Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 48


Bạn đang đọc Lời Nói Dối Chân Thành – Chương 48


“Đồng chí cảnh sát, các cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu.”
Bên trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, người đội mũ bucket mới vừa bị mang về lộ vẻ căng thẳng, hắn là một gã trung niên, có nhánh râu mép nhỏ, màn hình khóa của điện thoại là ảnh chụp gia đình ba người, lại đối chiếu thân phận thông tin đơn vị làm việc, là nhân viên của một đơn vị hành chính, có nhà có xe.
Gia đình ổn định, công việc thuận lợi, có tài sản để giành, về mặt ý nghĩa xã hội, hắn là một nhân tố rất ổn định.
Một người trung niên như vậy, quả thực không giống với kẻ sẽ đi làm chuyện trái với pháp luật kỷ cương, cái giá để làm chuyện sai trái quá cao.
Kỷ Tuân suy nghĩ miên man, gác chéo chân, tiếp tục nghe đối thoại bên trong phòng thẩm vấn.
“Họ tên.”
“Từ Thạc Quả.”
“Tại sao theo dõi hai mẹ con Bối Giai?”
“Tôi muốn báo cáo!”
Câu trả lời này nằm ngoài dự tính của Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân ngước mắt.
“Báo cáo?”
“Con trai tôi, là bạn cùng lớp với Luyện Phán Phán, Luyện Phán Phán đi học thêm.” Từ Thạc Quả nói.
“Thì sao?”
“Đồng chí cảnh sát, vừa nhìn đã biết cậu chưa có con đúng không?”
“…”
“Cậu xem, con nhà khác đi học thêm, con trai của tôi lại không đi, vậy không phải là bị thụt lùi sao? Một bước thụt lùi, từng bước thụt lùi, cậu nói xem, tôi có thể không đi theo dõi, không đi báo cáo sao được chắc?”
“Ha, anh còn rất khổ tâm đấy.” Đàm Minh Cửu xuýt xoa, hắn lại tò mò, “Mà anh cảm thấy con anh không theo kịp, tại sao không cho cháu đi học thêm?”
Từ Thạc Quả xụ mặt: “Đi học thêm không cần tiền à? Tiền thì thôi đi, có một vài khóa còn có yêu cầu đặc biệt cao, cảnh sát, cậu đã nghe tin có một số trường yêu cầu bố mẹ đều phải có học lực thạc sĩ, hơn nữa nhất định phải có một người ở nhà nội trợ phụ đạo cho con chưa?”
Đàm Minh Cửu sờ quả đầu trọc.
Từ Thạc Quả tiếp tục: “Tôi nghe một giáo viên mà mình quen biết nói, Luyện Phán Phán theo học giáo dục Phúc Hưng, có giáo viên trường trọng điểm của thành phố đến giảng bài.

Nhưng địa điểm bọn họ giảng bài rất bí ẩn, cứ học hai, ba hôm lại muốn chuyển sang nơi khác.

Tôi mới đi theo, quay chụp.”
Hắn nói xong, lại nhấn mạnh:
“Thế nhưng Bộ giáo dục đã quy định, giáo viên tại chức không được mở lớp hay đi dạy thêm ngoài trường, tôi đang tự giác chủ động giữ gìn quy định pháp luật của quốc gia, cho dù tôi có một vài hành vi không thỏa đáng, vậy cũng có thể thông cảm được, cũng…!Không phạm phải tội gì, sẽ không thông báo đến đơn vị của tôi chứ?”
Hoắc Nhiễm Nhân bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Anh thấy thế nào?”
“Cơ cấu giáo dục, giáo viên lợi dụng phụ huynh để báo cáo lẫn nhau mà thôi.


