Lời Hứa Thủy Chung

Chương 3: Buổi học trang điểm


Đọc truyện Lời Hứa Thủy Chung – Chương 3: Buổi học trang điểm

Trước mặt, gần mười thiếu nữ đang tranh nhau thử áo. Người cười, người nói, người hét, người la có người vừa la vừa hét. Lệ Chi hoảng hốt nhìn ra cửa, tấm bảng vẫn đề bốn từ Hội không thủy chung mà vậy tại sao…

Bỗng, giọng Kỳ Phong vang lên:

“Cô đến rồi à? Sao không vào?”

Lệ Chi quay qua, vừa thấy anh, đã hỏi ngay:

“Chuyện gì vậy, những người này là ai?”

“Họ cũng giống cô thôi, đến gia nhập Hội. Họ đăng ký sáng nay nên chiều đến học luôn, họ đang học bài đầu tiên đó.”

“Vậy những quần áo này là sao?” – Lệ Chi nghiêng đầu nhìn đống quần áo dưới đất.

“Tôi đi mượn của người ta, không biết Hoàng Cường mượn ở đâu mà lắm thế!” – Kỳ Phong xoay lưng rồi dấu cho cô gái đi vào phòng – “Bây giờ đừng lo về chuyện đó nữa, cô vào đây tôi chỉ cô cách trang điểm.”

Lệ Chi lon ton chạy theo. Bên trong, có một tấm kính lớn, bàn và chiếc ghế gỗ nhỏ, trên đó toàn đồ trang điểm xịn.

“Ngồi xuống ghế đi chứ!”

Kỳ Phong ấn nhẹ Lệ Chi xuống, rồi nhìn cô gái:

“Tôi sẽ chỉ cô một vài cách trang đểm hợp thời, sau đó tôi ra ngoài dạy những người kia. Tiếp đến trước khi ra về các cô phải làm bài tổng hợp cho bài giảng của tôi hôm nay bằng cách tự làm đẹp cho mình.”

“Vâng, tùy anh.” – Lệ Chi gật gật.

Kỳ Phong đưa tay cầm lấy hộp phấn trắng, rồi xoay qua đẩy nhẹ mặt Lệ Chi lên:

“Được rồi chúng ta vào bài!”

Kỳ Phong bắt đầu. Bàn tay cứ thoăn thoắt, hết thoa kem đánh phấn rồi đến kẻ mắt, kẻ chân mày, tô son. Anh chàng vừa làm vừa nói, Lệ Chi mắt đảo liên tục, vì thấy khó chịu bởi từ trước đền giờ rất ít khi trang điểm.

Lâu lâu có vài cô đi vào phòng thử áo cho Kỳ Phong xem. Thậm chí có người còn ăn mặc kì dị, cách nói năng hơi bất bình thường khiến đôi lúc Lệ Chi nghĩ rằng đây là Hội những người điên thì đúng hơn.


Kỳ Phong thỉnh thoảng nói vọng ra ngoài:

“Áo tôi mượn đó đừng có làm rách!”

Lệ Chi mắc cười quá nhưng cười không được. Nó cố nhịn vì đang trang điểm đến nỗi mặt đỏ lên.

Ào! Ào! Nước từ vòi tuôn ra xối xả, Lệ Chi úp mặt xuống rửa mặt. Những vết kem, vết phấn, son đỏ bị nước rửa trôi đi hết. Kỳ Phong dạy nó xong bảo đi rửa mặt rồi ngồi đợi. Lệ Chi với tay lấy chiếc khăn lông gần đó lau mặt. Son đỏ lem ra dính lên khăn, nó hơi hoảng, liền vắt đại chiếc khăn trở lại vị trí cũ. Xong, cô gái trẻ “vô tư” bước ra ngoài và để “tội ác” giấu nhẹm trong phòng vệ sinh.

Lệ Chi ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần cửa sổ rồi đưa mắt nhìn sang những cô gái nọ. Họ cũng giống nó, bị thất tình, bị đá? Nếu vậy thì hóa ra cũng còn nhiều người sống thủy chung. Nghĩ thế Lệ Chi thấy vui vui, ít ra nó không đơn độc trong cuộc sống nhộn nhịp này. Chợt, Lệ Chi thấy Kỳ Phong vào phòng vệ sinh, nơi đó chỉ để rửa mặt nên trai gái đều vào được. Vài giây tiếp đó, những cô gái nghe tiếng anh chàng này la oai oái vì chiếc khăn lông yêu quý bị dính son. Lệ Chi liền ngó lơ nơi khác như không biết chuyện gì.

… Bốp! Bốp! Tiếng vỗ tay của Kỳ Phong vang lên khiến các cô phải dừng chuyện đang làm. Anh chàng nhìn họ, nét mặt hơi bực bội có lẽ là do chiếc khăn lông bị dính sơn.

