Đọc truyện Lời Nói Dối Cuối Cùng – Chương 4
Thời gian ăn cơm trưa vui vẻ vừa kết thúc, hai người lại vùi đầu tập trung buôn bán vào buổi chiều.
Đến hai, ba giờ, các mối thương lái sỉ đến đưa hàng, Nghiêm Tư Cẩn ra ngoài nhận hàng, một mặt kiểm kê một mặt nhìn nhân công đem hàng hóa đưa vào trong kho.
“Cho em giúp đỡ đi.” Tằng Nữu chẳng biết từ lúc nào xông ra, cuốn tay áo lên dáng vẻ chuẩn bị khuân vác đồ đạc.
“Không cần, hàng hóa cũng không nhiều, trước tiên em vẫn nên ở trong cửa hàng đi.” Nghiêm Tư Cẩn nhìn thấy Tằng Nữu da dẻ mềm mại liền khẳng định cậu chưa từng gánh vác việc nặng qua bao giờ.
Khi tưởng tượng đến giả thuyết Tiểu Ngưu từng nói mình bị ba mẹ ngược đãi trốn đi, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy phi thường mâu thuẫn, thế nhưng…… Tằng Nữu liền đánh gãy dòng suy nghĩ của Nghiêm Tư Cẩn, nhìn Nghiêm Tư Cẩn lộ ra nụ cười hồn nhiên: “Ông chủ, anh cực khổ rồi, nhìn em vậy chứ thật ra em khỏe lắm, tất cả cứ để cho em gánh vác đi.”
Nói xong, Tằng Nữu liền nâng thùng carton đưa vào siêu thị.
Nghiêm Tư Cẩn vẻ mặt chần chờ, Tằng Nữu mơ hồ đoán được khả năng Nghiêm Tư Cẩn đang hoài nghi cái gì, thầm mắng lão nam nhân lại có sức quan sát tỉ mỉ đến như vậy, một mặt trước tiên cứ dùng biểu hiện hài lòng tạm thời đánh tan sự nghi ngờ từ đối phương, mặt khác lại nghĩ thêm lời nói dối cho chính bản thân mình.
Nghiêm Tư Cẩn nhìn thấy Tiểu Ngưu phi thường nhiệt tình, lại chịu cực khổ, trong lòng vui vẻ, sự nghi ngờ tạm thời tan đi một chút, vốn tưởng rằng Tiểu Ngưu nhu nhược vô lực, nhưng hiện tại xem ra khí lực không hề nhỏ, thân thể rất cường tráng.
Tằng Nữu phi thường dụng tâm làm việc, còn cố ý biểu hiện ra chính mình phi thường thích làm, Nghiêm Tư Cẩn đứng ở một bên nhìn, tâm tình nghi hoặc cùng thỏa mãn đều quay quanh trong lòng anh.
Chờ hàng hóa toàn bộ chuyển vào trong kho đối phương liền lái xe rời đi, Nghiêm Tư Cẩn cầm khăn lông đưa tới trước mặt Tằng Nữu, “Lau mồ hôi đi.”
“Không có gì.” Tằng Nữu cười nhạt, nhìn Nghiêm Tư Cẩn hướng về chính mình biểu tình khen ngợi, trong lòng phi thường hài lòng, cậu làm nũng đem đầu hướng về Nghiêm Tư Cẩn cọ tới cọ lui.
Nghiêm Tư Cẩn như hiểu được, đưa tay dùng khăn xoa mặt Tằng Nữu. Chất da Tằng Nữu rất mỏng, Nghiêm Tư Cẩn quan sát da thịt đối phương, động tác mềm mại đi rất nhiều.
“…… Ông chủ.” Tằng Nữu nhìn thật kỹ nam nhân ôn nhu lau mồ hôi cho mình, “Cám ơn anh.”
Nghiêm Tư Cẩn thuận theo âm thanh ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt Tằng Nữu hội tụ cùng nhau, trong lòng hoảng hốt, luôn cảm thấy ánh mắt của cậu nhìn mình có chút kỳ quái, thời điểm lo lắng chỉ cảm giác trên gương mặt mình nóng lên ── Tằng Nữu liền hôn anh một cái.