Hiện giờ giáo dục chiêu trò thâm sâu, quá nửa là thật.” Kỷ Tuân nói, anh cầm điện thoại trong tay vứt cho Hoắc Nhiễm Nhân, đây là điện thoại của Từ Thạc Quả, “Trong vòng bạn bè của hắn toàn chuyển tiếp mấy bài chuyên viết về cơ cấu giáo dục như “Con tốt, ba mẹ mới tốt”, “Mười điểm quan trọng, chỉ cần bạn hiểu hết sẽ hiểu rõ được con cái”, “Bọn họ thăng chức tăng lương một năm thu nhập hơn trăm vạn, cuối cùng lại hối hận cả đời”, bài văn lo lắng mua bán giáo dục, lại xem nhóm chat mà hắn tham gia, tất cả đều là nội dung tương tự —— Ô, lại có yêu cầu chia sẻ rồi này.”
Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhìn thấy.
Chính là giáo viên đơn vị giáo dục đến từ trong nhóm giáo dục Phúc Hưng vừa nãy @Tất cả mọi người
“Các vị phụ huynh, gần đây những vấn đề về phạm tội vi phạm pháp luật đang vô cùng xôn xao, hi vọng mọi người chú ý an toàn, cũng căn dặn con cái chú ý an toàn, trẻ em là đóa hoa tương lai của tổ quốc, trong quá trình dạy bảo chăm sóc không thể sai sót, như vậy mới có thể xinh đẹp rực rỡ.

Xin mọi người hãy chia sẻ bài viết mới đây của tôi trong vòng bạn bè, tìm hiểu sự kiện tương quan, đề cao cảnh giác tương ứng.”
Phụ huynh học sinh đối với giáo viên, không thể nói tôn thờ như thần linh, nhưng cũng căn bản là xin gì được nấy.
Sau khi giáo viên nói ra yêu cầu này, ngay lập tức, các bác phụ huynh dồn dập hưởng ứng, vòng bạn bè của Từ Thạc Quả cũng nhanh chóng nhảy ra vài tin tức mới giống hệt nhau, có thể tưởng tượng, lại một bài đăng siêu hot trong vòng bạn bè sắp ra lò.
Hoắc Nhiễm Nhân tắt điện thoại của Từ Thạc Quả, nói với Đàm Minh Cửu ở bên trong: “Phê bình giáo dục một chút, sau khi kí tên thì để hắn đi.”
Cậu quay đầu lại hỏi Kỷ Tuân: “Tối nay anh có bận gì không?”
Kỷ Tuân “À”: “Muốn đi theo Luyện Phán Phán hử? Không bận gì, tôi đi theo cậu.”
Ngày hôm nay đi đến nhà của Luyện Đạt Chương, còn thu hoạch được một thứ.
Thời điểm bọn họ để ý đến Từ Thạc Quả đang bám đuôi, đã nhìn thấy trên cửa sổ trong phòng Luyện Phán Phán có dấu chân trèo lên, phía dưới bụi cây cũng có vết dẫm đạp lộn xộn.

Mà dù là vợ chồng Luyện Đạt Chương hay là Luyện Phán Phán đều không để lộ ra việc gần đây gặp trộm hoặc tài vật bị mất trộm trước mặt hai người.

Có thể bài trừ khả năng tên trộm tiến vào đánh giá địa hình.

Hai vợ chồng nếu như muốn ra ngoài, không thể lựa chọn phương thức này.
Chỉ còn dư lại Luyện Phán Phán.
Luyện Phán Phán giẫm lên cửa sổ, lén lút chuồn ra khỏi nhà —— mà loại hành vi này, bình thường đều xảy ra vào đêm khuya.
*
Mười một giờ tối hôm đó, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân một lần nữa đến bên ngoài khu chung cư của Luyện Đạt Chương.
Căn phòng thuộc về Luyện Phán Phán tắt đèn vào khoảng 23:05 phút.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn cửa sổ, Kỷ Tuân lại ngáp một cái, hạ thấp ghế dựa, cởϊ áσ khoác che kín đầu, sau đó, giọng nói nặng nề từ sau áo truyền đến:
“Cậu quan sát đi, tôi ngủ một lát trước đã.

