Đọc truyện Lời nguyền của thần Titan – Chương 12
12. Tôi đi trượt tuyết cùng một con heo.
Chúng tôi đặt chân đến ngoại ô của một thị trấn trượt tuyết nhỏ ẩn mình trong những ngọn núi. Tấm biển có ghi Chào mừng đến với Clouldcroft, New Mexico. Không khí ở đây lạnh và loãng. Mái nhà phủ đầy tuyết, ngoài ra còn những đống tuyết bẩn thỉu hai bên đường. Những cây thông cao vút phủ bóng đen khắp thung lũng dù cho buổi sáng đang rực nắng.
Mặc dù có chiếc áo da sư tử, tôi vẫn lạnh chết cóng trên đường tới phố Main nơi cách đường tàu khoảng nửa dặm. Trên đường đi, tôi kể về cuộc nói chuyện với thần Apollo
vào buổi tối hôm trước – về việc thần đã dặn tôi tìm Nereus ở San Francisco như thế nào.
Grover có vẻ lo lắng. “Tớ nghĩ là tốt thôi. Nhưng chúng ta phải đến được đó trước tiên.”
Tôi cố không tỏ ra quá bi quan về những cơ hội mà chúng tôi có. Tôi không muốn
khiến Grover lo lắng. Nhưng tôi biết rằng chúng tôi còn một nhiệm vụ rất quan trọng trước mắt ngoài việc giải cứu nữ thần Artemis đúng lúc cho kịp cuộc họp của các vị thần.
Tên Tướng quân nói rằng Annabeth sẽ chỉ được sống đến ngày Đông Chí mà thôi. Đó là vào thứ Sáu – vậy là chỉ còn bốn ngày. Và hắn ta cũng đề cập đến điều gì đó liên quan đến việc hiến tế. Tôi không thích điều đó chút nào cả.
Chúng tôi dừng lại giữa thị trấn. Từ chỗ đó, bạn có thể thấy gần như mọi thứ – trường học, một loạt các cửa hàng phục vụ khách du lịch, quán cà phê, một vài ngôi nhà và một của hàng tạp hóa.
“Tuyệt đấy,” Thalia nhìn quanh và nói. “Không bến xe buýt, không xe tắc xi, không một chỗ thuê xe, không lối thoát.”
“Có một quán cà phê kìa!” Grover nói.
“Ừ,” Zoxe nói. “Cà phê rất tuyệt.”
“Và bánh nướng.” Grover mơ mộng nói. “Và cả giấy sáp nữa.”
Thalia thở dài. “Được rồi. Thế hai cậu hãy đi mua một chút đồ ăn đi. Percy, Bianca và mình sẽ đến cửa hàng tạp hóa để hỏi thăm. Có thể họ sẽ chỉ đường cho chúng ta.”
Chúng tôi đồng ý sẽ gặp lại nhau trước cửa hàng tạp hóa trong vòng mười lăm phút. Bianca có vẻ hơi khó chịu khi đi cùng chúng tôi nhưng cô vẫn đi theo.
Trong cửa hàng, chúng tôi tìm hiểu được một vài điều có giá trị về Clouldcroft: Không có đủ tuyết để trượt; cửa hàng bán những con chuột cao su với giá một đôla; và không dễ gì để ra vào thành phố nếu như bạn không có được một chiếc xe hơi.
“Các cậu có thể gọi một chiếc Taxi từ hãng Almagordo,” người bán hàng nói với vẻ hoài nghi. “Nó ở phía chân những ngọn núi nhưng sẽ mất cả giờ đồng hồ để tới đây. Nên sẽ mất khoảng vài trăm đô la.”
Người bán hàng trông có vẻ cô đơn. Tôi mua một con chuột cao su. Sau đó chúng tôi ra ngoài và đứng ở mái hiên.
