Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 31


Đọc truyện Lòng Bàn Tay Sủng Ái – Chương 31

03/05/20

Editor: Ji_en

Hạ Xuyên nhướng mày, nhìn cô đỏ mặt, trong mắt ngập tràn ý cười: “Mấy giờ ra ngoài đây?”

“Bây giờ đi.” cô đã ngủ đủ, lúc này tinh thần rất tốt.

Hạ Xuyên nhìn chăm chú vào cô: “Eo không đau? Có thể đi được rồi sao?”

Dịch Thần Hi nghẹn họng, trừng mắt nhìn Hạ Xuyên liếc mắt một cái: “Hay anh tiếp tục ôm em ra ngoài đi?” Tròng mắt cô xoay chuyển nói: “Nếu không anh cõng em đi?”

Hạ Xuyên: “……”

Chờ đến lúc hai người chuẩn bị xong, ra cửa cũng đã đến ba giờ chiều, thời gian không còn sớm nhưng cũng không muộn, ánh mặt trời buổi chiều vẫn còn chiếu, Dịch Thần Hi mặc quần áo mà Hạ Xuyên ra ngoài mua cho cô lúc giữa trưa, trùm kín mít.

Cái váy tối hôm qua…Hiện tại còn treo ở ban công nhà Hạ Xuyên, lay động theo gió.

Dịch Thần Hi muốn đi dạo cho nên Hạ Xuyên cũng không lái xe, liền nắm tay cô cùng nhau ra ngoài đi dạo, đến cuối cùng Dịch Thần Hi cũng không biết nên đi đâu, nơi cô muốn đi lại quá xa, thời gian căn bản không đủ, rốt cuộc hai người không chút do dự lựa chọn đi xem phim.

“Muốn ăn gì không?”

“Bắp rang bơ.” Dịch Thần Hi dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Còn muốn uống Coca.” Đây là những món cần thiết khi đi xem phim, cũng là món cô thích. Suy nghĩ, Dịch Thần Hi kéo kéo quần áo Hạ Xuyên, ngước mắt đối diện với mắt anh, bất chấp nguy hiểm nói câu: “Anh mua một ly là được rồi, anh không cần uống Coca đâu.”

Hạ Xuyên nhướng mày nhìn cô: “Vì sao?”

Dịch Thần Hi nghẹn giọng hỏi: “Anh không biết sao?”

“Ồ?” Hạ Xuyên cười nhẹ nhìn chằm chằm cô hỏi: “Biết cái gì?”

Dịch Thần Hi nhón chân, ghé vào tai Hạ Xuyên, toàn bộ hô hấp đều dừng ở lỗ tai anh, có chút ngứa, giọng cô rất nhẹ, giống gió nhau thổi tiến vào tai anh. Dịch Thần Hi vô cùng nghiêm túc nói: “Coca làm suy thận, anh không biết sao.”

Hạ Xuyên: “…………”

Anh nghẹn họng, duỗi tay chụp đầu Dịch Thần Hi, nhìn cô cười: “Xem mấy thứ này ở đâu?”

Sắc mặt Dịch Thần Hi bình tĩnh hừ một tiếng: “Em xem tin tức thì nhìn thấy.”


Lúc sau, Hạ Xuyên bất đắc dĩ mua cho cô 1 ly Coca, còn mình mua ly nước cam.

Bộ phim đó Dịch Thần Hi vẫn luôn muốn xem, nội dung nói về tình yêu, mới ra rạp chiếu không lâu, mấy hôm trước cô còn nghe được không ít người nói rằng ai xem bộ phim này xong cũng đều khóc cả, Dịch Thần Hi sở dĩ muốn đến xem, chủ yếu là vì muốn xem cùng Hạ Xuyên.

Nghe nói bộ phim này giống nhiều cặp đôi hiện nay nên hy vọng có thể cùng người mình yêu xem để không tạo sai lầm như vậy khiến cho bản thân hối hận về sau.

Mở đầu bộ phim rất vui vẻ, về sau liền bắt đầu nặng nề, Dịch Thần Hi nhìn chằm chằm màn hình, lông mi run rẩy, trong phòng cũng bắt đầu có tiếng nức nở truyền ra, Dịch Thần Hi nghe, theo bản năng quay đầu sang nhìn Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên cười khẽ, duỗi tay xoa tóc cô, chỉ có ánh sáng trên màn hình lớn phản chiếu xuống, nương theo ánh sáng, Dịch Thần Hi thấy khẩu hình lời nói của Hạ Xuyên.

Anh nói: Chúng ta sẽ không như vậy.

Nhân vật nam nữ chính trong phim, bởi vì hiểu lầm và áp lực cuộc sống mà chia tay, một người không muốn nói, một người lại không chịu hiểu, do đó đường ai nấy đi, không ai chịu thua ai, lúc còn trẻ không ai muốn quay đầu lại. Để rồi đến cuối cùng bản thân lại hối hận khôn nguôi.

