Đọc truyện Lời Chúc Phúc Của Odin – Chương 2: Thư ủy thác của đại tế ti
Một người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước cửa tiệm của tôi, trong tay cầm lá thư ủy thác
bị tôi ném đi. Lá thư đã được mở ra nguyên trạng, nhăn nhúm vô cùng. Hắn chăm chú đọc cứ như chưa được đọc thư bao giờ. Mái tóc dài màu bạc tựa
ánh trăng, buông rơi trên bờ vai hắn. Giống như tất cả các Thần tộc
Vanir khác, hắn có màu tóc cực nhạt, cùng với làn da trắng như tuyết, và một đôi mắt màu ngọc bích.
Giống như rất nhiều năm về trước khi
tôi ngẩng lên nhìn từ phía dưới tế đàn, Freyr vẫn cứ như một thiên thần
lạc bước xuống trần gian, mỗi bước đi đều mang theo hơi thở của thánh
thần. Thuần khiết thánh thiện như thế, hoàn toàn khác với ánh sáng tỏa
ra vạn trượng của thần Ánh sáng Balder.
Chỉ là, giờ phút này, đôi lông mày tà phi nhập tấn[1] của hắn đang nhíu lại với nhau, nét mặt
hiển hiện rõ râm trạng: Ta – đang – tức – giận!!!
[1] Thường để hình dung đôi mày kiếm, có cảm giác như sắp ẩn vào tóc mai.
Tôi có linh cảm, mình sẽ chết trong vòng hai mươi giây nữa.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt giống như bảo thạch ấy mà nhìn tôi.
“Quả nhiên là vì nội dung của thư ủy thác quá buồn chán, thế nên mới khiến tiểu thư Ena ghét bỏ?”
Tôi không kìm được mà giật giật khóe miệng.
Đột nhiên nhớ lại hai năm trước Shia từng nhắc tới hắn với tôi bằng vẻ mặt
lạnh tanh: “Thánh quang bao phủ? Đấy chỉ là bề ngoài thôi. Anh ta tuy là Thần mặt trời, nhưng toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh như băng. Cậu cứ ở chung với anh ta thì biết”. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, lúc đó Shia đang
nói tính cách của hắn rất lạnh lùng.
“Đương nhiên không phải, chỉ là vì thời gian quá gấp, tôi sợ không thể hoàn thành được.”
“Lẽ nào người ủy thác khiến tiểu thư Ena cảm thấy khó chịu?”
“Không phải, không phải, không liên quan gì đến đại nhân Freyr”, tôi xua tay lia lịa, “Thực sự là thời gian quá gấp”.
“Dù cho thù lao có là hai nghìn vạn Vader, tiểu thư cũng từ chối?”
“Thật ra vừa rồi là nói đùa thôi, thời gian của tôi rất nhiều.”
Shia, cậu cứ chờ đấy, Ena tôi đây sẽ nhanh chóng cưỡi được kim dực long năm
đầu mà xưng bá phố Idun, càn quét xưởng luyện kim của cậu.
Tôi
bước nhanh ra phía trước, nhận lại bức thư ủy thác từ tay hắn. Hắn mỉm
cười đưa thư ủy thác qua, nhưng khi đưa mắt nhìn tôi, lại lộ ra vẻ mặt
cực kỳ kinh ngạc: “Đã làm ổn rồi sao?”.
“Hả?”
“Cô là Ena?”
“Đúng vậy.”
“Gã kia rốt cuộc có ý gì… Chẳng lẽ hắn gạt ta?” Con mắt của hắn hơi nheo
lại, sau đó đưa ngân phiếu cho tôi: “Đây là tiền đặt cọc, cô cầm trước
để mua vật liệu, ngày mai ta tới lấy hàng”.
Tôi đứng ngây tại chỗ, không hiểu ra sao, nhìn hắn nhanh chóng bay lên không trung, cưỡi kim dực long đi mất.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống của mình giống như mơ vậy. Tôi mà lại nhận được đơn hàng của chủ thần Freyr?
Mười hai chủ thần là vấn đề rất được quan tâm của sáu chủng tộc và chín đại
thế giới, cội nguồn phải truy về từ trước khi sáng thế.