“Tuyệt vời làm sao,” Thalia cau có. “Tớ sẽ xuống đường bên kia để xem có ai ở những cửa hàng khác có gợi ý nào hay không.”
“Nhưng người bán hàng đã nói…”
“Tớ biết rồi,” Thalia nói với tôi. “Tớ vẫn sẽ kiểm tra xem.”
Tôi để cho cô ấy đi. Tôi hiểu cái cảm giác phải ngồi im chờ đợi là thế nào. Tất cả con
lai đều bị chứng thiếu tập trung bởi phản xạ trên chiến trường bẩm sinh. Chúng tôi không thể chịu đựng được việc ngồi chờ. Và tôi cũng nghĩ rằng Thalia vẫn bực tức về cuộc nói chuyện với tôi về Luke tối qua.
Tôi và Bianca lúng túng đứng cạnh nhau. Ý tôi là… tôi chưa bao giờ cảm thấy thật dễ chịu khi đứng nói chuyện một mình với các cô gái, và tôi chưa từng ở một mình với Bianca bao giờ. Tôi không biết nói gì cả, đặc biệt khi cô ấy là một Thợ Săn và là tất cả.
“Con chuột đẹp đấy,” cuối cùng cô ấy cũng cất tiếng.
Tôi đặt nó lên hàng rào. Có lẽ nó sẽ giúp cửa hàng thêm đông khách.
“Em có cảm giác gì khi là một Thợ Săn?” Tôi hỏi.
Cô ấy mím môi. “Không phải anh vẫn giận vì em đã tham gia đội Thợ Săn đấy chứ?”
“Không hề. Miễn là em…cảm thấy vui là được.”
“Em không biết ‘vui’có phải là một từ đúng không khi mà nữ thần Artemis ra đi. Nhưng là một Thợ Săn thì rõ ràng là rất thú vị. Em thấy yên bình hơn. Mọi thứ xung quanh như chậm lại. Em nghĩ nó là sự bất tử.”
Tôi chằm chằm nhìn cô ấy, cố gắng nhận ra sự khác biệt. Cô ấy thực sự đã tự tin hơn trước, bình tĩnh hơn. Cô ấy không còn che mặt sau chiếc mũ lưỡi trai màu xanh nữa. Cô ấy đã buộc tóc lại ra sau và nhìn thẳng vào mắt tôi mỗi khi cô ấy nói. Tôi bỗng rùng mình nhận ra rằng năm trăm hay một nghìn năm sau thì Bianca di Angelo sẽ vẫn như ngày hôm nay. Cô ấy sẽ có thể nói chuyện như thế này với những người con lai khác, thật lâu sau khi tôi chết, nhưng Bianca vẫn sẽ trông như một cô gái mười hai tuổi mà thôi.
“Nico không hiểu quyết định của em.” Bianca lầm bầm. Cô ấy nhìn tôi như thể cô ấy muốn tôi nghĩ chuyện đó là bình thường.
“Cậu bé sẽ ổn thôi,” tôi nói. “Trại Con Lai thường nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ. Họ làm như vậy vì Annabeth.”
Bianca gật đầu. “Em hy vọng chúng ta sẽ tìm thấy chị ấy, Annabeth, ý em là chị ấy thật may mắn vì có người bạn như anh.”
“Chuyện đó đã giúp cô ấy rất nhiều.”
“Đừng tự trách bản thân, Percy. Anh đã liều mình để cứu em và em trai em. Đó là hành động vô cùng dũng cảm. Nếu bọn em không gặp anh, em sẽ không thể nào yên tâm để Nico lại. Em nghĩ rằng nếu mọi người ở đó đều giống anh thì Nico sẽ ổn thôi.Anh là một chàng trai tốt.”
Lời khen khiến tôi thật sự ngạc nhiên. “Kể cả khi anh đẩy ngã em lúc cướp lấy lá cờ sao?”
Cô ấy cười. “Được rồi. Ngoại trừ việc đó ra thì anh đúng là một người tốt.”
