Đọc truyện Lôi Phong Hệ Thống – Chương 119
Sau khi máy bay hạ cánh ở tỉnh còn phải đi ô tô chừng bảy tám tiếng mới đến huyện Ngọc Sơn. Vì động đất có cường độ quá cao, trên tỉnh cũng bị ảnh hưởng bởi dư chấn, trên đường khắp nơi toàn người là người, không ai dám ở trong nhà cao tầng. Ai nấy đều chuyển hết chăn đệm vào xe, định tối nay ngủ tạm ở bãi đỗ xe một đêm, những nơi trống trải như quảng trường lại càng đông đúc.
Cũng may chính phủ tỉnh SC phản ứng kịp thời, điều động rất nhiều cảnh sát duy trì trật tự, đồng thời trực tiếp cảnh cứu trợ trên tivi, trấn an nhân dân.
Lôi Húc cũng không định ở trên tỉnh lâu, xuống máy bay cái là lên ô tô về huyện Ngọc Sơn luôn. Hàn Trác Vũ theo sát phía sau. Đoàn xe chạy đến trấn Tuyền Khẩu thì bị quân đội ngăn lại, hóa ra đường đến huyện Ngọc Sơn phía trước bị lún, không thể nào qua được.
Núi hai bên đường như bị búa bổ làm đôi, tạo thành những khe rất lớn trên sườn núi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng đất lở sởn hết cả gai ốc. Đường cái chôn vùi dưới vô số đá tảng, rất nhiều bộ đội đang dùng xẻng dọn dẹp. Vì đường vẫn còn có nguy cơ lún, không đảm bảo an toàn để đưa xe cơ giới vào, bởi vậy công tác đào bới rất vất vả.
“Tình huống bên trong thế nào rồi?” Lôi Húc tìm người chịu trách nhiệm, hỏi.
“Báo cáo thủ trưởng, huyện Ngọc Sơn là tâm động đất, cả thị trấn bị tàn phá hết rồi, hiện tại còn chưa thống kê được con số thương vong. Chúng tôi đã cử phi cơ trực thăng qua cứu viện.” Người này mặt đầy bụi đất, lúc báo cáo, trên nón bảo hộ còn vương đầy đất cát.
“Lôi Đình đâu rồi?” Hàn Trác Vũ không tìm thấy người mình nhớ mong nhất trong đám đông.
“Bộ trưởng cùng tiểu đội cứu viện 150 người lên trực thăng vào rồi.”
“Em cũng muốn vào, chuẩn bị trực thăng ngay đi.” Hàn Trác Vũ nhìn về phía Lôi Húc.
Không đợi Lôi Húc trả lời, người phụ trách vội vàng ngăn cản, “Không được, đài khí tượng vừa thông báo cho chúng tôi, dông bão có thể đến bất kì lúc nào, hiện giờ đi vào rất nguy hiểm! Cậu xem, chúng tôi vốn định cử người vào, mà giờ cũng bị nhốt hết ở đây đào đường này.”
“Khi nào thì mới hết bão?” Lôi Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
Người phụ trách lắc đầu: “Không xác định, đài khí tượng nói mai hoặc ngày kia.”
Từng giây từng phút vẫn có người tử vong ở huyện Ngọc Sơn, mà bộ đội cứu viện và vật tư lại không thể nào đưa qua, nhân dân ở đấy nên làm gì? Chờ chết à? Tổ đội cứu viện chỉ có 150 người, so với 800.000 dân của huyện Ngọc Sơn thì có thấm vào đâu? Không có xe cơ giới cỡ lớn hỗ trợ, chỉ dựa vào sức người thì đến bao giờ mới đào xong đường.
Lôi Húc cùng người phụ trách đều im lặng, biểu cảm nặng nề.
Hàn Trác Vũ hạ mắt, xoa thái dương đang kêu gào. Tuy 9527 che đậy mọi tín hiệu cầu cứu, nhưng cậu vẫn có thể ngửi được mùi tuyệt vọng và bất lực trong không khí. Người yêu của cậu còn đang ở tâm động đất, chỉ cần chút dư chấn nhỏ thôi là anh có thể gặp nguy hiểm. Suy nghĩ này càng khiến cậu nóng lòng.
“Không được, tôi phải qua. 9527, bao giờ bão đến? Nếu giờ tôi lên đường thì có kịp đến huyện Ngọc Sơn trước khi có bão không?”
“Chừng một tiếng nữa bão mới đến, từ đây đến huyện Ngọc Sơn chỉ mất chừng 25 phút, chắc chắn có thể đến nơi an toàn.”
