Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Chương 23


Đọc truyện Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh – Chương 23

Chồng nàng đang băng qua phòng tiến về phía họ, anh mỉm cười và phủi bụi ở hai bàn tay.

“Thật là huy hoàng, tráng lệ, Bác có nghĩ vậy không, Bác Sam?” anh hỏi.

“Ta nói gì bây giờ, chàng trai?” Bác Sam trả lời, rời vai Eleanor và giang đôi tay rộng lớn miêu tả một cách nồng nệt. “Đây là dấu ấn của nhà Transome đó. Nhưng mà này, có phải cháu là bạn nhảy tiếp theo của Eleanor không? Cô bé từ chối nhảy với ta, nói rằng tệp mời của nó đã kín chỗ hết rồi.”

“Thật không?” Bá tước nói. “Nhưng cô ấy còn dễ từ chối cháu hơn nữa, Bác Sam ạ. Cháu là chồng của cô ấy mà. Mà đây lại là một điệu valse, phải vậy không?” (*)

(*) Thông thường người chồng và người vợ không cùng nhảy với nhau trong một điệu valse k họ đứng làm chủ buổi vũ hội.

Nàng cười. “Như Bác Sam nói, em sẽ có một quãng thời gian choáng váng thật tuyệt vời trong buổi dạ vũ tới đến nỗi mà em chẳng còn biết điệu nhảy nào sắp diễn ra nữa.” Đôi mi nàng chấp chới vì xao xuyến k nhìn anh.

Anh cầm lấy tay nàng trong bàn tay anh và quay đầu nhìn ra phía đám đông những người thân của nàng đang chuyện trò vui vẻ và ồn ào, cho đến k anh thấy người anh muốn tìm.

“Jason!” anh gầm lên. “Chơi một điệu valse đi, nếu cậu không pền, bên cây đàn pianô ấy. Cậu là người đệm đàn chính cho buổi kêu vũ, có phải không nhỉ?”

Ngài Sotherby nhìn anh ngây ra trong một khắc, cuộc chuyện trò của anh với Dì Catherine và Cô Beryl liền bị gián đoạn. “Tớ chỉ nghỉ giải lao một chút thôi mà, thưa Ngài Bá tước.” anh nói”Tớ quay trở lại với công việc ngay đây, một điệu valse sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

Lời đề nghị không mong đợi này quả là một phép lạ, Eleanor nhận thấy phải đến mười phút sau ngài Sotherby mới dứt được chuyện trò, ngồi xuống bên cây đàn và không cần đến bản nhạc, một điệu valse bắt đầu ngân lên. Chồng nàng cúi chào nàng với dáng điệu tao nhã hơn Bác Sam rất nều lần và chìa tay ra cho nàng.

“Thưa bà,” anh nói, “một điệu nhảy dành cho tôi, tôi có thể vọng như vậy không?”

Nàng nhìn vào cếc tệp mời tưởng tượng trong tay và nói. “Tất nên rồi, thưa ngài.” Và nhún chào thật thấp.

Và rồi họ cùng nhảy điệu valse, điệu vũ nàng chưa từng nhảy với một ai bao giờ bên ngoài trường học, và nàng có thể thề trên cuốn Kinh thánh rằng họ đang trong lướt đi trong không trung. Nàng đang mỉm cười với đôi mắt anh và nụ cười của anh cũng phản cếu lại trong đôi mắt nàng, và một cảm giác thật hạnh phúc chợt trào dâng trong nàng. Anh hẳn cũng phải cảm nhận được nó, ngay lúc này và cả đêm qua nữa. Đây nhất định phải là cảm giác chung của họ, Ôi nó chưa bao giờ từng xảy ra như vậy giữa họ trước đây.


“Khá là đông đúc, phải vậy không thưa bà?” anh nói và nàng nhìn xung quanh để nhận ra hầu hết mọi người đều đang kêu vũ. Thậm chí Cô Ruth cũng đang xoay nhanh xung quanh ngài Badcombe và nhìn như thể Cô sắp cười vang vì vui thích vào bất cứ lúc nào.

