Lời Hứa Của Gió

Chương 26


Bạn đang đọc Lời Hứa Của Gió: Chương 26


“ Chúc Jun sinh nhật vui vẻ.” Chỉ câu đầu tiên đã khiến lòng Hiểu Đồng run lên, nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt trên môi Lập Hân, cô tiếp tục đọc.
“Jun của anh đã 21 tuổi rồi!
Jun trưởng thành thật rồi, chắc hẳn bây giờ em đã rất xinh đẹp.
Anh rất muốn gặp em.
Chẳng biết em còn nhớ Phong không? Còn nhớ lời hứa giữa chúng ta không?
Anh vẫn luôn nhớ! Làm sao đây, anh rất nhớ em.
Em phải giữ lời hứa đợi anh.
Anh nhất định sẽ quay về gặp Jun.
Vì vậy, em phải giữ gìn sức khỏe, không được bỏ bữa, không được bướng bỉnh không nghe lời.
Em phải mạnh mẽ dù không có anh bên cạnh
Nhớ em!
Phong.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Hiểu Đồng.

Thật khó chịu! Lừa dối một người bạn quan trọng trong lòng thật khó chịu.
“Không được khóc!” Giọng nói của Lập Hân vang bên tai khiến Hiểu Đồng sững người.
“Đã bảo cậu không được khóc, tại sao cậu lại khóc, cậu phải cười cho tớ, phải cười thật vui vẻ vì tớ cũng đang vui vẻ.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lập Hân khiến lòng Hiểu Đồng thêm hỗn loạn.
“Ha ha… Đúng, tớ nên cười mới phải. Chỉ vì… Chỉ vì tớ đang ghen tỵ với cậu mà thôi.” Đô mắt đỏ hoe cộng thêm nụ cười khiến cho không khí trở nên quái dị và khôi hài đến nhường nào.
“Ghen tỵ… Ghen tỵ ư? Vậy thì… cậu hãy tiếp tục ghen tỵ đi.”
Nhìn thấy gương mặt vô cảm cùng giọng nói ảm đạm thì bao nhiêu sự giả dối của Hiểu Đồng sụp đổ trong giây lát.
“Lập Hân, tớ… tớ…”
Thấy sự ấp úng của Hiểu Đồng, sự sợ hãi trong Lập Hân đi đến cực điểm.
“Đừng nói!”
“Lập Hân…”
“Cầu xin cậu đừng nói gì cả. Ngay lúc này, cậu đừng nói gì cả.” Giọng nói như không còn sinh lực, Lập Hân chỉ biết thều thào trong sự tĩnh lặng.
“Cậu đã biết rồi sao?” Hiểu Đồng khiếp sợ nhìn Lập Hân.
“Cậu muốn tớ biết điều gì? Những gì cậu muốn tớ biết tớ sẽ biết, những gì cậu không muốn tớ nhận ra tớ sẽ không nhận ra. Vậy cậu muốn tớ nhận ra gì?” Nụ cười mỉa mai của Lập Hân thật chói mắt.

“Tớ… Tớ…” Chỉ biết lẫn trốn sự truy đuổi của ánh mắt Lập Hân, hai bàn tay Hiểu Đồng nắm chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào da như để tự trấn an bản thân, cô cúi đầu như một đứa trẻ hối lỗi
“Bức thư kia…” Hiểu Đồng nhỏ giọng nói, nhưng chưa nói xong câu hoàn chỉnh thì đã bị cướp lời.
“Bức thư kia là giả, là do cậu viết phải không?” Lập Hân không do dự mà vạch trần.
“Cậu… Làm sao cậu biết.” Hiểu Đồng không thể tin, trợn tròn mắt nhìn Lập Hân.
Nhìn ra cửa sổ như nhìn vào một nơi vô định, ánh mắt như có một lớp sương mù che phủ, cô từ tốn nói:
“Hiểu Đồng, cậu biết không? Phong là một người chỉ biết dùng hành động để thể hiện sự quan tâm chứ không bao giờ nói những câu như: anh nhớ em, anh thích em hay gì gì đó. Đó mới chính là Phong. Nếu có gửi thư, tớ chắc chắn anh ấy sẽ gửi một tấm ảnh, phía sau đó sẽ viết vài dòng tình hình hiện tại của anh ấy mà thôi.” Dừng lại một lát, Lập Hân quay lại mỉm cười nói với Hiểu Đồng: “Cậu không cần áy náy, không phải cậu giả vờ không tốt mà do tớ quá hiểu anh ấy, hiểu đến mức ngay cả bản thân tớ cũng không nhận ra.”
“Cậu giả vờ thật giỏi, giỏi đến mức có thể lừa tất cả mọi người.” Thì ra trước đây Hiểu Đồng tự cho là đang lừa Lập Hân, nhưng thật không ngờ từ đầu đến cuối người bị lừa luôn là cô.
“Ha ha… Cậu quá khen rồi, tớ thì lừa được ai chứ?” Nếu có thể trốn tránh cả đời thì tốt biết bao?
“Đến bây giờ cậu còn không muốn đối diện với sự thật sao?” Nụ cười trên môi Hiểu Đồng trở nên buồn bã.
“Sự thật… Sự thật nào chứ?”
“Trương Lập Hân, cậu tỉnh lại cho tớ.” Hiểu Đồng gằn từng từ, mắt nhìn thẳng vào Lập Hân như không cho Lập Hân có cơ hội trốn tránh.
“Cậu muốn tớ phải như thế nào? Chẳng phải cậu đã hứa với mẹ Ngọc Vân rồi sao? Tại sao mọi người không dấu tớ đến cuối đời?”Một giọt nước mắt lăn dài theo khóe mắt chảy vào miệng Lập Hân. Thì ra vị của nước mắt lại mặn và chát như thế này.

