Lời Hứa Của Gió

Chương 30


Bạn đang đọc Lời Hứa Của Gió: Chương 30


Không khí se lạnh, mưa phùn kèm theo từng lớp sương mỏng như đang rơi xuống tạo thành từng mảng trắng xóa, thêm vào đó là bầu trời bị che phủ bởi những ám mây xám khiến khung cảnh càng thêm mù mịt. Lập Hân ngồi trên sopha, thỉnh thoảng cô liếc mắt ra ngoài trời ngắm những giọt mưa lất phất, rồi lại quan sát Iris đang bận rộn với những món ăn trong bếp. Trên tay cô là ly trà thảo dược, hơi nước trong ly bốc lên phủ mờ những đóa hơi nổi trên mặt nước. Dùng hai tay nâng ly trà, Lập Hân mấp môi hớp một ngụm nước nhỏ nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn động tĩnh người bên trong bếp. Nhưng có thể vì động tác hơi nhanh, trà nóng trôi từ lưỡi đến cổ họng tạo nên sự bỏng rát, Lập Hân vừa ho vừa đặt ly trà trong tay xuống, một tay cô vươn tới lấy bình nước rồi rót vào cốc vội uống vào để giảm bớt sự nóng rát.
Mặc dù động tác không có sự rối loạn, Iris vẫn bình tĩnh tiếp tục chế biến món ăn, nhưng nụ cười bất chợt xuất hiện trên môi đã phản bội chính anh.
Lập Hân ảo não nhìn ly trà còn bốc hơi trên bàn, cô tự hỏi tại sao những người khác hay cụ thể như Iris khi uống trà cũng như thực hiện những động tác khác luôn toát lên sự tao nhã, nhưng bất kỳ hành động nào của cô đều xuất hiện lỗi và đôi khi còn khiến cô bẽ mặt.
Cùng với sự trưởng thành theo thời gian về tuổi tác thì hành động của Lập Hân chẳng trưởng thành thêm chút nào. Đây là nhận xét của Hiểu Đồng về cô.
Bỗng dưng cô cảm thấy cuộc sống của bản thân tràn ngập “bi thương”.
Dù có ngốc đến đâu thì Lập Hân cũng nhận ra sự thay đổi đến kỳ lạ của Iris, từ một người lúc nào cũng lạnh băng ngay cả nụ cười cũng “ki bo” không cho người khác lại biến thành người dịu dàng, cười đến dạt dào ý xuân. Nếu vài ngày trước có ai đó nói với cô rằng Iris sẽ biến thành người như lúc này, lại biết quan tâm tới cô, cô sẽ không ngần ngại mà nhường món thịt nướng mà cô yêu thích nhất cho họ.
Bằng suy nghĩ điển hình của động vật đơn bào, Lập Hân đã tự lý giải nụ hôn mập mờ vài hôm trước theo một cách rất dễ hiểu nhưng không hề đơn giản. Theo kiến thức hẹp hòi về văn hóa của những người phương Tây mà Lập Hân biết, thì nụ hôn kia chỉ là một hình thức xã giao, với một người đã từng sinh sống ở Anh như Iris (theo thông tin mà Iris tự giới thiệu) thì có lẽ nụ hôn đó chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng với một người bề ngoài có thể gọi là phóng khoáng nhưng nội tâm bảo thủ như Lập Hân thì một nụ hôn mang rất nhiều ý nghĩa. Và sau một đêm suy nghĩ trong khi ngủ, cô có một kết luận mang đầy ý nghĩa triết lý là sự việc này không liên quan đến cô, vì chủ thể thực hiện hành động trên không phải cô. Sau khi tự mặc định ý nghĩ, cô có thể thoải mái đối mặt với Lập Hân mà không có chút nào ngại ngùng.