“Giáng sinh.” Bá tước nói, cười với nàng. “Nó làm cho một người ôn hòa nhất cũng trở nên mất trí phải vậy không? Anh dám nói chúng ta sẽ trở lại sự mẫu mực và yên bình trong tuần tới thôi.”

Tất cả là như vậy chăng? Tất cả xảy ra chỉ bởi vì đây là Lễ Giáng sinh? Mọi phép màu sẽ biến mất vào tuần tới? Biến mất không để lại dấu vết nào hay sao? Sẽ không còn tình hữu nghị và những lời bông đùa nữa ư? – không còn những vũ hội kì ảo chỉ trong tuần sau thôi? Không còn tình yêu thương?

“Em vọng là không.” Nàng nói và nhìn thấy một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt anh trong khoảnh khắc trước lúc anh vội quay đi k điệu nhạc tắt dần.

Tiếng ầm ĩ trong phòng vũ hội còn bùng lên gấp mười lần và không gian tràn ngập tiếng cười.

“Chúng ta tốt hơn là nên nghỉ ngơi một chút để chuẩn bị sẵn sàng cho buổi hòa nhạc.” Bá tước nói, cất cao giọng, và không biết làm thế nào mà mọi người đều nghe thấy giọng anh trong sự ồn ào, huyên náo ấy. “Tất nên, với những ai sẽ tham dự.”

Tất cả mọi người đều muốn tham dự và họ cùng nói như là gào lên với anh át cả tiếng người bên cạnh. Bá tước cười toe toét.

Eleanor quay lại k thấy một bàn tay đang chạm nhẹ vào cánh tay mình.

“Thưa bà,” Ngài Albert Hagley nói, “tôi có thể xin phép bà năm phút được không? Tôi có thể nói chuyện với bà không?”

Nàng thực sự không muốn thế. Nàng luôn cảm thấy rất bối rối với sự có mặt của anh và cố gắng tránh anh bất cứ k nào nàng có thể. Nàng vẫn còn bị ấn tượng quá sâu sắc về những gì xảy ra giữa họ lúc trước.

“Tất nên rồi.” nàng nói một cách thận trọng. “Chúng ta nên đi dạo trong nhà kính chăng?” Và nàng chỉ đường ra từ phòng dạ vũ.

***


“Thời tiết đang được cải tện.” Ngài Albert nói, tay đụng khẽ vào cếc lá bóng mượt như nhung của một cái cây và dạo bước đến bên những ô cửa sổ được phân bố ở cả ba mặt nhà kính.

“Vâng.” nàng nói. “Tôi rất vui mừng vì thời tiết sẽ thuận lợi cho bọn trẻ và cha mẹ của chúng, cũng như cho tất cả chúng ta nữa. Bây giờ chúng ta có thể khởi hành đến nhà thờ trước buổi tối được rồi.”

Sau đó là một chút im lặng vụng về. Tại sao anh ta lại muốn nói chuyện riêng với nàng? Nàng tự hỏi. Anh ta là người cuối cùng ở đây mà nàng muốn trò chuyện.

“Tôi nợ bà một lời xin lỗi, thưa bà” anh ta nói đột ngột, quay lại một cách cương quyết từ ô cửa sổ và nhìn thẳng vào nàng.

Nàng nhìn trả lại anh ta với đôi chút ngạc nên. Anh ta đâu có làm gì xúc phạm nàng. Và thật bất ngờ nàng chợt nhớ lại nàng đã nghĩ anh ta thật là hấp dẫn k lần đầu tiên gặp mặt tại bữa tiệc của Pamela – nhưng đó chỉ là cảm giác lần đầu tiên. Anh có khổ người mảnh khảnh, với gương mặt hẹp, đôi mắt sẫm và mái tóc nâu. Nàng đã ểu tại sao Rachel thích anh, và tại sao Rachel lại dùng từ “hấp dẫn” để miêu tả về anh.