Ban sơ,
Người khổng lồ đã tạo dựng và thống trị thế giới. Dưới sự lãnh đạo của
Odin – chúa tể các vị thần mười hai chủ thần – đã thay thế địa vị của
Người khổng lồ. Mâu thuẫn giữa Người khổng lồ và chúng thần ngày càng
trầm trọng, dẫn tới cuộc chiến nổi danh – Hoàng hôn của chư thần[2]. Vốn dĩ, chúng thần sẽ không chiến bại, nhưng đúng vào thời khắc quan trọng
nhất, thần Lửa Loki – em trai của Odin – đột nhiên làm phản và giết chết ngài.
[2] Được biết tới với tên Ragnarok.
Sinh mệnh của
Odin gắn liền với linh hồn của tất cả thần linh. Cái chết của ngài cũng
đồng nghĩa với ngày diệt vong của tất cả linh hồn Thần tộc, cũng đồng
nghĩa với sự tận diệt của thời đại và thế giới.
Chúng thần biến mất, kể cả thần Lửa.
Nhưng trước lúc chết, Odin đã sáng tạo ra thế giới mới, cũng đồng thời khiến
chúng thần vốn đã mất đi thân xác chìm vào giấc ngủ ba nghìn năm.
Trong ba nghìn năm này, chiến tranh giữa chúng tôi và tộc Aesir chưa từng
dừng lại. Mà hôm nay, sau ba nghìn năm đằng đẵng, mười hai chủ thần đã
dần dần thức tỉnh.
Có người nói, tương lai của thế giới hoàn toàn được quyết định bởi vị thần sống lại đầu tiên. Nếu Odin sống lại, ngài
sẽ ban cho thế giới này sự phồn thịnh và hòa bình mà trước nay chưa từng có, còn nếu thần Lửa sống lại, sẽ chỉ mang tới thương vong và hủy diệt
tận cùng.
Theo thời gian, mười hai chủ thần dần dần hiện thế ở
khắp mọi nơi. Cho tới tận bây giờ, chủ thần xuất hiện ở tộc chúng tôi
chỉ có hai người: Thần ánh sáng Balder và Thần mặt trời Freyr. Thế nhưng tộc Aesir đã có năm chủ thần.
Sự chênh lệch thực lực giữa hai
Thần tộc rõ ràng ngay trước mắt. Trong cuộc chiến tranh không ngừng
nghỉ, một điều không còn nghi ngờ gì là chúng tôi đang ở thế bất lợi.
Trước tình hình bị tộc Aesir không ngừng quấy nhiễu và xâm lược, tất cả người trong tộc đều ngày đêm cầu khẩn, hy vọng cuối cùng Odin sẽ xuất hiện ở
lãnh thổ của tộc chúng tôi, chấm dứt cuộc đấu tranh đã giằng co cả nghìn năm đằng đẵng.
Chúng tôi đương nhiên chẳng chờ được Odin, có
điều, lại chờ được một đại ma đạo sư – người mà dù có được gọi là Chúa
cứu thế cũng không thái quá – Lando.
Lại nhìn bức thư ủy thác
kia, tôi thầm nghĩ, nếu như là Lando cần cái bao tay này thì còn có thể
hiểu được, nhưng Freyr là một đại tế ti, cần bao tay của ma đạo sư làm
gì? Huống hồ, nguyên vật liệu lại xa xỉ như thế.
Ví như ngọc
thạch Niflheim, đây là loại khoáng thạch chỉ Niflheim mới có, số lượng
nhập vào vương đô một năm không quá hai nghìn kilogram. Một lần mua tối
thiểu được một viên, một viên thường không dưới năm trăm gram. Bởi vì
bảo thạch được sinh ra từ thế giới của băng tuyết, nên có tác dụng hỗ
trợ rất lớn đối với Băng hệ ma pháp, cũng vì thế mà các Thủy ma đạo sư
đều đem cả viên bảo thạch khảm trên đỉnh của pháp trượng.
Có
điều, trên bức thư ủy thác này viết rất rõ ràng: Lấy ngọc thạch
Niflheim, hồng ngọc Muspelheim, mỗi loại hai mươi gram, kim cương
Helheim ba mươi gram, đính ở cuối ngón tay cái của bao tay. Nói cách
khác, muốn tôi cầm đống tiền hơn năm mươi vạn đi mua ba viên khoáng
thạch năm trăm gram, sau đó lấy một tí xíu ra đính trên cái bao tay này.
