Bạn đang đọc London còn xa lắm! – Chương 9
Chương 9: Em cần gì? Em thích gì? Em muốn gì?
Hữu Thiện luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn. Bởi trong hàng triệu con người, nhất là với London mù sương này, số phận run rủi lại để Ngọc Minh ngang qua anh. Chiếc xe bus hai tầng tưởng như là chật mà lúc này, chỉ một bước chân cũng thành xa quá đỗi. Cô đang ngồi ở nơi đó, ánh mắt cô nghĩ gì mà xa xăm thế? Anh thấy cô đeo headphone, thỉnh thoảng lại thì thầm theo điệu nhạc. Ánh mắt anh chăm chú cố đoán xem giai điệu đó có quen thuộc hay không….Nếu anh không nhầm thì đó là giai điệu của You are beautiful! Mỉm cười, anh rút điện thoại và gọi cho cô.
Những ngón tay mềm khẽ trượt theo màn hình, cô dịu dàng lên tiếng:
“ Anh Thiện ạ. Em đang trên xe bus, không tiện nói chuyện. Lát em gọi cho anh sau nhé!”
“ Em đưa mắt về phía trước nhìn xem?”
Quay người về phía trước mặt, cô thấy anh đang cầm điện thoại lên vẫy tay với cô. Minh bật cười, tắt máy. Cô xốc bao lô rồi bước về phía anh. Đưa ngón tay lên miệng ra dấu nói khẽ với anh, cô chỉ điểm tiếp theo tỏ ý muốn xuống. Anh hiểu ý liền xuống cùng cô. Tiếng cười của hai người họ giòn tan theo ánh nắng cuối chiều đang rủ xuống bên bờ sông Thames.
Nhận cốc cafe từ tay anh, cô cười và khẽ hỏi:
“ Học vất vả quá sao anh? Em thấy mắt anh nổi quầng thâm, có vẻ thiếu ngủ?”
Hữu Thiện ngồi xuống cạnh cô, nhấp môi tách cafe anhnói:
“ Bài vở không có gì đáng ngại. Nhưng dạo gần đây anh hay bị mất ngủ, đành lọ mọ thức cả đêm xem film.”
“ Xem film? Weo. Quãng mới sang đây em cũng thường thức cả đêm để xem film cho đỡ buồn. Nhưng lâu rồi em không xem.”
“ Ừm. Anh chỉ định xem cho dễ ngủ nhưng xem xong mất ngủ.”
“ Film kinh dị ạ?”
“ Không. Một bộ film liên quan đến đề tài xã hội. Đó là bộ phim Lesbian “Saving face”. Anh đoán là em chưa bao giờ xem!”
“ Lesbian? Dạ. Đúng là em chưa bao giờ xem thật!”
Minh tròn mắt nhìn Hữu Thiện dò hỏi. Anh chỉ mỉm cười và nhìn những vạt nắng cuối chiều đang buông hững hờ dưới lòng sông xanh biếc. Chậm rãi, anh nói:
“Trong film có một phân đoạn khiến anh rất thích. Cô gái bước ra giữa chốn đông người, nói với người mình yêu rằng: “Nếu yêu em, hãy ôm em trước mặt mọi người, em sẽ không ra đi nữa”. Nhưng người kia không dám.Và họ chia tay. Suy cho cùng, thể diện, danh dự nặng bao nhiêu? Khi ta vì nó mà đánh rơi mất người ta yêu dấu. Ta đã mất nhiều thời gian để tìm, gặp và yêu. Vậy mà ta nỡ buông tay rồi trở về tiếp tục đeo mặt nạ vẫy vùng trong định kiến của xã hội. Làm vậy ta sẽ hạnh phúc hơn chăng? ”
“ Thực ra, trong lớp học của em, tỉ lệ người đồng tính khá cao. Em không kì thị với điều đó nhưng em vẫn không tiếp nhận được việc hai người đồng tính yêu nhau rồi ân ái. Bla bla…Cảm thấy sao sao ấy anh! Dẫu em luôn ý thức rằng: Ngay trong chính người đồng tính, họ luôn mang một gánh nặng tâm lý khổng lồ. Vì thế, sẽ rất độc ác, nếu ta giẫm gót giày vào vết thương vốn có của người khác.”
“ Bỏ qua vấn đề giới tính. Giả sử nếu một lúc nào đó, tình yêu đến với em. Em sẽ làm gì?”
“ Em á? Đơn giản, em sẽ sống theo cảm xúc của lòng mình. Chỉ cần em nhìn thấy chút ánh sáng cuối con đường, em sẽ đuổi theo tình yêu đó đến cùng. Nếu nhìn đâu em cũng chỉ thấy một màu ảm đạm, có lẽ số phận đã thay lời kết cho câu chuyện đó, em đành chỉ biết cách buông tay!”
