Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Chương 10


Đọc truyện Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh – Chương 10

Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là sẽ đến Giáng sinh, nàng tự nhủ với mình như thế khi đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ xe ngựa và thấy cảnh đồng quê xa lạ với bầu trời mây xám xịt và nhá nhem tối mặc dù chưa quá nửa buổi chiều. Không có cảm giác gì về Giáng Sinh cả. Thường thì nàng đều có cảm xúc về Giáng sinh chứ. Nàng đã thường hay dẫn theo người hầu của mình để đi mua sắm vài lần khi Giáng sinh đến, nhưng cũng không quá nhiều bởi vì nàng không thể mua hết đủ mọi thứ trong một lần được, nhưng cũng bởi vì nàng thích cái không khí lễ hội ở các cửa hàng và đường phố lúc đó. Nàng luôn đặc biệt thích Oxford street vào lúc Giáng Sinh.

Có lẽ lần này là bởi cha nàng vừa chết, nàng nghĩ thế. Chắc chắn là vậy rồi. Và nàng nghĩ về cha mình, và cảm nhận được nỗi đau thắt trong ngực và cổ họng mình cũng đong đầy như cảm giác tội lỗi mà mình đang mang. Nàng đã không thể than tiếc khi cha mình mất, mà cũng chưa một lần nào nhỏ nước mắt cho ông cả. Nàng nhìn xuống chiếc áo choàng nhung màu xanh lơ của mình, cái mà nàng đã mặc vào ngày cưới của mình. Thậm chí nàng cũng đã trút bỏ những bộ đồ đen tang chế khi họ rời khỏi Luân Đôn. Và chồng nàng cũng thế, nhưng nàng nhận thấy anh ta vẫn mang băng tang đen ở cánh tay. Nàng thì không. Ngày mai là Cha đã chết được tròn một tháng.

Hoặc có lẽ, nàng nghĩ tiếp, đó có thể là do nàng mới cưới và đến giờ cũng là cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Họ vẫn ngồi cạnh nhau trên xe ngựa, họ vẫn trao đổi những lời thận trọng với nhau kể từ khi rời khỏi Luân Đôn, chỉ là những cư xử lịch sự cần thiết mà thôi. Nàng muốn tìm hiểu về những trang trại, lòng hơi lo âu và đầy hăm hở cho lần đầu tiên đến Grenfell này, nàng tự hỏi không biết đường đi còn bao xa nữa. Và nàng không thể hỏi anh ta. Họ rất ít khi nói chuyện với nhau kể từ khi cãi nhau năm ngày trước đây.

Nàng muốn mở lời xin lỗi về chuyện đó. Lối cư xử của nàng đúng là không thể bỏ qua được. Anh ta có lý do chính đáng để nói nàng là người đàn bà đanh đá. Nàng đã bắt đầu cuộc tranh cãi trước, nàng buộc phải thú nhận như vậy. Mặc dù anh ta có bất ngờ khi nàng nói có hai mươi người sẽ đến mừng Giáng Sinh – và thật sự là nàng cũng chỉ bất thình lình mà thêm khách mời lên đến con số đó – anh ta cũng không có gì là phản đối số lượng khách này hay nói gì đến tính cách của khách mời của mình cả. Có lẽ anh ta muốn nàng cho anh ta một thời gian, nhưng anh ta đã không được thế vì nàng đã quyết định tranh cãi ngay lúc đó – đây cũng là kiểu tự vệ thông thường của nàng khi cảm thấy căng thẳng và bối rối đến với mình.

Nàng cũng muốn xin lỗi về việc đã làm vỡ bức tượng nhỏ – là một trong các vật yêu thích của nàng trong căn nhà. Nhưng nàng không thể gặp anh ta lại vào tối đó hoặc ngay cả những ngày sau này. Và anh ta chỉ cúi chào nàng từ đàng xa và nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng, ngạo mạn với những lời nói vừa đủ. Và nàng cũng nhớ đến lý do tại sao nàng lại mời quá nhiều người cũng như lý do nàng đã kích động như thế nào trong thư viện tối đó và những tối trước nữa.

Anh ta có nhân tình. Anh ta đã làm những điều đó với người phụ nữ khác khi anh ta đã có vợ. Tất nhiên nàng không quan tâm đến điều đó. Nàng đã tự nói hàng ngàn lần là anh ta nên làm việc đó với ai đó tốt hơn là với nàng. Thế nhưng ngay cả vậy, nàng cũng cảm thấy mình không được xinh đẹp, không hấp dẫn và thật là cô đơn trong năm ngày qua, cho dù nàng luôn tự nói với mình rằng cuộc sống hiện nay là do nàng muốn thế. Nàng đã không muốn anh ta ở đâu đó gần chiếc giường của mình, ngoại trừ việc nàng muốn có một đứa con. Và nàng đã trải qua năm ngày nhớ tới Wilfred và cố bắt mình không suy nghĩ về anh ta nữa. Và năm ngày qua nàng cũng không quên được cô gái tóc vàng thanh mảnh Dorothea Lovestone nữa.