Cách đó vài trăm thước là Grove và Zoxe bước ra khỏi quán cà phê nặng trĩu với những túi bánh nướng và đồ uống. Tôi không muốn họ quay trở lại vội. Thật là lạ nhưng tôi nhận ra là mình muốn nói chuyện với Bianca. Cô ấy quả không tệ chút nào. Dù sao thì cũng dễ chịu hơn so với Zoxe Nightshade.
“Vậy chuyện giữa em và Nico là như thế nào vậy?” Tôi hỏi cô ấy. “Các em đã học ở đâu trước khi vào trường Westover?”
Cô ấy nhíu mày. “Em nghĩ đó là một trường nội trú ở D.C. Nhưng cũng đã rất lâu rồi.”
“Các em chưa từng sống với bố mẹ mình bao giờ sao? Ý anh là bố mẹ người thường của các em.”
“Người ta nói rằng bố mẹ của bọn em đã qua đời và bọn em có một số tài sản thừa hưởng. Em nghĩ là rất nhiều tiền. Thỉnh thoảng sẽ có một luật sư ghé qua để kiểm tra. Sau đó hai chị em phải rời ngôi trường đó.”
“Tại sao vậy?”
Cô ấy nhíu lông mày. “Bọn em phải đi đến một nơi nào đó. Em nhớ rằng việc đó rất quan trọng. Chúng em đã phải đi một chặng đường thật dài và ở tại khách sạn này trong vài tuần. Và sau đó… em không biết nữa. Một hôm nọ có một vị luật sư khác đến và đưa bọn em đi. Vị luật sư nói rằng đã đến lúc phải rời đi. Ông ta đưa bọn em quay lại phía đông, xuyên qua D.C. Rồi lên phía Maine và chúng em đến Westover.”
Đó quả là một câu chuyện lạ kỳ. Còn kỳ lạ hơn nữa, Bianca và Nico lại là con lai. Cuộc sống của họ sẽ không còn được như xưa nữa.
“Vậy là em đã chăm sóc Nico gần như cả cuộc đời sao?” Tôi hỏi. “Chỉ có hai chị em thôi sao?”
Cô ấy gật đầu. “ Đó là lý do vì sao em muốn gia nhập hội Thợ Săn đến vậy. Em biết
điều đó thật ích kỷ nhưng em muốn có một cuộc sống riêng cùng những người bạn. Em rất yêu thương Nico, đừng hiểu nhầm. Em chỉ muốn biết được cuộc sống sẽ thế nào khi không phải là một người chị suốt hai mươi tư giờ một ngày.”
Tôi nhớ lại mùa hè năm ngoái, nhớ lại cái cảm giác khi tôi có một người Cyclops là em trai. Tôi có thể hiểu được những gì mà Bianca đang nói.
“Zoxe có vẻ tin tưởng em đấy,” tôi nói. “Hai người đã nói chuyện gì vậy – cái gì nguy hiểm trong nhiệm vụ lần này ấy?”
“Khi nào cơ?”
“Sáng hôm qua lúc ở sảnh ăn.” Tôi trót nói ra trước khi tự ngăn mình lại. “Điều gì đó nguy hiểm về tên tướng quân.”
Mặt cô ấy tối sầm lại. “Sao anh lại… Chiếc mũ tàng hình. Anh đã nghe trộm sao?”
“Không. Ý anh là không hẳn như vậy. Anh chỉ…”
Tôi đã không phải giải thích nữa vì Zoxe và Grover đến mang theo bánh nướng và đồ uống. Socola nóng cho tôi và Bianca, còn cà phê cho mấy người còn lại. Tôi ăn chiếc bánh nhân quả việt quất và nó thật ngon đến mức tôi gần như không để ý đến ánh mắt giận dữ của Bianca.
“Chúng ta nên đọc câu thần chú tìm đường,” Zoxe nói, “Grover, cậu còn quả đấu nào không?”
