cho công tử thì cũng quyết trao tính mạng cho công tử.

Mai Dao Lân sắc mặt biến đổi liên hồi, giọng trĩu nặng nói :

– Cô nương là người thông minh, nhận thấy ý nghĩ của mình không sai lầm ư?

– Không, không thể sai lầm được, trời cao đã tạo ra tôi là phụ nữ, vì lẽ gì tôi lại tự mình nhảy ra khỏi cái vòng tự nhiên ấy để bị đánh mất đi những thứ lẽ ra mình phải có, đúng vậy không?

Chẳng rõ từ lúc nào, nàng đã ngước mặt lên, tuy trong sương độc dày đặc, Mai Dao Lân vẫn thấy rõ hai giọt lệ long lanh vương đọng nơi khóe mắt nàng, chàng chầm chậm đưa tay phải lên, dùng tay áo nhè nhẹ lau đi, dịu dàng nói :

– Tỷ tỷ không được khóc, Dao Lân mong tỷ tỷ sẽ mãi mãi kiên cường.

Kim Phụng Ngọc Nữ lại vùi mặt vào lòng Mai Dao Lân, giọng như gió thoảng nói :

– Lân đệ, hãy gọi nữa đi, chỉ trong mơ tỷ tỷ mới được nghe Lân đệ nói như vậy.

Mai Dao Lân âu yếm vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ hôn lên má nàng, khẽ nói :

– Tỷ tỷ đây không phải là mơ, mà là…

Kim Phụng Ngọc Nữ bỗng quay mặt, đôi môi mọng ngọt đã gắn vào môi Mai Dao Lân, và hai tay bá lấy cổ chàng siết chặt.

Thời gian trôi qua trong say đắm, chẳng rõ đã bao lâu, môi hai người mới tách nhau ra, như đã có được một sự bảo đảm vô hình. Kim Phụng Ngọc Nữ mặt đầy hạnh phúc, nép vào lòng Mai Dao Lân khẽ nói :


– Lân đệ chưa biết tên tỷ tỷ phải không?

– Phải, Dao Lân chỉ biết tỷ tỷ là Kim Phụng Ngọc Nữ mà thôi.

– Tỷ tỷ là Hoa Diễm Phương, từ nay Lân đệ sẽ gọi tỷ tỷ như thế nào?

Mai Dao Lân mỉm cười :

– Gọi là Phương tỷ được không?

Kim Phụng Ngọc Nữ cười e thẹn :

– Được!

Ngay khi ấy bỗng nghe Sanh Thiên Tẩu lớn tiếng gọi :

– Mai công tử, Mai công tử, đã tìm được chưa vậy?

Mai Dao Lân vội nắm tay Kim Phụng Ngọc Nữ nói :

– Phương tỷ, chúng ta đến đó đi!

Kim Phụng Ngọc Nữ Hoa Diễm Phương gật đầu :

– Chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào?

Mai Dao Lân ngước nhìn sương độc mịt mù, mắt rực sát cơ nói :

– Chúng ta không cần ra khỏi đây, lát nữa bọn họ sẽ vào đây tìm chúng ta, Phương tỷ đã bố trí xong bên ngoài chưa?

Dứt lời đã cất bước đi về phía phát ra tiếng nói của Sanh Thiên Tẩu.

Kim Phụng Ngọc Nữ mỉm cười :

– Lúc đến đây tỷ tỷ không hề nghĩ đến sẽ sống trở về, mọi việc tỷ tỷ đã căn dặn hết rồi.

Mai Dao Lân nhẹ bóp tay nàng, dịu giọng :

– Phương tỷ bồng bột quá!

Tuy là một cây trách móc, song chứa chan vô vàn thương xót, Kim Phụng Ngọc Nữ nghe lòng ngọt lịm, tha thiết nói :

– Chỉ cần Lân đệ thương yêu tỷ tỷ, dù nguy hiểm đến mấy tỷ tỷ cũng dám xả thân.

Ngay khi ấy, trước mặt đã xuất hiện bóng dáng cao to của Sanh Thiên Tẩu, Mai Dao Lân liền hỏi :

– Thiên Hồng, đã phát hiện ra gì ư?

Sanh Thiên Tẩu dừng bước :

– Không có động tĩnh gì cả.

Sanh Thiên Tẩu dứt lời thì Mai Dao Lân với Kim Phụng Ngọc Nữ đã đến trước mặt, bỗng nghe Kim Đao vương tử nói :

– Mai Dao Lân, ngươi định ra khỏi đây bằng cách nào?

Mai Dao Lân ngồi xuống đất lạnh lùng nói :

– Đó là việc của Mai mỗ không cần các hạ bận tâm.

Kim Phụng Ngọc Nữ lạnh lùng quét mắt nhìn Kim Đao vương tử, ngồi xuống sát Mai Dao Lân, thần thái hết sức tự nhiên. Kim Đao vương tử tuy lòng rất ghen tị, nhưng không dám để lộ ra mặt, cười nói :

– Rất tiếc là bổn Vương tử hiện đang thọ thương, không sao trợ giúp ngươi, không thì ít nhiều ngươi cũng có thêm phần thực lực.

Mai Dao Lân ơ hờ :

– Mai mỗ đã nói rồi, trên mình không có thuốc trị thương.

Kim Đao vương tử quay sang Kim Phụng Ngọc Nữ hỏi :

– Cô nương có mang theo Linh Chi Lộ không?

Kim Phụng Ngọc Nữ nhướng mày, mắt rực lên sắc lạnh như định nổi đóa, song lại dằn nén, đưa mắt nhìn Mai Dao Lân lặng thinh không trả lời.

Mai Dao Lân cười nhạt :

– Không sai, vị cô nương này quả là có Linh Chi Lộ, nhưng…

Kim Đao vương tử vội nói :

– Nếu như ngươi bằng lòng cho bổn Vương tử vài giọt, chắc chắn vị cô nương kia cũng sẽ bằng lòng, lẽ đương nhiên, ngươi có đầy đủ lý do để từ chối.

– Không sai, vị cô nương này nhất định bằng lòng, nhưng nến Mai mỗ cho các hạ vài giọt thì sẽ hỏng mất cả lọ, mong các hạ hiểu cho.

Kim Đao vương tử ngẩn người, song liền tức hiểu ra, bèn cười nói :

– Nếu sương độc thâm nhập thì sẽ hỏng hết cả lọ, bổn Vương tử thật là quá gấp gáp, nhưng khi sương độc tan đi, chẳng hay ngươi tính sao?

– Nếu như các hạ sống được đến lúc ấy.

– Bổn Vương tử sẽ cố gắng chịu đựng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.