Đọc truyện Lời nguyền của thần Titan – Chương 20
18. Lời tạm biệt từ người bạn
Chúng tôi đã hạ cánh xuống Crissy Field vào lúc hoàng hôn.
Ngay khi tiến sĩ Chase vừa bước ra khỏi chiếc Sopwith Camel, Annabeth đã chạy lại ôm chầm lấy ông. “Bố! Cách bố bay rồi bắn mới tuyệt vời làm sao. Con chưa từng thấy một điều gì tuyệt vời hơn thế.”
“Đối với tuổi như bố thì điều đó không tệ chút nào đâu nhỉ?” Ông đỏ mặt.
“Nhưng viên đạn bằng đồng celestial kia, sao bố có được chúng vậy?:”
“Ah, lần trước khi con… rời đi ở Virginia, con đã để lại một vài vũ khí của á thần trong phòng mình.”
Annabeth cúi xuống xấu hổ. Tôi nhận ra rằng tiến sĩ Chase đã rất cẩn thận để tránh nói đến tử chạy trốn.
“Bố đã quyết định thử làm tan chảy một vài trong số đó để làm lớp bảo vệ cho viên đạn. Chỉ là một thử nghiệm nhỏ thôi mà.”
Cách ông nói giống như đó hoàn toàn không phải điều gì lớn lao cả nhưng rõ ràng mắt ông sáng bừng lên. Ngay lúc đó tôi đã nhận ra vì sao nữ thần Athena, vị thần của nghề thủ công và trí tuệ lại yêu ông. Ông quả là một nhà khoa học đày nhiệt huyết và say mê.
“Bố…” Annabeth lúng túng.
“Annabeth, Percy,” Thalia cắt ngang. Có vẻ có điều gì đó rất nguy kịch đang diễn ra. Nữ thần Artemis và cô đang quỳ gối ngay sát cạnh Zoxe, cố gắng cầm máu cho những vết thương.
Annabeth và tôi vội chạy tới, nhưng chúng tôi cũng không thể làm điều gì nhiều hơn thế. Chúng tôi không có bánh hay rượu thần thánh. Không một loại thuốc thông thường nào có thể giúp chúng tôi bây giờ. Trời đang tối nhưng tôi có thể nhận rõ Zoxe đang ngày một yếu hơn. Cơ thể cô đang run lên từng đợt và sắt mặt ngày một trắng bệch.
“Cô không thể chữa lành các vết thương đó bằng phép thuật sao?” Tôi hỏi nữ thần Artemis. “Ý tôi là, cô cũng là… một nữ thần.”
Nữ thần Artemis trông có vẻ khá căng thẳng. “Percy, sự sống là một điều gì đó rất đặc biệt. Nếu như số mệnh của cô ta đã an bài thì việc đò hầu như nằm ngoài khả năng của ta. Nhưng ta sẽ cố thử.”
Nữ thần Artemis thử đặt tay lên người Zoxe nhưng Zoxe đã nắm chặt lấy cổ tay của nữ thần. Cô nhìn thằng vào đôi mắt của nữ thần và cố diễn đạt một điều gì đó mà chỉ mình họ mới hiểu.
“Em đã… phục vụ chủ nhân rất tốt, đúng không?” Zoxe thì thầm.
“Với tất cả sự cảm kích của ta, Zoxe, em là người tốt nhất.” Nữ thần Artemis nói một cách nhẹ nhàng.
Một nét thư thả hiện lên trên gương mặt của Zoxe. “Cuối cùng em cũng được nghỉ ngơi.”
“Ta sẽ cố chữa lành vết thương cho em, người em gái dũng cảm của ta.”
Nhưng vào thời điểm đó, tôi hiểu được rằng không phải chỉ có vết thương đó đang giết chết cô ấy. Nó còn là vì đòn cuối cùng của cha cô. Trước đó cô đã biết Lời Sấm Truyền của Nhà Tiên Tri là nói về cô. Cô sẽ chết dưới bàn tay của chính cha mình. Và rốt cuộc cô cũng đã chấp nhận và biến điều đó thành hiện thực. Cô ấy chọn việc ở bên cạnh bảo vệ tôi và cơn tức giận của Atlas đã làm cô ấy chết dần từ bên trong.
Cô ấy quay sang nhìn và nắm lấy bàn tay của Thalia.
“Tôi xin lỗi vì việc chúng ta đã cãi nhau. Chúng ta có thể đã làm chị em với nhau.” Zoxe nói.
“Đó là lỗi của tôi,” Thalia nói một cách đau đớn. “Cô đã đúng về Luke, về những anh hùng rồi cả về chuyện bọn con trai nữa.”
