Bạn đang đọc London còn xa lắm! – Chương 3
Chương 3: Cuộc gọi lúc nửa đêm.
Bạn sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà bạn yêu thương không còn ở bên bạn nữa. Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại. Có thể gương mặt chàng trai ấy không hề hé lộ cảm xúc nhưng đứng trước sự chia xa của thời khắc này, thử hỏi ai có thể kìm kẹp mọi cảm xúc của mình?
Trong sự ồn ào náo nhiệt, trong những nụ cười và những giọt nước mắt của biển người xa lạ, người mẹ ôm chặt cậu con trai vào lòng và nghẹn ngào:
“ Bi. Con sang bên đấy phải nhớ nghe theo sự sắp xếp của chú Lâm. Không được thức quá khuya cũng không được biếng ăn như ở nhà, không được ham vui rồi thành ra quên mất mục đích chính của mình sang đấy là học cho tốt…”
“ Má. Con lớn rồi mà má!”
Thở dài, người đàn ông luống tuổi vỗ vai vợ mình và trầm giọng:
“ Thôi em, để con vào làm thủ tục không muộn. Nhìn em khóc con đi cũng sẽ không yên tâm.”
Quay sang con trai, vẫn giọng nói ấy nhưng thể hiện rất rõ sự uy nghiêm của mình:
“ Ba hi vọng con có thể làm tốt tất cả mọi thứ. Bên đấy ba đã nhờ người trong Đại Sứ Quán lo cho con. Nhưng con vẫn phải dựa vào chính mình. Làm gì cũng đừng bao giờ quên phải giữ mình con ạ. Bởi ngành của chúng ta cần nhất chính là một lí lịch không được có vết nhơ. Đã bước chân theo con đường chính trị thì chỉ có thể sống chết với nó mà thôi.”
Nhìn sâu vào đôi mắt ba mình, Hữu Thiện thể hiện rõ quyết tâm. Anh gật đầu và kiên định:
“ Con nhớ rồi ba. Ba cũng nên dành thời gian quan tâm tới má con nhiều hơn. Con sẽ thường xuyên gọi điện về cho hai người.”
Nói rồi anh quay người kéo theo vali bước về cửa soát vé. Lấy tay đẩy cao gọng kính, khoé miệng hơi cười, tự thì thầm, anh nhủ với lòng: “ Tạm biệt nhé Sài Gòn. London ta đến đây!”
Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt phản chiếu bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đứng nơi cửa sổ. Những bông tuyết không còn bay rợp trời London, thời tiết đã sang xuân nhưng sương mù vẫn là điểm nhấn không thể nào đổi khác của xứ sở này. Qua lớp hơi sương mờ trên khung cửa, Hoàng Sơn đưa mắt nhìn về một khoảng không vô định mà chính anh cũng không biết nơi đó điều gì thật sự tồn tại! Trống rỗng. Anh dựa sang một bên, rít điếu Marlboro Light trên tay và những suy nghĩ trong đầu hòa làm một cảm xúc lạ lẫm, vừa nôn nóng trong lòng như nhịp đập tim mạnh mẽ khác thường, vừa bồn chồn trong dư vị tuyệt hảo của quá khứ, của những buồn đau. Trong phòng chỉ còn mùi thuốc lá thoang thoảng lẫn vào mùi hổ phách rất riêng khiến Minh mơ màng tỉnh giấc. Cô trở mình, những mệt mỏi hôm qua khiến toàn thân cô vẫn còn đau nhức. Mơ hồ nhìn thấy bóng anh cô đơn, song cô lại chẳng biết nói câu gì đành thiếp đi vào giấc ngủ vẫn còn dang dở.
Khoé môi Hoàng Sơn khẽ cười, cô gái kia chẳng khác nào con mèo nhỏ, ngoan ngoãn để anh nuôi. Ánh mắt nâu tròn mỗi khi đối diện với anh đều có chút run run vì sợ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một con hổ giấy hùng hồn trong đêm mưa mấy ngày trước. Anh không thích phải đưa ra nhận xét về một ai đó vừa mới bước chân vào cuộc đời mình nhưng anh vẫn muốn dùng ba từ để nói về cô. Thật-đáng-yêu!
