Đọc truyện Lời Hứa Thủy Chung – Chương 19: Nhớ…
Bước chân Lệ Chi nặng dần trên con đường nhựa. Lúc rời khỏi quán café cho đến bây giờ, con bé cứ như người mất hồn và chẳng hiểu vì sao bản thân lại thấy buồn như vậy. Chẳng những buồn mà còn đau đớn, đến mức nó chỉ muốn đứng khóc cho thoả sức.
Lệ Chi không hiểu lý do nào khiến Kỳ Phong không thừa nhận đêm qua anh đã hứa những gì với mình và cả nụ hôn. Chẳng lẽ, tất cả đều do say ư? Đối với Kỳ Phong, các hành động đó thật sự không có một chút ý nghĩa nào sao? Nhưng còn Lệ Chi thì khác, nụ hôn cùng lời hứa của Kỳ Phong đối với nó mang ý nghĩa là “Anh yêu em nên anh sẽ bảo vệ em.” Vậy mà cuối cùng Kỳ Phong lại bảo, hãy quên hết đừng nhớ gì cả. Đêm qua, Lệ Chi nói “Em tin lời anh hứa!” đó là lời nói thật lòng chứ chẳng phải do bồng bột hay say sỉn. Sự thật cô nàng cận rất vui khi nghe anh chàng họ Lâm hứa như thế.
“Anh cảm thấy xấu hổ nếu nói thích em?”
Lệ Chi dừng bước, nước mắt bắt đầu ứa ra. Rồi bất chợt, con bé nhớ đến Quang Dương, người con trai bị mình làm tổn thương đến nỗi chẳng nói được gì, thậm chí một câu trách mắng cũng không. Tự dưng Lệ Chi cười cười, nụ cười xót xa. Đúng, nó đang bị trả báo, bỏ rơi một người nay lại bị người khác bỏ rơi.
“Đáng đời mày lắm, Diệp Lệ Chi! Mày ra nông nỗi này là phải còn khóc lóc gì nữa chứ, mày đáng bị như vậy…!”
Lệ Chi vừa khóc vừa thầm trách bản thân. Vô tình lúc ấy, có người đi đường đụng vào vai khiến nó ngã xuống. Cô nàng cận ngồi bệt dưới đất. Cũng như lần trước, con bé bật khóc nức nở. Tiếng khóc tức tưởi của Lệ Chi không hề làm những người xung quanh bận tâm. Họ vẫn bước đi lặng lẽ như chiếc bóng, giống như Kỳ Phong, một người vô tình đi qua cuộc đời Lệ Chi.
***
“Lâm Kỳ Phong, cậu có nghe tớ gọi không?”
Nghe giọng Hoàng Cường vang lớn ngay bên cạnh, Kỳ Phong giật mình quay qua. Thấy cậu bạn đang nhìn mình, anh ngạc nhiên:
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì à? Tớ gọi tên cậu muốn khản cả cổ đấy. Cậu sao vậy, suốt buổi chiều cứ như người mất hồn, lúc nào cũng thấy cậu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ với vẻ thiểu não, cậu buồn điều gì ư?”
“Không… chỉ là tớ đang nghĩ sắp tới nếu không còn học viên nào đến đăng ký thì chúng ta làm sao có tiền.” – Kỳ Phong cười gượng.
“Cậu đừng lo, tớ vẫn còn công việc làm thêm. Chúng ta tiết kiệm một chút sẽ đủ cho tháng sau.” – Hoàng Cường vỗ mạnh vai bạn thân – “Nào về nhà, cũng gần tối rồi.”
Kỳ Phong gật đầu, đứng dậy:
“Ừm, thời gian qua nhanh thật, không biết Lệ Chi đã mua đồ chuẩn bị bữa tối chưa.”
Hoàng Cường liền xoay lại cùng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Anh chàng họ Hoàng thấy Kỳ Phong vẫn đang thu xếp đống sổ sách với thái độ bình thường như thể người con trai đó không hề biết bản thân vừa nói một câu kỳ lạ.
Hoàng Cường cất tiếng, thật khẽ:
“Kỳ Phong!”
