Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em

Chương 17: Kết thúc (4)


Đọc truyện Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em – Chương 17: Kết thúc (4)

– Anh Mike ơi?
– Sao em?
– để em giúp anh!
Cậu cau mày.
– Đã nói hôm nay anh sẽ nấu cho em một bửa ăn ra trò mà. em cứ ngồi
đấy.
– Nhưng mà….?
– Có nghe lời anh không nào?
Thảo phồng má lườm cậu. Cậu nhìn Thảo cười nói.
– Thôi được rồi, em giúp anh nhặt rau nha.
– ừm. ít ra cũng vậy chứ.
Cậu đến bên Thảo, nắm tay Thảo rồi hôn lên trán Thảo. rồi cậu ôm lấy Thảo:
– suýt nữa là anh đánh mất một người tốt như em rồi.
– Thôi, mọi chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì.
– ừm. Thôi chúng mình nấu ăn nha.
– Vâng.
– Hái rau xong thì không phải làm gì nữa đâu nha. Em lên nghĩ cho khỏe.
– Vâng, em biết rồi.
Thảo hái rau xong. Lên dường ngồi, nhìn xung quanh phòng cậu. Mọi thứ vẫn vậy chỉ khác giờ đây cảm giác đã khác. giờ đây ngôi nhà này cũng như là ngôi nhà thứ hai của Thảo rồi. Hơn nữa có một điều khác biệt với mọi hôm là cuốn nhật kí và cây sáo trúc không còn trên bàn của cậu nữa. Thảo tò mò lắm định hỏi nhưng lại thôi.
– ………………
– ăn cơm thôi!
– ăn cơm rồi à! Wow! Sao anh nấu nhiều món thế?
– Để bồi bổ cho em mà! hihi.
– Nhìn món nào cũng ngon nhưng không biết có ăn được không nữa?
Cậu nhìn Thảo vẽ mặt buồn buồn nói:
– Sao lúc nào cũng làm như “chồng tương lai” em kém cỏi lắm ý.
“Chồng tương lai” nghe ba chử đó khiến cho lòng Thảo rạo rục. Thảo ngước mắt lên nhìn cậu:
– Hihi. Con trai mà việc bếp núc phải khác chứ?
– Thôi không nói nữa. Em ăn thử xem có ăn được không kìa.
– Hihi. Để em thử.
Thảo gắp một miếng rau lên thử. Rồi ngước mắt lên nhìn cậu.
– Sao? Có ăn được không?
Thảo không nói gì. Thảo thử món khác từng món từng món một, cậu nhẫn nại ngồi chờ. Lại một lần nữa Thảo ngước mắt lên nhìn cậu.
– Sao? Anh nấu thế nào?
– Sao anh nấu được vậy. Anh nấu giỏi hơn em rồi.

Thảo có vẽ thẹn thùng, cúi mặt đi. cậu bật cười nhìn Thảo.
– Thôi, nếu ngon thì em ăn nhiều vào nha. Nói xong cậu gắp cho Thảo
thức ăn.
– ừm. Cảm ơn anh. Anh cũng ăn nhiều vào nha. Mấy ngày thật vất vả cho anh. Nói rồi Thảo cũng gắp cho cậu thức ăn.
– không anh không mệt đâu.
– …………………..
– ôi! no quá. Cảm ơn anh vì bửa ăn hôm nay nha!
– Lại cảm ơn rồi, người một nhà mà.
– Người một nhà?
– ừm. Chả lẽ là người xa lạ.
– hihi. Thôi để em rửa bát cho.
– Em cứ ngồi đấy. Anh rửa bát cho.
– Nhưng mà….
– Lại nhưng mà rồi.
Thảo lại lườm cậu. Cậu bật cười rồi ….. rửa bát.
Anh Mike?
– Gì vậy?
– Em có chuyện này muốn hỏi anh?
– Em hỏi đi?
– Thực ra có nhiều chuyện khiến em phải suy nghĩ mà vẫn chưa tìm ra lời đáp.
– Là chuyện gì thế.
– Anh có thể cho em biết Nhung là ai được không?
Cậu tự nhiên thay đổi nét mặt nhìn Thảo:
– Em muốn biết thật à?
– ừm.
cậu thở dài nhìn Thảo rồi chậm rải nói:
– Nhung là người yêu đầu tiên của anh.
– Người yêu?
Cậu gật đầu:
– ừm.
– Thế rồi sao? Hai người chia tay à?
Cậu lắc đầu:
– Không?
– Chứ sao?

– Cậu ấy chết rồi.
– Em xin lỗi.
– Không sao. Sớm muộn gì anh cũng phải kể cho em nghe mà.
– ừm. Mà anh kể cho em nghe về gia đình anh đi. chẳng hạn vì sao Bố
anh lại đánh anh, tại sao anh lại chán ghét gia đình anh, tại sao anh lại muốn rời xa cái gia đình mà em gọi là đáng ghét ấy, tại sao anh ghét vào bệnh viện, với lại còn rất nhiều chuyện mà em không biết về anh.