Hiểu Đồng sững sờ nhìn Lập Hân, cổ họng cô như có vật gì đó nghẹn lại làm cô không thể thốt lên bất cứ từ nào. Cô chỉ có thể bất lực nhìn Lập Hân rơi nước mắt.
“Cậu biết hiện tại Phong là tất cả của tớ mà, cậu biết mà. Làm sao cậu có thể nhẫn tâm hủy hoại niềm hy vọng cuối cùng của tớ như vậy.” Giọng nói mang vài phần oán hận trong lời nói của Lập Hân khiến Hiểu Đồng đau đớn.
“Xin lỗi! Xin lỗi cậu.” Cô sai thật rồi, cô không nên bứt Lập Hân đối mặt với sự thật. Hiểu Đồng mấp máy môi, chỉ có thể thốt ra câu xin lỗi.
“Cậu có biết là tớ chán ghét câu xin lỗi của cậu như thế nào không?” Vì câu đó như khẳng định thêm những gì cô đang nghĩ đều là sự thật. Hai bàn tay của cô nắm chặt lấy chăn, ngón tay trắng bệch cho thấy chủ nhân nó đang dùng hết sức lực để kiềm chế sự đau đớn.
“Tại sao cậu không tiếp tục lừa tớ? Chẳng phải cậu diễn rất đạt sao? Lừa tớ mười mấy năm rồi thì lừa thêm năm năm, mười năm, hai mươi năm… chẳng phải quá dễ dàng sao?” Như bị mất đi lý trí, Lập Hân buông ra những lời tổn thương Hiểu Đồng.
“Chát…” Tiếng bàn tay chạm vào da thịt. Hiểu Đồng không tin được nhìn vào bàn tay đã tát Lập Hân, bàn tay kia cũng đang rẩy, cô sợ hãi nhìn vết đỏ do bàn tay mình để lại trên má Lập Hân.
“Lập Hân, tớ…” Hoảng sợ nhìn vào bàn tay, rồi nhìn vào dấu đỏ trên mặt trên mặt Lập Hân. Như muốn nắm bắt một chút gì đó, Hiểu Đồng muốn chạm vào Lập Hân, nhưng chỉ vừa vươn tay ra đã bị bàn tay Lập Hân hất đi.
“Cậu lại muốn xin lỗi tớ sao?” Lập Hân cười mỉa mai.
Lập Hân cảm giác má trái cô vừa nóng vừa rát, cho thấy lực tay của Hiểu Đồng rất mạnh. Cô biết những lời nói kia khiến Hiểu Đồng tổn thương, nhưng lời nói ra làm sao có thể thu lại.
Vì quá đau đớn, không có cách nào giải thoát sự uất hận trong lòng ra mà vô tình cô làm tổn thương tình bạn quý giá giữa hai người.
Hiểu Đồng nhìn nụ cười mỉa mai kia, trên môi cô nở một nụ cười bất lực có vài phần mỉa mai, ánh mắt cô như chìm vào ký ức xa xôi:
“Cậu có biết tớ ghét và ghen tỵ với cậu như thế nào không? Từ lúc cậu xuất hiện, tớ như nhìn thấy sự tự ti của bản thân phản chiếu trong đôi mắt cậu. Tại sao cậu lại tốt số vậy chứ? Bố mẹ yêu thương cậu, thầy cô quý mến cậu, bạn bè ngưỡng mộ cậu, ngay cả Phong cũng đồi xử dịu dàng với cậu. Tại sao chứ? Cậu xuất hiện như cướp tất cả hào quang còn xót lại của tớ. Ai cũng cho rằng tớ hạnh phúc? Bố mẹ đều là con nhà giàu có lại yêu thương nhau. Thật nực cười! Hai bọn họ yêu thương nhau sao, tình yêu của bọn họ làm vấy bẩn từ ‘yêu’. Trước mặt mọi người thì diễn màng ân ái, nhưng khi chỉ có họ thì lại cùng tình nhân diễn ‘cung xuân đồ’ trước mặt nhau. Thật bẩn thỉu!”
Nhìn vẻ mặt kinh hãi không thể tin được của Lập Hân, Hiểu Đồng tiếp tục nói: “Nhưng từ khi gia đình cậu gặp chuyện, tớ chợt nhận ra ông trời thật công bằng, công bằng đến tàn nhẫn. Vì chưa bao giờ cảm nhận được tình thân chân chính, nên không biết khi mất đi cảm giác đau đớn sẽ như thế nào. Nhìn cậu đau đớn như vậy, cảm giác đầu tiên là thương hại. Đúng là tớ thương hại cậu. Nhưng khi nhìn sự quật cường yếu ớt trong đôi mắt cậu dần biến mất, cậu có biết tớ sợ hãi như thế nào không. Vì tớ không muốn cậu biến thành con người giống tớ. Giả tạo đến bản thân cũng không nhận ra rằng mình chỉ là một đứa trẻ. Đúng! Tớ là con người như vậy đấy.”
Hiểu Đồng dùng giọng nói đều đặn để kể ra câu chuyện của bản thân mà giống như đang thuật lại câu chuyện của một người khác. Bất giác cả hai đếu rơi nước mắt mà không nhận ra.
“Cậu có biết tớ thèm muốn nụ cười vui vẻ trên gương mặt cậu như thế nào không? Khi cậu vui vẻ thì tớ muốn tước đi nụ cười kia, khi cậu buồn bã thì tớ muốn tìm lại vui vẻ cho cậu, cậu khóc gì chứ, con người ta luôn là loài động vật mâu thuẫn mà.” Hiểu Đồng đưa tay quẹt đi giọt nước mắt bên khóe mắt, đã bao lâu rồi cô không khóc. Vậy mà khi rơi nước mắt chỉ vì người bạn bên cạnh. Nụ cười khổ sở nở trên môi.