Vì vậy, trái tim nàng đã bị chai cứng đi và nàng cũng không muốn xin lỗi nữa. Và bây giờ cũng đã quá trễ rồi. Quá trễ để khôi phục lại sự thỏa thuận về việc luôn cư xử lịch sự mà họ đã đưa ra lúc đầu, thậm chí sự lịch sự đó giờ đây đã giảm sút đi rồi.

Nàng bỗng giật mình khi thấy một người đàn ông cô độc đứng bên đường, đang ghìm ngựa đứng yên đó và nhìn về phía cỗ xe của nàng đang đến. Nàng nghĩ, một tên cướp chăng, và nàng định quay lại báo cho chồng nàng biết. Nhưng vừa lúc đó, người kia quay đầu ngựa lại và phi nước đại về phía trước họ. Ông ta chắc chưa biết chính xác đường nào đi chăng, nàng nghĩ thế.

Không biết còn bao xa nữa?


– Chúng ta sẽ đến làng trong vài phút nữa, – chồng nàng bất ngờ lên tiếng, như thể anh ta có thể đọc được những suy nghĩ của nàng vậy – và sẽ đến nhà khoảng mười phút sau đó.

Đó là tất cả những gì anh ta nói kể từ khi họ bắt đầu chuyến đi. Có thể là từ tuần rồi. Nàng cũng không rời mắt khỏi cửa sổ đang nhìn.

– Chúng ta sẽ ở đây trong năm tới. – anh ta nói tiếp – Đây là một nơi với những con người mà nàng sẽ trở nên thân quen hơn. Tôi tin là điều này sẽ tốt cho chúng ta, để chúng ta có thể quên đi tuần vừa qua, hãy để những điều đã xảy ra lại phía sau. Bởi vì chúng ta phải chịu đựng lẫn nhau trong việc sống cùng với nhau này, nên mối quan hệ chúng ta sẽ tốt hơn khi có sự cư xử đúng mực lịch sự với nhau.

Nàng nén xuống. Anh ta đang đưa ra một đề nghị hòa bình lần nữa.

– Và những người khách của chúng ta sẽ đến vào tuần tới, – anh ta nói tiếp – hai mươi bốn người khách, chính xác là thế. Sẽ thật là lố bịch khi chúng ta cư xử một cách kỳ quặc với nhau, và điều đó sẽ không thể mang đến cho họ một Giáng sinh hạnh phúc được. Nàng đồng ý thế chứ?

– Vâng. – nàng trả lời.

– Vâng, và nữa là, – anh ta tiếp tục sau một chút im lặng – tôi đã chấm dứt việc quan hệ với Alice Freeman vài ngày trước khi nàng nói về cô ta. Tôi xin lỗi vì đã không nói đến điều này trước khi chúng ta kết hôn.

Nàng cảm thấy bẽ mặt một chút. Khi nàng quá đanh đá để nói về nhân tình của anh ta, thì anh ta đã kết thúc việc đó rồi. Và anh ta đã xin lỗi nàng. Nàng muốn xin lỗi về việc đã phá hỏng sự thỏa thuận giữa họ, nên đã đặt cả hai vào tình trạng im lặng và khó chịu suốt tuần qua. Nàng đang suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói.

Nhưng sự chú ý của nàng bị xao lãng. Tiếng chuông ư? Cho dù bị ồn bởi tiếng xe ngựa chạy, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông kêu


– Ôi, chúa ơi! – chồng nàng nói – Tôi lo về việc này.

Nàng nhìn anh ta dò hỏi.

– Nếu như nàng có thể, – anh ta nói tiếp – nàng nên cười với họ ngay bây giờ. Chúng ta đang được chào đón theo kiểu truyền thống ở thôn quê này.

– Cái gì? – Nàng nhìn anh ta ngây cả người ra.

– Bá tước Falloden đang về nhà với cô dâu mới của mình – anh ta nói tiếp – vì vậy chúng ta sẽ phải được chào đón như thế. Tôi chỉ tự hỏi làm sao họ biết là chúng ta đang đến.

Người cưỡi ngựa lúc nãy, nàng nghĩ thế. Và nàng cảm thấy tim mình đang đập mạnh khi xe ngựa vào đến con đường làng, và nàng nhìn thấy ở mọi cửa sổ và cửa ra vào của dân làng đều có treo những cái cung trắng, và mọi người dường như đã ở hết ngoài đường, và một số người còn vẫy cả khăn tay chào đón, tất cả mọi người đều cười đón.