Đấy mới chỉ là một bộ phận nhỏ của nguyên vật liệu cần thiết. Nguyên liệu
luyện kim còn chưa tính tới. Tuy tôi mù tịt về luyện kim thuật, nhưng
tối thiểu vẫn biết được mấy chữ “Hồn thể yêu tinh Ginnungagap.”
Cũng khó trách Freyr nói thù lao là hai nghìn vạn, thành phẩm có lẽ cũng đã hơn một nghìn vạn rồi.
Dù thế, vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa, nếu hoàn thành ủy
thác của chủ thần, vị trí của tôi ở trên bảng xếp hạng thần kim tượng
nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
Chuyện cần làm bây giờ, là
dùng tốc độ nhanh nhất, vơ vét sạch cái phố Idun này, tập hợp đủ vật
liệu, sau đó dùng mức thù lao ngất ngưởng để dụ dỗ, lợi dụng công nhân ở lại làm thêm giờ, phải làm cho xong cái “bao tay tà thần” trước bình
minh, sau đó để dư bốn, năm tiếng đồng hồ nhờ luyện kim thuật sư gia
công lại.
Nói tới luyện kim thuật sư, đương nhiên người đó là
Shia rồi. Tuy cái tính cách ẻo lả khiến người ta không chịu nổi, nhưng
một khi cô ấy đã bắt tay vào việc thì lợi hại miễn bàn.
Vì thế,
chiếu theo kế hoạch này, tôi phái toàn bộ công nhân trong xưởng đi thu
thập nguyên liệu được nói tới trong thư ủy thác, bản thân thì ngồi lại
phác thảo thiết kế, kỳ công vẽ ra cấu tạo của cái bao tay.
Sau
bốn tiếng, cũng là ba giờ chiều, bảy người ôm theo cả đống bao lớn bao
nhỏ trở về, tôi kiểm kê từng thứ một, mới phát hiện lần này số tôi đỏ
đến kinh người. Tôi bảo họ đi mua ba mươi ba loại vật liệu, kể cả vật
liệu cần cho gia công luyện kim, thì họ mua trở về được ba mươi hai
loại.
“Được rồi, còn thiếu những gì thì tôi sẽ đi mua”, tôi đứng lên lau mồ hôi.
“Dầu cá Modin.”
Vừa nghe tới danh từ đấy, tôi lập tức run cả người, nói: “Phố Idun không có dầu cá Modin?”.
“Không có, người ta đều nói đã bán hết rồi.”
“… Mọi người nhìn bản vẽ nháp này trước đi, sắp xếp vật liệu trước rồi
tinh luyện. Tôi đi tới làng Heiner một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về.”
Tôi cầm lấy tay nải cùng với thư ủy thác, mang theo bản thiết kế vội
vàng chạy đi như bay.
Cái thứ bán đầy đường như dầu cá Modin mà
cũng hết, quả nhiên là số đen mà. Làng Heiner cách Vanaheim một chút về
phía đông, có nhiều nguyên vật liệu mua ở đó sẽ rẻ hơn bội phần. Nhưng
vì nơi đó quá hẻo lánh, người ở vương đô lại lười, hầu hết đều muốn mua
sắm ở phố Idun tấp nập phồn hoa.
Bên ngoài làng Heiner chính là
rừng rậm Heiner, nơi đó vào ban đêm cũng vô cùng đáng sợ. Lúc tôi chạy
tới rìa rừng rậm thì đã là hoàng hôn, thế nên tự nhủ mình phải bước
nhanh thêm chút nữa.
Thật ra, tôi không phải người Vanaheim, năm
hai mươi chín tuổi mới dọn tới nơi này. Tôi tin rằng, tất cả những người không sống ở vương đô, đều có thể cực kỳ thấu hiểu cảm giác sợ hãi của
tôi lúc này. Bởi vì, ở bất cữ ngõ ngách nào trên thổ địa của tộc Vanir,
đều có thể bị tộc Aesir tập kích.