Dụi đầu lọc thuốc xuống gà tàn rồi anh bước về phía giường. Ngọc Minh thấy bàn tay ai đó gỡ những ngón tay cô ra khỏi tấm chăn, trong trạng thái mơ ngủ cô lấy chân cố đạp về phía người đáng ghét đó. Hoàng Sơn thích thú, anh túm gọn chân cô rồi gãi nhẹ vào lòng bàn chân khiến cô giật mình vì nhột, lăn vội sang mép giường. Tay anh nhanh chóng giữ chặt người cô lại, ngả mình nằm xuống, anh luồn cánh tay rắn chắc của mình xuống dưới gáy cô rồi ôm cô vào lòng. Những lọn tóc mang theo mùi hương dìu dịu khiến anh tham lam hít hà. Tự cười hành động của chính mình! Hoá ra, đàn ông đều không thể tránh những lúc xao lòng như vậy. Đã đến bên đời nhau, dù lí do ban đầu là gì đi nữa chi bằng…hãy thử ở lại xem sao! Véo má cô rồi anh cũng nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng rung ù ù trên đầu. Đôi mắt nhíu lại, Hoàng Sơn cầm điện thoại lên rồi từ chối cuộc gọi. Thế giới lại chìm vào yên tĩnh, nhưng chỉ vài giây sau chiếc điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Lần này Minh thật sự đã bị tiếng chuông của anh làm thức giấc. Cô cựa mình rồi khẽ lay người anh:
“ Anh ơi, điện thoại…Anh nghe máy đi!”
Hoàng Sơn ngồi dậy. Anh vất chiếc Iphone lên người cô, giọng nói mất kiên nhẫn:
“ Nếu thích thì em đi mà nghe. Tôi không hi vọng em vẽ lên cái bộ mặt hiền lành trong khi hai ba giờ sáng bị một người phá giấc!”
Ngây ngốc nhìn Sơn, cô túm chặt chiếc điện thoại vẫn không ngừng rung. Dịu dàng cô lên tiếng:
“ Alo. Xin lỗi ai đấy ạ?”
Người ở đầu dây bên kia thoáng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh trong từng câu chữ:
“ Hãy đưa máy cho anh ấy.Chắc không phiền em chứ?”
Minh quan sát nét mặt của anh, gương mặt lạnh lùng. Bàn tay anh kéo cô dựa vào lòng, ngón tay dài mang theo hơi ấm, không ngừng véo lên má cô rồi lại quay sang nghịch những lọn tóc vẫn còn đang rối. Anh không nói nhưng cô biết anh không muốn nhận cuộc gọi này. Còn cô gái đang ở đầu dây bên kia, không cần giới thiệu cô cũng dễ dàng nhận ra đó là vị khách xinh đẹp đã từng gặp gỡ. Giữa hai người họ xét cho cùng là quan hệ gì? Bạn bè bình thường mà gọi cho nhau vào lúc tờ mờ sáng sao? Thôi đi. Ai đó đã từng nói rằng, một người phụ nữ tìm tới một người đàn ông vào thời khắc màn đêm sẫm tối thì chỉ có một lí do duy nhất: Cô ấy đang nhớ anh ta mà thôi!
Mai vẫn kiên nhẫn chờ anh nghe điện, cô tin Hoàng Sơn sẽ cầm máy. Còn Ngọc Minh sau vài giây móc nối các sự việc lại với nhau. Cô lấy giọng và đáp lời:
“ Anh ấy đang ngủ với em thì chị gọi tới. Chị nói xem như vậy có phiền hay không? Anh ấy đã tắt máy một lần mà chị vẫn kiên nhẫn tiếp tục. Theo em nghĩ, con gái thức đêm sẽ nhanh già. Chúng ta cùng đi ngủ thôi chị ạ!”
Khoé môi khẽ cong lên cười chua xót, Mai cố gắng giữ lại tôn nghiêm của riêng mình:
“ Tiếc quá. Chị không phải là con gái em ạ. Chị không ngại để giới thiệu lại cho em biết về mình một lần nữa: Chị là Thanh Mai, người phụ nữ của Hoàng Sơn. Em còn non và xanh lắm cô bé ạ!”
Gương mặt thanh tú của Minh nghe xong bỗng sa sầm lại. Bàn tay cô có chút run run. Hoàng Sơn thấy vậy liền đón chiếc điện thoại từ tay cô và khẽ nói:
“Tìm tôi?”
“ Xem ra cuối cùng anh vẫn phải nghe máy. Không làm cuộc vui của anh bị gián đoạn giữa chừng chứ?”
