Đọc truyện Lời Thì Thầm Trao Em – Chương 12: 🐻
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
– ————
Lúc Trần Nhiên ra khỏi bệnh viện đã là 12 giờ trưa.
Còn chưa kịp bước ra khỏi khu nội trú thì Giang Văn Văn đã đuổi theo.
“Trần Nhiên, cậu đi đâu?”
“Đến trường.” Trần Nhiên đi đến bãi đỗ xe.
Giang Văn Văn bám sát phía sau anh, hỏi: “Trung học?”
Trần Nhiên: “Không thì sao?”
Những bệnh nhân đi qua đi lại bên cạnh rất ồn ào, Giang Văn Văn bỗng kéo quần áo Trần Nhiên lại.
“Sao cậu phải về? Muốn đi đại học thật à?”
Trần Nhiên dừng chân lại quay đầu nhìn Giang Văn Văn.
“Chuyện này không phải do cô ban tặng sao?”
Ngay sau đó, anh hất tay Giang Văn Văn ra bước nhanh đi.
–
Sau giờ ngọ ở Tam Trung như một bức tranh yên tĩnh.
Nhân viên bảo vệ ngồi xổm ở cạnh cổng chơi với chó, mấy nữ sinh không ngủ trưa kéo tay nhau đi dạo, còn nam sinh lớp 10-11 thì đánh bóng rổ trong sân.
Trần Nhiên bước nhanh đến khu dạy học.
Cuối tháng 9, nắng gắt cuối thu, mặt trời vẫn đang chiếu những tia nắng cuối cùng. Trần Nhiên tránh ánh mặt trời thiêu đốt, khi đi qua lớp 11 các nữ sinh bên trong liên tục quay đầu bàn tán.
—— “Ai đấy nhỉ?”
—— “Hình như học sinh chuyển trường lớp 12, cùng lớp với Trình Âm ấy.”
—— “Đẹp trai quá, còn đẹp hơn Cố Lý lớp thể dục!”
—— “Nhưng nghe nói anh ta năm năm rồi không thi đỗ đại học.”
—— “Hả……”
—— “Hơn nữa cha anh ta là xã hội đen, còn từng vào cục cảnh sát vừa mới được thả ra.”
—— “Thế à, thật đáng sợ.”
Trần Nhiên không hề biết những lời đồn đãi vớ vẩn này về anh, chỉ muốn nhanh chóng về lớp…để ngồi điều hòa.
Anh bước nhanh qua hành lang dài, gặp Đồng Chinh và mấy anh em của cậu ta đang kề vai sát cánh nghênh ngang đi tới.
Trần Nhiên thấy hơi phiền.
Đám trẻ ranh mười bảy mười tám tuổi này cởi cương thì không khác gì chó Husky. Nếu bạn đánh bọn nó thì với cơ thể kia mà không để ý sợ đánh hỏng mất, mặc dù cũng được là đóa hoa của tổ quốc nhưng đây là xã hội được cai trị bởi pháp luật không đáng để mình phải ở trong cục cảnh sát mấy ngày.
Còn không đánh thì chó Husky có thể làm ra những chuyện mà bạn không tưởng tượng được, chứ không có chuyện nó không làm được.
Đang lúc Trần Nhiên lưỡng lự nên đối phó với bọn Đổng Chinh như nào thì nhóm Đổng Chinh bỗng dừng chân lại, sau đó huýt sáo lắc lư không mất lễ phép đi qua người Trần Nhiên.
Hà Lập Chí: “Anh Chinh, tối nay chúng ta đi mở hộp đen ở đâu( ý đi chơi đâu).”
Đổng Chinh: “Chơi game thôi, mà đen cái gì mà đen, bây giờ quốc gia đang lên án mạng mẽ diệt trừ xã hội đen, mày không biết à!”
Hà Lập Chí: “Vâng vâng, tối nay chúng ta chơi game ở đâu nhỉ?”
Tiếng nói của mấy nam sinh nhỏ dần, Trần Nhiên không hiểu nhìn theo bọn họ.