Bởi vì tộc Aesir có thể di
chuyển trong nháy mắt. Bất kỳ một người nào thuộc Thần tộc Aesir đều có
thể coi khinh lực hút mạnh mẽ của khe nứt Ginnungagap và bay thẳng tới
lãnh thổ của chúng tôi. Vanaheim là nơi cư ngụ của những người mạnh nhất trong Thần tộc Vanir, vậy nên cho tới tận bây giờ cũng không có ai dám
xông vào. Nếu như toàn bộ tộc Vanir đều có thể giống như Vanaheim, tôi
nghĩ tộc Aesir cũng chẳng dám làm càn như thế.
Đáng tiếc là không thể.
Tôi sinh ra tại một ngôi làng bình thường của tộc Vanir. Trong nhà từng có một chị gái, một anh trai và một cô em nhỏ.
Từ bé, tôi đã từng rất muốn trở thành ma đạo sư. Có điều, với hoàn cảnh
lớn lên như thế, trở thành ma đạo sư là một chuyện vô cùng viển vông.
Chị gái ngày ngày vào rừng săn thú và lùng kiếm nguyên liệu, sau đó theo đúng kỳ hạn sẽ bán cho những thương nhân tới từ các thành phố khác với
cái giá rẻ bèo. Hầu hết các thương nhân đều tới vương đô, sau khi phân
loại và gia công mấy thứ nguyên liệu đó, sẽ bán chúng với giá cao cho
đám luyện kim thuật sư và thần kim tượng tiêu tiền như nước. Như thế,
những thứ binh khí, kim loại, dược vật được luyện chế hoặc rèn ra, đều
sẽ được những kẻ có tiền mua lại với cái giá cao gấp nghìn vạn lần giá
trị thật của nó. Như vậy, chúng sẽ trở thành vũ khí lợi hại trên chiến
trường, hoặc là một tấm ván bắc cầu để nịnh bợ hoàng thất, mở đường tiến thân. Và đám người có nhiều tiền nhất ở cả chín thành đô đều là ma đạo
sư.
Tôi không có gì bất mãn với cách sống như thế, dù sao những
người có năng lực và gia thế đều có quyền được giàu sang và thoải mái
nhàn hạ hơn người khác. Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, những người
này phải hoàn thành trách nhiệm bảo vệ quốc gia, hoặc tất cả chúng ta
phải đang được sống trong thời buổi thái bình thịnh trị.
Từ nhỏ
tới lớn, rất nhiều lần tôi cảm thấy chán chường trước sự lạnh lùng của
thị tộc này. Sống ở một nơi cách xa vương đô, tôi đã ngước mắt ngóng
nhìn thành phố trên không cao nhất của toàn thị tộc, rồi những con kim
dực long, cự kình, thiên lộc bay lượn trên bầu trời thành phố đó… và
cả những tòa thành, lầu các trôi nổi giữa không trung. Tôi lúc nào cũng
nghĩ, thế giới kia sao quá mông lung mờ ảo, những con người bên đó, chắc chắn không thể hiểu được nỗi đau khổ của chúng tôi.
Shia đã từng vô số lần phàn nàn rằng tính cách của tôi quá thâm trầm, nói quá ít, cứ như Thần tộc Aesir vậy. Dù có bị chê trách là thâm trầm hay ít nói thì
tôi cũng đành chịu, bởi đó là sự thật. Nhưng tôi căm hận nhất khi bị nói mình giống như kẻ ti tiện, hung ác nhất thế giới này.
Dẫu vậy, tôi vẫn trưng ra phản ứng mà cô nàng ghét nhất, không đáp lại dù chỉ một lần.
Tới được làng Heiner, dùng tốc độ nhanh nhất để mua dầu cá Modin, sau đó
ném cái bình nhỏ màu rám nắng vào tay nải, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi dùng mũ trùm lên mái tóc dài, sau đó chạy về hướng Vanaheim.
Bầu trời nhanh chóng sập tối.
Lúc này, rừng rậm Heiner rất giống cánh rừng già quê tôi vào ban đêm. Lúc
còn rất nhỏ, vô số buổi tối, tôi đều mơ thấy trong bóng đêm có một đôi
mắt màu xanh thẫm, sâu thăm thẳm đang nhìn mình chằm chằm, đợi chúng tôi bước ra khỏi vòng sáng bảo vệ của ngôi làng. Vòng sáng ấy chính là lời
chúc phúc của Odin.