Tằng Nữu mặt hơi đỏ lên, cúi đầu khẽ lẩm bẩm, “Đây là quà đáp lễ cho ông chủ……”
Nghiêm Tư Cẩn toàn thân cứng đờ, tuy có lúc ghê tởm cùng cự tuyệt, nhưng mà…… Nhìn thấy đối phương dáng vẻ nghịch ngợm ngây thơ, lại không cảm thấy chán ghét cho lắm……
“Em thật sự rất thích ông chủ đó…… Ông chủ là người quan trọng nhất trên thế giới này đối xử với em thật tốt.” Tằng Nữu lẩm bẩm nói, tiếp đó hai mắt to liền tỏa sáng, nhiệt tình nhìn thẳng Nghiêm Tư Cẩn.
Nghiêm Tư Cẩn bị nhìn chăm chú trong tim nảy lên từng nhịp đập liên hồi, luôn cảm thấy ánh mắt Tằng Nữu nhìn chính mình có chút quái lạ, nhưng lại không nói ra được đến cùng nó lạ ở chỗ nào.
Gặp được đối phương trong đáy mắt không hề có tia tạp chất, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy mình quá mức lo xa, thế là mỉm cười trở về siêu thị.
Ở trong siêu thị Nghiêm Tư Cẩn “Làm công” trong vòng một tuần, Tằng Nữu bắt đầu cảm thấy phiền chán. Đối với cậu một tiểu thiếu gia có tiền mà nói, là người diễn vai trong chính trò chơi của mình nếu không có chất phụ gia đặc biệt nào đó, thì khó có thể duy trì trong thời gian dài.
Đặc biệt là cậu nhiều lần đối với Nghiêm Tư Cẩn nói ra “Em rất thích ông chủ”, đối phương chỉ mỉm cười, không có bất cứ biểu hiện nào khác, Tằng Nữu lại càng cảm giác không phục.
Tằng Nữu chưa bao giờ nói qua câu này với bất kỳ ai, đây là lời nói dối đầu tiên mà cậu thốt ra, vừa nghĩ tới Nghiêm Tư Cẩn đối diện với chính mình vẻ mặt chân thành chỉ mỉm cười, Tằng Nữu không cam lòng.
Cậu bây giờ đối với Nghiêm Tư Cẩn tất cả chỉ là trò chơi mà thôi, biểu đạt tình cảm với anh cũng chỉ muốn đùa giỡn nam nhân này, xem xét cẩn thận điểm mấu chốt cuối cùng của anh là nằm ở đâu.
Mặc dù như thế, Tằng Nữu luôn được nuông chiều vẫn không cho phép mình trả giá quá nhiều thời gian như vậy, thái độ Nghiêm Tư Cẩn đối với chính mình chỉ có chút thương yêu cùng quan tâm, thế nhưng tại sao mình không cố ý tập trung vào giả tình giả ý!
Cậu không muốn chịu thiệt thòi, nhất định phải làm cho Nghiêm Tư Cẩn càng quan tâm càng chú trọng mình hơn. Nếu như cậu ngay cả một lão nam nhân bình thường ngu ngốc còn không nắm bắt được, không phải càng thể hiện sự bất lực của chính mình?
Thế là, Tằng Nữu trong siêu thị càng chú tâm làm việc, từ sáng đến tối mượn cơ hội cùng Nghiêm Tư Cẩn thấy sang bắt quàng làm họ, hỏi thăm chuyện của anh, lại thường thường đối với anh làm nũng chiếm lấy cảm tình từ anh.
Nhưng thái độ Nghiêm Tư Cẩn vẫn như cũ, hơn nữa không biết có phải vì chột dạ hay không, Tằng Nữu luôn cảm thấy lời nói dối của chính mình rất có thể sẽ bị vạch trần, cậu nhụt chí muốn kết thúc trò chơi này thì, lại nghĩ ra một diệu kế khác.
Một ngày buôn bán kết thúc, Tằng Nữu ở cửa hàng thu dọn hàng hóa, Nghiêm Tư Cẩn chuẩn bị đóng cửa siêu thị.