“ Anh rất thích cách nghĩ của em. Em thấy đấy, yêu thương là quyền cơ bản của con người và yêu…..bằng cảm giác. Yêu một người là sẽ làm tất cả để người ấy được hạnh phúc, dù người ấy không ở cạnh mình! Tình yêu là cả một sự hy sinh, biết sai mà vẫn yêu và yêu mà hoàn toàn không cần nhận lại.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
“ Trên facebook, người ta vẫn ngày ngày để status với vô vàn tâm trạng não nề. “ Tình yêu nào cũng có thể quên đi, chỉ cần ta có đủ tuyệt vọng” hay “ cầm lên được ắt bỏ xuống được”. Anh không biết họ nghĩ gì khi viết những câu chữ ấy…Chỉ là, anh nghĩ, tình yêu không phải đồ vật để cầm lên rồi đặt xuống. Cũng không phải là cái gì đó quá xấu xa, tệ hại đến mức người ta phải dùng cả tuyệt vọng để quên nó…. ”
Ngọc Minh khẽ gật đầu, cô lặng người trước những gì anh nói. Nhiệt độ ấm áp của cốc cafe lan toả tới từng đầu ngón tay khiến cô cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhìn vào ánh mắt buồn của anh, cô dịu dàng hỏi khẽ:
“ Có phải, anh đã yêu người đó rất nhiều đúng không?”
Quay sang nhìn cô, anh bật cười:
“ Người đó?”
Xoa đầu cô như một đứa trẻ, anh tiếp tục nói:
“ Anh chưa có một mối tình vắt vai nào cả. Nếu nói yêu, thì từ nhỏ đến giờ má anh là người anh yêu nhất. Tuy nhiên chúng ta đang nói đến tình yêu nam nữ. Thật đáng tiếc khi phải công nhận với em một sự thực là…..anh chưa từng dành tình cảm quá đặc biệt cho một cô gái nào! Có thể là tương lai, nhưng không phải là trong quá khứ!”
Những điều Hữu Thiện nói lúc chiều vô tình trở thành ám ảnh trong Minh. Cô thẫn thờ cả tối, mấy lần định cất tiếng hỏi Sơn nhưng lại thôi. Thấy bộ dạng thẫn thờ của cô, anh buông bỏ chiếc Mac sang một bên rồi kéo cô vào lòng, trầm giọng hỏi:
“Đang nghĩ gì mà ngây ngốc thế này? ”
Vòng đôi tay ôm chặt anh, cô dịu dàng nói :
“ Chiều nay em có gặp một người bạn. Anh ấy nói rằng yêu một người là cảm giác! Nhưng em cảm thấy như vậy không đúng lắm….vì hình như đàn ông thường có cảm giác với rất nhiều người! Chẳng lẽ cứ có cảm giác với ai, sẽ là yêu người đó?”
“ Có lẽ em đã hiểu sai từ “ cảm giác” mà bạn em nói. Cảm giác ở đây không đơn thuần là những cảm xúc bình thường. Mà nó tựa như đam mê vậy!”
Nói rồi anh cúi xuống hôn cô rất sâu, mùi gỗ tùng trong hương nước hoa của anh quyện vào cùng mùi hổ phách quen thuộc của căn phòng ngủ rất nồng, vô vàn quyến rũ. Cô cố đẩy anh ra rồi chu môi:
“ Anh đúng là đồ đen tối. Em đang nói chuyện với anh mà…!”
Sơn bật cười, giọng anh khàn lại:
“ Nằm cạnh em đương nhiên đầu óc phải đen tối rồi. Nhưng cái mà anh cần không chỉ đơn thuần là một đêm ân ái. Cái anh cần là nửa đêm tỉnh giấc, mở mắt ra là được nhìn thấy em, đưa tay ra là được ôm em vào lòng. Nhịp thở đều đặn cùng hơi ấm quen thuộc của em mới là điều mà anh khát khao nhất. Đấy chính là đam mê, và tên khoa học của nó được gọi là Yêu! Bây giờ thì để anh “yêu” em được không bé?”
London vẫn còn chìm trong sương mù dày đặc, Hoàng Sơn khẽ nhíu mày. Với tay tìm chiếc điện thoại đang rung ù ù bên tai. Giọng anh trầm xuống:
“ Mẹ gọi gì sớm vậy? Bên này mới có 5h sáng…”
“ Con đặt vé về ngay cho mẹ. Lớn rồi mà còn làm ra những chuyện chẳng ra sao? Anh định bôi tro chát trấu vào mặt bố mẹ anh đấy à?”
“ Mẹ…….! Có gì mẹ bình tĩnh nói xem nào. Tự nhiên mẹ gọi rồi mắng con thì có giải quyết được gì đâu?”
