Đọc truyện Lời Chúc Phúc Của Odin – Chương 4: Ngọn tháp cao trong hoàng cung Hoenir [1]
[1] Trong thần thoại Bắc u, Hoenir là tên vị thần do dự.
Nếu hôm trước Lando đi vội như thế, chắc chắn không thấy cảnh tôi bị đóng
băng trong rừng tối. Còn đang do dự không biết có đem chuyện rất mất mặt ấy ra để chứng minh tôi và ngài rất có duyên phận hay không, thì Freyr
đã mở lời trước: “Lando, tôi nói đúng không, tiểu thư Ena đẹp hệt như
trong truyền thuyết vậy”.
Lando lại liếc mắt nhìn tôi: “Tôi thì quan tâm đến cái bao tay tà thần mà tiểu thư Ena làm hơn”.
“A, đúng rồi, cái bao tay!” Tôi vào trong mang cái bao tay ra, đưa cho
Lando, nhưng đưa được nửa chừng thì khựng lại: “Cái bao tay này không
phải do đại nhân Freyr đặt làm sao?”.
“Là ta đặt thay cho cậu ấy”, Freyr vỗ vai Lando.
“Nếu thế…” Tôi đưa bao tay cho Lando, đột nhiên cảm thấy nhụt chí kinh
khủng. Tôi luôn rất tự tin với tác phẩm mình làm ra, kể cả bao tay, thứ
không phải là sở trường của tôi đi chăng nữa. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện
ngài Lando cần cái bao tay này, tôi bỗng cảm thấy không thoải mái. Bên
cạnh ngài có nhiều thần kim tượng ưu tú như thế, liệu khi nhìn thấy đồ
tôi làm, họ có nghĩ nó không đủ “qua cầu” hay không… Nghĩ tới hôm qua
tôi lẩm bẩm, rằng cái gã ủy thác này lắm tiền rửng mỡ, còn thấy lãng phí nguyên liệu nữa chứ, tôi càng muốn đào một cái hố chôn sống mình luôn
cho rồi.
“Vì sao trông tiểu thư Ena lại buồn như thế?” Tôi ngẩng
đầu, gương mặt của Freyr đột nhiên dán sát lại. Tôi sợ đến độ giật lùi
một bước. Hắn lại nói tiếp: “Chẳng lẽ ta quá buồn chán, khiến cô cũng
muốn khóc luôn?”.
“Không phải, đương nhiên là không phải rồi.”
“Vậy thì chắc chắn là bởi cậu ấy quá nhạt nhẽo rồi”, Freyr chọc cùi chỏ vào
người Lando, “Bởi vì cậu ta quá khát tình, khinh nhờn đôi mắt của mỹ
nhân”.
Khát… tình…?
Không chỉ có mình tôi, mà tất cả
mọi người trong gian phòng đều trợn tròn hai mắt. Tôi bởi vì quá khiếp
sợ, nên không biết phản ứng lại những lời này như thế nào. Nhưng Lando
lại chẳng có chút phản ứng nào, vẫn đang cẩn thận kiểm tra cái bao tay
kia. Flad thì dũng cảm vô cùng, chau đôi mày vàng kim, không chút khách
khí đáp lời: “Đại nhân Freyr đang nói đùa đúng không? Đại nhân Lando
trông nho nhã đến nhường này, sao ngài có thể hình dung về ngài ấy như
thế được?”.
Tôi giơ hai tay đồng ý với những lời này của Flad, từ ngôn ngữ đến cử chỉ của Lando đều cực kỳ phong độ, tuy thái độ ôn hòa,
nhưng vẫn có chút lạnh lùng, sao có thể dính líu tới cái từ kia được.
“Cô là con gái, làm sao nhìn được bản chất đàn ông. Cậu ấy có một gương mặt trong sáng, và một cái thân xác khát tình”, Freyr cười nhạt, “Huống hồ, khát tình cũng coi như một câu ca ngợi. Nói một anh chàng đẹp trai,
phong độ, khát tình, gợi cảm, cũng đồng nghĩa với việc anh ta có thể hút hồn phái nữ… Tiểu thư, cô sao thế?”.
Tôi không muốn liếc mắt
nhìn cái gương mặt đỏ bừng bốc khói của Flad thêm chút nào nữa. Chuyện
tôi tò mò không hiểu là, tại sao sau khi nghe người ta bình phẩm về mình như thế mà Lando vẫn còn có thể bình tĩnh nói rằng: “Ta rất hài lòng,
lần sau nhất định sẽ tới tìm cô giúp”.
