Bạn đang đọc Lời Hứa Của Gió: Chương 23
“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại khiến Lập Hân tỉnh giấc. Cô mơ màng nhìn xung quanh, đây là phòng của cô.
“Làm sao mình về nhà được nhỉ?” Chẳng phải cô đang hát karaoke với lũ quỷ kia, sau đó cô ngủ quên, sau đó đến nửa đêm trời mưa…
Bỗng cô nhớ đến chuyện nửa đêm hôm qua, mặt Lập Hân đỏ lên.
“Sao mình có thể…” Lập Hân đập đầu vào gối, “mày đúng là ngốc, ngốc, mất mặt quá!”
“Reng… Reng…” Tiếng chuông điện thoại khô khốc lại vang lên làm phân tâm màn đập đầu vào gối của Lập Hân. Cô với tay lên bàn lấy điện thoại. Là Hiểu Đồng, cô nhấn nút nghe.
“Hiểu Đồng, tớ nghe!” Lập Hân rầu rĩ nói.
“Trương Lập Hân, sao lúc nào tớ gọi cậu cũng trong trạng thái ngủ gà ngủ gật thế hả? Cậu xem tớ là đồng hồ báo thức của cậu à?…” Hiểu Đồng lại tiếp tục cằn nhằn như mọi ngày. Lập Hân đưa điện thoại ra xa tránh bị thủng màn nhỉ. Sau khi đã chắc chắn không còn âm thanh nào, cô áp điện thoại vào tai bắt đầu dùng giọng eo éo nịnh nọt:
“Hiểu Đồng yêu quý của chúng ta, cậu đã hết giận chưa, hay tớ gọi vào điện thoại bàn nhà cậu bảo cô giúp việc lấy nước cho cậu hạ hỏa nhé! Tớ biết sai rồi, cậu đừng giận tớ nữa, kẻo mau già thì tớ biết làm sao?…” Sau đó là một tràng khiến người khác phải sởn gai óc.
“Cậu đang giúp tớ hạ hỏa hay thúc đẩy quá trình nóng lên của tớ vậy?” Lập Hân giận dữ hét cắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của Lập Hân.
“Tớ nào dám, cậu mau cho tớ biết ngày hôm qua làm sao tớ về được nhà đi, là cậu đưa tớ về hả?” Để tránh lửa cháy tới chỗ cô, Lập Hân vội tìm một đề tài khác.
“Tất nhiên là tớ đóng gói cậu sau đó chuyển cậu qua bưu điện rồi.” Sau đó là một tiếng cười khiến Lập Hân sởn tóc gáy.
“Cậu làm gì tốt tới mức đó!” Nghe giọng cười kia Lập Hân nghi ngờ, cô ngửi thấy mùi âm mưu.
“Cậu đúng là bạn tốt của tớ, tớ tội gì phải mang cậu về, tớ chỉ cần giao cậu cho Thiên Minh là xong. Ha ha…”
“Cậu đúng là tốt ghê, thế là Thiên Minh mang tớ về à?” Xong rồi, xong rồi, Iris nhìn thấy cô được con trai mang về, anh sẽ không nghĩ cô là đứa con gái tùy tiện chứ? Không biết tại sao Lập Hân lại có suy nghĩ này.
“Không chọc cậu nữa, là chủ nhà cậu đưa về. Bây giờ nhìn kỹ lại, công nhận là anh ta đẹp trai thật. Vài hôm nữa tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Ha ha…” Hiểu Đồng bắt đầu lộ bản chất mê trai.
“Sao cơ?” Lập Hân giật mình với câu nói của Hiểu Đồng.
“Hôm qua, lúc cậu ngủ cả lũ nghĩ cậu bị ngất, đang định mang cậu đi bệnh viện, thì anh ta không biết từ đâu chui ra, còn phán một câu là cậu mệt nên ngủ. Sau đó anh ta mang cậu về. Anh ta có vẻ rất quan tâm cậu đấy! Tớ ngửi thấy mùi gian tình.” Hiểu Đồng ẩn ý nói.