“Được rồi, nãy giờ tôi đã chỉ mọi người các phương pháp tự làm đẹp cho mình: cách chọn trang phục, cách trang điểm. Bây giờ trước khi ra về các cô phải làm một bài tập nho nhỏ bằng cách vận dụng những bài học lúc nãy, sau đó ra trình diễn tôi xem, đạt yêu cầu thì về, còn không đạt thì… cũng về luôn mai tính tiếp. Nào bắt đầu đi!”

Xì! Giọng các cô vang lên khe khẽ vì câu nói lãng xẹt của Kỳ Phong nhưng rồi họ cũng lao vào cuộc. Cô nào cũng hăm hở, còn Lệ Chi cứ đứng đắn đo suy nghĩ…

Khi các cô gái đã vào trong phòng để thay đồ thì đúng lúc bên ngoài, Hoàng Cường đến còn mang cơm cho Kỳ Phong nữa.

“Tự dưng cậu lại nấu cơm thế?”

“Tớ nghĩ hôm nay chắc Lệ Chi về trễ nên nấu giúp cô ấy.” – Hoàng Cường cười.

“Mới 7h thôi, dù sao cô Lệ Chi đó thiếu nợ tớ chứ bộ. Người giúp việc thì phải lo việc nấu nướng thôi bận tâm chi cho mệt.” – Kỳ Phong vô tâm bảo.

“Thôi được rồi!” – Hoàng Cường chuyển đề tài – “Mấy cô gái của chúng ta đâu?”

“Trong đó!” – Kỳ Phong đáp gọn, tay chỉ về phía phòng nhỏ bên trái đang nhộn nhịp tiếng nói cười của nhiều người.

Một tiếng sau, Kỳ Phong gọi to:

“Các cô xong chưa, sao lâu thế?”


Tiếng những cô gái rất khẽ:

“Cậu ra đi!”

“Không cậu ra trước đi, tớ ra sau!”

“Mệt mấy bà quá, chán!”

Có vẻ họ mắc cỡ và đang đùn đẩy cho nhau.

“Ra đi nào, các cô định ở trong đó luôn à?” – Hoàng Cường nói lớn, giọng pha chút đùa cợt.

Im lặng. Tiếng ồn ào đột nhiên ngưng bặt. Hai chàng trai nhìn nhau, không biết chuyện gì đang diễn ra. Mấy phút sau cửa phòng mở, một cô gái bước ra e thẹn.

“Làm như tôi sắp ăn thịt các cô không bằng. Xong rồi thì cứ ra tôi sẽ góp ý.” – Kỳ Phong khoanh tay.

“Vâng… thầy thấy thế nào? Ngại quá đây là lần đầu tiên em trang điểm như vậy.”

Cũng đúng, trước đây những cô gái này vốn ăn mặc giản dị thậm chí có người còn bị chê là quê mùa, bây giờ lại bảo họ mặc váy ngắn bó người, áo dây, hoặc hở cổ lại còn trang điểm mang giảy gót cao cả tấc khiến họ e dè sợ sệt. Vì thấy kì kì nên các cô không dám ra.

Kỳ Phong thở dài:

“Được rồi tôi hiểu. Cô xoay một vòng tôi xem.”

Cô gái gật đầu.

Thấy cô đầu tiên ra thế là những cô kia bớt ngại liền lần lượt ra theo. Dần dà mấy người sau đi ra mạnh bạo hơn dứt khoát hơn. Mười người đã vượt qua hết, dĩ nhiên cũng có người chưa đạt yêu cầu. Cuối cùng còn lại Diệp Lệ Chi… Mọi người đang chờ đợi thì chợt con bé thò đầu ra nhìn, mặt bí xị khi thấy ai cũng đẹp.

Một người trong nhóm liền thúc giục:

“Ra đi xem nào, còn mình bồ đấy!”


Lệ Chi gãi gãi đầu, Hoàng Cường ra dấu:

“Phải đó cô cứ ra đừng ngại.”

Lệ Chi nhìn sang Kỳ Phong, anh đang gõ nhịp tay lên bàn dường như đã mất kiên nhẫn.

“Hay là tôi vào cõng cô ra nhé?” – Kỳ Phong cười đùa, nụ cười xạo và khó ưa.

“À thôi.” – Lệ Chi xua tay vì biết tỏng anh hỏi thế là để giễu mình – “Tôi sẽ ra.”

Lệ Chi thu hết can đảm, bước ra. Lập tức, những cô gái kia thốt lên:

“Woa, xinh thật!”

