Bạn đang đọc Lời Nói Dối Chân Thành – Chương 19
Đối với Đàm Minh Cửu mà nói, hậu quả trực tiếp của việc ở sau lưng tám chuyện của cấp trên lại bị cấp trên bắt ngay tại trận chính là vốn nên thu dọn đồ đạc về nhà ngủ, hắn lại được ở lại tăng ca, phối hợp với đại đội trị an thẩm vấn những người mới vừa bị mang về từ KTV Lượng Tinh Tinh, cũng đào ra vài tin tức liên quan đến Đường Cảnh Long từ trong miệng bọn họ.
Đàm Minh Cửu khóc thét tại chỗ, đập đầu xuống đất khóc lóc kể lể: “Hoắc đội, năm ngày, ròng rã năm ngày, tôi đã liên tiếp năm ngày không về nhà trước mười giờ, ngày hôm nay thật vất vả mới có cơ hội này, Hoắc đội ngài thật sự không cân nhắc thêm sao? Nhìn vành mắt đen của tôi đi, sắp có thể sánh ngang với Kỷ Tuân luôn rồi!”
“Đừng có nhái hàng.” Kỷ Tuân không buồn ngẩng lên nhìn, “Tôi là quốc bảo hàng thật giá thật, cậu là sáng sớm rửa mặt không sạch thì có.”
“Bớt nói nhảm, nhanh chóng làm việc.” Hoắc Nhiễm Nhân giải quyết dứt khoát.
Ra khỏi cục cảnh sát, Kỷ Tuân mới lần nữa ngồi lên xe Hoắc Nhiễm Nhân, hai người không có gì nói với nhau, lại tiếp tục thảo luận chuyện của Đường Cảnh Long.
Vẫn là Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng nói.
“Theo lời khai của Nhiêu Phương Khiết, thời gian cuối cùng chị ta nhìn thấy Đường Cảnh Long, là 6 giờ tối ngày 19 tháng 1.
Phía cảnh sát điều tra hành tung những ngày sau đó của Đường Cảnh Long, Đường Cảnh Long đi tới bảo tàng trên đường Hạnh Lâm, tham gia một buổi hội thảo giao lưu chữa bệnh.”
Bảo tàng của thành phố Ninh là một khu vực mới khai phá ở ngoại thành của thành phố Ninh, dùng làm địa điểm triểm lãm hoặc gặp gỡ thương vụ.
Còn chưa triệt để hoàn thành khai thác, có không ít công trường đang thi công, trước mắt mà nói, ngoại trừ thời gian tụ hội triển lãm, nơi đó thường có ít người.
Hội thảo giao lưu bắt đầu vào 7 giờ tối ngày 19, Đường Cảnh Long đến đúng giờ.
Bởi vì treo cánh tay tham gia hội thảo giao lưu, nhân viên tham dự hội nghị đều có ấn tượng sâu sắc với Đường Cảnh Long, vì để thuận tiện cho Đường Cảnh Long đến một tháng sau cũng không cử động được dễ dàng, thời điểm đưa danh thiếp cho Đường Cảnh Long đều tiện tay gọi điện cho Đường Cảnh Long, trực tiếp lưu số vào điện thoại của hắn.
Cho nên từ 19:00 – 21:00 tối ngày hôm đó, trong vòng hai tiếng tổ chức hội thảo giao lưu, điện thoại của Đường Cảnh Long nhận được gần trăm cuộc gọi, tiếp tục lướt lên trên, mỗi ngày bình quân nhận khoảng ba mươi, bốn mươi cuộc điện thoại, nhiều thì sáu mươi, bảy mươi cuộc, điều tra dãy số khả nghi có độ khó nhất định.
“Nhưng trong quá trình dò hỏi chúng tôi đã phát hiện, buổi tối hôm đó, Đường Cảnh Long xảy ra tranh chấp với người khác.”
“Với ai?”
“Tranh chấp phát sinh ở nhà vệ sinh, không có camera, người đi ngang qua nghe thấy cũng không để ý, chỉ mơ hồ nghe được một câu Anh đã nói cho tôi tiền, tiền đâu? “
“Sao, bị tống tiền à?” Kỷ Tuân huýt sáo, “Nghĩ tới trên người Đường Cảnh Long có đủ loại bí mật, hắn gặp phải tống tiền ngược lại cũng là chuyện rất bình thường.”
