Đọc truyện Long Châu – Chương 63: Quán quân
Trong khi Cao Tiến chìm vào hồi ức, Hắc Vũ từ bao giờ đã thoát ra khỏi bóng tối, lưỡi kiếm một lần nữa lại lướt nhanh về phía hắn.
Cao Tiến nghe tiếng động lập tức tỉnh táo lại, ba bóng đen lần nữa xuất hiện thành công ngăn cản đường kiếm suýt chém vào hắn.
Hắc Vũ bị chặn lại buộc phải nhảy lùi phía sau vài bước, kiếm cũng vung lên chém bay những xúc tu bóng tối đang vây quanh.
Vốn đang chờ đợi những công kích tiếp theo của hắn nhưng bỗng, trước ánh mắt ngạc nhiên của Hắc Vũ, Cao Tiến lúc này thu lại toàn bộ bóng tối mà hắn tạo ra.
Hắc Vũ liền nhận ra ý định của hắn nên cũng mỉm cười, không vội hành động.
Cao Tiến bây giờ không muốn tiếp tục đánh lén nữa mà đang muốn trực diện đối đầu với Hắc Vũ để chứng minh cho mọi người thấy mặc dù là hệ ám nhưng không phải là hắn không có sức đánh trực diện.
– Tới đi!
Thân ảnh Cao Tiến bá đạo mà hiên ngang, khí tức sát phạt lan toả ra xung quanh, áo choàng đen bay phần phật sau lưng, nhìn hắn lúc này rất giống siêu anh hùng người dơi.
Hắc Vũ không chần chừ nữa, lưỡi kiếm vẫn sắc bén nhắm vào thân thể hắn mà chém tới, được Tốc Hành gia tốc thêm nên tốc độ cũng được gia tăng đến mức kinh khủng.
Trên tay Cao Tiến lập tức xuất hiện một bóng đen bao phủ, hắn nhắm vào Hắc Vũ đang lao tới hung hăng mà đánh ra một quyền.
– Hố Đen!
Ngay phía trước nắm đấm, một lỗ đen xuất hiện, nó như một cái xoáy nước muốn hút tất cả vào bên trong, lực lượng mạnh mẽ tràn ra bên ngoài.
Hắc Vũ lao đến, trường kiếm trên tay được nung nóng đến đỏ rực, một đường kiếm khí nóng bỏng được hắn chém ra mang sức mạnh phô thiên cái địa không thấp hơn Nhật Quang Thần Trảm mà Hồng Quan thi triển lúc trước.
Hai chiêu thức va chạm nhau khiến không gian vang lên tiếng ầm ầm bạo liệt, tia lửa bắn toé ra xung quanh.
Hắc Vũ chợt biến sắc, đường kiếm của hắn lúc này gặp phải lỗ đen giống như gặp phải một cái miệng không đáy, lực lượng giằng co rồi dần dần bị nó nuốt chửng nhưng đồng thời cũng khiến nó thu nhỏ dần.
Cả hai nhanh chóng triệt tiêu lẫn nhau không để lại dấu vết gì.
Hắc Vũ kinh ngạc, quả nhiên vũ kĩ của Ám Quỷ Giáo luôn vô cùng quỷ dị.
Cao Tiến khuôn mặt vẫn lạnh lùng, Hố Đen là vũ kĩ nổi danh của Ám Quỷ Giáo bọn hắn, không có đẳng cấp cụ thể, uy lực phát ra tùy thuộc vào tu vi người sử dụng mà biến đổi, cách hoạt động cũng vô cùng kì dị.
– Vũ kĩ thật lợi hại! – Hắc Vũ thầm nói.
Trường kiếm trên tay hắn lại lao đến phía Cao Tiến, mặc dù năm lần bảy lượt đều không thành công tiếp cận nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.
Mũi kiếm nóng rực lần này như mũi tên bắn nhanh về phía Cao Tiến.
Hắn nhanh chóng tạo ra ba cái bóng ngăn chặn trước mặt mình.
Hắc Vũ vẫn không chậm lại mà tiếp tục lao đến nhưng ngay khi sắp đâm vào cái bóng thì thân ảnh liền biến mất.
