Bạn đang đọc Lời Nói Dối Chân Thành – Chương 99
Ngoài trời tuyết đang rơi, tuyết kẹp theo sương, đập vào trên cửa sổ, phát ra tiếng lộp bộp.
Thế nhưng trong phòng lại rất ấm áp, lò sưởi điện tử được khảm trên vách tường bốc lên từng ngọn lửa nóng rực sống động như thật, hệ thống sưởi ấm được ẩn đi khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân.
Lửa ấm bám lên hai gò má của Hoắc Nhiễm Nhân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự vốn đang hờ hững lật vở bài tập bỗng ngước mắt lên, trên mặt cậu chậm rãi tỏa ra ý cười, băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở.
Cậu nói: “Ngày đó đương nhiên sẽ đến.
Cho nên Kỷ Tuân, anh có đồng ý giúp không?”
“Giúp?” Kỷ Tuân nghiền ngẫm câu nói này.
“Đúng, giúp tôi, cam tâm tình nguyện nói cho tôi tất cả.” Hoắc Nhiễm Nhân bắt lấy tay phải của Kỷ Tuân, “Anh không dám dùng bàn tay đã đâm em gái để đâm chính mình, vậy thì đưa dao cho tôi đi.”
Cậu nắm tay Kỷ Tuân.
Cậu cúi đầu, ngửi tay Kỷ Tuân, tựa như đang ngửi mùi máu tanh còn sót lại trên bàn tay này, mùi của gϊếŧ người, sau đó cậu hôn lên tay anh, nhẹ nhàng giống như thần tử đối với quân vương.
“Giao cho tôi quyền xét xử anh.”
Khao khát mãnh liệt đè nặng dưới đáy mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, đôi mắt đen kịt kia vọng xuống, chăm chú nhìn Kỷ Tuân, như muốn xé toạc Kỷ Tuân ăn vào trong bụng.
“Xét xử?” Kỷ Tuân nghênh đón ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, anh hiểu lòng cậu mà đáp, “Em không chỉ truy đuổi bí mật của tôi, đồng thời vẫn luôn mời tôi tìm kiếm bí mật của em, em muốn xét xử tôi, nhưng càng muốn tôi xét xử em, đúng không?”
Hoắc Nhiễm Nhân dùng hành động vừa ám muội vừa mập mờ đáp lại Kỷ Tuân, cậu làm ra hành động mê hoặc nhất, vượt quá ranh giới nhất có thể làm tại hiện trường phạm tội, cậu khẽ liếm mu bàn tay của Kỷ Tuân.
Vệt nước lạnh lẽo tràn qua mu bàn tay anh.
Sau đó, giống như dòng điện nhiễm phải nước, Kỷ Tuân bắt đầu cảm thấy mu bàn tay tê dại cùng đau nhói, đau đến mức dây thần kinh của anh nhảy lên thình thịch.
Mà anh không có cách nào che giấu, không có cách nào phủ nhận, không có cách nào chống cự ——
Hoắc Nhiễm Nhân của lúc này, lại như Hoắc Nhiễm Nhân của đêm đó, là hấp dẫn trí mạng đối với anh.
Chỉ khi ở cạnh người giống mình, mới có thể thu hút lẫn nhau bất chấp bản thân kháng cự như thế nào.
Anh và Hoắc Nhiễm Nhân là đồng loại.
Bọn họ đều có bí mật, đều có nhược điểm, đều có nghi vấn.
Trong tay bọn họ, cũng đều cầm vũ khí săn bắn, vũ khí càng đâm vào ngực nhau, khoảng cách giữa bọn họ lại càng gần; mà khi vũ khí hoàn toàn đâm thủng lồng ngực của nhau, bọn họ đồng thời cũng ôm chặt lấy nhau.
Cảm giác khô nóng đang chạy tán loạn trong cơ thể Kỷ Tuân, thật kỳ quái, rõ ràng Hoắc Nhiễm Nhân đã buông tay anh ra.
Anh đứng lên, mở cửa sổ, muốn để tuyết mịn cùng gió đông hạ thấp nhiệt độ cơ thể anh xuống.
Hoắc Nhiễm Nhân đứng đằng sau cười nhạo anh: “Tôi ngửi thấy mùi biển trên tay anh, anh xịt loại nước hoa tương tự như vậy à?”
