Đọc truyện Lời Thì Thầm Trao Em – Chương 46
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
– ———-
“Muốn ăn sinh nhật riêng với bạn trai, nhưng lại lỡ hẹn với các bạn rồi, làm sao bây giờ! Online chờ!”
Trên tường Weibo của đại học Kim Châu bỗng nhiên xuất hiện một tin tức như vậy, đáng tiếc bởi vì nội dung này không hót nên ngoài ba người like ra thì không có ai trả lời.
Trình Âm cầm điện thoại nằm trên giường, nghe đám bạn cùng phòng đang nói khẽ xem tặng quà sinh nhật gì cho cô.
Bên kia Triệu Duy Lâm cũng đang hỏi địa chỉ cụ thể của cô, anh ta đặc biệt từ thành phố bên cạnh ngồi xe sang ăn sinh nhật Trình Âm.
Trình Âm giống như đang ngồi trên đống lửa, nếu bây giờ mà cô nói với đám bạn muốn đi tổ chức riêng sinh nhật với Trần Nhiên thì chắc cô sẽ không sống được đến ngày sinh nhật mất.
“Nguyệt Nguyệt, mọi người có gợi ý gì không?” Trình Âm từ trên thò đầu ra hỏi, “Đến ngày sinh nhật tớ, chúng ta ăn chơi gì đây?”
Hà Lộ Nguyệt ngước lên búng tay một cái, “Cậu muốn ăn gì? Tớ thấy hay ăn lẩu đi, chúng ta không có nhiều người ăn cái khác thì cảm giác hơi vắng vẻ.”
Nói đến chuyện không có nhiều người, Khương Oánh San bỗng giơ tay: “Này, tớ có thể mang người nhà không?”
Người nhà của Khương Oánh San chính là anh bạn trai tuần trước mới công khai, hai người ở bên nhau từ những năm cấp ba, nhưng cô xấu hổ không dám nói, buổi tối tuần nào mà đi ra ngoài đều nghĩ cách nói dối. Cho đến khi hoàn toàn quen thuộc với mọi người trong phòng cô mới dám nói thật.
“Được chứ được chứ.” Trình Âm lại hỏi Tần Tuyết Toàn, “Cậu có ý kiến gì không? Tớ nghĩ…… Chúng ta chơi cái gì vui vui một chút.”
Tần Tuyết Toàn chớp chớp mắt, “Tớ biết rồi! Chúng ta đi thuê nhà rồi tự mình trang trí phòng, còn có thể tự nấu cơm!”
Trình Âm nghĩ rồi quyết định như thế.
Cô hứng phấn nói ý tưởng này cho Trần Nhiên, vừa chờ bên kia trả lời vừa lên mạng xem ngày thuê.
Ngay khi chọn được ngày thuê nhà thích hợp thì Trần Nhiên gọi điện thoại tới.
Lúc anh đang nói chuyện với Trình Âm thì một đàn anh ở bên cạnh nghe thấy, anh ấy nói mình bên này có một căn phòng rất lớn mà sạch sẽ, cái gì cũng có cho bọn họ mượn.
Trình Âm tất nhiên không có ý kiến gì, vào ngày sinh nhật Trần Nhiên ăn cơm trưa xong sẽ đến trường đón Trình Âm.
Trình Âm nói cô muốn đích thân xuống bếp, cho nên đến trước mua đồ ăn.
Hà Lộ Nguyệt và Tần Tuyết Toàn rất tích cực muốn đi cùng cô lại bị Khương Oánh San giữ chặt lại nháy mắt liên tục.
“San San mắt cậu bị làm sao đấy?” Hà Lộ Nguyệt gạt tóc mái của cô “Trong mắt có vật gì à?”
Tần Tuyết Toàn: “……”
“Vậy chúng ta dọn dẹp rồi trang trí nhà, cậu cho tớ địa chỉ, bọn tớ đi thẳng tới đó tìm cậu.” Tần Tuyết Toàn nói, “Không làm phiền cậu với bạn trai!”
Cho đến khi cô nhấn mạnh hai chữ “Bạn trai”, Hà Lộ Nguyệt mới giật mình hì hì cười: “Aì, đúng đúng đúng, ngày nào Trình Âm cũng đúng giờ về ký túc xá làm tớ quên mất cậu ấy có bạn trai.”
Trình Âm: “……”
Trình Âm cảm thấy cực kỳ tổn thương.
Sau đó tiến hành tư tưởng giáo dục với các bạn cùng phòng, cô miêu tả kỹ càng tỉ mỉ những hành động vĩ đại trước của Trần Nhiên ngày nào cũng mang một bộ bài thi đến trường hướng dẫn cho cô làm mọi người cực kỳ ngạc nhiên rất chờ mong được gặp người thật.
