Đọc truyện Lòng Bàn Tay Sủng Ái – Chương 46
01/06/20
Editor: Ji_en
Dịch Thần Hi dở khóc dở cười nhìn Chu Ảnh: “Không phải cậu đã biết rồi sao?”
Chu Ảnh nghẹn lời: “Có biết cũng muốn hỏi cậu thử, xem cậu có ý định gì?”
Dịch Thần Hi trầm ngâm một lát, cố ý lạnh nhạt nói: “Không có suy nghĩ gì.”
Chu Ảnh còn muốn nói tiếp, đột nhiên kêu vài tiếng, cọ cánh tay Dịch Thần Hi bảo cô ngẩng đầu, cô vừa mới ngước mắt lên liền đối diện với tầm mắt Hạ Xuyên……Anh mặc một bộ vest đen áo đeo sơ mi màu trắng, xuất hiện ở đây với vẻ mặt cấm dục.
Dịch Thần Hi nháy mắt giật mình, trong ấn tượng của cô chưa từng nhung nhìn thấy Hạ Xuyên mặc như vậy, anh là người vẫn luôn thích mặc những trang phục nhẹ nhàng thoải mái, hoặc mặc quân trang, dáng vẻ chỉnh chu như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Nhưng cho dù mặc loại trang phục nào, anh luôn khiến cho mọi người cảm nhận được sự nhiệt huyết của mình. Loại khí chất bẩm sinh này, làm người khác không thể bỏ qua được.
“Hoàn hồn đi.”
Dịch Thần Hi nhoẻn miệng cười, nhấp ngụm nước trái cây nói: “Mấy ngày nữa cậu có bận rộn không?”
Chu Ảnh: “…… Cậu đổi đề tài cũng quá gượng rồi đấy!”
Hai người bọn cô nói lặng lẽ nói ở bên này, Hạ Xuyên ở bên kia, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh, một nhóm bạn thân đã lâu không gặp, ồn ào bắt anh uống rượu, trong nhất thời bầu không khí nhanh chóng náo nhiệt không ngừng.
————
“Anh Xuyên anh cũng thật quá đáng, trở về cũng không nói một tiếng, nếu không phải tối hôm qua em nghe A Phong nói, em cũng không biết anh đã trở lại.”
“Đúng vậy, anh Xuyên phải tự phạt 3 ly thôi!”
Hạ Xuyên cười cười, trong mắt có tia ấm áp: “Được, anh tự phạt 3 ly.” Anh sảng khoái uống hết mới nhìn một vòng chung quanh: “Thế nào, được chưa?.”
“Được được được.”
“Anh ở bên đấy sống thế nào?”Mọi người mồm năm miệng mười hỏi, vô cùng tò mò với chuyện bên đó. Phải biết rằng cả đại viện, có không ít người làm quân nhân, nhưng tự mình xin đến những nước như vậy giống Hạ Xuyên, lại còn ở lại nhiều năm như thế, thật sự quá ít. Từ nhỏ Hạ Xuyên đã có tiếng, chỉ cần là lời nói của anh, mọi người đều nghe theo.
Người anh này, cũng không phải là một người hoàn toàn nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa cùng mọi người, nói chung là một một người có hai tính cách khác biệt, lúc nên nghiêm túc thì nghiêm túc, thời điểm không cần nghiêm túc thì mấy lời thô tục cũng nói được. Tình cảm mọi người dành cho anh không giống với những người khác, vô cùng sùng bái, thế nên từ nhỏ Hạ Xuyên đã là loại con nhà người ta trong mắt mọi người.
“Vẫn tốt.” Trên mặt anh mang theo ý cười, ngước mắt nhìn người đang cúi đầu cách đó không xa, nhìn chằm chằm cô thật lâu, anh mới thu lại tầm mắt.