Bỗng dưng, từ đâu xuất hiện một người đàn ông xa lạ xông vào siêu thị, đẩy Nghiêm Tư Cẩn xuống đất, kề dao đặt trên cổ Nghiêm Tư Cẩn uy hiếp bắt anh giao hết tiền ra đây.
Nghiêm Tư Cẩn giật mình, tình cảnh này cùng với cơn ác mộng ngày đó sao lại giống nhau như vậy, Nghiêm Tư Cẩn sợ hãi hoảng loạn, đứng ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Bị xô đẩy đến ngăn kéo lấy tiền, Nghiêm Tư Cẩn mới nhớ tới lúc này trong siêu thị còn có một người ── Tiểu Ngưu!
Ngay thời khắc dầu sôi lửa bỏng, một bóng người bỗng nhiên lao ra, đem người đàn ông cầm dao đá ngã xuống đất.
Tiểu Ngưu!
“Ông chủ, cẩn thận!” Tằng Nữu đem người đàn ông cầm dao ép xuống đất, liều mạng mà đánh.
Nghiêm Tư Cẩn phản ứng đầu tiên chính là gọi điện báo cảnh sát, mới cầm di động lên chuẩn bị ấn lên dãy số, liền nghe tiếng Tiểu Ngưu truyền đến “Á” một tiếng thét lên đau đớn, anh sốt ruột bỏ di động xuống, xông lên trước muốn giúp đỡ đối phương.
Nhưng người đàn ông cầm dao trái lại đem Tằng Nữu ấn ngã xuống đất, nắm chặt con dao hướng đến Nghiêm Tư Cẩn muốn đâm tới, Nghiêm Tư Cẩn hoảng hốt, chỉ thấy một bóng người ôm lấy anh ngã về hướng khác.
Chờ Nghiêm Tư Cẩn phản ứng lại, chỉ nhìn thấy cánh tay phải của Tằng Nữu bị cắt ra một vết thương thật lớn, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra ngoài.
Mà người đàn ông cầm dao lại không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện đổ máu như thế này, tiện tay lấy tiền trong ngăn kéo, nhanh chóng thoát ly khỏi hiện trường.
Nghiêm Tư Cẩn trong lòng căng thẳng, “Tiểu Ngưu, em có sao không? Anh lập tức đưa em đến bệnh viện!”
“Không được!” Tằng Nữu nắm lấy Nghiêm Tư Cẩn, biểu tình có chút hoảng loạn, “Nếu đến bệnh viện cảnh sát sẽ liền thông báo cho ba mẹ em ngay, em không thể trở về nhà…… Ông chủ, em xin anh……”
Nghiêm Tư Cẩn nhìn Tằng Nữu biểu tình cầu xin, do dự một chút, cắn răng nói, “Được rồi. Để anh băng bó cho em.”
Tằng Nữu yếu ớt gật gật đầu, sau đó nhìn Nghiêm Tư Cẩn ở bên cạnh mình bận rộn đến bận rộn đi, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Tuy bị thương cũng nằm trong một phần kế hoạch, nhưng Tằng Nữu vẫn không nghĩ đến lại đau đến như vậy, có thể tưởng tượng được màn hy sinh lần này đạt được tin tưởng cùng sự quan tâm đến từ Nghiêm Tư Cẩn, cậu cảm thấy cơn đau đớn này chẳng đáng là bao.
Nghiêm Tư Cẩn gắt gao nhíu mày lại, tâm tư toàn bộ đều đặt vào vết thương trên người Tằng Nữu, Tằng Nữu làm bộ rên rỉ vài tiếng, Nghiêm Tư Cẩn khẩn trương cực kỳ, hết hỏi đông rồi lại hỏi tây, chỉ sợ đối phương đau đớn mà thất lễ.
Trong nháy mắt tâm tình Tằng Nữu cực kỳ tốt, cuối cùng cậu cũng đem toàn bộ sự chú ý của Nghiêm Tư Cẩn đều tập trung trên người mình. Chăm sóc chính mình, làm cơm cho mình, vì cậu băng bó vết thương, khi thì tán gẫu tâm sự, bên người Tằng Nữu từ xưa tới nay chưa từng có ai vì cậu làm chuyện như vậy, cho dù có, Tằng Nữu cũng không biết đối phương có thật lòng quan tâm hay chỉ là giả dối, bởi vì cậu là con trai đích tôn của Tằng gia hay bởi vì cậu là Tằng Nữu, chỉ có người nam nhân trước mắt này, toàn tâm toàn ý vì “Tiểu Ngưu” mà làm.
