Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 19


Đọc truyện Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan – Chương 19

Chớp mắt đã đến ngày yến tiệc cuối năm ,trời đẹp liên tục mấy ngày liền . trên mặt đất tuyết tan dần ,từng mảng tuyết trên mái ngói lưu ly nhỏ giọt xuống .Thừa dịp năm nay được mấy ngày thời tiết đẹp mama Từ An Cung liền sai các cung nữ đem toàn bộ Từ An Cung đều rửa sạch một lần ,chăn đệm xiêm y còn có sách cùng những đồ vật linh tinh của nàng đều mang ra ngoài phơi nắng .ngay cả cái tủ cồng kềnh cũng không tránh khỏi số phận bị chuyển ra ngoài phơi .

Trong sân các cung nữ bận rộn lục đục ra vào quét dọn ,nhóm thái giám giúp đỡ bàn ghế này nọ ,còn phải sửa sang lại chậu hoa trong viện cùng những đồ bỏ đi .

Liễu Thanh Đường nhàn hạ nằm ở trên ghế phơi nắng ,cách một bức tường phía trước là cảnh tượng khí thế ngất trời ,có tiếng vang rơi vào tai nàng nghe không có vẻ tranh cãi ầm ĩ ,mơ hồ là thanh âm vui cười rôm rả .Giống như khi nàng mới vào cung cảm giác trên đường rộn ràng nhốn nháo ,chân thật lại có sinh khí.

Những năm gần đây nàng phải gượng ép tính tình để xứng đáng với chức vị Thái Hậu nương nương ,khắp nơi đều hé ra khuôn mặt lạnh nhạt .Dần dần Từ An Cung càng ngày càng im lặng , tất cả cung nữ thái giám ở trong sân đều nhỏ giọng im lặng .Ngày thường bất kể là ai ra vào Từ An Cung đều phải nói ít ,thanh âm đè nén nói chuyện giống như đã là quy định bất thành văn .

Kỳ thật Liễu Thanh Đường không cần họ như thế ,chỉ là thời điểm phát hiện thì đã biến thành như vậy , sau này cũng lười muốn nói thêm cái gì .

Mama bưng một ấm trà men theo bờ tường từ bên ngoài đi vào nói .

” Chủ tử phía trước có chút tranh cãi ầm ĩ ,không bằng nô tỳ sai người chuyển bàn ghế ra phía sau hoa viên ? Vừa hay ở đó có hai khóm mai vàng mới nở ,hương rất thơm .”

Liễu Thanh Đường khoát tay .

” không cần ta ở nơi này nằm cũng được rồi .cũng không bị ai quấy rầy gì .Ngươi cũng đừng mắng các nàng ,sắp lễ mừng năm mới cũng nên để các nàng vui vẻ một chút ,đều là cô nương còn nhỏ tuổi.”

” Phốc ~ chủ tử ngài nói như là chủ tử qua năm mới hai mươi mốt tuổi vậy ~ ngài có khi còn trẻ hơn cả bọn họ đó giống như nụ hoa vậy .”

Đào Hiệp cũng vừa đi vào đến nháy nháy mắt cười đặc biệt xinh đẹp .


Liễu Thanh Đường lắc đầu bật cười ,nàng làm sao có thể là hai mươi ,kiếp trước đã là ba mươi ,.Những lời này không thể nói ,Liễu Thành Đường mở miệng hỏi .

” Đào Hiệp ngươi đã trở lại mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa chứ?”

” Ôi chao ~ sáng mai đều đã chuẩn bị yến tiệc cuối năm đầy đủ .Trong cung cũng không có gì mới mẻ ,đơn giản làm giống như năm trước .Náo nhiệt cũng chẳng có đề xuất gì mới ,chỉ là chủ tử ngày mai lại phải mệt nhọc một phen ,vài cái yến tiệc từ buổi sáng ăn đến nửa đêm .”

Mama rót một ly trà đưa cho Liễu Thanh Đường .