“Có lẽ không phải là tất cả đàn ông đều như vậy,” Zoxe lẩm bẩm. Cô cười với tôi yếu ớt. “Cậu vẫn mang bên mình thanh kiếm đó, phải không Percy?”
Tôi không thể cắt lời nhưng đã rút cây Thủy Triều ra và đặt chiếc bút vào tay cô. Cô ấy nắm chặt lấy nó trong tay. “Cậu là người chân thật, Percy Jackson, cậu không hề giống… giống Hercules. Tôi rất lấy làm vinh dự khi cậu sở hữu nó.”
Cơ thể cô ấy run lên.
“Zoxe…” Tôi khẽ gọi tên cô ấy.
“Những ngôi sao,” cô ấy thì thầm. “Em lại có thể nhìn thấy những ngôi sao, chủ nhân!”
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên gương mặt nữ thần Artemis. “Đúng vậy, người em gái dũng cảm của ta. Đêm nay chúng thật đẹp.”
Thalia cúi xuống, Annabeth khóc rưng rức khiến cha cô phải đặt tay lên vai an ủi cô. Tôi nhận thấy nữ thần Artemis đặt tay lên môi Zoxe và nói một vài câu bằng tiếng Hy Lạp cổ. Một làn khói nhẹ nhàng thoát ra từ miệng của Zoxe và được giữ chặt trong tay của vị nữ thần. Cơ thể của Zoxe mờ dần rồi biến mất.
Nữ thần Artemis đứng dậy, nói một điều gì đó giống như lời chúc phúc, thổi nhẹ vào bàn tay đang khum lại rồi từ từ thả nhẹ làn khói bạc vào bầu trời. Nó bay lên, lấp lánh rồi nhẹ nhàng biến vào khoảng không.
Trong một khoảng khắc tôi không nhận thấy bất kỳ điều gì khác biệt. Annabeth chỉ cất tiếng thở dài. Nhìn lên bầu trời tôi chợt nhận ra các vì sao dường như đã trở nên rực rỡ hơn từ bao giờ. Chúng kết với nhau thành một hình khối theo cái cách mà tôi chưa thấy bao giờ. Một chòm sao đang phát sáng trông giống như hình dáng của một cô gái – một cô gái với cung tên, bay ngang qua bầu trời.
“Hãy để cả thế giới tôi kính em, người thợ săn của ta. Và hãy sống mãi cùng những vì sao.”
Thật không dễ dàng để nói lời tạm biệt. Sấm và chớp vẫn đang khuấy động phía trên Núi Tam ở phía bắc. Nữ thần Artemis vẫn còn đang rất buồn vì chuyện của Zoxe. Cả người cô lấp lánh ánh sáng bạc. Điều đó khiến tôi lo lắng vì nếu như cô ấy đột nhiên mất kiểm soát và xuất hiện với hình dáng vốn có là một vị thần thì chúng tôi sẽ bị tan rã khi nhìn cô ấy.
“Ta phải quay về Đỉnh Olympus ngay lập tức. Mặc dù ta không thể đưa mọi người theo cùng nhưng ta sẽ gửi đến cho các cậu sự giúp đỡ.”
Vị nữ thần đặt tay lên vai Annabeth và nói. “Cô đã tỏ ra dũng cảm hơn nhiều so với những gì ta đã nghĩ, cô gái của ta. Cô sẽ biết điều gì là đúng đắn.”
Sau đó cô ấy nhìn Thalia với vẻ đầy ngạc nhiên như thể cô không biết chắc điều gì đã làm nên cô con gái nhỏ của vị thần tối cao, thần Zeus. Thalia có vẻ lưỡng lự khi nhìn nữ thần Artemis. Tôi không chắc điều gì đã xảy ra nhưng cái nhìn của nữ thần Artemis dịu dàng lại, mang đầy sự cảm thông. Sau đó cô ấy nhìn về phía tôi.
“Cậu đã làm rất tốt, với vai trò là một người đàn ông,” cô nói.
Tôi muốn phủ nhận điều đó nhưng sau đó tôi nhận ra đây là lần đầu tiên cô ấy không gọi tôi là một cậu bé.
Cô ấy bước lên xe và ánh sáng từ cỗ xe của cô ấy bắt đầu rọi sáng cả một vùng. Chúng tôi đưa mắt về hướng khác và chỉ với một làn chớp bạc, nữ thần đã biến mất.
“Ừm,” Tiến sĩ Chase thở dài. “Cô ấy thật đáng ngưỡng mộ, mặc dù vậy tôi vẫn thích nữ thần Athena hơn.”