Luyện Phán Phán sẽ không ra ngoài sớm thế đâu —— chung quy phải chờ mẹ con bé ngủ say đã.

Cỏ dại xung quanh bụi cây đều bị giẫm thành nếp chứng tỏ con bé đã chạy ra ngoài rất nhiều lần, cho dù tối hôm nay chúng ta không gặp được, buổi tối ngày mai, tối ngày kia, chúng ta kiểu gì cũng sẽ gặp được.”
“Tối nào cô bé cũng ra ngoài làm gì?” Hoắc Nhiễm Nhân càng giống như đang tự nói một mình.

“Đi bar, cosplay, chơi game, ngoại trừ đi học ra thì làm cái gì cũng có khả năng, ban ngày bị ba mẹ quản nghiêm bao nhiêu, buổi tối khi bung xõa lại có bấy nhiêu cuồng nhiệt.” Kỷ Tuân ngái ngủ nói, “Chẳng trách mỗi ngày đều thiếu ngủ.”
Anh cũng mỗi ngày thiếu ngủ.
Muốn ngủ, mà ngủ không được.
Không quá lâu, khoảng 00:20, anh nhìn thấy động tĩnh, đụng vai vào Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhìn thấy.
Rèm cửa sổ trong phòng Luyện Phán Phán bị kéo lên một góc, Luyện Phán Phán ăn mặc chỉnh tề đẩy cửa ra, đạp lên bệ cửa sổ nhảy xuống đất, còn quay đầu che lại cửa sổ.
Sau đó cô bé bắt đầu chạy chậm, chạy đến bên ngoài khu chung cư, đi thẳng đến một chiếc BMW màu trắng đỗ ở ven đường.
Cô bé lên xe.
Xe BMW đi về phía trước.
Hoắc Nhiễm Nhân đạp cần ga bám theo.
Đoạn đường này không xa lắm, xe BMW đi vài vòng xung quanh thành phố, đến trước một khách sạn thì dừng lại.
Sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra từ ghế lái, Luyện Phán Phán cũng theo ra ngoài.
Bọn họ vào khách sạn.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân không vội vã đuổi theo, sáng nay Luyện Phán Phán mới gặp hai người, bám theo quá gần sẽ có nguy cơ bại lộ.

Bọn họ vẫn luôn chờ trong xe, mãi đến kkhi nhìn thấy một căn phòng trên tầng hai của khách sạn đột nhiên sáng lên.
“204.” Kỷ Tuân phỏng đoán số phòng, “Hai phòng trái phải đều không bật đèn, tường trong khách sạn đều mỏng, chúng ta đặt phòng ngay cách vách, áp lỗ tai tựa vào vách tường mới có thể nghe thấy đối thoại bên trong.”
Hoắc Nhiễm Nhân gật đầu, bước vào khách sạn, đi đến quầy lễ tân.

Nhưng không có xuất trình thẻ cảnh sát.
Trước mắt chỉ là giai đoạn hoài nghi, tận lực tránh tình trạng đánh rắn động cỏ.
Cũng phải cân nhắc lỡ như Luyện Phán Phán là vô tội, không liên quan đến vụ án, mà hôm khuya khoắt cô bé lại bị cảnh sát hình sự theo đuôi dò hỏi, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô bé.
“Thuê phòng, 205 có trống không? Đây là số may mắn của tôi.” Kỷ Tuân tìm bừa một cái cớ.
“Có,” Lễ tân đáp lại, “205 là phòng đôi, không sao chứ ạ?”
“Không sao.”
Hai người thuận lợi lấy được thẻ phòng, lên lầu quẹt thẻ, sau đó đóng cửa lại.
Bọn họ dán lỗ tai lên vách tường, quả nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong ——
Là giọng của Luyện Phán Phán.
“Ba em xuất viện rồi.”

“Vậy em buổi tối…” Giọng của một người khác.
Người này Kỷ Tuân không nhìn thấy chính diện, chỉ biết là một người đàn ông trung niên.