Trong lúc hai người nói chuyện, bốn chiếc trực thăng mà quỹ Hàn thị điều động cũng đã tới nơi, bay vòng vòng trên không trung.
Mấy người bộ đội vội vàng vung cơ báo hiệu.
Trực thăng là loại MI-26, tải trọng lên đến 56 tấn, ngoài chiếc dẫn đầu ra, ba chiếc còn lại đều chứa đầy hàng hóa, bên trong là vật tư cứu viện.
Hàn Trác Vũ cầm bộ đàm, nói với Thiệu Dật Thần, “Chú xuống đón cháu, ba chiếc còn lại thì bay thẳng sang huyện Ngọc Sơn luôn, phải nhanh lên, chừng một tiếng nữa là bão đến rồi.”
“Tiểu Vũ, mau bảo họ xuống đi, bão có thể đến bất kì lúc nào, em đừng có dùng tính mạng của họ để đánh cược!” Lôi Húc giật bộ đàm, dùng giọng nghiêm khắc vô cùng răn dạy thanh niên.
Thiệu Dật Thần từ trước tới nay luôn tin tưởng vào phán đoán của boss nhà mình, anh yêu cầu ba chiếc trực thăng kia tiếp tục bay thẳng, mình thì dần đỗ xuống.
Máy bay còn chưa dừng hẳn, Hàn Trác Vũ liền leo lên dưới sự hộ tống của 15 người vệ sĩ, để lại Lôi Húc trên mặt đất ngơ ngác nhìn.
“Thủ trưởng, anh xem…” Người phụ trách chỉ bầu trời còn sầm sì hơn ban nãy, bất an nói, “Liệu họ có xảy ra chuyện gì không?”
Lôi Húc mệt mỏi xua tay, gọi điện cho chú hai nhà mình.
25 phút nháy mắt đã qua, từ trên máy bay nhìn xuống, huyện Ngọc Sơn đã thành đống đổ nát, khắp nơi hoang tàn vô cùng, thỉnh thoảng còn thấy những vũng máu tươi và chân tay đứt gãy, nhìn mà giật mình. Có người đang ra sức đào bới bên tòa nhà sụp, ôm thi thể người thân của mình không chịu buông, còn cách đến cả trăm mét mà lại như nghe rõ tiếng gào thét đau đớn tột cùng của họ.
96.57 giây, thời gian ngắn ngủn là vậy mà lại biến nơi này từ nhân gian thành địa ngục.
Phi công cố nén đau lòng, vững vàng đỗ trực thăng xuống bãi đất trống cứu viện.
Lôi Đình từ khi nhận được điện thoại của anh trai thì ngẩng đầu nhìn trời mãi, 25 phút mà lại dài như cả đời, mắt anh đỏ bừng, nhìn bầu trời càng ngày càng tối tăm mù mịt, chỉ sợ đột nhiên có sấm chớp, nuốt chửng người yêu mình luôn.
Lúc chiếc trực thăng cuối cùng cũng hạ cánh an toàn, người mình nhớ nhung đang bước tới, anh mới chớp đôi mắt khô khốc.
Hai người ôm chặt lấy nhau, dùng hết sức mà ôm, nhưng chỉ một giây ngắn ngủn lại tách ra. Hai tay Lôi Đình ôm lấy hai má người yêu, cắn răng nói, “Anh không có thời gian để dạy dỗ em vì sự lỗ mãng của mình, hết thảy đợi sau này rồi nói. Em nghe kĩ cho anh, phải tránh xa vách núi, dốc đứng, bờ sông và đường dây điện cao thế, không được tới gần những công trình kiến trúc còn chưa sụp đổ, đổ rồi cũng không được! Gặp dư chấn không được kinh hoảng, tìm chỗ trống trải ngồi xổm xuống, đừng có chạy loạn theo đám đông. Nghe rõ chưa?”
Hàn Trác Vũ gật đầu liên tục.
“Nghe rõ thì trả lời cho anh!” Lôi Đình đột nhiên cao giọng, đôi mắt tối mịt nhìn chằm chằm thanh niên, muốn nghe chính miệng cậu nói ra một đáp án khiến mình yên tâm.
“Rõ!” Hàn Trác Vũ theo phản xạ đứng nghiêm, tựa như cấp dưới đang báo cáo thủ trưởng.