“ Anh cứ về đây cho tôi. Không nói nhiều với anh nữa.”
Tắt máy, người phụ nữ đã luống tuổi bước về phía cô gái trẻ đang ngồi nức nở trên sofa. Căn phòng khách trở nên ngột ngạt. Kéo Thanh Mai vào lòng, bà dịu giọng:
“ Bác nhất định không để cho nó phụ con. Đàn ông vẫn thường ham vui bên ngoài. Sẽ không có chuyện gì cả!”
Thanh Mai chỉ biết nhìn mẹ Sơn với đôi mắt đầy ấm ức, tỏ vẻ tủi thân. Trong khi đó, Hoàng Sơn buông một câu chết tiệt rồi ném chiếc điện thoại sang một bên, anh thở dài. Ngả mình xuống giường, anh ôm Minh vào lòng. Cô cựa mình tựa con mèo nhỏ, nũng nịu hỏi anh:
“ Có chuyện gì mà anh thở dài thế?”
“ Chương trình học một tháng tới có gì quan trọng không?”
“ Em sắp thi. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
“ Bé ngốc. Anh muốn đưa em về gặp mẹ. Nhưng thôi, để lần sau vậy! Anh định cuối tháng mới về nhưng chắc phải về sớm hơn. ”
Câu nói của anh khiến cô giật mình thoát khỏi bộ dạng ngái ngủ:
“ Về nước?”
“ Ừ. Chỉ là….không nỡ xa em!”
“ Em sẽ rất nhớ anh…!”
“ Anh cũng vậy!”
Những ngón tay đan chặt vào nhau. Ai? Là ai đã nói rằng khi một người đàn ông đan những ngón tay với cô gái trong lòng, hành động đó thay cho lời thì thầm: “ anh muốn ở bên em trọn đời, trọn kiếp.” Song lớp sương mù vẫn mờ mịt bên ngoài khung cửa. Mù mịt như tương lai của cô và anh. Mù mịt như mối tình chỉ vừa mới kịp bắt đầu…!
Buổi sáng khi đang đọc tài liệu, Hoàng Sơn nhận được điện thoại của ba anh. Ông lúc nào cũng trầm tĩnh, giọng đều đều, ông khẽ nói:
“ Sơn à. Con xem công việc có thể gác lại, về thăm nhà một chuyến. Dù sao sức khoẻ của bà nội yếu hơn nhiều. Mọi người trong nhà cũng đều nhớ con.”
“Con biết rồi ba. Con vừa book vé. Chắc đêm mai con sẽ về!”
Thở dài nhìn lớp sương tan dần, chiếc điện thoại vẫn nằm trong tay bị Sơn vần qua vần lại. Số điện thoại ngỡ cả đời sẽ không bao giờ gọi đến nhưng lúc này đôi mắt mệt mỏi vẫn cố nhíu lại, từng ngón tay trượt xuống phím kết nối cuộc gọi.
Trong giấc ngủ trưa chập chờn, Thanh Mai không có cách nào để mình thoát ra khỏi những cơn ho dữ dội. Bàn tay xiết chặt tấm khăn vẫn quấn chặt quanh cổ, điều hoà đã để mức giới hạn cho phép nhưng cô vẫn thấy lạnh vô cùng. Với chiếc điện thoại đang kêu bên kệ giường, giọng nói quen thuộc ngỡ như chỉ trong giấc mơ mỗi đêm về mới có thể nghe anh nói!
“ Em đang ở đâu? Tiện nói chuyện chứ?”
“ Em đang ở trong phòng thôi. Có chuyện gì sao?”
“ Ừm. Em tìm mẹ tôi?”
“ Có thể giữa chúng ta đã kết thúc như anh nói, nhưng em nghĩ việc em đến thăm cô chú anh không có quyền quản.”
“ Ồ. Vậy thì điều gì khiến mẹ tôi phẫn nộ tới mức muốn lôi tôi về Việt Nam? Đầu tiên là Hải Nam tìm tôi, rồi đến mẹ tôi. Cuối cùng là ba tôi. Em nói đi, em cần gì?em thích gì? em muốn gì? Em cho rằng tôi là thằng ngu không hiểu những gì mọi người nói hay sao?”
“ Hoàng Sơn. Được. Anh hỏi em muốn gì? Nếu em nói là em muốn anh, em cần anh. Anh sẽ đáp ứng em sao? Em có gì không tốt? Cứ cho em đã từng có phút xao lòng, nhưng con người….ai mà không có lúc sai! Tại sao chứ? Một năm qua, em đã tự dằn vặt mình như thế không đủ hay sao?”
“ Thanh Mai. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Chúng ta đã kết thúc rồi!”