– Em muốn nghe lắm à.
– Vâng. em muốn chúng ta phải hiểu nhau. chính anh cũng nói thế mà?
– Anh nói lúc nào?
– Thì cái hôm anh về nhà em đó. Anh nói là cần một người vợ hiểu mình rồi còn gì?
– à. ừm. Em vẫn nhớ à.
– Hihi. Những kỹ niệm khi được ở bên anh em sẽ không bao giờ quên. anh kể cho em nghe đi.
– Thế em muốn biết chuyện gì?
– Tất cả.
– Sao tham thế?
– Hihi. Anh kể đi.
Cậu thở dài:
– Ngày xưa gia đình anh hạnh phúc lắm. anh có bà, có Mẹ và có em gái. tất cả đều thương anh. Anh thật hạnh phúc khi có họ. Nhưng ông trời lần lượt cướp đi của anh người Mẹ, người bà của anh trong hai năm liên tiếp. Sau đó Bố anh lấy vợ hai. Hai anh em anh tưởng rằng sẽ lại được sống hạnh phúc như ngày xưa, nhưng không, ngược lại bà ấy không hề yêu thương mà còn đánh đập hai anh em anh, suốt ngày chỉ chưởi rủa với bắt anh làm việc dù to hay nhỏ. Bố anh suốt ngày chỉ biết làm làm và làm đâu có thời gia nào để quan tâm hay để ý gì đến hai anh em anh cả. những vết sẹo này là do Bố anh đánh khi anh làm trái lời bà ấy. Sau đó người thương duy nhất của anh là em anh cũng bỏ anh mà đi, bệnh viện… cái nơi quỷ quái ấy chứng kiến những lần ra đi của những người mà anh yêu thương nhất.. đúng cái lúc anh tuyệt vọng nhất thì anh được gặp Nhung, chính Nhung là người đã giúp anh vượt qua tất cả, giúp anh tìm được niềm vui trong cuộc sống, giúp anh có thêm nghị lực để sống, nhưng ông trời đâu có buông tha anh. Lại một lần nữa cướp đi người bạn một người mà anh nghĩ chắc chắn sau này anh sẽ lấy làm vợ. Anh hận ông trời, anh thề anh sẽ không bao giờ yêu thương một ai nữa. Cho đến khi anh gặp em anh rất sợ, anh sợ một lần nữa ông trời sẽ cướp mất em khỏi tay anh. Vì vậy mà……
– Thôi anh đừng nói nữa. Em hiểu rồi.
Thảo ôm cậu thật chặt.
– Anh biết không em nghĩ rằng: “ông trời chỉ tạo cơ hội cho chúng ta gặp nhau. Còn duyên phận là do mình chỉ cần chúng biết cướp lấy thời cơ chúng ta sẽ được hạnh phúc. Nhưng không ai có thể có được một hạnh phúc trọn vẹn, ông trời muốn thử lòng cả hai, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua được những thử thách đó lúc đó chúng ta mới có thể có được một tình yêu đẹp và trọn vẹn”
– ừm. Giờ em đã biết hết về anh rồi đó. Nếu em lấy anh thì những ngày tháng sau này chắc chắn em sẽ rất khổ. Em có hối hận khi yêu anh không?
– không! em sẽ không bao giờ hối hận. chỉ cần được ở bên anh những cái đó em không qua tâm.
cậu nhìn Thảo. Thảo nhìn cậu. Cậu ôm Thảo siết chặt tay để không bao giờ phải chia xa nhau.
– Thảo này anh có cái này cho em.
– Cái gì vậy?
– Sợi dây chuyền. Anh một chiếc, em một chiếc.
– Cái này……
– đúng là sợi dây chuyền đó. Em biết tại sao anh lại nhận ra em chính là người mà ngày xưa anh đã cứu không?
– Không?
– Em nhìn này. Ghép chúng lại với nhau vừa khít.
– Ý anh là…………….