“Ừm,” Grover lẩm bẩm. Cậu ta đang ngấu nghiến chiếc bánh cam và cả giấy bọc. “Mình nghĩ là còn, mình chỉ cần…”
Cậu ta bỗng bất động.
Tôi đang tính hỏi có chuyện gì xảy ra thì có một luồng gió ấm thổi qua – giống như một ngọn gió của mùa xuân lạc giữa mùa đông lạnh giá. Không khí trong lành cùng hoa dại và nắng vàng. Và một điều khác nữa – gần như một giọng nói, đang cố nói điều gì. Một lời cảnh báo.
Zoxe há hốc miệng. “Grover, cốc của cậu.”
Grover đánh rơi cốc cà phê, chiếc cốc được trang trí bằng những con chim. Đột nhiên những con chim tách ra khỏi chiếc cốc và bay mất – một đàn chim bồ câu tí hon. Con chuột cao su của tôi rít lên. Nó vụt qua hàng rào và chạy vào giữa những cái cây – với lông và ria thật.
Grover ngã xuống bên cốc cà phê đang bốc hơi qua lơp tuyết. Chúng tôi tiến lại gần và cố đánh thức cậu ta dậy. Cậu ta rên rỉ và mắt nháy liên tục.
“Này!” Thalia nói khi cô ấy chạy đến. “Tớ vừa… có chuyện gì với Grover vậy?”
“Tớ không biết,” tôi nói. “Cậu ấy bỗng ngã xuống.”
“Uuuuuuuu,” Grover rên rỉ.
“Nào, nâng cậu ta dậy đi!” Thalia nói. Cô ấy cầm cái giáo trong tay, ngoảnh đầu nhìn lại như thể cô ấy đang bị theo dõi. “Chúng ta phải biến khỏi nơi này thôi.”
Chúng tôi tiến được đến rìa thị trấn trước khi hai chiến binh xương đầu tiên xuất hiện. Chúng bước ra từ những cái cây hai bên đường. Thay vì mặc bộ đồ ngụy trang màu xám, bọn chúng mặc đồng phục cảnh sát bang New Mexico, nhưng chúng có cùng một màu da xám trong suốt và đôi mắt vàng.
Chúng rút súng ra. Phải thú nhận rằng tôi từng nghĩ sẽ thật thú vị nếu được học bắn súng. Nhưng tôi đã đổi ý ngay khi hai chiến binh xương đó chĩa súng về phía tôi.
Thalia gõ nhẹ vào chiếc vòng tay. Aegis vụt hiện ra trên cánh tay của cô ấy. Nhưng những tên chiến binh không chùn bước. Đôi mắt vàng rực sáng của chúng nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi rút cây Thủy Triều ra, mặc dù tôi không chắc nó sẽ có tác dụng gì với súng hay không.
Zoxe và Bianca cùng rút cung tên ra nhưng Bianca gặp khó khăn vì Grover vẫn đang bất tỉnh và dựa người vào cô.
“Lùi lại nào,” Thalia nói.
Chúng tôi bắt đầu làm theo. Và rồi nghe thấy tiếng các cành cây xào xạc. Hai tên chiến binh xương nữa xuất hiện trên đường phía sau bọn tôi. Chúng tôi đã bị bao vây.
Tôi thắc mắc không biết những bộ xương còn lại đang ở đâu. Tôi đã thấy cả tá bọn chúng ở Smithsonian. Và rồi một trong số chúng đưa điện thoại di động lên miệng và nói.
Ngoại trừ việc nó không hề nói. Đó là tiếng canh cách như những chiếc răng khô đập vào nhau. Đột nhiên tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những bộ xương đó chia nhau ra để tìm chúng tôi. Giờ thì chúng đang gọi cho đồng bọn. Chúng tôi sắp sửa phải đối mặt với tất cả bọn chiến binh này rồi.
