Lời Thách Đố Tình Yêu

Chương 4


Bạn đang đọc Lời Thách Đố Tình Yêu – Chương 4

“Phải.” Kim Dục Duy mặt mày nhăn nhó, bụng lại đau một trận dữ dội.
Thu Hạ Hạ lập tức hiểu ra tất cả! Lần này lại để Âu Dương Dị thoát rồi! Thu Hạ Hạ tức đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể tin cái sự thất rằng mình lại thua.
“Bạn gì ở ngoài cửa ơi…” Kim Dục Duy không nghe thấy âm thanh gì ở ngoài nữa, một chút lo sợ thoáng qua, “Bạn gì ơi, xin bạn hãy để lại thuốc giải rồi hãy đi! Tôi với bạn không thù không oán, cậu hãy tha cho tôi đi mà!”.
“Giúp tôi nói với bạn Âu Dương Dị của cậu, tôi sẽ không bỏ qua lần này đâu!” Thu Hạ Hạ nói một cách giận dữ, sau đó ném gói thuốc giải ở cửa nhà vệ sinh: “Thuốc giải tôi để ở cửa đó, cậu tự đi mà lấy! Tôi đi đây!”.
Thu Hạ Hạ tức giận bước ra.
Cửa vừa mở, Thu Hạ Hạ đen đủi phát hiện ra có mấy nam sinh đang đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh nam, cô bỗng chốc ngây người ra một lát không biết nên làm thế nào. Mấy nam sinh đó nhìn thấy cô nữ sinh bước ra từ phòng vệ sinh nam, cũng ngớ người ra, sau đó nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
Thu Hạ Hạ sau khi lấy lại tinh thần lại cất cao giọng mắng mỏ: “Nhìn gì mà nhìn? Còn nhìn nữa là tôi bắt các cậu đến đồn cảnh sát đấy!”.
Người nên bị đưa đến đồn cảnh sát phải là cô mới đúng.
Tiết học thứ hai, tại phòng cắm hoa tập thể.
Căn phòng nằm ở phía bắc của tòa nhà hội đồng là phòng cắm hoa tập thể, nhưng trong phòng lại chẳng thấy có một bông hoa nào, mà toàn là đồ ăn vặt và một đống tạp chí bói toán, nếu gọi là phòng bói toán tập thế có lẽ mọi người còn tin hơn.
Thực ra đội cắm hoa này không phải là để học cắm hoa, trên danh nghĩa là một đội cắm hoa nhưng trên thực tế lại là một tổ chức nữ hào kiệt, chuyên bảo vệ chính nghĩa, ngầm giúp đỡ các học sinh dạy cho “bọn ác bá” ở trong trường một bài học. Đội cắm hoa gồm có bốn thành viên, lần lượt là Đoạn Khanh Nhi, Lạc Phán Phán, Trương Nhã Tuyên và Thu Hạ Hạ. Bốn người họ…mà không, ba nữ sinh không cùng tuổi nhau đều có một trái tim nghĩa hiệp, vì vậy đã tự phát thành lập nên một nhóm hào kiệt. Còn riêng Trương Nhã Tuyên, cô ta là do Thu Hạ Hạ lôi vào, tính cách khá là dịu dàng hòa nhã, vì thế bình thường chỉ là giúp đỡ các công việc của đội cắm hoa, còn nói chung là không có nhiệm vụ gì.
Lúc này, ở chính giữa căn phòng, một chiếc bàn màu đỏ son đầy đồ ăn vặt, bốn cô gái ngồi quanh bàn, ăn uống, cập nhật tin tức gần đây, nói chuyện thật rôm rả.
Thành viên đầu tiên của đội cắm hoa – Lạc Phán Phán tự tin đầy mình nói: “Nhiệm vụ sắp tới của mình là bắt cái tên Giản Liên Hạo phải cam tâm “nôn” ra hết số tiền đã lừa được.”
Thành viên thứ hai của đội – Trương Nhã Tuyên hỏi: “Chính là cái tên Giản Liên Hạo yêu tiền đến phát điên, người khác mà nhìn cậu ta một cái cũng phải trả tiền, tên tiếng Anh là money, bút danh là RMB đó à?”.