“Quan tâm gì chứ? Chắc anh ta đi chơi với bạn thấy tớ nên tiện đường đưa tớ về thôi.” Lập Hân vội phản bác.
“Tiện đường, tớ thích từ tiện đường này rồi đó, sao không có anh chàng đẹp trai nào tiện đường mang tớ về nhỉ? Lát nữa cậu cảm ơn anh ta đi, tớ đề nghị là cậu ‘lấy thân báo đáp’ anh ta. Ý kiến tớ hay không?”
“Cậu đọc nhiều ngôn tình nên bị nhiễm rồi, tớ cúp máy đây!” Nếu Hiểu Đồng đang có ở đây sẽ trêu chọc cô vì gương mặt của cô đang đỏ bừng.
“Ha ha… Có người đang thẹn thùng kìa!” Hiểu Đồng cười man rợ trong điện thoại.
Lập Hân đen mặt cúp điện thoại.
“Reng… Reng…” Lập Hân vừa đặt điện thoại xuống nó lại reo lên, lại là Hiểu Đồng. Lập Hân nhấn nút trả lời, cô nói:
“Bạn Hiểu Đồng yêu quý, tớ nghĩ ý kiến ‘lấy thân báo đáp’ lúc nãy của cậu khá hợp lý, lát nữa tớ sẽ thực hiện ngay, nếu thành công yên tâm tớ sẽ không quên quân sư như cậu, tớ hút cháo thì cũng bỏ xương cho cậu, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có nhưng thua Iris. Vì vậy cậu tha cho tớ đi được không?”
“Học trò tốt, khó có dịp cậu tiếp thu nhanh như vậy, cậu muốn thưởng gì nào?” Lập Hân nói giọng eo éo trêu chọc Lập Hân.
“Cậu lặn đi cho nước nó trong.” Lập Hân hét trong điện thoại, cô còn nghe thấy giọng cười to của Hiểu Đồng.
“Ha ha… Không đùa cậu nữa, hiện tại cậu thích quà gì nhất?” Hiểu Đồng nghiêm túc nói.
“Hả? Quà gì chứ? Hôm nay là ngày gì à?” Lập Hân ngốc ghếch hỏi.
“Này cậu đừng nói ngay cả sinh nhật của cậu, cậu cũng không nhớ đấy?” Hiểu Đồng lại lần nữa quát trong điện thoại.
“Ừ, thì tớ quên đấy! Không phải cậu nhớ là đủ rồi sao? Có ai như cậu, sinh nhật mà hỏi thích quà gì, còn gì là bất ngờ nữa.” Lập Hân cãi lại.
“Tớ hỏi cậu thích quà gì là để khi mua thì mua ngược lại với sở thích của cậu. Hừ…” Hiểu Đồng ném cho Lập Hân một câu khiến cô đen mặt.
Cô thật có phúc khi có một người bạn tốt đến đáng sợ.
“Tớ thật có phúc!” Lập Hân cảm thán.
“Đương nhiên, cậu tu ba kiếp mới được người bạn thế này đấy!” Nghe câu nói này Lập Hân thật hối hận, nếu mà tu ba kiếp mà được người bạn suốt ngày có cơ hội là bán cô thế này, cô tình nguyện làm việc ác ba kiếp để khỏi có bạn luôn.
“Vì vậy nên lúc ngủ cậu nằm mơ cũng phải cười đi.” Hiểu Đồng lại tiếp tục tự sướng.
“Được rồi, cậu tha cho tớ đi. Cho người hạnh phúc khi có người bạn như cậu hỏi một câu là cậu chuẩn bị tiệc sinh nhật của tớ đến đâu rồi.” Nếu Lập Hân mà không nói vào trọng tâm thì rất có khả năng Hiểu Đồng sẽ tự sướng đến lúc điện thoại hết tiền.
“Cậu yên tâm! Gần xong rồi, đảm bảo sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho cậu. Hôm nay không có tiết, cậu ở nhà ngủ nghĩ thật tốt, bồi dưỡng sức khỏe thật tốt để mai chúng ta cùng tận hưởng một bữa tiệc hoành tráng.” Hiểu Đồng giọng đầy phấn khích nói trong điện thoại.
