Long Châu

Chương 58: Hồng Quan chiến Lam Linh


Đọc truyện Long Châu – Chương 58: Hồng Quan chiến Lam Linh

Do ở vòng đấu trước các thí sinh phải chiến đấu nhiều hơn nên được nghỉ ngơi điều trị thương thế những ba ngày, Hắc Vũ sau khi về phòng thì liền lấy viên đan được trị thương của Long Thiên Dương đưa để phục dụng.

Đây là một viên đan được Ngũ đan thượng phẩm, với tu vi của Hắc Vũ hiện tại sử dụng một viên này cũng là đã đến giới hạn, nếu sử dụng đan dược cấp cao hơn sẽ dễ bị bạo thể mà chết.

Hắc Vũ vừa định cho viên đan dược vào miệng thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, hắn tạm thời thu lại viên đan dược rồi đi ra phía cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, thân ảnh hiện ra trước mắt hắn không ai khác chính là xú nữ nhân Thúy An, nàng vừa thấy hắn liền xuất ra một khoả đan dược.

Viên đan dược này cũng là Ngũ đan thượng phẩm nhưng Hắc Vũ có thể cảm nhận rõ thứ này không giống với đan dược mà Long Thiên Dương đưa cho hắn.

Linh khí và mùi hương toả ra từ viên đan dược thơm ngát xộc thẳng vào mũi hắn khiến tinh thần Hắc Vũ trở nên thoải mái trong chốc lát.

– Đây là đan dược trị thương phụ thân ta đặc biệt đặt mua của Linh Dược Đảo, công dụng trị thương hơn hẳn những đan dược trong cùng cấp bậc, ngươi mau dùng đi.

Thúy An đưa viên đan dược cho Hắc Vũ rồi rời đi, Hắc Vũ chỉ kịp cảm ơn nàng một tiếng rồi lại vào trong phòng chữa thương.

Những vòng đấu vừa rồi Thúy An cũng đã quan sát hắn, nàng cũng không ngờ tên này gần hai năm trước còn phải nhờ nàng bảo vệ vậy mà bây giờ đã có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.

Trận chiến vừa rồi nàng cũng biết được trong năm người cũng chỉ có Hắc Vũ là bị thương nặng nhất nên liền mạng đan dược tới giúp hắn

A

Đang mải suy nghĩ thì nàng bỗng va phải một bóng đen, Thúy An ngước đầu lên nhìn, kẻ nàng vừa va phải mang khuôn mặt lạnh lẽo, đơ cứng không có chút cảm xúc nào.

Nàng cũng nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại nàng với ánh mắt khiến nàng hô hấp dồn dập, không phải nàng đang lúng túng khó xử như gặp tình nhân mà là đang cảm thấy lạnh lẽo vì ánh mắt như nổi lên sát khí của hắn.

– Mắt ngươi mù rồi sao?

Hắn để lại một câu rồi lướt qua người nàng mà không thèm nhìn lại một cái, bước chân nhẹ nhàng như ma quỷ, áo choàng không gió mà bay để lại phía sau một làn hơi lạnh.

Kẻ mà Thúy An vừa đụng phải chính là Cao Tiến của Ám Quỷ Giáo, nàng rùng mình một cái, trong lòng cũng có chút bực tức vì câu nói của hắn nhưng rồi cũng bỏ đi.

Trải qua ba ngày, thương thế của Hắc Vũ cũng khôi phục được kha khá, vốn trước lúc hai đường kiếm khí của Hồng Ngân chém tới thì hắn đã kịp dùng huyết kim bao bọc cơ thể nên chỉ bị thương nhẹ, cộng thêm tác dụng thần kì của đan dược mà Thúy An đưa cho nên hiện tại hắn cũng đã an ổn.

Hôm nay hắn phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất, trận đấu này hắn nhất định không thể thua, cho dù có phải bộc lộ toàn bộ sức mạnh hắn cũng phải làm.

Hắc Vũ cùng đoàn người Minh Long Bang tới hội trường, lúc này ba người còn lại cũng đã tới.