“Lando, cậu không thấy
tiểu thư Ena rất đặc biệt sao? Ở tộc Vanir, tôi mới thấy màu tóc như cô
ấy lần đầu tiên đấy… Không, tiểu thư Ena, cô có phải là Thần tộc thuần chủng không?”
“Phải”, tôi gật đầu, nhưng thật sự không muốn đào sâu vào cái vấn đề này nữa.
“Vậy thì đặc biệt quá rồi. Tuy màu tóc giống Thần tộc Aesir, nhưng bề ngoài
của tiểu thư Ena không hề rắn rỏi, ngược lại rất nhu hòa, thực sự rất
đẹp.”
“… Cảm ơn.”
Lando liếc mắt nhìn tôi, vỗ vai Freyr: “Trả tiền rồi đi thôi”.
Freyr chán nản liếc xéo Lando một cái, trả tiền cho tôi, sau đó nở một nụ
cười ôn hòa hiền dịu: “Tiểu thư Ena, chúng ta có duyên, sau này sẽ còn
gặp lại”.
Thấy Lando sắp rời khỏi, tôi không nhịn được mà nói: “Đại nhân Lando, tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?”.
Lando xoay người lại: “Cô cứ nói”.
“Theo lý mà nói, một vật sang quý như cái bao tay này, nếu bỏ thêm càng nhiều thời gian tỉ mỉ mài giũa thì sẽ càng hoàn mỹ hơn, vì sao ngài phải vội
lấy hàng như thế?”
“Bởi vì ngày mai, ta phải đến Asgard[2] tìm một thứ, nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
[2] Trong thần thoại Bắc u, Asgard là nơi sinh sống của các vị thần Aesir.
“Món đồ đó không thể lấy chậm vài ngày sao, tôi luôn cảm thấy làm thế này
rất lãng phí…” Nói tới đây, tôi mới phát hiện cái bệnh cầu toàn của
mình lại phát tác rồi, vốn dĩ không nên nói nhiều như thế với khách.
Đang định đổi giọng, tôi mới ý thức được ngài ấy vừa nói cái gì: “Sao
cơ? Tới Asgard???”.
“Đúng thế, bởi vì luyện kim thuật sư do Freyr mời tới đã đập nát chai dung dịch mà cô ấy điều chế trong suốt nửa năm
rồi, chỉ có thứ ở Asgard kia mới thay thế được, điều trùng hợp là thứ đó chỉ xuất hiện một lần trong năm, hôm trước chiêm bốc sư đã nói cho ta
biết, sáng sớm ngày mai chính là thời khắc hiếm hoi ấy, thế nên chỉ có
thể phiền tiểu thư Ena vất vả một đêm.”
“Tới Asgard… Chuyện này đâu phải là có thể có nguy hiểm, mà là rất nguy hiểm. Không thể dùng
phương pháp nào khác sao?” Dừng lại một chút, tôi không nhịn được bồi
thêm: “Nếu đại nhân Lando có gì bất trắc, tộc chúng ta chẳng phải sẽ
càng nguy hiểm hơn sao?”.
“Ta chỉ muốn lẻn vào trong đó lấy đồ
thôi, dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng chắc chắn mười phần là
có thể thoát ra. Chỉ là thứ kia không chắc cầm theo được.”
“Cái cô luyện kim thuật sư kia là cái thá gì mà khiến đại nhân Lando phải tới Asgard!”, Fulla vô cùng tức giận.
“Đó là người do Freyr tìm tới. Ta cũng không dùng cô ấy nữa rồi.”
“Tôi cũng có ngờ là cô ấy ngốc vậy đâu”, Freyr lập tức biện hộ.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, tôi nuốt nước bọt: “Vị luyện kim thuật sư ấy… tên là gì?”
“Cái này… Vì lần hành động này rất cơ mật nên không thể tiết lộ được”,
Freyr cười cười, hàm ý xin lỗi, “Thật ngại quá, tiểu thư Ena”.
“Không có gì, tôi chỉ tùy hỏi thôi.”
Tiễn Lando và Freyr đi, tống cổ luôn đám công nhân đang “hấp hối”, cộng thêm một cô nàng làm thuê lâm thời mặt mày hớn hở, tinh thần phấn khích đi,
tôi ôm trong lòng nỗi băn khoăn to bự, vác xác trở về.