Tiếng nức nở trong rạp chiếu phim truyền hết đợt này đến đợt khác, Dịch Thần Hi nhìn, tuy rằng cảm thấy cảm động nhưng rồi lại nghĩ loại chuyện này, hẳn sẽ không xảy ra trên người mình.Tuy rằng tính cách cô háo thắng, nhưng cũng không phải nữ chính trong phim mà Hạ Xuyên, liền càng không phải.

Giống như lời anh nói, Dịch Thần Hi cùng Hạ Xuyên, sẽ không như vậy.

Khóe miệng Dịch Thần Hi giương lên, nghiêng mắt đối diện với Hạ Xuyên.

Cô cúi đầu, nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy.”

Cô cảm thấy sẽ không như vậy. Mấy năm sau, tuy rằng hai người tách ra, nhưng cũng không giống với cảnh tượng trong bộ phim này.

Hạ Xuyên và Dịch Thần Hi, ở trước mặt người khác đều là hai người hiếu thắng, nhưng ở trước mặt đối phương bọn họ lại cam tâm tình nguyện vứt bỏ cái tôi của mình, nguyện ý nhận thua.

Không vì bất kỳ nguyên nhân nào khác, chỉ đơn giản vì đó là người kia.

Dịch Thần Hi nghĩ, nhón chân hôn cằm Hạ Xuyên, cười nói: “Vậy anh phải luôn đối xử tốt với em.”

“Được.”

Anh hứa hẹn, sẽ vẫn luôn đối tốt với cô.

Buổi tối gió lớn, Dịch Thần Hi mặc không nhiều lắm, mới từ rạp chiếu phim ra tới đã bị lạnh run bần bật.


Hạ Xuyên đem áo khoác của mình khoác lên vai cô, bao lấy cả người cô, anh đứng yên ở trước mặt Dịch Thần Hi, mặt mày chuyên chú thay cô cài từng cúc áo, từng bước từng bước, mặc vô cùng nghiêm túc.

Sau khi mặc xong, mới buông ra.

“Được rồi.”

Dịch Thần Hi ngẩng đầu, nhìn bản thân phản xạ trong mắt anh, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười.

“Cảm ơn anh.” Cô ngước mắt nhìn Hạ Xuyên: “Vậy còn anh, không lạnh sao?”

Hạ Xuyên cong khóe môi, đáp: “Anh không lạnh.” Anh thuận thế nắm tay Dịch Thần Hi ra bên ngoài cửa.

“Đói bụng không, muốn ăn gì?” Không có khả năng hai người xem phim xong lại về nhà nấu cơm.

Dịch Thần Hi suy nghĩ giây lát, hỏi anh: “Ngày mai anh còn được nghỉ không?”

“Buổi sáng phải về một chuyến, còn có chút việc.”

“Vậy buổi chiều anh trở về sao?” Ánh mắt Dịch Thần Hi sáng lên, ôm cánh tay Hạ Xuyên làm nũng.

“Trước khi ăn bữa tối hẳn có thể trở về.” Hạ Xuyên cho cô một khoảng thời gian đại khái.

Dịch Thần Hi vội vàng nói: “Vậy lát nữa đi siêu thị, ngày mai anh nấu cơm cho em nhé?”

Hạ Xuyên mỉm cười nhìn cô, nhéo nhéo tay cô: “Được, đi ăn trước một chút gì, rồi đi siêu thị.”

Hai người ở bên ngoài ăn một bữa cơm chiều cũng không tệ lắm mới cùng nhau đi dạo siêu thị, mua không ít đồ vặt trở về. Hạ Xuyên sắp tới không cần huấn luyện khép kín nữa cho nên mỗi tuần vẫn là có thể về nhà một chuyến. Tuy rằng bận, nhưng so với trước kia vẫn tốt hơn rất nhiều.

——

Sáng sớm hôm sau, 5 giờ sáng Hạ Xuyên dã dậy, hôn mặt Dịch Thần Hi mới đứng dậy rời đi. Anh vừa đi, Dịch Thần Hi liền tỉnh, ngơ ngẩn nhìn trần nhà thật lâu sau, cô mới xoa đầu, tiếp tục ngủ.

Ngủ một giấc ngủ đến 10 giờ, Dịch Thần Hi mới tỉnh. Hôm nay cô hẹn Noãn Noãn cùng nhau đi dạo phố.


Thời điểm hai người ở trong trường học đều lười, nhưng hiện tại đã chuyển mùa, Dịch Thần Hi mới kinh ngạc phát hiện mình không có quần áo gì để mặc, vừa lúc Noãn Noãn cũng cảm thấy như vậy nên hai người đồng lòng hẹn nhau chủ nhật hôm nay đi ra ngoài đi dạo phố.

Ban ngày ánh mặt trời chiếu ấm áp.

Dịch Thần Hi mặc một cái áo khoác nỉ, đứng ở của trung tâm thương mại chờ Noãn Noãn.Tuy rằng có ánh mặt trời, nhưng đứng bên ngoài vẫn có chút lạnh, cô tìm một quán cà phê ngồi xuống, điều cô không nghĩ tới chính là……Ở chỗ này lại gặp được người quen.