Nhìn Iris bận rộn nấu nướng, Lập Hân nhớ đến một việc, lúc nhỏ trong sinh nhật của mình cô đã ước rằng khi lớn lên cô sẽ cưới một người chồng biết nấu ăn vì bố cô cũng là một người rất giỏi về khoản này. Sau đó cô còn không ngừng cố tình trước mặt Phong nói nguyện vọng kia của mình, mặc dù Phong không biểu hiện gì nhưng khi cô muốn mẹ làm món ăn gì đó thì anh lại theo mẹ vào bếp. Nghĩ đến đây lòng cô trở nên chua xót, nếu như mọi việc của mười lăm năm trước không xảy ra, Phong không rời khỏi tai nạn kia cũng không xảy ra thì có lẽ cô sẽ là người rất hạnh phúc, bố mẹ vẫn yêu thương và cưng chiều cô, cô và Phong sau khi cô tốt nghiệp sẽ kết hôn với nhau sau đó hai người sẽ có những đứa con của riêng mình, viễn cảnh ấy tốt đẹp và hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhưng trên đời này làm gì tồn tại nếu như…
Iris vừa bước ra khỏi bếp thì nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Lập Hân, nhưng sau đó nụ cười đó trở nên chua xót. Trong lòng anh như có acid rót vào ăn mòn từng lớp từng lớp tế bào trong cơ thể anh, anh không hiểu từ lúc nào cô bé luôn mỉm cười hồn nhiên lại có nụ cười chua chát như vậy, nó khiến anh tự trách bản thân, có lẽ là từ lúc cô chú ấy gặp tai nạn, cũng có thể là từ lúc anh rời khỏi, và có thể bất hạnh của cô bắt đầu từ lúc anh gặp cô. Iris không muốn nụ cười kia lại hiện hữu trên gương mặt của cô bé anh yêu thương, anh bước nhanh đến và ngồi xuống bên cạnh Lập Hân, tay đặt lên đầu vuốt nhẹ tóc cô ánh mắt anh đầy vẻ cưng chiều như lúc nhỏ nhưng vì Lập Hân vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân mà khôn nhìn thấy.
“Uống đi.” Iris nâng ly nước là thành quả sau hơn nửa tiếng trong bếp đến trước mặt Lập Hân.
Lập Hân giật mình khi nghe thấy giọng nói vang lên trên đầu, cô khó hiểu nhìn cốc nước bỗng dưng xuất hiện trước mặt rồi nhìn Iris đang ngồi bên cạnh, thấy khoảng cách hai người hơi gần cô không dấu vết nhích qua bên cạnh một chút. Nhìn thấy cô cảnh giác nhích ra xa anh, trong lòng Iris rất khổ sở, cánh tay đang vuốt tóc cô cũng trở nên cứng nhắc trong không khí, sau đó anh không dấu vết mà rút tay về, nụ cười có chút không thuần thục vì đã lâu không sử dụng. Mặc dù vậy anh vẫn cố chấp đặt ly nước vào trong tay cô.
“Uống đi! Đây là nước uống từ nha đam, chẳng phải con gái các em rất quan tâm đến sắc đẹp sao, nó rất có lợi đấy.”
Nhìn cốc nước có vẻ hơi ngọt, mặc dù cô rất ghét đồ ăn ngọt nhưng thấy vẻ quan tâm thật lòng từ Iris, cô ngượng ngùng nhận ly nước “Cảm ơn anh!”, nhưng khi uống vào thì cô nhận ra nó chỉ hơi ngọt, rất vừa với khẩu vị của cô, cô dường như xuất hiện ảo giác rằng Phong đang ở trước mắt và cười dịu dàng với cô. Lập Hân vội vàng cuối đầu xuống mặt đất vì sợ Iris nhìn thấy biểu hiện bất thường của cô, cô vội thở ra một hơi dài để bình ổn cảm xúc rồi ngẩng đầu lên nhìn nụ cười vẫn nở trên môi của Iris và nói:
“Iris, tôi có một đề nghị với anh được không?”
“Ừ, em nói đi!”

“Là thế này! Anh có thể cười thường xuyên được không? Người Việt Nam chúng tôi có câu ‘một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ’, tôi nghe Hiểu Đồng nói cười nhiều còn giúp giãn cơ mặt giúp trẻ lâu và tăng tuổi thọ nữa đấy. Anh cười nhiều không những có lợi cho sức khỏe, tâm trạng còn rất thoải mái.” Thêm vào đó người đối diện với anh sẽ không bị đóng băng. Câu cuối Lập Hân chỉ dám suy nghĩ trong lòng.
“Ừ, được!” Ngưng một chút, Iris tiếp tục nói: “Anh nghe nói người Việt Nam rất coi trọng lễ nghĩa.”
“Đúng! Người Việt Nam chúng tôi rất coi trọng những truyền thống văn hóa, anh biết không lịch sử của nước chúng tôi rất hoành tráng đấy nhé, nếu muốn biết tôi sẽ kể cho anh nghe.” Nếu có một người nước ngoài hỏi về truyền thống văn hóa của nước mình thì bất kỳ ai cũng sẽ giống Lập Hân lúc này, như có một động lực cùng niềm tự hào dân tộc, khi đó sẽ dùng toàn bộ kiến thức lịch sử của bản thân mà cho người nước ngoài hiểu rõ Việt Nam là đất nước tốt đẹp như thế nào.
Nhìn ánh mắt rạng rỡ của Lập Hân, Iris không tự chủ mà mỉm cười và nói: “Dường như anh chưa nói anh là con lai thì phải? Bố anh là người Anh, còn mẹ anh là người Việt Nam nên kiến thức về lịch sử về Việt Nam anh cũng biết chút ít, dù không nhiều nhưng có lẽ cũng không ít.”
“À, vậy sao? Vậy anh muốn nói gì?” Dù có tiếc vì không có cơ hội ôn luyện kiến thức lịch sử, nhưng Lập Hân vẫn rất tự hào vì có người nước ngoài hiểu rõ văn hóa và truyền thống Việt Nam.
“Theo lễ nghĩa Việt Nam thì một người nhỏ tuổi hơn phải có cách xưng hô thích hợp đối với người lớn tuổi hơn mình phải không?”
“Đúng rồi!” Lập Hân nhìn chằm chằm vào Iris, đôi mắt của cô không ngừng chuyển động xuống sau đó lên để tìm kiếm sự khác biệt. Nếu không được giới thiệu là con lai thì cô chỉ nghĩ Iris là người Việt nhưng sinh sống tại nước ngoài từ nhỏ. Ở anh toát lên hơi thở của người Á Đông, mặc dù bề ngoài có nổi trội hơn so với người châu Á về nhiều mặt.