Không nghĩ tới mấy tên nhóc này lại không mang thù, chẳng lẽ do anh đã rời khỏi cấp ba quá lâu rồi nên lão đại của trường bây giờ cũng biết nhân nghĩa lễ tín, tích cực hưởng ứng chính sách của quốc gia.
Tới cửa lớp năm, Trần Nhiên đi vào từ cửa sau đa số mọi người đang nằm ngủ chỉ có hai ba người đang xem sách.
Anh đẩy cửa ra nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình.
Trình Âm đang dựa vào áo đồng phục để ngủ, đưa lưng về phía Trần Nhiên.
Dây buộc tóc của cô hôm nay là hình hai quả anh đào, đỏ rực, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Trần Nhiên không nhịn được đưa tay gẩy hai quả anh đào kia.
Trình Âm giật mình, Trần Nhiên thu ngay tay lại cầm bút trên bàn để xoay.
Lúc này anh mới để ý trên bàn có một quyển sách bài tập không phải của mình, chữ viết tinh tế mà hơn nữa các câu trả lời trong đấy đều chính xác.
Không cần nhìn tên anh cũng biết không phải của Trình Âm.
“Sách này của ai?”
Trình Âm không trả lời nhưng bên tai lại vang lên giọng nói khác.
“Đây là của tôi.”
Trần Nhiên xoay người, thấy một nữ sinh lạ mặt.
“Hả?”
Lúc Tiếu Tư Nhiên nhìn thấy Trần Nhiên khóe môi đột nhiên cong lên.
“Cậu chính là bạn học mới à?”
Trần Nhiên gật đầu đưa quyển sách cho cô ta.
Tiếu Tư Nhiên nhận sách ôm vào trong ngực ngập ngừng một lúc rồi nói: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau rồi không?”
Lời này cô ta nói là thật, chỉ sợ đã quên mất.
Học kỳ một lớp 10 cô ta biết Trình Âm đang học đấu kiếm nên bắt đầu xem các tin tức về vận động viên đấu kiếm.
Vào một ngày nào đó nhìn thấy được tin tức của Trần Nhiên, chuyện quá lâu rồi. Sau đấy thấy thành tích đấu kiếm của Trình Âm cũng không tốt nên Tiếu Tư Nhiên không chú ý đến nữa, nhưng vẫn có ấn tượng với khuôn mặt và cái tên này.
Thấy Trần Nhiên không nói câu nào cô ta lại thêm một câu: “Tôi cảm thấy cậu rất quen.”
Lúc này, phía sau Trần Nhiên có người nhỏ giọng bức bức: “Thấy người đẹp trai là cậu đều cảm thấy quen hết.”
Tiếu Tư Nhiên: “……”
Không biết Trình Âm tỉnh từ lúc nào, cũng không nhìn hai người họ mà lấy bút để chơi.
“Tỉnh rồi” Trần Nhiên quay đầu khẽ hỏi.
Trình Âm không thèm nhìn anh, xoay người đưa lưng về anh cột dây giày.
Lúc này Trần Nhiên mới quay lại nhìn Tiếu Tư Nhiên.
“Chắc cô nhớ nhầm rồi.”
Tiếu Tư Nhiên bị câu nói kia của Trình Âm làm xấu hổ muốn chết, hơn nữa da cô ta lại trắng nên đỏ mặt càng dễ nhận ra.
Nhưng đầu óc lúc này lại vô cùng tỉnh táo.
“A, tôi biết rồi!”
Trình Âm nghe câu đấy xong nhìn về phía Tiếu Tư Nhiên.
Chẳng lẽ hai người này thật sự có gì đấy.
Thấy Trình Âm tò mò, không hiểu sao Trần Nhiên lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Thật ra Tiếu Tư Nhiên nói trắng ra anh là ai cũng không sao, nhưng anh cảm thấy giữa mình và Trình Âm chỉ cách một tấm màng mỏng nếu bị rách thì không còn thú vị nữa.
