Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 5


Đọc truyện Lòng Bàn Tay Sủng Ái – Chương 5

Nha Trang, 18/03/20

Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)

Dịch Thần Hi ngẩn ra, đối diện với người đứng trước bàn học mình: “Sao ạ?” Cô giả bộ cái gì cũng không biết, mê mang nhìn Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên hơi nâng giọng: “Tôi hỏi em vừa nãy mới nói gì đó?”

“Cái gì em cũng chưa nói.” Dịch Thần Hi nhìn thẳng vào đôi mắt anh, không hề né tránh.

Ánh mắt hai người đối diện, giống như có thể phát ra ánh lửa, cũng may cuối cùng, Hạ Xuyên cũng không làm khó dễ Dịch Thần Hi, không tiếp tục hỏi thêm nữa.

– ——

Sáng sớm hôm sau, cả lớp tiếp tục tập huấn, vừa tới nơi Hạ Xuyên liền cho mọi người chạy ba vòng mới tiếp tục học tiếp, đột nhiên Dịch Thần Hi bị điểm danh.

“Vâng ạ?”

Hạ Xuyên chỉ vị trí mình đang đứng, mặt mày lạnh lùng nói: “Bước về phía trước.”

Dịch Thần Hi chần chờ một lúc, mặc kệ những ánh mắt tò mò phía sau, tiếp tục đi về phía trước: “Thầy muốn làm gì ạ?”

Hạ Xuyên chỉ vào cả lớp nói: “Buổi sáng cả lớp có nói rằng tôi không thể yêu cầu mọi người thực hiện giống chúng tôi được, mọi người không thể đạt chỉ tiêu của quân đội phải không?”

Cả lớp gật đầu.

Hạ Xuyên cười một tiếng, hất cằm về hướng Dịch Thần Hi: “Em làm thử tất cả nội dung vừa mới huấn luyện xem.”

Nghe Hạ Xuyên nói xong, Dịch Thần Hi liền biết anh muốn làm gì, cô suy nghĩ, nhưng vẫn làm lại động tác, thao tác vô cùng trôi chảy, đặc biệt đẹp mắt, đúng tiêu chuẩn. Đến cuối cùng, Dịch Thần Hi khép hai tay lại, chào kiểu quân đội với Hạ Xuyên: “Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành.”

Hạ Xuyên vừa lòng gật đầu: “Khá lắm, về đơn vị đi.”

“Vâng!”

Dịch Thần Hi trở về vị trí của mình, bạn học đều bị cô làm cho sợ ngây người, hóa ra vẫn có người có thể hoàn thành tất cả nội dung trên mà vẫn đạt tiêu chuẩn và thời gian yêu cầu.

“Thấy được hết chưa?”


“Rồi ạ.”

Hạ Xuyên trầm giọng hỏi: “Còn khó nữa không?”

Cả lớp lắc đầu, cùng kêu lên: “Không khó!”

Nội dung huấn luyện tiếp theo, quả nhiên tốt hơn nhiều so với lúc đầu. Cả lớp đều vui vẻ, càng ngày càng tiến bộ. Mà danh tiếng của Dịch Thần Hi, cũng bởi vì việc này mà truyền đi càng xa.

Nhưng cũng bởi vì vậy, mang cho Dịch Thần Hi không ít phiền não. Ví dụ như hiện tại, khoảng thời gian hai mươi phút nghỉ ngơi, cô mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi với Trương Bích Lam, liền có một bạn nam đi tới: “Chào cậu, xin hỏi cậu là Dịch Thần Hi sao?”

Dịch Thần Hi một tay cầm ly, một tay trống không, ngước mắt nhìn qua: “Đúng vậy, tìm mình có gì không?”

Người nọ hơi xấu hổ gãi gãi đầu: “Mình là Lý Tuấn, muốn tới làm quen một chút thôi.”

Dịch Thần Hi gật đầu: “Cám ơn.”