Mu bàn tay giống như lửa, kéo Kỷ Tuân quay về vụ án: “Không xịt, em tưởng tôi là em chắc? Còn xịt nước hoa.
Vẫn nên nói xem Trác Tàng Anh đã làm thế nào để tạo ra chứng cứ không có mặt ở hiện trường đi, rốt cuộc là cài đặt thời gian chậm lại hay điều khiển từ xa, cũng có thể là quỷ kế về thời gian biểu.
Nếu như tôi muốn gϊếŧ chết một người sớm chiều ở chung với mình, tôi sẽ chọn sử dụng phương pháp có tính xác suất, lần này không chết thì lần sau lại làm, bất ngờ sẽ càng có mỹ cảm hơn là trực tiếp lấy vật dính phải cyanide bịt lại miệng mũi.”
“Kỷ Tuân, anh tưởng tôi vẫn đang tán tỉnh anh đấy à?” Hoắc Nhiễm Nhân cười nhạo, “Tôi nói đến mức này rồi mà anh vẫn chưa phát hiện —— tình cảm luôn có thể đảo loạn trí thông minh của anh.
Tôi nói “ngửi”, là đạt được chút linh cảm từ bên trong, ngoại trừ bịt lại, chất độc còn có thể dùng cách khác tiến vào miệng mũi.”
Kỷ Tuân xoay người, nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân chỉ vào máy tạo ẩm trên đầu giường: “Còn có thể dùng cái này.”
Thật trùng hợp, đúng lúc này, lỗ tai Kỷ Tuân khẽ động, anh nghe thấy tiếng giày cao gót chạm lên sàn nhà truyền tới từ cánh cửa chưa được đóng lại, cô bước đi rất chậm, không phải kiểu tự tin cùng thẳng thắn của Hồ Nguyên, đương nhiên cũng không phải Văn Dạng Dạng, Văn Dạng Dạng đi giày đế bằng.
Bài trừ toàn bộ khả năng sai, vậy thì chỉ còn một đáp án đúng.
Ngụy Chân Châu.
Bây giờ Kỷ Tuân mới phát hiện ra, chính mình thế mà lại không chú ý tới chị ta đã đổi giày.
Ngụy Chân Châu đi giày cao gót, tại sao? Căn cứ vào thái độ chán ghét nam giới của chị ta, chị ta chắc chắn không phải đi cho anh xem hay Hoắc Nhiễm Nhân xem; mà bình thường đa số chị ta đều ăn mặc trang điểm theo phong cách tự nhiên thoải mái, phần nhiều là giày thể thao, giày vải, một người ngay cả da mặt cũng không chăm sóc, sẽ không cố ý đi loại giày khiến mình không thoải mái.
Chị ta đổi sang giày cao gót…!Đây là một nghi thức…!Là một loại coi trọng…!Là một loại tôn kính trang trọng.
Chị ta đang tôn kính ai?
Đáp án có vẻ vô cùng sống động.
Anh lại nghĩ tới chiếc áo khoác màu đen trong bức ảnh kia, hoàn toàn đồng nhất với cái Mạc Nại đang mặc trên người, chiếc áo mà Mạc Nại mặc rộng, lại rất vừa vặn với Trác Tàng Anh.
Trên chiếc áo khoác kia còn có vết máu đã khô.
Lúc trước khi thống kê tiền của đồ đạc bị mất ở hiện trường, phòng ngủ cùng phòng để quần áo của Cao Sảng đều bị dịch chuyển, nhưng phòng của Trác Tàng Anh thì không.
Cho nên, chiếc áo khoác kia quá nửa là lấy xuống từ trên người của Trác Tàng Anh.
Ngụy Chân Châu đã từng chứng kiến hiện trường…
Hơn 6 giờ chị ta mới ra ngoài, chạy đến biệt thự trước cả chồng mình, là bởi chị ta biết chồng mình sẽ đến đây…
Thế nhưng mấy ngày nay…!Cao Sảng rõ ràng…
Cánh cửa chuyển động, vì là cửa gỗ rất nặng, cho nên khi đẩy cửa sẽ phát ra tiếng “cọt kẹt”.