“ Nhờ em nhắc nhở tôi sẽ cân nhắc có nên thử lại một lần nữa hay không. Nếu không có việc gì thì làm ơn tránh càng xa cuộc sống của tôi càng tốt. Còn nữa, cô gái của tôi yếu đuối lắm mong em đừng giơ nanh vuốt ra doạ người.”
“ Anh vẫn còn yêu em phải không? Mark! Hãy nghe em giải thích…”
“ Xin em, đừng gọi tên tôi thiết tha như thế khi trong giọng nói của em đã mang hơi thở của một thằng đàn ông khác. Ngựa tốt cũng có thể ăn cỏ phía sau lưng. Có nhiều khi con người đi loanh quanh một vòng rồi lại về điểm ban đầu. Sau một hồi so sánh mới phát hiện ra ai là người tốt nhất. Chỉ sợ lúc quay đầu lại thì chẳng còn cỏ mà gặm nữa! Giữa chúng ta đã đặt một dấu chấm hết. Vì vậy làm ơn, sau tất cả hãy để tôi yên.”
Anh tắt máy và ném chiếc điện thoại xuống sàn. Tiếng rơi khô khốc và giá lạnh. Lật tấm chăn, anh bước xuống giường tìm hộp thuốc. Kẹp chặt điếu thuốc trên tay, anh nhìn Minh dò hỏi:
“ Có thể chứ?”
Cô gật đầu với anh. Nhìn theo dáng anh cô đơn đứng dựa vào cửa sổ. Những vòng khói nhanh chóng tản ra khắp gian phòng. Cuộc gọi cách đây không lâu đã khiến cả hai người họ đều không thể nào ngủ tiếp. Trong không gian im lặng, Minh nhìn chiếc điện thoại thời thượng nằm bất động trên sàn. Cô liếm đôi môi khô rồi dịu dàng lên tiếng:
“ Lần sau, anh muốn ném cái gì nhớ bảo em trước được không? Để em còn đỡ!”
Nghiêng đầu nhìn về phía cô, không hiểu sao bộ dạng của cô khiến anh bật cười. Còn trẻ thật tốt, trong não sẽ không bị tích tụ ưu phiền. Cười với cô, anh trầm giọng:
“ Em không muốn hỏi vì sao tôi lại tức giận à?”
“ Khi người ta muốn nói tự khắc sẽ không cần mình phải hỏi. Còn nếu người ta không nói tức là người ta sợ phải đối mặt với những chuyện không vui. Khi ấy….hãy để cho nhau một khoảng lặng thay vì dồn nhau bằng những câu hỏi mang tính gượng ép.”
“ À ra vậy! Không nghĩ em cũng có lúc trong bộ dạng của một bà cụ non.”
Vất điếu thuốc còn cháy dở xuống, anh bước về phía giường rồi chui vào chăn và ôm cô vào lòng. Cô ngoan ngoãn để anh ôm như vậy, cô hiểu có lẽ người đàn ông ấy cũng rất cô đơn. Có lẽ…anh ấy đã phải chịu một nỗi đau mang tên người con gái ấy! Nếu không, tại sao trong giọng nói của anh khi nghe điện lại đầy chua xót? Đôi bàn tay bé nhỏ của cô vươn ra bắm chặt lấy thắt lưng anh. Ngả đầu vào ngực anh cô cố gắng giữ nhịp thở đều đều. Cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, nghĩ về người đàn ông bước vào cuộc đời cô. Người đàn ông thâm trầm ấy đã biến cô thành đàn bà chỉ bằng một bản đàn cũ kĩ. Người đàn ông ấy còn đang ôm cô, nhưng có thể trong lòng đang đau vết thương của một người khác…
Thở dài, anh khẽ nói:
“Thật xin lỗi. Tôi lại làm em sợ rồi.
Gia đình tôi và cô ấy vốn là chỗ thân quen. Chúng tôi cùng đi du học, sau đó cùng nhau sống và gắn bó với thành phố này. Mọi thứ đều rất tốt đẹp, tình bạn – tình thân – tình yêu! Đúng ra hàng vạn sự việc trên đời này cần phải có sự cân bằng, có được, có mất. Nhưng mọi việc với tôi lại luôn hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm. Tôi đã từng tự hỏi liệu có phải vì tổ tiên nhà tôi tích đức đủ nhiều ?
