Bạn đang đọc Lời Hứa Của Gió: Chương 14
“Các cậu đang nói về gì vậy? Nói về tớ đúng không? Tớ chỉ mới đi ra ngoài một lát mà các cậu đã nhớ tớ rồi sao?” Thiên Minh không biết chạy đi đâu từ bên ngoài vào, tay dấu gì đó sau lưng. Miệng cậu ta ngoác ra cười sung sướng vì ý nghĩ của bản thân.
Thiên Minh phá vỡ không khí khó xử của hai người, Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ choáng quá, cậu đỡ tớ với, có người bay sắp chạm mây rồi kìa.” Hiểu Đồng vội pha trò, cô ngã về phía Lập Hân.
“Các cậu dám nói tới người khác mà không phải tớ, để xem tớ trừng phạt thế nào?” Thiên Minh vẻ mặt giận dữ, sau đó là vẻ mặt thần bí.
“Mặc kệ cậu ta, chúng ta bàn tiếp.” Lập Hân biết rõ trò của Thiên Minh, cô quay sang Hiểu Đồng giả vờ không để ý đến cậu ta.
“Tớ đi thật đấy.” Không đành lòng vì bị lơ, Thiên Minh đứng bên cạnh hai người giả vờ sắp đi.
Hai cô biết rõ trò này, trong lòng hai cô âm thầm đếm đến ba. Không ngoài dự đoán, Thiên Minh quay trở lại ngồi vào bàn và để kem lên bàn.
“Thôi được rồi, tớ thua. Kem nè! Cho tớ gia nhập hội tám với.”
“Ngoan, ngoan ngoãn thế này có phải tốt hơn không?” Hiểu Đồng vươn tay xoa tóc Thiên Minh.
“Tớ không phải cún con của cậu.” Thiên Minh hất bàn tay đang vò tóc mình.
Lập Hân ngồi bên cạnh phì cười vì hành động trẻ con của hai người. Cô giải vây cho Thiên Minh:
“Thôi được rồi, đừng chọc cậu ấy nữa.”
“Lập Hân là nhất.” Nghe Lập Hân bên vực mình, Thiên Minh đưa ra bộ mặt nịnh nọt, nếu có đuôi chắc chắn đuôi cậu ta sẽ không ngừng ngoe nguẩy.
“Cậu nói lại cậu nói đó xem!” Hiểu Đồng hung dữ trừng mắt với Thiên Minh.
“Lập Hân là nhất, Hiểu Đồng là number one!” Thiên Minh bày ra bộ mặt đúng chuẩn “gió chiều nào xoay chiều ấy”.
“Ngoan.” Hiểu Đồng giơ “móng vuốt” để xoa đầu Thiên Minh một lần nữa.
“Không được xoa đầu tớ.” Thiên Minh biết trước ý đồ của Hiểu Đồng, cậu xoay đầu tránh “móng vuốt” kia.
“Hôm nay, tớ tạm tha cho cậu.” Hiểu Đồng thu lại “móng vuốt”, cô còn không quên tặng Thiên Minh một cái lườm.
“Các cậu đang nói về gì vậy?” Thiên Minh giả vờ như không nhìn thấy cái lườm, cậu quay sang hỏi Lập Hân.
“Đang bàn về kế hoạch đi làm thêm.” Lập Hân nói nhanh gọn vấn đề.
“Lập Hân, cậu làm thêm sao? Việc gì vậy? Có tuyển nam không? Mà làm việc từ mấy giờ đến mấy giờ? Nếu muộn quá thì rất nguy hiểm.” Thiên Minh đưa ra hàng loạt câu hỏi.
“Cậu hỏi khiến đầu tớ nổ tung rồi đây này.” Lập Hân làm điệu bộ như bị đau đầu.
“Cậu ấy làm osin cho chính căn nhà trước đây của gia đình cậu ấy.” Hiểu Đồng tốt bụng trả lời.