“ Đừng có mà nói với em những câu nhàm chán như thế. Em không muốn nghe…. Vậy tại sao khi nghe tin em nằm viện, anh còn đến? Tại sao chứ? Tại sao anh phải gồng mình lên để lạnh lùng với em? Nếu thật sự kết thúc, tại sao anh không dám đối mặt với em? Tại sao ngay cả cách xưng hô cũng không thể bình thường như người khác? Tại sao phải cố vẽ ra một khoảng cách?”
Trong hơi thở khó khăn, cô ngừng lại vài giây rồi nói tiếp:
“ Để em nói cho anh biết. Vì anh hoàn toàn không quên được em. Vì trong anh…..còn em! Vì anh vẫn yêu em!”
Giọng nói của anh không kìm nén được cảm xúc, trước sự cố chấp của cô, anh gằn lên từng tiếng một:
“ Yêu? Em nghĩ mình xứng đáng để nói đến từ yêu với tôi sao? Em nên soi gương và nhìn lại bản thân mình đi! Xin em, em làm ơn tránh xa cuộc sống của tôi cũng như gia đình tôi khi tôi còn lịch sự với em. Càng xa càng tốt. Không chỉ tốt cho tôi mà tốt cho cả em. Em đang tự ngăn cản bước chân của người đàn ông thật sự dành cho em tiến về phía em.
Cuối năm tôi sẽ đính hôn nhưng cô dâu sẽ mãi chẳng thể là em…”
Tắt máy trong tâm trạng cực tệ. Anh cầm chìa khoá và bước ra khỏi phòng làm việc.
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống. Tuyệt vọng, tiếng khóc của Mai lạc đi trong căn nhà rộng không một bóng người. Những cơn đau rát nơi cuống họng khiến cô vô cùng khó chịu. Lẽ nào, con người tuyệt tình đến vậy sao? Một Hoàng Sơn kiêu ngạo chưa từng biết đến cầu xin ai, nhưng vừa mới thôi….anh ấy thiết tha cầu xin cô hãy tránh xa cuộc sống của anh và gia đình anh. Khoé môi cô cong lên cười chua xót. Những giọt nước mắt lặng lẽ thấm ướt đôi môi khô. Gần một năm qua, cô đã luôn tự nhủ chỉ cần mình kiên trì thì mọi thứ lại trở về như thuở ban đầu. Nhưng cô sai rồi, cốc nước đổ đi không thể lấy lại được.
Gượng dậy, bước về tủ rượu. Từng li Gin cháy trong cổ họng không khiến cô dễ chịu hơn. Những cơn ho, cái lạnh xộc tới, những cơn đau đầu và chiếc bụng rỗng cồn cào. Nhưng có thấm vào đâu so với vết thương trong lòng. Xót xa. Người đàn ông ấy đã từng ôm cô vào vòng tay anh ấm áp mà thủ thỉ rằng: “những người thật sự yêu nhau rồi cũng sẽ tìm thấy nhau ở phía cuối con đường.” Rốt cuộc đã có bao nhiêu người đến được phía cuối con đường mình đang đi? Rốt cuộc có bao nhiêu người dừng chân ở đích đến cùng một bàn tay nắm? Tình yêu rốt cục cũng chỉ như một thỏi chocolate, một khi đã tan chảy thì dù có cố gắng cách nào chúng ta cũng không thể mang nó về đúng hình dáng ban đầu. Chỉ khi chưa tan vỡ mới tin vào câu nói ấy, còn với những quả tim chocolate mềm oặt sau cuộc chia tay, lời nói đó cũng chỉ là một lời chỉ đường dành cho một kẻ lạc đường khác mà thôi.
Men rượu bất giác khiến cô khao khát muốn được ôm anh một lần. Một lần thôi cũng được. Đôi bàn tay cố ôm lấy thân hình mỏng manh của mình. Giây phút này cô đã hiểu lý do vì sao tất cả mọi người đều uống say bí tỉ mỗi khi đau khổ. Không phải bởi vì mọi người muốn buông thả bản thân mình, họ chỉ muốn giải thoát bản thân khỏi những khoảnh khắc từng ngày trôi qua là từng ngày đau lòng ám ảnh bởi những ký ức đau buồn đã xảy ra trong cuộc sống. Dĩ nhiên khi họ say họ vẫn nhớ đến những buồn đau trôi qua, nhưng ít nhất họ không phải khóc lệ nhòa ướt đẫm gối kê đầu hằng đêm cho đến khi đưa được bản thân vào giấc ngủ yên lành. Trái tim cô lại đập vồn vã, nước mắt vẫn chẳng thể không rơi. Cô bấu víu vào sofa và trở về phòng ngủ. Cố lắc đầu để tỉnh táo, cơn đau đầu vẫn hành hạ cô không thôi. Ngoài kia, trời đã sang chiều, những cơn mưa đang thi nhau trút xuống!