Tuy rằng cậu không thật sự là “Tiểu Ngưu”, thế nhưng nam nhân lại trả giá tâm ý cho cậu thế là đủ rồi, Tằng Nữu cũng không bận tâm chính mình sẽ trả giá cho tất cả mọi chuyện dối trá này.
Cậu là Tằng Nữu, đối phương chỉ là một nam nhân không hề bắt mắt chút nào, không có bất kỳ bối cảnh lại càng không có bất kỳ chỗ dựa, cậu tha hồ tùy ý đùa giỡn lừa gạt nam nhân này, nhưng nam nhân không hề bắt mắt chút nào không được phụ cậu, Tằng Nữu muốn nam nhân này phải xem cậu là trung tâm của vũ trụ, bắt anh nhất định phải nghe theo.
Bên môi nở nụ cười lạnh lẽo, Tằng Nữu nhìn Nghiêm Tư Cẩn lộ ra biểu tình lo lắng, đưa tay ôm lấy thân thể đối phương có chút kích động, “Ông chủ, đừng sợ, Tiểu Ngưu sẽ bảo vệ anh.”
“Em…… Vừa rồi chảy rất nhiều máu, vợ anh trước khi chết cũng ho ra máu rất nhiều, anh rất sợ…… Em sẽ chết.”
Nghe được Nghiêm Tư Cẩn vào thời điểm này còn nghĩ đến cái chết của vợ mình, ánh mắt Tằng Nữu trong nháy mắt lạnh đi, nhưng trong miệng vẫn nói ra lời an ủi ngọt ngào, “Đừng sợ, ông chủ, em là Tiểu Ngưu, em sẽ không chết. Em sẽ luôn bên cạnh ông chủ, bảo vệ ông chủ……”
“Thật sao?” Nghe được câu này, những gì đã từng bị đả kích, nghĩ đến cơn ác mộng bị cưỡng hiếp cùng cái chết bi thương của vợ, trong nháy mắt Nghiêm Tư Cẩn liền yếu ớt hẳn đi, môi run rẩy nhìn Tằng Nữu.
Tâm Tằng Nữu hơi xao động một chút, vùi đầu Nghiêm Tư Cẩn vào lòng ngực cậu, “Thật chứ.”
Biết rõ những lời mình vừa nói chỉ là lời nói dối, cũng biết khả năng đối phương nhất thời tâm tình kích động, nhưng Tằng Nữu vẫn rất hài lòng về điểm ấy ── cậu nắm chặt chẽ tâm tư nam nhân bắt được trên người mình.
Những ngày tháng sau đó, Tằng Nữu cảm giác mình giống như đang sinh sống trên thiên đường vậy.
Tay phải bị thương, những công việc nặng không cần phải làm, mỗi ngày Nghiêm Tư Cẩn đều cẩn thận hầu hạ cậu. Đại khái là do chịu kích thích, Nghiêm Tư Cẩn càng khẩn trương quan tâm Tằng Nữu hơn, chỉ lo nếu có chút sai lầm sẽ làm tổn thương cậu.
Đã từng có âu lo cùng hoài nghi bởi vì phong ba này mà từ từ phai nhạt, chí ít Nghiêm Tư Cẩn đã không còn nghĩ ngợi nữa. Chỉ là trong lòng càng ngày càng cảm kích Tiểu Ngưu, cũng không tự chủ đã xem đối phương là một phần trong cuộc sống của mình.
Bởi vì nghĩ đến cái chết của vợ mình, Nghiêm Tư Cẩn mặt mày tái mét có chút lo sợ, chỉ lo Tiểu Ngưu sẽ giẫm lên vết xe đổ, thần kinh càng mẫn cảm lại càng tín nhiệm Tiểu Ngưu hơn, hầu như đem cả tâm can dồn hết lên người đối phương.
Chờ vết thương Tằng Nữu dần dần khép lại, Tằng Nữu lại bắt đầu cảm thấy không hài lòng.