“Osin hả? Có tuyển nam không? Tớ có cắt cỏ, chăm sóc cây cảnh.” Thiên Minh suy nghĩ làm sao để được làm cùng Lập Hân.
“Hai người này não có vấn đề cả rồi.” Hiểu Đồng thở dài, “tớ nói ra để cậu ngăn cản Lập Hân, chứ bảo cậu hùa theo cậu ấy hả?” Cô nghĩ rằng khi biết được, Thiên Minh sẽ ngăn cản, ngờ đâu cậu ta còn muốn tham gia.
“Làm cho chính nhà mình mà.” Thiên Minh nói ra đáp án.
“Tớ muốn đập chết cậu quá.” Hiểu Đồng giận dữ quát.
“Thiên Minh… trước kia là nhà tớ, bây giờ là nhà người khác.” Lập Hân nói ra điểm mấu chốt.
“Vậy à! Nếu cậu cảm thấy vui vẻ thì tớ ủng hộ cậu.”
“Thiên Minh, cảm ơn cậu.” Lập Hân vẫn phân vân rằng có phải lựa chọn của cô đúng không? Sự ủng hộ của Thiên Minh là một động lực của cô, giúp cô có quyết tâm hơn.
“Stop, stop. Ai bảo cậu ủng hộ cậu ấy. Tớ bảo cậu là phải khuyên cậu ấy dừng lại, là từ bỏ, you know? Ôi, tôi điên mất!” Hiểu Đồng ôm đầu rầu rĩ.
“Hiểu Đồng, chẳng phải cậu nói sẽ ủng hộ mọi quyết định của tớ sao?” Lập Hân không hiểu tại sao Hiểu Đồng lại phản ứng mạnh với việc này đến vậy?
“Đúng, tớ từng đồng ý với cậu. Nhưng việc này thì khác, cậu không thể, tớ tuyệt đối không đồng ý, cậu hãy dừng suy nghĩ đó lại ngay lập tức, understand?” Hiểu Đồng sợ hãi đến mức ăn nói lộn xộn.
“Hiểu Đồng, thật ra cậu đang sợ hãi điều gì?” Lập Hân chắc chắn Hiểu Đồng đang dấu diếm cô việc gì đó.
“Tớ… Tớ… Tóm lại cậu phải tin tớ, tớ chỉ là muốn tốt cho cậu thôi. Vì vậy, cậu nghe tớ lần này được không, chỉ duy nhất lần này thôi.” Hiểu Đồng bình tĩnh lại, cô đổi sang giọng năn nỉ Lập Hân.
“Hiểu Đồng, tại sao cậu lại ngăn cản tớ, cậu nói cho tớ biết tại sao? Cậu đang dấu tớ chuyện gì phải không?” Nghe giọng năn nỉ của Hiểu Đồng, Lập Hân càng chắc chắn với suy nghĩ của bản thân. Cô vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt của Hiểu Đồng để tìm kiếm sự thật.
“Tớ… Tớ không dấu cậu điều gì cả. Tóm lại cậu nhất định phải nghe tớ. Nếu không… Nếu không… chúng ta tuyệt giao.” Hiểu Đồng trốn tránh ánh mắt của Lập Hân.
“Hiểu Đồng, tại sao cậu lại ép tớ. Cậu cũng biết đây là giấc mơ của tớ bao nhiêu năm nay mà.” Lập Hân mong chờ nhất là sự ủng hộ của Hiểu Đồng, nhưng giờ đây… quyết định của cô có phải sai lầm rồi không.
Không, quyết định này là hoàn toàn đúng, là đúng. Lập Hân tự nhắc nhở lại lòng bản thân.
Một bên là Hiểu Đồng, một bên là Phong của cô. Nếu là lúc nhỏ, cô sẽ không ngần ngại mà chọn Phong, nhưng giờ đây trọng lượng của hai người trong lòng cô gần như là ngang nhau khiến cô rất khó xử.
