Đọc truyện Long Châu – Chương 184: Sau Trận Chiến
Cảnh này diễn ra khiến hai mắt của Mỹ Ngọc linh trợn tròn, trên hai gò má cũng trở nên đỏ ửng lên, nàng ta vội vàng dùng hai tay che lấy.
Mà Võ Tuấn Kiệt đang tu luyện gần đó cũng chứng kiến cảnh này, hắn lập tức ho khan một tiếng ra vẻ không quan tâm.
Mỹ Ngọc Linh lúc này ánh mắt hiện lên sự căm phẫn nhìn hắn, đương nhiên nàng cho rằng việc này hắn là thủ phạm.
– Là do lúc ngươi bị yêu thú công kích! – Võ Tuấn Kiệt vội vã giải thích để nữ nhân này không đổ tội cho mình.
Tuy nhiên đó chỉ là lời giải thích của hắn, tin hay không là việc của nữ nhân kia nhưng có lẽ là nàng không tin bởi lúc này trên khóe mặt nàng đã rưng rưng lên.
Nữ nhân không nói không rằng, nàng túm lấy chiếc khăn kia đem trùm lên người rồi rúc vào một góc hang mà khóc.
Âm thanh khóc nấc sụt sùi vang lên ở một góc hang khiến Võ Tuấn Kiệt cực kì ngoài ý muốn, nữ nhân này bình thường luôn im lặng một cách lạnh lùng nhưng không ngờ lúc này lại mít ướt như vậy.
Mà điều này cũng là đương nhiên, nữ nhân thân thể vốn là thứ riêng tư và quy giá, vậy mà lúc này lại vô ý trưng ra trước mặt nam nhân, chưa kể lúc trước khi nàng bất tỉnh hắn có lẽ cũng đã nhìn thấy toàn bộ, nữ nhân nào trong trường hợp này không uất ức tới mức phát khóc khóc mới là chuyện lạ.
– Này, ta đã nói không phải là do ta rồi mà! – Võ Tuấn Kiệt bất lực giải thích.
– Hức hức…!- Mặc cho hắn giải thích, Mỹ Ngọc Linh lại càng khóc nhiều hơn.
Võ Tuấn Kiệt quả thật là bó tay với nữ nhân này, hắn thực không hiểu tại sao nàng ta lúc này lại trái ngược hoàn toàn so với những lần trước gặp mặt như vậy.
– Mặc kệ ngươi! – Hắn nói một tiếng trong lòng rồi tiếp tục tu luyện trị thương.
…
– Không ngờ ngươi lại chính là Lương Chiến, đã vậy còn sở hữu một lúc hai dị thuộc tính! – Bá Biên đây kinh ngạc nói ra.
Sau khi đánh đuổi đám quái vật kia, hai người bọn hắn Bá Biên và Hắc Vũ lúc này mới có thời gian nói chuyện.
– Ngươi định làm gì ta? – Hắc Vũ nghe Bá Biên hỏi thì cho rằng tên này có ý đồ, biết đâu hắn sẽ nhân lúc này bắt Hắc Vũ đem về giao cho Hoàng Sa Động, hoặc ít nhất là đem thân phận thật của hắn tiết lộ để kiếm thưởng
Bất quá trái ngược với suy nghĩ của Hắc Vũ, tên này đột nhiên cười phá lên:
– Ha ha, làm gì chứ! Ngươi không biết là cái thân phận Lương Chiến khiến ta ngưỡng mộ thế nào đâu!
Nghe lời của Bá Biên thì Hắc Vũ bỗng giật mình, hắn không ngờ thân phận Lương Chiến của mình ở ngoài kia kẻ sẵn sàng săn giết nhiều không kể thế nhưng lúc này lại được tên này ngưỡng mộ.
– Ha ha, một kẻ không có thế lực nào chống lưng lại có thể khiến Cửu cấp thế lực truy nã với mức giá lớn, đánh bại người trên Thiên Tài Bảng sau đó hiên ngang có được một vị trí trên đó, đương nhiên khiến ta rất ngưỡng mộ – Bá Biên cười lớn rồi không ngừng ca tụng những chiến tích của Lương Chiến.