Annabeth quay về phía cha: “Cha, con… con xin lỗi…”
Ông ôm cô ấy vào lòng và nói. “Thôi nào con gái, con hãy làm điều thuộc về bổn phận của con. Cha biết điều đó thật không dễ dàng.”
Giọng ông có vẻ run rẩy nhưng ông đã dành nụ cười can đảm nhất cho con gái của mình.
Sau đó tôi nghe có tiếng quạt của những đôi cánh lớn. Xuyên qua màn sương, ba con ngựa
thần đang đáp xuống mặt đất. Hai con màu trắng và một con với màu lông đen tuyền thật ấn tượng.
“Blackjack,” tôi cất tiếng gọi.
Ôi, sếp. Có vẻ cậu xoay xở khá tốt khi không có tôi bên cạnh đấy nhỉ?
Thực ra điều đó khó khăn hơn tớ nghĩ, tôi thừa nhận
Tôi đi cùng với Guido và Porkpie.
Cậu khỏe không? Tiếng nói của hai con còn lại vang lên trong đầu tôi.
Blackjack nhìn tôi với vẻ quan tâm và sau đó lướt qua tiến sĩ Chase, Annabeth và Thalia. Có tên nào trong số chúng cậu muốn tôi hất cẳng không?
“Không,” tôi nói to. “Họ là bạn tớ. Bọn tớ muốn đến Đỉnh Olympus thật nhanh.”
Không thành vấn đề, Blackjack nói. Nhưng ngoại trừ lão nhân loại kia. Hy vọng ông ấy sẽ không đi với chúng ta.
Tôi cam kết với cậu ta rằng tiến sĩ Chase sẽ không làm thế. Vị giáo sư vẫn đang há hốc miệng nhìn chằm chằm vào ba con ngựa pegasus.
“Thật tuyệt vời,” ông nói. “Chúng quả là những phương tiện tuyệt hảo. Ta tự hỏi bằng cách nào mà những đôi cánh kia có thể cân bằng cả một trọng lượng là cả một con ngựa cơ chứ?”
Blackjack hất đầu lên. “Cái gì cơ?”
”Tại sao nhỉ, nếu như người Anh có được những con pegasus này trong đợt tấn công kỵ binh vào Crimea,” tiến sĩ Chase nói, “cuộc tấn công của lữ đoàn…”
”Bố!” Annabeth ngắt lời ông.
Tiến sĩ Chase chớp chớp mắt. Ông nhìn cô con gái cười ngượng nghịu. “Bố xin lỗi con yêu. Bố biết rằng con phải đi.”
Ông dành cho cô ấy một cái ôm vụng về nhưng đầy ý nghĩa. Khi cô ấy quay người đi và leo lên lưng Guido, Tiến sĩ Chase gọi to: “Annabeth, bố biết San Francisco là một nơi nguy hiểm đối với con. Nhưng con hãy nhớ rằng, nơi đó sẽ luôn có một ngôi nhà chào đón con. Chúng ta sẽ bảo vệ con được an toàn.”
Annabeth không đáp lại nhưng mắt cô ấy đỏ lựng khi cô quay đi. Tiến sĩ Chase còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng sau đó lại nghĩ tốt hơn là không nói gì. Ông vẫy tay chào tạm biệt rồi bước chậm chạp xuyên qua cánh đồng tối đen.
Cả ba chúng tôi leo lên những con ngựa pegasus. Chúng nó cùng bay qua vịnh và tiến về những ngọn đồi phía đông. Chẳng mấy chốc, San Franciso chỉ còn là một đốm sáng lấp lánh phía sau chúng tôi cùng với ánh chớp thỉnh thoảng lại lóe lên ở phía bắc.
***
Thalia quá kiệt sức nên cô ấy ngủ ngay trên lưng Porkpie. Tôi biết cô ấy phải cực kì mệt mỏi đến độ ngủ luôn trên bầu trời bất chấp nỗi sợ độ cao của cô ấy, nhưng cô ấy đã không phải lo lắng quá nhiều về điều đó. Con pegasus của cô ấy bay rất êm và biết tự điều chỉnh nhịp cánh để luôn giữ cho Thalia được an toàn phía sau lưng mình.
Annabeth và tôi bay sát cạnh nhau.
“Cậu có một người bố thật thú vị,” tôi nói với cô ấy.
Trời quá tối khiến tôi không thể nhận thấy rõ phản ứng của cô ấy. Cô ấy ngoái đầu nhìn lại, mặc dù Califonia đang ở rất xa phía sau.