“Nó đang ở gần đây,” Grover rên rỉ.
“Chúng ở đây rồi.” Tôi nói.
“Không,” cậu ấy khăng khăng nói. “Món quà. Món quà từ thiên nhiên.”
Tôi không hiểu Grover đang nói cái gì nữa, nhưng tôi rất lo lắng về tình trạng của cậu ấy. Cậu ấy còn không thể đi lại được chứ chưa nói gì đến chiến đấu.
“Chúng ta sẽ phải đánh nhau tay đôi với chúng,” Thalia nói. “Bốn người chúng ta và bốn chiến binh xương. Bằng cách đó có thể chúng sẽ không chú ý đến Grover nữa.”
“Đồng ý,” Zoxe nói.
“Thiên nhiên,” Grover rên rỉ.
Một luồng gió ấm áp thổi luồn qua hẻm núi, các cành cây kêu xào xạo giữa rừng cây, nhưng tôi vẫn tập trung vào những bộ xương. Tôi nhớ lại khi tên Tướng quân hề hà về số mệnh của Annabeth. Tôi nhớ lại Luke đã phản bội cô ấy như thế nào.
Và tôi nhảy vào tấn công.
Tên chiến binh xương đầu tiên nổ súng. Thời gian như chậm lại. Tôi không nói là tôi nhìn thấy viên đạn nhưng tôi có thể cảm nhận được đường đi của nó như khi cảm nhận dòng nước ở đại dương. Tôi hất viên đạn ra bằng lưỡi kiếm và tiếp tục tiến tới.
Tên chiến binh đó lấy ra một cây dùi cui và tôi chém vào khuỷu tay hắn. Sau đó tôi vung cây Thủy Triều về phía thắt lưng hắn và cắt hắn làm đôi.
Xương của hắn đứt ra và rồi lạch cạch dính lại thành một khối. Gần như ngay lập tức, chúng bắt đầu chuyển động và tập hợp về một chỗ. Tên chiến binh xương thứ hai nghiến răng nhìn tôi và định nổ súng, nhưng tôi đã hất súng của hắn vào tuyết.
Tôi nghĩ mình chiến đấu khá tốt cho đến khi hai bộ xương còn lại bắn tôi từ phía sau.
“Percy!” Thalia hét lên.
Tôi ngã đập mặt xuống đường và rồi tôi nhận ra một điều gì đó… Tôi chưa chết. Lực của viên đạn đã bị yếu đi, như một cú đập từ phía sau, nhưng nó không khiến tôi bị thương.
Chiếc áo khoác lông sư tử Nemean! Nó là chiếc áo chống đạn.
Thalia tấn công tên chiến binh xương thứ hai. Zoxe và Bianca bắn mũi tên về phía tên thứ ba và thứ tư. Grover đứng đó giơ tay về phía những thân cây như thể cậu ta muốn ôm lấy chúng.
Co môt tiếng đâm sầm ở phía bên trái, như tiếng của chiếc xe ủi. Có thể quân tiếp viện của bọn chiến binh xương đang đến. Tôi đứng dậy và cúi tránh cây dùi cui. Tên chiến binh xương bị tôi cắt làm đôi đã hoàn toàn lành lặn trở lại và đuổi theo sau tôi.
Không có cách nào để ngăn cản chúng lại cả. Zoxe và Bianca bắn thẳng vào đầu bọn chúng nhưng những mũi tên chỉ xuyên qua những họp sọ trống rỗng. Một tên phi tới tấn công Bianca và tôi nghĩ cô ấy không còn hy vọng gì nữa nhưng Bianca ấy đã rút con dao săn ra và đâm vào ngực hắn. Cả khung xương bỗng bốc cháy, rồi để lại một ít tro tàn và huy hiệu cảnh sát.
“Sao em lại có thể làm được như vậy?” Zoxe hỏi.