Cao Tiến lập tức biến sắc, hai bao tay màu đen lập tức xuất hiện trên tay.
Ngay sau một cái nháy mắt, Hắc Vũ đã xuất hiện trước mặt hắn, mũi kiếm chỉ còn cách lồng ngực trong gang tấc.
Khi tưởng chừng sắp xuyên thủng thân thể thì hai chiếc bao tay lập tức túm lấy lưỡi kiếm, đẩy nó lệch sang một bên.
Phập
Thế nhưng vì khoảng cách lúc đó đã qua gần, mũi kiếm chỉ kịp lệch sang một chút rồi đâm vào vai của Cao Tiến.
Thứ hắn vừa dùng chính là Thuấn Di, năng lực cao cấp hơn của Thuấn Di Tốc Hành Thuật, Hắc Vũ trong thời gian qua đã luyện tập miệt mài cuối cùng cũng sử dụng được khả năng này.
Vũ kĩ này không ngờ lại có liên quan một chút đến thuộc tính Không Gian, cũng may hắn đã lĩnh ngộ được một chút từ tấm cổ phù, cộng thêm kiến thức ở thế giới cũ nên hắn trong thời gian ngắn đã khám phá ra.
Tuy mới chỉ lĩnh ngộ được một chút nhưng cũng đã cố thành tựu, bất quá vẫn còn nhiều hạn chế.
Hắc Vũ đang định dùng thêm lực để đâm xuyên kiếm qua vai hắn nhưng nhanh như chớp, một cước đạp vào người khiến hắn không kịp trở tay mà văng ra xa hàng chục mét, mũi kiếm cũng vì vậy mà bị rút ra.
Kẻ vừa tung cước chính là Cao Tiến, trên chân hắn lúc này cũng xuất hiện một đôi hắc ngoa giống như đôi bao tay, lực lượng kinh người cũng xuất hiện trong không gian.
Hắn giấu đi cơn đau, máu từ vết thương rỉ ra nhưng không ai nhìn thấy được vì hắn mặc đồ đen.
– Bảo khí của hai tên này thật lợi hại!
Nhiều người không nhịn được mà bàn tán, uy lực của những bảo khí này mạnh mẽ khác thường.
– Vu bá, người có nhận ra được đẳng cấp của mấy món bảo khí này không? – Long Thiên Dương tò mò mà quay sang hỏi Vu lão.
Đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu, sống lâu như lão cũng chưa từng gặp qua những món bảo khí kì lạ như vậy.
Kì lạ ở chỗ, chúng đều không có đẳng cấp rõ ràng, dựa vào sức mạnh phát ra hiện tại, có thể xem như một kiện Địa cấp thượng phẩm pháp bảo, nhưng cũng hoàn toàn không phải, nói chung là vô cùng quái dị.
Lão cũng đã theo dõi Hắc Vũ chiến đấu vài lần nhưng vẫn không tài nào nhận biết được bảo khí của hắn.
Lúc này ở dưới sân, Hắc Vũ chật vật đứng dậy, toàn thân triệt để đau nhức, một cước này của Cao Tiến mặc dù không dùng đến vũ kĩ nào mà chỉ dùng lực lượng của bản thân nhưng cũng vô cùng lợi hại, một phần cũng là vì hắn không kịp phòng bị.
Cao Tiến bây giờ đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, quả thật là vừa rồi hắn đã quá tự tin mà vô tình lỡ đễnh một chút, không ngờ lại tạo cơ hội cho tên này làm bị thương mình.
– Ngươi đã chọc tức ta rồi!
Hắc ngoa và hắc thủ trên người Cao Tiến bắt đầu bốc lên những đám hắc ám, hiển nhiên là đã triệt để bị Hắc Vũ làm tức giận.
Nắm tay hắn siết chặt, Hố Đen lại xuất hiện, lần này uy lực của nó còn mạnh hơn lúc trước nhiều.
Hắc Vũ cũng liền chuyển từ kiếm sang dạng thiết thủ, chỉ khác những lần trước là lần này huyết kim bọc vào tay trái của hắn, dung nham lại xuất hiện khiến huyết kim nhanh chóng nóng chảy.
