Bạn đang đọc Lời Nói Dối Chân Thành – Chương 74
“Tôi họ Cao, Cao Sảng, cậu cứ gọi tôi chị Sảng đi.” Người phụ nữ khoác áo lông chồn đỏ tươi nói.
Vào lúc này, đã qua năm phút kể từ khi Cao Sảng phát hiện ra người thanh niên trong cốp xe, xe đỗ ở ven đường khẩn thiết khởi động, người thanh niên đang khoác tấm chăn mà Cao Sảng lục tung cả đống hành lý mới tìm được, nhưng chăn hiển nhiên không đủ giữ ấm, người đàn ông phơi mình trong gió rét dù có bọc kín chăn cũng không kiềm chế được mà run cầm cập.
“Thật, thật ngại quá, lúc trước khi chị thay lốp xe, tôi đã lén bò vào, tôi không phải người xấu…!Quần áo cùng ví tiền trên người tôi đều bị cướp mất, chị trở tôi vào trong thành phố là tốt quá rồi…!Vô cùng xin lỗi, chị đừng sợ, tôi thật sự không phải là người xấu…”
Cao Sảng thế nhưng không hề lo lắng chính mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đôi mắt dính mi giả thật dài của cô, nheo lại dưới lớp kính râm, trong mắt khó nén hiếu kỳ:
“Điện thoại của cậu đâu? Cũng bị cướp mất rồi à?”
Người đàn ông, cũng chính là Mạc Nại, gật gật đầu.
“Chúng ta sợ là không cùng đường, như vậy đi, tôi gọi cảnh sát đưa cậu về nhà.”
“Tôi không lên xe cảnh sát.” Mạc Nại giật mình.
Chăn đắp trên vai cũng rơi xuống một đoạn, hắn dứt khoát không đắp nữa, đặt luôn chăn vào trong xe, “Tôi không lên xe cảnh sát, tôi đi ngay, cảm ơn sự giúp đỡ của chị.”
Nói như thế xong, hắn thế mà còn không quên quay đầu lại, quơ hết đống rau củ mà mình mang tới trên ghế phụ.
Cao Sảng nhìn mà vừa bực vừa buồn cười, cô vỗ vai Mạc Nại: “Được rồi được rồi, không lên xe cảnh sát thì không lên xe cảnh sát, cậu sợ cảnh sát như thế, không phải là —— “
Mạc Nại cứng đờ người, nắm chặt nắm đấm.
“Bạn nhỏ bỏ nhà ra đi đấy chứ?” Giọng nói yểu điệu của người phụ nữ truyền đến từ sau lưng.
“…” Mạc Nại, “Tôi, tôi 28 rồi.”
“Gì cơ?” Cao Sảng giật mình, “Cậu 28 rồi? Tôi nghĩ cậu mới 18 thôi, cậu dùng kem dưỡng da gì thế, bảo dưỡng như thế nào, da trắng như vậy, trên mặt không có bất kỳ nếp nhăn nào?”
“Thì như vậy, ngủ sớm dậy sớm, không phơi nắng.” Mạc Nại quẫn bách nói, hắn lại cường điệu, “Đừng gọi cảnh sát!”
“Biết rồi biết rồi, vậy tôi gọi cho cậu một chiếc DiDi nhá, đưa cậu vào thành phố gần nhất.” Cao Sảng nói.
(DiDi là một hãng taxi của Trung Quốc)
Mạc Nại mơ màng gật đầu, gật được một nửa, hắn vẫn không hiểu rõ, thấp thỏm hỏi: ” DiDi?”
“Đúng vậy, DiDi.”
” DiDi là cái gì?”
“—— Hả?”
Cao Sảng đầy mắt khϊếp sợ, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện, người đàn ông trước mặt không chỉ không hiểu DiDi là gì, toàn bộ khái niệm mới ra đời hình như hắn đều không hiểu, hắn không biết ofo là gì, không biết livestream là gì, không biết homestay là gì, cũng không biết sạc dự phòng là gì —— trời ạ thậm chí ngay cả sạc dự phòng cũng không biết!
Kỳ quái nhất chính là, đối với điện thoại di động, ấn tượng của hắn chỉ dừng lại ở điện thoại cục gạch.
“Oh My God, em trai, hôm nay cậu mới từ trên núi xuống đấy à?”