Lý Tuấn: “…”

Một lúc sau, Dịch Thần Hi nhìn cậu bạn kia vẫn còn đứng trước mặt, nhướng mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Lý Tuấn nghẹn họng, vừa muốn nói ra lại bị dọa đi rồi, vội vàng lắc đầu, chạy chậm về phía lớp của mình.

Mấy ngày nay Dịch Thần Hi gặp không ít tình huống như vậy, ai cũng muốn nói rồi thôi, làm cô vô cùng phiền não. Mà đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này chính là Hạ Xuyên.

– ————-

Thời gian quân huấn nhanh chóng trôi qua, nhát mắt đã đến giai đoạn cuối cùng của đợt huấn luyện, ở trường học bọn họ, ba ngày cuối cùng sẽ tổ chức một hoạt động ngoại khóa, huấn luyện viên sẽ dẫn sinh viên ra ngoài huấn luyện, toàn bộ sinh viên khóa này đều phải cùng nhau cắm trại.

Huấn luyện ở bên ngoài vất vả nhiều hơn so với trong trường, mọi người đều không muốn chịu đựng khó khăn nữa, ai cũng oán thán, không thể nào tiếp thu được chương trình huấn luyện như vậy, nhưng cho dù không muốn, cả lớp vẫn phải làm theo.

Cũng may thể lực của Dịch Thần khá tốt, sau một ngày huấn luyện, vẫn có thể tung tăng nhảy nhót.

Trong khoảng thời gian này, Dịch Thần Hi chưa từng nói câu nào với Dịch Ngưng Phù, ai cũng xem đối phương là không khí. Cho đến buổi tối, sau khi mọi người được phân đến từng lều trại, Dịch Thần Hi mới có phản ứng. Nhìn chằm chằm danh sách phân chia sinh viên trong tay, cô nhíu mày suy nghĩ, liền xoay người đi tìm người.

Lúc Dịch Thần Hi tìm thấy Hạ Xuyên, Hạ Xuyên vừa tập xong một trăm cái hít đất, mồ hôi chảy dài từ trán xuống dưới, đi vào bên trong áo thun màu xanh oliu, gợi cảm không chịu nổi, Dịch Thần Hi nhìn chằm chằm hầu kết chuyển động lên xuống của anh, có chút thất thần.


Thật con mẹ nó gợi cảm.

Hạ Xuyên cong khóe môi cười xấu xa, nhìn chằm chằm cô: “Lần trước là nhìn chân anh đến phát ngốc, lần này là nhìn hầu kết đến ngốc rồi sao?”

Mặt Dịch Thần Hi đỏ lên, trừng mắt nhìn Hạ Xuyên: “Không có đâu, em đang tò mò xem anh đã làm loại vận động kịch liệt gì mà mồ hôi chảy ra nhiều như vậy.”

“Hít đất.”

Dịch Thần Hi nga một tiếng, “Thảo nào.”

Hạ Xuyên lấy khăn lông treo trên nhánh cây bên cạnh xuống lau mồ hôi, mới quay đầu nhìn cô: “Tìm anh có chuyện gì?”

“Có nha, em vừa mới hỏi giáo viên phụ đạo, cô ấy nói danh sách phân chia tập trung là anh sao?”

“Đúng vậy.”

Dịch Thần Hi cũng không giả ngốc, liền nói thẳng ra mục đích: “Em có thể xin đổi lều khác được không?”

Nghe vậy, Hạ Xuyên kinh ngạc nhìn chằm chằm cô: “Lý do.”

“Chỉ không muốn ở lều này thôi.” Dịch Thần Hi không muốn nói là do Dịch Ngưng Phù, tuy rằng cô với Dịch Ngưng Phù bất hòa, nhưng cũng không muốn tất cả mọi người đều biết. Cô nghĩ chỉ cần không quan tâm đến đối phương là được rồi.

“Không được.” Hạ Xuyên không cần suy nghĩ đã từ chối yêu cầu của cô: “Đây là quy định.”

“Vì sao lại không được?” Dịch Thần Hi nhíu mày, nhìn chằm chằm Hạ Xuyên.