Một nhóm đàn ông làm ầm ĩ lên, không khác phụ nữ là bao. Bên này cãi cọ ồn ào, cho đến có người đột nhiên nói: “Vì sao bàn chúng ta không có một người phụ nữ nào?”
“Đúng vậy, cái này quá không công bằng rồi.”
Hướng Doanh Doanh vừa mời rượu phía người lớn xong qua đây, nghe vậy mắt trợn trắng nhìn bọn họ: “Không phải do các cậu quá ầm ĩ sao, tôi sợ dọa đến chị em tốt của mình thôi.”
“Sợ cái gì chứ, cậu mau nói bọn họ qua đây đi.”
“Chu Ảnh đâu, Chu Ảnh qua đây ngồi nào.”
Chu Ảnh dừng một chút, kéo cánh tay Dịch Thần Hi: “Qua kia ngồi đi.”
“Không đi.”
“Đi thôi.” Chu Ảnh nhỏ giọng nói: “Nghe tớ, cậu sợ cái gì, cùng nhau qua đi.” Cuối cùng, Dịch Thần Hi vẫn bước đến, vị trí cô cách Hạ Xuyên không xa,đây là bàn hình chữ nhật, hai người trùng hợp ngồi đối diện nhau.
Ánh mắt giao nhau, khiến Chu Ảnh ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận được đao kiếm nổi lên.
“Thần Hi.” Có người quen chào hỏi với cô.
Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn, cong khóe môi: “Đã lâu không gặp.”
Người chào hỏi với Dịch Thần Hi là ca sĩ Lương Hãn, hát khá tốt, Dịch Thần Hi từng chụp bìa tạp chí cho cậu ta một lần.
Lương Hãn nhìn Dịch Thần Hi, trong mắt tràn đầy ý cười, “Dạo gần đây rất bận sao?”
“Vẫn ổn, sao vậy?”
Lương Hãn ngừng một chút nói: “Muốn nhờ em chụp bìa album, không biết em có thể dành thời gian đi chụp không?”
Nghe vậy, Dịch Thần Hi nhướng mày nói: “Chỉ cần giá cả hợp lý đều có thể thương lượng được.”
……
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, cũng không chú ý tới sắc mặt Hạ Xuyên khó coi tới mức nào, nghe thấy Lương Hãn tìm Dịch Thần Hi để chụp trang bìa, trái tim anh giống như bị đao cắt qua. Mím môi, Hạ Xuyên liền hỏi bên người bên cạnh: “Chuyện giữa hai bọn họ là như thế nào vậy?”
Người nọ không biết rõ chuyện của Hạ Xuyên với Dịch Thần Hi, nghe vậy cười cười nói: “Vậy mà cậu còn chưa nhìn ra tên nhóc Lương Hãn này muốn theo đuổi nhiếp ảnh gia sao, tớ nói cho cậu biết, ai cũng biết đến tên tuổi của Dịch Thần Hi đấy, cô ấy rất nổi tiếng trong nghề nhiếp ảnh, người bình thường hẹn cô ấy chụp hình đều phải xếp hàng.”
“Cô ấy nổi tiếng trong giới nào chứ?” Hạ Xuyên kiềm chế sự tức giận trong lồng ngực, nhấp một ngụm rượu mới hỏi.
Người nọ nhớ lại một chút: “Giới giải trí nha, cô ấy chụp cho rất nhiều minh tinh là nam, nữ minh tinh cũng có không ít, nhưng nghe nói Dịch Thần Hi khá “mát tay” với minh tinh nam, chỉ cần cô ấy chụp ảnh cho idol nam nào, chưa đến ba tháng nhất định sẽ nổi tiếng.” Giọng điệu người nọ vô cùng hưng phấn.
Nhưng những lời ấy lọt vào tai Hạ Xuyên, lại giống kim đâm.
