Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 28: 🐻


Đọc truyện Lời Thì Thầm Trao Em – Chương 28: 🐻

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

– ————-

Trước khi Trình Âm nghênh đón sinh nhật lần thứ mươi tám thì cơn mưa thu liên tục không ngừng làm cho mọi người cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa cơn mưa này có xu thế càng lúc càng lớn, đến thứ ba nó đã đạt đến trình độ phải đóng cửa vào.

Tan học mọi người đều ở trong lớp, rất ít người đi ra ngoài.

Trình Âm mang theo một sợi dây thừng đỏ từ nhà đi tới trường, hai đầu đều được thắt nút rồi cùng Tạ Dĩnh chơi dây.

Kiểu chơi hai người cũng chỉ có mấy cái thôi, lật đi lật lại mấy lần, Nhiếp Nam ngồi bên cạnh xem đã hiểu ngay.

“Hai cậu chơi cái này làm gì?”

“Cậu đừng động vào.” Sắp vào tiết, Tạ Dĩnh với vẻ mặt “Bà đây vui, cậu thì biết cái gì?”, quay lại tìm sách, “Ngoài đánh bóng rổ ra thì cậu còn biết gì chứ.”

Sợi dây dừng trong tay Trình Âm, cô nghiêng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, thở dài liên tục.

Trương Dược Hải không giảng bài, ông nói những tin tức chính trị mới nhất trên bục giảng, đoán trước đề thi đại học năm sau.

Trình Âm không nghe vào chút nào cô thu hồi ánh mắt, nhìn lên bục giảng.

Cô ngồi thẳng lại rồi lặng lẽ banh sợi dây lên tay nghiêng vai đập đập vào người Trần Nhiên.

Trần Nhiên nhìn cô một cái không buồn quan tâm.

Trình Âm lại nhẹ nhàng chạm nhẹ lần nữa, ngoài mặt thì vẫn nhìn thẳng phía trước vô cùng nghiêm túc.

Trần Nhiên khẽ nói: “Tôi không chơi.”

“Hôm nay anh nhìn lâu như vậy, tôi không tin anh không chơi.”

Trần Nhiên nghẹn lại.

Trình Âm lại biết anh nhìn.

Nhưng anh không phải nhìn cô chơi dây.

Mà đang nhìn ngón tay của Trình Âm.

Mặc dù vóc dáng của Trình Âm không quá cao, nhưng tứ chi thon dài, cho nên ngón tay cũng không ngoại lệ.

Cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé, ngón tay vô cùng trắng mềm, đầu móng mượt mà sáng bóng, những ngón tay linh hoạt di chuyển, đầu móng tay tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Người ta nói, với con gái thứ nhất là tay, thứ hai là khuôn mặt, với Trình Âm thì hai thứ này cũng không thua kém chút nào.

“Không.” Trần Nhiên quay mặt đi, lấy sách ngăn tay của Trình Âm, “Quên đi, tôi sẽ không bao giờ tham gia vào những trò này.”

Trời vẫn mưa cho đến gần khi tan học buổi tối mới dừng.

Mọi người đều cho rằng như thế là hết rồi, ai ngờ sáng ngày hôm sau lại tiếp tục.

Dự báo thời tiết nói toàn bộ khu vực Đông Nam sẽ có mưa lớn khả năng mưa suốt đến cuối tuần.

Nghỉ giải lao Trình Âm cùng Tạ Dĩnh chơi dây với tần suất càng ngày càng nhanh, gần như Trần Nhiên mở mắt lúc nào là thấy ngón tay của hai cô gái chơi dây trước mặt anh.

Trình Âm nói đúng, anh nhìn là biết chơi.

Nhưng anh sẽ không bao giờ chơi trò này với cô.

Đây là nguyên tắc cùng tôn nghiêm của một người đàn ông.


Suốt một tiết vật lý, Trình Âm đều ngồi cạnh anh tự chơi dây.

Anh liếc mắt sang đều nhìn thấy ngón tay trắng nõn kia của cô.