– Hãy mỉm cười – chồng nàng đề nghị – và đưa tay nàng lên chào họ.

Eleanor nghe theo. Và lần đầu tiên nàng nhận ra rằng cuộc hôn nhân của nàng đã làm thay đổi cuộc sống của nàng ra sao, và điều này có nghĩa là nàng đã là một bá tước phu nhân.

Xe ngựa được kéo dừng lại ở một quán trọ nhỏ trong làng và một vị mục sư, với một quý bà bên cạnh, đang cúi chào nàng khi chồng nàng đang đưa nàng ra khỏi xe. Mục sưReverend Jeremiah Blodell, rất vinh dự để đến làm quen với nàng, bá tước phu nhân Falloden, và ông ta cũng xin được giới thiệu vợ mình với nàng, bà Blodell. Eleanor cố kìm lại sự bốc đồng của mình khi muốn đưa bàn tay phải của nàng ra, thay vào đó là nàng nghiêng đầu chào, mỉm cười với mục sư và vợ ông ta.


Và sau đó chồng nàng vòng tay qua và dẫn nàng vào hành lang của nhà trọ, nơi có hai người hầu với mũ trùm kín đầu đang nhún gối chào, rồi đi lên lầu đến phòng họp, và băng ngang nó để ra ban công và nhìn xuống đường. Đây không phải là một ngôi làng quá lớn, nhưng Eleanor nhận thấy dường như mọi dân làng đều đang ở dưới đường lúc này. Trước mắt nàng là một đám đông dày đặc. Có một người nào đó kêu to chúc mừng ba lần, và đám đông hưởng ứng theo tiếng hoan hô đó một cách nhiệt tình.

Khi đám đông lắng xuống, chồng nàng dẫn nàng và giới thiệu với mọi người đây là vợ của mình và là bá tước phu nhân mới của Falloden. Sau tiếng hoan hô chúc mừng về việc thông báo của chồng nàng, chồng nàng có vài lời cám ơn mọi người về việc đã chào đón mình trở về nhà một cách ấm áp như vầy, rồi mục sư Reverend Blodell đọc một bài diễn văn dài, làm cho Eleanor thật xúc động khi nghe nó. Thật là thành công với quá nhiều sự cổ vũ như thế. Nàng đưa tay lên vẫy, và có vài người trong đám đông huýt sáo lại.

Hai người hầu với mũ trùm kín đầu và hai người phục vụ mang một khay sâm banh và bánh vào phòng họp khi họ ròi ban công và trở vào phòng. Và những người đứng đầu của dân làng cùng với những người tá điền giàu có đang lên lầu vào phòng.

Và có khoảng mười phút sau đó, nàng đã níu lấy tay chồng mình vì muốn hoa cả mắt khi chàng giới thiệu nàng với quá nhiều người, và nàng cố ghi nhớ tên từng người và khuôn mặt của họ vào trí nhớ của mình. Đó là một kỹ năng mà cha nàng đã từng in sâu vào nàng. Ông đã từng nói, trong buôn bán, hành động khôn ngoan là luôn nhớ tên bất cứ ai ngay cả người đó ta chỉ gặp một lần đã cách đây mười năm đi nữa. Đó là ấn tượng tốt nhất. Nó sẽ làm cho người ta có cảm giác mình được quan tâm hơn là chỉ có những cuộc thương lượng và tiền bạc.

Hầu hết mọi người đều đến và nâng cốc chúc mừng sức khỏe vợ chồng nàng, và ăn một ít bánh – tất cả dân làng – từ người hàng thịt, thợ rèn, người bán đồ tạp hóa, và mọi người khác. Eleanor từ từ cảm thấy thư thái hơn khi nàng nhận ra rằng không có gì đáng sợ với tất cả họ, rằng họ đã có sẵn sự ưa thích và thậm chí khâm phục nàng nữa. Thậm chí nếu họ có biết nguồn gốc xuất thân của nàng đi nữa, nàng nghĩ vậy, họ có vẻ chẳng để tâm đến điều đó chút nào. Có lẽ họ thích cái ý nghĩa là họ có một bá tước phu nhân như họ để có thể tới được hơn là con gái một nhà quý tộc.

Nàng gỡ tay mình ra khỏi tay chồng nàng và tham gia thảo luận cùng với những người dân làng và vợ của họ. Và một lát sau thì nàng lại đang nói chuyện với cô con gái lỡ thì của vị mục sư tiền nhiệm, và một cô giáo và bà Blodell, và sau đó lại nói chuyện với một nhóm khác.