Trong mối quan hệ không rõ ràng với cô ấy tôi chưa bao giờ để tâm quá nhiều. Nhưng hai năm trước, khi cô ấy hỏi tôi có yêu cô ấy hay không? Từ yêu thật sự vô cùng lạ lẫm.”
“ Vậy là anh không hề yêu chị ấy?”
Hoàng Sơn cười buồn. Anh chậm rãi nói tiếp:
“ Good Question!
Cuộc đời chúng ta giống như một cuốn phim, hồi ức là khi ta quay ngược lại những gì đã qua nhưng chỉ có thể buông tay ngắm nhìn lại mà không thể thay đổi tình tiết đã xuất hiện. Nếu có thể trở lại hai năm trước, tôi chắc chắn một điều tôi sẽ không yêu cô ấy!
Nhưng có thể trở lại không? Không thể. Vậy là tôi đã yêu.
Em còn rất trẻ, em sẽ không hiểu được mình đang có những gì chỉ khi mất đi rồi em mới nhận thức được điều đó một cách sâu sắc nhất. Chúng tôi dự định cuối năm nay sẽ về Việt Nam đính hôn. Nhưng cách đây gần một năm trước, tôi trở về sau chuyến công tác dài ngày và tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu thương nằm trong vòng tay một người đàn ông khác. Ở London, đó là chuyện rất-bình-thường. Nhưng tôi là một người đàn ông Việt Nam, tôi tự nhận mình là người gia trưởng. Tôn nghiêm có thể không đáng giá, nhưng tôn nghiêm không thể vứt bỏ. Nói đến đây, tôi nghĩ rằng em đã hiểu….”
Vỗ về cô rồi anh im lặng, Minh cũng lặng im. Cả hai người họ đều chạy theo những dòng suy nghĩ khác nhau. Câu chuyện của anh đã khiến Minh thật sự tin rằng: Khi người đàn ông muốn đoạn tuyệt tình cảm với một người phụ nữ, thì anh ta sẽ không ngần ngại mà đá bay cô ấy ra khỏi cuộc đời mình! Liệu người đàn ông đang ôm cô đây có còn giữ lại trong lòng một đoạn tình cảm đứt gánh dở chừng đó hay không? Liệu có phải như người ta vẫn thường nói bởi vì yêu nên mới sinh ra hận. Và vì hận nên càng thấy đau lòng?
Cả anh và cô tựa vào nhau và mang lại cho nhau một thứ ấm áp giữa tiết trời giá buốt. Nhưng có một người thì dầm mưa cả đêm trước căn nhà quen thuộc ấy!
Bước chân giữa con phố vắng, Mai không biết là mình đang khóc hay đôi mắt cô bị nhoè đi bởi nước mưa? Đã gần một năm kể từ ngày anh bước ra khỏi cuộc đời cô. Đã gần một năm, với anh cô chỉ còn là một người xa lạ. Ngay từ giây phút đáng nhớ của một năm về trước, cô đã cố để được anh thứ tha và để họ có thể trở lại như ngày xưa nhưng mọi cố gắng chỉ đổi lại thái độ lạnh lùng tới tàn nhẫn của anh. Chẳng cần phải dùng những câu đại loại như mình chia tay đi hay là chúng ta nên dừng lại. Không hề có một câu nói nào. Anh lặng lẽ thu dọn đồ, để mặc những giọt nước mắt hối hận của cô lăn dài trên má. Cánh cửa sập lại, anh cũng rời xa. Hành động đó như lời thú nhận rằng anh không còn dành cho cô. Và chiếc vé du hành cho cô, để tìm kiếm một nửa đích thực vẫn còn lưu lạc đâu đó ở thế giới bên ngoài.
Nhưng những ngày không anh, cô vẫn không thôi bận bịu với người đàn ông cứ ngỡ dành cả đời cho mình. Cô chuyên tâm thiết kế rồi cắt may từng chiếc sơ mi theo đúng sở thích của anh. Cố gắng phối màu rồi từng kiểu dáng. Gửi bao tâm tư, tình cảm vào những mũi kim để rồi đêm hôm nay cô thấy toàn bộ tâm huyết của mình bị anh ném ra ngoài không thương tiếc. Trong hơi lạnh của sương, Mai không ngừng ôm ngực ho khan và quị xuống. Cuối cùng cô cũng hiểu, có một số chuyện cần phải buông và có một số người thật sự quá lạnh lùng, nhẫn tâm dù trước đó đã từng một thời nồng ấm.