“Em phải bình yên đấy.” Trong ánh mắt kiên nghị của người đàn ông chứa đầy khẩn cầu tha thiết, sau đó lại thu mọi biểu cảm mềm mại, lớn tiếng ra lệnh, “Giờ về hậu phương cứu giúp người bị thương, họ cần em.”
“Rõ!” Hàn Trác Vũ lớn tiếng trả lời, đưa mắt nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông dần đi xa.
“Xin hỏi các anh có thể đưa người bị thương nặng ra ngoài được không? Chúng tôi chuẩn bị xong rồi.” Đợi bộ trưởng đi xa, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy tới hỏi.
Lúc trước cô đã liên hệ với trực thăng của bộ đội, nhưng nghe nói sắp có bão, lại thêm địa chấn quấy nhiễu sóng điện từ, trực thăng không vào được. Mà tình trạng của người bị thương thì càng ngày càng nguy hiểm, cô nóng lòng như lửa đốt, lúc này bắt lấy Hàn Trác Vũ như bắt lấy chúa cứu thế.
“Bệnh nhân ở đâu? Tôi qua xem. Nửa tiếng nữa là bão đến rồi, hiện giờ không thể nào đưa họ vào bệnh viện một cách an toàn được.” Hàn Trác Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Cậu, cậu là Hàn Trác Vũ?” Nữ bác sĩ mắt trợn trừng.
“Là tôi, bệnh nhân ở đâu?” Hàn Trác Vũ vừa hỏi vừa đến chỗ 25 bác sĩ đi cùng mình.
Bác sĩ đang đứng quanh ba thùng hàng, cẩn thận dỡ từng hòm thuốc, thiết bị chữa bệnh và cả đồ ăn ra. Hàn Trác Vũ lập tức gọi vệ sĩ ra giúp đỡ.
“Các cậu mang cả phòng phẫu thuật di động đến à?” Nữ bác sĩ vui mừng chỉ thùng to nhất.
“Đúng vậy, khu chữa bệnh ở đâu? Chúng tôi chuyển phòng phẫu thuật di động qua luôn. Hiện tại không thể đưa người bệnh nặng đi, chúng ta đành tạm thời phẫu thuật ở đây luôn, đợi thời tiết ổn định thì đưa họ đến bệnh viện.” Hàn Trác Vũ dịu giọng hỏi.
Không ngờ tới tiến sĩ Hàn Trác Vũ – người được gọi là ‘Mặt trời chói lọi’ của giới y học lại đến nơi nguy hiểm thế này, nữ bác sĩ hoàn hồn, run run nói, “Khu chữa bệnh ở đằng kia, tôi dẫn mọi người đi.”
Đoàn người vội vàng chạy tới khu lều vải màu cam.
“Bác sĩ Lâm, con tôi đi được chưa?” Một người phụ nữ trung niên đang quanh quẩn cách đó không xa chạy vội ra chào đón, trơ mắt nhìn bốn chiếc trực thăng đậu trên đất. Con bà bị đá lở rơi trúng đầu, não xuất huyết, mảnh vỡ của xương sọ đâm vào tủy não, nếu không phẫu thuật ngay thì sẽ không qua khỏi. Chồng bà, bố mẹ chồng, bố mẹ đẻ đều gặp nạn sau cơn động đất, bà chỉ còn người thân duy nhất này thôi, nếu con trai cũng bỏ mình mà đi, bà quả thật không còn muốn sống tiếp.
Người nhà của những bệnh nhân khác cũng vây quanh. Họ nhìn trời đến sắp thủng rồi, chỉ mong máy bay đến sớm một chút, đưa người nhà họ đến nơi an toàn.
“Cục khí tượng dự báo sắp tới sẽ có bão, trực thăng không thể nào cất cách được. Nếu giờ đi là sẽ mất mạng đấy.” Bác sĩ Lâm thông báo, lúc người nhà bệnh nhân dần tuyệt vọng, cô lại chỉ thanh niên đẹp trai, giọng tràn ngập hi vọng, “Cậu ấy là Hàn Trác Vũ, được xưng là ‘Mặt trời chói lọi’ của giới y học, người nghiên cứu ra ‘dung dịch ion hoàn nguyên’, học trò của tiến sĩ Khúc Tĩnh, bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất Trung Quốc. Cậu ấy mang theo rất nhiều thuốc và phòng phẫu thuật di động. Chúng tôi có thể tiến hành phẫu thuật ở ngay đây, mọi người đừng lo.”
Lý lịch của thanh niên nghe quả thật rất êm tai, tuy cậu còn rất trẻ, nhưng tư thái thong dong trấn định, ánh mắt dịu dàng quét qua lại mang theo sự trấn an, khiến người bất giác tin tưởng.