Lúc cô nhìn thấy người kia, người nọ cũng đồng thời thấy được Dịch Thần Hi, còn cố ý nhìn cô khẽ cười chào hỏi: “Dịch Thần Hi?” Người nọ đi tới, vẻ mặt nhu hòa nhìn cô.

Dịch Thần Hi hơi giật mình, trong nháy mắt cô còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được bạn học cũ.

“Mục Phinh.” Cô gật đầu: “Mình nhớ không lầm tên chứ?”

Mục Phinh lắc đầu, nhìn cô cười: “Đương nhiên là không, không nghĩ rằng đã nhiều năm như vậy không gặp, cậu vẫn không thay đổi.”

Dịch Thần Hi nhoẻn miệng cười.

Hai người bọn cô là bạn học cấp ba, lúc đi học quan hệ không tốt cũng không xấu nhưng tóm lại có ấn tượng, bởi vì Dịch Thần Hi cùng Mục Phinh thành tích học tập đều rất tốt, mỗi một lần nếu không phải Mục Phinh đứng nhất thì cũng chính là Dịch Thần Hi đứng đầu cho nên ấn tượng vẫn tương đối khắc sâu.

Chỉ là từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Mục Phinh không còn liên lạc với ai trong khối, nên không có ai biết Mục Phinh đi nơi nào cho nên Dịch Thần Hi vừa mới nhìn thấy cô mới cảm thấy kinh ngạc như vậy.

Sao lại có thể gặp cô ấy ở chỗ này được?

“Sao cậu lại ở đây? Hiện tại thế nào?”

Mục Phinh cười, gật đầu ý bảo Dịch Thần Hi ngồi xuống: “Đang đợi bạn, cậu đang học đại học đi.”

“Đúng vậy, cậu thế nào?”

Mục Phinh cười, nụ cười trên mặt có chút chua xót, “Mình không đi học, vẫn luôn đi làm công.”

Dịch Thần Hi ngẩn ra, gật đầu: “Xin lỗi cậu.”

“Không sao đâu, tớ đều quen rồi.”

Hai người ngồi cùng nhau nói chuyện một lúc, Noãn Noãn liền tới. Dịch Thần Hi giới thiệu hai người bọn họ một chút mới chuẩn bị rời đi.

“Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi.” Mục Phinh đề nghị.

Dịch Thần Hi không từ chối, đều là bạn học cũ, trao đổi phương thức liên lạc cũng là bình thường.

“Được thôi.” Hai người trao đổi phương thức liên lạc xong, Dịch Thần Hi mới cùng Noãn Noãn đi ra ngoài, cô không chú ý tới thời điểm cô cùng Noãn Noãn vừa rời đi, có hai người đàn ông ngồi xuống đối diện nói chuyện với Mục Phinh.


……

Noãn Noãn liếc mắt nhìn cô, có chút kinh ngạc: “Người vừa nãy là bạn học cấp ba ngày trước cậu nói sao?”

“Đúng vậy.”

Noãn Noãn nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Sao các cậu có thể gặp nhau ở chỗ này thế?”

Dịch Thần Hi lắc đầu: “Mình không biết, chắc là duyên phận đi.”

“……”

Noãn Noãn suy nghĩ một lát, mới nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn cậu cứ lạ lạ như thế nào ấy.”

“Có sao?” Dịch Thần Hi đúng thật không chú ý tới, cô chỉ là cảm thấy đã nhiều năm không gặp bạn học, thời điểm gặp lại sẽ có một chút xấu hổ và xa cách, căn bản là không biết nói đề tài gì cũng may Noãn Noãn tới kịp thời, cô quẫn bách mới không có ngồi lâu.

“Có một chút, nhưng tớ không nói được ánh mắt kia có hàm ý gì.”

Dịch Thần Hi suy nghĩ, nói: “Có thể do lâu rồi mới gặp lại, mặc kệ cô ấy đi, chúng ta đi dạo phố mua đồ trước.”

Nghe vậy, Noãn Noãn ái muội mà nhìn cô chớp mắt: “Ừ tớ quyết định mua quà tặng cậu.”

“Cái gì?”

“Anh Xuyên nhà cậu khẳng định sẽ thích.”

Dịch Thần Hi: “…… cậu đừng có mua linh tinh.”

Noãn Noãn nhướng mày, phi thường đắc ý hỏi: “Bây giờ cậu có muốn hay không?”

“Không cần.”

Noãn Noãn nghẹn họng kéo Dịch Thần Hi đi về hướng cửa hàng nội y bên kia, vừa đi vừa nói chuyện: “Mua cái này đi, thế nào?”

Dịch Thần Hi nhìn cửa hàng trước mắt treo những bộ quần áo ấy…… Cô xem không nổi nữa, mặt nhanh chóng đỏ lên cũng không biết nghĩ tới cái gì.

Qua một hồi lâu, Dịch Thần Hi lẩm bẩm nói: “Cậu đây là muốn tớ tức chết sao?”

“……”

Cuối cùng, Dịch Thần Hi cùng Noãn Noãn hai người vẫn đỏ mặt từ cửa hàng bước ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.