Nhưng Trình Âm nghĩ đến những lời bạn cùng phòng nói mà đi trên đường thiếu chút nữa bị trẹo chân.
Không hiểu sao Trần Nhiên trong lòng cô giống như đã thay đổi, có chút sợ nhưng lại càng muốn gần gũi hơn.
Hôm nay cuối tuần nên cổng trường rất ồn ào náo nhiệt, Trình Âm chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Trần Nhiên trong đám người.
Nhưng lúc này bên cạnh anh đang có một nữ sinh cao gầy ngước lên nói chuyện với anh, tóc nâu dài mặc áo khoác đi giày cao gót, đúng là loại hình đàn chị rất được thu hút trong trường.
Bước chân của Trình Âm vô tình đi chậm lại.
Trần Nhiên như cảm giác được bỗng quay đầu lại rồi nhìn về phía này, mỉm cười tự nhiên.
Trình Âm đi từ từ qua, đàn chị nhìn cô cười một cái rồi đi.
“Mỹ nữ kia vừa nói chuyện gì với anh!”
Trình Âm hỏi.
Trần Nhiên cầm tay cô không để ý đi ra ngoài
“Cô ta hỏi anh học ngành nào, năm thứ mấy.”
“Aizz.”
“Sao thế, không vui?”
“Không phải, em chỉ cảm thấy đáng tiếc. Mỹ nữ tuổi trẻ như thế mà mắt lại mù.”
“……”
“Trần Nhiên.”
“Ừ!”
“Anh thích kiểu như thế này à!”
“Như thế nào?”
“Chính là, loại…… Thành thục lại quyến rũ.”
Lúc Trình Âm từ phòng ngủ đi ra đã nghĩ, Trần Nhiên hình như vẫn coi cô như trẻ con.
Mặc dù hôm nay cô đã 19 tuổi rồi.
Trong lúc chờ câu trả lời của anh, không khí xung quanh giống như ngừng lại.
“Thành thục hay rất thành thục.” Trần Nhiên đi chậm lại cúi đầu nhìn Trình Âm, “Nhưng không có sức hấp dẫn gì với anh.”
Anh đột nhiên thả tay Trình Âm ra ôm lấy eo cô, khẽ nói nhỏ bên tai cô: “Người như em rất có sức hấp dẫn với anh.”
Bàn tay bên hông chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, nhưng toàn thân Trình Âm đều bởi vì sự tiếp xúc rất nhỏ này mà như muốn cháy lên.
“À, như vậy à……”
Âm cuối kéo rất dài, run rẩy.
Hai người đi qua đường, lên xe, Trần Nhiên nhìn đồng hồ, hỏi: “Đúng rồi, tối nay em có về trường không?”
“Đương, đương nhiên!” Trình Âm nắm chặt tay “Ngày mai em có tiết!”
“À.” Trần Nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
Tay Trình Âm đặt trên đầu gối, lòng bàn tay toát mồ hôi.
“Anh hỏi em như thế là có ý gì”
“Nếu em muốn chơi thêm thì phải tìm khách sạn trước.” Trần Nhiên nói được một nửa nghĩ tới gì lại cười trêu đùa “Em cho rằng anh có ý gì chứ?”
“Em nghĩ ý của anh là như thế, em có ý gì đâu chứ, anh nghĩ đi đâu thế.”
“Nếu anh bảo em không về trường nữa, em đồng ý không?”
Trình Âm ngước lên chọc thẳng vào mắt Trần Nhiên.
Trần Nhiên nhìn cô, đôi mắt sắc bén dịu dàng như làn nước trong vắt, có thêm sóng ngầm kích động.
Cô né tránh, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao thế, anh còn muốn ép em suốt đêm làm bài thi à, em nói cho anh biết nhé Trần Nhiên, em thi đỗ đại học rồi không làm bài thi nữa đâu nhé.”
Giọng nói của cô giấu đầu lòi đuôi quá rõ, Trần Nhiên cong môi lên, lúc nhìn về phía cửa sổ xe bên kia nụ cười mới rạng rỡ hơn nữa.
Hai người nhìn như đôi tình nhân bằng mặt không bằng lòng, nhìn về phía hai bên có khoảng cách ở giữa.
Nhưng chỉ bọn họ biết bên trong không khí ấm áp đang quay cuồng khắp nơi.
–
Hai người xuống xe ngoài siêu thị.
Trần Nhiên đẩy xe, Trình Âm đi ở đằng trước cũng không ghi danh sách gì, thấy cái thì thuận mắt thì vứt lên xe.
