Long Huyết Chiến Thần

Chương 7: Trả thù


Đọc truyện Long Huyết Chiến Thần – Chương 7: Trả thù

Ánh mắt hắn nhìn sang bên cạnh, nơi đó có một gian nhà gỗ. Lão tổ Dương gia, ông ngoại hắn đang tĩnh tu trong đó, bình thường không có ai dám đi tới quấy rầy. Vũ Kinh điện có lão tổ thủ hộ đúng là an toàn tuyệt đối.Lúc này Long Thần đã có điều kiện học tập chiến kỹ dĩ nhiên là có thể tiến vào.

“Lão đầu này ưa thích bày trò thần bí, phụ thân ta lúc còn trẻ đã là cao thủ Long Mạch cảnh đệ bát trọng. Nếu như không bị Long ngọc hủy hoại bây giờ đã vượt xa ngươi rồi.”

Trong lòng âm thầm phỉ báng, nhưng cước bộ không hề chậm lại tiến vào Vũ Kinh điện. Sau khi hắn đi qua một hành lang thật dài liền nhìn thấy đại môn tòa tháp hiện ra ở trước mắt. Chính là nơi này lưu trữ Dương gia chiến kỹ, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề trên từng giá sách.

“Ta đạt tới Long Mạch cảnh đệ nhị trọng, xem ra chỉ có thể tu luyện Hoàng giai chiến kỹ sơ đẳng.”

Dương gia tổng cộng có ba mươi hai bộ Hoàng giai chiến kỹ sơ đẳng, Long Thần đi tới khu vực đó bắt đầu xem xét từ hàng thứ nhất. Đầu tiên hắn chọn lấy một quyển Mãnh Hổ quyền.

Không tới thời gian nửa nén nhang, Long Thần đã đặt Mãnh Hổ quyền xuống.

“Chuyện gì xảy ra, tại sao chiến kỹ đơn giản như thế?”

Thời điểm hắn đọc quyển bí tịch cảm giác tai mắt thanh minh, đầu óc trong sáng rõ ràng. Toàn bộ nội dung ghi trong sách vô cùng tự nhiên dung nhập vào trong đầu óc, vì thế hắn chỉ đọc lướt qua đã hoàn toàn hiểu rõ hết thảy.

Nếu như không phải Vũ Kinh điện không cho phép tu luyện, hắn sẽ có thể trực tiếp thi triển để kiểm tra hư thực.

“Chẳng lẽ ta là thiên tài võ học, hoặc là…”


Trước kia hắn đã xen qua vài loại công pháp cấp thấp, nhưng mà cảm giác tối tăm khó hiểu. Tình huống bây giờ hoàn toàn trái ngược làm cho hắn thật sự ngạc nhiên, trong lòng hắn âm thầm suy đoán nhất định là do Long ngọc ảnh hưởng.

“Long ngọc thần bí vẫn luôn lưu lại Thức Hải rất có thể tác động đến linh hồn của ta biến hóa. Vì vậy ta mới có thể đọc nhanh như gió, trí tuệ tăng cường tốt hơn trước rất nhiều.”

“Rốt cuộc Long ngọc này có lai lịch gì, không ngờ lại có công hiệu nghịch thiên như thế. Chẳng những có thể truyền chân khí, mà còn giúp ta thoát thai hoán cốt trở thành thiên tài võ học.”

Nhìn lại mấy quyển bí tịch chiến kỹ Hoàng giai sơ đẳng, Long Thần cảm thấy không có tính khiêu chiến. Cho nên hắn tìm đến khu vực Hoàng giai trung đẳng, Long Thần liếc sơ qua một vòng rồi chọn quyển Vẫn quyền.

“Thân tựa tinh không, quyền tựa như sao băng, kình khí trầm trọng, tốc độ nhanh như thiểm điện.”

“Lực công kích Vẫn Tinh quyền coi như là số một số hai trong số Hoàng giai trung đẳng chiến kỹ rồi. Danh tiếng bộ quyền pháp này ở bên ngoài rất tốt, nhưng mà ta đọc hiểu bí tịch lại không hề khó khăn. Trước tiên chọn lấy Vẫn Tinh quyền tu luyện thử xem sao!”

Bí tịch Dương gia không cho phép mang ra Vũ Kinh điện, cho nên hắn đành phải lựa chọn một quyển bí tịch bắt đầu sao chép.

Khoảng một canh giờ sau, Long Thần đã sao chép xong, nhẹ nhàng đặt quyển bí tịch vào chỗ cũ.

“Nội dung trong đó tương đối dễ, ta bây giờ trở về tu luyện. Đây là Hoàng giai trung đẳng chiến kỹ hẳn là có thể phát huy chiến lực của ta lên mấy lần.”

Bí tịch Hoàng giai chia làm sơ đẳng, trung đẳng và cao đẳng. Long Mạch cảnh cũng chia thành ba cấp bậc tương ứng. Long Thần chọn lấy Vẫn Tinh quyền coi như là tu luyện nhảy qua một cấp.

Sau khi quyết định chủ ý, Long Thần đi ra Vũ Kinh điện, nhưng vừa tới cửa đá chợt nghe thấy thanh âm lão nhân truyền vào tai.

“Bí tịch Dương gia không thể lưu truyền, tu luyện xong lập tức tiêu hủy. Nếu như phát hiện truyền ra ngoài sẽ giết chết không tha.”