Trên đời này làm gì có người lương thiện thực sự. Có người dùng vẻ ngoài lương thiện để che dấu bản chất ác quỷ bên trong, có người dùng sự lạnh lùng để che dấu sự yếu đuối bên trong. Lương thiện chỉ có những kẻ ngốc mới có mà thôi, nhưng cũng chỉ có những kẻ ngốc mới có thể vui vẻ thật sự mà thôi! Đôi khi làm một kẻ ngốc cũng tốt.
Con người luôn có rất nhiều gương mặt. Lương thiện, tốt bụng, lạnh lùng, ác quỷ đều có thể tồn tại trong một con người. Thì thử hỏi đâu mới là con người thật của chính họ, có thể ngay cả họ cũng không thể biết được.
Lập Hân sững sờ nghe Hiểu Đồng thuật lại.
Cô không hề biết bên trong một Hiểu Đồng vui vẻ lại tồn tại những nỗi đau mà cô không cảm nhận được.
Luôn tự nhận là rất hiểu Hiểu Đồng. Vậy mà, một chút cô cũng không hề hiểu.
Đến khi quay đầu nhìn lại mới biết cô là con người ích kỷ đến vậy.
Cuộc đời này thật… buồn cười. Mọi sự việc xảy ra xung quanh là thật cũng là giả, đâu đâu cũng là bí mật mà không phải ai cũng muốn vạch trần. Đôi khi không biết sự thật lại là điều tốt nhất.
Thấy Lập Hân chăm chú nhìn mình, Hiểu Đồng quay sang hướng khác tiếp tục nói:
“Cậu đừng thương hại tớ, như thế thì đã là gì chứ. Mất đi một người, trái đất này vẫn không thể dừng lại. Vì vậy phải sống thật tốt. Nếu cậu muốn làm việc gì đó, ví dụ như tự sát, thì hãy nói với tớ, tớ sẽ giết cậu. Tớ nghe người ta nói: nếu ai đó tự sát, linh hồn người đó sẽ không thể siêu thoát được, vì vậy hãy để tớ giúp cậu. Đây là việc cuối cùng tớ có thể giúp cậu. Yên tâm, tớ mà ra tay thì đảm bảo không đau, nhanh gọn trong vài giây.” Hiểu Đồng mỉm cười yếu ớt với Lập Hân.
“Chẳng có ai là bạn như cậu cả.” Lập Hân bối rối cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Cậu muốn về nhà thì về đi, tớ sẽ đánh lạc hướng giúp cậu.” Nói xong Hiểu Đồng vội bước ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa phòng lại, Hiểu Đồng thở dài.
Nói bí mật với ai đó cũng không đến nỗi tệ, lòng sẽ trở nên nhẹ nhõm.
Chữ tình trên đời này được phân rất nhiều loại: Tình thân, tình yêu, tình bạn… Trong đó, tình thân là tình cảm giữa những người cùng huyết thống, nó gắn bó họ với nhau. Tình yêu không cùng huyết thống, nhưng đến một mức độ nào đó sẽ tiến dần lên tình thân. Duy chỉ có tình bạn chân chính, nó là thứ tình cảm thuần khiết nhất, là điều mà ta không bao giờ mất đi theo thời gian.
Nhưng trên đời này, có mấy ai sở hữu được tình bạn chân chính này, theo thời gian nó sẽ biến chất vì nhiều lý do, hay con người ta sẽ mất đi chỉ vì những lý do không đáng có.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.