“Em không biết được.” Bianca lo lắng nói. “Chắc chỉ là một lần ăn may thôi.”
“Vậy hãy tiếp tục những tên còn lại đi.”
Bianca thử nhưng giờ thì ba tên chiến binh còn lại đã cảnh giác với cô ấy. Bọn chúng dồn chúng tôi lại và chĩa những chiếc dùi cui về phía chúng tôi.
“Có kế hoạch gì không?” Tôi nói khi chúng tôi lùi lại.
Không ai trả lời. Cây cối sau lưng những tên chiến binh rung lên. Cành cây gãy răng rắc.
“Món quà,” Grover lắp bắp.
Và rồi với tiếng gầm dũng mãnh, một con lợn to nhất mà tôi từng nhìn thấy xuất hiện đâm sầm xuống mặt đường. Đó là một con lợn rừng cao gần chục mét với chiếc mõm thò
lò màu hồng và cặp răng nanh to như chiếc xuồng. Với những chiếc râu cứng màu đen, bộ lông màu nâu cùng đôi mắt cuồng dại và đầy giận dữ.
“Retttt”. Nó rít lên rồi hất ba tên chiến binh bộ xương ra một bên bằng cặp răng nanh. Lực hất mạnh đến nỗi chúng bay vèo qua những ngọn cây, đâm sầm vào sườn núi và nát bét thành từng mảnh. Xương tay và xương chân văng đi khắp nơi.
Rồi con lợi quya về phía chúng tôi.
Thalia giơ cây giáo ra, nhưng Grover hét lên: “Đừng giết nó.”
Con lợn lòi đó kêu ủn ỉn, cào cào mặt đất chuẩn bị tấn công.
“Đó là con lợn lòi Erymanthia,” Zoxe nói cỗ giữ bình tĩnh. “Tớ không nghĩ chúng ta có thể giết nó được.”
“Đó là một món quà,” Grover nói. “Một điềm lành về Thiên nhiên.”
Con lợn lòi kêu rít lên: “Retttt!”, rồi hất răng nanh lên. Zoxe và Bianca nhảy sang hai bên. Tôi phải đẩy Grover ra để cậu ta không bị Chuyến Tàu Cao Tốc hiệu Con Lợn Lòi hất vào vách núi.
“Đúng vậy đấy, tớ thấy mình đã được ban phúc.” Tôi nói, “Chạy!”
Chúng tôi chạy tóe ra các hướng, và lúc đó, con lợn lòi có vẻ lúng túng.
“Nó muốn giết chúng ta!” Thalia nói.
“Dĩ nhiên rồi,” Grover nói. “Nó là lợn chưa được thuần mà!”
“Thế thì tại sao nó lại là một điềm lành được?” Bianca hỏi.
Tôi cũng muốn hỏi điều đó, nhưng điều đó đã xúc phạm con lợn và nó liền tấn công về phía cô ấy. Tôi không nghĩ Bianca lại nhanh đến mức ấy. Cô nhào lộn tránh móng vuốt rồi tiến về phía sau con quái vật. Nó bất ngờ dùng năng nanh tấn công rồi phá nát tấm biển Chào mừng đến với Clouldcroft.
Tôi cố nặn óc để nhớ lại truyền thuyết về con lợn lòi này. Tôi khá chắc rằng Hercules từng chiến đấu với nó rồi. Nhưng tôi không thể nhớ ra anh ta đã hạ gục nó như thế nào. Tôi mơ hồ nhớ rằng con lợi lòi đã bị Hercules hạ bệ sau khi đã cày xới một vài thành phố ở Hy Lạp. Hy vọng là Clouldcroft đã mua bảo hiểm cho việc tấn công của con lợn lòi hoang dã khổng lồ này.