Cả năm người từ trên đài cao đáp xuống giữa chiến đài nơi có một vị trưởng lão đang đợi sẵn, động tác năm người đáp xuống như hoa rơi không có chút nào dư thưa.


Thể lệ của vòng đấu này hơi khác so với những vòng trước, năm người sẽ lần lượt bốc thăm chọn ra bốn người để thi đấu với nhau, một người còn lại sẽ được miễn thi đấu vòng này.

Hắc Vũ đứng trước hộp thăm, tinh thần hồi hộp đầy hi vọng, nếu hắn có thể bốc được lá thăm trắng thì vòng này sẽ đỡ phải tốn sức, nếu không vòng này chắc chắn hắn sẽ phải dốc toàn lực.

Năm người lần lượt bốc thăm, Hắc Vũ cũng tiến tới chọn một lá, khi nhìn thấy màu lá thăm trên tay, miệng hắn run run, thiếu chút nữa là hét lên.

Ông trời quả không phụ lòng người, lá thăm hắn cầm trên tay chính là lá màu trắng, như vậy hắn không cần phải chiến đấu cũng đã lọt vào hạng ba.

Long Thiên Dương ngồi trên đài cũng thở dài, hắn thở vì lần này không phải mất tài nguyên nữa nhưng hắn cũng thở dài vì Hắc Vũ quá dễ dàng đã lọt vào vòng trong.

Sớm biết vận khí của hắn tốt như vậy thì hôm trước lão đã không đồng ý với điều kiện của hắn làm gì, bây giờ lại phải mất cho hắn một kiện bảo vật trong bảo khố quả thật là lão cũng hơi tiếc của.

Võ Đại Quang và Hồ Quý Tiên cũng thở dài khi mất khoản tài nguyên mà đáng lẽ Long Thiên Dương phải trả.

Hắc Vũ rời khỏi sân, bên trong chỉ còn lại bốn người, trên tay Hồng Quan và nữ nhân Thanh Mộc Tông là lá màu đen, còn trên tay Cao Tiến và Lâm Sung là màu vàng.

Sắc mặt Lâm Sung bây giờ vô cùng khó coi, tên Hắc Vũ vậy mà dễ dàng lọt vào vòng trong không tốn một tí sức, còn hắn lại phải chiến đấu với tên quái vật này, thật sự là vô cùng bất công, trong ánh mắt hắn càng thêm căm ghét Hắc Vũ.

Mặc dù đối với hắn, Cao Tiến cũng là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ và thâm sâu nhưng cũng không vì vậy mà hắn lo lắng, ngược lại tính cách cao ngạo của hắn càng lộ rõ hơn.

Lâm Sung tự tin một thiên tài của bát cấp thế lực và của một cửu cấp thế lực như hắn chắc chắn không thua kém Cao Tiến, trong đầu hắn thầm nghĩ nhất định phải đánh bại tên này.

Trận đầu tiên là của Hồng Quan và nữ nhân Thanh Mộc Tông, Cao Tiến và Lâm Sung cũng tạm thời lui ra chờ tới lượt mình, Hắc Vũ cũng trở về vị trí của Minh Long Bang ở phía trên đài để quan sát trận đấu.

Hồng Quan đối diện với nữ nhân Thanh Mộc Tông thì không vội vã mà trước tiên chắp tay chào hỏi:

– Hồng Quan, Hồng gia.

Nữ nhân cũng không thất lễ liền chào lại:

– Lam Linh, Thanh Mộc Tông.

Trong khi cả hai chào nhau thì ở bên trên, Long Thiên Dương cũng hỏi Hắc Vũ và Lâm Sung:

– Các ngươi thấy trong hai người ai sẽ thắng.

Hắc Vũ định lên tiếng nhưng Lâm Sung đã vội trả lời:

– Đệ tử nghĩ mặc dù tên Hồng Quan kia có hai dị quang, bất quá Lam Linh cũng không đơn giản với thân phận đệ tử của một thế lực cửu cấp như nàng nhất định là có ẩn giấu, tên kia suy cho cùng cũng chỉ là bát cấp gia tộc loại yếu thôi.