“Không bài trừ khả năng này.” Hoắc Nhiễm Nhân không tỏ rõ ý kiến.
“Thời điểm hội thảo giao lưu sắp tan cuộc, phía tổ chức từng đề nghị trực tiếp đưa Đường Cảnh Long về nhà, mà Đường Cảnh Long uyển chuyển từ chối.
Sau đó Đường Cảnh Long sớm rời đi.”
Lúc đó là 20:55 phút, đến 20:58 phút, CCTV của một bot ATM gần hội thảo giao lưu ghi lại hình ảnh Đường Cảnh Long rút tiền, ngân hàng đối chiếu biên lai, Đường Cảnh Long rút một khoản tiền một vạn tệ.
21:02 phút, camera của ATM ở giao lộ ghi lại hình ảnh cuối cùng của Đường Cảnh Long.
“Điện thoại của Đường Cảnh Long tìm được trong thùng rác phụ cận hội thảo giao lưu, hung thủ trực tiếp vứt bỏ di động của Đường Cảnh Long.
Từ hội thảo giao lưu đi xe đến núi Ngô nhanh nhất cũng hết ba tiếng.
Đường Cảnh Long gãy tay, dù là mang Đường Cảnh Long còn sống tới núi Ngô hay là Đường Cảnh Long sắp chết tới núi Ngô, đều cần phương tiện giao thông.”
“Nói cách khác, không tính thời gian hung thủ gϊếŧ người phân thây, chỉ tính thời gian điều khiển xe cộ, thời gian hung thủ xuất hiện sớm nhất trong CCTV của núi Ngô cũng phải là 00:02 phút ngày 20.”
“Địa hình xung quanh bảo tàng như thế nào?” Kỷ Tuân hỏi.
“Bảo tàng ở chỗ ngã tư của đường Hạnh Lâm, đối diện là một tòa nhà chưa xây xong, thời điểm bảo tàng tổ chức triển lãm, rất nhiều người sẽ chọn đỗ xe ở nơi này, tránh bị thu lệ phí, CCTV của khu vực này có góc chết, xung quanh tòa nhà chưa xây xong cũng có không ít công trường đang thi công hoặc tạm dừng.” Hoắc Nhiễm Nhân nói.
“Tôi nhớ đầu kia của núi Ngô tuy rằng tương đối nghiêng, mà trên đường đều có CCTV, đúng không?” Kỷ Tuân suy nghĩ một chút, lại hỏi.
“Không sai, tất cả con đường đi về núi Ngô đều cài đặt camera quan sát, nơi này không có điểm mù của CCTV, vô luận hung thủ dùng phương thức gì mang Đường Cảnh Long lên núi Ngô, hung thủ đều nhất định sẽ xuất hiện trong CCTV.
Hiện tại trong cục đã sắp xếp kiểm tra từng đoạn CCTV các con đường lên núi Ngô sau 00:02 phút 20 ngày, tìm kiếm nhân viên cùng xe cộ khả nghi.
Chỉ là lượng công trình bên này không ít, cần có thời gian nhất định mới có thể ra được kết quả.”
Phía trước lại là đèn đỏ.
Hoắc Nhiễm Nhân dừng xe lại, kéo phanh tay, nói tiếp: “Thi thể đã đưa vào phòng pháp y, trên miệng túi nilon đựng thi thể, pháp y phát hiện một vài vật nhỏ vụn vặt.”
“Hả? Thứ gì?”
Kỷ Tuân thuận miệng hỏi, nhắm mắt dưỡng thần, chờ khúc cuối đường về nhà, đồng thời nghe Hoắc Nhiễm Nhân nói:
“Trên vết cắt của thi thể có vụn gỗ, trong đó có một khúc dính sơn màu xanh lam, bên trong túi nilon có mảnh vỡ gạch men hoa văn mosaic, trên túi nhiễm bột phấn đỏ ánh kim.”
“Còn gì nữa không?” Kỷ Tuân thư thái hỏi, anh thả lỏng toàn thân, cả người đều dán vào ghế dựa.
Hoắc Nhiễm Nhân thông qua gương chiếu hậu nhìn người đằng sau một cái, hạ lưng ghế dựa xuống, để Kỷ Tuân có thể nằm thẳng ra.