Vừa nghĩ thế cả người tôi bỗng run lên. Lại
nhìn về phía rừng rậm tối đen, bóng cây xám đen đang đung đưa trong gió
đêm, lá rụng xoay tròn, cọ xát bước chân tôi. Lắc đầu, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, tôi cứ thế bước đi không quay đầu lại.
Đi được một đoạn, tôi mơ hồ nghe thấy từ phía sau truyền đến âm thanh của
thứ gì đó đang rơi. Dừng một chút, toàn thân căng thẳng, người cứng đơ,
tôi cố bước nhanh về phía trước.
Là ảo giác. Nhất định chỉ là ảo giác.
Mới đi được thêm hai bước, phía sau đã truyền tới tiếng gió rít vun vút.
Trong lòng biết là lành ít dữ nhiều, tôi lập tức chuẩn bị chạy lên phía
bầu trời. Nhưng tôi chưa kịp giơ chân lên, đã có một trận sấm sét đánh
xuống ngay trước mặt, tôi sợ hãi lùi về phía sau một bước, chân sau giẫm lên thứ gì đó cực kỳ lạnh giá.
Rất nhanh, cảm giác lạnh như băng từ gót chân truyền ra khắp cơ thể, đi qua từng ngóc ngách, khiến tôi
hoàn toàn mất đi tri giác và năng lực hành động. Cuối cùng, mấy thứ
trong tay rơi xuống đất, toàn thân dường như đã hóa thành một khối băng, đứng yên tại chỗ.
Khoảng khắc sau đó, cảnh tượng tôi không muốn nhìn thấy nhất lại bắt đầu tái hiện.
Hai luồng ánh sáng màu trắng bạc đột ngột lóe lên.
Hai gã Thần tộc Aesir đứng ngay trước mặt tôi.
Có thể người sống ở vương đô không biết ánh sáng màu trắng bạc phi nhanh
như chớp điện tượng trưng cho thứ gì, nhưng sau khi nhìn rõ diện mạo của hai kẻ kia, chỉ có tên ngốc mới không biết bản thân đang ở trong hoàn
cảnh như thế nào.
Cảnh tượng trước mặt, cùng với cảnh tượng của hơn hai mươi năm trước, đang trùng làm một.
Cũng là rừng rậm tối đen, cũng là một đêm như thế.
Người kia không để ý tới tôi và chị gái đang nấp sau một gốc cây. Tuy nàng
cũng là nữ nhân, nhưng ngũ quan rõ ràng, sắc nét, mái tóc dài màu đỏ
thẫm. Từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ bản thân mình, tôi chưa nhìn thấy màu
tóc nào đậm như thế, cũng chưa từng thấy mái tóc nào thẳng tới vậy, thế
nên không nhịn được mà liếc mắt vài lần. Màu mắt và môi của nàng đều là
lam đậm, cánh tay và cặp đùi thon dài, đẹp đến mức khiến người ta giật
mình kinh ngạc. Có điều, khóe miệng nàng lại không hề có ý cười, một
chút cũng không.
Tay nàng cầm một quyển sách ghi thứ văn tự kỳ
quái, tay kia cầm ma trượng chạm đất. Khi đó, nàng đang ngồi xổm trên
mặt đất, sờ nắn một khối xương.
Đó là một bộ xương phượng hoàng.
Xương đuôi dài mà mỏng trải trên mặt đất, dường như con phượng hoàng ấy
đã chết nghìn vạn năm rồi. Nhưng sau khi nàng niệm một câu chú ngữ, bộ
xương phượng hoàng đó đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh thẫm, đầu
nâng lên, dùng hốc mắt không còn con ngươi nhìn về phía chúng tôi. Tiếp
theo đó, cứ như xác chết sống dậy, nó vỗ cánh bay lên, toàn thân tỏa ra
âm khí nồng nặc, cơ hồ có thể nuốt chửng bầu không khí xung quanh.
Vì chưa từng gặp qua cảnh tượng nào đáng sợ như thế, nên trong giây phút
đó, ngay cả sức lực để thét lên cũng không có, tôi chỉ biết há hốc miệng ra.