Vẫn còn
sớm thế mà Shia đã về nhà. Không hẹn hò, không đứng trên ban công sân
thượng liếc mắt đưa tình với đám đàn ông cầm hoa bên dưới, chỉ cuộn mình nằm trên giường, bộ dạng cứ như đã già thêm mười tuổi.
Tôi chậm rãi bước tới bên cạnh Shia, vỗ vai cô nàng: “Tớ về rồi”.
“Bởi vì cái tên khốn Lanđo đó mà tớ đã lỡ mất công việc mà có lẽ không kiếm
được lần thứ hai trong vòng ba mươi năm tới.” Cơn tức của Shia đương
nhiên đã tan mất lâu rồi, gương mặt cô nàng tái nhợt, nhìn tôi: “Vốn dĩ
có cơ hội trở thành luyện kim thuật sư đầu bảng, có cơ hội thăng chức
vào hoàng cung làm việc… Trong cuộc đời tớ, còn có mấy cái ba mươi
năm…”. Shia mếu máo, ôm lấy cổ tôi khóc ầm lên.
Sau đó, cô nàng vừa khóc lóc vừa kể lể suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng không hé nửa lời
về nguyên nhân bị đuổi. Tôi biết, Shia yêu quý tính mạng như thế, không
thể vì một lọ nước hoa mà mạo hiểm. Thế nên, thứ trong cái chai đó, tám, chín phần là do Lando nhờ cô nàng điều chế.
Chuyện thành ra thế này, nếu không cắn rứt lương tâm, thì tôi đã chẳng phải là con người.
Sau đó, tôi lại nghe được một chuyện động trời từ cái miệng hễ cứ kích động lên là không tài nào khép được của Shia. Lúc đầu tôi cũng từng nghĩ
tới, chuyện có thể khiến mấy người đứng đầu chiến trường để tâm như thế, chắc chắn có liên quan đến chuyện cạnh tranh với tộc Aesir, cũng có
liên quan đến mười hai vị chủ thần, thế nên khi nghe xong, tôi cũng
không thấy quá ngạc nhiên.
Nhưng mà, kế hoạch của bọn họ thực sự khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Sự tình phải nói từ lúc thế giới mới hình thành.
Ban sơ, thế giới này chỉ có hai vùng đất: Một lạnh như băng, một nóng tựa
lửa, bị chia tách bởi khe nứt Ginnungagap rộng lớn, sâu không thấy đáy.
Lửa và băng giao hòa ma sát ở trên khe nứt, sinh ra Người khổng lồ đầu
tiên trên thế giới. Người khổng lồ này đã chết trong cuộc chiến tranh
với Thần tộc, sau đó thân thể của hắn hóa thành mặt đất, máu biến thành
biển rộng, xương cốt hóa thành núi đá, lông tóc biến thành cây cối, lông mi hóa thành thế giới trung gian, tách băng và lửa khỏi nhau, cũng
chính là thế giới của con người hiện tại.
Sau khi thi thể của
Người khổng lồ thối rữa, dần sinh ra dòi bọ. Dòi bọ được sinh ra ở phần
đón ánh sáng tiến hóa thành Quang minh tinh linh, cũng chính là Tinh
linh mà bây giờ chúng ta hay nói. Còn dòi bọ sinh ra ở phía khuất ánh
sáng biến hóa thành Hắc ám tinh linh, cũng chính là tộc Người lùn.
Con cháu của Người khổng lồ chiến bại mang theo thù hận với Thần tộc, vượt
qua biển máu, tới thế giới phía đông sinh sống, ngấm ngầm chờ cơ hội trả thù.
Sau khi Người khổng lồ bỏ đi, Thần tộc càng ngày càng sinh
sôi, dần dần sản sinh ra mười hai chủ thần – những thủ lĩnh đầu tiên.
Dưới sự dẫn dắt của chúa tể các vị thần – Odin – mười hai chủ thần dần
thay thế địa vị của Người khổng lồ, thống trị thế giới. Rồi sau đó, mười hai chủ thần chia thành hai nhóm, cũng chia thế giới Thần tộc làm hai,
một là tộc Aesir do Odin thống trị, một là tộc Vanir dưới sự lãnh đạo
của Hải thần.
Thòi gian trôi qua cùng với sự phản kích của Người
khổng lồ, sự phản bội của Loki, sự biến mất của các chủ thần, và thế
giới mà Odin tạo ra trước khi chết… Tới bây giờ, thế giới trùng sinh
vẫn giữ nguyên sáu chủng tộc như trước đấy: Thần tộc, Người khổng lồ,
Tinh linh, Người lùn, Con người và Thú vật. Chín thế giới nơi các tộc
sinh sống cũng vẫn như xưa.