Khi lấy thịt bò, cô bỗng quay đầu lại hỏi: “Anh ăn được không?”
Lúc này xe đẩy đã gần đầy rồi.
Trần Nhiên gật đầu: “Có thể.”
Trình Âm yên tâm ném thịt bò vào.
Nhìn dáng vẻ thuần thục của cô, Trần Nhiên cảm giác như mình lo lắng hơi thừa rồi.
Nhưng vì để đảm bảo an toàn anh vẫn phải hỏi: “Em biết nấu cơm không đấy?”
Trình Âm không quay đầu mà nói: “A không phải chỉ là lẩu thôi sao, chỉ cần cắt và ném vào là được mà.”
Trần Nhiên gật gật đầu.
Được rồi.
Do cô định đoạt.
Chỉ một lát sau Trình Âm mua đồ xong, hai người ra quầy thu ngân.
Khi đi qua khu mua đồ gia dụng, Trình Âm nhìn thấy một loạt đĩa bát trên kệ hàng, giữa là bộ cốc đôi.
Trình Âm không thể di chuyển được, làm như không để ý hỏi: “Aiz, Trần Nhiên, em nhớ trong ký xá của anh không có cốc, anh có muốn mua một cái không?”
Ánh mắt Trần Nhiên đảo qua kệ hàng kia, nhẹ nhàng nói một câu “Được.”
Vì thế Trình Âm đi lên đưa cho anh một cái cốc hình con thỏ màu xanh.
Sau khi đặt nó vào xe hàng, Trình Âm lại vuốt cằm, nghĩ ngợi: “Cốc của em cũng bị bạn cùng phòng làm vỡ rồi, em cũng mua một cái.”
Người bên cạnh không lên tiếng, Trình Âm đành phải kéo tay áo anh.
“Anh chọn giúp em một cái đi.”
Trần Nhiên nâng tay lên lấy thẳng từ trên kệ xuống một cái cốc hình con thỏ màu hồng nhạt.
“Thích cái này không?”
Trình Âm ôm luôn vào trong ngực, “Cũng được, tạm chấp nhận.”
Nói xong chắp tay sau lưng đi lên phía trước, tóc đuôi ngựa lắc lư theo bước chân.
Trần Nhiên có thể nhìn thấy khóe miệng đang cong lên của cô.
Lần đầu tiên, Trần Nhiên cảm nhận được cái gì gọi là luyến tiếc rõ như thế.
Từ nhỏ đã quen ở khách sạn, quen ở các thành phố khác nhau.
Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười đắc ý lại thẹn thùng kia của cô trong lòng anh lại không muốn đi, không muốn chinh chiến trời nam đất bắc nữa chỉ muốn ở lại thành phố này, đưa cô đi siêu thị chọn đồ nhìn cô cong mắt cười.
–
Lúc chuông cửa vang lên, Trần Nhiên cùng Trình Âm đang trong phòng bếp rửa rau.
“Chắc bạn cùng phòng của em tới rồi.” Trình Âm nói xong thì rửa tay, “Em đi ra mở cửa.”
“Để anh.”
Trần Nhiên đi trước Trình Âm ra ngoài, mở cửa, người đến lại là Tạ Dĩnh.
“Chị Dĩnh, đã lâu không gặp.”
Tạ Dĩnh không quan tâm tới Trần Nhiên, trực tiếp cầm đồ đi vào.
“A Âm đâu?”
“Trong phòng bếp.”
Trần Nhiên lại vào phòng bếp, đứng bên cạnh Trình Âm rửa rau.
“Cậu đến rồi” Trình Âm cũng không bỏ đồ trong tay xuống, quay đầu lại nói, “Cậu vào phòng khách ngồi đi, tớ còn phải rửa một lát nữa.”
Tạ Dĩnh không nói gì dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn hai người.
Qua một lúc sau, Trần Nhiên đi ra ngoài nhận điện thoại, Tạ Dĩnh mới đi qua chỗ Trình Âm giúp cô rửa rau.
“Chà chà, thật sự không thể tưởng tượng được.”
“Cái gì?”
Trong tay Tạ Dĩnh đang rửa cải thìa, bỗng dừng lại.
“Thật sự có cảm giác cải thìa bị heo cắn.”
Trình Âm lấy cải thìa trong tay cô để tự mình rửa “Tớ thấy tốt mà.”
“Chà, trước kia tớ còn lo cậu không theo đuổi được Trần Nhiên, nhưng tớ vừa nhìn ánh mắt anh ta, cảm thấy anh ta mới chính là chờ dê vào miệng cọp, người đàn ông này, quá nguy hiểm.”