Nhưng mà em trai chỉ mở to đôi mắt giống như con thỏ, mờ mịt nhìn cô: “Tôi không phải, nhưng tôi biết bài hát trong xe của chị là “Mặt Trời Không Lặn” của Thái Y Lâm.”
Nhìn đến mức Cao Sảng…!Ai, trong lòng mềm nhũn.
Ai bảo em trai nhỏ này xinh đẹp thanh thuần? Dù sao thì tú bà mê tiền, kỹ nữ hám giai mà.
“Như này đi, nếu cậu đã không có điểm đến cố định, vậy cứ đi cùng tôi một đoạn đã, đến nơi cậu cảm thấy tiện thì xuống xe là được.”
Mạc Nại vô cùng cảm kích lên xe.
“Nhưng xe của tôi không thể ngồi free được.” Cao Sảng lại nói, cô đảo mắt một vòng, lại nảy ra ý định mới trêu chọc chó con, “Em trai biết làm những gì?”
“Tôi biết nấu trà sữa, làm bánh kếp.” Mạc Nại nghiêm túc trả lời, “Tôi còn biết may quần áo.”
“Em trai biết nhiều thật đấy.” Cao Sảng thán phục, “Đáng tiếc chúng ta đang trên đường, hiện tại những thứ này hình như đều không dùng được.”
Đúng lúc mặt trời rọi vào mắt.
Mạc Nại vừa giơ tay chắn mặt trời, vừa rúc vào trong chăn sụt sịt.
“Vậy…!Vậy tôi còn biết vẽ tranh.
Tôi có thể vẽ chân dung cho chị.”
“Tôi muốn thử hàng.”
“Dạ?”
“Cậu phải để tôi xem rốt cuộc cậu vẽ được đến mức độ nào, tôi mới yên tâm gửi gắm dung mạo của mình cho cậu, này ——” Cao Sảng mở game, ném điện thoại cho Mạc Nại, “Cậu vẽ nhân vật trong game của tôi trước đi, phải vẽ đẹp vào đó.
Nếu có người tìm cậu trong game, nhân vật nữ thì đừng quan tâm, bởi vì bọn họ đều là những người ghen ăn tức ở đố kỵ sự xinh đẹp cùng giàu có của tôi; nhưng nếu là nhân vật nam, vậy thì cậu phải bảo tôi nhá, rất có thể là bạn trai nhỏ của tôi, haiz, mà chưa chắc bọn họ sẽ liên lạc với tôi, bạn trai cũ không bằng chó, mỗi một người trong số họ ngay cả con chó cũng không bằng…”
Cô cũng không nói ra yêu cầu gì quá đáng, dặn dò Mạc Nại xong lập tức vui vẻ lái xe, chưa đến năm phút, bên cạnh đã truyền tới một tiếng “Xong rồi”, cô quay đầu nhìn lại, một tiếng thét kinh ngạc lập tức bật ra khỏi đôi môi đỏ tươi.
“Trời ạ, cậu học chuyên mỹ thuật đấy à? Sao vẽ vừa nhanh vừa đẹp thế!”
Mạc Nại chỉ mỉm cười bẽn lẽn.
“Thấy em trai tài năng xuất chúng như vậy, tôi có thể yên tâm giao mỹ mạo của mình cho cậu rồi.”
Cặp kính râm to đùng kia cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Thế nhưng cô không đẹp, cũng không còn trẻ, cô chỉ là một người phụ nữ trung niên giàu có, ăn mặc đẹp đẽ lại có phần mập mạp mà thôi.
“Tuy con tôi đã lên tiểu học, nhưng nói tới con tôi…!Thôi, không nhắc đến nó.” Cô lại nhấn mạnh, “Mà em trai tuyệt đối đừng vẽ cả nếp nhăn của tôi vào đấy nhé, cậu phải chú ý bắt được cái hồn xinh đẹp của tôi, cảm giác tiêu sái phóng khoáng, khí chất giống như tên của tôi…!Cậu phải vẽ chibi ấy, hiểu không?”
Mạc Nại vô cùng nghe lời, gật đầu liên tục, vì vẽ Cao Sảng, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc lại đây.
Cao Sảng bị nhìn đến ngứa ngáy, bắt chuyện hỏi hắn: “Em trai rốt cuộc có chỗ nào cần đi không? Nếu như không có, vậy chị mời cậu đi du lịch.”