“Tớ đoán vậy,” cô ấy nói. “Cha con tớ đã luôn tranh cãi với nhau trong nhiều năm qua.”
“Ừ, cậu kể rồi.”
“Cậu nghĩ tớ đang nói dối cậu về điều đó? Nó giống như một lờ thách thức, nhưng là một câu nói khá miễn cưỡng, như thể cô ấy đang tự hỏi chính mình vậy.
“Tớ không nói là cậu nói dối. Chỉ là… trông ông ấy khá ổn đấy chứ. Cả mẹ kế của cậu nữa. Có thể họ đã trở nên tốt hơn kể từ lần cuối cậu gặp họ.”
Cô ấy ngần ngại. “Họ vẫn sống ở San Francisco, còn tớ thì không thể sống quá xa trại.”
Tôi không muốn hỏi tiếp câu tiếp theo. Tôi sợ phải biết câu trả lời. Nhưng dù sao thì tôi cũng phải hỏi: “Vậy sắp tới cậu dự định sẽ làm gì?”
Chúng tôi bay qua một thị trấn, một ốc đảo ánh sáng giữa màn đêm mịt mù. Chúng lướt qua nhanh đến nỗi có cảm giác mình đang ở trên một chiếc máy bay.
“Tớ không biết,” cô ấy thừa nhận. “Nhưng cảm ơn cậu vì đã đến cứu tớ.”
“Này, đâu có gì đâu chứ. Chúng ta là bạn mà.”
”Cậu vẫn không tin rằng tớ đã chết ư?”
“Không bao giờ.”
Cô ấy ngập ngừng: “Luke cũng vậy, cậu biết đấy… Ý tớ là anh ấy vẫn chưa chết.”
Tôi nhìn cô ấy một cách chăm chú. Tôi không biết liệu cô ấy có gặp điều gì bất thường do áp lực không.
“Annabeth, cú ngã đó quả là rất tệ. Không thể nào…”
“Anh ấy vẫn chưa chết,” cô ấy khăng khăng. “Tớ biết rõ điều đó. Hệt như cách cậu biết rõ về tớ vậy.”
Sự so sáng ấy không làm tôi vui vẻ gì.
Các thị trấn đang vụt qua rất nhanh, những hòn đảo ánh sáng ngày càng gắn kết lại với nhau, cho tới khi toàn cảnh phía dưới chỉ giống như một tấm thảm sáng lấp lánh. Bính minh đang đến. Bầu trời ở phía đông đang trở thành màu xám. Và trước mắt chúng tôi, ánh sáng trắng và vàng khổng lồ rực rỡ hiện ra – ánh sáng của thành phố New York.
Tốc độ thế nào sếp? Blackjackf nói với vẻ đầy tự hào. Chúng ta sẽ thêm cỏ cho buổi sáng hay cái gì khác hả sếp?
Cậu là một người đàn ông, Blackjack, tôi nói với cậu ta. Ờ, ý tớ là một con ngựa đực.
“Cậu không tin tớ về chuyện của Luke,” Annabeth nói. “Nhưng chúng ta sẽ gặp lại anh ấy. Anh ấy đang gặp rắc rối Percy ạ. Anh ấy đang bị Kronos phù phép.”
Tôi không muốn tranh cãi, mặc dầu điều đó thật sự làm tôi bực mình. Tại sao cô ấy vẫn
còn có cảm tình với tên khó ưa đó chứ? Sao cô ấy cứ phải đưa ra lời giải thích cho những việc làm của hắn? Hắn xứng đáng nhận phải cú ngã đó. Hắn xứng đáng… được rồi. Tôi
sẽ nói ra. Hắn chết là xứng đáng. Không giống Bianca. Không giống Zoxe. Hắn không thể sống. Vì điều đó là không công bằng.
“Nó đây rồi,” Giọng của Thalia. Cô ấy đã thức dậy. Thalia đang chỉ về phía Mahattan, nơi đang nhanh chóng thu lại trong tầm mắt. “Nó là nơi bắt đầu.”
“Bắt đầu gì cơ?” Tôi hỏi.
Sau đó tôi nhìn về phía cô ấy chỉ và tôi đã hiểu điều cô ấy muốn nói. Phía trên cao Tòa nhà Empire State, Đỉnh Olympus rõ ràng như một hòn đảo của ánh sáng, một ngọn núi khổng
lồ di động với những ngọn đuốc sáng rực, với những thành tường bao quanh, các cung điện bằng đá cẩm thạch đang lấp lánh trong ánh bình minh buổi sớm.
“Ngày Đông Chí,” Thalia nói. “Hội đồng các Vị thần Tối cao.”