“Hai cậu sao vậy, sao lại cãi nhau đến mức này. Chẳng qua là việc làm thêm thôi mà?” Thiên Minh không hiểu tại sao hai người trước mắt lại vì một vấn đề đi làm thêm mà đi đến vấn đề tuyệt giao. Con gái thật rắc rối, Thiên Minh tự rút ra nhận xét.
“Cậu thì hiểu gì chứ?” Sau khi nói xong, Hiểu Đồng chạy ra khỏi lớp.
Sao lại giận lây cậu chứ? Thiên Minh khó hiểu. Cậu đưa tay gãi đầu.
“Xin lỗi cậu, Hiểu Đồng không có ý mắng cậu đâu. Tớ về trước, nếu có điểm danh cậu xin phép với cô giúp tớ và Hiểu Đồng nhé! Tạm biệt cậu!” Lập Hân lấy balo của cả hai, cô tạm biệt Thiên Minh rồi chạy ra khỏi lớp tìm Hiểu Đồng.
“Chuyện gì vậy?” Hạo Bân từ ngoài đi vào thấy Lập Hân vội vã chạy ra ngoài nên hỏi Thiên Minh.
“Tớ cũng không biết.” Thiên Minh thở dài nhìn về phía cử lớp. Cậu chắc chắn giữa hai người họ có gì đó không muốn cho người khác biết, kể cả cậu.
Lập Hân chạy dọc theo hành lang, sau đó vòng ra sau khu giảng đường thì nhìn thấy Hiểu Đồng đang ngồi trên ghế đá.
“Hiểu Đồng!” Lập Hân khẽ gọi, nhưng Hiểu Đồng vẫn ngồi bất động, chỉ có vai khẽ run.
Lập Hân tiến lại gần, cô ngồi xuống bên cạnh Hiểu Đồng. Cô biết Hiểu Đồng đang khóc, cô nắm lấy bàn tay trái của Hiểu Đồng.
“Hiểu Đồng, cậu cũng biết tớ nhất định phải đến nơi đó mà. Tớ biết cậu đang dấu tớ việc gì đó, nhưng tớ sẽ không hỏi cậu.” Nghe tiếng thút thít lớn hơn của Hiểu Đồng, Lập Hân tiếp tục nói:
“Hiểu Đồng, cậu tin tớ lần này được không? Lần sau tớ sẽ nghe theo cậu. Chỉ lần này, lần này thôi. Cậu cũng biết, thật ra khi ở một mình tớ sẽ rất mạnh mẽ. Tớ chỉ giả vờ yếu đuối khi ở bên cạnh cậu, để cậu bảo vệ tớ thôi. Tớ hứa sẽ tự chăm sóc bản thân, ăn cơm ngày ba bữa. Nếu có việc gì xảy ra, tớ sẽ thông báo cho cậu đầu tiên. Vì thế cậu ủng hộ tớ được không? Tớ rất cần cậu ủng hộ. Cậu cũng không được nói tuyệt giao với tớ, hiểu không?”
“Có chuyện gì cậu phải báo cho tớ đầu tiên đấy?” Hiểu Đồng cuối cùng cũng lên tiếng, cô vừa nấc vừa nói.
“Tớ hứa!” Lập Hân mỉm cười. Không ngoài dự đoán của cô, Hiểu Đồng thật ra rất dễ mềm lòng.
“Khi xảy ra chuyện, không được dấu diếm tớ.” Hiểu Đồng lẩm bẩm.
“Tớ hứa!”
“Cậu nhất định không được đau lòng, không được tổn thương trong chính ngôi nhà của mình, cậu hiểu không?” Hiểu Đồng tiếp tục dặn dò.
“Tớ hiểu, tớ nhất định sẽ hạnh phúc.”
Lập Hân không hề biết được rằng với quyết định này, đến một ngày cô sẽ hối hận, đau đớn vì lựa chọn mà cô cho rằng bản thân sẽ hạnh phúc.