“Cảm tạ.” Kỷ Tuân lẩm bẩm đáp lại.
“Hung thủ đều chọn phần khớp xương của cơ thể mà ra tay, thủ pháp trực tiếp dứt khoát, hẳn là có hiểu biết kiến thức tương ứng về cơ thể người, quen thuộc cấu tạo cơ thể; đồng thời căn cứ vết tích trên miệng vết thương, phân tích thời điểm hung thủ phân thây dùng loại công cụ như cưa điện, điểm này cũng là một phương hướng trinh sát.” Hoắc Nhiễm Nhân nói ra tình hình của vài manh mối cuối cùng, hỏi Kỷ Tuân, “Anh thấy thế nào?”
“Tôi? Tôi ấy à…”
Đêm đã khuya, ngày hôm nay bảy giờ sáng đã rời giường, đến khu chung cư Lệ Trúc bị Hoắc Nhiễm Nhân bắt tại trận, sau đó đến Khổng Tước Lam điều tra lại gặp được Hoắc Nhiễm Nhân, thêm một màn truy đuổi, lại bị ép gặp bạn cũ, nhớ lại hình ảnh không muốn nhớ lại, thật sự trải qua rất nhiều rất nhiều.
Não của Kỷ Tuân đã không vận hành nổi nữa rồi.
Anh thậm chí cảm thấy từng tia từng tia buồn ngủ đang từ bốn phương tám hướng phấp phới bay lại đây, dệt thành võng, trùm kín đại não của anh.
Chuyện này cũng thật hiếm thấy.
Anh đã gần ba năm không có cảm giác vừa nằm xuống là có thể nghỉ ngơi thật tốt vốn rất đỗi bình thường này rồi.
Anh quyết định quý trọng cơ hội không dễ gặp được, dứt khoát không buồn nghĩ nữa, bắt đầu ăn nói linh tinh:
“Tôi cảm thấy…!Ừm…!Hung thủ là một công nhân kiến trúc đi, nếu không thì hiện trường phân thây cũng là công trường đang xây dựng, vừa sơn vừa vụn gỗ, lại có cưa điện.
Tính định hướng rõ ràng quá mà.”
“Thế bột phấn ánh kim cùng gạch men hoa văn mosaic thì sao? Hai thứ này sao có thể xuất hiện ở công trường đang xây dựng?” Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại, cậu thoáng trầm ngâm, nói, “Gạch men hoa văn mosaic chứa phong cách thời đại rất mạnh, cân nhắc đến phong cách xây dựng xưa cũ thì thế nào.”
“Rất có lý.” Kỷ Tuân không có chút chính kiến nào, giống như ngọn cỏ đầu tường, đung đưa hướng về Hoắc Nhiễm Nhân, “Cho nên là trong môi trường đã được xây dựng từ lâu, dùng cưa điện của công nhân xây dựng, phân thây thi thể.”
Hoắc Nhiễm Nhân nói: “Anh đang nghiêm túc nói chuyện sao?”
“Tôi làm gì có chỗ nào không nghiêm túc.” Kỷ Tuân không vui, “Tôi không phải đang rất nghiêm túc đoán mò đấy à?”
“…” Hoắc Nhiễm Nhân.
“Cậu xem tôi lớn gan suy đoán, cậu cẩn thận tìm chứng cứ, chúng ta lấy sở trường bù sở đoản, cấu kết với nhau làm việc xấu.”
Sau một trận yên tĩnh, Kỷ Tuân nghe thấy một tiếng cười nhạo.
Hoắc Nhiễm Nhân nói: “Đến rồi.”
“Còn nhanh phết nha.” Kỷ Tuân mở mắt, ung dung mở cửa xe, “Vậy thì gặp lại sau…”
Anh nói được một nửa, giọng đã im bặt.
Xuất hiện trong tầm mắt, tuyệt đối không phải phong cảnh quen thuộc, cũng không phải khu chung cư quen thuộc, anh đang ở trước một toàn nhà năm tầng cũ kỹ hoàn toàn xa lạ, tầng một của tòa nhà có một cửa hàng nho nhỏ, trên cửa hàng có viết “Khách Sạn Hảo Gia”, bên ngoài vẻn vẹn năm bước, một vị giữa ngày đông lạnh giá lại mặc váy ngắn bó sát người, lộ ra nửa ngực cùng cặp đùi trắng muốt mềm mại nháy mắt với anh.