Dưới cái nhìn của hai người, Tiếu Tư Nhiên nói: “Cậu và Trình Âm rất giống nhau, thảo nào tôi nhìn thấy cậu quen quen.”
Trình Âm: “……”
Muốn biết câu trả lời còn phải lấy cô làm lý do, thật hơi quá mà.
Trần Nhiên thở dài nhẹ nhõm liếc mắt nhìn gương mặt của Trình Âm, đột nhiên quay cằm của cô sang để sát vào nhìn.
Gần đến mức Trình Âm nhìn thấy cả hình dáng của mình trong mắt anh.
Trình Âm bỗng cứng đờ, mắt cũng không dám nháy, tim đập như đánh trống.
—— cho đến tận khi nghe thấy tiếng Trần Nhiên.
“Hả..có giống thật không?”
Tiếu Tư Nhiên bên cạnh: “……”
Thật ra nhìn kỹ lại thì cũng không quá giống nhưng nói chung nói thêm một câu còn hơn yên lặng.
Chính vì nói thêm một câu còn hơn đứng im không nói gì nên phải lấy cô ra làm đề tài, thật quá mức mà.
Không ai chú ý tới Tiếu Tư Nhiên cầm sách bài tập yên lặng rời đi không một tiếng động.
Trần Nhiên thả cằm Trình Âm ra, ngón cái chạm vào ngón trỏ một chút.
Trình Âm vẫn ngơ ngác nhìn anh.
“Anh, anh không được động tay động chân trong lớp như thế.”
Trần Nhiên đang quay mặt đi nghe cô nói thế lại quay sang nhìn cô.
“Vậy em muốn động tay động chân ở đâu?”
Bầu không khí trong nháy mắt đông cứng lại.
Trái tim mà Trình Âm vất vả lắm mới bình tĩnh được lại hỗn loạn lần nữa.
“Anh, anh……”
Trần Nhiên thấy cô khẩn trương không nhịn được cười.
Nhìn Trình Âm mặt đỏ lại nói lắp, anh thấy rất vui vẻ.
Buổi trưa cứ trôi qua như thế.
Khi Trần Nhiên còn chưa cười xong thì Trình Âm đột nhiên tới gần anh lấy một bài toán trong bộ đề ra đặt xuống.
“Có bản lĩnh thì anh động tay động chân vào bài thi này đi.”
Trần Nhiên: “……”
Học sinh trong lớp dần dần tỉnh dậy. Âm thanh cũng lớn hơn có người đi về phía bọn họ.
Trình Âm cầm cốc nước đứng lên, “Nhường một chút, tôi muốn đi lấy nước.”
Trần Nhiên không trêu cô nữa đứng dậy nhường chỗ cho Trình Âm.
Trình Âm đi đến chỗ rót nước ở hàng đầu tiên của lớp thì Tạ Trường Tinh cầm hai bộ đồng phục đi tới “Đồng phục của cậu có rồi.”
Trần Nhiên nhận lấy tiện tay nhét vào trong ngăn bàn.
“Cảm ơn.”
Ở đằng trước, Trình Âm ngẩn người đứng rót nước, tiếng nước chảy mạnh ra không để ý tràn ra ngoài.
Cô khẽ kêu lên một tiếng lui lại phía sau nhưng không thể tránh được số phận nước chảy vào giày.
May mắn ngay cạnh bình nước có giẻ lau.
Trình Âm ngồi xổm xuống lau giày, lau được một nửa cô bỗng sờ sờ cằm của mình.
Quá phiền.
–
Sau tiết thứ ba vào buổi chiều mà Trần Nhiên còn chưa đi.
Trình Âm cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao hôm nay anh chưa về?”
Trần Nhiên ngước lên nhìn cô, “Tôi không nộp học phí à?”
Trình Âm cúi đầu lẩm bẩm nói: “Học phí thì bao nhiêu chứ, chín năm giáo dục bắt buộc anh muốn tận dụng hết à.”
“Đương nhiên.”