Dương Thần quay đầu lại, nhưng không thấy người nào, hắn vội vàng gật đầu nói: “Vâng, ông ngoại. Dương Thần cáo lui!”

Hắn chọn lấy Hoàng giai trung đẳng chiến kỹ đúng là không phù hợp quy củ, chỉ sợ bị lão đầu này phát hiện sinh thêm phiền phức. Sau khi nói xong một câu lập tức bước nhanh rời đi.

Ở bên trong nhà gỗ, lão nhân mở mắt ra, lắc đầu bất đắc dĩ: “Vốn cho rằng tiểu tử này có lẽ là nhân tài khả dụng, nhưng tầm mắt quá cao. Hắn lựa chọn Hoàng giai trung đẳng chiến kỹ rất khó tu luyện thành công. Đáng tiếc, năm đó Long Thanh Lan rất có cơ hội đạt tới cảnh giới Thần Đan cảnh.”

Ba ngày sau, Long Thần đứng một tảng đá cao hai thước.

Bên trái là rừng cây, bên phải là một con sông lớn, chung quanh toàn là đá tảng lởm chởm.


Long Thần hít sâu một hơi, bộc phát chân khí toàn thân. Thân thể hắn lao tới giống như đạn pháo, đột nhiên quát ra một quyền công kích tảng đá.

“Ầm!”

Tảng đá vỡ nát, vô số mảnh nhỏ bị kình khí cường đại đánh văng bốn phía, một số bay xuống dưới sông chìm vào trong nước.

“Thân như tinh không, nhanh như sao băng, quyền kình trầm trọng. Vẫn Tinh quyền bao gồm mấy loại chân ý mới có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như thế. Ta bây giờ là Long Mạch cảnh đệ nhị trọng chưa thể phát huy toàn bộ tinh túy Vẫn Tinh quyền.”

Ánh mắt Long Thần lóe lên hàn quang:”Nếu như gặp lại Trần Lục, một chiêu này cũng đủ giết hắn.”

Thời gian ba ngày trôi qua, Long Thần hoàn toàn nắm giữ Vẫn Tinh quyền. Nếu để cho người khác biết hẳn là kinh ngạc không dứt.

Long Thần đi tới bờ sông rửa mặt, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng của mình hiện dưới đáy sông.

“Mấy ngày qua điên cuồng tu luyện, thân thể ta mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Ngay cả làn da cũng đen thui rồi, cũng may lão tử vẫn rất đẹp trai!”

Nghĩ đến đây, Long Thần mỉm cười đắc ý.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng gió, Long Thần thất kinh, vội vàng khom người gục xuống. Một chân hắn đá ngược lên trên, thế nhưng hắn cảm thấy ngoài dự liệu chính là một cước này đá trúng thứ gì đó mềm nhũn. Rồi một bóng người bay ngang qua đầu hắn lọt xuống sông.

Long Thần quay đầu nhìn lại liền phát hiện kẻ muốn đánh lén hắn lại là thiếu nữ. Lúc này công kích thoạt nhìn cũng không yếu, chỉ là nàng khinh thường mới bị Long Thần đá lọt vào sông mà thôi.


Ánh mắt nàng lộ vẻ tức giận, từ giữa sông nhảy lên bờ đối diện với Long Thần. Thái độ căm tức như muốn trực tiếp ăn gan uống máu hắn.

Thiếu nữ này thoạt nhìn bằng tuổi Long Thần, thân hình yểu điệu, đôi mắt trong sáng, mặt trắng như ngọc. Long Thần chưa từng thấy nữ tử xinh đẹp như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng trợn mắt nhìn nàng chằm chằm.

Y phục trên người thiếu nữ đã bị nước sông thấm ướt dán chặt thân thể, vì thế da trắng nõn và đường cong mê người đều lọt vào tầm mắt hắn không sót chút gì. Ngay cả áo yếm thêu hình chó con cũng lộ ra ngoài, trên đó hiện ra bộ ngực quy mô đồ sộ làm cho hắn miệng đắng lưỡi khô.

Từ ánh mắt nóng rực của Long Thần, thiếu nữ đã ý thức được có cái gì đó không đúng. Nàng nhất thời tức giận mắng lớn: “Lưu manh!”

Nàng bộc phát chân khí đánh Long Thần lui về sau mấy bước, một cỗ nhiệt khí tràn ra hong khô y phục trong nháy mắt. Thiếu nữ này lúc này mới nhìn chằm chằm Long Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi… ngươi đang nhìn cái gì?”

Long Thần vội vàng nói: “Không có, cô nương, ta thật sự không có thấy gì hết!”

Nhìn thấy bộ dáng Long Thần rất là nghiêm túc, lúc này nàng mới tha thứ cho hắn. Thế nhưng, sau khi nàng nhớ tới chuyện vừa rồi lập tức mắng lớn:”Ngươi hay lắm, Dương Thần. Tỷ tỷ chỉ muốn hù dọa ngươi một chút, ngươi lại đẩy ta rớt xuống sông, ngươi là cái tên khốn kiếp.”

“Tỷ tỷ?”

Nhưng mà Long Thần không nhận ra người thiếu nữ này, vội vàng hỏi lại:”Ngươi là ai?”

Thiếu nữ bộ dạng phẫn uất, tiếp tục mắng:”Tiểu tử thúi, ngay cả tỷ tỷ cũng không nhận ra. Ta là Dương Linh Thanh, nữ nhi Nhị bá Dương Vân Thiên của ngươi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.