Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 23


Đọc truyện Lời Thì Thầm Trao Em – Chương 23

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

– ———

“Cậu nói xem, nếu một người con trai mà mang cho người con gái…… Cơm, thì có ý gì?” 

“Bây giờ mà còn có người mang cơm hộp á?” 

“Vậy, vậy nếu có một người con trai thấy trời lạnh nên mang quần áo cho người con gái thì có ý gì?” 

“Nói rõ tình huống của cậu đi.” 

“Ví dụ như…” 

“Ví dụ…… Aiz, cậu hỏi cái này để làm gì? Ai đưa quần áo cho cậu?” 

Trình Âm giật mình, điện thoại áp vào má cũng bắt đầu nóng lên. 

“A…… Tớ……” 

“Trong trường lại có đứa con trai nào đưa cơm với quần áo cho cậu.” Tạ Dĩnh ở đầu điện thoại bên kia cũng xì một tiếng “Chả có sáng ý gì cả, sao không đưa luôn cho cậu bộ Vương Hậu Hùng ý.”

*Vương Hậu Hùng tốt nghiệp sư phạm Hoàng Cương. Giáo viên ưu tú của Tỉnh Hồ Bắc chuyên ngành hóa học viết nhiều sách cho học sinh. (ý đây là nói tới bộ sách cho các học sinh) 

Trình Âm:??? 

“Tớ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, được rồi cậu giảng bài này cho tớ đi.” 

Nói lên giảng bài, lực chú ý của Tạ Dĩnh chuyển đi rất nhanh. 

Tiết tự học chiều này giáo viên toán, giáo viên sinh vật cùng với giáo viên ngữ văn không lên lớp, cho nên bài tập chỉ có ba môn mà thôi. Bởi vì toàn là nội dung của lớp 11 cho nên Trình Âm phải nhìn sách giáo khoa và sách tham khảo trước mới bắt đầu làm, ngoài ý muốn là cô lại không thấy khó như mình tưởng tượng mặc dù không hề ít bài. 

Trình Âm đều hỏi qua Tạ Dĩnh một lúc sau đã đến 11 giờ đêm. 

Bình thường những lúc như này cô đã mơ được hai giấc rồi.


Sau khi làm bài tập xong xuôi, Trình Âm thấy mắt mệt tới mức không mở ra được nữa, cô mơ màng cầm áo ngủ đi ra khỏi phòng.. 

Trong phòng vệ sinh, Trình Âm gần như là nhắm mắt để đi qua thấy ánh sáng trong phòng vệ sinh cô cứ đẩy thẳng cửa đi vào.

Trình Thanh đang cạo râu bên trong giật mình, phản ứng đầu tiên là che miệng mình lại.

Nhưng Trình Âm vẫn nhìn thấy. 

“Anh ơi, miệng anh bị làm sao đấy?” 

Trình Thanh định đẩy Trình Âm ra nhưng không ra tay tàn nhẫn được, chỉ có thể bực bội nói: “Lần sau lúc vào phòng vệ sinh nhớ phải gõ cửa nhỡ anh đang tắm thì sao?” 

Trình Âm lúc này còn để ý gì nữa, cả đầu óc cô bây giờ đều là hình ảnh vừa nhìn thấy vì thế cô gạt tay Trình Thanh ra. 

“Anh bị làm sao đấy? Miệng làm sao mà rách thế kia?” 

Nếu đã thấy, Trình Thanh cũng không che nữa xoay người lại tiếp tục cạo râu.

Thấy thái độ này của anh, Trình Âm vô cùng lo lắng hỏi: “Anh trả lời đi chứ! Anh ở trường đánh nhau với người ta à?” 

Nghe vậy, Trình Thanh dừng không cạo râu nữa mày hơi nhăn lại, tùy tiện trả lời: “Đúng vậy, đánh nhau với bạn học.” 

Biết ngay thế mà, Trình Âm lại thấy yên tâm hơn: “Đánh thắng không?” 

Trình Thanh: “……” 

Trình Âm nhanh chóng bị Trình Thanh đẩy đi ra ngoài. 

Sắp đến cửa, cô cũng không quên hỏi: “Có phải anh cướp bạn gái của người ta không?” 

“Không phải!” Trình Thanh cố gắng kiềm chế sự kiên nhẫn của mình, “Va chạm lúc chơi bóng với người ta, không được nói cho cha mẹ biết nghe chưa!” 

“Anh yên tâm, em sẽ không nói cho cha mẹ biết đâu.” 

Trình Âm rất hiểu chuyện gật đầu, “Nếu cha mẹ biết anh học quyền anh mấy năm rồi còn bị người ta đánh như này, không tức chết mới lạ.” 

Trình Thanh: “……” 


Thời gian này trôi quá nhanh, chớp mắt đã sắp đến lễ quốc khánh.

Mặc dù nói là lớp 12 nhưng mọi người cũng có thể đoán được số lượng bài tập nặng nề trong bảy ngày nghỉ tiếp theo, còn kỳ thi kiểm tra vào thứ tư thứ năm sau đó. 

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới kỳ vọng của mọi người trong kỳ nghỉ lễ này.

Ít nhất buổi sáng có thể ngủ nướng. 

Trên vách tường lớp học cũng treo tấm lịch để đếm ngược đến ngày thi đại học, mỗi ngày xé một tờ nhìn con số thay đổi, đề tài bình thường của mọi người cũng dần dần hướng về kì thi đại học.

“Cậu định thi trường nào?” 