Sở dĩ Lâm Sung nói như vậy là bởi vì so với gia tộc của hắn, Hồng gia mặc dù cũng xếp vào dạng bát cấp nhưng lại là loại gần như yếu nhất trong tất cả các gia tộc bát cấp có mặt ở đây.

Nếu so với Hồng gia thì Lâm gia có Minh Long Bang hậu thuẫn cho nên mạnh hơn không ít, có thể xếp vào dạng gần như đỉnh cấp trong các thể lực bát cấp, chỉ xếp sau các thế lực như Thiên Địa Các,…

Long Thiên Dương nghe lời hắn nói cũng gật đầu bất quá trong đầu lại có chút không thuận, còn Hắc Vũ thì trong lòng chỉ thầm hừ một tiếng “ếch ngồi đáy giếng”.

Chiến lực của Hồng Quan ra sao Hắc Vũ là người hiểu rõ nhất, vượt cấp chiến đấu đối với tên này dễ như chơi, hơn nữa lần trước hắn còn thu được dị quang thứ ba, từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa từng sử dụng.

Hắc Vũ hiện tại cũng đang nóng lòng muốn chiến với Hồng Quan một trận, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn vài thứ cho tên này.

Bất quá rất nhanh ánh mắt hắn lại liếc sang bên phải, đó là nơi mà Cao Tiến đang ngồi, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác tên này có gì đó bất ổn.

Hắc Vũ hiện cũng đang hơi đau đầu, nếu hắn đoán không sai thì vòng tiếp theo, hai đối thủ của hắn không ai khác chính là Hồng Quan và tên Cao Tiến này.

Nếu hắn gặp một trong cả hai chắc chắn phải dùng toàn lực thì may ra mới có thể thắng được, nhưng tổn thương là điều không tránh khỏi, đến lúc đó nếu như lọt vào vòng chung kết sẽ rất bất lợi cho hắn.

Trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, Hồng Quan cũng không khách khí liền chủ động lao đến tấn công trước, hắn muốn trận đấu này kết thúc nhanh nhất có thể để tránh việc bị thương quá nặng.

Hai cánh tay của hắn được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ, huyết trảo nhanh chóng hướng đến Lam Linh khiến nàng lập tức hành động.

Từ lòng bàn tay nàng, mộc khí ùa ra như nước lũ nhanh chóng bay về phía Hồng Quan đang tới, hai lực lượng va chạm nhau nhưng không gây ra chấn động lớn mà lại như đánh vào cục bông, hai lực triệt tiêu lẫn nhau trong không khí.

Thế nhưng khi hai lực lượng va chạm thì từ mộc khí của Lam Linh, những đám bụi phun ra bên ngoài bao trùm lấy cả chiến đài, bụi nhiều đến nỗi các cường giả bên trên cũng phải ngay lập tức dùng thần thức để quan sát thì mới có thể thấy được diễn biến bên trong.

Không cuồng bạo như Hoả, Lôi, không phòng như kiên cố như Thổ, Kim, Băng, Mộc hệ của Thanh Mộc Tông và Ám Quỷ Giáo giống nhau ở chỗ cả hai đều biến ảo và khó đoán một cách khôn lường.

Cả hai thuộc tính đều không thuận lợi khi công kích trực diện mà chỉ thực sự phát huy tiềm lực khi ám sát, quấy rối đối thủ.

Lúc này bên trong đám bụi xanh, Hồng Quan đang bị lạc ở giữa, ánh sáng từ tay hắn chiếu khắp không gian nhưng đám bụi quá dày khiến hắn không thể tìm thấy thân ảnh Lam Linh.

Bỗng một tiếng gió truyền đến bên tai hắn, chính là Lam Linh đang lao tới, trên tay nàng một Mộc chưởng được đánh ra như mũi tên bay đến phía Hồng Quan.

Hắn lúc này muốn lập tức tránh đi nhưng đột nhiên từ dưới đất xuất hiện hai cái cây giống như sợi dây leo lao đến trói chặt lấy tay và chân hắn.