Trình Âm không để ý đến anh nữa thấy Trương Dược Hải đi vào cô mới ngồi nghiêm túc lại.
Tiết cuối cùng là ngữ văn, Trần Nhiên từ trước đến nay đều giữ mặt mũi cho Trương Dược Hải nên không bao giờ trốn tiết của ông.
Trước khi vào học, Trương Dược Hải giành 10 phút nói về lễ thành lập trăm năm trường Trung học Tam Trung vào tháng sau.
Trường sẽ mời các giáo viên và học sinh cũ về tham dự, hơn nữa còn tổ chức một số hoạt động, quay chụp phim tuyên truyền ngày kỷ niệm với tạp chí của trường.
Gần nói xong ông mới bổ sung thêm câu nữa: “Nhưng cũng không có quan hệ gì với lớp 12 chúng ta.”
Thế thầy nói nhiều như vậy là để đếm số từ à.
Tiết cuối cùng nháy mắt cũng vượt qua, hôm nay Trình Thanh tới đón Trình Âm tan học, cô đã sớm đeo cặp đi ra khỏi trường.
Còn Trần Nhiên bị Trương Dược Hải gọi lại muốn nói với anh mấy câu.
Nhưng khi Trần Nhiên đi ra trong trường đã không còn ai.
Anh đi từ từ ra ngoài tâm trạng không hiểu sao rất thoải mái.
Lúc đi qua thư viện lại thấy mấy người Đổng Chinh.
Lần gặp mặt này lại khác với những lần trước, nhóm Đổng Chinh đẩy hai bạn nữ vào góc tường nhìn tình hình có vẻ căng thẳng.
Vốn dĩ Trần Nhiên đã đi qua rồi nhưng nghĩ tới dáng vẻ gầy yếu của hai nữ sinh kia trong lòng vẫn thấy bất an.
Vì thế anh lại quay lại.
“Mấy người làm gì đấy?”
……
Đổng Chinh giật mình.
Cậu ta quay lại thấy người phía sau quả nhiên là Trần Nhiên.
“Liên quan cái rắm gì đến mày.”
Vừa nói xong câu này, Hà Lập Chí cũng giật mình khẽ nói: “Chinh, Anh Chinh, đừng xúc động, em không muốn đến nhà máy của cha nó làm công đâu.”
“Mẹ kiếp, mày tưởng ông đây muốn à.”
Hai nữ sinh đằng sau thấy có người đến giúp đỡ lập tức giật lại điện thoại của mình trong tay Lập Chí chạy nhanh đi.
Trần Nhiên thấy thế, nói: “Chúng mày ăn cướp à?”
Đổng Chinh nổi giận nói: “Mẹ nó! Mày đừng có khinh người quá đáng!”
Hà Lập Chí lại giữ chặt nắm đấm đang định ngo ngoe của cậu ta, “Anh Chinh, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ.”
Đổng Chinh cắn răng yên lặng nói: “Sao nào, tao kéo phiếu cho Trình Âm không được à?”
Trần Nhiên đột nhiên tiến lên một bước, “Kéo phiếu gì?”
Đổng Chinh không trả lời, Hà Lập Chí nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay áo của Đổng Chinh, lúc này cậu ta mới không tình nguyện đưa điện thoại cho Trần Nhiên xem.
Là một bài viết công khai bỏ phiếu trên WeChat.
—— “Bộ phim ghi hình tuyên truyền ngày kỷ niệm thành lập trăm năm của Tam Trung! Hãy chọn ra cô gái thích hợp nhất trong lòng bạn!”
Trần Nhiên nhìn thoáng qua, cũng lấy điện thoại của mình ra.
“Nào, thêm WeChat.”
Đổng Chinh: “A!”
Sáng hôm sau, toàn bộ Tam Trung đều truyền tai nhau một chuyện.
Lão Đại Đổng Chinh cùng nhóm Hà Lập Chí tìm mọi người ở khắp nơi thêm WeChat.
Hình như là làm kinh doanh.