Đọc truyện Lời Nói Dối Của Em (Phần 1) – Chương 15: Provence
Tựa như vừa trải qua một giấc mơ dài thật dài, đến lúc tỉnh dậy vẫn cảm nhận được bi thương và vui mừng.
Bước đến cánh đồng trải đầy hoa Lavender màu tím, Lam Lan dang đôi tay, hít một hơi thật dài. Mùi thơm nồng nàn bay vào khoang mũi khiến cô dễ chịu vô cùng. Tháng sau là mùa hoa Lavender nở rộ, những cánh đồng lavender ở đây như trải dài bất tận, khắp không gian là một màu tím bạt ngàn. Đến nơi đây đã được hơn bốn tháng, bụng cô bắt đầu nhô ra, có chút giống phụ nữ mang thai rồi chứ không còn dáng vẻ thiếu nữ của ngày trước. Cô xoa bụng và nói chuyện với đứa bé:
– Bảo bảo, dù không có ba nhưng mẹ sẽ nuôi dưỡng con thật trắng trẻo mập mạp, nhớ ngoan, không được đạp mẹ nha.
Đang mải nói chuyện với con yêu nên cô không nghe thấy có người gọi cô từ phía xa. Người đó tiến lại gần, vuốt nhẹ lên bụng cô.
– Hey, Elaine. Đứa bé có đạp cô không? ( câu này người đó nói bằng tiếng Pháp)
– Không, bảo bảo rất ngoan chỉ thỉnh thoảng mới hơi cựa quậy thôi.
– Oh, thật là một đứa bé đáng yêu.
– Cám ơn bà, Maria.
– Oh, baby, chúa sẽ phù hộ cho cô. Tôi đi ra đồng hoa hướng dương đây.
– Tạm biệt.
– Tạm biệt, baby.
Maria là một nông dân người Pháp, bà có những cánh đồng hướng dương rất đẹp. Maria là người phụ nữ thật thà dễ mến, ở đây hầu hết tất cả mọi người đều như vậy, họ rất thật thà và thân thiện. Đến Provence này cô như được sống lại một lần nữa. Ở nơi này, cô đặt cho mình một cái tên mới: “Elaine”.
Provence là một vùng đất thanh bình, nên thơ nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải, gần nước Ý. Đây là một vùng sản xuất rượu lâu đời, ít nhất là 2.600 năm khi người Hy lạp cổ đại tìm thấy thành phố cảng Marseille năm 600 trước Công nguyên. Nhưng chính những cánh đồng hoa oải hương ( lavender) tím ngắt, tít tắp tận chân trời đã làm nên tên tuổi của Provence.
Provence là sự hòa trộn văn hóa hoàn hảo giữa người Hy Lạp cổ đại, người La Mã, người Gauls, người Catalans và Savoyards. Chính vì vậy các loại nho tại vùng này là những giống nho bản xứ từ Hy Lạp và La Mã, cũng như các loại nho gốc từ Tây Ban Nha, Italia và nho truyền thống của Pháp.
Tuy nhiên, Provence lại được biết đến như một thành phố đặc biệt nhờ hoa oải hương. Những cánh đồng oải hương tím ngắt trải dài đến tận chân trời luôn là bức tranh mê hoặc lòng người, cũng là hình ảnh đặc trưng nhất của vùng đất kỳ diệu này. Khách du lịch đến Provence, hầu như ai cũng muốn mua một món lưu niệm đặc biệt là những túi vải nhỏ bằng bàn tay, chứa hoa oải hương, cột nơ lại. Mùi hương nhè nhẹ của loài hoa này có thể lưu lại khá lâu, chừng vài ba tháng, như một kỷ niệm khó quên về vùng đất thanh bình.
Lam Lan đã từng nghe Maria kể về một mối tình rất lãng mạn tại nơi đây. Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ yên bình tại vùng Provence, có hai đứa trẻ vẫn thường chơi đùa trên cánh đồng oải hương ngay dưới chân đồi. Chúng thích đến đây vào mỗi buổi chiều, được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn cùng mây gió, ngắm bầu trời và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Tại đây, cả hai đã hẹn ước khi lớn lên sẽ trở thành vợ chồng. Cô bé ngắt một cành hoa oải hương tách đôi, cho vào hai chiếc lọ nhỏ và mỗi người giữ một lọ.
Một ngày kia, chuyện không may đã xảy ra. Tai nạn bất ngờ đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chữa trị. Kể từ ngày cậu bé ra đi, cô bé vẫn chưa một lần rời khỏi ngôi làng đầy ký ức tuổi thơ. Cô mở một trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày, cô đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió và hy vọng sự trở về của cậu bé.
15 năm sau, cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. Vào một buổi chiều anh đi dạo về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc. Hai người đã gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách. Nhưng trớ trêu thay, họ không còn nhận ra nhau.
Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn. Chàng trai kể về chuyện anh trở về tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô gái xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay. Cô gái liền nhận ra đó chính là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi suốt 15 năm nay.
Hàng ngày, cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia hai người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa. Sau một thời gian, ký ức xưa đã trở lại. Họ yêu nhau và tin rằng sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng số phận họ lại một lần nữa bị chia cách. Cô gái mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi, cô gái đã đưa cho chàng trai cái lọ thủy tinh nhỏ và nói với chàng trai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.
Khi nghe Maria kể đến đây thì Lam Lan không thể nào kìm nổi nước mắt, trước đây cô chưa từng mít ướt tới vậy. Mọi người đều nói đó là do phụ nữ mang thai rất nhạy cảm. Còn cô thì lại cảm thấy có lẽ câu truyện tình yêu này là thứ mà cô hằng mong ước mà không thể có được nên mới xúc động như vậy.
Một “đặc sản” khác không thể không nhắc đến của Provence là ánh nắng mặt trời. Nắng như rót mật, óng ả, không hề gay gắt nhưng cũng không hề nhợt nhạt. Nắng chiếu vào những cánh cửa màu da trời, vào giàn dây leo xanh rợp bám dày những bức tường đá cổ, vào những chậu hoa rực rỡ luôn có lũ bướm lượn lờ bên trên. Provence luôn có nắng mặt trời ngay cả trong mùa đông, nên vẻ cổ kính không hiện lên qua những nét rêu phong. Thay vào đó, chính những ngôi nhà nhỏ bằng đá vôi vàng, những cửa gỗ xanh xanh, những bồn phun nước gắn vào tường là linh hồn của vùng “thiên đường hạ giới”. Cô bước đi giữa cánh đồng hoa, tắm mình dưới ánh mặt trời nơi đây. Do ngày nào cũng đi như vậy nên da cô không còn trắng mịn màng như trước nữa, thay vào đó là một nàn da hơi ngăm ngăm khỏe mạnh. Ai cũng nói nhìn cô có sức sống và quyến rũ hơn rất nhiều so với khi mới tới đây.