“Sau cùng,” anh nói, “cách cư xử của tôi là không thể tha thứ được. Cả lúc bắt đầu và sau này nữa. Đôi k cách dễ nhất để biến sự nhục nhã vì bị từ chối và cảm giác ê chề của nó là làm ra vẻ knh thường lại. Đó chính xác là những gì tôi đã làm, và tôi đã kêu gọi mọi người đứng về phía mình. Đã là cả một quãng thời gian rất khó khăn với bà phải không thưa bà?”

Trời ơi! Anh ta đang nói về sự việc đã xảy ra của hai năm về trước. Nàng đỏ mặt. “Vâng, quả thực là như vậy.” nàng nói. “Mặc dù tôi đã chắc là không ai biết chuyện này vào lúc đó.”

Dường như trên mặt anh cũng có nét ửng đỏ. “Trọng âm của những người thị dân Luân Đôn.” anh nói. “Bà đã bắt chước rất giống, thưa bà. Và cả điệu cười phá lên nữa chứ. Tôi đã chẳng ng ngờ gì đó chỉ là một màn kịch cả, sự thật là bà tao nhã và thanh lịch như bất kì… một quý bà nào khác. Bà là một quý bà thực sự, thưa bà.”

Nàng đột nên ng ngờ. “Có phải chồng tôi đã yêu cầu ngài lời xin lỗi này không?” nàng hỏi.

“Không” anh nói. “Tuy nên sáng nay cậu ấy đã nói chuyện với tôi về Cô Transome. Cô Ranchel Transome thưa bà.”

Nàng cắn môi dưới.

“Bà hẳn phải sợ chuyện tương tự như hai năm trước lại sẽ xảy ra,” anh nói, “với chị họ của bà, tôi nghĩ vậy. Và tôi thành thật muốn xin bà thứ lỗi về chuyện đó, thưa bà. Lúc đó thật sự cần phải có một ai nện cho tôi một trận đòn nên thân mới phải.”


Nàng mỉm cười chậm rãi. “Cảm ơn ngài.” nàng nói. “Ngài là người bạn thân nhất của chồng tôi có phải vậy không? Tôi ước rằng những chuyện này chưa từng xảy ra. Tôi đã vô cùng khó xử k phải giáp mặt với ngài quá thường xuyên.”

“Vâng.” anh nói. “Tôi cũng cảm thấy giống như bà.” Anh tiến bước lại gần và đưa bàn tay phải của mình về phía nàng. “Bà có đồng ý cầm lấy tay tôi không, thưa bà? Chúng ta có thể trở thành bạn bè được chứ?”

“Tôi rất vui lòng.” nàng nói, đặt bàn tay mình vào tay anh đáp lại cái bắt tay của anh. Đôi mắt nàng dừng lại ở vết tím bầm trên quai hàm trái của anh và chợt nhớ lại trận trêu đùa không thương tiếc anh đã phải chịu trên bàn tiệc trưa nay.

“Cếc cửa mà ngài va vào ấy,” nàng nói, “là cú đấm của chồng tôi có phải vậy không?”

Anh chỉ nhìn nàng và mím môi.

“Bởi vì Rachel ư?” nàng nói. “Ôi, lẽ ra anh ấy không nên làm như thế”

“Bởi vì bà, thưa bà.” anh nói. “Bởi vì tôi đã cư xử không tôn trọng với bà hai năm về trước.”

“Ồ.” nàng vội bịt một tay lên miệng, nhưng vẫn không thể dừng được nụ cười dưới những ngón tay. Và nàng càng không thể ngăn được ánh nhảy múa vui tươi trong mắt mình. “Ồ.” nàng nói lần nữa.

“Và bà hài lòng vì chuyện này,” anh nói, “thậm chí ngay cả k quai hàm tôi vẫn còn đau như quỷ vậy. Hài lòng vì cậu ta đã đánh tôi phải không thưa bà? Hay là vui sướng vì cậu ta quá quan tâm đến bà đủ để làm thế?”