“Ừ, cậu không tổ chức sinh nhật của tớ thành lễ Halloween là tớ cảm ơn lắm rồi!” Nghe thấy từ hoành tráng Lập Hân sợ hãi, nghĩ đến buổi tiệc sinh nhật năm ngoái không khác gì lễ hội Halloween, cô khẽ rùng mình.
“Giống lễ hội Halloween thì có gì không tốt, có ai được tổ chức một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt vậy không?” Hiểu Đồng cao giọng nói.
“Ừ, rất đặc biệt!” Lập Hân cố tình nhấn mạnh hai từ “đặc biệt”.
“Nói chung là sẽ khiến cậu hài lòng.” Hiểu Đồng cười vui vẻ.
“Tớ rất mong chờ. Nhưng chỉ tiếc là viện trưởng không về kịp.” Năm nay viện trưởng không tham dự được nên Lập Hân cũng hơi buồn.
“Ờ!”
Lập Hân bỗng nhớ ra một việc quan trọng, cô nói:
“À! Cậu nhớ nhắc mẹ Ngọc Vân đưa những bức thư của Phong cho tớ nhé! Bao nhiêu năm rồi…” Phong từng hứa sẽ gửi thư về vào đúng sinh nhật của cô. Cô rất mong chờ vào buổi tiệc ngày mai.
“…” Bên kia, Hiểu Đồng sững sờ vì câu nói của Lập Hân.
“Hiểu Đồng, cậu nghe tớ nói chứ? Quái lạ điện thoại vẫn còn sóng mà!” Không nghe Hiểu Đồng trả lời, Lập Hân lấy điện thoại từ trên tai xuống kiểm tra sóng điện thoại.
“Lập Hân. Cậu đâu rồi, đang nói điện thoại với mình mà chạy đi đâu rồi?” Lập Hân khó hiểu.
“Lập Hân, tớ đây! Mẹ tớ gọi, gọi lại cho cậu sau.” Vì không muốn nói dối Lập Hân, Hiểu Đồng vội tìm một cái cớ rồi tắt máy.
“Này… Này…” Lập Hân gọi trong điện thoại nhưng đã nghe thấy tiếng tút tút của điện thoại.
“Ngày mai hỏi mẹ Ngọc Vân vậy!” Lập Hân khẽ nói thầm.
Sau đó, cô vào nhà vệ sinh rồi ra chuẩn bị bữa sáng.
Vừa vào nhà bếp thì cô nhìn thấy Iris đã ngồi ở đó đọc báo. Lập Hân khó hiểu nhìn Iris, mọi khi chẳng bao giờ cô thấy anh đọc báo trên bàn ăn.
Lập Hân tiếp tục chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày không biết rằng Iris đã đặt tờ báo xuống, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn cô.
Khi ngồi vào bàn, Lập Hân khó hiểu khi nhìn thấy Iris đang nhìn cô, ánh mắt của anh có gì đó rất gian.
Nghĩ đến việc tối qua, cô nói:
“Nghe bạn tôi nói tối hôm qua anh đưa tôi về. Cảm ơn anh!”
“Chỉ việc đó thôi sao? Cô không còn gì để nói với tôi sao?” Iris nhìn vào từng biểu hiện trên gương mặt cô.
Không lẽ anh ta nhớ đến việc khuya hôm qua. Nghĩ vậy, trên gương mặt Lập Hân xuất hiện màu hồng khả nghi. Lập Hân vội chăm chú nhìn vào bát cháo trước mặt cô.
“Tôi nghe nói có người muốn ‘lấy thân báo đáp’ với tôi.” Môi Iris khẽ cong lên. Là tình cờ lúc anh chạy bộ buổi sáng về, khi đi ngang qua phòng cô, vì cô nói chuyện điện thoại khá to, đủ để anh nghe được đúng đoạn cô nói muốn lấy thân báo đáp.
“Khụ… Khụ…” Đúng lúc Lập Hân đang nuốt cháo vào bụng, nghe câu nói của anh nên cô bị sặc. Mặt cô đỏ bừng lên, lúng túng không dám nhìn anh.
