Lời Nguyền Chung Tình

Chương 9: Lấy Oán Báo Ân


Đọc truyện Lời Nguyền Chung Tình – Chương 9: Lấy Oán Báo Ân


Lúc Kiều Vũ Phi tỉnh lại, phát hiện ra bản thân đang ở một gian phòng xa lạ lại không nhìn thấy Đinh Ngọc Phụng ở đâu liền hoảng hốt bật dậy khỏi giường muốn đi tìm.

Đúng lúc cửa phòng bật mở ra, một cô nương thanh tú cũng trạc đôi tám thủng thẳng tiến vào.

Cô nương mắt hạnh, mặt xoan, môi hồng đào nhuận thắm trông rất kiều mỵ đáng yêu.

Nhất là ánh mắt của nàng, long lanh linh động, rất tinh anh khiến người ta nhìn vào liền bị cuốn hút thích thú.

Cô nương bước đến trước mặt Kiều Vũ Phi.

Nàng một thân hồng y sắc thắm, hé môi nhẹ cười nhưng trong nét cười đầy thâm ý sâu xa, cất giọng thâm trầm hỏi:- Kiều gia nhị công tử đại giá đến tiểu trấn của Lương gia chúng ta, không kịp tiếp đón khiến công tử chịu thiệt thòi, thật thất lễ!- …{bật đứng dậy, trợn mắt nhìn}Hồng y cô nương nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Kiều Vũ Phi chỉ khẽ mỉm cười, nàng liếc mắt qua bên bàn cạnh bên ra hiệu.

Kiều Vũ Phi nhìn theo, phát hiện trên bàn có bộ giấy bút để sẵn.

Giấy bút là để sẵn cho kẻ câm như Kiều Vũ Phi nàng, hiển nhiên nữ nhân này đã nắm rõ mọi hành tung cùng đặc tính của nàng.

Kiều Vũ Phi khẽ nhíu mày.

Cô nương này là người Lương gia sao? Tuy nàng xuyên qua đến nơi này không lâu, nhưng cũng biết trong ngũ đại thế gia tương tranh, Lương gia và Kiều gia giao tranh ác liệt nhất, một mất một còn với nhau.

Nếu không phải lực lượng tương đương chỉ e sớm đã thôn tính lẫn nhau, triệt hạ bằng được đối thủ.

Lúc ấy nàng bởi vì tình thế khẩn cấp mới mạo hiểm đưa Đinh Ngọc Phụng bước vào lãnh giới của Lương gia, nhưng lạ ở chỗ nàng cho dù ở lãnh giới Kiều gia, có đi ngông nghênh ngoài đường cũng chẳng ai nhận ra nàng là Kiều gia nhị công tử.


Thế mà ở đây, nàng chưa từng để lộ thân phận lại bị người của Lương gia nhận ra ư? Lương gia này có thể thần thông quãng đại đến vậy, nàng rơi vào tay bọn họ rồi xem ra tình huống càng lúc càng khó lường hơn.Sau mấy giây hoang mang, Kiều Vũ Phi cũng cầm bút viết ra mấy chữ:- {Cô nương, nàng đường đột bắt ta đến đây phải chăng cũng nên nói rõ một chút, nàng là ai? Muốn gì?}Cô nương hồng y phá lên cười lớn, sau đó khiêu mi nhìn Kiều Vũ Phi, ánh mắt đầy tia trào phúng, giễu cợt nói:- Kiều nhị công tử không đúng rồi.

Ta rõ ràng là cứu người.

Ở giữa tiểu đình ven lộ ngài là trúng phong nhập hàn suýt tí nữa thì đoản mạng vì sốt rét.

Là ta không quản khó khăn mang ngài về đây, còn thí thuốc cứu giúp.

Ngài nói ta bắt ngài, phải chăng là vong tình phụ nghĩa, tổn thương lòng tốt của ta hay sao?Nghe cô nương nói vậy, Kiều Vũ Phi mới bình tĩnh hơn.

Vừa rồi nghe nàng nói đến hai chữ Lương gia liền là căng thẳng hoảng hốt cho nên mới đề cao cảnh giác như vậy.

Hóa ra là người ta cứu mình, nếu vậy nàng cũng phải có thái độ tốt một chút.- {Nếu là vậy, xin thứ lỗi ta lỡ lời.

À, Cô nương, xin hỏi lúc nàng cứu ta có nhìn thấy một vị cô nương đi cùng với ta? Nàng ấy…vẫn tốt chứ?}- Nhị công tử cứ yên tâm, nàng ấy vẫn tốt, đang ở bên ngoài.