Điều sau. Ôi, là điều sau cùng. “Ngài Albert.” nàng nói. “Tôi rất lấy làm tiếc về cếc quai hàm tội ngệp của ngài. Nhưng chẳng nhẽ ngài không thấy Giáng sinh quả là thời gian diệu kì nhất trong năm hay sao?”

“Tôi đã có những ngày thật tuyệt vời ở đây, tôi phải công nhận.” anh nói. “Nhưng tôi cho rằng dinh cơ này vẫn cần cải tiến thêm, còn khá nều thứ bị bỏ quên. Và tôi có nên nói là đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy vui mừng vì anh họ của Randolph đã là người tệ hại như thế không nhỉ?”

Nàng nhìn anh không ểu.

Anh nhướng mày lên. “Bởi vì nếu anh ta không phải là con người như vậy” anh giải thích. “Thì làm sao mà Randolph gặp gỡ và cưới được bà. Bà hiểu ý tôi chứ?”

“Anh họ của anh ấy?” nàng nói, ngây ra nhìn anh. “Tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng? Làm ơn cho tôi biết ngài đang nói cái gì vậy?”

“Anh họ của cậu ấy. Bá tước Falloden cũ,” anh nói, “là một con quỷ ăn chơi trác táng, một tên đàn ông tồi tệ, nếu bà thứ lỗi cho cách nói của tôi. Kẻ đã làm khánh kiệt tài sản của gia đình và tự để mình chìm ngập trong nợ nần – hầu hết là do bài bạc – và sẽ tiếp tục đánh mất mọi thứ anh ta có nếu như không may mắn là đã chết trước. Randolph đã thừa hưởng cả những món nợ, mặc dù cậu ấy có thể thoái thác nó cho người khác. Cha bà đã mua lại tất cả chúng và cả văn tự thế chấp Grenfell Park. Bà phải biết chuyện này chứ. Bà không biết gì sao? Ôi, Lạy Chúa, tôi đang nói cái gì thế này?”


Nàng nóng nảy chạm tay vào tay anh.

“Vâng, tôi có biết.” nàng nói. “Tôi có biết về những món nợ và lý do tại sao anh ấy phải kết hôn với tôi. Ngoại trừ việc tôi đã cho rằng tất cả những món nợ đó là do chồng tôi gây ra.”

“Randolph ư?” anh nói và cười vang. “Chuyện hài hước nhất mà tôi từng biết đó. K chúng tôi còn học đại học, và cả thời gian sau đó nữa, cậu ấy là người duy nhất trong bọn chúng tôi luôn phải xoay sở để sống với thu nhập rất ít ỏi của mình. Bà không biết điều này phải không? Có lẽ tôi nên giữ mồm giữ miệng thì tốt hơn.”

“Không.” nàng ngước nhìn anh và mỉm cười rạng rỡ. “Không. Ôi cảm ơn anh, bạn của tôi.”

Nàng cắn môi dưới và lại tiếp tục mỉm cười. Anh ấy đã cố gắng kể chuyện này với nàng đêm trước. Nàng đã ểu rõ ngay lập tức, nhưng tại sao anh lại không nói với nàng từ lâu trước k nàng hình thành định kiến về anh. Nhưng nàng đã ngăn anh lại đêm đó. Nàng đã muốn làm tình với anh và nàng không muốn ham muốn của mình bị nguội lạnh đi – sẽ rất nguy ểm k việc này đã làm cho anh nhớ lại anh cưới nàng là vì tiền. Thực tế là mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Nàng nhớ đến thái độ tiêu cực của mình trong suốt cuộc làm tình đầu tiên của họ – nàng đã từ chối không thể ện là nàng ham muốn anh, rằng nàng thích những gì anh đã làm với nàng. Ôi, lẽ ra nàng phải nên nghe anh, phải nghe những lời này từ chính miệng anh nói.