Iris tao nhã lấy cốc nước bên cạnh đặt trước mặt cô, giọng cười trầm thấp khiến Lập Hân lúng túng, cô ho đến mức chảy nước mắt.
Nhìn mặt Lập Hân đỏ bừng vì ho, cả nước mắt cũng đang chảy ra, Iris đi vòng qua bàn đến sau lưng cô, anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
Lập Hân đang cầm cốc nước lên, Iris chẳng biết đứng phía sau lưng cô từ lúc nào. Anh vừa vỗ nhẹ lưng cô, cô giật mình đứng lên, chiếc cốc trên tay cũng bị tuột khỏi.
“Xoảng…” Chiếc cốc bị rơi xuống va chạm vào sàn nhà vỡ thành nhiều mảnh thủy tinh nhỏ. Theo bản năng Iris kéo Lập Hân vào lòng, tránh cho cô không bị những mảnh thủy tinh kia văng vào người.
Một giây hai giây rồi ba giây… trôi qua, cả hai dường như nghe được nhịp tim đập cũng như nhịp thở của đối phương,
Mặt của Lập Hân đỏ bừng, tim cô đập rất nhanh như vừa chạy xong 1000 m, cô cảm nhận được vòng tay Iris đang ôm cô, cái ôm đó mạnh mẽ mà ấm áp.
Hiện tại, trong lòng Iris đang rối loạn. Anh đã nhắc nhở mình hàng trăm lần cô gái này không phải cô bé của anh, nhưng khi nhìn cô có một chút nguy hiểm, anh không suy nghĩ mà hành động theo bản năng. Nhìn cô khóc lòng anh sẽ rối loạn, nhìn cô cười lòng anh sẽ vui vẻ. Mà cảm xúc này khiến anh sợ hãi.
“Khụ… Khụ…” Nghe tiếng ho của Lập Hân, Iris lúng túng buông tay xuống. Anh quay lưng lại với cô để cô không nhìn thấy sự thất thường trong mắt anh.
Khi Iris buông tay ra, lòng Lập Hân khẽ thất vọng. Lập Hân cúi đầu hối lỗi:
“Tôi… Khụ… Tôi xin lỗi!” Cô vừa ho vừa nói.
“Cô ra ngoài đi, tôi sẽ dọn chỗ này.” Iris dùng giọng lạnh băng thường ngày nói. Iris nhíu mày nhìn chiếc cốc đôi anh vừa đặt từ Ý.
Nếu Lặp Hân biết giá trị thực sự của chiếc cốc, chắc chắn lần sau cô sẽ chẳng dám chạm vào bất cứ thứ gì không phải là đồ vật trước kia của căn nhà.
Lập Hân im lặng bước ra khỏi bếp, tim cô vẫn đang đập loạn. Cô hoảng hốt khi nhận ra cô đang bị rung động trước Iris.
Không thể, không được phép thích anh. Lập Hân nhắc nhở bản thân, cô còn một lời hứa chưa thực hiện, vì vậy cô không được phép thích bất cứ người đàn ông nào, kể cả Iris.
Làm sao có thể thích cùng một lúc hai người, khi ở bên Iris cô không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác anh là Phong. Cô phải tìm cơ hội hỏi anh rõ ràng. Nếu anh là Phong, cô sẽ làm gì, sẽ ôm anh thật chặt và nói rằng cô là Jun sao?
Nghĩ vậy, Lập Hân quay lưng lại nhìn Iris đang cẩn thận kiểm tra để tìm những mảnh thủy tinh trên sàn. Từng ngón tay thon dài của anh nhặt mảnh thủy tinh vừa tìm thấy, môi anh khẽ mím lại, ánh mắt chăm chú khiến cô say sưa ngắm nhìn anh, môi cô khẽ cong lên nở một nụ cười mà chính bản thân cô cũng không biết cô có thể nở một nụ cười dịu dàng đến vậy.
Là anh thì tốt biết bao? Nếu anh là Phong thì có lẽ cô sẽ rất hạnh phúc. Nhưng liệu hạnh phúc của cô có phải là anh không? Hay chỉ là ảo ảnh mà cô cố gắng bắt lấy.