Trần Nhiên dứt khoát quay người sang, chống cằm, quang minh chính đại mà nhìn thẳng vào tay cô.

“Chơi cái này thì có gì vui chứ?”

“Aiz.” Trình Âm đã rất thành thạo rồi, cô có thể vừa nghe giáo viên giảng bài vừa chơi dây, “Anh không nghe thấy à? Chơi dây như này sẽ thay đổi được thời tiết, trời nắng sẽ thành mưa, mà mưa sẽ thành nắng.”

Trần Nhiên: “……”

Anh thở dài cho giáo viên vật lý trên bục giảng.

Trình Âm lại chạm chạm vào cánh tayTrần Nhiên, sau đó đem sợi dây chòng vào ngón tay dùng ánh mắt ý bảo anh chơi với cô.

Trần Nhiên lạnh nhạt quay mặt đi.

Trình Âm lập tức cảm thấy không vui, cái đầu trông như quả cà tím bị phủ hơi sương.

“Mưa này phải rơi tới khi nào mới là cái đầu.”

“Lúc nào cần dừng thì sẽ dừng thôi.” Trần Nhiên hình như biết nguyên nhân vì sao mà cô làm như vậy quay đầu hỏi, “Không muốn hôm sinh nhật bị mưa hả?”

“Không phải.” Trình Âm nói nhỏ, “Cha mẹ tôi làm trong cục lâm nghiệp, gần đây phải ở trrong núi nếu chẳng may núi đất sạt lở đất đá trôi đi thì phải làm sao bây giờ……”

Trần Nhiên cụp mắt xuống.

Trình Âm ôm mặt nhìn mưa ngoài cửa sổ, “Mà tôi không giúp được gì.”

Một đôi tay vươn ra cầm dây thừng trong tay cô.

“Chỉ chơi cùng em một lần thôi.”

Trình Âm lập tức vui vẻ ra mặt.

Trần Nhiên quả nhiên hiểu không cần Trình Âm dạy.

Lúc Trình Âm lật sợi dây thừng, ngón út không cẩn thận chạm phải tay Trần Nhiên.

Cô lén nhìn Trần Nhiên thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi mới giả vờ lơ đãng chạm nhẹ vào lòng bàn tay của anh.

Khô ráo ấm áp, còn có một lớp chai mỏng.

Hình như anh vẫn chưa để ý tới.

Trình Âm lại nhẹ nhàng chạm qua ngón út của anh, cúi đầu mím môi cười.

Trần Nhiên nói chỉ chơi cùng cô một lần nhưng thật ra bị cô quấn lấy chơi rất nhiều lần.

Cuối cùng đến thứ sáu mưa cũng ngừng lại.

Nhưng Trình Âm lại không vui nổi.

Buổi chiều tan học cô sẽ dẫn các bạn học đi liên hoan nhưng Trần Nhiên vẫn không đi.

Trên đường ăn cơm trưa xong đi về, dọc đường Trình Âm mang theo khuôn mặt rầu rĩ.

“Này, tớ hỏi cậu chuyện này.”

Tạ Dĩnh hoảng loạn cất quà đi lại giả vờ như không để ý mà nói: “Cậu hỏi đi.”

“Tớ thấy rồi, cậu đừng có dấu.” Trình Âm ngồi vào chỗ của mình, tâm trạng không đặt vào món quà liếc chỗ ngồi trống không của Trần Nhiên “Cậu nói xem, nếu một nam sinh mà có ý với cậu, thì có quan tâm sinh nhật cậu không?”


Trong lòng Tạ Dĩnh biết rõ nhưng vẫn phải giả vờ không biết: “Nói không chừng, người ta có việc thật thì sao?”

“Cả ngày chơi bời lêu lổng thì có chuyện gì chứ?”

Những lời này là Trình Âm tự chửi thầm trong bụng, Tạ Dĩnh thấy cô không vui, đang định nói thêm gì đấy thì Nhiếp Nam đột nhiên từ phía sau gọi Trình Âm.