Tên này xuất thân cũng là tán tu chính vì vậy khi biết được có một kẻ đi chung con đường với mình lại đạt được nhiều thành tựu như vậy thì cũng rất hưng phấn.
Hoàng Sa Động vốn lo sợ mất mặt mũi cho nên chỉ phát động truy nã Lương Chiến chứ không dám công khai với toàn thiên hạ chuyện hắn đã làm.
Bất quá theo Bá Biên một kẻ được Cửu cấp thế lực truy nã đương nhiên tội hắn gây ra không tầm thường, mà thực lực cũng không phải là thấp nếu không Hoàng Sa Động đã đích thân phái người đi tìm rồi.
Bá Biên nào đâu biết sở dĩ Hoàng Sa Động làm vậy là vì kẻ đứng sau lưng Lương Chiến chính là Hắc Diện, kẻ đã từng gây sóng gió suốt một thời.
Hắc Diện là một kẻ vô cùng khó bắt cho nên Hoàng Sa Động đã thông tri đến các thế lực lớn để đề phòng, còn về việc truy nã Lương Chiến thực chất chỉ là muốn khai thác thông tin từ tên này, kẻ thù thực sự của bọn hắn chính là Hắc Diện.
– Ngươi cũng làm ta ngạc nhiên, không ngờ là ngươi lại có dị thuộc tính Sát khí! – Hắc Vũ nói.
Trận chiến vừa rồi hắn cũng rất bất ngờ khi Bá Biên đột nhiên bộc phát ra Sát khí thực chất.
Nghe tới đây sắc mặt Bá Biên bỗng nhiên nghiêm túc lại, ánh mắt hắn híp lại nhìn Hắc Vũ.
– Hi vọng chúng ta có thể giữ bí mật cho nhau! – Hắn nói.
Hắc Vũ gật đầu đồng ý, dù sao hắn cũng muốn tên này giữ bí mật cho mình nên có thể thỏa thuận với nhau thì càng tốt.
– Bất quá việc mang dị thuộc tính thì có gì phải che giấu? – Hắn lại hỏi.
Theo hắn thì việc có dị thuộc tính trong thời đại thiên tài như nấm sau mưa như bây giờ thì cũng không có gì quá to tát cho nên cũng không cần gì phải che giấu.
– Hừ, ý ta là giúp ta che giấu chuyện ta tu luyện công pháp tà tu! – Bá Biên nói.
Hắc Vũ hiểu ra, hóa ra là tên này muốn giúp che giấu chuyện công pháp tà tu.
Như đã nói từ trước, việc tu luyện công pháp tà đạo cũng không phải là chuyện tốt lành gì, tốt nhất là nên che giấu đi.
– Bất quá ta không hiểu tại sao ngươi lại không sử dụng đến dị thuộc tính, ta thấy chỉ cần ngươi kết hợp sử dụng sát khí và huyết kim thì sức mạnh sẽ đạt đến một tầng thứ mới a!
Hắc Vũ lại hỏi, hắn có chút khó hiểu khi tên này có dị thuộc tính mà không sử dụng.
Bá Biên lúc này mới thở dài một tiếng rồi chỉ vào những hình xăm trên cơ thể mình.
– Ngươi biết đây là thứ gì chứ?
Hắc vũ cũng gật đầu, hắn cũng đã biết thứ này là bí văn phong ấn, tuy nhiên hắn cũng chưa biết rốt cuộc thứ chúng phong ấn là thứ gì.
– Những bí văn này phong ấn khiến ta không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của dị thuộc tính.
Để phá bỏ chúng thì ta phải hấp thụ sát khí trong tự nhiên như vừa rồi, chỉ khi đạt tới mức độ cần thiết thì phong ấn mới tự giải khai.
Trong thời gian đó ta cũng có thể tự do sử dụng dị thuộc tính trong một thời gian ngắn.
