Bạn đang đọc Lời Nói Dối Chân Thành – Chương 15
“Trên cánh tay hắn có lỗ kim.” Hoắc Nhiễm Nhân lần nữa sờ lên bộ bài, chậm rãi xáo bài, bộ bài giống như tinh linh đang bay lên trong hai tay cậu.
“Cậu liếc nhìn qua cửa sổ thôi đã phát hiện hắn là tên nghiện?”
“Nhìn ngoại hình.” Hoắc Nhiễm Nhân vô cùng bình tĩnh, “Số may.”
“À.” Kỷ Tuân cười một tiếng, bình thường là anh khiến người khác kinh ngạc, lúc này đến lượt người khác khiến anh bất ngờ.
Cục diện đều nắm giữ trong tay người khác rồi, Kỷ Tuân nghĩ chính mình nên đi, mà lúc này Hoắc Nhiễm Nhân dừng lại động tác xáo bài, trải bài thành hình quạt.
Ngón tay thon dài của cậu lượt qua từng lá bài trong hình quạt, giống như nghệ sĩ dương cầm đang thăm dò hơi thở của phím đàn.
“Nói một lá bài đi.”
“Nói cái gì thì cậu rút cái đó?”
“Ừm.”
Kỷ Tuân quan sát bộ bài: “Cái này có nên thêm chút phần thưởng không?”
“Đương nhiên.
Tôi rút trúng rồi, anh theo tôi lên lầu thăm dò một lần.
Tôi không rút trúng, điều kiện tùy anh nói.”
“Mạnh miệng ghê.”
“Bởi vì…” Hoắc Nhiễm Nhân mở chai bia, không chỉ mở cho chính mình, còn mở cho Kỷ Tuân.
Sau đó cậu cầm lên chai bia của mình, nhẹ nhàng chạm vào chai còn lại đặt trên bàn, giọng điệu ám muội, “Lúc này mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
Cậu vươn tay đi lấy lá bài, mà Kỷ Tuân cũng đồng thời vươn tay, đè lại lá bài mà Hoắc Nhiễm Nhân cầm lấy.
Hai bàn tay trên một lá bài.
“Cược nhỏ thì vui, cược lớn lại hại mình, việc công không cá cược.
Chúng ta muốn làm chính là việc công, sẵn lòng xa rời cờ bạc, đề nghị của tôi là: tôi và cậu đi lên thăm dò, cậu nói manh mối về sòng bạc cho tôi, như thế nào?” Kỷ Tuân duỗi tay chậm rãi nói.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.
Giọng điệu đầy mê hoặc:
“Không có máu đánh cược thế à? Ván này anh thua rồi, cũng chỉ là theo tôi lên lầu một chuyến; mà lỡ như thắng, anh có thể bảo tôi làm bất cứ chuyện gì bên ngoài phạm vi công việc —— cái gì cũng có thể.”
“Đánh bạc có rủi ro, đặt cược cần cẩn thận.” Kỷ Tuân chậm rì rì nói, “Tôi càng yêu thích trao đổi đồng giá.”
“Xem ra anh thật sự không muốn chơi?” Hoắc Nhiễm Nhân có chút tiếc nuối, “Cũng được, vậy dùng manh mối sòng bạc trao đổi.”
“Nghe cái khí thế này, Hoắc đội còn có rất nhiều manh mối khác.”
“Trừ phi hợp tác, cái khác không thể trả lời.” Hoắc Nhiễm Nhân nói.
Kỷ Tuân khẽ bĩu môi một cái, anh vẫn suy sụp uể oải tựa lưng vào ghế ngồi như trước, ánh mắt cũng không có dời khỏi gương mặt của Hoắc Nhiễm Nhân.
“KTV Lượng Tinh Tinh theo chế độ hội viên, muốn vào thang máy phải quẹt thẻ, hành lang có người trông coi, cân nhắc đến thanh niên lêu lổng nghiện ngập vừa nãy cậu tình cờ gặp được, làm dự tính xấu nhất, sòng bạc thay da thành tụ điểm chơi ma túy, đang trong trạng thái thắt chặt khép kín.
Bắt trộm giữ tang vật, nghiện hút tóm hiện trường, lúc này không thích hợp đánh rắn động cỏ, tốt nhất tìm được lý do trà trộn vào bên trong lại nói.”
“Thế nhưng nơi này có một cửa ải.
Phí nhập hội ba vạn tệ, cùng với biển báo KTV không tiếp tục kinh doanh.
Dù có nộp phí nhập hội, cũng không nhất định có thể lên đó.