Asgard vốn là Thần giới cao quý nhất, vẫn thuộc về tộc Aesir. Một điểm bất đồng duy nhất là, Thần ánh sáng
Balder và Thần mặt trời Freyr lại hồi sinh tại tộc Vanir, mà ở đất
Asgard – nơi cao nhất thế giới – lại không có sự bảo hộ của hai vị thần
và trở thành một quốc gia quanh năm chìm trong bóng tối, Thần tộc Aesir
cũng hoàn toàn biến đổi.
Người người đều nói tộc nào có nhiều chủ thần hơn sẽ chiếm ưu thế, mà việc Odin và Loki sống lại sẽ quyết định
sự tồn vong sinh tử. Thế nhưng, nghe Shia nói, điều cần phải nhấn mạnh
ấy là sẽ có mười một chủ thần sống lại, hoặc mười chủ thần, chứ không
phải là mười hai. Bởi vì trong mười hai chủ thần, có một người mà cả
linh hồn và thể xác đều đã nát vụn, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian
này. Chuyện quan trọng hơn là không ai biết Odin có thể sống lại hay
không.
Tộc Aesir đã có năm chủ thần. Nói cách khác, nếu có thêm
một chủ thần khác xuất hiện tại Asgard, trừ phi Odin sống lại, còn
không, chúng tôi chắc chắn sẽ thua, thua triệt để.
Mà chuyện đám
người Lando muốn làm, chính là cố sức tìm được tất cả chủ thần đang lưu
tán trên lãnh thổ tộc Vanir, đồng thời dùng thuật luyện kim cao cấp nhất để tái tạo vị chủ thần đã biến mất kia. Tôi muốn nói, nếu có thể tái
tạo được con người thì sao không làm lại hẳn một Odin đi? Như vậy chẳng
phải là chúng tôi sẽ thắng luôn sao? Shia nói, chuyện kỳ lạ nhất chính
là, chỉ có duy nhất vị chủ thần ấy là có thể tái tạo được thôi.
Nhưng khi tôi hỏi vị chủ thần ấy là ai và làm sao để tái tạo được thì Shia lại im lặng không nói.
Tôi cũng không biết vì sao, nghe kế hoạch tái tạo Thần tộc ấy xong mà cứ
cảm thấy gai người. Thế nên, đêm đó, tôi đã mơ một ác mộng vô cùng kinh
khủng. Trong mơ, tôi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, vừa bật
đèn lên, tôi liền thấy cả gian phòng đều là hình nộm phục chế của chính
mình.
Ngày hôm sau, tỉnh dậy thấy Shia đã đi từ sớm, tôi mang
theo cảm giác tội lỗi cùng dư âm của cơn ác mộng tới xưởng rèn. Cả buổi
sáng tôi cứ bị bao phủ trong mây đen âm u vần vũ, ngồi ì ra trước cửa,
chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
Tôi ngồi nhìn dòng người qua lại
trên đường, hai đôi giày kiểu dáng khác nhau lướt qua ngay trước mặt,
ánh mắt tôi dán chặt vào đôi giày màu xanh ngọc. Sự tinh tế, cách trang
trí, đường cong thiết kế này…
Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào
đôi giày kia. Nó cũng đi hướng về phía tôi. Ánh mắt tôi theo đôi giày
ngước nhìn lên phía trên, cả người tôi ngửa ra sau, thiếu chút nữa thì
đập đầu vào cửa.
“Sao vậy, tiểu thư Ena bắt đầu muốn làm chân canh cổng sao?”
“Đại nhân Lando sao… sao lại ở đây?”
“Lại có thư ủy thác, cô có nhận không?”
Tôi đang định mở miệng nói “Tôi muốn nói chuyện với ngài” thì lại đành nuốt câu đó vào bụng: “Tôi làm miễn phí”.
“Miễn phí?” Lando trao cho tôi một nụ cười rất ôn hòa: “Lần này là ma trượng, có miễn phí nổi không?”.
Tôi có nằm mơ cũng không ngờ đại nhân Lando lại nhờ mình làm thứ quan trọng như vậy. Thế nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, tôi bắt đầu nghĩ
đến chuyện bán quách cái xưởng rèn này đi.
