Bạn đang đọc Lời Hứa Của Gió: Chương 12
“Còn gì nữa không? Hay anh ở cùng ông?” Lập Hân cố gắn vắt óc để nghĩ ra các trường hợp xảy ra.
“Rốt cuộc, cô muốn gì?” Iris dừng lại xoay lưng lại nói với cô, Lập Hân vẫn đang suy nghĩ nên không biết Iris dừng lại. Kết quả là mũi cô đập mạnh vào lòng ngực của Iris.
“Anh ăn gì là lòng ngực cứng vậy, mũi của tôi mà gãy thì…” Lập Hân ôm mũi ngồi dưới đất, đang ca thán thì chạm phải ánh mắt của anh, cô tự nhắc nhở chính mình là đang nhờ cậy anh nên vội nở nụ cười lấy lòng:
“À! Ha ha… Nếu anh ở một mình thì không bằng suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi.”
Nhìn thấy cô gái vừa lúc nãy nhăn nhó vì đau mũi giờ đây lại nở nụ cười lấy lòng anh, Iris khẽ cười mà chính anh cũng không biết.
Nhìn thấy anh cười, Lập Hân nhìn châm chú. Anh cười thật đẹp trai, gương mặt không còn lạnh lùng nữa.
“A…” Đang ngắm anh, thì một con vật to màu trắng nhảy lên người cô, liếm mặt cô, nhìn kỹ lại thì ra là bé bự.
“A, thì ra là em. Bé bự, lâu rồi không được gặp em, chị rất nhớ em.” Lập Hân sờ bộ lông mềm mại của chú chó tên bé bự kia.
“Bé bự?” Iris nhíu mày, từ khi nào Stephen của anh lại có tên là bé bự?
“Có hôm ở trong bệnh viện tôi gặp bé bự, nhìn thấy nó đói bụng nên mua bim bim cho nó ăn, không ngờ chỉ gặp một lần mà đã nhận ra tôi. Bé bự, em thật thông minh, lần sau chị sẽ mua bim bim cho em ăn nhé!”
Nghe lời giải thích của Lập Hân, anh đã hiểu tại sao vào mấy hôm trước khi anh dẫn Stephen vào bệnh viện. Anh chỉ không để ý nó vài phút, nó lại mất tích hại anh đi tìm cả buổi sáng. Bim bim? Thì ra đây là nguyên nhân khiến Stephen ốm do ăn trúng thức ăn không hợp vệ sinh.
“Nó nói tên cho cô biết sao?” Anh không hài lòng chút nào về cái tên này, nghe thật ngu ngốc.
“Tôi thấy nó to lớn nên gọi là bé bự.” Tên này thật đáng yêu.
“Tham quan thì cũng tham quan rồi, thăm bạn thì cũng thăm rồi, bây giờ cô đã có nhã hứng về chưa?” Anh phải tách Stephen ra khỏi cô gái này, tránh cho nó không bị ngốc.
“Không phải là người anh sống cùng là bé bự đó chứ?” Lập Hân nghi hoặc hỏi Iris.
“Đúng.”
“Hả? Nó là vật nuôi, đâu có thể tính được.”
“Tôi thích.” Với anh Stephen còn quan trọng hơn những người kia.
Anh ta thật kỳ quái, Lập Hân rút ra nhận xét. Mặc kệ anh ta có kỳ quái hay không, cô phải đạt được mục đích đã. Lập Hân buông bé bự ra, cô đứng dậy đối diện với Iris. Lập Hân nở một nụ cười mà cô cho là đúng tiêu chuẩn.
“Nhà anh rộng thế này, chắc là nhiều phòng trống lắm nhỉ?”
“Đúng.” Nhìn nụ cười tràn đầy âm mưu của cô, anh khẽ cười. Anh rất muốn biết ý định của cô là gì.
“Ở một mình sẽ rất cô đơn, nhà lại nhiều phòng trống như vậy, anh cho tôi thuê một phòng được không?” Lập Hân nở một nụ cười theo cô là đủ mê hoặc lòng người.
“Không.” Nghe lời đề nghị của Lập Hân, Iris khá ngạc nhiên, cô gái này thật đặc biệt, dám đề nghị sống cùng một người đàn ông độc thân. Có phải khi thấy nơi nào đẹp, cô đều đề nghị được thuê sao? Iris không nhận ra anh đang khẽ tức giận.
“Tôi sẽ không làm phiền anh.” Lập Hân đưa ra lời thuyết phục, chắc hẳn là anh sợ cô làm phiền.
“Không được.” Nhìn vẻ cố gắng của cô, anh không hiểu tại sao bản thân anh càng tức giận.
“Tôi sẽ nấu ăn, mặc dù tôi nấu không ngoan nhưng tôi sẽ cố gắng.” Chỉ cần được thuê một căn phòng ở nơi này, cô sẽ làm mọi thứ.
“Không.” Có phải rất nhiều người được cô nấu cho ăn rồi không?
“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ, tôi sẽ…” Hiện tại, cô cũng không nghĩ ra cô sẽ làm gì nếu anh không đồng ý.
“Sẽ…” Iris nhướng mày nhìn Lập Hân.