“Đều đã sắp xếp xong, còn đổi như thế nào?”

Dịch Thần Hi nghẹn ngào, trừng mắt nhìn Hạ Xuyên nói: “Nếu em có thể tìm được người đồng ý đổi chỗ, cũng không được sao?”

“Không được, ngày đầu tiên cắm trại đã ưu tiên cho em, vậy các yêu cầu đổi lều trại của những bạn khác đều phải đồng ý sao?” Hạ Xuyên hỏi lại, với anh mà nói, tất cả mọi người, cho dù là anh đều không thể có sự khác biệt.

Dịch Thần Hi dừng một chút, không biết nói như thế nào. Cô có thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Xuyên, nhưng cô thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Dịch Ngưng Phù, khi ở cùng một chỗ rồi cho dù không có vấn đề lớn, thì nhất định sẽ có vấn đề nhỏ.


Trong chốc lát, cả bầu không khí im lặng, chỉ có âm thanh của gió đêm thổi qua, ánh sáng không tốt lắm, bị gió thổi qua, lúc sáng lúc tối.

Hạ Xuyên liếc nhìn chằm chằm Dịch Thần Hi một chút, có chút đau đầu: “Em khóc cái gì?”

Đôi mắt Dịch Thần Hi phiếm hồng, miệng trễ xuống nhìn Hạ Xuyên: “Đổi một lần cũng không được sao? Huấn luyện viên cũng không đến mức vô lý như vậy đi.”

Hạ Xuyên nhìn đôi mắt đỏ của cô, bỗng có chút dao động với suy nghĩ của mình.

“Em cho anh một lý do thích hợp đi.”

Dịch Thần Hi nhấp miệng, không nói lời nào, dùng một đôi mắt phượng ướt đẫm nhìn Hạ Xuyên, giống như một con mèo bị người khác vứt bỏ vậy, đáng thương đến không chịu nổi.

Dưới đáy lòng Hạ Xuyên thầm mắng một tiếng, gặp quỷ.

“Không có lý do chính đáng thì không thể đổi!” Nói xong, Hạ Xuyên lo mình không nhịn được sẽ đồng ý với cô, liền xoay người bỏ đi, nhưng Dịch Thần Hi cũng không phải là một người dễ từ bỏ như vậy, cố chấp đi theo phía sau Hạ Xuyên, khi nào anh chịu đáp ứng mới thôi.

Một lúc sau, Hạ Xuyên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Còn muốn đi theo anh sao?”

Dịch Thần Hi gật đầu: “Anh đồng ý thì em sẽ không đi theo nữa.”

Hạ Xuyên cười nhạo một tiếng, cười nhẹ: “Em xác định muốn đi vào với anh sao?”

Dịch Thần Hi không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt đất giọng điệu kiên định: “Đúng vậy!”

Hạ Xuyên gật đầu, nhìn căn nhà đơn sơ trước mặt, đè thấp giọng cười nói nhẹ: “Anh sẽ nói em có mưu đồ quấy rối anh.”

Dịch Thần Hi cả kinh, kinh ngạc nhìn anh.

Hạ Xuyên khoanh tay lại, nhìn bỉ ổi đến không chịu được, khóe môi nở nụ cười xấu xa vô cùng chướng mắt, nói rõ từng câu từng chữ: “Vậy mà lại muốn vào xem anh tắm rửa.”

Giọng Hạ Xuyên trầm thấp, lời nói còn mang theo ý cười, mấy chữ ấy nhẹ nhàng lọt vào tai cô. Cô giật mình ngơ ngác một giây, ánh mắt kinh ngạc chưa kịp thu hồi, cứ như vậy lọt vào tầm mắt của Hạ Xuyên.

“Muốn nhìn sao?”

Dịch Thần Hi liền đỏ mặt, tuy rằng lá gan cô lớn, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa hề gặp người nào dùng giọng điệu ngả ngớn ấy nói chuyện với mình, lập tức không cần suy nghĩ, cô hung hăng đẩy Hạ Xuyên một cái, tiếp tục mắng anh: “Đồ lưu manh.”

