Đọc truyện Lời Thì Thầm Của Những Đóa Hồng (A Whisper Of Roses) – Chương 30
Cha mẹ Sabrina xuất hiện ở ngôi nhà trên quảng trường Hanover chưa đầy một tiếng sau, khuôn mặt rõràng đều ngập tràn với một niềm vui sướng kín đáo. Một cách khẽ khàng, Bea dẫn họ vào căn phòng sưởi nắng, nơi Sabrina đang ngồi sau chiếc bàn viết thanh nhã của bác gái nàng. Họ xông qua căn phòng để đến với nàng, kể cả dáng đi duyên dáng của mẹ nàng cũng bị làm hỏng bởi những cái nhún nhảy rất hồ hởi.
“Con yêu!”
“A, công chúa bé nhỏ của cha đây rồi! Chúng ta nhớ con quá chừng!”
Sabrina điềm tĩnh quay má cho những nụ hôn của họ như thể mới chỉ vài giờ trôi qua từ lúc nàng với cha mẹ nàng xa nhau thay vì hàng tuần lễ. Họ trao nhau những nụ cười thấu hiểu, tin chắc rằng sự điềm tĩnh của nàng chỉ là một mưu mẹo nào đó.
Sau khi trao đổi những câu đùa về Alex và Brian và mùa xuân đang nở rộ trên đất Cameron, cha nàng hắng giọng và giả bộ mang vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông rút một văn bản được gấp lại từ trong túi ra. “Cha không phải nói cho con biết vì sao cha mẹ đến đây, phải không con gái. Cha cuối cùng cũng lấy được những giấy tờ cho vụ hủy hôn của con rồi.”
“Có phải lúc nào cũng cần một khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy để giành được những giấy tờ này không cha?” nàng hỏi ông.
Cha mẹ nàng lại trao nhau những cái nhìn tội lỗi khác, cả hai đều lầm bầm điều gì đó, nghe như “những điều kiện bắt buộc” và “những thủ tục lỏng lẻo.”
“Dù có nhanh hay chậm,” cha nàng vui vẻ nói, khoa tay mở tấm giấy. “Tất cả những việc con cần làm và kí tên bên trên dấu triện của quan tòa và con sẽ thoát khỏi thằng nhóc MacDonnell xấu xa đó mãi mãi.”
Ông vung vẩy nó trước mũi của nàng, rõ ràng đang hy vọng nàng sẽ từ chối kí.
Sabrina vồ lấy tờ giấy khỏi tay ông và vuốt phẳng nó trên chiếc bàn. Miệng của mẹ nàng rớt xuống. Một âm thanh khác lạ thoát ra khỏi Dougal, và Sabrina biết một âm tiết trong đó chính là thứ đã phản lại chính ông. Không cần bận tâm đọc lại, nàng nhúng cây bút vào lọ mực và kí ngắn gọn tên nàng bên dưới con dấu. Nàng rắc cát qua chữ kí của nàng, nhanh nhẹn rũ sạch tấm giấy và đưa nó lại cho cha mình.
“Đây. Vậy là xong. Giờ chúng ta có thể đi được chưa?”
“Đi,” cha nàng ngây người lặp lại. Tay ông siết chặt quanh tấm giấy như thể ông đang chống lại thôi thúc được vo viên nó. “Đi đâu?”
Elizabeth giật lấy chiếc khăn tay, gương mặt bà trơ cứng.
“Nhà,” Sabrina nói. “Trang viên Cameron. Hành lý của con đã được thu dọn, đang để ở ngoài hành lang.”
“Được rồi, con gái, dù con có nói gì,” cha nàng ngờ ngợ nói. “Chúng ta cũng sẽ đi ngay bây giờ nếu như đó là nguyện vọng của con.” Ông quay đi khỏi chiếc bàn như thể ông không thể chịu nổi việc nhìnnàng, những bước chân nặng nề như thể ông đã già đi thêm chục tuổi chỉ trong mười phút.
“Papa?” Sabrina giang tay ra. “Cha sẽ phải bế con. Cha không nhớ à? Con không thể đi được.”
Vào đúng hai giờ chiều hôm đó, Morgan sải dài chân bước lên những bậc thang của tòa nhà Belmont,gượng gạo ngắm bó hoa hồng dài ngoằng được trồng trong nhà kính trong tay anh. Để khỏi đến đâysớm hơn đã vắt kiệt mọi gam kiềm chế của anh, nhưng anh cảm thấy đây là một dịp trọng đại đòi hỏi phải tuân thủ đúng lễ nghi.
Tiếng gõ cửa háo hức của anh không được đáp lại bởi người quản gia, mà là một cô hầu gái mặt đầy tàn nhang với đôi mắt đỏ mọng. Cô ta trông quá sầu muộn đến mức không bình luận chút gì về nhữngđóa hoa.
“Tôi sẽ đi báo với Đức ngài ngay lập tức, thưa ngài.” Cô ta quẹt mũi bằng cái tạp dề khi dẫn anh vào trong lối đi. “Tôi rất xin lỗi. Tôi chắc phải trông lộn xộn khủng khiếp. Tôi đã từng làm bất cứ chuyện gì để được thoát khỏi tiểu thư. Nhưng giờ khi tiểu thư đi rồi…” cô ta lại chìm sâu vào một hỉ mũi mới.
Morgan không muốn bất cứ người nào phải đau khổ ngày hôm nay. “Thôi được rồi, cô gái. Không cầnphải buồn khổ như vậy đâu. Tôi chắc tiểu thư Enid sẽ về nhà vào Giáng Sinh và dịp nào thích hợp. Cô nên mừng cho cô ấy vì chồng cô ấy đã thoát nạn. Đứa bé cần có cha.”
“Ôi, tôi tất nhiên rất mừng cho tiểu thư Enid rồi, thưa ngài. Tôi đang nhắc đến tiểu thư trẻ kìa.”
“Tiểu thư trẻ ư?” Một linh tính lạnh lẽo tràn qua Morgan. Anh dừng lại đột ngột.
Người hầu gái vẫn bước tiếp. “Là tiểu thư Sabrina, thưa ngài.”
Morgan đánh rơi bó hồng. Anh bước dài đuổi theo người hầu gái, tóm lấy vai cô ta và xoay cô ta lại. Anh tìm kiếm trên gương mặt lem nhem nước mắt sự thật mà anh sợ không dám tin. “Sabrina sao? Sabrina đi rồi sao? Đi đâu? Khi nào? Bao lâu rồi?”
Người hầu gái run lẩy bẩy trong cái siết đau đớn của anh. “Bởi mẹ và cha tiểu thư đã đến để đưa tiểu thư trở lại Scotland.”
Morgan lắc cô ta mà không chủ ý. “Khi nào? Bao lâu rồi?”
“Được vài giờ rồi. Từ lúc mười giờ sáng nay.”
Những cảm xúc trái ngược nghiến lấy nhau trong lòng Morgan. Hoang mang. Giận dữ. Tuyệt vọng. Vậy đây lại là một sự phản bội khác của nhà Cameron? Nhưng là sự phản bội của ai? Của Dougal hay chính Sabrina?
Người hầu gái co rúm lại trước nét mặt hung tợn của anh. Anh thả cô ta ra và dữ dội lao ra khỏi cánh cửa, dẫm nát những bông hồng vương vãi dưới gót chân anh.