Kỷ Tuân bỗng nhiên giơ tay ôm lấy cổ Hoắc Nhiễm Nhân, thực hành luôn lý thuyết mới vừa học được, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh trả lại cho Hoắc Nhiễm Nhân những gì cậu vừa làm với mình, anh vùi đầu vào cần cổ của Hoắc Nhiễm Nhân, hít vào một hơi thật sâu.
Dưới bất ngờ không kịp đề phòng, Hoắc Nhiễm Nhân cứng đờ cả người.
Sau lưng có người, người kia đang muốn tiến vào!
Cửa bị đẩy ra.
Ngụy Chân Châu đứng ở ngoài cửa, hành lang sáng hơn trong phòng nhiều lắm, trong cánh cửa vòm theo phong cách La Mã, phía sau cô là ánh sáng, trên mặt cô là bóng đen, gương mặt căm hận vặn vẹo của cô, đang ẩn giấu trong bóng đen đó.
Làn da trên gáy của Hoắc Nhiễm Nhân mềm mại giống như tơ lụa thượng hạng, lại tựa như cảnh mộng dịu dàng.
Kỷ Tuân không thể không chú ý đến cảm giác tốt đẹp này, nhưng xuyên qua ngón tay cùng mái tóc của Hoắc Nhiễm Nhân, đôi mắt anh vẫn có thể rõ ràng nhìn ra được gương mặt của Ngụy Chân Châu.
Thì ra là như vậy —— quả thế!
Kỷ Tuân làm bộ không cẩn thận bị bắt quả tang, lập tức buông Hoắc Nhiễm Nhân ra, điềm nhiên như không mà hỏi Ngụy Chân Châu: “Sao chị lại lên đây? Những cảnh sát khác đâu?”
Ngụy Chân Châu hiền lành cúi đầu, cô bước ra khỏi bóng đen do ánh đèn tạo ra trước cửa, nhỏ giọng đáp: “Tôi nói với bọn họ là tôi muốn lên lầu xem xem có thứ gì mà tôi đã từng nhìn thấy ở hiện trường hay không.”
“Ồ? Thật sự là lý do này sao?”
“…!Xin lỗi, tôi nói dối, tôi chỉ muốn tới xem phòng của Cao Sảng sẽ như thế nào, cuộc sống ở nhà của cô ấy ra sao mà thôi.”
“Chị rất hứng thú với Cao Sảng à.”
“Dù sao cô ấy cũng có chút quan hệ với chồng tôi.”
“Nhìn qua thì có vẻ chị không có ác cảm gì với chị ta nhỉ.” Kỷ Tuân hỏi một câu chất chứa ẩn ý.
“Tại sao tôi phải có ác cảm với cô ấy? Nói thật, tôi cảm thấy chồng tôi không xứng với cô ấy.
Tôi biết trước đây cô ấy từng là quản lý cấp cao của công ty, sau đó vì con, vì gia đình mới từ chức.” Ngụy Chân Châu nói, “Cô ấy không giống như tôi.”
Trước đây Cao Sảng từng là quản lý cấp cao của công ty?
Kỷ Tuân hơi kinh ngạc, bà nội trợ toàn năng tiêu tiền như nước khiến người ta ấn tượng quá sâu, lại có Mạc Nại xen một chân vào, anh không xem xét kỹ bối cảnh của người chết —— Nói thật, là anh sơ sót.
Dù sao nếu như là vì sinh con, chuyện Cao Sảng đến công ty làm việc ít nhất cũng đã sáu, bảy năm trước.
Chuyện bọn họ không nắm rõ, Ngụy Chân Châu lại biết rất rõ ràng.
Ngụy Chân Châu nhẹ nhàng, chậm rãi mơn trớn đồ gỗ quý giá trong phòng: “Bất ngờ lắm sao? Thật ra tôi cũng rất bất ngờ.
Mới đầu tôi chỉ cảm thấy cô ấy ăn mặc rất đẹp, bắt kịp xu hướng, sau đó tôi lén lút lấy điện thoại của chồng tôi nhắn tin với cô ấy mới biết được cô ấy giỏi như vậy.
Căn nhà này cũng do cô ấy mua, trước đây lương của cô ấy rất cao, rất biết kiếm tiền.
Cậu nói xem, một người giỏi giang đến thế, sao lại đáng thương như vậy chứ?”