“Tôi có.”
“Đi đâu?” Cao Sảng lại hỏi, nhưng Mạc Nại chỉ cúi đầu.
“Chúng ta thân nhau đến vậy rồi, còn có gì không thể nói? Mà thôi, chị cũng không ép cậu, thế cậu có biết lần này chị đi du lịch là muốn làm gì không? Chị đi làm chuyện chỉ có người lớn mới làm được thôi đấy.”
“Chuyện gì?”
“Chị muốn đi gϊếŧ —— người —— nha —— “
Âm nhạc tuần hoàn trong xe đã đến hồi kết thúc, giai điệu vui vẻ hợp thành một với giọng của Cao Sảng, khiến trong gió tràn đầy không khí hân hoan.
*
Mạc Nại chấp hành án tại trại giam Liễu Thành, khu vực ngay bên cạnh, chuyện lớn như trốn ngục, nếu như không thể bắt người về trong vòng 24 giờ, vậy thì có một đống người sẽ phải cởi bỏ cảnh phục.
Trong trại giam mà hắn ở, ngoại trừ nhân viên phải ở lại canh giữ thì phần lớn mọi người đều đang dốc hết toàn lực, cảnh sát hình sự địa phương liên hợp với cảnh sát vũ trang phá án, tập thể bố trí nhân viên điều tra mang theo súng ở trạm gác trên các tuyến đường lân cận, một khi có động tĩnh khác thường, lập tức đánh gục.
Nhân viên phá án phát hiện chiếc xe bị vứt bỏ vào lúc 5h30 sáng, Hoắc Nhiễm Nhân đương nhiên cũng nhận được tin tức ngay lúc đó, thân là người phụ trách khu trực thuộc, lập tức phải hiệp trợ công an Liễu Thành tiến hành vây bắt.
Bất ngờ biết được thời gian chính xác mà Hoắc Nhiễm Nhân tiếp nhận vụ án, Kỷ Tuân chà chà hai tiếng, liếc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân: Còn nói không phải cố ý đến ngồi rình tôi!
Hoắc Nhiễm Nhân đứng rất nghiêm trang, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra được, người đang thả lỏng đã trở nên hơi khẩn trương.
Anh nhịn cười, không nói gì trước mặt đám người Đàm Minh Cửu cả, nhưng lại âm thầm mở điện thoại, gửi mười mấy cái icon mỉm cười khác nhau đến tài khoản WeChat của Hoắc Nhiễm Nhân, kỳ cục quái gở khắp các mặt trận với Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở một phen.
Sau đó —— không có sau đó.
Bọn họ ngồi lên xe, gia nhập đại đội tìm kiếm.
Nơi xe bị vứt lại, nhiều núi, chuyện đi lục soát núi đều phải nhờ vận may hết, tất cả mọi người ở đây đều đã chuẩn bị sẵn mấy ngày không ngủ, Đàm Minh Cửu khiêng luôn một thùng mì tôm từ văn phòng đi ra:
“Mì thịt bò kho tàu hải sản ướp tiêu xanh, mỳ chua cay cà chua thịt gà sợi thương hiệu Lão Đàm, không thiếu gì cả!”
Không ai để ý đến hắn.
Kỷ Tuân thậm chí còn lườm hắn một cái, sau đó ấn cửa sổ xe.
Ám ảnh mì ăn liền, người nào ăn ba bữa người đó biết.
May mà lượng xe cộ vào sáng mùng hai tết không quá đông đúc, trong đoàn xe cảnh sát xé gió chạy băng băng, xe riêng của Hoắc Nhiễm Nhân bỗng trở nên lẻ bóng, bên trong xe, Kỷ Tuân đang bàn với Hoắc Nhiễm Nhân về sự kiện này:
“Ngồi tù mười năm rồi, còn 11 tháng nữa thôi là được ra ngoài, chuyện gì đã xảy ra khiến hắn nghĩ không thông muốn chạy trốn đây? Phía trại giam chắc cũng đã điều tra rồi chứ? Khoảng thời gian này có kẻ tình nghi nào đến thăm hắn không?”
Phía trại giam đã điều tra, tình huống cũng nói rõ bên trong báo cáo.
“Hai tháng trước, dì của Mạc Nại đến trại giam thăm hắn, thông báo mẹ hắn qua đời.