Nhưng hiện tại bản thân cô rất thỏa mãn, mong chờ những ngày tháng tiếp theo.
Cô không hề biết cô càng muốn lại gần thì khoảng cách giữa họ càng xa.
Có những thứ ngộ nhận sẽ khiến con người ta hạnh phúc trong giây phút hiện tại, nhưng khi ngộ nhận quá sâu đến khi nhận ra sẽ khiến họ không còn là chính họ nữa, là đau đớn, là bi thương, là tuyệt vọng, giống như khi nghĩ rằng họ đang ở thiên đường, nhưng thực ra họ chỉ luôn đứng tại địa ngục mà nhìn lên thiên đường.
Thực tế sẽ khiến họ không thể chấp nhận được, như linh hồn không còn là của họ nữa, là sự trống rỗng của cả cõi lòng.
………
Trên con đường quen thuộc, Lập Hân và Hiểu Đồng trên hai chiếc xe đạp khác nhau tiến về phía căn biệt thự kia.
Tia sáng bình minh vươn trên gương mặt của hai người, trong lòng cả hai đang chạy theo hai dòng suy nghĩ khác nhau.
Trong lòng Lập Hân là sự vui vẻ và khẩn trương. Trên mặt Hiểu Đồng hiện lên sự lo lắng, lòng cô rất rối loạn, liệu cô có đúng không khi ủng hộ Lập Hân?
“Đến nơi rồi!” Lập Hân mỉm cười nhìn căn biệt thự trước mặt.
“Tớ vào cùng cậu.” Hiểu Đồng lo lắng đưa ra đề nghị.
“Không cần đâu, đến đây là được rồi, cậu về đi, bố mẹ nuôi chắc là đang đợi cậu.” Nhìn vẻ thấp thỏm không yên của Hiểu Đồng, cô tiếp lời: “Cậu yên tâm, lát nữa tớ sẽ gọi cho cậu.”
“Được rồi, tớ về đây, nhớ phải gọi cho tớ đấy.” Hiểu Đồng quay chiếc xe lại, cô xoay đầu lại nói.
“Ừ, bye bye!”
“Bye bye!”
Nhìn theo bóng lưng đã khuất hẳn của Hiểu Đồng, Lập Hân hít một hơi thật sâu, cô đưa tay đẩy cổng, cổng đã được mở từ bên trong nên cô chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra.
Lập Hân bước trên con đường rải sỏi tiến vào căn biệt thự, vì khẩn trương nên tim cô đập hơi nhanh, lòng bàn tay còn có mồ hôi.
Cô từng đọc qua ở đâu đó rằng muốn bắt đầu thì phải có kết thúc, muốn bắt đầu một tương lai mới thì buộc phải khép lại cánh cổng quá khứ. Vì không cách nào đóng lại cánh cổng quá khứ, nên cô buộc bản thân đối diện với nó.
Quá khứ của cô, bố mẹ của cô, tuổi thơ của cô, cô sẽ khép lại mọi thứ nhưng không có nghĩa là cô sẽ quên tất cả, cô chỉ xếp chúng lại trong một góc của trái tim cô thôi. Còn Phong, anh là hiện tại, là tương lai, là hy vọng, là mộng tưởng, là chấp niệm, là điều mà cô sẽ không bao giờ buông bỏ.
Vì vậy, cô muốn đến nơi đây không chỉ muốn đối diện với quá khứ, quan trọng hơn là cô sẽ thực hiện mộng tưởng của bản thân.
“Bố mẹ, con về rồi! Phong, Jun về rồi.” Lập Hân khẽ thì thầm.
Lập Hân từng bước, từng bước tiến đến cửa căn biệt thự, trên môi cô luôn là nụ cười hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng bước giống như chỉ cần bước đến cánh cửa kia là cô có thể chạm đến hạnh phúc.