“Tiếp tục di chuyển đi!” Zoxe hét lên. Cô ấy và Bianca chạy theo hai hướng ngược nhau. Grover nhảy múa quanh con lợn, thổi sáo trong khi nó khụt khịt mũi và định đâm thủng cậu ấy. Nhưng cả tôi và Thalia đều dành được phần thưởng cho sự xui xẻo. Khi con lợi quay về phía chúng tôi, Thalia đã sai lầm khi đưa Aegis lên để tự vệ. Chính chiếc khiên có hình Medusa đã khiến nó kêu eng éc vì giận dữ. Có lẽ trông cái hình đó thật giống với anh em họ hàng của con lợn. Và nó quay sang tấn công chúng tôi.
Chúng tôi chỉ có thể cố chạy vượt lên trước nó vì chúng tôi đang chạy lên đồi. Và khi chúng tôi có thể ẩn nấp sau những cái cây thì con lợn đó phải đâm thẳng vào những thân cây đó.
Phía bên kia của ngọn đồi, tôi tìm thấy một phần của đường ray tàu đã ngập một nửa trong tuyết.
“Lối này!” Tôi chộp lấy tay của Thalia và chúng tôi chạy theo đường ray trong khi con lợn đang gào rú sau lưng. Nó liên tục trượt chân khi cố đi qua trơn tuột. Ơn trời, móng chân của nó không được sinh ra để dành cho việc này.
Tôi nhìn thấy một đường hầm đóng nắp ở phía trước. Gần đó là một cây cầu cũ bắc qua hẻm núi. Tôi có một ý tưởng điên rồ.
“Đi theo mình nào!”
Thalia chạy chậm lại. Tôi không kịp hỏi cô ấy tại sao nữa. Nhưng tôi kéo cô ấy đi và Thalia miễn cưỡng theo sau. Phía sau chúng tôi là một con lợn mười tấn đang quật ngã những cây thông và giẫm nát những tảng đá khi nó đuổi theo chúng tôi.
Thalia và tôi chạy vào trong hầm và thoát ra bằng đường sau.
“Không!” Thalia hét lên.
Mặt cô ấy bỗng trắng bệch. Chúng tôi đang ở rìa cây cầu. Bên dưới là hẻm núi phủ đầy tuyết trắng sâu khoảng hai mươi mét.
Con lợn đã ngay sau chúng tôi.
“Đi nào!” tôi nói. “Có thể vách đá sẽ đủ sức giữ chúng ta thôi.”
“Tớ không thể!” Thalia hét lên. Đôi mắt cô ấy như điên dại với sự sợ hãi.
Con lợn phi thẳng vào đường hầm với tốc độ tối đa.
“Nào Thalia!” Tôi hét lên.
Cô ấy nhìn xuống rồi nuốt nước miếng. Tôi thề là mặt Thalia chuyển thành màu xanh lét.
Tôi không có thời giờ để suy nghĩ tại sao. Con lợn rừng lao xuyên qua đường hầm, thẳng về phía chúng tôi. Kế hoạch B. Tôi túm lấy Thalia và cả hai cùng nhảy khỏi mép cây cầu và trượt trên sườn núi. Chúng tôi nhảy lên Aegis như một tấm ván trượt, lướt qua những tảng đá, bùn lầy và tuyết, trượt xuống phía bên dưới đồi, nhưng con lợn có phần kém may hơn. Nó không thể quay nhanh như vậy được, thế là cả con quái vật mười tấn đè lên trụ cầu tí hon đang bị oằn xuống. Nó rơi tự do xuống hẻm núi với tiếng hét khủng khiếp rồi rơi bụp xuống đống tuyết.
Chúng tôi dừng lại, cả hai đều thở dốc. Toàn thân tôi đầy vết cắt và chảy máu. Lá thông dính đầy trên tóc Thalia. Bên cạnh tôi là con quái vật đang kêu gào, quằn quại. Những gì tôi có thể nhìn thấy là một phần lưng đầy lông cứng của nó. Con quái vật bị kẹt chặt lại trong tuyết như thể gói hàng quấn xốp. Nó không có vẻ gì bị thương cả nhưng nó cũng không thể cựa quậy được.