“Tôi phải chuẩn bị sẵn sàng để đón bọn trẻ.” nàng nói đột ngột, quay ra phía cửa. “Ngài có muốn cùng xem buổi hòa nhạc của chúng tôi không?”

“Nếu tôi không đi,” anh nói, “chắc tôi sẽ là người duy nhất trong nhóm không có mặt. Vâng, tất nên tôi rất muốn xem chứ.”

Nàng quàng tay qua cánh tay anh k anh mở cửa và họ cùng bước vào đại sảnh để lên lầu. “Mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.” nàng nói. “Tôi hứa là như vậy. Đây là Lễ Giáng sinh. Mọi thứ đều mới mẻ và tuyệt vời vào dịp Giáng sinh, thậm chí là k ta đang phải săn sóc cho một cái hàm đau.” Nàng cười và anh cười lại với nàng.

K nàng bước vào phòng thay đồ, nàng ngân nga hát và dạo thử một vài nhịp valse với người bạn nhảy trong tưởng tượng trước k rung chuông gọi người hầu thậm chí ngay cả k nàng biết mình chỉ cần nửa giờ để chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng nàng bất chợt dừng tay lại trên cếc chuông, bị xâm cếm bởi một ý nghĩ mới.

Wilfred! Nàng đã không nghĩ đến anh ta một chút nào suốt cả ngày hôm nay, mặc dù nàng có lướt nhìn anh ta trong một vài lúc. Nhưng ngược lại nàng đã nghĩ về chồng rất nều. Nàng buộc phải thú nhận với bản thân mình rằng nàng đã yêu anh. Nhưng nàng cũng đã từng yêu Wilfred – nàng có không?

Câu trả lời rất rõ ràng, Không, nàng không yêu. Anh ta đã không còn trở nên quan trọng đối với nàng nữa. Bởi vì nàng là người không kiên định ư? Nàng có không? Hay là tình cảm của nàng quá dễ thay đổi? Nhưng sự thật là cuộc hôn nhân đã thay đổi nàng, nàng nghĩ vậy. Dưới tác động của sự gần gũi, riêng tư và việc chung chăn gối trong hôn nhân đã làm nàng nhận thấy ở chồng nét hấp dẫn, lôi cuốn của riêng anh, không chỉ bởi ngoại hình mà cả tính cách của anh nữa. Và nàng biết cảm giác của nàng về anh đã không lầm lẫn kể từ lúc Ngài Albert nói với nàng mọi chuyện. Anh đã cưới nàng vì tiền của Cha, đúng vậy, nhưng cũng để cứu lấy dinh cơ và vùng đất nơi anh đã lớn lên từ thời thơ ấu. Nàng biết từ những bằng chứng ển nên trong những ngày ở đây rằng anh yêu Grenfell Park. Anh không cưới nàng vì sự ích kỉ muốn thỏa mãn sống cuộc sống ngông cuồng và hoang phí.

Nàng mỉm cười dịu dàng và nhắm mắt lại. Nàng đã yêu anh. Nàng ngẫm nghĩ lại tính chất mới mẻ của ý tưởng này và thì thầm trong căn phòng. Có lẽ anh không quan tâm quá sâu đậm với nàng, mặc dù nàng tin rằng cảm xúc của anh nhất định đã trở nên dịu dàng hơn trước. Nhưng nàng sẽ không để những ý nghĩ này làm nàng pền muộn. Đây là Giáng sinh và mọi thứ đều cóthể xảy ra vào Đêm Giáng sinh. Nàng nhớ lại mình đã hứa với Cha sẽ có một Lễ Giáng sinh tuyệt vì ông. Và nàng cũng nhớ lại rằng ông đã nói một ngày kia nàng sẽ hạnh phúc vì cuộc hôn nhân ông đã ép buộc nàng.

Đúng là như vậy.

Nàng mỉm cười với cô hầu của nàng k cánh cửa mở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.