” Yến tiệc đồ ăn phần lớn nhiều mỡ ,vào mùa đông bưng lên rất nhanh sẽ kết thành một tầng váng ,cũng không thể ăn .Chủ tử vẫn nên làm giống năm vừa rồi cho người chuẩn bị chút điểm tâm đi .”

Nghĩ đến tiệc cuối năm đã nhiều ngày Liễu Thanh Đường cảm thấy phiền ,ngày mai đêm ba mươi ,tiếp đón các mệnh phụ phu nhân của quan viên ngắm hoa thưởng yến từ buổi sáng đến giữa trưa ,lại khao thưởng bách quan ngọ yến cho mãi đến tối ,còn phải đón giao thừa nửa đêm .

” Ai ,nghĩ đến ngày mai là liền cảm thấy mệt mỏi ,vẫn là thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi nhiều một chút .”

Liễu Thanh Đường vuốt ve cái chén trong tay thở dài .

” Ta ở đây không có chuyện gì phân phó ,các ngươi tự đi làm việc của chính mình đi “

Liễu Thanh Đường nói xong tự nhiên nghĩ đến cái gì liền dặn dò .

” Tần Thúc trở lại liền nói hắn trực tiếp đến nơi này.”


” Dạ chủ tử ,ngài không phân phó chúng ta cũng biết ~”

Đào Hiệp cười ha ha nói nhướng nhướng mi trêu chọc làm cho mama không nhịn được chỉ chỉ một chút cái trán của nàng ,lắc đầu bộ dáng bất đắc dĩ lôi kéo nàng bước đi .

Liễu Thanh Đường nhấp một ngụm trà rồi để ở bàn nhỏ ,mũi chân trên mặt đất điểm nhẹ liền nhẹ nhàng đứng lên .một bàn tay che ở trước mắt ,xuyên thấu qua khe hở ngón tay nhìn thấy trời xanh mây trắng .Sạch sẽ trong suốt sắc lam cùng mềm mại màu trắng làm cho người ta nhìn xem tâm tình thoải mái ,ngay cả nghĩ đến ngày mai có mấy yến tiệc chút phiền toái đều tan biến .

Nhìn trời một lát ,Liễu Thanh Đường lại nhìn bờ tường ở đó có cây kim ngân đằng .Đến mùa xuân tháng bốn tháng năm ,nơi này sẽ nở đầy hoa kim ngân ,khi đó mới là đẹp nhất ,hương thơm lại nồng ngày cả nàng ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy .Hoa tại đây không hề thiếu rất nhiều cung đều có .

Các cung nữ thích lấy hoa này ngâm làm nước uống ,còn có làm nước tắm rửa mặt ,làm túi hương ,mama hàng năm đều làm cho nàng .Liễu Thanh Đường nằm ở ghế nghĩ nghĩ liền nghĩ đến nữ nhi hồng ,không khỏi vươn tay nhìn vài điểm đỏ trên đó .

Mấy ngày trước không biết nghĩ như thế nào ,nhìn thấy Tần Thúc mỗi ngày từ xa đi đến đều giấu tay ở trong ống áo ,dù đã bôi dược nhưng vẫn có chút sưng đó ,đã nghĩ cho hắn một bộ găng tay .

Kỳ thật nàng cho người đi tú phương phân phó một câu người ta sẽ làm tốt rồi đưa tới ,bằng không trong cung nàng cũng có nhiều cung nữ khéo tay các nàng cũng có thể làm .Nhưng nàng khi đó cũng không biết là làm sao .bỗng nhiên muốn tự tay mình làm cho hắn một bộ .

Nữ hồng ,mama với Đào Hiệp bên người nàng đều rất lành nghề ,hàng năm đều làm cho nàng áo lót y phục hàng ngày rồi giầy ,còn có dây cột tóc gối tay găng tay túi hương ,nhưng Liễu Thanh Đường thì hoàn toàn không biết làm gì .Mẫu thân nàng ở thời điểm nàng một ,hai tuổi đã sớm mất ,phụ thân đối với mẫu thân tình cảm sâu nặng không muốn thú thêm ai .Liễu phủ không có nữ chủ nhân ,phụ thân nàng lại là đại nam nhân ,không biết dưỡng nữ nhi như thế nào ,vì thế trong phủ chỉ có một ít mẹ có thể dạy nàng ,nhưng là không hoàn toàn áp chế được tính tình nàng ,Liễu Thanh Đường thập phần tự do trưởng thành ,không chỉ nói nữ hồng ,nàng trên cơ bản cái gì cũng không biết ,chỉ trừ bỏ vẽ tranh cùng luyện chữ .