Iris khá cao, khi hai người đứng nói chuyện Lập Hân chỉ ngang ngực Iris, thân hình anh cũng khá cân đối. Mái tóc đen tuyền như người châu Á, mũi của anh rất cao, đôi mắt to tròn như búp bê nhưng vì đôi môi luôn mím chặt cùng với gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh băng đã lấn át hết nét đẹp cùng sự dễ gần vốn nên toát ra từ đôi mắt.
Nhìn vẻ chăm chú của Lập Hân khi nhìn vào mắt anh, Iris muốn đưa tay lên vuốt đôi mắt của cô nhưng sau vài giây chần chừ, từng ngón tay siết lại với nhau để bản thân bình tĩnh và nói: “Anh lớn tuổi hơn em, vì vậy em phải gọi anh là anh và xưng là em, hiểu không?”
Iris rất hoài niệm những ngày tháng cô bé Jun đi theo sau anh gọi anh là Phong, dù dụ dỗ rất nhiều lần nhưng cô rất ít khi cô gọi anh là anh.
“Vâng!” Lập Hân vẫn đang mê muội ngắm nhìn Iris nên theo quán tính không suy nghĩ mà đáp lời. Đôi mắt anh như có lực hút hút cả linh hồn cô vào đó, cô có cảm giác có gì đó không đúng ở đôi mắt anh, nhưng sai ở đâu cô cũng không lý giải nổi, chúng gây cho cô cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Không còn sớm nữa, anh lên thư phòng làm việc, có việc gì hay đói bụng thì gọi anh hiểu không?” Mặc dù rất muốn ngồi và hưởng thụ những giây phút yên bình bên cạnh Lập Hân, nhưng Iris sợ bản thân không kiềm chế được bản thân mà tự tiết lộ thân phận nên vội vã rời khỏi.
Anh không muốn vì thái độ của bản thân mà làm họ nghi ngờ về thân thế của Lập Hân, như vậy sẽ rất nguy hiểm với cô.
“Vâng.” Ngay cả phía sau lưng của Iris cũng khiến Lập Hân có cảm giác quen thuộc như chính người cô đã biết và thân thiết.
“Không được suy nghĩ nữa.” Dù có vắt óc suy nghĩ, Lập Hân cũng không tìm được đáp án cho bản thân.
Cô gõ đầu mình để những ý nghĩ kia rơi khỏi đầu.

Lập Hân giơ hai tay lên và hô khẩu hiệu: “Cố lên!”, cô sốc lại tinh thần rồi bước lên phòng mà vài hôm trước cô mới được chuyển lên.
Vì đã hoàn thành hầu hết các môn nên lịch học trên trường của Lập Hân khá trống.
Lập Hân với tay lấy cuốn sách trên kệ rồi ngồi ngay ngắn trên bàn, sau đó bắt đầu tóm tắt nội dung cần học ôn học cuối tuần, chỉ còn vài hôm nữa thi nên cô cần phải thật chăm chỉ.
Lập Hân hơi ngồi nghiêng về phía trước, ngón tay cô vuốt tóc ra phía sau nhưng có vài sợi tóc rớt xuống, cơn gió mang theo hơi ẩm từ cửa sổ thổi qua khiến những sợi tóc này khẽ bay theo gió.
Ngoài trời, những giọt mưa nhỏ không ngừng rơi xuống, màng sương mỏng giăng khắp cả không gian.
Trong thư phòng, sau khi nói chuyện với đối tác qua máy tính, ánh mắt Iris lướt qua rồi ngừng lại nhìn khung ảnh trên bàn, đôi môi nhếch lên cười dịu dàng rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Trên bàn theo vị trí Iris vừa nhìn, khung ảnh gỗ đã cũ kỹ, tấm ảnh trong đó đã có những vết ố như một minh chứng của thời gian, nhưng lại tràn ngập những ký ức tốt đẹp. Trong đó có một cô bé đang ôm một cậu bé, môi cô bé ấy đặt trên má cậu bé, nếu nhìn kỹ có thể thấy mặt cậu bé đang ửng hồng nhưng môi lại cười rất vui vẻ.
Ký ức dường như không bao giờ dừng lại, chúng chỉ đang đợi chủ nhân quay lại để được tiếp diễn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.