“Ngày nào tôi cũng sẽ đến đây tham quan đến khi anh đồng ý với đề nghị của tôi mới thôi.” Lập Hân quyết tâm.
“Cô thử xem. À! Nói trước với cô, an ninh ở đây cũng khá tốt.” Iris ẩn ý nói, nói xong anh quay người lại theo hướng căn biệt thự.
“Làm sao thì anh mới đồng ý cho tôi thuê phòng ở đây?” Cô không thể bỏ cuộc được, cô nhất định phải được sống ở đây.
“…” Cô gái này, tại sao lại muốn ở đây, chỉ vì lý do nơi này đẹp sao?
“Làm ơn đi, chỉ một tháng thôi, một tháng thôi cũng được.” Chỉ cần được sống ở nơi này, khi hết một tháng, cô sẽ tìm cách khác để thuyết phục anh.
“Tại sao?” Iris hỏi lên suy nghĩ trong lòng anh.
“Hả?” Lập Hân bất ngờ vì câu hỏi của Iris.
“Tại sao cô lại muốn ở đây? Ở đây có gì thu hút cô sao?” Iris nhìn vào Lập Hân để tìm kiếm câu trả lời, từ trực giác anh có thể cảm nhận được cô bé này muốn ở nơi này không chỉ vì nơi này đẹp.
Đúng, cô muốn ở nơi này để đợi một người, chỉ cần anh ấy quay lại là có thể tìm thấy cô, nếu anh ấy quay lại, nếu như…
Ánh mắt của Lập Hân bi thương trong khoảng khắc, nhưng Iris có thể nhìn ra được.
“Nơi này rất đẹp, tôi thích hoa mai anh đào, chiếc xích đu kia, bé bự, cả cây Phong nữa. Vì vậy, anh đồng ý nhé!”
“Được, nhưng trừ khi…” Iris cũng không biết tại sao anh lại đồng ý, có thể vì anh tìm thấy bé ngốc trên người cô, tìm được sự vui vẻ của cô mà anh không thể có được. Hơn thế là ánh mắt của cô, khi nhìn vào đôi mắt mong chờ của cô, anh không tự giác mà xem cô là bé ngốc của anh.
Có thể thông qua một tháng này, anh sẽ triệt để nhận ra cô không một điểm nào giống với bé ngốc của anh.
Có thể là tìm kiếm bé ngốc quá lâu mà không có kết quả, nên anh muốn dừng chân một thời gian để lấy dũng khí để có tiếp nhận sự thật bé ngốc của anh có thể đã quên anh.
“Chuyện gì tôi cũng đồng ý.” Chỉ cần anh đồng ý, chuyện gì cũng có thể làm được. Nhìn anh cũng không giống người xấu, chắc cũng không lừa bán cô đâu nhỉ? Lập Hân suy nghĩ.
“Cô phải nấu cơm.” Cơm cô nấu không đến nỗi không ăn được nhỉ?
“Được.” Khi thốt ra, cô suy nghĩ lại trình độ nấu ăn của cô, bản thân cô cũng phải nghi ngờ. Kiểu này cô phải học nấu ăn từ Hiểu Đồng trong thời gian khá dài.
“Trong nhà phải luôn được gọn gàng và sạch sẽ, kể cả phòng cô.” Anh ghét nhất là bẩn.
“Được.” Mặc dù, cô vẫn hay ném đồ lung tung, nhưng cô sẽ cố gắng ném trong phòng mình. Lập Hân cười thầm.
“Cô phải tắm cho Stephen thường xuyên.”
“Được, nhưng Stephen là ai?” Chẳng phải nhà này chỉ có anh và bé bự thôi sao?
“Bé bự theo cách gọi của cô.”
“Được.” Cô rất thích bé bự.
“Bất cứ điều gì tôi nói, cô cũng phải thực hiện, không được cãi lời.”
“Sao mà giống tôi đi làm osin cho anh quá vậy?” Lập Hân thắc mắc.
“Cô có ý kiến gì sao?”
“Tôi tới thuê nhà chứ có phải đi làm osin cho anh đâu?” Quyền lợi của osin rất thấp, cô phải ngang hàng với anh mới không lo bị anh chỉnh.
“Không phải cô quên cô còn thiếu tôi năm nghìn USD chứ?” Iris nhắc lại món nợ của cô.
“Chẳng phải anh bảo không cần đền tiền sao?” Anh ta thật đáng sợ.
“Nhưng bây giờ tôi muốn cô trả bằng hình thức làm việc trong nhà tôi, nếu không thì chúng ta kết thúc tại đây.”
“Không, không, ý tôi là được, tôi đồng ý.” Chắc chắn anh ta là gian thương. Lập Hân âm thầm rơi lệ trong lòng.
“Cô về suy nghĩ thật kỹ, hai ngày nếu đồng ý thì đến ký hợp đồng và bắt đầu làm việc.” Nói xong, Iris xoay người đi vào biệt thự.
“Tôi đã đồng ý, tôi chắc chắn sẽ đến, anh đừng mong đổi ý.” Lập Hân nói theo bóng lưng của Iris.