Cái tuổi này có thể sẽ có liên hệ với Tân Vĩnh Sơ.
Kỷ Tuân cẩn thận lắng nghe.
“Phiền phức hơn rồi, còn phải đợi ông ta mở cửa lén lút kiểm tra.” Giọng nói oán giận của Luyện Phán Phán còn mang theo cay nghiệt cùng ngang bướng của trẻ con, “Bạc nitrat sao không độc chết ông ta đi.”
Có lúc bạn thực sự không biết, một đứa trẻ có thể làm ra chuyện gì.
“Nếu như ông ta chết thật thì giờ đã xảy ra chuyện rồi, kết quả này vẫn được.”
Một tiếng “bịch” vang lên.
Luyện Phán Phán giống như không cam lòng, đập đồ thủy tinh khiến nó vỡ nát, qua một lát lại nói: “Thứ lần trước em muốn chú có mang tới không?”
Thứ? Thứ gì?
Kỷ Tuân nghĩ, anh kiên nhẫn nghe, thế nhưng sau câu nói này, trong căn phòng cách vách đột nhiên không còn tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân, cùng “Ào —— “
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ nhắc nhở: “Buồng tắm.”
Đúng, tiếng ào ào là từ vòi nước trong buồng tắm vặn ra, là tiếng nước chảy.
Hai người ở cách vách hình như đều tiến vào buồng tắm.
Kỷ Tuân ngồi dậy, đi đến buồng tắm.
Buồng tắm trong khách sạn không lớn, chia làm hai khu ướt và khô, bên trong có một bồn tắm nho nhỏ, bồn tắm kiểu ngồi, đặt vào trong góc tường, là một cái hình tam giác.
Kỷ Tuân đi tới vị trí để bồn rửa mặt, lúc nãy nghe tiếng của vòi nước, chính là phát ra từ chậu rửa mặt.
Nhưng bên trên chậu rửa mặt có lắp tủ, tủ cách xa nhau, căn bản không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.
Anh tránh cái tủ, gian nan nghe ngóng trong khe hở giữa bồn tắm cùng bồn rửa tay.
Luyện Phán Phán còn đang nói chuyện, nhưng hình như bọn họ lại mở vòi hoa sen, tiếng nước rất lớn truyền đến, át đi tiếng trò chuyện của hai người.

Đây đúng là biện pháp tốt bảo vệ việc riêng tư.
Kỷ Tuân thầm nghĩ.
Bọn họ đủ cẩn thận, lại phù hợp với chân dung của kẻ đứng sau vụ đầu độc.
Nhưng —— thật sự khó nghe quá.
“Cộc cộc.”
Mặt tường bị gõ nhẹ hai lần, Hoắc Nhiễm Nhân đứng ở bên cạnh ra hiệu với anh.
Kỷ Tuân liếc sang, phát hiện không biết từ lúc nào, Hoắc Nhiễm Nhân đã đứng trong bồn tắm, đang chỉ vào vách tường, khẽ nói:
“Chỗ này nghe được rõ nhất.”
Kỷ Tuân đi qua.
Bồn tắm kiểu ngồi hình tam giác vốn đã nhỏ, đặt một cái xuống thì cũng phải ngồi mới tắm được, hai người đàn ông cao lớn đồng thời chen chúc, không gian lập tức trở nên chật chội —— càng làm cho người ta ghét chính là, vì giữ ấm, trước bồn tắm còn lắp cửa thủy tinh.
Mà hai người bọn họ gần như nhét đầy không gian hình tam giác này.
Kỷ Tuân thở ra một hơi, oán giận nói: “Đã cảm thấy ngạt thở rồi đấy.”
Nhưng làm cảnh sát, thời điểm theo dõi phạm nhân, cho dù điều kiện có kém hơn nữa cũng phải chịu đựng, phải bám theo.