Thấy tôi chẳng nói câu nào, Lando đặt thư ủy thác lên tay tôi: “Không hiểu sao cô lại có ý
nghĩ đó. Ngày mai ta phải tới Asgard. Cô đi kiếm những thứ có thể kiếm
được trên tờ giấy này về. Chắc chắn có vài thứ không thể nào thu thập
được, chỗ đó đợi ta về sẽ xử lý sau”.
“Nói thế nào thì nói, tôi chỉ lấy tiền vốn thôi.”
“Vì sao? Freyr nói cho cô rồi hả?”
“Nói cái gì cơ?”
“Chuyện ta định cho cô trở thành chiến trường thần kim tượng.”
“Hả?” Nhất thời tôi không phản ứng kịp.
Chiến trường thần kim tượng, cái tên nói lên ý nghĩa, chính là một thần kim
tượng có thể ra chiến trường. Thế nhưng chiến trường thần kim tượng cũng được chia làm ba loại: một loại sẽ ở hậu phương, cùng với những đại tế
ti giúp đỡ và chi viện binh khí cho chiến tuyến; loại thứ hai là mang
theo hàng loạt khí cụ kim loại tham gia trận chiến; loại thứ ba là cùng
với luyện kim thuật sư, trợ giúp ma đạo sư tung hoành chiến trận. Ba
loại này, loại một an toàn nhất, loại hai có tiền nhất, loại ba có quyền nhất.
Loại thứ hai tuy nghe rất oai, nhưng nói một cách nghiêm
khắc, động thủ đánh người thì sao gọi là thợ rèn được. Nếu không có gia
thế đặc thù hay chức vụ nào phụ thêm, thì cảnh giới cao nhất của chiến
trường thần kim tượng chính là loại thứ ba, cũng chính là loại phân bón
vàng cao cấp mà tôi luôn nhắm tới.
“Xem ra cô vẫn chưa biết. Vậy sao lại muốn miễn phí cho ta?”
“Tôi muốn xin đại nhân Lando một lần nữa chọn dùng Shia”, tôi hít sâu, đánh
một hồi trống cổ vũ tinh thần, nói cho hết câu: “Bởi vì chai dung dịch
mà các ngài nói Shia làm vỡ, thực tế là do tôi không cẩn thận đánh rơi,
không liên quan gì đến cô ấy”.
Lando im lặng một lúc lâu: “Cô không sợ sau khi nói ra, sẽ không còn cơ hội lên chiến trường nữa sao?”.
“Nếu tôi không làm rơi thứ đó, cơ hội đã thuộc về cô ấy rồi.”
“Cứ thế đi, cô cứ nghiên cứu thư ủy thác trước”, Lando ngước nhìn tôi, đôi
đồng tử sáng ngời như thủy tinh màu tím: “Nếu cô thật sự muốn tôi chọn
Shia lần nữa, tốt nhất là cố gắng hết sức mà làm cho tốt cây ma trượng
này”.
“Được!” Tôi đem hết sự tự tin đồng ý với ngài.
Nhưng chỉ năm phút sau khi Lando rời đi, tôi đã bắt đầu hối hận vì sao mình
có thể tự tin như thế. Nguyên liệu chế tác chính trên bức thư ủy thác
kia chỉ có năm loại: Cành khô của cây thế giới[3], kim cương Mani[4],
vảy của con rồng Nidhogg[5], dung nham núi lửa Muspell, nước suối trong
lòng đất Mimir[6]. Thứ tôi biết rõ, chỉ có nước suối Mimir mà thôi. Nước suối này được sản sinh ở đất nước của những Người khổng lồ, bất kể xét
trên phương diện luyện kim hay chế tạo vũ khí, nó đều là thứ nguyên liệu thuộc hàng thượng đẳng. Nhưng nó có một đặc tính là chỉ cần gặp không
khí trên mặt đất thì sẽ bốc hơi.
[3] Cây thế giới có tên là Yggdrasil, một cây sồi khổng lồ nối liền chín thế giới trong vũ trụ.
[4] Mani là tên của thần Mặt trăng.
[5] Nidhogg là con rồng khổng lồ nhất và được xưng tụng là con quái vật
mạnh nhất trong thần thoại Bắc u. Nó có sức mạnh tàn phá khủng khiếp và
đe dọa sự tồn tại của vũ trụ.
[6] Trong thần thoại Bắc u, Mimir là tên người khổng lồ, chủ nhân của dòng suối trí tuệ Mimir.
