Đọc truyện Lối Rẽ Nào Cho Tôi – Chương 3
Về đến nhà tôi cầm chiếc giỏ đi vào bếp, rửa qua bàn tay của mình lấy chai nước lọc trong tủ lạnh tu một hơi hết sạch, mẹ chồng từ bên ngoài đi vào vẫn thói quen của mình cứ mỗi lần tôi đi chợ về là bà lại mở giỏ ra xem tôi mua thứ gì, có lén lút lấy tiền của con trai bà mua riêng cái gì cho mình hay ko. Nhìn thấy trong giỏ ko có gì ngoài đồ ăn bà quay sang nhìn tôi.
_Nấu cơm nhanh đi tôi đói rồi.
_Vâng. Mẹ đợi con một tí.
Mẹ chồng quay quắc mắt nhìn tôi một cái rồi ve vẩy tay đi ra ngoài, nhìn cái nồi cơm điện lạnh ngắt tôi thở dài đi lại lấy gạo ra vo rồi vội vàng cắm lấy nồi cơm.
Sau một hồi vật lộn một mình với số thực phẩm mà tôi mua về cơm nước cũng đã xong xuôi, dọn mọi thứ sẵn ra bàn tôi đi ra ngoài, nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa lấy khăn giấy lau nước mắt trên khuôn mặt mình vì vừa xem một đoạn phim bi đát, tôi đi lại đứng sang một bên.
_Con mời mẹ vào ăn cơm.
Vứt chiếc khăn giấy vừa lau nước mắt, nước mũi lên bàn, bà đứng dậy ko nói gì chỉ nhìn tôi một cái rồi đi vào nhà bếp. Nhìn lên chiếc bàn sofa nào là hạt dưa, nào là vỏ bánh và nhưng chiếc khăn giấy được bà bày bừa khắp trên bàn. Khom người xuống tôi dọn dẹp mọi thứ cho gọn gàng thì nghe tiếng mẹ chồng từ trong bếp vọng ra
_Chị ko định vào xới cơm cho tôi à.
_Vâng. Con vào đây ạ.
Tôi đứng dậy đi nhanh vào bếp cầm cái bát lên xới cơm rồi đặt xuống trước mặt bà.
_Con mời mẹ.
Sau đó kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, xới cho mình bát cơm. Tay bà cầm cái bát miệng vẫn ko quên nói.
_Chậm chạp, lề mề như con rùa.
Trong suốt bữa ăn hai mẹ con tôi ko ai nói với ai câu nào. Bà ăn xong thì đặt bát xuống bàn, tôi hiểu ý đẩy chiếc ghế đứng dậy đi lại rót cho bà ly nước.
_Con mời mẹ uống nước.
Nhận lấy ly nước đưa lên miệng uống cạn, bà đặt xuống bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài too nhìn theo bóng lưng bà từ phía sau chỉ biết thở dài. Ngồi ăn cho xong bát cơm của mình, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ cũng đã hơn 13 giờ, cái lưng từ sáng giờ ko hiểu sao lại đau hơn mọi ngày. Vừa đi vừa đưa tay đấm nhẹ vào lưng của mình tôi trở về phòng.
Ngã lưng xuống giường một cảm giác thật là dễ chịu. Do đêm qua mất ngủ,sáng giờ lại làm việc liên tục thành ra vừa đặt lưng xuống giường tôi đã chìm vào giấc ngủ.
_Chị giặc đồ xong ko định phơi mà để đó cho nó loang màu ra à.
Vừa chợp mắt đã nghe tiếng mẹ chồng tôi réo ngồi cửa, tôi bật dạy như một cái lò xo, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường chỉ mới 13h30 thôi mà.
_Ngâm đó mãi thế cho nó mau hỏng để mua cái mới phải ko.
Tiếng nói của bà cứ bên ngoài liên tục vọng vào phòng, có muốn nằm cũng ko thể nằm được, tôi ngồi dậy bước ra mở cửa phòng rồi khẽ nói.
_Đồ nhiều quá con bê ko nổi. Đợi chiều a Quý về bê ra giúp rồi con phơi.
_Ngày xưa khi tôi mang thai thằng Quý tôi còn mang nổi chục bao xi măng từ ngoài đường vào đây để xây nên cái nhà này đây này. Mỗi lần một bao hẳn 50 ký chứ ít gì mà có sao đâu.
Con tôi đi làm ở ngoài chưa đủ khổ hay sao, cô còn đợi nó về làm người hầu kẻ hạ cho cô nữa hả.
_Con đâu có ý đó đâu mẹ, bụng to quá con bê sợ lỡ trượt chân lại nguy hiểm.
_Cô chỉ giỏi cãi. Nói ra là cãi nói ra là cãi. Cô xuống bê tôi xem có trượt ngã tôi đỡ.
_Nhưng….
Ko để tôi nói hết câu mẹ chồng đã cắt ngang.
_Nhưng nhị cái gì hay lại làm biếng rồi viện lý do.
_Ko phải vậy đâu mẹ, dạo này bụng con nó cứ chằng xuống và lưng nó đau nên con sợ thôi ạ.
_Có thai bụng chằng,lưng đau là bình thường có gì đâu mà phải nghiêm trọng. Hay chị muốn tôi bê.
_Thôi để con bê…
Nghe tôi nói như thế mẹ chồng mới chịu quay người đi xuống nhà dưới, tôi cũng đi phía sau nhưng trong lòng thật sự rất lo lắng, thai đã được 37 tuần rồi, nó đang tuột dần xuống dưới, mang thai lần đầu nên tôi cũng ko có kinh nghiệm gì, ko biết bê nặng thế này có sao ko nữa.
_Chị làm gì mà lâu thế.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ mãi đến khi mẹ chồng gọi thì giật mình đi nhanh xuống nhà dưới,bà đã đứng sẵn trước cửa tolec nhìn tôi.