“Lần thứ hai.”

Dịch Thần Hi sửng sốt, không hiểu anh đang nói cái gì.

“Cái gì lần thứ hai?”


Trong mắt Hạ Xuyên tràn đầy ý cười, đôi tay đặt sau lưng, khom lưng nhìn cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ ửng của Dịch Thần Hi, cười nhẹ một tiếng: “Đây là lần thứ hai em mắng anh là đồ lưu manh.”

Dịch Thần Hi: “…”

Hạ Xuyên dừng một chút, liếc nhìn cô một cái, ngữ khí lạnh nhạt: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ở đây sau mười giờ sẽ không có nước nóng không có đèn, không thể làm chuyện gì nữa đâu.”

Nghe vậy, Dịch Thần Hi lẳng lặng nhìn Hạ Xuyên thật lâu, nhẹ giọng hỏi: “Thật không đồng ý sao?”

“Không thể có ngoại lệ.”

“Được.” Cô không cố gắng thuyết phục nữa, xoay người rời đi, một chút cũng không lưu luyến.

Hạ Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng cô, kinh ngạc nhướng mày, anh còn tưởng Dịch Thần Hi sẽ kiên trì thêm một lúc nữa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hạ Xuyên nhanh chóng bỏ chuyện này ra sau đầu, đối với việc làm đội trưởng huấn luyện quân huấn lần này, anh không thể phá lệ vì bất cứ sinh viên nào, nếu hôm nay đồng ý với Dịch Thần Hi, nói không chừng ngày mai sẽ có nhiều bạn học lại đây yêu cầu đổi lều trại hơn.

Cho đến nửa đêm, giáo viên phụ đạo đánh thức Hạ Xuyên, anh mới kinh ngạc phát hiện đã xảy ra chuyện rồi.

– ————-

Dịch Thần Hi trở lại lều trại, nói hai câu với hai bạn học của mình, liền cầm quần áo đi tắm rửa, đến trước khi đi ngủ cô đều bình tĩnh, cô cùng Dịch Ngưng Phù cũng không xảy ra bất kỳ vấn đề nào, thậm chí không nói với nhau một câu.

Bên trong lều trại, mỗi người một túi ngủ, hai người bạn học kia là bạn thân, nên đã sớm tìm vị trí ngủ chung, Dịch Ngưng Phù ngủ ở cánh cửa thứ hai của lều trại. Tất cả mọi chuyện đều không có việc gì, cô không quan tâm đến Dịch Ngưng Phù, Dịch Ngưng Phù liền cảm thấy khó chịu.

Nửa đêm, Dịch Thần Hi đột nhiên bị đau tỉnh, ngay sau đó là một giọng nói xin lỗi quen thuộc, cô nghe liền cảm thấy sự trào phúng trong đó, cũng thấy vô cùng chói tai, Dịch Thần Hi liền ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Ngưng Phù: “Cậu con mẹ nó có bệnh phải không!”

Dịch Ngưng Phù yếu đuối xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, mình không cố ý, mình chỉ muốn đi WC, không cẩn thận dẫm lên cậu, thật sự xin lỗi…” Cô ấy liên tục xin lỗi, âm thanh hai người liền đánh thức hai người bạn kia.

“Làm sao vậy?”

“Các cậu làm sao vậy?” Lưỡng Đạo mơ mơ màng màng khàn giọng nói.

Hai mắt Dịch Ngưng Phù phiếm hồng, rớt nước mắt nức nở: “Mình muốn đi WC, không cẩn thận dẫm lên cánh tay của Thần Hi rồi.”

“Không có việc gì nữa sao?”

——————————-

Lịch đăng truyện:

Mình sẽ cố gắng duy trì đăng truyện vào 3 buổi: 3 – 5 – 7 (2 chương/ mỗi buổi).

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện nhé ❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.