Cũng cùng lúc ấy, cô gái tộc Aesir kia quay đầu lại nhìn
chúng tôi, trong đôi mắt màu xanh thẫm kia hiện lên một tia sáng xanh,
giống hệt ánh sáng bao quanh bộ xương phượng hoàng.
Chị nắm cổ tay tôi, xoay người bỏ chạy.
Khi chúng tôi chạy được hơn mười thước, thân thể của chị tôi đột nhiên bay
vọt lên hơn ba thước. Tôi nhìn thấy lưng chị bị xuyên thủng bởi một
thanh kiếm băng thật lớn, sau khi máu chảy ra một lúc, thanh kiếm băng
dần dần biến mất.
Giờ này phút này, hai người tộc Aesir đứng trước mặt tôi, một là đại vu sư, một là phục ma quan.
Đại vu sư giơ ma trượng lên, lẩm bẩm gì đó trong miệng. Một quả cầu tia
chớp dần dần ngưng kết trên tay hắn. Còn gã phục ma quan xỏ một đôi găng với hai màu đen trắng. Bàn tay đeo găng đen cầm một hộp kim loại màu
tím, trong hộp để chi chít hơn mười cái ống nghiệm. Hắn dùng tay đeo
găng trắng lấy một ống, ngón cái đẩy nút gỗ ra, rót thứ chất lỏng đang
không ngừng lưu chuyển trong đó vào quả cầu tia chớp.
Chất lỏng không xuyên qua quả cầu tia chớp, mà toàn bộ quả cầu đột ngột phình to, ánh sáng ngày càng mãnh liệt.
Trước đây khi còn đi học, tôi đã thấy cảnh tượng này nhiều lần.
Một đại vu sư có phục ma quan hỗ trợ, có thể khiến tôi tan thành mây khói
trong nháy mắt, không để lại một mảnh thi thể nào. Sau đó, trải qua quá
trình tinh luyện của luyện kim thuật sư, có thể chế tác ra hồn thể của
Thần tộc Vanir, cũng giống như hồn thể của sinh vật mà chúng tôi lấy ra
từ khe nứt Ginnungagap vậy.
Mục đích của họ, không phải là giết người để lấy công trạng, mà là thu thập nguyên liệu.
Thấy đại vu sư đã giơ cánh tay thi triển ma pháp lên quá đỉnh đầu, tôi lập tức run rẩy, nhắm chặt mắt lại.
Dù cách một tầng mi mắt đang nhắm chặt, tôi vẫn có thể cảm giác được ánh
lửa chói ngời, sau đó là sắc đỏ ngập tràn trời đất. Tiếng phát nổ, âm
thanh cây cối bốc cháy liên tục vang lên, khối băng trên người tôi tan
chảy trong nháy mắt.
Ánh lửa dần lụi tàn, tất cả lại trở về màu đen hắc ám.
Cả quá trình chỉ không quá hai giây, mà tôi thì vẫn còn tri giác.
Mở mắt, tôi kinh ngạc nhìn phía trước, hai người kia nằm trên mặt đất,
không hề động đậy, toàn thân bị lửa thiêu cháy, hình như đã ngừng thở.
Trên mặt đất có một cái hố cực lớn, vẫn còn tí tách mấy đốm lửa nhỏ.
Tôi nhìn bốn phía, không bóng người. Lại ngẩng đầu, một con kim dực long
đang bay về phía làng Heiner. Chuyện ly kỳ nhất chính là, con rồng kia
có đến bốn cánh. Người cưỡi trên lưng rồng mặc một bộ quần áo sắc trắng, vạt áo và mái tóc ngắn bay bay trước gió. Vì là ban đêm, nên tôi không
nhìn rõ màu tóc của hắn, chỉ thấy nó được ánh trăng soi tỏ, lấp lánh
những tia bàng bạc.
Tôi có chút ngạc nhiên, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh hoàng.
Nếu không phải trong phạm vi nhìn thấy chỉ có một mình người kia, tôi tuyệt đối không dám tin hai gã tộc Aesir là do hắn giết.
Bởi vì hắn đã bay xa lắm. Thậm chí còn không thèm xuống dưới để kiểm tra xác chết.