“Ngoài cửa có người tìm.”

Trình Âm đi ra thấy Triệu Duy Lâm co quắp đứng bên ngoài cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Trình Âm đi qua hỏi.

“À, tôi muốn hỏi cậu, hôm nay sinh nhật cậu đã chuẩn bị bánh sinh nhật chưa?”

Triệu Duy Lâm căng thẳng hỏi.

“Bánh sinh nhật à……”

Trình Âm vỗ đầu một cái, “Ai nha anh mà không hỏi thì tôi cũng quên mất!”

Cô mời mấy người nhưng chưa ai nói chuẩn bị bánh kem cho cô, nên hôm nay lúc đi ra cửa cô còn nhắc Trình Thanh nhắc cô đặt bánh, không nghĩ tới thấy sắp muộn học nên vội vàng quên mất.

“Chưa đặt thì tốt quá! Chưa đặt thì tốt quá!” Triệu Duy Lâm nói nhanh, rồi cười, “Để tôi chuẩn bị cho cậu, đang không biết tặng quà gì cho cậu.”

Trình Âm gật đầu, Triệu Duy Lâm xoa gáy rồi đi.

Trở lại lớp, Tạ Dĩnh lại tiếp tục đề tài lúc trước.

“Tớ cảm thấy chắc người ta có việc thật nhưng anh ta đã tặng quà cho cậu chưa?”

Nói đến chuyện này, Trình Âm càng khó chịu.

Hôm nay Trần Nhiên không đến trường chứ đừng nói tới tặng quà.

Cô lắc lắc đầu.

Chuyện này Tạ Dĩnh không biết phải vá như thế nào, cô yên lặng ngồi xuống đọc sách.

Trình Âm cực kỳ tủi thân không tới sinh nhật thì thôi mà ngay cả quà cũng không có.

Buổi sáng chỉ nhận được tin nhắn anh gửi tới “Sinh nhật vui vẻ”, ngoài ra thì không còn gì nữa.

Cô nằm sấp trên bàn để ngủ trưa trong tâm trạng không được tốt lắm.

Đột nhiên, điện thoại vang lên.

Cô nhận điện là dãy số lạ.

“Alo, xin hỏi là cô Trình Âm không ạ, phiền cô tới cổng trường nhận đồ một chút.”

Trình Âm ngơ ngạc, cô chắc chắn mình không mua cái gì, dù sao thì nghỉ trưa cũng không có việc gì nên chạy ra cổng trường một chuyến.

Một anh chàng ship hàng lấy từ trong thùng lạnh ra một hộp bánh sinh nhật.

Sau khi giao cho Trình Âm, anh chàng ship hàng vội vàng đi giao chuyến tiếp theo để lại mình Trình Âm cứ ngơ ngác.

Người giao hàng bận quá, còn không kịp nói gì mà trên hóa đơn chỉ có số điện thoại và họ tên của Trình Âm không hề biết ai đưa.

Mười lăm cm, hai tay Trình Âm không ôm hết được.

Cô nhìn qua lớp nhựa trong suốt là bánh kem rất đẹp, phía trên có một con hồng hạc tinh xảo và mấy viên chocolate hình nốt nhạc màu hồng.


Nhưng càng như vậy, Trình Âm lại càng cẩn thận.

Dù sao cũng là đồ cho vào miệng cô không dám tùy tiện ăn. Hơn nữa bánh kem này to như vậy đưa vào lớp sẽ bị thấy nên cô gửi lại phòng bảo vệ của tường.

Chú bảo vệ là người rất tốt, vui vẻ giúp Trình Âm giữ, chỉ nhắc cô tối tan học nhớ qua để lấy về.

Trình Âm nói vâng rồi xoay người trở về phòng học.

Tiết cuối cùng buổi chiều là tiếng Anh, giáo viên không dạy quá giờ chỉ chuông reo là nghỉ.

Trình Âm cùng Tạ Dĩnh và Nhiếp Nam thu dọn sách vở đi đến nơi ăn uống.

