Đọc truyện Long Đế – Chương 14: Lưu Chấn Long?
– Vậy là đã gần đến lúc cử đội Bạch Dương Ngũ Kiệt mới đi Đông Huyền thi đấu?
Lưu Thiên Nhai hỏi. Phụ thân Huyền Không hắn gật đầu rồi nói.
– Đúng, năm nay ta không rõ vì sao, phía thành chủ Đông Huyền thành muốn tổ chức sớm hơn kỳ hạn bình thường. Cho nên ta muốn gia tộc ta phải tăng tốc bồi dưỡng lớp trẻ, đặc biệt là những người có tài năng.
Bạch Dương Ngũ Kiệt là tên gọi của nhóm năm người trẻ tuổi tài năng nhất Bạch Dương trấn và chúng được cử đi dự Đông Huyền tỉ võ đại hội mười năm diễn ra một lần. Nhóm năm người được tuyển chọn qua thi đấu võ thuật ở Bạch Dương trấn, hầu hết là con cháu các gia tộc lớn, ngoài ra có một ít tán tu cũng cử con em tham dự. Các thí sinh sẽ thi đấu với nhau qua nhiều thể thức để chọn ra năm người đứng đầu.
Bình thường mười năm sẽ xảy ra một lần, nhưng năm nay không biết vì lý do gì mà phía Đông Huyền thành yêu cầu cử ra Bạch Dương Ngũ Kiệt sớm hơn hai năm. Nhưng dù sao vẫn phải nghe theo nên năm nay Bạch Dương trấn sẽ sớm khởi tranh thi đấu.
Ngừng một chút, Lưu Huyền Không mới nói.
– Lần này ta muốn chúng ta đoạt được cả năm suất tham dự Đông Huyền tỉ võ hội.
– Phụ thân muốn độc chiếm cả năm?
Mọi người sửng sốt, từ thời Lưu Thiên Nhai, Lưu Hải Giác tham gia thì nhiều nhất Lưu gia chỉ lấy ba suất, bây giờ Lưu Huyền Không lại há mồm sư tử đòi ngoạm hết năm suất thật sự khiến bọn họ bất ngờ.
– Đúng, ta muốn cả năm, các ngươi thử nghĩ, năm nay phía Đông Huyền muốn tổ chức sớm, chắc hẳn là có giải thưởng không lường được.
– Ra là thế…
Đám nhi tử của hắn gật gù, trầm ngâm suy nghĩ. Lưu Huyền Không lại tiếp tục.
– Các ngươi mau nói một vài cái tên ưu tú ta nghe xem. Chấn Không, nói trước.
Lưu Chấn Không trầm ngâm một lúc rồi nói ra một cái tên.
– Thưa phụ thân, Lưu Tinh là một đứa có khả năng, tu vi đã Phàm Cảnh tứ trọng trung phẩm, chủ tu Hổ Lang Tâm Pháp.
Huyền Không gật gù, vỗ tay tán thưởng.
– Tốt, tiếp theo.
– Bẩm phụ thân, Lưu Kinh Tử, tu vi Phàm Cảnh tứ trọng tiểu thành, chủ tu Ngọc Nữ Kiếm.
– Lưu Hải Hùng, Phàm Cảnh tứ trọng đỉnh, chủ tu Bạch Hạc Công.
Lưu Hải Giác lên tiếng cho nhi tử hắn.
– Ngồi im cho ta! Tiếp theo.
Một loạt cái tên trong gia tộc lần lượt được các nhi tử của Huyền Không nêu ra, ai nấy cũng một thân thực lực nổi bật trong lớp trẻ, mạnh mẽ nổi danh. Một số nêu ra được Huyền Không gật đầu tán thưởng, một số thì ông tỏ vẻ không hài lòng, duy chỉ có Hải Hùng là bị phản ứng mạnh mẽ, chuyện này càng làm lão Hải Giác khó chịu. Thực lực lớp trẻ Lưu gia cũng không phải tầm thường, hầu hết đều từ Phàm Cảnh tam tứ trọng, chủ tu nhiều loại công pháp mạnh mẽ của Lưu gia nên hoàn toàn có thể lấn lướt các gia tộc khác một cách dễ dàng.
Chợt Lưu Thiên Nhai mở miệng nêu ra một cái tên không ai ngờ tới.
– Lưu Chấn Long, Phàm Cảnh nhị trọng hạ phẩm, không chủ tu công pháp.
Nghe tới cái tên này, nhiều người giật mình nhìn chằm chằm hắn để xem biểu hiện của hắn ra sao. Hắn vẫn tỏ ra bình thản, vẫn nghiêm túc và già dặn như thường ngày, nhưng mà phải có gì đó không bình thường ở hắn thì hắn mới thốt ra cái tên phế vật đó.
– Nhị ca, ta biết huynh vốn coi trọng tên Chấn Long đó, nhưng hắn thật sự có tài cán gì, có thể đảm đương yêu cầu của phụ thân sao?
– Thất đệ cứ yên tâm, ta biết mình nghĩ gì.
Lưu Huyền Không đang trầm tư chợt gật đầu rồi nở ra nụ cười, khiến mọi người bất ngờ.
– Tốt, Thiên Nhai, rất tốt, rất đáng bồi dưỡng.
Hình như trời đất đảo lộn rồi, bao nhiêu cái tên có tài năng, tương lai xán lạn trong gia tộc mà phụ thân chỉ có gật đầu, nhiều lắm cũng là một chữ tốt, còn riêng cái tên phế vật mười mấy năm liền không tăng tu vi, không có công pháp chủ tu, tiền đồ thảm hại lại được khen lấy khen để, thật sự khiến người ta khó mà hiểu được.
– Vậy là phụ thân đã có kế hoạch bồi dưỡng cho Lưu gia ta?
– Ừm, có thể nói vậy. Mà thôi, hôm nay đến đây thôi, các ngươi mau về phổ biến cho tộc nhân về đợt tỉ võ sắp tới. Ta sẽ lo liệu chuyện tiếp theo.
Mọi người đứng lên, chắp tay rồi lần lượt rời khỏi phòng khách. Cả lão Hải Giác cũng đứng lên làm theo các huynh đệ của mình.
– Cáo từ phụ thân.
Đợi mọi người rời đi gần hết, Huyền Không lão giả mới cất tiếng gọi.
– Thiên Nhai, ngươi chờ chút.
– Phụ thân có điều chỉ bảo.
Lưu Huyền Không bước ra cửa lớn, đứng sóng vai với Lưu Thiên Nhai.
– Về chuyện Chấn Long, ta hy vọng ngươi đừng nhúng tay nhiều, ít nhất thì đừng ra mặt.
– Ý của phụ thân là?
– Đứa nhỏ đó cần chút áp lực để phát triển, ta biết ngươi vẫn day dứt chuyện của Thiên Hào, nhưng hãy để nó tự phát triển, ngươi là người thông minh, không cần giả ngốc trước mặt ta.
– Hài nhi hiểu rõ.
Nói rồi hắn bước nhanh về phía dãy phòng của mình, bỏ mặc Lưu Huyền Không một mình đứng nhìn ra tận cổng lớn Lưu gia. Một chốc sau, thân ảnh của lão lóe lên rồi biến mất.