Cao Tiến dậm mạnh hắc ngoa xuống đất, ngay tức tốc đã phóng tới Hắc Vũ, Hố Đen mang năng lực thôn thiên điên cuồng mà tới.
Hắc Vũ cũng lao đen hắn, một quyền đối một quyền.
Ầm
Âm thanh như tiếng sấm nổ, không gian tức tốc băng liệt, hoa lửa và bóng tối văng tung tóe, nhìn từ xa trông giống như hai ngọn lửa một đỏ một đen đang thiêu đốt lẫn nhau.
Hai lực lượng giằng co không ngừng, trên trán cả hai người đã chảy ra những giọt mồ hôi, một người là vì sức nóng khủng bố kia mạnh mẽ hơn hắn tưởng, một người là vì tiêu tốn nguyên khí bù đắp cho lượng nguyên khí bị Hố Đen thôn phệ mất.
Bụp
Một âm thanh lại vang lên, từ bên trong vụ nổ, thân ảnh xám y của Hắc Vũ một lần nữa bay ra ngoài nhưng lần này có vẻ đỡ bị ảnh hưởng hơn lần trước.
Một chiêu gần như mạnh nhất của Hắc Vũ không những không gây được sát thương nào, ngược lại còn ăn phải thiệt thòi khiến hắn sắc mặt ngưng trọng.
Nếu như cơ thể hắn không bị thương quá nặng thì có lẽ cũng không đến mức hạ phong như vậy.
Phía đối diện Cao Tiến sắc dân mặt lạnh lẽo, chỉ khác là gương mặt hắn có nở một nụ cười tà dị, hắn đưa tay cởi chiếc áo choàng đen để nó rơi xuống đất, đây là lần thứ hai hắn cởi nó ra.
Hắc ám lại tỏa ra trên tay, một quyền chớp nhoáng đã xuất hiện trước mặt Hắc Vũ.
– Quỷ Phệ!
Trên nắm tay hắn xuất hiện một cái đầu lâu quỷ, nó há ra cái miệng đầy răng nhọn như muốn nuốt sống Hắc Vũ.
Trước mặt Hắc Vũ như tối sầm lại, hắn nhanh chóng tạo ra khiên đồng che chắn trước mặt, quanh thân xuất hiện tầng kim khí bảo hộ.
Đầu lâu bóng tối va chạm với khiên đồng, hất bay Hắc Vũ ra xa khiến hắn lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Hắc Vũ đang định đứng dậy nhưng khi vừa ngước mặt lên thì đã ăn một cước khiến hắn tiếp tục văng đi, miệng phụt một ngụm máu.
Chưa kịp định thần thì một bàn tay đã túm lấy cổ hắn mà nhấc bổng lên không trung.
Cao Tiến cầm ngang cổ Hắc Vũ đưa ra lên phía trước mặt, ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn quanh khán đài như thể muốn nhìn ngắm vẻ mặt tuyệt vọng của bọn hắn.
Trên khán đài bây giờ là những sắc mặt không hề dễ coi, ai nấy đều hô hấp dồn dập.
Người đại diện cuối cùng của bọn hắn hiện tại lại đang bị túm cổ như con gà thử hỏi làm sao bọn hắn có thể thoải mái cho được.
– Hắc Vũ, ngươi đã nhận ra chênh lệch giữa ta và ngươi chưa?
Cao Tiến nhìn Hắc Vũ bất lực nằm trong tay mà cười nhạt, tay hắn lại càng siết chặt hơn.
Hắc Vũ nghiến răng, với thương tích nặng nề như bây giờ thì hắn khó có thể địch lại Cao Tiến.
Thuấn Di lại được sử dụng, Hắc Vũ thoát khỏi tay Cao Tiến trong nháy mắt, nhưng lại không phản công ngay mà khụy gối xuống đất thở hồng hộc.
Chiêu này tuy tiện ích nhưng Hắc Vũ chỉ có thể sử dụng một lần, sang đến lần thứ hai cơ thể hắn như rã rời.
Nguyên khí tiêu hao và áp lực lên thân thể quá lớn khiến cho hắn khó mà đứng vững được, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi.