Vốn định tìm Triệu Duy Lâm đi cùng nhưng anh ta nói phải về nhà trước, cho nên nhóm Trình Âm đến nhà hàng trước, chỉ mất mấy phút đồ ăn còn chưa lên, Triệu Duy Lâm đã tới.

Anh ta mang theo một cái bánh kem.

Mọi người đều nhìn anh ta làm anh ta hơi xấu hổ đưa bánh kem cho Trình Âm.

“Không biết tặng quà gì cho nên chuẩn bị bánh kem cho cậu.”

Lúc này, Trình Âm mới nhớ mình có một cái bánh kem ở phòng bảo vệ quên lấy rồi.

Thôi quên đi dù sao cũng có bánh kem của Triệu Duy Lâm tặng rồi.

Hơn nữa Trình Âm là một người chú trọng đến hình thức hơn cả hương vị, cô mở hộp ra nhìn qua, còn đẹp hơn cái bánh kem nhận được hôm nay!

Mặc dù nhỏ nhưng mấy người bọn họ ăn cũng đủ rồi.

“Thật xinh đẹp! Cảm ơn anh!”

Triệu Duy Lâm ngại ngùng nói: “Không cần cảm ơn.”

“Này sao tôi lại thấy bánh này rất đắt đúng không.” Trình Âm lại nói, “Lần sau không cần phải làm như thế đâu.”

Lần sau sao……

Trong lòng Triệu Duy Lâm chấn động.

Từ lúc học cấp hai anh đã không có bạn, càng chưa bao giờ tham gia sinh nhật của người khác.

“Nhưng vẫn rất cám ơn anh.” Trình Âm lại nói lần nữa, “Quá đẹp, anh mua ở đâu?”

“Tôi, tôi……” Triệu Duy Lâm cúi đầu rất thấp, “Tôi tự làm.”

“wow!”

Anh nói câu này làm tất cả mọi người đều phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, đặc biệt là mấy cô gái không nghĩ tới Triệu Duy Lâm nhìn như mọt sách lại biết làm bánh kem.

Trong thời gian ngắn, Triệu Duy Lâm thành tiêu điểm bị các cô quấn lấy nói sau kì thi đại học nhờ anh dạy học làm bánh kem.

Triệu Duy Lâm tất nhiên đồng ý.

Lúc này Trương Tư Khải tới, nhìn thấy người lạ nên mọi người đề kiềm chế hơn.

May mắn Trương Tư Khải là người rất dễ làm quen, chưa được một lát đã hòa đồng với nhóm bạn của Trình Âm.

Cơm nước xong, Tạ Dĩnh là người đầu tiên muốn cắt bánh kem, Trình Âm không đồng ý.

“Lát nữa đi hát thì đến ktv ăn bánh kem đi!”

Như vậy cũng được, dù sao bọn họ đến ktv không uống rượu, thì ăn bánh kem lại càng có không khí hơn.

Nói xong, đoàn người hùng dũng tiến về phía KTV.

Bữa cơm tối nay uống rất nhiều rượu, đặc biệt là Trịnh Văn Tinh, bị mọi người luân phiên rót.

Người duy nhất ở đây không uống là Trần Nhiên.

Trịnh Văn Tinh bị chuốc rượu bởi vì hôm nay anh ta xuất ngũ, nhiều năm đạt được giải thưởng cho tới bây giờ cũng coi như là xuất ngũ trong thời gian đỉnh cao bị bạn bè khắp nơi thay phiên nhau mời ăn. Đến hôm nay mới giành được thời gian triệu tập nhóm bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Cũng bởi vì hôm nay là sinh nhật anh ta.


Mà Trần Nhiên không bị chuốc rượu do hôm nay Trịnh Văn Tinh mang đến cho anh một tin tốt.

Trần Nhiên sắp được triệu hồi, nếu không có gì thay đổi thì sẽ trước Tết Âm Lịch.

Mọi người mừng cho anh nên cũng không chuốc rượu.