Ta vào đây gặp ngài chỉ là muốn chào hỏi đôi câu.

Ngài cũng đã đến đây rồi, cứ yên lòng nghỉ ngơi.

Đến sáng ngày mai tiểu nữ sẽ cho người thỉnh công tử đến Lương phủ tiếp đãi cho thật chu đáo.Nói xong, cô nương ấy liền đứng dậy xoay lưng muốn rời đi.

Kiều Vũ Phi nhìn theo bóng dáng nàng ấy sắp rời đến cửa, bản thân lại không kiềm được gục xuống ôm ngực ho khan dữ dội.

Hồng y cô nương cũng vì tiếng ho kia mà chậm bước, thầm lắc đầu thương hại cho một kẻ bệnh phu đáng thương.


Nàng phất tay cho gia nô đến, phân phó nói:- Đưa cô nương kia đến chăm sóc cho hắn.

Trông chừng hắn.

Hắn đối với Lương gia ta sẽ có lợi, đừng để hắn chết đi.Gia nô đáp lại một tiếng rồi cũng đóng cửa lại lui đi.

Một lúc sau, cửa mở ra lần nữa, Đinh Ngọc Phụng được đưa đến.

Vừa tiến vào phòng nàng đã thấy Kiều Vũ Phi mê man nằm gục trên bàn liền hốt hoảng chạy đến đỡ lấy.

Kiều Vũ Phi sau trận nôn khan, lồng ngực đau nhói nghẹn ngang vì khó thở.

Nàng nghe tiếng lay gọi của Đinh Ngọc Phụng mới ngẩng mặt lên nhìn, xác định thật sự là nàng ấy mới mỉm cười an lòng sau đó lại lịm đi.

Bởi vì nơi này cách xa thị trấn lại không tìm được lang y cho nên đám thủ hạ cùng gia nô của vị cô nương hồng y kia chỉ tùy tiện hái ít thảo dược hạ sốt trừ phong tiêu độc cho Kiều Vũ Phi uống.

Cũng may, vậy mà lại cứu được nàng một mạng.Lúc này, thấy Kiều Vũ Phi lại hôn mê, đám thủ hạ lại mang thuốc vào đưa cho Đinh Ngọc Phụng đổ cho Kiều Vũ Phi uống.

Uống được mấy hớp, cuối cùng Kiều Vũ Phi cũng tỉnh lại.

Thoáng liếc sang thấy mấy tên thủ hạ của hồng y cô nương kia đều là nam nhân võ phu mạnh mẽ, Kiều Vũ Phi thầm tính trong lòng sau đó lại vẽ vào lòng bàn tay Đinh Ngọc Phụng mấy lời.

Đinh Ngọc Phụng kinh ngạc mấy giây nhưng nhìn nét mặt thận trọng suy tính của Kiều Vũ Phi cũng gật đầu thuận theo.Lúc sau đó, đám thủ hạ nghe thấy tiếng kêu khóc của Đinh Ngọc Phụng trong phòng liền đẩy cửa tiến vào.


Nhìn Đinh Ngọc Phụng khóc mướt bên giường, đám thủ hạ liền chạy đến gần thấy Kiều Vũ Phi nằm im lìm nhắm mắt, bọn thủ hạ đưa tay sờ lên mũi nàng.

Không còn hơi thở.

Cả bọn hoảng hốt nhìn nhau sau đó chạy đi báo cho hồng y cô nương biết tin.

Đợi bọn thủ hạ ra ngoài hết Đinh Ngọc Phụng mới dìu Kiều Vũ Phi dậy cùng nhau chạy đi.

Thế nhưng hai người còn chưa ra khỏi phòng liền nghe được có tiếng chân đang đến gần.

Kiều Vũ Phi lanh trí kéo theo Đinh Ngọc Phụng nấp vào một góc gần đó.

Nhìn thấy hồng y cô nương dẫn theo thủ hạ tiến vào, phát hiện trong phòng không có người, nàng ta liền tức giận dang tay tát vào mặt hai tên trong đám thủ hạ của mình:- Thật ngu xuẫn! Trúng kế rồi! Còn không mau đuổi theo!Đám thủ hạ hoảng sợ vội đáp lại một tiếng rồi thật nhanh mang theo vũ khí vụt hướng ra cửa.

Còn lại hồng y cô nương trong phòng.

Nàng ta bước đến bên chiếc giường lúc nãy của Kiều Vũ Phi đưa tay lên sờ thử độ ấm.