– Đúng. Sợi dây chuyền này chỉ có một cặp. anh đang giử một chiếc, em đang giử một chiếc.
Thảo ngước mắt lên nhìn cậu, cậu nói tiếp:
– Đây là món quà bà anh tặng cho anh. Bà bảo sau này hã
y tặng nó cho người mình yêu vì vậy bây giờ anh tặng nó cho em. em một chiếc anh một chiếc. để anh treo nó cho em nhé?
– vâng. em cảm ơn anh nha.
– à. Thảo này!
– sao anh?
– Có phải em rất muốn được về thăm quê Bác Hồ không?
– Sao anh biết?
– Anh nghe Mẹ em nói thế.
– Vâng. Có lẽ đã rất lâu lắm rồi em không được về đó chơi.
– Thế ngày mai về quê anh nhé?
Vâng. thế cũng được
– ôi nơi này đẹp quá. Lâu rồi em mới được về đây, mọi thứ thay đổi nhiều quá.
Thảo say sưa ngắm cảnh, không để ý gì cả.
– Cẩn thận.
– á! Thảo bị ngã. cậu chạy lại.
– Em có sao không?
– Em không sao.
– ừm. Cẩn thận chứ.
– ừm….. á! Không được rồi. Chân em đau quá.
– Để anh xem nào, bong gân rồi.
– Tại em không cẩn thận. Đau quá.
– Có cần anh thổi cho đỡ đau không?
– Thổi…..
– Có gì không ổn à.
– Không?
– Nói rồi cậu cúi xuống thổi vừa thổi vừa hỏi:
– Đở chưa?….. Thảo…. em có nghe anh nói không?
– À…. ừm…. Em đỡ rồi?
– ừm. Đi nào.À thôi để anh cõng cho. Lên đây nào?
– Nhưng ở đây đông người quá.
– Kệ họ! Nói rồi cậu cõng Thảo rồi đi tiếp.
– Lúc nãy em đang nghĩ gì thế?
– À… ừm… một kỷ niện…. hồi xưa khi em cùng gia đình em về thăm nơi này?
– À ừm. Chắc là kỷ niện đẹp!
– ừm. Hihi. Sao anh lại nói thế.
– Ngày xưa tại nơi này cũng có một cậu bé cõng em như thế nào đúng không? Lúc ấy em cũng bị bong gân.
– ừm. đúng. Nhưng… nhưng sao anh biết. Chẳng lẽ anh là…..
– ừm. chính là anh đây.

– Anh ư. Em không tin. Mà cũng không tin được?
– Nhất định lớn lên anh sẽ yêu em. Anh hứa nhất định lớn lên anh sẽ lấy em làm vợ.
– Anh!!! chẳng lẽ chính là anh. Thảo ôm chặt cậu hơn. nhưng sao anh biết đó là em?
– Không phải anh thì là ai nữa. em còn nhớ cái hôm anh đến nhà em không. Anh nhìn thấy ảnh của em khi chụp chung cùng gia đình khi đó anh không dám chắc rằng em là cô bé ấy. đến khi anh hỏi Mẹ em thì anh mới khẳng định suy nghĩ của anh là không sai.
– Em đâu ngờ anh chính là người ấy. lúc nãy em bị ngã anh làm giống hệt ngày xưa khiến em nhớ lại hồi đó. Lâu lắm rồi. em không còn nhớ gì nữa.
– Anh cố thình làm như thế mà. Hihi
– Anh làm em bất ngờ quá.
– Hihi. Mà em muốn ăn cái đó không?
– Cái đó?
– ừm, em quên rồi sao.Chính em ngày xưa đòi anh mua cái đó cho em mà.
– Anh còn nhớ em thích ăn cái đó sao?
– Sao lại không?
– ừm. Hihi…
– Ngày xưa anh đã từng hứa với em ba điều, đến bây giờ thì anh đã thực
hiện được gần hết những gì anh hứa.
– Lời hứa gì vậy?
– Anh hứa khi anh lớn lên anh sẽ đưa em về thăm lại chốn này.
– ừm.
– thứ hai là anh hứa nhất định lớn anh sẽ yêu em.
– Thảo ngước nhìn cậu, cậu nói tiếp.
– còn điều cuối cùng anh chưa làm được, nhưng nhất định anh sẽ làm được:
– là gì vậy?
– nhất định lớn lên anh sẽ lấy em làm vợ.
Nói rồi cậu quay sang Thảo, nhìn Thảo, rồi nắm lấy bàn tay của Thảo.
– Anh hứa, và nhất định anh sẽ làm được.
Thảo ngã đầu vào vai cậu, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc khi thấy Mike nói với mình như vậy.
– Anh nói xem sau này anh muốn có bao nhiêu đứa con. Hai thôi anh nha.
– ừm. Anh muốn có một trai một gái.
– Thế anh muốn chúng nó giống ai.
– Đương nhiên là giống em rồi “dễ thương” mà. haha.
– Cái anh này. lại trêu em rồi. ghét anh quá à?
– Hihi.
– Em muốn là con trai thì sẽ giống anh tài ba, đẹp trai. Hihi.
– Còn con gái thì giống em đảm đang, hiền hậu và đương nhiên là cũng dễ thương. haha
– Cái anh này. đứng lại xem. ghét anh quá à. Sao chọc em hoài thế. đứng lại đi, anh đứng lại xem.
– Haha. Thảo dể thương…….tha cho anh đi.
– …………………
Hai người ngồi ở gốc cây phía hoàng hôn. cùng ăn kẹo bông cùng nhau vui đùa. Cùng hướng về phía hoàng hôn, nơi mà tương lai đang đợi chờ họ, cùng mơ về một mái ấm gia đình hạnh phúc. Nơi đó chỉ có những trái tim chân thật, những trái tim luôn hướng về nhau, chỉ có những trái tim như thế mới cảm nhận được, và hiểu được những ngôn ngữ của tình yêu…
*************** THE END ***************


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.