“Đúng!” Lạc Phán Phán gật đầu, ánh mắt đầy tự tin.
“Cool!” Thành viên thứ ba – Đoạn Liêu Nhi giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thành, sau đó nghĩ đến nhiệm vụ của mình, tự nhiên cũng cảm thấy tự đắc: “Còn nhiệm vụ của mình là cải tạo cái anh chàng Bạch Quân Hàn của trường Tri Hiền từ một cái xác ướp trăm năm lạnh giá trở thành một người bình thường có thân nhiệt 36,5o C”.
“Hay lắm, nhiệm vụ đầy thử thách, cẩn thận kẻo nhiệt độ lại cao quá đầu, đốt cháy thành một con ngốc thì lại thảm.” Lạc Phán Phán mỉa mai bạn tốt của mình. Trước khi Đoạn Liêu Nhi nhảy dựng lên, Trương Nhã Tuyên đã kịp nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nhiệm vụ của mình chính là làm sao cho thành tích của con heo ngu ngốc Hướng Vũ Phàm đạt yêu cầu”.
“Bái phục! Cái tên đội sổ toàn trường Hướng Vũ Phàm mà cậu cũng dám vượt qua thử thách.” Lạc Phán Phán hướng ánh mắt đầy khâm phục sang cô, giọng còn pha chút nhạo báng: “Nếu cậu có thể khiến cho con heo đầu óc bã đậu Hướng Vũ Phàm đạt được yêu cầu, thì cậu có khả năng ghi được kỷ lục Guinness rồi”.
Ba thành viên đều đã nói xong dự định của mình, chỉ còn lại người cuối cùng. Thế là ánh mắt của ba người trước mặt lại hướng sang vật thể lạ giống như cái xác không hồn, bất động đang nằm dài trên một góc bàn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cái “xác chết” ấy, căn phòng lại rơi vào cái không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Ánh sáng mặt trời lan tỏa khắp phòng, thời khắc này thứ duy nhất hoạt động đó là những hạt bụi bay.
Một giây trôi đi…
Im lặng…
Mười giây qua đi…
Im lặng…
Ba mươi giây qua đi…
Vẫn im lặng…
Đến một phút trôi đi, cái “xác chết” ấy vẫn bất động.

Cuối cùng, Lạc Phán Phán với tính cách dễ kích động nhất, không nhẫn nại được nữa cầm một bông hoa trên bàn ném sang cái “xác chết” đó. Cái “xác chết” bị cành hoa đập vào ấy chẳng còn chút sức lực ngẩng đầu lên nhìn Lạc Phán Phán, sau đó lại nằm sụp xuống.
“Này, Thu Hạ Hạ! Khi nào cậu mới thoát khỏi cái “xác chết” này? Bình thường chẳng phải cậu giống khỉ hơn Đoạn Khanh Nhi sao?” Lạc Phán Phán lại ném thêm một bông hoa nữa.
Người được gọi là “xác chết” – Thu Hạ Hạ vẫn không có phản ứng gì, Đoạn Khanh Nhi bị gọi là khỉ, nhìn chằm chằm tức giận: “Lạc Phán Phán, ai nói mình giống khỉ? Mình tuổi con khỉ, không có nghĩa là mình cũng giống khỉ, cậu rõ chưa?”. “Con khỉ” hướng ánh mắt cầu cứu sang Trương Nhã Tuyên, tiện thể chêm thêm một câu: “Bình thường mình là thục nữ! Các cậu nói xem có đúng vậy không?”.
Trương Nhã Tuyên vốn có lòng muốn nói giúp cô ấy, nhưng khi cô nói ra câu này, Trương Nhã Tuyên lập tức lảng đi, giả vờ không nghe thấy gì. Xem ra mọi người đều có suy nghĩ giống nhau: Đoạn cô nương trông không giống khỉ, nhưng về cái tính cách này, đúng là không ai dám nói cô ấy không phải là bạn của khỉ.
“Con khỉ” cầu cứu không thành, liền tức giận lườm Trương Nhã Tuyên một cái, sau đó cùng bàn dân thiên hạ tập trung chú ý‎ vào cái “xác chết”.
Trương Nhã Tuyên ngồi bên cạnh Thu Hạ Hạ thực sự không thể nhìn thêm được nữa, thế là dùng tay lay lay cô.
“Chuyện gì vậy?” Thu Hạ Hạ ngẩn người quay đầu về phía mọi người.
“Câu hỏi này lẽ ra phải là bọn mình hỏi cậu mới đúng?” Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Thu Hạ Hạ, đồng thanh nói.
“Hả?” Thu Hạ Hạ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cái dáng vẻ thất thần đó, “Mình làm sao?”.
“Hạ Hạ, sao tự nhiên hôm nay cậu như người mất hồn thế hả? Bọn mình đều nói về tình hình trong tuần này rồi, chỉ còn mỗi cậu chưa nói thôi đấy.” Lạc Phán Phán tỏ vẻ quan tâm nhìn cô, kiên nhẫn giải thích.
“Uhm…” Thu Hạ Hạ mệt mỏi đáp lại, sau đó ngồi thẳng dậy, thất vọng nói lên nguyên nhân về nỗi buồn của mình: “Nhiệm vụ tới đây của mình là khiến Âu Dương Dị phải hẹn hò với mình, sau đó bắt Chung Ngọc Thanh xin lỗi Nhã Tuyên. Mình đã vạch ra bao nhiêu kế hoạch, nhưng đều thất bại rồi. Sự việc lần này là như vậy đấy…”, Thu Hạ Hạ kể hết sự tình ọi người nghe, “Sau đó, chính xác là hôm nay, kế hoạch thứ hai của mình lại thất bại nữa rồi”.
“Thu Hạ Hạ, cậu đúng là xúi quẩy!” Nghe xong câu chuyện, Đoạn Khanh Nhi không chịu được liền nói.
“Mình cũng thấy như vậy.” Lạc Phán Phán gật đầu đồng ý, lần đầu tiên hai người này lại hiểu nhau như vậy.