Cao Tiến không vội vàng, hắn chậm rãi bước đến như thể Hắc Vũ đã là con cá trong chậu của mình.
– Cho dù ngươi có vùng vẫy thì cũng không thoát được khỏi tay ta!
Chợt hắn dừng bước, ánh mắt nhíu lại khi cảm nhận được nguyên khí trong người Hắc Vũ lại dâng lên.
Hắc Vũ lúc này đã nhai nhồm nhoàm một thứ trong miệng, đây chính là loại bánh giống như lần trước hắn ăn khi ở trong bí cảnh của tộc An Bắc với Hồng Quan.
Nguyên khí trong đan điền dần dần khôi phục giúp cho hắn có thể đứng lên, sắc mặt một lần nữa hồng hào trở lại.
Huyết kim lại tụ vào cánh tay trái, gia tăng kích thước của nắm tay hắn thêm vài lần, dung nham bắt đầu tụ tập lại vào đại thủ.
Mặc dù bên ngoài cố đứng dậy nhưng Hắc Vũ cũng biết nguyên khí hồi phục không được bao nhiêu, nếu tiếp tục dây dưa thì hắn sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào.
Cánh tay hắn co ra sau, dung nham thuộc tính tập trung khiến cho nắm đâm của hắn trở nên đỏ rực như mặt trời, ánh mắt hắn cũng ghim chặt lấy Cao Tiến.
– Cũng nên kết thúc thôi!
Cao Tiến vẫn không thay đổi sắc mặt, hư ảnh hai bàn tay bằng xương trắng toát cũng xuất hiện, lỗ đen cũng tụ lại trước bàn tay phải đó.
Vũ kĩ Hố Đen tuy bá đạo nhưng có một nhược điểm là chỉ có thể tạo ra một cái trong một lần thi triển.
Hai đại thủ ầm ầm lao vào nhau, không gian xung quanh cũng bị xiên vẹo theo quỹ đạo đường đi của chúng.
Uỳnh
Vù
Ba quyền va chạm nhau, một tiếng nổ vang lên, sàn đấu nổi gió thổi vù đến khắp các khán đài.
Giữa sân lúc này hai ngọn lửa một đen một đỏ lại bốc lên, bao trùm lấy tất cả, mặt đất run bần bật, vết nứt nhỏ đã bắt đầu xuất hiện.
Hắc Vũ lần đấu đối diện với chiêu này cảm nhận còn khủng bố hơn so với lúc xem, cánh tay trái của hắn tê rần, da thịt cũng như muốn nứt ra, bắt đầu kêu lách tách.
Cao Tiến tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng cũng không ổn chút nào, không ngờ đòn này của Hắc Vũ lại làm hắn kiêng sợ, cánh tay cũng run bần bật, thậm chí còn run mạnh hơn Hắc Vũ bởi vì độ cường hãn của thân thể hắn kém xa.
Nếu với trạng thái đỉnh phong nhất của Hắc Vũ mà thi triển ra chiêu này chắc chắn Cao Tiến sẽ phải ăn không ít thiệt thòi, bất quá ngay từ đầu hắn đã kiêu ngạo, chứng tỏ hắn vẫn còn giữ lại cho mình chút vốn liếng.
Nguyên khí trong cơ thể Cao Tiến điều động, trước ánh mặt há mồm trợn mắt của mọi người, biến dị một lần nữa xảy ra.
Thuộc tính bóng tối vốn đang đen kịt của hắn bỗng dần trở thành màu đỏ thẫm như bầu trời lúc mặt trời sắp lặn xuống núi.
– Trời ạ! Lại là thuộc tính biến dị sao?!
Một vài kẻ không nhịn được mà kêu lên khi chứng kiến cảnh này.
Trải qua bao nhiêu mùa đại hội rồi, đây là năm đầu tiên mà bọn hắn gặp trường hợp như thế này.
Nhừng kì trước, hiếm lắm cũng chỉ có một kẻ có thuộc tính biến dị là đã nhiều lắm rồi, lần đại hội trước cũng chỉ có hai kẻ là Đế Đao Võ Tuấn Kiệt mang dị hoả và Long Thiên Hoàng là mang dị phong đã đủ làm chấn động thiên hạ rồi.