Lệ Chi mặc chiếc áo váy màu đen hai dây, loại dây to có đính hoa cùng những đường ren mỏng. Phần dưới là dạng váy xếp hơi xòe rộng, các hạt cờm lấp lánh men theo những đường xếp tạo thêm vẻ duyên dáng cho nó. Váy dài qua tận đầu gối vậy mà Lệ Chi cứ dùng tay kéo kéo xuống. Con bé thấy hơi khó chịu.

Tóc Lệ Chi được uốn quăn ở dưới đuôi, nhìn những sợi tóc buông xõa xuống bờ vai trần trông gương mặt thật thanh thoát.

Đôi mắt Lệ Chi được cái là hơi to, lại tròn nên thật nổi bật với màu tím nhạt pha chút kim tuyến quét nhẹ trên mí mắt. Lông mi dài hơi cong, đôi lông mày rậm được tô đen. Những thứ đó đều ẩn sau cặp kính cận, có vẻ chúng đang trốn. Đôi gò má hồng làm tôn lên gương mặt với nước da trắng do phủ một lớp kem mỏng. Bờ môi chúm chím với loại son bóng màu hồng nhạt.

Tất cả đều mỹ mãn nhưng mọi người ngạc nhiên là vì sao Lệ Chi không mang giày. Hai bàn chân cứ chà chà vào nhau. Con bé đẩy nhẹ cặp kính lên:

“Vì tôi không tìm được chiếc giày nào thích hợp nên…”

Nó ngưng bặt, rồi đột nhiên nghĩ chắc mình buồn cười lắm. Lệ Chi cúi mặt xuống, chưa bao giờ nó “lột xác” theo kiểu này.

Bỗng, một đôi giày đen có nơ đưa ra trước mặt, Lệ Chi ngạc nhiên ngước lên. Kỳ Phong nhìn nó, ánh mắt màu xám vẫn lạnh lùng.

“Cô mang vào đi như thế là hợp!”

Lệ Chi gật nhẹ, toan giơ tay đón lấy thì Kỳ Phong cúi người xuống. Anh nắm bàn chân con bé nhấc bổng lên nhẹ nhàng.

Những cô gái kia thốt lên ngưỡng mộ:

“Ôi, còn mang cả giày cho!”

Lệ Chi cũng bất ngờ, đôi mắt đảo liên tục, thấy hơi ngượng. (^0^) Nhưng Kỳ Phong nhìn chân cô gái xong thở hắt:


“Chân cô hơi to nên mang cẩn thận kẻo đứt dây giày, tôi không có tiền đền cho người ta đâu!”

Lệ Chi lẫn những người kia trố mắt kinh ngạc. Họ càng “sốc” hơn khi Kỳ Phong “ném” đôi giày vào người con bé:

“Cô tự mang đi chứ, còn về phần bài làm của cô thì…” – Kỳ Phong rờ cằm suy nghĩ.

Lệ Chi lầm bầm vì bị hố nặng. Đúng là chỉ có điên mới trông chờ anh ta mang giày cho. Thế mà cứ ngỡ lúc nãy tiếc thiệt! Nó thở dài vẻ luyến tiếc.

Lệ Chi mang giày vào xong, liền đứng dậy. Nó suýt té bởi giày khá cao, ngước lên hỏi:

“Này, Kỳ Phong…”

Đột ngột, anh chàng tóc bạch kim tháo cặp kính cận của Lệ Chi ra. Cô gái họ Diệp bực mình:

“Làm gì vậy? Tôi không thấy gì hết!”

“Cô mang được kính áp tròng chứ?” – Kỳ Phong hỏi – “Nếu có thể thì đừng nên đeo kính vì nó sẽ che đi đôi mắt của cô. Nàng tiên xinh thế mà lại không dám bước ra, phiền!”

Tức thì, Lệ Chi ngạc nhiên trước câu nói đó.

Kỳ Phong quay qua các cô gái:

“Được rồi hôm nay đến đây nghỉ. Các cô về đi chiều mai tiếp tục. À, nhớ trả lại quần áo giày dép cho tôi, ai mà lén mang về thì biết tay.”

Các cô bật cười. Còn Lệ Chi vẫn còn đứng ngẩn ngơ.

“Cô làm gì đứng ngớ ra thế? Vào thay đồ còn về. Sáng mai cô phải đi học đúng không?” – Kỳ Phong ngáp vươn vai – “Hoàng Cường, tớ về trước cậu ở lại lo nhé.”

Dứt lời anh chàng bước ra khỏi phòng.

Thấy Lệ Chi cứ đứng bất động, Hoàng Cường vỗ nhẹ vai nó:

“Cô thay đồ còn về chứ.”

“À, ừm…” – Lệ Chi gật khẽ. Dường như cô gái này vẫn còn nghĩ về câu nói khi nãy của Kỳ Phong.

Tối hôm đó thế là kết thúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.