Có lẽ là đội phòng chống ma túy lúc trước đã làm gì đó đánh rắn động cỏ, mới khiến bọn họ cảnh giác.”
Hoắc Nhiễm Nhân gật gật đầu, tán thành lời giải thích của Kỷ Tuân.
“Cho nên tôi kiến nghị một biện pháp càng đơn giản hơn.”
Kỷ Tuân không có dừng lại.
“Thang máy bên cạnh quầy bar, hiện tại có một cô gái khoảng 24, 25 tuổi, mặc đồng phục học sinh xách túi hàng hiệu, giày của cô ta không quá phù hợp với đồng phục, túi xách cũng thế, trong tay cô ta còn có thẻ thang máy đến KTV Lượng Tinh Tinh.”
Gái vũ trường, hoặc là gái bán hoa*.
*Thực ra từ gốc là từ này冰妹: (Hán Việt là băng muội) là những cô gái cung cấp dịch vụ mại dâm, làm theo yêu cầu của khách, đồng thời có thể cùng khách sử dụng ma túy.
Ngày nay các loại ma túy mới như methamphetamine hay còn gọi là ma túy đá (Hán Việt là băng độc) rất phổ biến ở các tụ điểm giải trí, vì hầu hết những người sử dụng methamphetamine đều có ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ mạnh mẽ trong giai đoạn đầu nên họ cần phải “rã băng” thông qua các hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ, đó là lý do mà các “băng muội” ra đời.
Chỗ này thì ở Việt Nam mình không có cái từ đặc biệt nào như này nên mình cứ để là gái bán dâm, các bạn biết thì bảo mình với nha.
Trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân nổi lên suy đoán, nhíu mày: “Có nhiều chứng cứ hơn không?”
“Hoắc đội thực sự là làm việc cẩn trọng, nghỉ làm rồi cũng không ngoại lệ.” Kỷ Tuân đá đểu.
24, 25 tuổi mặc đồng phục học sinh cùng túi xách hàng hiệu cũng không có gì đặc biệt, xuất hiện ở chỗ khác đều rất bình thường, nhưng cô nàng quanh quẩn nơi này, kết hợp lại mới không ra ngô ra khoai, thay vì nói chính mình thích phối đồ như vậy, không bằng nói là người khác yêu cầu.
Cân nhắc từ điểm này, vô luận là gái quán bar hay gái ngành, đều rất có khả năng.
“Trong tay cô ta cầm thẻ thang máy, nhưng lại chậm chạp không có lên lầu.
Đang ở trước thang máy gửi tin nhắn thoại.” Kỷ Tuân nói tiếp, khoảng cách quá xa, góc độ cũng không đúng, anh chỉ nhìn thấy cô ta đang nói với điện thoại, không nhìn thấy khẩu hình cụ thể, “Dáng vẻ vô cùng tức giận.”
Hoắc Nhiễm Nhân nói: “Cô ta có một cuộc hẹn trên lầu, nhưng bây giờ đã xảy ra bất ngờ?”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Kỷ Tuân gật gật đầu, “Cân nhắc đến việc lần này ra ngoài cô ta đã bỏ ra không ít công sức, thậm chí trên người mặc trang phục không thích hợp rêu rao hơn nửa buổi tối, tôi nghĩ cô ta sẽ không cam tâm mà hai tay trống trơn rời đi như vậy được…”
Hoắc Nhiễm Nhân hiểu ra: “Anh muốn để cô ấy dẫn chúng ta lên lầu.”
“Đối với chuyện này tôi đã có một cái kế hoạch, tỷ lệ thành công đến 70%.”
Hoắc Nhiễm Nhân hứng thú không thấp: “Anh nói đi.”
“Hoắc đội dùng mỹ nam kế, câu dẫn cô ta, khiến cô ta tưởng cậu là người giàu có mang lên lầu khoe khoang, tôi đi theo làm tuỳ tùng.” Kỷ Tuân nói.
“…” Hoắc Nhiễm Nhân.
“Tôi nghiêm túc đó.” Kỷ Tuân thành khẩn biểu thị, “Tỷ lệ thành công thật sự không thấp.
Trên tay cậu còn có đồng hồ nổi tiếng, giá trị hai mươi vạn, nghèo chơi xe giàu gom đồng hồ, Hoắc đội một cước bước vào hàng ngũ giai cấp tư sản.”
“Tôi cũng có một cái kế hoạch.” Hoắc Nhiễm Nhân nói.
“Kế hoạch không cần quá nhiều…”
“Mặt, không chỉ tôi có; đồng hồ, có thể cho anh mượn.” Hoắc Nhiễm Nhân lành lạnh nói hết lời.