Vậy mà ở lần này, hết dị mộc, rồi ba loại dị quang, dị thuộc tính, bây giờ lại tiếp tục xuất hiện thêm một dị ám nữa, thật đúng là thời đại mới, yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp.
Các lão cường giả bên trên cũng không khỏi kinh ngạc, không phải chỉ vì có dị ám xuất hiện mà bởi vì trong tất cả các loại thuộc tính thì Ám là thuộc tính hiếm khi xuất hiện dị biến nhất, hầu như số dị ám đã xuất hiện chỉ có một hai người.
– Hoàng Hôn Huyết Ám!
Long Thiên Dương thầm nói trong miệng, lão cũng nhận ra lai lịch của dị ám này.
Bên dưới, vốn đang phải chịu áp lực lớn vì sức mạnh của hai lực lượng khi đối địch nhau, Cao Tiến lúc này lại trở nên thoải mái hơn, có dị ám tăng cường thêm sức mạnh hắn nhanh chóng giành lại được ưu thế.
Hắc Vũ càng chịu thêm áp lực, hắc thủ màu đỏ thẫm kia như bành trướng đem hắn đè ép xuống.
Uỳnh
Rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, một tiếng nổ kinh khủng phát ra, ánh lửa và bóng tối bùng phát bao trùm cả sân đấu khiến nó chao đảo.
Điều này khiến cảnh tượng trên đó bị che lấp làm tất cả mọi người phải lập tức đưa thần thức vào bên trong xem xét, nhiều ánh mắt bây giờ đã bắt đầu chuyển sang ngưng trọng.
Bên trong lúc này, thân ảnh Cao Tiến vẫn đứng im, chỉ có điều là y phục trên người hắn đã bị thiêu rụi nhiều phần, để lộ ra lớp da có nhiều vết thương.
Mà ở phía xa, Hắc Vũ lúc này đang nằm trên một vũng máu, mình mẩy thương tích nặng nề không kém gì lần trước, y phục cũng bị thiêu rụi không ít.
– Hắc Vũ, mau đứng dậy!
Một kẻ nào đó kêu lên, rồi cũng có vài người khác lên tiếng muốn gọi hắn dậy.
Không phải vì bọn hắn yêu mến Hắc Vũ, muốn hắn đứng lên tiếp tục chiến đấu, mà là vì bọn hắn đã lỡ đặt cược vào tên này.
Vẫn có một số tiếng gọi nữa phát ra, Thúy An ở bên trên quan sát lòng như lửa đốt, nhất thời cũng muốn lên tiếng gọi, bất quá với thân phận công chúa lại không cho phép nàng làm như vậy.
Hồng Quan sắc mặt vẫn điềm đạm hướng về nơi Hắc Vũ nằm, không có động thái gì.
Im lặng một hồi lâu cuối cùng cũng có một vị trưởng lão đứng lên:
– Đại hội Hoàng Vũ năm nay, Cao Tiến của Ám Quỷ Giáo là quán quân!
Âm thanh vừa dứt, trên khán đài lập tức vang lên những tiếng reo hò cổ vũ, cũng không phải là bọn chúng mến mộ Cao Tiến gì mà là đã đặt cược nhiều tiền cho hắn.
Các lão cường giả cũng không thể có ý kiến gì, mọi việc đã rõ như ban ngày, Hắc Vũ đã bất tỉnh, mất đi khả năng tái chiến, bọn hắn không có cách nào thiên vị.
Cao Tiến đứng trên khán đài nhếch lên một nụ cười lạnh, một tay hắn nắm lại dơ thẳng lên trời như để chứng minh với mọi người sự chiến thắng của hắn.
Hắc Vũ lúc này cũng được mang ra khỏi sân đấu, thân thể lại một lần nữa được bọc kín trong lớp băng vải, chỉ có điều lúc này không hề có ai biết bên trong cơ thể hắn đang xuất hiện biến đổi.
………..
– Chuẩn bị back to school nên có lẽ tác sẽ hơi bận.