Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 10


Đọc truyện Lời Hứa Của Giản Trì – Chương 10

Nghĩ đến chuyện sắp chạm mặt với Cốc Trì, Giản Nặc hơi bị chấn động, sự lo lắng như những đám sương dần dần tản đi, mê mang và sợ hãi cũng đã biến mất không thấy đâu, trong lòng chỉ còn dư lại sự khẩn trương cùng mong đợi.

Cho dù bước kế tiếp sẽ phải đối mặt với chuyện gì thì chung quy bọn họ vẫn đang tiến dần từng bước lại gần nhau. Vậy nên, Giản Nặc vô cùng lạc quan. Đến Trúc Hải làm việc đã năm ngày nay, từ đầu đến cuối cô chưa từng nhìn thấy qua Cốc Trì lần nào. Đưa cô đi làm quen với tình hình khách sạn cùng gặp gỡ một số đồng nghiệp ngoại trừ thư ký của Cốc Trì – Đinh Hủy ra chính là chủ quản cấp cao và quản lý các khâu. Khiến cô kinh ngạc là, tất cả những người này đều là họ hàng của Cốc Trì, là nhân viên quản lý cũ được anh thu nạp sau khi mua lại Trúc Hải, bọn họ đều là những tinh anh được trọng dụng của khách sạn trước kia, trải qua quá trình đào tạo, sàng lọc nghiêm khắc đã được anh thu nhận lại. Nói trắng ra thì toàn bộ tầng lớp quản lý cấp cao của Trúc Hải lúc này đều là người của anh.

Giản Nặc cũng không biết Cốc Trì phải mất bao lâu để chuẩn bị cho việc mua lại Trúc Hải, chỉ là thông qua Đinh Hủy cô biết được ngày đó anh trở về nước là để triệu tập hội nghị khẩn cấp giữa các thành viên hội đồng quản trị, yêu cầu bọn họ kiểm tra nguồn nhân lực các khâu của mình, ngày thứ hai phải chính thức giao nộp báo cáo bằng văn bản, yêu cầu chính người đó phải tự mình trình bày rõ ràng công việc trên cương vị được giao, chức trách, nội dung và thành quả làm việc bao năm nay, từ đó xây dựng ý kiến đối với sự phát triển sau này của khách sạn.

Mặt khác còn bổ sung thêm một phần đánh giá tổng hợp tình hình và tư cách làm việc của công nhân viên trong bộ phận mình, sau khi trải qua quá trình sàng lọc danh sách những quản lý mới nhậm chức sẽ được đưa đến tay Cốc Trì, mỗi ngày anh sẽ hẹn gặp một người khác nhau, về phần những nhân viên bị sa thải sẽ được Đinh Hủy dưới danh nghĩa của anh trả lời qua email, đồng thời phân phó Phòng tài vụ trong vòng một ngày phải hoàn trả tiền lương qua tài khoản cá nhân cho mỗi người, bao gồm cả một phần chi phí bồi thường không nhỏ.

Cứ như vậy trong vòng mười ngày, khách sạn Trúc Hải vốn có hơn bảy trăm công nhân viên làm việc bị anh thẳng thừng cắt giảm xuống còn chưa tới bốn trăm. Trước chưa nói tới việc cần một lượng lớn tài chính bồi thường cho công nhân bị sa thải, chỉ cần dựa vào chuyện gần nửa tháng ngừng kinh doanh để tu bổ sửa chữa lại, tổn thất từ việc làm ăn thua lỗ, phải chi trả lương hàng tháng cho những người được giữ lại cùng với các hạng mục chi tiêu chính mới là những con số đáng nói hơn cả, thế nhưng phòng tài vụ dưới sự quản lý và giám sát của Cốc Trì đã triển khai đâu vào đấy các hạng mục công việc mà không hề xuất hiện nửa điểm tài chính thiếu hụt. Kể từ đó, những công nhân viên được giữ lại làm việc càng ngày càng cẩn thận hoàn thành công việc của mình, đối với những quyết sách của ông chủ mới đương nhiệm đã bắt đầu tự giác phục tùng.


Giản Nặc ở trong hoàn cảnh đó mà hiểu thêm về Cốc Trì, những tin đồn về anh cũng không có nhiều, đáy lòng mơ hồ dâng lên chút ngọt ngào và cả sự chua xót khó hiểu, nỗi nhớ nhung suốt bốn năm, lại từ từ yên bình lại, quên đi sự truy cứu vì sao mấy ngày này cô không hề nhìn thấy bóng dáng anh, chỉ cố gắng dốc hết toàn lực giúp đỡ khách sạn giải quyết các vấn đề pháp lý, giống như vô hình, thầm lặng chia sẽ cùng anh chút gì.

Thời gian cứ thế trôi qua cho đến ngày thứ Sáu, lúc Giản Nặc đang trong văn phòng sắp xếp lại các hợp đồng phục trách thì Đinh Hủy đến.

“Luật sư Giản, Cốc tiên sinh rất hài lòng với kế hoạch đào tạo của cô, tôi lập tức bắt đầu bố trí, cô xem có nên ấn định thời gian tiến hành không?” Cầm văn kiện trên tay, Đinh Hủy muốn xác nhận thời gian thời gian huấn luyện với Giản Nặc.

“Thời gian tiến hành cứ làm theo kế hoạch. Làm phiền thư ký Đinh rồi.” Giản Nặc dường như không phản ứng kịp đối với đánh giá của người nào đó đối với mình, ngẩng đầu khách sáo nói.