“Này, các cậu đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả!” Thu Hạ Hạ không biết tự lúc nào vênh mặt lên, nhìn chằm chằm vào mấy người bạn đang ngồi xung quanh cô, ném những lời cáo buộc. Ây da, đúng là kết nhầm bạn mà!
“Hạ Hạ, mình ủng hộ cậu! Mình thấy cậu làm thế là rất đúng, chỉ có điều là cái tên Âu Dương Dị đó rất may mắn mà thôi!” Lạc Phán Phán vỗ vai an ủi Thu Hạ Hạ.
“Thực ra mình thấy cách cậu làm không đúng đâu.” Trương Nhã Tuyên im lặng một lát rồi nói, câu nói này của cô đã thu hút sự chú ‎ ý của mọi người.
“Vậy thì mình phải làm thế nào?” Thu Hạ Hạ giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, mắt sáng lên, không chịu được liền hỏi.
“Này, ghé sát tai đây…” Trương Nhã Tuyên làm ra vẻ bí mật lắm.
Ba cô gái tò mò vội vàng chụm đầu vào nhau.
Thực tế thì ý kiến của Trương Nhã Tuyên cũng không có gì là thần bí cả. Cô ấy chỉ kiến nghị rằng tốt nhất Thu Hạ Hạ nên đi tìm Âu Dương Dị để nói chuyện. Nếu thực sự không được, chỉ có thể dùng sắc đẹp để dẫn dụ thôi. Dĩ nhiên vẻ đẹp của cô không bằng những người con gái khác trong trường song đây là giải pháp cuối cùng.
Do vậy, Thu Hạ Hạ quyết định nghe lời của Trương Nhã Tuyên, đi tìm Âu Dương Dị nói chuyện thêm một lần nữa. Do Thu Hạ Hạ lo lắng vì chuyện hộp cơm ngày hôm qua mà Âu Dương Dị từ chối lời mời của cô, nên cô quyết định tìm lúc không có ai, ngầm hạ “chiến thư”.
Ví dụ giống như bây giờ, tất cả các học sinh đều tham gia giờ thể dục giữa giờ, đây là một cơ hội tốt để ra tay.
Thu Hạ Hạ cầm “chiến thư” đã được chuẩn bị từ trước, trên đường đi thì linh hoạt tránh các học sinh trực nhật đi kiểm tra các lớp học, nhẹ nhàng cẩn thận bước vào lớp của Âu Dương Dị.
“Phù… Hôm nay sao mà nhiều học sinh trực nhật đến thế, làm mình tránh mệt chết đi được…” Thu Hạ Hạ dựa vào cửa sau của lớp học thở hổn hển, phàn nàn từng lời từng chữ một.
Sau khi thở phù một cái, Thu Hạ Hạ lập tức bắt đầu tìm chỗ của Âu Dương Dị trong một đống chỗ ngồi, giờ thể dục giữa giờ đã được một nửa rồi, cô phải làm nhanh lên mới được, sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng thì Thu Hạ Hạ cũng đã tìm thấy chỗ ngồi của Âu Dương Dị.
“Chiến thư để ở chỗ nào thì tốt đây?” Thu Hạ Hạ ngồi xuống chỗ của Âu Dương Dị, do dự nhìn trên mặt bàn rồi lại nhìn vào trong ngăn kéo.
Nếu như để trên mặt bàn thì gió sẽ thổi bay mất. Ngộ nhỡ để ấy đứa con gái nhìn thấy, cũng rất có thể… Không được, như thế rất có khả năng họ sẽ trực tiếp xé đi mất, như thế sẽ khiến cho cô một mình đợi trong công viên tối hôm đó đến chết mất! Điều đó kết luận rằng, để trên mặt bàn rất không an toàn. Chỉ có thể để trong ngăn bàn, chỉ cần Âu Dương Dị không ngốc đến nỗi để cho người khác lục đồ đạc trong ngăn bàn của mình, như vậy chắc chắn cậu ta sẽ nhìn thấy.
Nghĩ như vậy, Thu Hạ Hạ lôi sách trong ngăn bàn ra, muốn để “chiến thư” vào trong đó, nhưng đột nhiên có một vật gì nho nhỏ từ trong chồng sách rơi ra, cái đồ vật đó trong không trung phát ra ánh sánh kỳ lạ, sau đó rơi xuống dưới đất, vang lên một thứ âm thanh trong trẻo.
Thu Hạ Hạ nghi hoặc nhìn cái vật đang nằ

m trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng nhặt lên.
Cái đó giống như một cái huy hiệu, hình dạng mặt trăng tròn làm bằng đồng, bên trên có khắc hình dao lưỡi liềm, phía cuối hình dao lưỡi liềm đó có khắc một chữ “tử” có hình giống một giọt máu.
“Đây là cái gì? Huân chương kỷ niệm của trò Anime chăng? Âu Dương Dị thích sưu tầm cái này hay sao?” Thu Hạ Hạ thì thầm, lật đi lật lại để xem cái huy hiệu đã mấy lần, cảm thấy không có hứng thú gì cả, liền bỏ lại vào trong ngăn kéo, sau đó tiếp tục tìm một chỗ an toàn trong ngăn kéo để bỏ “chiến thư” vào trong đó.
Trong lúc Thu Hạ Hạ đang cố gắng tìm thì những âm thanh cười nói chế giễu từ đằng sau truyền tới làm cho cô ấy sợ đến nỗi ngã cả ra sàn nhà.
“Thu Hạ Hạ, hình như cô rất thích làm những việc không chút quang minh chính đại này nhỉ.”
Thu Hạ Hạ từ mặt đất bò dậy, cố gắng ngẩng đầu nhìn khuân mặt tuấn tú, nụ cười ấm áp ngay trước mặt. Tiểu tử đáng chết, làm gì mà cao thế không biết? Mẹ anh ta trong lúc mang thai anh ta, chắc chắn không có việc gì làm nên thường ăn mía! Nói cho cùng, trong lòng Thu cô nương vẫn không phải là đố kỵ với người cao hơn một mét tám kia, mà cô ấy lại chỉ khiêm tốn ở 1 mét 60, mà lại còn dùng cái phương pháp làm tròn để tính…
“Âu Dương Dị, cậu cho rằng tôi thích làm những việc này sao? Nếu như ngay từ lúc đầu cậu đồng ý hẹn hò với tôi, bản cô nương đã không đến tìm cậu như vậy!” Thu Hạ Hạ giọng điệu bực tức chỉ vào mũi cậu mà nói.
Âu Dương Dị tưởng như vẫn còn nguyên sự tức giận đến chết người, nhưng lại nở một nụ cười hiền hòa, những âm thanh liên tiếp tuôn ra ấm áp giống như dòng nước: “Dựa vào cách nói của cậu, trong thời gian tới cậu cũng phải đến làm phiền tôi? Thực chất tôi không có gì để nói, chỉ cần Thu Hạ Hạ cậu không cố ý làm cho người khác hiểu nhầm là đang theo đuổi tôi, vậy thì cậu có thể tiếp tục kế hoạch của mình”. Ý nghĩa trong lời nói là như thế, đại thiếu gia Âu Dương Dị cậu cũng không có ý định đồng ý hẹn hò với cô ấy.
Giờ thể dục giữa giờ đã kết thúc, âm thanh của từng đoàn người lên lớp trong sân thể dục truyền tới, trong thâm tâm Thu Tiểu Tường mặc dù không cam tâm, nhưng cũng hiểu được rằng nơi này không dễ dàng ở lại lâu, do vậy thở phì phì đưa “chiến thư” trong tay đến trước khuôn mặt tuấn tú có nụ cười hiền hòa kia, sau đó bực tức rời đi.
Thư thách đấu
Đồng chí Âu Dương Dị, do bất mãn với sự thờ ơ của cậu trong những ngày qua đối với kế hoạch theo đuổi của tôi, bản cô nương quyết định đàm phán với cậu. Hẹn cậu đúng 8 giờ tối nay đến bên hồ nước công viên Thủy Tinh. Đương nhiên, nếu như cậu thấy mình là một con rùa rụt đầu thì cậu có thể không tới.
Người thách đấu: Thu Hạ Hạ
Ha ha, sự việc dường như ngày càng trở nên thú vị đây.
Đôi mắt của Âu Dương Dị hướng về cái thân hình mảnh mai đang đi xa dần ở ngoài cửa sổ, đôi môi nở một nụ cười không biết là vui hay buồn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.