“Gì?” – Kỳ Phong hỏi, mắt chưa rời đống sổ.
“Cậu nói gì vậy, Lệ Chi đã hết nợ chúng ta. Cô ấy sẽ không chuẩn bị bữa ăn nữa đâu.”
Tức thì Kỳ Phong khựng lại trong vài giây, bấy giờ anh mới nhớ ra điều đó. Có lẽ Kỳ Phong đã quên và cứ ngỡ Lệ Chi còn trong Hội, còn tiếp tục nấu những món ăn ngon.
“À ừ, tớ quên. Vậy tối nay chúng ta ra tiệm cũ.”
Tuy Kỳ Phong chẳng biểu hiện gì nhưng Hoàng Cường vẫn thấy được nỗi buồn trên mặt anh, ngắn mà rõ ràng.
…..
Hai anh chàng rời công ty số 22, rảo bước về nhà. Đến nơi, họ chợt nhìn thấy chiếc xe đạp trong sân, chiếc xe màu xám giống hệt xe của Lệ Chi.
Hoàng Cường gãi đầu:
“Xe đạp của ai thế? À chắc là…”
Anh còn chưa nói hết câu thì Kỳ Phong đã cắt ngang:
“Của Lệ Chi!”
Dứt lời, anh chàng tóc bạch kim chạy nhanh vào nhà. Vừa mở cửa, anh đã cất tiếng gọi:
“Lệ Chi, cô đến sao?”
“Kỳ Phong!” – Giọng một cô gái vang lên từ phía sau.
Kỳ Phong vui mừng quay lưng lại:
“Lệ Chi…”
Sự rạng rỡ trên mặt anh mau chóng tan biến, thay vào đấy là nỗi thất vọng tràn đến chiếm ngự hết lòng. Trước mặt Kỳ Phong là Ánh Nga, bạn gái Hoàng Cường. (T^T)
“Kỳ Phong, anh gọi tên ai vậy?” – Ánh Nga tròn xoe mắt, ngạc nhiên.
“Không… không ai hết.” – Kỳ Phong hạ giọng – “Em đến đây làm gì?”
“Nghe anh Cường nói cô giúp việc nhà các anh xin nghỉ, sợ hai anh phải ăn tiệm nên em quyết định làm bữa tối. Sao anh không vui ư?”
Kỳ Phong lắc đầu:
“Anh rất hoanh nghênh. Anh lên sân thượng lấy quần áo, trời sắp mưa.”
Kỳ Phong bước lên những bậc thang, lòng nghe nặng nề. Mái tóc bạch kim trải dài theo nỗi buồn man mác nào đó.
Đúng lúc, thấy Hoàng Cường đi vào, Ánh Nga liền hỏi khẽ:
“Anh Kỳ Phong bị gì thế?”
“Bị gì là sao?” – Hoàng Cường nhíu mày.
“Trông anh ấy rất buồn, đã vậy khi nãy còn gọi tên Lệ Chi. Là ai vậy?”
Hoàng Cường đầy nhẹ đầu bạn gái, thở hắt:
“Em đừng thắc mắc nữa, mau chuẩn bị bữa tối là vừa.”
Ánh Nga ôm đầu, chề môi.
…..
Ngoài sân thượng, Kỳ Phong bước ra với dáng vẻ thất thần. Đưa mắt nhìn phía trước bỗng anh kinh ngạc bởi thấy bóng dáng một cô gái đang thu xếp những bộ quần áo phơi trên thanh xà ngang. Còn ngẩn người thì cô gái ấy từ từ xoay lại, đôi mắt xám của Kỳ Phong mở to vì đó là Lệ Chi.
Lệ Chi mỉm cười:
“Kỳ Phong, hôm nay anh về trễ thế?”
Chậm rãi tiến đến chỗ cô gái, Kỳ Phong ngạc nhiên hỏi:
“Lệ Chi, sao cô ở đây?”
“Anh nói gì lạ vậy? Giờ này tôi phải làm việc nhà và nấu cơm tối cho anh.”
“Chẳng phải tôi bảo cô hết nợ rồi ư?”