“Không có thương lượng?”
“Ừ hứ.”
“Như vậy không có lợi cho hợp tác, hay là chúng ta đều lui một bước…”
“Cùng đi câu dẫn, double mỹ nam kế?” Hoắc Nhiễm Nhân trào phúng nói, cuối cùng còn cảm thấy có chút thú vị, “Cùng nhau ngược lại cũng có thể.”
“Chúng ta oẳn tù tì đi.” Kỷ Tuân chậm rãi đề nghị.
“…”
Vận may không quá tốt, ván này Kỷ Tuân thua.
Có chơi có chịu, anh cũng không muốn đồng hồ đeo tay của Hoắc Nhiễm Nhân, cầm điện thoại di động, chính mình đi lên trước.
Hoắc Nhiễm Nhân ngồi ở vị trí cũ, cậu nhìn thấy Kỷ Tuân chậm rì rì đi tới quầy tiếp tân, giống như mua đồ ở chỗ lễ tân vậy.
Lễ tân đưa một cái bật lửa cùng một gói thuốc lá cho Kỷ Tuân, cũng không nhìn thấy Kỷ Tuân làm cái gì, bật lửa này giống như là dầu máy chảy ra khỏi vỏ, không hề có lực ma sát mà từ mặt bàn trượt xuống, một đường rơi đến cạnh chân cô gái đứng trước thang máy.
Cô gái quay đầu, nhìn thấy Kỷ Tuân.
Được rồi, thành việc rồi.
Hoắc Nhiễm Nhân không hứng lắm mà thu hồi tầm mắt.
Dù là quá khứ hay hiện tại, Kỷ Tuân vẫn luôn nắm giữ mị lực.
Quá khứ anh là dáng vẻ hăng hái khiến người ta ngưỡng mộ, hiện tại, hăng hái xác thực không còn, lại thêm chán chường, không đứng đắn, tỏ vẻ lưu manh—— càng đòi mạng là, anh còn có tài hoa.
Vì vậy tất cả phụ nữ dù thuộc phe ưa mạo hiểm hay tình mẹ bao la, đều đối với anh ta như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hoắc Nhiễm Nhân uống hai hớp rượu, mãi đến khi Kỷ Tuân bắt chuyện với cậu.
“Cậu Hoắc, nơi này.”
Hoắc Nhiễm Nhân suýt chút nữa bị cách gọi kỳ quái này làm cho chấn động, sau đó cậu liếc nhìn thời gian.
Từ lúc đối phương đứng lên đến bây giờ, không tới mười phút.
Anh cũng nhanh thật đấy.
Cậu đứng lên, cầm hai chia bia đến bên cạnh Kỷ Tuân, lúc này Kỷ Tuân đã đứng chung một chỗ với cô gái, thời điểm cậu đưa chai bia cho Kỷ Tuân đúng lúc để lộ ra đồng hồ trên cổ tay.
Nụ cười trên mặt cô gái càng mê người hơn.
Kỷ Tuân nhận lấy chai bia, không uống, chỉ cầm trên tay lắc một cái, nở nụ cười ám muội: “Mỹ nữ Ti Ti mời chúng ta đi lên hát hò, thế nào, đi không?”
Hoắc Nhiễm Nhân có ý tỏ ra không quá hứng thú: “Bây giờ sao? KTV trên kia không phải cần là hội viên mới có thể vào trong ư?”
“Cứ bây giờ luôn đi, hiện tại mới tám giờ, sớm như vậy mà quay về cũng không có gì hay, chi bằng mọi người cùng nhau vui đùa một chút.
Vui chơi ấy mà, không để ý nhiều như vậy, hội viên gì đó sau này hãy nói đi.” Ti Ti nháy mắt mấy cái, cô một thân đồng phục học sinh lại trang điểm quá mức dày đậm, dưới làn váy ngắn cũn cỡn có thể nhìn thấy hình xăm như ẩn như hiện, trang phục giả bộ thanh thuần không che giấu được cả người đầy mùi son phấn, “Nếu như cậu Hoắc lo lắng, lát sau tôi đưa anh về nhà nha?”
Kỷ Tuân đúng lúc tiến vào thang máy, đứng chung một chỗ với Ti Ti: “Được rồi, vào đi, hát một bài còn mất miếng thịt sao?”