Cho nên lúc đến ktv, Trần Nhiên là người tỉnh táo nhất.

Anh đặt Trịnh Văn Tinh cả đường bồng bềnh đi vào trong phòng riêng

Trịnh Văn Tinh với anh mà nói là bạn bè rất quan trọng. Vừa là sư huynh cũng như thầy dạy.

Sắp xếp Trịnh Văn Tinh xong xuôi, Trần Nhiên lại xuống tầng giúp những người khác.

Hôm nay đến toàn một đám đàn ông, uống nhiều nên hành vi cũng không kiềm chế được, nếu không có ai để ý thì không chừng còn từ taxi xuống là nằm luôn trên mặt đất mất.

Sau khi đem người bạn cuối cùng vào thang máy cả người Trần Nhiên đã lây cả mùi rượu khó ngửi.

Không khí trong thang máy hơi bí anh ngửi mà thấy ghét bỏ mình.

Cửa thang máy vừa mở ra, anh nhìn thấy ngay mấy bóng dáng quen thuộc.

Nhóm Trình Âm đang đứng trước quầy lễ tân, sau đó một người phục vụ mang họ vào trong phòng riêng.

Trần Nhiên đỡ người bạn đi đến phòng của mình.

Lúc này còn sớm, nên trên lối đi không nhiều người lắm, anh nhìn rõ Trình Âm đang nhảy nhót phía trước, đằng sau là mấy nam sinh trong đó xách theo một cái bánh sinh nhật.

Không phải cái anh đưa.

Tiếp theo, bọn họ quẹo vào một phòng.

Khi Trần Nhiên đỡ người bạn đi qua phòng của Trình Âm còn cố ý nhớ lại số phòng.

Còn là phòng lớn xa hoa nữa chứ.

Con nít con nôi, tới ktv làm cái gì.

Đi vào phòng, chuyện đầu tiên Trần Nhiên làm là gửi tin nhắn cho Trình Âm.

“Tối muộn rồi còn đến ktv làm gì, em có biết chỗ này không ăn toàn không?”

Qua mấy phút không thấy trả lời.

Trần Nhiên lại gọi cho cô, không ai nhận.

Xem ra là đang chơi vui rồi.

Quên đi mặc kệ.

Trần Nhiên ngồi trong góc, nhìn bạn bè ca hát uống rượu.

Bàn tay đang rũ xuống bên chân sờ thấy sợi dây thừng, anh cầm lên là sợi dây đỏ.

Nếu Trần Nhiên nhớ không lầm, thì chắc là sợi dây màu đỏ mà Trịnh Văn Tịnh hay đeo ở cổ, mẹ anh ta đi cầu trong chùa nói là bảo vệ bình an.

Nhưng nhìn dáng say thế kia của Trịnh Văn Tinh nếu đưa cho anh ta khéo lát nữa là lại ném đi.

Trần Nhiên cầm sợi dây treo ở điện thoại để chơi.

Dưới ánh đền ktv tối tăm, một người bạn cầm chén rượu cố tình lảo đảo ngã xuống đất bên cạnh Trần Nhiên.

“Mẹ Kiếp!” Người bạn đột nhiên nói, “Trần Nhiên cậu đang làm gì vậy? Mẹ nói chứ cậu sao lại đàn bà thế này!”

Trần Nhiên ngạc nhiên cúi đầu nhìn.

Đệch.

Anh lại dùng sợi dây kia để chơi dây.

“Mẹ kiếp ha ha ha ha ha, Trần Nhiên, không thể tưởng tượng được! Cậu lại có trái tim thiếu nữ như vậy! Chơi mẹ nó dây chứ, sao cậu không thêu hẳn chữ thập luôn đi!”

Tiếng cười của người bạn làm hấp dẫn người khác, cả lũ cùng nhau cười.

Trần Nhiên vừa phiền lại vừa không muốn nói gì, bỗng đứng dậy nói: “Mấy cậu chơi đi, tôi đi tìm bạn lát nữa quay lại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.