“Ừ, nhưng tôi vẫn muốn ở đây cùng anh.”
“Thật chứ?”
Lệ Chi cười tươi, gật gật, hai bím tóc lắc lắc. Kỳ Phong cũng mỉm cười, lòng vui khi nghe cô nàng nói thế. Nhìn gương mặt rạng rỡ của Lệ Chi bất giác Kỳ Phong thấy ấm áp lẫn hạnh phúc. Sau vài phút im lặng, anh chàng tóc bạch kim nói khẽ:
“Lệ Chi, thật ra…”
“Kỳ Phong!” – Giọng Hoàng Cường thình lình vang lớn.
Kỳ Phong giật mình, quay người ra sau. Mau chóng tiến đến gần cậu bạn thân, Hoàng Cường ngó dáo dác:
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Tớ nói chuyện với Lệ Chi.”
“Lệ Chi? Cô ấy làm gì có ở đây mà nói chuyện?”
“Cậu nói sao, Lệ Chi đứng cạnh tớ đây này. Lệ Chi, cô nói gì với Hoàng Cường đi.”
Kỳ Phong đưa mắt nhìn trở lại nhưng trước mặt anh giờ đây chỉ là sân thượng vắng vẻ cùng những làn gió nhẹ thổi qua. Không hề có bóng dáng của người nào, mọi thứ như vừa bốc hơi.
“Kỳ Phong, cậu thấy mệt trong người à? Sân thượng đâu có người, càng không có Lệ Chi.” – Hoàng Cường trấn tĩnh bạn.
Kỳ Phong đảo mắt nhìn khắp nơi, đúng là không có ai cả, nếu vậy thì lúc nãy là ảo ảnh? Lệ Chi sẽ không ở đây nữa, sự thật là thế. Đôi mắt xám của Kỳ Phong chùng xuống, chưa bao giờ anh thấy buồn đến vậy, buồn đến nhói cả tim.
“Hay là cậu vào phòng nghỉ cho khoẻ, để tớ thu xếp quần áo giúp cho.”
“Ừ, phiền cậu…”
Kỳ Phong chậm chạp lê từng bước đi ngang qua cậu bạn. Phía sau, Hoàng Cường dõi theo lắc đầu, thở dài.
Kỳ Phong xuống dưới nhà, dĩ nhiên là trong tâm trạng lẩn thẩn chính vì thế khi nghe tiếng lục đục dưới bếp mà quên rằng Ánh Nga đang làm bữa tối. Nghĩ gì, anh chàng họ Lâm từ từ đi vào bếp xem thử và thấy Ánh Nga lụi hụi bên nồi canh.
Có tiếng động, Ánh Nga xoay lại:
“Ủa, anh vào đây làm gì?”
Ánh Nga ngạc nhiên không hiểu sao Kỳ Phong cứ nhìn mình cười cười. Vì cô chẳng ngờ là trong mắt anh chàng không hề thấy Ánh Nga mà chỉ thấy Lệ Chi.
“Lệ Chi, cô đã đến?”
“Hả?!” – Ánh Nga trố mắt.
Còn chưa hiểu gì thì Kỳ Phong tiến lại gần rồi thình lình nắm chặt lấy tay Ánh Nga, anh cười tươi như thể tìm được vật bị mất:
“Đúng! Không phải ảo ảnh! Tôi chạm được cô và còn thấy hơi ấm. Lệ Chi, cô đến đây thật rồi!”
“Kỳ Phong, em là Ánh Nga chứ không phải Lệ Chi gì hết!”
“Lệ Chi, tôi mừng lắm! Cuối cùng cô cũng trở lại, tôi có nhiều điều muốn nói với cô.”
“Kỳ Phong, bỏ tay em ra! Anh bị gì thế?”
“Lệ Chi, sao cô lại vùng vẫy? Tôi biết cô còn giận tôi vì sáng nay tôi bảo cô quên chuyện đêm qua nhưng kỳ thật tôi…”
“Kỳ Phong! Em là Ánh Nga!” – Ánh Nga hét ầm. (>O