Ba người đi chung thang máy lên lầu, cửa thang máy mở ra, có một phục vụ mặc đồng phục KTV đứng canh ở cửa nhìn thấy bọn họ, sửng sốt một chút, giơ tay ngăn cản:
“Các anh chị…”
“Là bạn tôi mang đến.” Ti Ti cướp lời nói trước, còn kéo cánh tay của hai người.
“Chị Ti Ti, bọn họ không phải hội viên của KTV.” Phục vụ có chút khó khăn, “Hơn nữa hiện tại cũng không kinh doanh.”
“Sao, tôi không phải hội viên à? Hội viên như tôi đây vẫn không thể mang hai người vào được? Lại nói không kinh doanh, không kinh doanh thì sao anh Tiểu Trần ngày hôm nay lại gọi điện bảo tôi tới đây? Không kinh doanh thì cái tiếng bên trong là gì, u linh đang hát?” Ti Ti lộ vẻ không vui.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lặng lẽ nhìn nhau.
Phòng thủ nghiêm mật như vậy, quả thật có chút quái lạ.
“Đừng nói nhảm, mở phòng riêng.” Ti Ti lại nói, “Ngày hôm nay nếu cậu không để tôi đi vào, ngày sau cũng đừng xin tôi đạp lên mảnh đất này.”
Phục vụ liếc mắt ra hiệu cho đồng nghiệp của chính mình, chắc là đi tìm người có thể làm chủ.
Sau đó hắn trưng lên khuôn mặt tươi cười, mang ba người Kỷ Tuân đến phòng riêng.
Phòng riêng mà phục vụ chọn gần sát thang máy, tại thời điểm đối phương nắm lấy chốt cửa, Kỷ Tuân lại nói: “Tìm cái nào sâu bên trong ấy.”
Mấy người nhìn về phía anh.
Kỷ Tuân nhíu mày: “Yên tĩnh một chút, dễ làm chuyện.”
Ti Ti nũng nịu đấm lên vai Kỷ Tuân, hờn dỗi nói: “Anh thật là hư, làm chuyện gì chứ.”
Kỷ Tuân chỉ cười không nói, bắt được cái tay nhỏ bé, âm thầm run vai hai lần, mới run xong, lại va phải ánh mắt đang cười trên sự đau khổ của người khác của Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh trừng đối phương một cái:
Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa sẽ nhường chỗ cho cậu.
Kỷ Tuân đưa ra lý do hợp lý hợp tình, phục vụ lại mang theo mấy người tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong KTV cũng không có quá nhiều người, dọc theo thảm đỏ, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân tổng cộng đi ngang qua hai mươi, ba mươi gian phòng riêng, nhưng chưa tới một phần mười là có người bên trong, những phòng riêng này cũng đóng lại vô cùng nghiêm mật, gần như không nghe được bao nhiêu âm thanh từ bên trong truyền đến.
Mãi đến khi mấy người đi tới cuối hành lang, mới có tiếng vang cùng ánh đèn rõ ràng.
Anh liếc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là phía cuối hành lang, có hai cánh cửa làm từ gỗ lim nặng nề khép chặt.
Tay cầm cửa gỗ mạ vàng khắc rồng, trong khe hở lộ ra ánh sáng, tiếng hát, cùng càng nhiều tiếng nam nữ cười đùa ầm ĩ.
Hiển nhiên, cái phòng riêng này so với các phòng còn lại càng cao cấp hơn, cũng nhiều người hơn những phòng khác.
“Phòng này đi.” Kỷ Tuân bảo dừng lại, chỉ vào một phòng cách nơi cuối hành lang ba gian.
Phục vụ mở đèn cùng thiết bị, lại đưa thực đơn lên, rất mau đã lui ra ngoài, nhường không gian cho ba người.
Ba người đều ngồi trên ghế sô pha, Ti Ti dựa về phía Kỷ Tuân trước: “Anh Tiểu Kỷ muốn uống rượu không? Hay là muốn hát trước?”
“Hát đi.” Kỷ Tuân nói, anh đổi bia từ tay phải sang tay trái, ngăn trở người phụ nữ dựa vào, gắp lửa bỏ tay người, “Hỏi xem cậu Hoắc muốn hát gì.”
Hai người đàn ông hai bên trái phải, xác thực không thể thân cận một người lại lạnh nhạt một người được.
Ti Ti lập tức chuyển sang dính vào Hoắc Nhiễm Nhân: “Cậu Hoắc thích bài nào? Chúng ta nam nữ song ca, hát một bài tình yêu được không?”
Hoắc Nhiễm Nhân gửi trả Kỷ Tuân một ánh mắt cảnh cáo, lúc này cửa phòng riêng vang lên, phục vụ mới vừa rời đi bưng mâm đựng trái cây cùng đồ uống tiến vào.