“Bác sĩ Hàn, xin cậu hãy cứu con tôi, tôi lạy cậu!” Người phụ nữ trung niên chỉ hiểu đại khái những điều bác sĩ Lâm nói, bà ở một xã nhỏ xa xôi trong huyện Ngọc Sơn, kiến thức có hạn, không biết thanh niên giỏi đến mức nào, cũng không biết mặt trời chói lọi là sao, nhưng giờ không đi được, thanh niên là hi vọng duy nhất của bà. Dù có dập đầu đến vỡ đầu, lấy cả mạng của mình, chỉ cần con có thể sống, bà cũng cam nguyện.
Người phụ nữ này vừa quỳ, những người khác như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, nhao nhao quỳ xuống dập đầu. Gặp đại nạn, người thân hấp hối trên giường bệnh là trụ cột tinh thần duy nhất để họ tiếp tục sống. Họ không thể chịu đựng việc mất thêm bất kì điều gì nữa.
“Mọi người đứng dậy đi, tôi xem tình trạng người bệnh trước đã.” Hàn Trác Vũ ra hiệu bảo vệ sĩ vén cửa lều ra, bước vào. Trong này toàn người bị thương, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Ai nấy đều băng bó khắp người. Người bị thương nhẹ thì ngồi trên mặt đất, người thương nặng mới được nằm trên cáng cứu thương, phương tiện chữa bệnh tương đối đơn sơ, thuốc men cũng thiếu thốn.
“Người bệnh nặng ở phía sau, tôi dẫn mọi người đi.” Bác sĩ Lâm đi thẳng đến tận cùng.
“Bác sĩ, đây là con tôi, bị va vào đầu, đến giờ còn chưa tỉnh.” Người phụ nữ kéo thanh niên đến trước giường con mình, run run vươn tay kiểm tra hơi thở của con, thấy vẫn còn hơi thở yếu ớt, bà khóc vì nhẹ nhõm.
Hàn Trác Vũ gật đầu, cúi người kiểm tra tình trạng của thiếu niên. Xương sọ bên phải vỡ nát, trên đầu có một lỗ thủng vương đầy máu, giữa mái tóc đen ướt đẫm máu còn có thể nhìn thấy tủy não trắng bệch, bị thương nặng đến mức này chẳng khác nào bước một chân vào quan tài. Nhưng những người bị nặng thế này ở đây cũng không ít.
“9527, giờ không còn thời gian nữa rồi, cậu phân loại hộ tôi, những ai cần phẫu thuật ngay thì đánh dấu đỏ.”
9527 vội vàng đáp lời.
Trao đổi với trí não xong, Hàn Trác Vũ gọi hai bác sĩ, “Các anh phụ tôi.” Lại chỉ bác sĩ Lâm, “Chị làm y tá.” Sau đó nhìn những người còn lại, “Mọi người chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi, nếu còn thừa thiết bị thì dựng thêm một phòng cấp cứu và một phòng kiểm tra. Chú ý sắp xếp ca làm việc, đảm bảo lúc nào cũng có người chăm sóc bệnh nhân.”
Mọi người vội vàng gật đầu, phân công nhau làm việc.
Quay mặt về phía những người thân của bệnh nhân, cậu trịnh trọng nói, “Tôi sẽ dùng hết sức mình cứu chữa họ, vậy nên hi vọng mọi người cũng toàn lực phối hợp với tôi.”
Trong mấy giờ đáng sợ vừa qua, dân chúng nghe được nhiều nhất là những câu như “Đợi cứu viện, không có cách nào, xin hãy bình tĩnh, không đủ người’, lời hứa trang nghiêm này với họ chẳng khác nào giọng trời. Tâm trạng hoảng loạn bỗng chốc bình tĩnh lại, nước mắt rơi liên tục.
“Đinh ~ Nhận được 500 điểm giá trị cảm ơn!”
“Đinh ~ Nhận được 300 điểm giá trị cảm ơn!”
“Đinh…”
…
Chẳng qua chỉ là mấy câu đơn giản, mình còn chưa kịp làm gì mà đã nhận được nhiều giá trị cảm ơn như vậy, đủ thấy những người này đang nóng lòng bấu víu lấy chút ánh sáng mỏng manh giữa tuyệt vọng thế nào. Hàn Trác Vũ khởi động tay, cảm thấy trọng trách trên vai mình nặng nề vô cùng.