Kết quả đối chiếu chất liệu quần áo của hắn cho thấy, xấp hàng sớm nhất kia cũng khoảng hai tháng trước, cho nên bên kia nghi ngờ nguyên nhân là mẹ hắn.”
“Vậy thì hơi lạ.”
“Lạ chỗ nào?”
“Người nếu như còn một hơi tàn, tâm tâm niệm niệm thương nhớ con trai, kiên trì mãi không chết, vậy thì Mạc Nại dưới sự kích động mà trốn ngục vội vàng đi gặp mẹ, logic thông thuận hợp lý.
Nhưng nếu người đã chết…!Đi viếng mồ mả sớm mấy tháng hay muộn mấy tháng cũng có gì khác nhau đâu?” Kỷ Tuân nói.
“Người trong lúc kích động cái gì cũng có thể làm được.”
“Kích động suốt hai tháng?”
“Đây là biến cố lớn nhất mà Mạc Nại gặp phải trong khoảng thời gian lén lút may cảnh phục, còn đâu hành động của hắn không có gì khác so với thường ngày.”
“Đương nhiên.” Kỷ Tuân nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu, “Khả năng lớn nhất mà thôi.
Cho dù loại khả năng này khiến nghi phạm có vẻ hơi ngu.”
Trong lúc trò chuyện, xe đã đến nơi, xe phía trước rẽ ngang, rẽ ra khỏi quốc lộ, tiến vào đường núi.
Con đường lập tức trở nên lắc lư, Hoắc Nhiễm Nhân giảm tốc độ lái xe, theo đuôi xe đằng trước, chầm chập tiến lên, đột nhiên, xe phía trước dừng lại, Đàm Minh Cửu thò đầu ra gọi về phía sau.
Hoắc Nhiễm Nhân hạ cửa xe xuống.
Một luồng gió lạnh đột ngột thổi vào, khiến Kỷ Tuân trong nháy mắt “hắt xì” hai tiếng, lập tức rúc vào trong cổ áo choàng của mình.
Mà Đàm Minh Cửu cũng không có chuyện gì cả, chỉ nói tình hình giao thông phía trước phức tạp, bọn họ tổng cộng bốn chiếc xe, chia thành hai hướng.
Kỷ Tuân lại ngồi trên xe xập xình một lát, không thể nhịn được nữa, vỗ vai Hoắc Nhiễm Nhân: “Đừng đi về phía trước nữa, chúng ta đi.”
“Đi đâu?”
“Xuống núi, đến hiện trường phạm tội —— nơi chiếc xe kia bị bỏ lại.”
“Kỷ Tuân, chê trong núi lạnh thì cứ nói thẳng ra.”
“Đây là do lạnh hay không à?” Đương nhiên là do lạnh, nhưng không có nghĩa là Kỷ Tuân không thể tiếp tục bốc phét, “Đàm Minh Cửu là người bản địa, quen cửa quen nẻo lên núi tìm kiếm còn có thể hiểu được, em là người nơi khác mới được điều về đây một hai tháng, chỗ nào cũng thấy lạ, vừa nãy đi theo xe của Đàm Minh Cửu suýt chút nữa lao vào trong rãnh luôn rồi, em ở đây thì có thể làm được gì? Làm công cụ tìm người à? Dắt con chó lại đây còn có hiệu suất cao hơn em nhiều.”
“Kỷ Tuân,” Hoắc Nhiễm Nhân dùng nhẫn nại lớn nhất trong đời mình, “Anh biết chứng nổi điên trên đường không?”
“Tôi biết làm thế nào để phân tích xem rốt cuộc Mạc Nại đã đi đâu.” Kỷ Tuân trấn định trả lời.
Hoắc Nhiễm Nhân không nói hai lời, trực tiếp quay đầu.
Người này thực sự là quá thẳng thắn!
Bọn họ quay đầu, đi đến nơi xe bị vứt lại, lúc này xe vẫn còn ở chỗ cũ, không nhúc nhích, bởi vì đã có cảnh sát qua đây kiểm tra, cho nên cũng không có người chuyên trách trông coi chiếc xe này.
Kỷ Tuân lên xe, hắt xì nho nhỏ, xoa mũi kiểm tra bánh lái.
Hoắc Nhiễm Nhân nhắc nhở anh: “Đừng làm ô nhiễm hiện trường.”
