Lời Hứa Thủy Chung

Chương 17: Chia tay


Đọc truyện Lời Hứa Thủy Chung – Chương 17: Chia tay

Tự dưng câu nói ấy làm Kỳ Phong chột dạ vì vậy anh lúng túng bảo vẩn vơ:

“Tôi có nói là chỉ khi đi cùng tôi cô mới mặc đâu. Tôi đã tặng nó cho cô thì là của cô, muốn làm gì tùy.”

“Thế anh hết giận tôi rồi nhé?” – Lệ Chi lém lỉnh.

Kỳ Phong im lặng, không nói. Chính xác là anh không biết phải nói gì bởi lúc này chợt nhiên thấy ngượng thế nào ấy.

“Nếu anh còn buồn bực thì cầm lấy cái này đi!”

Lệ Chi đưa ra trước mặt Kỳ Phong một que gỗ.

“Cái gì vậy?” – Anh chàng họ Lâm đón lấy, ngạc nhiên.

“Cây pháo hoa đó, tôi với anh đốt pháo hoa chơi.”


Lệ Chi kéo vội Kỳ Phong ra giữa sân thượng, nơi có mấy cây pháo hoa nằm ngổn ngang dưới đất.

“Nào chúng ta sẽ khai mạc một buổi tiệc nho nhỏ, bắt đầu!”

Dứt lời, Lệ Chi dùng quẹt ga đốt phần đầu của chiếc que. Vài giây sau, trên đầu que xuất hiện những tia lửa nhỏ bắn xòa như tia nước ngầm. Con bé đưa qua đưa đưa lại, cười:

“Anh làm thử đi, trò này vui lắm!”

Kỳ Phong cũng thấy thích thích nên làm theo.

Chẳng bao lâu trên sân thượng xuất hiện hàng ngàn các tia lửa mỏng nhấp nháy sáng rực. Hai người nọ cầm trong tay ba, bốn cây pháo hoa hết giơ lên giơ xuống lại sang trái sang phải, trông họ giống hệt những đứa trẻ đang say mê với trò chơi của mình.

Cả hai bắt đầu cười lớn, không khí rộn ràng khoáy động sự tĩnh lặng của đêm đen.

Chơi một lúc thấy mệt, hai người liền ngồi xuống, dựa lưng vào nhau, thở. Có lẽ do họ vừa chạy nhảy vừa cười hết cỡ nên đâm ra thế này.

“Mệt quá nhưng vui!” – Kỳ Phong thở hổn hển.

“Dĩ nhiên, mỗi lúc buồn cứ đốt cây pháo hoa, nhìn sự rực rỡ của nó thì nỗi phiền muộn cũng tan mất.”

“Chưa bao giờ tôi vui như vậy, cám ơn cô.”

“Đừng khách sáo, bạn bè với nhau thôi.” – Lệ Chi đột nhiên thở dài – “Chán thật, ngày mai chẳng biết sẽ ra sao.”

“Ngày mai cô có chuyện gì hả?”


“Tôi đã quyết định, sáng mai chia tay với Quang Dương!” – Cái nhìn của cô gái thật trông buồn bã.

“Chia tay? Ngày mai ư? Nhanh thế?” – Kỳ Phong vô cùng bất ngờ.

“Tôi nghĩ không nên tiếp tục kéo dài nữa, như vậy sẽ làm tổn thương Quang Dương nhiều hơn, dù gì cuộc hẹn hò giả cũng kéo dài gần một tháng rồi,”

“Tùy cô, thấy lúc nào thích hợp thì làm. Mai hai người “tổ chức chia tay” ở đâu?” – Kỳ Phong xoay xoay thanh que.

“Ở nhà Quang Dương. Sáng mai, anh ấy đón tôi sang nhà chơi.”

“Vậy có cần tôi chạy xe đạp bám theo chờ trước cổng để đón cô về? Cô “đá” người ta như vậy chắc người ta không tốt bụng đến mức bảo tài xế xe hơi đưa cô về tận nhà đâu.” – Kỳ Phong cười khì, bảo đùa.

“Ừm, thế thì làm phiền anh. Woa, mệt mỏi cả người! Kỳ Phong này, tôi có thể dựa vào lưng anh một lúc không?” – Lệ Chi tự dưng ngỏ lời.

“Tùy cô…” – Anh chàng này hình như chỉ nói được có vậy thôi thì phải.

Lệ Chi cười bẽn lẽn. Đưa mắt nhìn tấm lưng rộng cùng bờ vai màu áo đen vững chắc kia là tâm trạng xôn xao hẳn, dường như cô nàng cận muốn tìm lại cảm giác trước đây.


Lệ Chi từ từ dựa mái đầu xuống lưng Kỳ Phong. Trong thoáng chốc, anh chàng tóc bạch kim cũng giật thót cả tim. Không hiểu sao, lúc cô gái vừa ngã đầu lên lưng anh thì trái tim trong lòng ngực bất chợt loạn nhịp, chỉ một chút thôi.

Trở lại Lệ Chi, nó quả nhiên thấy sung sướng. Đúng rồi, đúng là cảm giác này, vừa an tâm vừa bình yên. Khi ấy Lệ Chi dường như quên mất nỗi buồn phiền, chẳng còn biết mọi thứ xung quanh diễn ra điều gì. Nhẹ nhàng hạnh phúc! Con bé lại ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ những sợi tóc dài bạch kim. Mùi của ký ức…

Cô gái họ Diệp nhắm mắt lại, mỉm cười, tận hưởng điều ngọt ngào.

Về phía Kỳ Phong, anh vẫn ngồi yên không hề động đậy, có lẽ vì không muốn đánh thức sự yên tĩnh của cô gái. Chẳng biết làm gì, Kỳ Phong liền ngước nhìn bầu trời đêm nhấp nháy ánh sao. Một sự thanh thản lẫn hạnh phúc chợt nhiên xuất hiện. Từ trước đến nay, chưa bao giờ anh có cảm giác đó.

“Chà, trông hai người y như tình nhân!” – Giọng Hoàng Cường chợt nhiên vang lớn.

Bấy giờ, hai người nọ mới sực tỉnh. Họ nhanh chóng đứng bật dậy với dáng vẻ lúng túng.

“Hoàng Cường, anh nói gì kỳ thế?” – Lệ Chi cảm nhận mặt mình đang đỏ. (>///


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.