Đột nhiên nàng cảm thấy thật là hạnh phúc. Gần như sướng đến phát cuồng. Nàng cảm thấy như mình trở về nhà mình vậy, cho dù nàng chưa từng biết đến nơi này trước đây hoặc ngay cả cũng chưa gặp những con người này vậy. Và ngay cả đến lúc này nàng cũng chưa thấy được Grenfell Park nữa. Và nàng thấy vui khi mình sẽ ở đây sang năm, và rằng không phải trở về Luân Đôn sau Giáng Sinh nữa. Cho dù Luân Đôn đã luôn là nhà của nàng và nàng đã từng nghĩ là sẽ chẳng có nơi nào khác mà nàng có thể ở một thời gian lâu được ngoài nó, nàng bây giờ không muốn ở Luân Đôn nữa. Nàng đã quá buồn chán cả tháng qua khi ở đó.

Nàng nghĩ với một sự hy vọng vừa nảy sinh, có lẽ mọi việc sẽ đổi khác khi họ sống ở đây. Nàng đưa mắt ngang phòng đến chỗ chồng mình, anh ta đang cười với những gì mà chủ quán trọ đang nói. Nàng không thể nhớ được là nàng có thấy chồng mình cười trước đây chưa. Anh ta trông như một cậu trai trẻ, tự do và rất rất là đẹp trai. Một cái gì đó trong lòng nàng trỗi dậy, sự đau đớn và bất ngờ.

Rồi cuối cùng họ lại lên đường về nhà tiếp, bỏ lại ngôi làng phía sau và quẹo ngay lập tức vào một cổng đá đồ sộ và chạy qua hai dãy nhà giống nhau, và bắt đầu chạy vào những khúc quanh khi trời đã mờ tối hơn.

Chồng nàng nói phía bên cạnh:


– Tôi nên cho nàng biết trước là, các tập tục cũ sẽ vẫn được duy trì cho dù tôi có hay không ý kiến về điều đó. Cô dâu gần đây nhất được đưa về ở nơi này là bà tôi. Tôi hy vọng là nàng sẽ không quá hoảng sợ và bối rối. Nàng đã làm rất tốt.

Lại hạ thấp nàng nữa. Anh ta không nghĩ là nàng sẽ làm tốt như thế ư? Nàng trả lời:

– Họ là những người thật tử tế.

Nhưng nàng nghe như có sự mỉa mai trong giọng nói của mình và ân hận về điều đó. Nàng nghĩ, có lẽ mình sẽ trở nên đanh đá thật nếu như mình không cẩn thận trong lời nói.

– Tôi thích họ, thưa ngài, họ thật tử tế.

– Tốt, – anh ta nói – nàng tốt hơn là đừng quá thoải mái, phu nhân. Nếu như sự chào đón của dân làng hồi nãy đã được chuẩn bị kỹ lưỡng thì tôi hoàn toàn chắc chắn là ở nhà cũng sẽ có sự chào đón y như thế. Những người làm không nghi ngờ gì sẽ xếp theo hàng ở phòng khách lớn, và chúng ta sẽ được đón chờ và đi ngang qua họ, dừng lại và nói chuyện với một số người trong đó. Hơn cả sự chào đón và tán thưởng nữa. Đừng bao giờ để nụ cười rời khỏi môi nàng nhé.

Nàng nhìn anh ta, nhưng chỉ thấy một bên mặt của anh ta đang được phản chiếu lấp lánh và đang nhìn chằm chằm ra phía trước – chắc chắn là anh ta đã thấy quang cảnh đầu tiên của ngôi nhà mình rồi. Tất cả các người hầu của ngôi nhà to lớn này sẽ chúc mừng ư? Có một chút dao động, căng thẳng ở trong lòng nàng. Và tất nhiên cũng có chút cảm hứng thích thú nữa.

Và chỉ một chốc, nàng cảm thấy tiếc vô cùng vì cuộc hôn nhân không bình thường của họ, rằng anh ta không thể chia sẻ với nàng về cảm xúc của mình khi thấy lại căn nhà của mình, rằng nàng cũng không kể cho anh ta nghe được sự thích thú với việc khám phá ngôi nhà mới này cũng giống như nhà mình cho dù nàng chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây. Và sẽ thật là đáng yêu biết bao nếu họ có thể nắm tay và mỉm cười với nhau.

Nhưng ít nhất là, nàng nghĩ, những lời nói hồi sớm của anh ta cũng đã vãn hồi lại được sự lịch sự cần thiết trong mối liên hệ của họ. Nàng phải cám ơn về sự khoan dung nho nhỏ này chứ.

Và anh ta cũng đã không còn nhân tình nữa. Và đã xin lỗi một lần cho tất cả những gì đã xảy ra sau khi anh ta đã cưới nàng tới nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.