Mộc chưởng như mũi tên xuyên qua cơ thể Hồng Quan, Lam Linh chứng kiến cảnh này thì cũng mỉm cười nhưng lại nhanh chóng biến sắc bởi vì thân ảnh trước mặt nàng đang dần mờ ảo.

– Bị lừa rồi!


Nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng thì nhận ra lúc này ở phía bên cạnh đang có một lực lượng ánh sáng màu đỏ đang lao tới.

Khi cột sáng đỏ sắp tới thì dưới mặt đất trước mặt nàng lại mọc ra bốn cái cây lớn như cổ thụ chắn phía trước, ánh sánh mặc dù mạnh nhưng lại bị hàng cây chắn lại.

Ở phía đối diện Hồng Quan vừa tung chưởng xong thì lập tức từ dưới đất lại có vô số rễ cây, dây leo dùng tốc độ còn nhanh hơn lần trước thâu tóm lấy hắn.

– Đáng ghét!

Hồng Quan thầm giận, nếu như hắn cũng có dung nham như Hắc Vũ thì hay biết mấy, lúc đó có thể dễ dàng diệt gọn đám rễ cây này.

Quả thật đây cũng là mối lo của Lam Linh, ngay khi hắn chứng kiến Hắc Vũ sở hữu dị thuộc tính dung nham ở vòng trước thì nàng đã xác định hắn là đối thủ khó nhằn nhất đối với nàng.

Hồng Quan bị trói, Lam Linh cũng nhân cơ hội này lao như tên bắn, trên tay nàng cũng xuất hiện một cây trường tiên màu xanh ngọc, khí tức vừa toát ra đã thể hiện nó là một bảo khí Địa cấp cao giai.

Đây là Thanh Ngọc Tiên, một bảo khí được Thanh Mộc Tông tạo ra dựa trên Thần Khí trấn phái Thanh Mộc Huyễn Linh Tiên.

Nàng cũng muốn toàn lực kết thúc trận đấu này nhanh nhất có thể giống như Hồng Quan nên không dây dưa thêm chút nào.

Trường tiên phát ra ánh sáng màu xanh nhắm vào Hồng Quan mà quất xuống, không gian nơi nó lướt qua Mộc khí cũng tràn ngập, một roi này giống như lưỡi đao chém xuống theo thế chẻ tre.

Hồng Quan mặc dù đang bị trói nhưng cũng nhanh cũng nhanh chóng tạo ra Thanh Quang Cầu vây kín cơ thể để chống lại đòn công kích của Lam Linh.

Ầm

Trường tiên quất mạnh vào quang cầu, lần này không có êm đềm giống như lần trước nữa mà bên trong đám bụi xảy ra một vụ nổ lớn.

Khán giả xunh quanh chỉ thấy từ bên trong đám khói, Hồng Quan quanh mình được bao phủ bởi quả cầu ánh sáng xanh văng mạnh ra ngoài, may mắn là hắn chỉ thiếu tí nữa thì văng khỏi sàn đấu.

Thanh Quang Cầu bao phủ lấy hắn cũng bị vỡ nát một phần rồi nhanh chóng biến mất, Hồng Quan lại đứng dậy, cơ thể cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

– Không tệ!

Hắn vẫn lạnh lùng vỗ vỗ đám bụi trên y phục, mắt nhìn về phía bên trong đám bụi.

Từ bên trong, thân ảnh Lam Linh từ từ bước ra, đám bụi bên trong cũng từ từ tiêu tán.

Quả thật nàng vừa rồi có hơi khinh địch khi không mạnh tay, mục đích cũng là để thăm dò hắn.

– Dù gì cũng còn hai vòng đấu nữa, để tránh bị thương nặng, ta và và ngươi một chiêu phân thắng bại, ngươi thấy sao?

– Một chiêu phân thắng bại!

Hồng Quan cũng gật đầu đồng ý, hắn cũng không muốn phí quá nhiều sức cho trận chiến lần này.

Trên cơ thể hắn, hai luồng ánh sáng xanh đỏ bắt đầu di chuyển, ánh sáng màu xanh chuyển sang bao phủ xung quanh hắn, hư ảnh thanh long cũng xuất hiện, nó hướng miệng lên bầu trời gầm to, âm thanh vang dội khiến cả khán đài cũng phải rùng mình.