Cô dừng lại thật lâu, mới tựa như nói mớ mà tiếp tục: “Rõ ràng đều là của mình, nhìn qua lại giống như được bố thí.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy chồng của cô ấy, chứ không nhìn thấy cô ấy.
Ngay cả con cái, tuy rằng thân thiết với mẹ hơn, mà trên thực tế lại càng kính nể bố nó hơn.”
“Đây cũng là một trong những động cơ gϊếŧ người của chị sao?” Kỷ Tuân đột ngột hỏi.
Bàn tay của Ngụy Chân Châu ngừng lại, cô ngước mắt lên, ngọn lửa căm hận tưởng như đã bị dập tắt, trên thực tế vẫn đang lặng lẽ thiêu đốt trong con ngươi đen kịt.
Cô hít một hơi thật sâu, cười khẩy: “Các người thật buồn nôn, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa.”
“Ô, đừng coi là thật.” Kỷ Tuân chỉ làm như đang tâm sự chuyện thường ngày với Ngụy Chân Châu, “Vừa nãy tôi chỉ lấy vị cảnh sát này ra làm công cụ thử xem chị có phải kỳ thị đồng tính hay không mà thôi.”
Hoắc Nhiễm Nhân xụ mặt.
Kỷ Tuân nói tiếp: “Mặc dù trong mắt người bình thường, đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ của đàn ông nhất định là nữ, mà chồng chị, Đoạn Hồng Văn, trên thực tế lại đang vụиɠ ŧяộʍ với Trác Tàng Anh —— hoặc là nói, có thể hắn đúng là dây dưa với Cao Sảng, nhưng đồng thời hắn và Trác Tàng Anh cũng không mập mờ không rõ ràng.
Ngày 11, chị nhìn thấy hai người họ vụиɠ ŧяộʍ với nhau, nhất thời kích động gϊếŧ chết Trác Tàng Anh.”
Ngụy Chân Châu không để ý tới anh, cũng sớm nhìn sang chỗ khác.
Kỷ Tuân chỉ đành tiếp tục diễn vở kịch một vai: “Dưới tình huống bất ngờ, rất khó để có thể tạo ra một lời nói dối hoàn mỹ, mọi người luôn gia công hình ảnh trong trí nhớ theo bản năng, coi chúng như tư liệu sống, sau đó mới biên soạn thành lời nói dối, lời khai của chị lẫn của chồng chị, đều là nửa thật nửa giả.
Ghép lời khai của hai người lại với nhau là có thể làm rõ chân tướng.”
“Ngày 11, Trác Tàng Anh cùng chồng chị về nhà sau khi ăn cơm tối, nhưng lại quên không đóng cửa, chị đi vào, nhìn thấy Trác Tàng Anh đang nửa nằm trên sô pha thân mật với chồng chị.
Phẫn nộ đốt cháy dây thần kinh của chị, chị cầm lấy ngựa đồng đánh vào đầu Trác Tàng Anh, Đoạn Hồng Văn luống cuống không đứng dậy khỏi sô pha, hai tay hắn trở thành cái lồng kiên cố, nhốt Trác Tàng Anh ở bên trong, khiến anh ta không có cách nào phản kháng, thời khắc nguy hiểm nhất của sinh mệnh cũng chỉ có thể vô vọng mà cào một vết trên khuỷu tay của Đoạn Hồng Văn.
Bởi vậy, chị có thể gϊếŧ chết Trác Tàng Anh một cách vô cùng dễ dàng, mà Đoạn Hồng Văn, thân làm đồng lõa một cách bị động, hắn bị doạ sợ, lau đi dấu vân tay trên ngựa đồng theo bản năng, sau đó đồng thời bỏ chạy cùng chị.”
Ngụy Chân Châu tựa như hoàn toàn không chú ý đến những gì Kỷ Tuân đang nói, tròng mắt đảo đi đảo lại trên người bọn họ, khinh bỉ cười nhạo: “Cậu và cậu ta rõ ràng đã sớm mắt đi mày lại, bây giờ còn che đậy, nói muốn thăm dò tôi.
Cậu cảm thấy Đoạn Hồng Văn sẽ nói với mọi người hắn là gay chắc?”
Hiện trường nhất thời tràn ngập im lặng khiến người khác nghẹt thở.