Hiện tại chỉ là ở trong phòng tắm nghe trộm, không phải chịu khổ phơi nắng phơi gió, không gặp nguy hiểm mưa bom bão đạn, đã đủ để mở một chai champagne chúc mừng rồi.
“Nếu không phải cảnh sát nhìn chằm chằm nhà em, thật sự còn muốn cho ông ta thêm một suất.” Luyện Phán Phán nói.
“Đừng nghịch, đừng điên rồ.” Gã trung niên nói.
Nghe có vẻ đôi tình nhân này đã xuất hiện rạn nứt.

Gã trung niên bắt đầu mất kiên nhẫn với cô bé.
Quả thực, nếu như hạ độc Luyện Đạt Chương, Luyện Phán Phán sẽ là mũi dao thuận tiện nhất, nhưng cô bé là dao, đồng thời cũng là một bé gái mới mười lăm tuổi, qua hai lần tiếp xúc mà nói, cô bé cũng không có bình tĩnh kín đáo lý trí thuộc về hung thủ.
Cô bé thuộc dạng liên quan đến tố chất thần kinh, không mang tính xác định.
Án đầu độc thành công bởi cô bé, cũng có thể thất bại bởi cô bé.
Bởi vì dao nhọn sắc bén không biết nhận người, một khi không chú ý, sẽ bị phản phệ.
Kỷ Tuân hơi nghiêng đầu, đối diện với Hoắc Nhiễm Nhân.
Bọn họ không nói gì, chỉ dùng động tác tay ngắn gọn để giao lưu.
—— Lại nghe thêm một đoạn, lấy được chứng cứ chuẩn xác.
—— Bên ngoài có bệ cửa sổ, vượt qua bệ cửa sổ, có thể bắt người ngay tại phòng.
Sau đó đột nhiên, một giọng mũi nũng nịu vang lên.
Luyện Phán Phán rêи ɾỉ: “Ưʍ…đáng ghét…đừng vội vàng như thế…”
Chờ đã?
Kỷ Tuân không có chuẩn bị tâm lý, run tay một cái, cùi chỏ đụng vào công tắc của vòi hoa sen.
Chỉ nghe “Ào” một tiếng.
Nước lạnh dội thẳng vào hai người đàn ông đang dựa vào tường nghe trộm phòng cách vách.
Hai người cùng đứng dưới cột nước, nhìn nhau.
Luyện Phán Phán cách vách vẫn đang nói: “Chú nói yêu em…đúng không…vậy thì giúp em giải quyết ba mẹ em đi…không giải quyết ba mẹ em, sao lại gọi là yêu em được…A…”
Kỷ Tuân phản ứng lại, cấp tốc đóng công tắc vòi hoa sen.
Anh ý thức được đối diện đang phát sinh cái gì, anh vừa cảm thấy kinh ngạc, lại trong kinh ngạc cảm thấy được đương nhiên.
Anh muốn rời khỏi, nhưng chút manh mối thật thật giả giả xen lẫn tiếng rêи ɾỉ khiến anh đi cũng không được, ở lại nghe cũng không xong.
Mấy giây sau, Kỷ Tuân chuyển sang nhìn Hoắc Nhiễm Nhân bên cạnh.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng có hơi cứng ngắc.
Một lát sau, cậu mới nháy mắt một cái.
Một giọt nước từ trong vòi hoa sen xả xuống, rơi trên mi mắt cậu.
Cậu nhắm mắt lại, giọt nước kia bèn lượn một vòng trên lông mi cong dài của cậu, rơi xuống, rơi lên gương mặt, lăn qua ngũ quan sắc bén, lăn qua đôi môi thật mỏng của cậu.
Cậu giơ tay xoa giọt nước trên mặt.
Mà mu bàn tay của cậu cũng ẩm ướt, lạnh lẽo cứng rắn thuộc về thời gian làm việc, ở trong cột nước đột nhiên phun ra này, ở trong phát triển bất ngờ đến từ cách vách kia, dần dần mềm nhũn, hóa thành xinh đẹp diễm lệ.
Nước nhiễm ướt cả hai người.
————————————————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.