Đám nguyên liệu này, nếu không đi khỏi Vanaheim thì e là không thể lấy
được. Nhưng hiện nay tộc Aesir có mặt ở khắp chín thế giới, có lẽ tôi
chưa kiếm xong nguyên liệu thì đã bỏ xác ở bên ngoài rồi.
Sáng
hôm sau, tôi vừa cùng mọi người ăn sáng trong xưởng rèn, vừa lật tờ báo
trên bàn ra xem. Kết quả là đọc được một tin về Lando:
Tiệc sinh
nhật mừng đại ma đạo sư Lando tròn sáu mươi tuổi sẽ được tổ chức sau hai tháng nữa. Tất cả các vị thần cùng những người có danh tiếng đều được
mời, họ sẽ tới hoàng cung Hoenir tham gia tiệc mừng vào ngày sinh nhật
ngài. Đây sẽ là yến tiệc long trọng nhất Vanaheim trong suốt năm mươi
năm qua, cả số người tham dự lẫn quy mô đều cực lớn, vượt xa tiệc mừng
công của thần Ánh sáng Balder ba năm về trước.
Hai ngày sau, Lando lại xuất hiện tại phố Idun.
“Đại nhân Lando, cây ma trượng này tôi không làm được.” Sau khi tra cứu, tìm hiểu về đống nguyên liệu xong, vừa nhìn thấy ngài tôi đã đi thẳng vào
vấn đề.
“Một mình cô làm chắc chắn không dễ dàng gì, bởi vì thu thập đống nguyên liệu này thực sự là việc khó khăn.”
Đâu chỉ là khó khăn? Đây là việc không thể làm được. Cây ma trượng Lando
muốn tôi làm chính là một thứ thần khí chỉ có trong truyền thuyết mà
thôi.
“Nguyên liệu ta có thể lấy được. Tuy nhiên, một vài thứ còn có thời hạn sử dụng, thế nên cô phải đi với ta một chuyến.”
“Đi đâu?”
“Theo ta.” Lando hất hất cằm, xoay người lao vào trong không trung. Tôi cùng
đám công nhân trong xưởng ngơ ngác nhìn nhau trong chốc lát, sau đó thì
ôm theo một bụng nghi ngờ đi ra ngoài.
Đợi đến lúc tôi ra, Lando
đã cưỡi trên lưng kim dực long. Ngài vẫy tay với tôi, ý bảo tôi bước
tới. Tôi do dự một lúc mới chậm chạp nhấc chân lên. Phía sau Lando vẫn
còn đủ rộng. May mà con rồng này không nhỏ nhắn xinh xắn cỡ con Dodo của Shia, mỗi lần ngồi chung với cô nàng là một lần tôi cảm thấy mình bị ép cho bẹp gí người.
Lando vỗ lưng kim dực long, con rồng liền cất
cánh lao vào bầu trời rộng lớn. Tôi khẽ kêu một tiếng, lập tức nắm chặt
lấy sừng trên lưng nó.
Không khí lành lạnh lướt qua gương mặt,
chỉ trong nháy mắt, những ngôi nhà cao to ở vương đô đều biến thành
những mảnh đồ chơi vàng chói chi chít phía dưới, chỉ có quần thể hoàng
cung Hoenir chót vót giữa tầng mây là ngày càng hiện rõ. Còn những ngôi
làng cùng thành trấn[7] của Vanaheim sớm đã biến thành những mảng màu
sặc sỡ lấp ló dưới những tầng mây.
[7] Thành phố và thị trấn .
Trong hoàng cung Hoenir có một tòa tháp rất cao, đỉnh tháp quanh năm suốt
tháng đều tỏa ra thứ ánh sáng chói chang đỏ lửa chói mắt, bên ngoài còn
được bao phủ bởi một tầng ma pháp màu lam nhạt. Những buổi tối tôi cùng
Shia ngồi bên cửa sổ nói chuyện, mỗi lần nhìn thấy tòa tháp kia, chúng
tôi đều nói đó là ánh nến của hoàng cung, bởi vì màu sắc quá đẹp, hơn
nữa lại rực rỡ vô cùng.
Mãi đến khi kim dực long dừng lại bên
ngoài tòa tháp, tôi mới nhận ra đích đến của chúng tôi chính là nơi đây. Lando cầm lấy tay tôi: “Đừng buông tay ra, nếu không sẽ bị ma pháp làm
tổn thương”.
Tôi gật đầu. Ngài kéo tôi đi qua tầng ma pháp, nhảy vào trong tháp.