Kỷ Tuân nói thật, nhưng dưới góc độ của Ngụy Chân Châu, thứ mà cô nhìn thấy chẳng lẽ lại không phải thật?
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, có lẽ đây chính là hiện thực…
Kỷ Tuân kìm lòng không đậu mà liếc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ ung dung lắm, cậu khoanh tay nhìn anh biểu diễn, còn cố ý khoe bodycam trước ngực, ra hiệu theo trình tự phá án, từ lúc Ngụy Chân Châu tiến vào cho đến bây giờ đều đang phải quay lại đây này.
Cũng không biết đối phương lấy bodycam ở đâu ra!
Lần đầu tiên cảm thấy phô bày trình tự phá án thôi mà cứ như đi ăn trộm không bằng.
Kỷ Tuân che đi bối rối của bản thân, nói tiếp: “Không phải suy đoán không có căn cứ, lời khai của chị chính là bằng chứng.
Mấy ngày nay Cao Sảng ra ngoài đi du lịch, chị nói dạo này chồng chị vẫn luôn chạy đến biệt thự này, Cao Sảng không ở nhà, chỉ có thể là đến gặp Trác Tàng Anh.
Cũng chính bởi vì tầng quan hệ không thấy được ánh sáng này mà chồng chị mới muốn thuê người gϊếŧ chị.”
“Tôi nghĩ, chắc chắn chị và chồng chị đã từng thảo luận động cơ phạm tội với nhau.
Chị biết Đoạn Hồng Văn không muốn thừa nhận xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ, lại từng có quan hệ với Cao Sảng, bề ngoài hắn là tình địch của Trác Tàng Anh, là người có động cơ phạm tội trực tiếp nhất để gϊếŧ chết Trác Tàng Anh.
Có lẽ chị còn cho hắn xem qua ảnh thân mật của hắn và Cao Sảng mà chị đã chụp được trong quá trình theo dõi hắn, vân tay trên ngựa đồng đã bị lau đi, mọi thứ còn lại khiến cho hắn càng giống hung thủ hơn cả hung thủ thật sự là chị.
Hắn bị chị bắt được nhược điểm.
Vì vậy, một người vẫn luôn bị bạo hành, bị rơi vào thế yếu như chị bỗng lắc mình biến hóa, đứng trên vị trí áp chế Đoạn Hồng Văn, hắn cảm thấy khó chịu, hắn muốn báo cảnh sát nhưng lại không chắc chắn kết quả trong mắt cảnh sát sẽ ra sao, hắn rất sợ hại, cũng rất căm hận chị, cho nên mới muốn thuê người gϊếŧ chị.”
Kỷ Tuân lấy ra bức ảnh chụp ở công viên giải trí, nói: “Chị không phải tình cờ báo cáo Mạc Nại.
Hơn 11 giờ trưa ngày hôm đó, Đoạn Hồng Văn đến gặp Chư Hoán, sau đó về nhà luôn.
Chồng chị mua ác không thành trái lại bị đùa giỡn, nghe đoạn ghi âm kia là có thể thấy hắn tức đến nổ phổi, một người đã quen theo dõi chồng như chị không thể nào không phát hiện ra, thế nhưng chị vẫn luôn chạy tới bên kia.
Không phải vì Chư Hoán, mà vì Mạc Nại.
Chị nhìn thấy chiếc áo khoác đen trên người Mạc Nại, chị nhận ra đó là áo khoác của Trác Tàng Anh, chị không hiểu tại sao áo khoác trên thi thể bị vợ chồng chị gϊếŧ chết lại xuất hiện trên người đàn ông này.”
“Sau đó, chị nhận ra hắn là tù nhân trốn trại, theo như lời chị nói, chị thích theo dõi tài khoản chính thức của công an.
Đương nhiên, thay vì nói là sở thích, là đam mê của chị, hẳn là do chị đã gϊếŧ người, chú ý thông báo của cảnh sát là bản năng, chị muốn biết khi nào thì cảnh sát phát hiện ra Trác Tàng Anh đã chết.
Mà muốn nghiệm chứng điều này vô cùng đơn giản ——
“Chúng ta có thể đi xem máy tính của chị ngay lập tức, xem cái ngày mà chị nhấn theo dõi tài khoản của công an.”
———————————