Lam Linh cũng bắt đầu hành động, trong mắt nàng xuất hiện một màu tím tang thương, sắc mặt nàng cũng biến đổi nhìn giống như một người khác, mộc khí xung quanh cũng thay đổi theo, từ màu xanh trở thành một màu tím.


– Nha đầu này lại sử dụng nó rồi! – Tông chủ Hồ Quý Tiên chứng kiến cảnh này cũng phải trầm trồ.

– Đó là… dị mộc – Long Thiên Dương lẩm bẩm.

– Là tử mộc – Vu lão lên tiếng.

Ở phía dưới, mặt đất nơi Lam Linh đang đứng trở nên khô héo, những rễ cây gần đó cũng teo tóp xù xì lại, bên trên Thanh Ngọc Tiên cũng đã trở thành màu tím, hiện tại chỉ có thể gọi là Tử Ngọc Tiên.

– Kết thúc nào!

Hồng Quan thì thào nói, thanh long quanh người lại gầm lên một tiếng rồi theo chân hắn lao đến Lam Linh.

Lam Linh rũ mạnh roi xuống đất rồi cũng nhanh chóng lao về phía Hồng Quan, Tử Ngọc Tiên kéo lê dưới đất tạo thành một đường đen kịt như vết cháy.

Ngay khi sắp đến gần, thanh long của Hồng Quan há to miệng, bên trong huyết quang bắn ra giống như hoả diễm, nó nhắm đến Lam Linh mà ngoạm một miếng.

– Tử Mộc Trảm!

Lam Linh cũng dậm chân nhảy lên cao, Tử Ngọc Tiên lại một lần nữa chém xuống, tuy nhiên lực đạo lần này còn khủng bố hơn lúc trước nhiều, một trảm này mang theo uy lực kinh khủng giáng xuống.

Vũ kĩ này ít nhất cũng đã đạt đến Địa Cấp cao giai, thậm chí với sự kết hợp của dị mộc và Tử Ngọc Tiên đã gần chạm đến Thiên cấp.

Ầm Ầm

Hai lực đạo mạnh mẽ va vào nhau khiến cả sàn đấu cũng phải rung nhẹ, nếu không nhờ Kiên Cố Trận bảo vệ thì có lẽ nó đã sớm bị phá hủy từ lâu.

Vụ nổ va chạm quá sức kinh khủng khiến hư ảnh thanh long nhanh chóng tan biến, Hồng Quan cũng vì thế mà bay ngược ra ngoài.

Bất quá Lam Linh cũng không khá hơn là bao, nàng cũng bay ngược ra sau, người văng một nơi roi văng một nơi.

Cả hai không rõ tình thế ra sao, mãi một lúc sau chỉ thấy Hồng Quan từ từ bò dậy, trên môi hắn đã có chút máu chảy ra, hắn bước tới chỗ Lam Linh đang nằm, nhẹ nhàng nói một câu rồi rời đi:

– Ngươi thua.

Lam Linh lúc này cũng đã bị thương tích khắp người, xương cốt thậm chí đã có vài nơi vị nứt gãy, không còn sức để tiếp tục đấu.

Quả thật ý tưởng một chiêu phân thắng bại đúng là lựa chọn sai lầm, hiện tại thương tích của nàng có thể nói là vô cùng thê thảm.

Nhưng nàng lúc này không phải nuối tiếc vì mình đã thua mà cảm thấy có lỗi nhiều hơn, nhìn tình trạng của mình bây giờ nàng đoán Hồng Quan cũng không khá hơn là bao, nếu vậy thì vào vòng tiếp theo hắn sẽ vô cùng chật vật.

Lam Linh được đưa ra khỏi sân để chữa trị, Hồng Quan thì trở về bên cạnh chỗ ngồi của cha hắn, lập tức nuốt đan dược trị thương vào rồi ngồi điều tức.

……….

– Chúc mừng Long Châu đạt 10k view.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.