Nàng không biết làm ,chỉ có thể nhờ mama dạy nàng .Kết quả mama nghe nàng nói kinh ngạc chén trà trong tay đều rớt ,thời điểm dạy nàng vẫn là biểu tình không dám tin .

Nhìn biểu tình của nàng ,Liễu Thanh Đường ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên .Nàng cho tới bây giờ đều không cảm thấy chính mình cần phải đi học vài thứ kia để lấy lòng phu quân nam nhân ,cho nên một chút cũng không để ý .Sau lại tiến cung người trên danh nghĩa là phu quân nàng bệnh nằm trên giường không sớm thì muộn sẽ chết ,nàng càng không nghĩ đi học mấy cái này .


Kết quả nay nàng chủ động đi học vì muốn làm cho Tần Thúc một bộ găng tay ……Liễu Thanh Đường càng nghĩ càng cảm thấy có chút không được tự nhiên ,đã có ý muốn lùi bước .Nhưng đột nhiên nghĩ đến biểu tình của Tần Thúc lần đó cầm cái lò sưởi tay đã lạnh hồi lâu ,liền yên lặng tiếp tục học tiếp .

Nàng đại khái đối với phương diện này không có thiên phú ở trong tay mama Đào Hiệp đều thoăn thoắt xuyên qua mà vừa đến tay nàng liền trở nên không nghe lời ,làm cho nàng bị đâm vài lần vào ngón tay .Biến thành hai ngón tay cái ,ngón trỏ cùng ngón giữa đều bị kim châm thành những nốt đỏ ,hơi nhẹ cử động liền ẩn ẩn đau .

Cũng may nàng kiên nhẫn hoàn thành ,bộ găng tay kia đã muốn làm xong .

Mặc kệ mama các nàng biểu tình thập phần không ngờ ,nhưng là tốt xấu gì cũng tự tay nàng làm .Tần Thúc vô luận như thê nào cũng không nên ghét bỏ mới đúng .Liễu Thanh Đường thấy tự nhiên đưa ra cũng có chút không hay ,cho nên đôi găng tay vẫn ở trên giường nàng nằm hai ngày .

Nàng mỗi khi đi ngủ đều trừng mắt nhìn không biết nên phân phó như nào mới đẹp mặt ,vài lần muốn trực tiếp kêu Tần Thúc lại đây sau đó ném đôi găng tay cho hắn ,lại cảm thấy như thế nào đều không mở miệng được ,cuối cùng chỉ có thể đem găng tay ném dưới gối đầu .

Kỳ thật cho dù Tần Thúc đời trước đối với nàng trung thành và tận tâm vì nàng mà chết ,nàng cũng không cần như vậy .Tiền tài quyền thế cái gì nàng cũng đều có thể cấp ,hiện tại ngẫm lại kỳ thật mấy thứ này ngược lại là đơn giản nhất .

Ngay từ đầu nàng còn đắc chí ngốc tử Tần Thúc kia có tâm tư với nàng ,đều nhanh muốn hắn đến trước mặt nàng .Kết quả hiện tại ngẫm lại phản ứng gần đây chính nàng cũng đã hãm sâu chính mình ,còn mỗi ngày ở đây đắc ý .

Nếu nàng không phải đối với Tần Thúc có ý tứ ,làm sao có khả năng quan tâm hắn tay chân đông lạnh hay không đông lạnh ,này nọ dùng có đủ hay không ,có thể hay không vì nàng nói mà khó chịu .

Có thể nói là nàng không giống như trong tiểu thuyết trở nên đa sầu đa cảm ,hơi chút rơi lệ ,còn thường xuyên vì nghĩ đến đối phương thất thần ,lại càng không có cảm giác lo được lo mất .