Ngay lập tức, nàng muốn cao giọng hét to báo động với đám thủ hạ nhưng đáng tiếc không kịp, Kiều Vũ Phi đã nhanh hơn một bước từ phía sau tung chăn trùm lên đầu nàng sau đó bao kín nàng ôm lấy khống chế.

Hồng y cô nương thoáng chốc thất kinh nhưng khi phát hiện kẻ tấn công mình là tên nhược phu á tử Kiều Vũ Phi thì nàng dở khóc dở cười, cảm giác như đang chơi một trò đùa với trẻ con, không chút lo lắng cười như không cười hỏi:- Kiều nhị công tử, ngài là đang muốn làm gì đây?Kiều Vũ Phi cố hết sức áp chế đối phương, mạnh tay xiết chặt tấm chăn bao phủ lấy song thủ của hồng y cô nương, ngăn nàng vùng vẫy mà thoát khỏi.

Hồng y cô nương giằng co một lúc, nàng vốn có võ công, nếu như dùng sức có thể dễ dàng phản kích ngược lại Kiều Vũ Phi nhưng ngay lúc ấy lại bị một người từ phía sau đánh tới.

“Choang” một tiếng.

Nàng trợn đôi mắt kinh hãi nhìn về phía sau, rồi lại nhìn sang Kiều Vũ Phi, oán hận buông một câu:- Đôi cẩu nam nữ khốn kiếp các người! …Sau đó nàng lăn xuống bất tỉnh.


Kiều Vũ Phi quay lại nhìn sang, Đinh Ngọc Phụng mặt mũi cũng tái xanh, trên tay còn cầm nửa cái bình vỡ.

Nàng chính là dùng cái bình đấy giải nguy cho Kiều Vũ Phi, đập ngất cô nương hồng y để tiện cho Kiều Vũ Phi khống chế.

Lúc này, Kiều Vũ Phi cũng đã xé chăn làm dây, trói hồng y cô nương ấy lại.

Nàng quay sang thấy Đinh Ngọc Phụng còn chưa hãy hoàn hồn liền mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay nàng trấn an.Lúc hai nàng dìu theo hồng y cô nương đã bất tỉnh ra đến cửa, phía ngoài cửa có một hàng mấy mươi hộ vệ đang bao vây lấy các nàng.

Đến lúc này, Đinh Ngọc Phụng mới phải phục khả năng ứng đoán nhạy bén của Kiều Vũ Phi.

Mới đầu, nàng còn ngây ngốc tin tưởng hồng y cô nương là người tốt.

Khi Kiều Vũ Phi bảo tìm cách thoát ra, nàng còn có chút ngần ngại.

Kiều Vũ Phi sớm biết hai người các nàng không thể chạy trốn khỏi đám thủ hạ đông đảo này nên đã tính trước nghĩ cách khống chế hồng y cô nương.

Đinh Ngọc Phụng còn cho rằng Kiều Vũ Phi làm như thế có phần hơi quá đáng.

Nhưng bây giờ xem ra là Kiều Vũ Phi nghĩ đúng, hồng y cô nương chuẩn bị lực lượng đông đúc như thế, hẳn nhiên không đơn giản chỉ mời nàng và Kiều Vũ Phi đến Lương phủ làm khách như lời của nàng ấy nói.

“Cũng may là Á Tử thông minh sâu xa nếu không thì…hai người rơi vào tay Lương gia cũng không biết kết cục sẽ như thế nào!”Trong khi Kiều Vũ Phi bắt giữ khống chế hồng y cô nương, Đinh Ngọc Phụng theo như những gì Kiều Vũ Phi đã ám chỉ mở miệng nói với thủ hạ của hồng y chuẩn bị cho các nàng lương khô, xe ngựa để các nàng tiếp tục lên đường.

Đám thủ hạ nhìn thấy chủ nhân đang trong vòng áp chế của Kiều Vũ Phi, dù muốn dù không cũng phải làm theo yêu sách để đảm bảo an toàn cho chủ nhân.

Kiều Vũ Phi thừa biết sức lực mình có hạn, còn tiểu nữ nhân áo hồng này thấy vậy nhưng công phu đầy mình, không phải dễ bắt nạt cho nên nhân lúc nàng ấy còn hôn mê, nàng dùng dây vải cột chặt hai tay, hay chân nàng ấy sau đó đưa lên xe ngựa cùng với Đinh Ngọc Phụng.

Đám thủ hạ thấy chủ nhân bị người khống chế bắt đi, không dám manh động làm càn cướp lại người cho nên đành âm thầm bám theo sau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.