Tuy rằng bây giờ Nghiêm Tư Cẩn đối với cậu tốt đến không thể tốt hơn, nhưng Tằng Nữu cũng không thể xác định thứ tình cảm này là gì, có thể duy trì trong bao lâu.
Ngay cả thân nhân của cậu còn ném cậu ra tận nước ngoài bỏ mặc, Nghiêm Tư Cẩn chỉ là một người xa lạ có thể đối xử tốt với cậu trong bao lâu? Huống chi, cậu hiện tại lại dùng một thân phận giả mạo để nắm lấy tín nhiệm cùng sự quan tâm từ Nghiêm Tư Cẩn, nếu như ngày nào đó bị vạch trần, thì phải làm sao đây?
Tằng Nữu càng trở nên lòng tham không đáy, đã nếm được quả ngon trái ngọt, cậu không thể dễ dàng buông tay như thế, cậu muốn nắm bắt nội tâm Nghiêm Tư Cẩn, chỉ muốn Nghiêm Tư Cẩn đối tốt với cậu, chỉ nghĩ đến một mình cậu, đối với cậu trung thành cùng tận tâm.
Thế nhưng Tằng Nữu không biết phải làm thế nào, ngoại trừ cậu mỗi một lần đều nói cùng Nghiêm Tư Cẩn “Em thích ông chủ lắm” hoặc là nói lời ngon tiếng ngọt đầu môi, căn bản không hiểu phải làm sao mới có thể chân chính thu được tâm của một người, mà Nghiêm Tư Cẩn trước giờ chỉ mỉm cười nhưng không trả lời cũng làm cho Tằng Nữu khá là buồn phiền.
Người chân tâm chân ý đối xử với người khác, người khác đương nhiên sẽ hiểu được cảm kích này liền sẽ đối tốt lại, đây là đạo lý rất đơn giản, có điều Tằng Nữu lại không hiểu, cậu chỉ muốn Nghiêm Tư Cẩn toàn tâm toàn ý, nhưng cậu lại không muốn mình bị trả giá, thế là nghĩ tất cả các loại thủ đoạn phải giành được trái tim của nam nhân.
Khi độc chiếm cùng sự ích kỷ trở nên cực đoan, tình cảm Tằng Nữu đã bắt đầu trở nên nghiêng lệch đi, thế nhưng cậu hoàn toàn không hề hay biết, rất nhanh lại thêm một mưu kế được ra đời.
Cửa siêu thị bị đẩy ra, Tằng Nữu ngây thơ nhu hòa liền trở nên thâm thúy kiêu ngạo lên.
“Đến rồi?” Âm thanh trong nháy mắt liền trở về thành tiểu thiếu gia kiêu ngạo.
“Đại ca, hóa ra khoảng thời gian này là anh đang chơi đùa cùng lão nam nhân này á, ha ha.” Trần Hàn cùng Phó Hiến đến gần, trên mặt vẫn còn cảm xúc của thiếu niên, không kiềm chế được biểu tình quả nhiên sống trên đời này không uổng phí mà.
“Có đem hàng đến đây chưa?” Đôi mắt Tằng Nữu khép lại, lần thứ hai lộ ra một đôi mắt khác biệt một trời một vực, lạnh lẽo lại vô tình.
“Đại ca, anh cứ yên tâm, đây là hàng mà anh mong muốn. Thuốc kích thích đến từ Tây Ban Nha là lô hàng mới nhất, hòa vào trong nước liền tan ra, không màu không vị, chỉ cần vài phút, khà khà……”
“Không tệ.” Tằng Nữu nở nụ cười ác liệt, đem túi thuốc lấy ra bỏ vào trong túi áo.
“Có điều, đại ca này, sao anh lại muốn thứ này làm gì? Chẳng lẽ……”
“Cút, đây là chuyện của tao. Hai tụi bây chớ có nhiều chuyện, nghe rõ chưa?” Nhìn thấy Tằng Nữu gương mặt tuấn tú vặn vẹo biến thành ác ma, hai người Trần Phó cũng không dám hỏi nhiều nữa, cong đuôi chạy biến ra khỏi siêu thị.