Cảm tình thật đúng là thứ quái dị ,nói đến là đến ,nàng còn không biết rõ ràng này rốt cuộc là cái gì .

Liễu Thanh Đường nhớ tới vấn đề phức tạp đó không khỏi nhíu nhíu mày .

đang nghĩ tới đó thì từ bờ tường có một thân ảnh mặc áo choàng sắc tím đi đến .

” Thỉnh an Thái Hậu nương nương ,nô tài đã trở lại .”


Thấy Tần Thúc trở về tâm hồn đang chu du thiên ngoại của Liễu Thanh Đường liền chấn động trên ghế đứng lên hướng hắn ngoắc .

” Thế nào ? sự tình đều đã an bài thỏa đáng chứ ?”

” Dạ người trông coi thị sát có nói sang năm mới không đến nửa tháng tân phủ đệ của nhị hoàng tử bên ngoài cung có thể dọn dẹp đến ở .”

Bởi vì chuẩn bị năm sau liền đem đại thái giám tổng quản Từ An Cung ninh công công thay thế ,cho nên Liễu Thanh Đường gần nhất bắt đầu để cho Tần Thúc xử lý một số chuyện .Giống như kiếp trước của hắn trong sáng ngoài tối đều có ,chủ yếu phụ trách nhắn nhủ ý chỉ của nàng ,thay nàng đi làm chút chuyện mà không tiện làm ,cùng với quản lý một chút chuyện .dù sao trong cung không phải lúc nào cũng sóng êm biển lặng ,qua thêm hai năm cháu ngoại trai phải tuyển người vào hậu cung ,đến lúc đó mới náo nhiệt .

” Nhớ tới chướng khí mù mịt hậu cung kiếp trước ,Liễu Thanh Đường lười biếng nhếch miệng cười .Lần này nàng cần làm một lão Thái Hậu hiền lành ôn hòa ,cũng không muốn động thủ thay hoàng đế cháu ngoại trai chỉnh đốn hậu cung ,cuối cùng còn bị trừng trị không thể sống tốt .Nàng vẫn là nên ở cùng người trước mặt này sống tốt thôi ,không nhiều thời gian rảnh đi ứng phó tiểu hoàng đế .Liễu Thanh Đường nghĩ ,giương mắt nhìn Tần Thúc .

hắn một thân y bào sắc tím ,mũ màu đen ,sau đầu còn có một đoạn kết buông xuống ,giầy ngắn đứng ở mạn tường ,làm cho Liễu Thanh Đường thấy thế nào cũng đều cảm thấy thuận mắt.

Trong tiểu thuyết có một lời thoại hay mà nàng muốn thừa nhận Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi .Nàng xem Tần Thúc cũng chính là như vậy ,lúc trước nhìn cảm thấy hắn âm trầm chất phác , nay đều biến thành thẹn thùng tự ti ,ngay cả thủ đoạn xử lý tàn nhẫn kiếp trước nay cũng biến thành quả quyết.

nói như vậy ,kỳ thật nàng thích người này cũng không có gì kỳ quái .Thích chính là thích ,một khi đã như vậy ,các nàng nên thân cận nhiều hơn mới đúng .Liễu Thanh Đường gõ gõ tay vịn một tiếng .

Tần Thúc đứng ở nơi đó mặt ngoài nhìn trấn định ,kỳ thật trong lòng không yên .Cảm giác được ánh mắt Thái Hậu nương nương vẫn không dời đi ,hắn bắt đầu hồi tưởng xem chính mình vừa rồi có làm gì khiến cho tâm tình Thái Hậu nương nương không tốt ,Thái Hậu nương nương đối với chính mình vẫn là có chuyện không hài lòng sao .

” Tần Thúc ,ngươi lại đây .”

Nghe thấy câu đó Tần Thúc hiểu được Thái Hậu nương nương chính là lại muốn nhìn đến biểu tình khó xử của hắn .một loại cảm xúc bất đắc dĩ lại ôn nhu tràn đầy tim hắn ,vì thế hắn thấp giọng đáp .

” Dạ .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.