“Hoắc đội.” Kỷ Tuân nói, “Đi sai địa chỉ rồi đúng không.”
“Không đi sai.
Đây là phòng trọ ngắn hạn của Tằng Bằng, thời gian còn sớm, trước khi đưa anh về, chúng ta đi gặp Tằng Bằng trước đã.” Hoắc Nhiễm Nhân thản nhiên nói chuyện.
“Tằng Bằng không liên quan đến vụ án của Hề Lôi cùng Đường Cảnh Long mà?” Kỷ Tuân hỏi.
“Từ tình hình trước mắt, không liên quan.”
“Vậy cậu đến đây?”
“Trao đổi với Đằng đội.” Hoắc Nhiễm Nhân, “Anh ta xóa video chấp pháp, tôi cho anh ta một manh mối.”
“Nhưng Đàm Minh Cửu đã biết rồi, ngày mai toàn bộ người trong cảnh đội đều sẽ biết thôi, xóa hay không xóa cũng không có ý nghĩa, Hoắc đội, cậu thiệt rồi.” Kỷ Tuân nói.
“…”
“Cho nên còn cho manh mối làm gì, về nhà sớm, ngủ sớm một chút ——” Kỷ Tuân mới quay người, bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Nhiễm Nhân đã từ sau thò tới, dán lên cổ tay anh, hợp lại năm ngón tay, Kỷ Tuân cảm giác mình như đang bị còng tay khóa lại.
“Hoắc đội, làm người không nên có tính thắng thua quá.” Kỷ Tuân bất đắc dĩ nói, “Nếu đã ăn thiệt rồi, vậy thì nhanh chóng bỏ bài, kịp thời ngăn chặn mức tổn thất.”
“Thiệt là thiệt rồi, nhưng đã đồng ý thì phải làm.” Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói.
“Vậy ngài bận đi, tôi không quấy rầy?” Kỷ Tuân suy nghĩ một chút, nói.
“Anh làm cùng với tôi.”
“…!Cậu không cảm thấy làm như vậy tôi cũng rất thiệt thòi à? Cho nên phát huy đạo đức cao đẹp của cảnh sát nhân dân như cậu đi,” Kỷ Tuân, “Quần chúng chịu thiệt không bằng cá nhân chịu thiệt.”
“So với câu này, tôi càng yêu thích một câu khác: Có họa cùng chịu.” Hoắc Nhiễm Nhân đơn giản trực tiếp, “Anh bây giờ có hai lựa chọn, cùng tôi đi lên, hoặc tôi vác anh đi lên.”
Kỷ Tuân nhìn trời, nhìn đất, lại nhìn xung quanh vắng ngắt thê lương, dưới sức mạnh của quyền uy mà buộc phải chấp nhận hiện thực, chỉ đành tha chân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lên lầu.
Tòa nhà cũ kỹ, không có thang máy, bóng đèn tròn giữa hành lang lúc sáng lúc không, Kỷ Tuân thực sự không có động lực gì cả, bước chân loạng choạng, nhiều lần đá phải bậc thang, còn phải nhờ Hoắc Nhiễm Nhân đi ở phía trước thỉnh thoảng dìu một cái, chuẩn xác giống như mọc thêm đôi mắt ở sau gáy.
Đáng tiếc anh đã phải biểu hiện ra dáng vẻ liệt sĩ như thế này rồi, mà Hoắc Nhiễm Nhân hai tay đút túi, thong thả bước đi phía trước vẫn cứ lòng dạ sắt đá như cũ, không có bảo anh về nhà nghỉ ngơi trước đi.
Không thể làm gì, Kỷ Tuân lại bắt chuyện: “Trên người Tằng Bằng có manh mối gì?”
Hoắc Nhiễm Nhân: “Ma túy.”
Kỷ Tuân: “Ồ…”
Hoắc Nhiễm Nhân: “Sao, trước đây không phát hiện ra, cho nên cảm thấy kinh ngạc?”
“Quả thực kinh ngạc.” Kỷ Tuân nói, “Hắn nhìn qua không giống người hút ma túy.”
“Hắn không hút, mà buôn bán.”