_Làm gì cũng lề mề, chậm chạp thế hả. Có bê mau đi ko tôi còn vào ngủ trưa một tí.
_Vâng. con bê đây.
Tôi đi vào từ từ ngồi xuống cái ghế nhựa trong tolec vắt sạch nước xả đồ ra khỏi quần áo rồi vịn tay vào thùng nước đứng dậy.
Thâu đồ bình thường đã nhiều, giờ thêm phần ướt nước làm cho nó nặng hơn rất nhiều. Tôi cứ đứng nhìn nó chần chừ mãi mà ko biết phải mà ko biết có nên bê hay ko thì mẹ chồng đi lại đánh một cái vào vai tôi.
_Sao chị ko bê đi mà đứng ngây ra thế hả.
Tôi thở dài,dù ko muốn cũng ko còn cách nào khác, đành khom người xuống để bê nhưng chiếc bụng của tôi to quá khom xuống nó lại cấn thành ra ko bê được. Tôi đứng dậy quay sang mẹ chồng cúi đầu lí nhí nói.
_Con khom xuống cấn cái bụng. Mẹ đỡ lên giúp con được ko mẹ.
_Tôi già rồi bê cho gãy lưng ra à. Chị cứ khom người bê mạnh một cái xem nào.
Tôi im lặng cúi người xuống, dùng hết sức của mình bê mạnh chậu đồ lên sau đó đưa chiếc hông của mình vào làm điểm tựa.
Bụng tôi bỗng nhiên chằng xuống, chiếc lưng lại đau riết lên tôi cố gắng cắn răng vào môi mình chịu đựng. Đứng hít sâu vài hơi để lấy ko khí rồi từng bước nặng nhọc bê chậu đồ ra sau nhà. Mẹ chồng đứng đấy nói vọng theo phía sau lưng của tôi.
_Đấy… bê có làm sao đâu. Chỉ giỏi trốn việc. Chị phơi đi tôi vào ngủ trưa đây. Cả trưa ko chợp được tí nào.
Bà quay người đi vào trong phòng của mình đóng cánh cửa lại, bỏ mặc tôi bụng mang dạ chửa bê nguyên chậu đồ ra sau nhà. Đặt nó xuống đất đứng dưới cái nắng của buổi trưa mùa hè,mồ hôi lại bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt tôi, tranh thủ phơi nhanh số quần áo trong chậu.
Ngày trước, khi biết mình mang thai tôi đã bàn với chồng sắm một cái máy giặc và a ấy cũng đồng ý, chỉ có điều mẹ lại ko muốn như vậy bà bảo.
_Giặt máy nó bẩn lắm. Nó chỉ quay quay cho xong chứ làm sao giặt sạch bằng tay. Nếu chị ko giặt được thì để tôi làm.
Thời gian này chồng tôi còn đứng ra nói giúp cho tôi vài câu.
_Ý của vợ, chồng con ko phải như vậy. Bây giờ vợ con đang bầu bí nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn mẹ ạ.
_Mẹ có bắt nó làm gì đâu. Ba cái việc nội trợ này thì có gì mà mệt. Ngày xưa bầu con mẹ còn đi làm ruộng, làm rẫy kia kìa. Mẹ nói rồi ko mua máy giặt gì hết để dành tiền đi còn lo nhiều thứ.
_Vâng. Vợ chồng con về phòng đây.
Quý nắm tay tôi đi về phòng, tôi bực quá ko nói gì cứ thế mà đi lại chiếc giường ngồi xuống. Thấy tôi như vậy, Quý đi lại bóp vai cho tôi.
_Vợ đừng giận a mà. Mẹ đã nói thế rồi thì a nói làm sao. Thôi em cố gắng vì a một tí nhé.
Tôi quay mặt lại nhìn chồng định nói nhưng thấy bộ mặt tội nghiệp của a nên thôi chỉ khẽ thở dài. Kể từ đó đến nay, tôi chẳng khác nào cái máy giặt của gia đình. Ngày nào, cũng phải một chậu đồ cao ngất ngưỡng chủ yếu là đồ của mẹ. Có những cái chưa mặc bà cũng lôi ra giặt có lần tôi hỏi.
_Mấy đồ này con nhớ mẹ ko có mặc sao lại mang ra đây ạ. Nó còn sạch sẽ,thơm tho mà mẹ.
_Đồ để lâu trong tủ nó bay mùi. Cứ hai, ba ngày dù ko mặc cũng phải bỏ ra giặt. Giặt thường xuyên để ko bị ố mà lại thơm. Chị có vấn đề gì sao.
_Dạ ko. Con chỉ thấy lạ nên hỏi thôi.
_Lắm chuyện thế. Bỏ ra thì cứ giặt hỏi lại làm gì.
Nghĩ lại những chuyện ấy mà tôi lại thấy buồn, đã từng ai đó nói với tôi rằng ” con dâu là con của mình, con gái là con người ta” vậy mà mẹ ngay cả xem tôi là con dâu còn ko muốn huống hồ gì xem như con đẻ bà.
Ở quê tôi mùa hè dù có nắng cũng ko gay gắt đến thế này, tuy về bắc sống đã hai năm rồi nhưng cái nắng nóng vẫn làm cho tôi ko thoải mái, mồ hôi bắt đầu tuôn ra lăn dài từ trán xuống khuôn mặt tròn trịa của tôi, khom người xuống cố gắng phơi cho xong thau đồ rồi đi vào nhà.
Bây giờ cũng đã gần 15giờ rồi ngủ nghỉ gì nữa. Tôi đi vào bếp lấy chai nước lọc tu một hơi rồi lấy phần thực phẩm nấu bữa tối ra làm.