Cô đã từng nói, sau này em chỉ chụp anh, bây giờ câu nói kia giống như sự châm chọc ở trong đầu anh khi nhớ tới vậy. Nghẹn một ngụm hờn dỗi, Hạ Xuyên ngước mắt nhìn về phía hai người cười nói đối diện, không thể nhịn được nữa chen vào một câu: “Cô Dịch có kỹ thuật chụp ảnh tốt như vậy khi nào chụp cho tôi một tấm được không?”
Nghe lời nói đột nhiên xuất hiện, ngón tay Dịch Thần Hi hơi động, ngước mắt cười tủm tỉm nhìn về phía Hạ Xuyên, hỏi: “E là anh đây chưa hỏi nguyên tắc khi chụp ảnh của tôi rồi.”
Hạ Xuyên giật mình, hỏi lại: “Nguyên tắc gì?”
Người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Năm trước Dịch Thần Hi đã công khai nói ngoại trừ nghệ sĩ trong giới giải trí, cô ấy sẽ không chụp hình cho người lạ, đặc biệt là đàn ông.” Người nọ còn tiếp tục nói: “Nếu không trong đám cưới năm ngoái của bạn mình đã mời cô ấy tới chụp ảnh cưới rồi.”
Hạ Xuyên cảm thấy ngực càng nặng nề hơn, như có một tảng băng đè lên khiến anh không thở nổi.
Anh cắn răng hỏi lại: “Vậy sao?.”
Dịch Thần Hi khẽ cười, không chút khách khí gật đầu: “Đúng vậy, tôi không chụp cho người lạ.”
“Chúng ta là người xa lạ?” Ánh mắt anh thâm thúy nhìn Dịch Thần Hi, trong đầu anh bây giờ chỉ có một ý nghĩ, muốn nhốt cô lại, hung hăng dạy dỗ một phen.
Hai chữ không thân này đi vào tai anh vô cùng châm chọc, cực kỳ chói tai. Hai người đã từng thân mật cỡ nào, hiện tại lại chỉ là những người xa lạ. Hạ Xuyên chỉ cần nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Còn đau hơn cả khi trúng đạn, cảm giác càng đau khổ, càng khó chịu, thậm chí bức bối hơn gấp trăm ngàn lần.
Nghe vậy, cô ngước mắt đối diện cùng Hạ Xuyên, không có chút e dè, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn nhu như cũ, nhưng lại nói ra những câu sắt đá vô cùng: “Chẳng lẽ không phải?”
Chung quanh gió thổi lạnh buốt, khiến trái tim Hạ Xuyên như đóng băng lại. Ánh mắt anh thâm thúy, nặng nề đối diện với cặp mắt hạnh của Dịch Thần Hi, cô có đôi mắt rất đẹp, khi nhìn chằm chằm ngươi khác thì sóng mắt sẽ chuyển động, cảm giác toàn thế giới đều thu vào trong mắt cô, tựa như hồ nước mùa thu, trong veo hút ánh nhìn của người khác.
Mỗi lần cô dùng đôi mắt kia nhìn Hạ Xuyên, anh đều chịu không nổi.
Hai người im lặng nhìn nhau, Chu Ảnh cảm thấy tình huống bất ổn, vội vàng ho khẽ pha vỡ bầu không khí giữa hai người, cô ấy cười ha hả nói: “Ai da, đây là hôn lễ của Doanh Doanh mà, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Chu Ảnh ngước mắt nhìn về phía Hạ Xuyên, cầm ly rượu để một bên nhìn anh: “Ly rượu này em mời anh Xuyên, cảm ơn anh chăm sóc em khi ở Nam Sudan.”
Hạ Xuyên mím môi, đúng lúc đang bực bội trong lòng, cần ly rượu trên tay, uống cạn nửa ly rượu còn lại.
“Là chuyện nên làm thôi.”