Về phần nguyên do bị phong ấn thì ta không thể tiết lộ – Bá Biên giải thích.
Hắc Vũ nghe xong thì hiểu ra, hèn gì tên này sống chết vẫn ngồi đó hấp thụ sát khí mặt dù hắn bị hành ra bã như thế.
Cũng phải nói uy lực dị thuộc tính của hắn cũng cực kì mạnh mẽ, chỉ thi triển trong thời gian ngắn đã đem đám quái vật kia trảm chết gần như toàn bộ, nếu hắn nắm bắt được toàn bộ sức mạnh thì nói không chừng thứ hạng trên Hoàng Kim Bảng sẽ còn cao hơn nữa.
Mà Bá Biên đã không muốn tiết lộ nguyên nhân hắn bị phong ấn thì Hắc Vũ cũng không ép làm gì, dù sao ai cũng có bí mật riêng.
– Được, ta sẽ giữ kín chuyện này giúp ngươi – Hắn nói.
…
Cao Tiến từ từ mở mắt hắn vội vã nôn ra một đống máu huyết, thân thể mệt mỏi cực kì, thương thế trên người vẫn còn khá nặng.
– Ngươi tỉnh rồi! – Giọng Thúy An vội vã vang lên.
Lúc này nàng đang ngồi tu luyện bên cạnh hắn, cả hai đang ngồi bên trông một cái hang nhỏ, mà nơi này hắc ám thuộc tính cũng đã loãng bớt giống như chỗ của Võ Tuấn Kiệt.
Cao Tiến nghe giọng Thúy An thì đưa mắt quan sát tình trạng của nàng một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, trong đầu thì nhớ lại sự việc đã xảy ra lúc trước.
– Sau khi ngươi bất tỉnh thì Vô Thanh Ma Miêu cũng chạy mất – Thúy An nói.
Cao Tiến nghe thấy thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nhắm mắt thở nhẹ như đang rất mệt mỏi, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào.
Thúy An nhìn tình trạng của hắn mệt mỏi như vậy thì lúc này mới nhẹ nhàng hỏi:
– Ngươi tại sao lại giúp ta hết lần này hết lần khác như vậy?
Nếu kể về số lần hắn giúp nàng thì cũng phải 3 tới 4 lần, bất quá nàng vẫn chưa lần nào thực sự đối thoại với hắn như bây giờ.
– Là do trùng hợp gặp nhau thôi, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều – Cao Tiến thở dài rồi vội giải thích.
– Là vậy sao…!Có phải là tại ngươi…!thích ta không? – Thúy An ngập ngừng hỏi, trên gò má còn có dấu đỏ ửng.
Cao Tiến nghe thấy câu nói của nàng thì hai mắt liền tròn ra, hắn nhìn trừng trừng vào mắt nàng.
– Hừ, trong đầu ngươi đang nghĩ gì vậy, ta đã nói chỉ là trùng hợp thôi ngươi có hiểu hay không!? – Hắn bỗng nhiên gắt giọng lên.
Thúy An nghe hắn nặng lời gì sắc mặt liền cứng lại, dấu đỏ trên gò mà bỗng không còn hiện lên nữa.
– Đừng quên quan hệ giữa ta và ngươi là kẻ thù ở hai phe đối lập, giữa chúng ta sẽ không bao giờ có thể xảy ra chuyện mà người đang nghĩ! – Hắn nói tiếp.
Thúy An lúc này sắc mặt lạnh lùng không hề có chút phản ứng, nhìn qua có thể thấy vô cùng lạnh lùng.
– Hóa ra là vậy, là ta suy nghĩ nhiều rồi, đa tạ ngươi đã cứu mạng!
Nàng nói rồi quay người lại từ từ bước ra khỏi hang động, mãi cho đến cuối trong hang chỉ còn lại mình Cao Tiến.
Hắn lại thở dài một hơi rồi gác tay lên trán, ánh mắt nhìn đăm chiêu lên trên trần hang đá, tâm trạng cực kì phức tạp.