Cô nhớ đến lúc Trần Nhiên rửa rau, ánh mắt ấy nhìn Trình Âm, nếu nói anh ta không có ý đồ từ sớm thì Tạ Dĩnh không tin.
Ngay sau đó Triệu Duy Lâm tới, ngắt cuộc nói chuyện của Trình Âm và Tạ Dĩnh.
Anh mang theo bánh kem mình làm tới, sau khi đặt đồ xuống thì muốn vào phòng bếp hỗ trợ bị Trần Nhiên xách ra ngoài.
“Khách mời phải nghỉ ngơi, Tạ Dĩnh, chiêu đãi đi.”
Tạ Dĩnh nhìn thoáng qua Trình Âm trong bếp, người còn vừa hát vừa rửa rau.
Tạ Dĩnh trợn mắt mang Triệu Duy Lâm đi ra phòng khách uống nước.
“Con sói đuôi to này, tuyệt đối đã sớm rắp tâm hại người, đáng thương cho A Âm đơn thuần của chúng ta, không hiểu cái gì cứ như vậy bị anh ta lừa mất.”
Triệu Duy Lâm không nói chuyện.
“Anh có cảm thấy vậy không?” Tạ Dĩnh hỏi, “A Âm sau này chắc chắn sẽ bị nghiền nát không thể lật được người.”
Triệu Duy Lâm uống một ngụm nước mà tý sặc chết.
“Em này, sao có thể nói chuyện sắc tình như vậy?”
“……”
Tạ Dĩnh đánh một phát vào vai Triệu Duy Lâm “Sao anh vào đại học lại học cái xấu rồi.”
Đúng lúc Trình Âm đi ra, cô nhìn hai người trong phòng khách thuận miệng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì đấy?”
Triệu Duy Lâm thành thật nói: “Tạ Dĩnh nói em sẽ bị Trần Nhiên nghiền nát, không lật được người.”
Mặt Trình Âm đỏ rực.
“Em xem.” Triệu Duy Lâm chỉ vào Trình Âm, quay đầu lại hỏi Tạ Dĩnh, “Anh biết ngay em nói có ý nghĩa khác mà, quá sắc tình.”
Tạ Dĩnh: “……”
Trình Âm không quan tâm tới bọn họ, xoay người trở lại phòng bếp.
Vốn cũng không có gì, nhưng câu nói kia của Triệu Duy Lâm làm Trình Âm cảm thấy nhiệt độ trong phòng bếp nhỏ này cao hơn.
Trần Nhiên ở cạnh cô rửa chén, mọi hành động đều làm cho Trình Âm suy nghĩ bậy bạ.
Hơn nữa Trần Nhiên còn thường xuyên liếc cô, làm cho nhiệt độ trên mặt Trình Âm lại càng không giảm.
Cũng may Trần Nhiên rửa rất nhanh đang cầm khăn giấy lau tay.
Trình Âm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ Trần Nhiên đi ra ngoài cô cũng sẽ thoải mái hơn.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô được người ta ôm từ phía sau.
Đôi tay Trần Nhiên vòng qua bụng Trình Âm cằm để trên đỉnh đầu của cô cọ cọ
“A Âm.”
Động tác trên tay của Trình Âm dừng lại nhưng tay vẫn còn ngâm trong nước chưa lấy ra.
“Vâng.”
“Không có gì, để anh ôm một lát.”
Nói là ôm mà anh lại cúi đầu khẽ hôn lên vành tai của Trình Âm.
“Sao em lại mềm như vậy.”
Toàn thân Trình Âm từ trên xuống dưới bị bao phủ trong hơi thở của Trần Nhiên, rõ ràng là hương vị quen thuộc, nhưng Trình Âm lại cảm thấy hơi xa lạ.
Lúc này Trần Nhiên không giống như bình thường.
Hay do tác dụng tâm lý của mình.
Trình Âm nghĩ đều do câu nói không đứng đắn kia của Trần Nhiên.
Bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
Trình Âm đỏ mặt đẩy Trần Nhiên ra, “Bạn cùng phòng của em tới.”
“Ừ.”
Trần Nhiên khẽ trả lời.
Bỗng nhiên, trên cổ Trình Âm đeo một món đồ.
Cô cúi đầu, là một tấm huy chương vàng.
Mặc dù Trần Nhiên đã nói trước sinh nhật năm nay sẽ đưa huy chương vàng cho cô làm quà nhưng cô vẫn cố hỏi.
“Đây là cái gì?”
“Sính lễ.”
“Cái gì?”
“Giữ gìn thật kỹ nhé, số lượng đủ rồi thì anh sẽ đến thẳng nhà em.”