Tôi nhìn Thalia. “Cậu mắc phải chứng sợ độ cao.”
Giờ thì chúng tôi đã xuống núi an toàn, đôi mắt của Thalia giận dữ trở lại. “Đừng có ngốc nghếch như thế.”
“Điều đó giải thích tại sao cậu lại hoảng loạn đến vậy khi ở trên xe buýt của thần Apollo. Tại sao cậu lại không muốn nói về điều đó.”
Thalia hít một hơi thật sâu rồi giũ những chiếc lá thông khỏi mái tóc. “Nếu như cậu nói chuyện này với ai, tớ thề…”
“Không, không.” Tôi nói. “Điều đó tuyệt thôi. Chỉ là… con gái của thần Zeus, chúa tể của bầu trời, lại sợ độ cao sao?”
Cô ấy đang chuẩn bị vật tôi xuống tuyết thì từ trên cao, Grover gọi với xuống. “Có ai không?”
“Ở dưới này!” Tôi nói.
Sau vài phút, Zoxe, Bianca và Grover tiến xuống. Chúng tôi cùng đứng nhìn con lợn lòi hoang dã đang quằn quại trong tuyết.
“Điềm lành từ Thiên nhiên,” Grover nói mặc dù trông cậu ta có phần bối rối.
“Đồng ý,” Zoxe nói. “Chúng ta phải tận dụng nó.”
“Đợi đã,” Thalia nói giận dữ. Trông cô ấy giống như thể vừa thua trận với một cây thông Giáng sinh. “Hãy cho tớ biết tại sao cậu dám chắc con quái vật này là một điềm này vậy.”
Grover ngước lên, lơ đãng. “Chúng ta sẽ phải tiến về phía tây. Các cậu có thấy con lợn đó có thể di chuyển nhanh đến mức nào không?”
“Sẽ rất vui.” Tôi nói. “Giống như… những anh chàng cưỡi lợn vậy.”
Grover gật đầu. “Chúng ta cần phải khởi hành thôi. Tớ ước… ước chúng ta có thêm thời gian để tìm kiếm xung quanh đây. Nhưng… đã đi mất rồi.”
“Cái gì đi mất rồi cơ?”
Grover như không hề nghe thấy tiếng tôi nói. Cậu ta tiến lại gần con lợn rồi nhảy lên lưng nó. Con lợn đã tính phi ra khỏi đống tuyết. Một khi nó đã thoát ra thì sẽ không còn
cách nào giữ nó lại nữa. Grover lôi chiếc sáo ra rồi bắt đầu chơi một điệu nhạc nhanh mạnh và tung một quả táo trước mặt con lợn. Quả táo lơ lửng và xoay trước mũi con lợn.
Nó nổi điên lên rồi cố sức bắt lấy.
“Tay lái tự động,” Thalia lẩm bẩm. “Thật tuyệt.”
Cô ấy đi chậm chạp về phía con lợn sau đó nhảy lên và ngồi đằng sau Grover, và vẫn để một khoảng trống rộng cho tất cả chúng tôi. Zoxe và Biance cũng tiến về phía trước.
“Đợi chút đã,” tôi nói. “Hai người có biết Grover vừa nói về cái gì không – về con vật ban điềm lành này sao?”
“Dĩ nhiên rồi,” Zoxe nói. “Cậu không cảm thấy điều đó trong những cơn gió sao? Nó quá mạnh… tớ không nghĩ là sẽ cảm nhận sự hiện diện đó một lần nữa.”
“Sự hiện diện nào cơ?”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một thằng ngốc vậy. “Dĩ nhiên là Thần của thiên nhiên rồi. Chỉ trong giây lát, khi mà con lợn xuất hiện, tớ đã cảm nhận được sự hiện diện của thần Pan.”