“Phận sự thôi mà.” Đinh Hủy mỉm cười, đồng thời chuyển một tập hồ sơ qua, “Đây là hợp đồng hợp tác với công ty du lịch quốc tế Hồng Huy, bởi vì nguyên nhân đặc biệt không áp dụng văn bản quy chuẩn, là quản lý nghiệp vụ sắp xếp. Cốc tiên sinh nói để cô xem qua một chút, có vấn đề gì nói tôi sẽ sửa lại, sau đó cầm qua cho ngài ấy xem.”


Giản Nặc sợ run lên, sau đó nhận lấy, khoảng chừng một giờ sau đã hoàn thành xong xét duyệt, bên trong đã đánh dấu và sửa chữa lại một số từ ngữ không rõ ràng, sau đó còn bổ sung thêm hai điều khoản bảo vệ lợi ích của Trúc Hải, mới tự mình đưa bản hợp đồng này cho Đinh Hủy.

Đinh Hủy làm việc ở tầng 16 bên ngoài phòng làm việc của Cốc Trì, lúc Giản Nặc đi vào cô ấy đang nghe điện thoại.

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ xin ý kiến của Cốc tiên sinh……” Vừa cúp điện thoại xong liền quay sang cười cười xin lỗi Giản Nặc, ý bảo cô chờ chút, sau đó lễ phép đi về phía cửa văn phòng gõ gõ hai tiếng, hỏi Cốc Trì: “Cốc tiên sinh, Tiêu Huy đã trở về, hỏi ngài bây giờ có muốn ra ngoài không?”

Giản Nặc đứng ở bên ngoài, xuyên qua khe cửa khép hở cô nhìn thấy người kia đang cuối đầu ký văn kiện, nghe thấy Đinh Hủy hỏi, anh nhìn thời gian, vẫn tiếp tục công việc trên tay, nói: “Bảo cậu ta ở dưới lầu, chờ tôi năm phút.”


Đinh Hủy đáp một tiếng Vâng rồi khép cửa lại, dường như Cốc Trì cảm ứng được điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt sâu thẳm cùng cái nhìn thâm tình chưa kịp thu lại kia của Giản Nặc giao nhau giữa không trung, mà cánh cửa bị Đinh Hủy chậm rãi kéo lại, ngăn cách hai người nhìn nhau chỉ có mấy giây.

Không chỉ một lần nghĩ tới sẽ gặp anh dưới tình huống nào, giờ phút này, trái tim Giản Nặc vẫn không chịu không chế mà đập loạn điên cuồng, ngón tay cầm tài liệu bởi vì quá dùng sức mà mỗi khớp xương đều trở nên trắng bạch, chóp mũi chua xót, đôi mắt nhanh chóng bịt kín bởi một tầng sương mỏng.

Giản Nặc bỗng nhiên có cảm giác đứng không vững, cô đưa hợp đồng cho Đinh Hủy, tận lực giữ cho giọng nói được bình ổn: ” Chỗ có vấn đề tôi đã đánh dấu lại, cũng đã sửa rồi, cô in lại rồi mang cho anh ấy.” Ý thức có chỗ không đúng, cô vội vàng sửa chữa: “Ý tôi là, mang cho Cốc tiên sinh xem lại.”

Thân là thư ký của Cốc Trì, Đinh Hủy là người nhạy bén cỡ nào, rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường của Giản Nặc, hỏi cô: “Luật sư Giản, cô không sao chứ? Có phải trong người thấy không khỏe không?”

“Tôi không sao, cảm….” Lời Giản Nặc còn chưa nói xong, cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh tế bị người ta mở ra từ bên trong, bóng hình cao ngất của Cốc Trì phản chiếu ngược sáng đứng cách cô không quá một mét.

Trong nháy mắt đó, Giản Nặc có ý định chạy trối chết, nhưng, cô chỉ ngơ ngẩn đứng đó nhìn anh, dưới chân như bị đổ chì, hoàn toàn bất động.


Vẻ mặt lạnh như băng của Cốc Trì ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy nhau đã dịu xuống, đáy mắt đen như mực ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp cuồn cuộn đang lên như thủy triều, nhìn thẳng vào đôi mắt như nước của cô, tựa như đọc được nghi hoặc, đọc được ủy khuất, lại duy nhất không có sự trách cứ trong đó. Bỗng nhiên, những hình ảnh khó quên hiện ra trong đầu, Cốc Trì bi thương phát hiện ra, anh bắt đầu vì cô hận bản thân mình tàn nhẫn cùng vô tình.

Hình như nhận ra giữa hai người có gì đó không bình thường, Đinh Hủy đứng ở trước chỗ ngồi, không nói gì.

Thật lâu sau, Cốc Trì lấy lại tinh thần, thong thả đi tới, im lặng lướt qua bên người Giản Nặc, thân thể hai người kề cận đến kề sát tay áo của nhau. Trong nháy mắt quay người đi qua cô, nghe thấy anh nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, có chuyện gì trở lại rồi nói.”

Đợi đến khi Giản Nặc hồi phục lại tinh thần, thang máy phía sau đã nhanh chóng đi xuống, cô đứng tại chỗ, không biết là anh hay Đinh Hủy nói, hoặc vẫn là cô tự nói với mình.

End.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.