“Nhìn ra từ đâu?” Kỷ Tuân mới vừa hỏi xong, trong đầu chợt lóe cái túi màu đen mà Tằng Bằng đã cầm khi gặp mặt đối phương ngày đó, vì con mắt mù của chính mình mà thầm le lưỡi một cái.
“Thứ nhất, thời điểm tôi gặp anh ở quán bar “Gấu Mèo” thì đụng phải tổ chống ma túy đang theo dõi trong quán bar, chứng minh nơi đó có giao dịch ma tuý.
Khoảng cách trực tiếp của quán bar “Cá Heo” và quán bar “Gấu Mèo” là 200 mét, cũng chính là nơi phát ra tín hiệu trong phạm vi giao dịch của bọn chúng.”
“Thứ hai, Tằng Bằng bỏ học, là người nông thôn, ba mẹ mất sớm, không học vấn, không kỹ năng nhận được công việc lương cao, không có gia đình làm hậu thuẫn chống đỡ, hắn làm thế nào để lấy ra một số tiền lớn mua nhà trong thời gian ngắn?
“Thứ ba, lần trước thẩm vấn, Tằng Bằng thẳng thắn thừa nhận chính mình lẻn vào nhà Hề Lôi trộm tiền trong ngày phát sinh vụ án, hắn giải thích với phía cảnh sát là, sau khi mua nhà thì đã dùng hết tài khoản tiết kiệm, để lấy được giấy tờ còn thiếu một khoản thuế, cho nên lén lút lấy tiền làm thuế —— căn bản không hợp logic.
Che che giấu giấu không ngại thừa nhận hành vi trộm cắp, là vì hắn biết chuyện mình làm không hợp lý, không hợp pháp, không thể nói cho bạn gái.”
Hoắc Nhiễm Nhân nói xong chuỗi phân tích, nhà trọ của Tằng Bằng đã ở trước mắt.
Hoắc Nhiễm Nhân giơ tay gõ cửa.
Gõ hai lần, người bên trong mở cửa ra, Tằng Bằng xuất hiện.
Một ngày không gặp, Tằng Bằng từ trong phòng tạm giam ra ngoài còn đang yên đang lành không biết đã gặp phải chuyện gì mà mặt mũi sưng lên, bước chân lảo đảo, khom người một tay che bụng, giống như bị một đám người tẩn cho một trận nhừ đòn.
Hắn mở cửa nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân, trong nháy mắt dùng sức, muốn lần nữa đóng cửa lại.
Mà Hoắc Nhiễm Nhân càng nhanh hơn Tằng Bằng, nhất thời phát huy thể lực, triệt để đẩy cửa ra.
Tằng Bằng bị sức lực mạnh mẽ đẩy cho lảo đảo một cái, quay người chạy về phía cửa sổ, mở cửa nhấc chân nhảy lên, sau đó lập tức bị Hoắc Nhiễm Nhân mạnh mẽ kéo lại, tóm lấy khuỷu tay đè xuống mặt đất.
Tất cả động tác đều phát sinh mau lẹ.
Kỷ Tuân hai tay đút túi, không nhúc nhích đứng ở cửa, ngáp liên tục từ lúc Tằng Bằng mở cửa ra đến bây giờ còn chưa ngáp xong, vẫn ngậm cái đuôi trong miệng như cũ.
Qua một lúc lâu, anh giơ tay, ấn đôi mắt vì buồn ngủ mà xuất hiện nước mắt sinh lý, uể oải nói với Hoắc Nhiễm Nhân:
“Cản cái gì mà cản, tầng ba cơ mà, nên để hắn nhảy xuống, ngã gãy một cái cánh tay nửa cái chân, ba tháng sau đều nằm trên giường, lúc nào gặp cũng ở nhà, lúc nào hỏi cũng trả lời được.
Cậu bây giờ nhấn hắn ta, hay lắm, đối phương ngày khác chạy đến trước cổng cục cảnh nằm lăn ra đấy, lộ ra vết thương trên mặt trên người không biết quệt ở đâu ra, đầu tiên tố cáo cậu bạo lực chấp pháp, sau đó hai chân lại mừng rỡ nhảy cẫng lên chạy mất tăm, cậu đi nơi nào tóm người?”
Một trận im lặng quỷ dị.
Hai người còn lại đều nhìn về Kỷ Tuân, trong lòng cùng lúc nhẹ nhàng lướt qua một hàng chữ:
Đồ độc ác.
——————–