“Được rồi đó Hoắc đội của tôi ơi, cậu thật sự coi đây là hiện trường gϊếŧ người nghi vấn khắp nơi đấy à?” Kỷ Tuân nói, mà chỉ trong thời gian nói một câu này, anh đã kiểm tra xong thứ mình muốn kiểm tra.
“Hắn không kéo cần phanh, hướng dẫn dừng lại trên giao diện nhập vào, bên trên chỉ gõ một chữ J, ồ…!Nhìn qua có vẻ không biết dùng lắm.”
“Ý anh là hắn không quen xe.”
“Ừm, không quen xe, cũng có thể là không quen đường cái, dưới tình huống không có hướng dẫn, hắn đã làm thế nào để lái xe tới đây? Tôi nhớ lộ tuyến trong camera hành trình trên tay em còn rất ngoằn ngoèo, không phải một đường đi thẳng tới đây.
Nói chung, sợ là chúng ta phải đi theo tuyến đường của hắn lại một lần mới có thể phỏng đoán ý nghĩ của hắn khi lái xe cũng như biết được hắn muốn đi đâu.
Đúng rồi, nhà của mẹ hắn ở đâu?”
“Huyện Cửu Hà.”
Liễu Thành cách thành phố Ninh không xa, Hoắc Nhiễm Nhân lái xe thật nhanh, chạy thẳng đến phụ cận trại giam Liễu Thành, sau đó lại tận lực giảm tốc độ, đi theo con đường Mạc Nại đã đi qua.
Lúc mới bắt đầu là cứ một đoạn đường lớn lại đến một đoạn đường nhỏ, phương hướng vô cùng hỗn loạn, đa số là hướng đông nam, đoạn đường này Mạc Nại lái nhanh nhất.
Kỷ Tuân cầm bút ghi lại mấy cái biển chỉ đường, lắc đầu nói: “Đây hẳn là hắn mới ra tù tự lái linh tinh để chống theo dõi, không có giá trị gì.”
Sau đó Mạc Nại lái đến một trấn nhỏ ngay gần đó, cả đoạn đằng sau đều là thôn xóm cũ lộn xộn, tiếp theo đó đi lên quốc lộ.
Bọn họ còn chưa trở lại điểm vứt xe, Kỷ Tuân đã bảo Hoắc Nhiễm Nhân dừng xe sang bên cạnh.
Anh chỉ vào phương hướng thành phố Gia xuất hiện hai lần vòng lại trên tờ giấy trắng, nói: “Kỳ quái, huyện Cửu Hà ở thành phố Gia, hai cái thôn nhỏ mà hắn đi qua đều có đường cũ chỉ rõ về hướng kia, hắn có mù đường cỡ nào đi nữa cũng không đến nỗi lạc hẳn hai lần đâu nhỉ.”
Hoắc Nhiễm Nhân nhăn mày.
“Xem ra đáp án có tính khả thi cao nhất không phải đáp án chân chính.
Hiện tại vấn đề đặt ra trước mắt chúng ta biến thành: Mạc Nại không đến Cửu Hà thăm mẹ, vậy hắn muốn đi đâu?” Kỷ Tuân đầy hứng thú hỏi.
——————————
Nhân lúc mình đổi xưng hô thì mình xin phép cảnh báo trước nhé.
Khi mình đọc bộ này cũng không cảm thấy Nhân quá ngạo kiều hay làm mình làm mẩy gì với Tuân cả, các chị của mình đọc rồi cũng không gắn tag ngạo kiều cho bạn ấy.
Tuy nhiên, mình vẫn muốn nói là bộ này Nhân rất tốt với Tuân, rất yêu Tuân, nhưng do hoàn cảnh mà bạn ý hơi biệt nữu, hơi ngạo kiều một xíu thật.
Với cả càng về sau thì Kỷ Tuân càng yêu, càng chiều, càng thương Nhiễm Nhân lắm, nhất là rất hay dỗ bạn ý.
Đối với mình thì mình thấy ổn, hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu bạn nào lôi thụ biệt nữu hay ngạo kiều thì có thể cân nhắc drop nhé, nếu không thích hợp, xin hãy lặng lẽ bỏ truyện, không cần cmt thông báo, cũng không cần cmt chê bai trong nhà mình, mình không thích đọc bất cứ cmt nào chê các con nhà mình cả.
Mình cảm ơn.