Thời gian tiếp theo mọi người tiếp tục ầm ĩ, giống như không ai để tâm đến chuyện Dịch Thần Hi đối địch với Hạ Xuyên. Dịch Thần Hi cũng không thể tránh khỏi việc uống rượu, tửu lượng cô bình thường, không tốt cũng không xấu. Nhưng hôm nay, cô muốn thử uống say một lần.
Cô vẫn luôn luôn dựng một bức tường thành cho trái tim mình, giờ phút này rốt cuộc có thể thả lỏng một chút.
Chu Ảnh nhíu mày, ghé mắt nhìn cô: “Cậu đừng uống nhiều như vậy, đợi lát nữa say thì làm sao bây giờ.”
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, nhìn chằm chằm ly rượu, cười khẽ: “Yên tâm đi.”
Đến buổi chiều, Dịch Thần Hi đã có chút men say, cô dựa vào ghế nghỉ ngơi, xoa xoa mắt có chút nhức mỏi, vừa mới chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, liền có người xuất hiện trước mặt.
Dịch Thần Hi ngẩn ra, ngước mắt nhìn lên, cười: “Sao vậy, còn muốn nói chuyện chụp ảnh với em tiếp sao?”
Lương Hãn đưa trà giải rượu cho cô: “Không phải, hôm nay em uống nhiều rượu như thế, uống cái này cho tỉnh rượu.”
Cô duỗi tay nhận, cười nói: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”
Lương Hãn cười rộ lên đặc biệt chói mắt, cậu ta chỉ lớn hơn Dịch Thần Hi hai tuổi, nhưng cả người lại toát ra khí chất thanh xuân tựa như ánh mặt trời ấm áp, cũng nhờ loại khí chất này mà mấy năm nay fans cậu ta mới nhiều vậy. Khi đưa trà giải rượu cho Dịch Thần Hi, cậu ta liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Dịch Thần Hi thân mình cứng đờ, cúi đầu uống trà. Cố gắng uống hết ly trà giải rượu khó nuốt ấy, cô mới nhìn về phía Lương Hãn: “Còn có chuyện gì muốn nói với em nữa sao?”
“Có.” Lương Hãn nhìn cô, ngừng một chút hỏi: “Ngày mai em rảnh không?”
“Hửm? Sao thế, muốn chụp ảnh vào ngày mai à?”
Lương Hãn lắc đầu: “Không phải, muốn hẹn em đi ăn cơm.”
Nghe vậy, Dịch Thần Hi ngừng một chút, cong khóe môi nói: “Vậy không được rồi, ngày mai em có buổi chụp hình, có lẽ sẽ bận đến chiều.”
“Vậy cùng nhau ăn bữa tối.”
Dịch Thần Hi hơi ngừng một chút, giả bộ không hiểu ý của Lương Hãn: “Buổi tối còn phải chỉnh sửa ảnh.” Cô cười cười, liếc nhìn Lương Hãn: “Nếu còn muốn thương lượng chuyện chụp hình, anh có thể trực tiếp liên hệ với người đại diện của em.”
Lương Hãn ngẩn ra, không nhắc đến chuyện ban nãy với Dịch Thần Hi nữa, ngược lại bắt đầu nói về vấn đề chụp hình, nhắc tới đề tài của mình, Dịch Thần Hi liền trả lời rất nhiều, hai người người nói chuyện rất vui vẻ, không để ý ánh nhìn của mọi người xung quanh.
————————
Tác giả có lời muốn nói”
Tiểu Bảo: “Đúng là không quen mà.”
Anh Xuyên: “Mẹ nó, rốt cuộc là ai đồn em ấy được rất nhiều minh tinh nam săn đón hả?”
Lương Hãn: “Sự thật là vậy mà.”
Chu Ảnh: “Tôi làm chứng.”
Người qua đường: “Tôi cũng làm chứng.”
Có rất nhiều người muốn cướp Tiểu Bảo của chúng ta đấy, hai người cứ tiếp tục đi, dù sao tôi cũng sẽ viết Xuyên ca ăn hành đến thoải mái.