Cậu thuận thế ngăn cản Ti Ti, nói: “Anh Tiểu Kỷ ở dưới lầu đã kêu ca muốn ăn hoa quả, lấy chút hoa quả cho anh ấy ăn đi.”
Được rồi.
Ti Ti lấy tăm cắm một miếng cà chua bi, cánh tay hơi nâng lên, lại quay người đút cho Kỷ Tuân: “Anh Tiểu Kỷ, nào.”
Kỷ Tuân trực tiếp ngửa về đằng sau tránh thoát.
Ti Ti: “…”
Kỷ Tuân vỗ vai cô gái, đứng dậy đổi vị trí, từ bên cạnh Ti Ti ngồi vào bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân.
Không chỉ thế, anh trực tiếp giơ tay ôm vai Hoắc Nhiễm Nhân, một đường kéo người từ bên cạnh Ti Ti đến góc sô pha, kề tai nói nhỏ: “Chung quy phải có người ở lại ứng phó với cô ta.”
Hoắc Nhiễm Nhân nghiêng đầu mỉm cười: “Tôi thấy anh cũng rất thích hợp.”
“Cậu kêu tôi tới chính là để tôi làm chuyện này?”
“Tận dụng người tài thôi.” Hoắc Nhiễm Nhân nói, “Hơn nữa từ khi lên lầu đến giờ, cô ta không phải vẫn luôn dán vào anh sao? Có thể thấy được càng yêu thích anh hơn đấy, chúng ta cũng phải tôn trọng ý kiến của người trong cuộc.”
“Hẹp hòi.” Kỷ Tuân nói, “Nếu như dán đến gần đã tính là yêu thích, chúng ta bây giờ dán vào nhau còn gần hơn cô ta cả trăm lần, thế nào, Hoắc đội thích tôi à? Vậy thì hôn một cái, hôn tôi một cái tôi sẽ lập tức liều mình nuôi sói, để Hoắc đội thanh thuần trong sạch đi ra ngoài.”
Vỏn vẹn một cái sô pha.
Hai người đàn ông, một người phụ nữ, lại ngồi ra tư thế Ngưu Lang Chức Nữ cách nhau cả tinh hà.
Mấy phút trước, ánh mắt tràn ngập mê hoặc của Ti Ti còn rơi vào trên người Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, mấy phút sau, cô nàng không buồn nhìn nữa, cô gác chân lên, đánh bật lửa, nhen lửa hút thuốc, sâu sắc hít vào, cũng sâu sắc phun ra.
Váy ngắn trượt xuống, lộ ra hình xăm hoa hồng trên đùi, cô cố làm ra vẻ thanh thuần, nhưng trong ánh lửa cùng khói mờ, lại như sáp nến hòa tan.
Mẹ.
Gay chết tiệt.
*
Trong lúc Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện trong KTV Lượng Tinh Tinh, thanh niên lêu lổng bị bảo an đẩy ngã xuống đất kia cũng vừa đi vừa mắng, đi tới quầy bán hàng cách KTV hai con phố.
Quầy hàng trong khách sạn rất cũ rồi, mái hiên rách nát che chắn nửa sạp hàng gỗ, phía trên còn có một bộ điện thoại bàn kiểu cũ.
Người trông hàng là một bà cụ đã bảy mươi, tám mươi tuổi, vô cùng nghễnh ngãng, tivi nhỏ trên kệ đều mở kịch loa, chấn động đến mức lỗ tai người nghe ầm ầm vang lên.
Thanh niên ăn chơi vốn đang bí bách càng thêm buồn bực, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào bộ điện thoại bàn kia, ý xấu lóe lên, cầm điện thoại lên gọi 110: “Tôi muốn báo án, có người hít —— “
Nhưng khi giọng nói của cảnh sát thực sự vang lên, hắn lại sợ hãi.
Câu “Hít ma túy” kia ở trong miệng xoay chuyển hai vòng, vẫn là nuốt ngược vào trong.
Mình mới vừa nảy sinh xung đột với bọn họ, báo cáo hít ma túy bọn họ nhất định biết là mình.
Hơn nữa nếu thật sự quán bị bế đi rồi, mình cũng không có chỗ nào lui tới.
Hắn tự an ủi mình, đổi giọng nói:
“Tôi muốn báo án, có người gọi tay vịn, thực hiện giao dịch mại dâm, địa chỉ chính là ở trong KTV Lượng Tinh Tinh, ngay phía trên “Lão Tam Kỳ Bài”!”
——————–