Lúc tan học buồn chán, Trình Âm hỏi Tạ Dĩnh. 

Mặc dù đã học cùng nhau hơn 2 năm, nhưng Trình Âm chưa từng nghe Tạ Dĩnh nói cô thích trường đại học nào. 

Theo hiểu biết của Trình Âm thì với thành tích của Tạ Dĩnh thì bất cứ trường đại học nào trong nước đều do cô ấy lựa chọn cho nên mới không thèm để ý. 

Cho dù như vậy, Trình Âm cũng muốn biết một chút. 

Biết đâu lại có cơ hội, Trình Âm có thể thi vào học cùng một thành phố với cô thì sao. 

“Tớ chưa nghĩ đến học trường nào.” 

Tạ Dĩnh trả lời như thế. 

Quả nhiên. 

Trình Âm biết mà cô căn bản không nghĩ đến mấy chuyện này. 

“Bởi vì tớ chưa biết sẽ phải học ngành gì nữa đây.” 


Tạ Dĩnh còn nói thêm. 

“Ừ.” 

Trình Âm chớp chớp mắt. 

Ngày thường học sinh lớp 12 tuy hay nói về đại học nhưng chỉ nói về trường đại học mà mình mong muốn chứ chưa có ai nghĩ tới vấn đề chuyên ngành gì.

“Chúng mình học toàn toán lý hóa ngữ văn tiếng Anh sinh vật, nhưng chuyên ngành đại học lại không phải những cái này.” 

Hiếm khi thấy Tạ Dĩnh mang vẻ mặt mê mang khó hiểu. 

Cô chống cằm, nhìn sách trên bàn, “Tớ chưa từng tiếp xúc với các ngành nghề khác nhau nên không biết như nào, nếu sang năm đã phải chọn chuyên ngành rồi thì quá vô lý, tớ chưa được tiếp xúc thì sao biết mình thích gì.” 

Đối với chuyện này, Trình Âm không có ý kiến gì. 

Cô có thể đi đỗ đại học đã là quá tốt rồi. 

Tạ Dĩnh cũng biết điều nên không hỏi cô nữa.. 

“Còn cậu, muốn thi vào đại học nào?” 

“Làm gì có chuyện tớ chọn trường, mà trường đại học chọn tớ chứ.” 

Nói thì nói như vậy nhưng Trình Âm vẫn không tránh khỏi việc tưởng tượng trường đại học của mình như nào. 

“Đến nơi có người thân hoặc bạn bè nếu không thì buồn lắm.” Trình Âm nói, “Nếu để cho tớ chọn…… Hoặc là tớ học cùng một thành phố với cậu, hoặc là cùng anh trai tớ.” 

“Anh trai cậu cũng phải đi à!” Tạ Dĩnh đột nhiên hỏi, “Không phải cậu nói anh ấy học ở đây à?” 

“Đúng vậy, nhưng anh ấy muốn học tiến sĩ.” Trình Âm nói, “Nếu tiếp tục học tiến sĩ thì chắc sẽ đến chỗ khác.” 

Tạ Dĩnh hỏi: “Anh trai cậu học lên tiến sĩ à…… Anh ấy học chuyên ngành gì?” 

“Lúc học đại học là sinh vật, nghiên cứu sinh thì tên quá phức tạp tớ không nhớ được.” 

“À…… Sinh vật a……” 

Tạ Dĩnh còn muốn nói gì nữa thì Trần Nhiên đang nằm bò ngủ bên cạnh Trình Âm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. 

Anh ngẩng đầu lấy điện thoại nhìn qua rồi tắt đi. 

Vài giây sau, điện thoại lại kêu. 


Trần Nhiên vẫn tắt đi. 

Người gọi điện vô cùng kiên trì, lại gọi tiếp lần nữa. 

Trần Nhiên cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, nhận điện giữa ồn ào trong lớp học nói: “Có việc gì?” 

Không biết bên kia nói gì, Trần Nhiên không trả lời, cúp điện thoại đi ra ngoài. 

Nhìn theo bóng anh, Tạ Dĩnh khẽ nói: “Vẻ mặt vừa rồi của anh ta thật đáng sợ.” 

Trình Âm cũng gật đầu. 

Tạ Dĩnh lại nói: “Nhìn như sắp đánh nhau ấy.” 

Đánh nhau. 

Trần Nhiên muốn đi đánh nhau. 

Trình Âm đột nhiên tưởng tượng theo. 

Cô ngước lên nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen, 10 giờ 25p, cách giờ vào lớp còn 5phút nữa. 

Trình Âm vẫn đi theo ra ngoài. 

Trần Nhiên chân dài nên đi rất nhanh lúc Trình Âm đi ra khỏi lớp đã không thấy anh đâu.

Cô biết trong trường Trần Nhiên không quen ai vì thế theo trực giác cô đi về phía cổng trường.

Quả nhiên ở dưới sân trường nhìn thấy Trần Nhiên đang đi ra khỏi cổng trường. 

Trình Âm vội vàng chạy theo khi tới cổng trường thấy Trần Nhiên đi về phía một cô gái.

Nhìn cô gái kia chắc tầm tuổi với Trần Nhiên, tóc dài xoăn, mặc váy dài trắng nhìn rất thục nữ dịu dàng.

Trình Âm không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy cô gái kia nói gì đó rồi Trần Nhiên đi theo cô ta. 

Cứ nghĩ muốn đánh nhau. 

Hóa ra là đi gặp mỹ nữ. 

Trình Âm đứng tại chỗ một lúc rồi yên lặng quay người về lớp. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.